watch sexy videos at nza-vids!
WAPVN.US
19:07:2228/04/2025
Kho tàng truyện > Truyện Dài > Quỳnh Dao > Mùa Thu Lá Bay - Trang 8
Chỉ mục bài viết
Mùa Thu Lá Bay
Trang 2
Trang 3
Trang 4
Trang 5
Trang 6
Trang 7
Trang 8
Trang 9
Trang 10
Trang 11
Trang 12
Trang 13
Trang 14
Tất cả các trang
Trang 8 trong tổng số 14

Chương 16

Nhưng, chuyện không phải chỉ có thế là hết.

Buổi chiều hôm sau, Vân Lâu nhận được một điện tín vỏn vẹn có mấy chữ:

"Mẹ con bệnh nặng, về gấp".

Cầm tờ điện tín trên tay, Vân Lâu vừa lo lắng vừa nghi ngờ. Giấu Hàn Ni, Vân Lâu đem bức điện tín đến cho vợ chồng ông Dương để phân tích:

- Nếu mẹ con bệnh thật, có lẽ con không thể không về, nhưng chỉ sợ đây là một âm mưu để bắt con phải về.

Bà Dương nghĩ ngợi một lúc rồi mới nói với Vân Lâu:

- Trong hoàn cảnh này dù mẹ cậu có bệnh thật hay không, cậu đều phải trở về. Chúng tôi có thể khuyến khích cậu tranh đấu cho tình yêu, nhưng không thể khuyến khích cậu trở thành đứa con bất hiếu.

Vân Lâu bối rối:

- Con linh cảm tám mươi phần trăm chuyện này là giả, vì một người khỏe mạnh như mẹ con làm gì có thể ngã bệnh một cách thình lình và nguy kịch thế?

ông Dương nói có vẻ trịnh trọng:

- Bác gái có lý đấy Vân Lâu. Dù thế nào đi nữa, nhận được điện tín, cháu phải về ngay, không cần biết là giả hay thật. Nếu giả, cháu có thể trở qua ngaỵ Tình yêu dù có lớn thế nào cháu cũng không có quyền quên bổn phận làm con.

- Nhưng còn Hàn Ni?

- Hàn Ni à? Chúng tôi sẽ cố gắng liệu cách để lo cho nó... Hoặc là cháu cứ lén bỏ đi, tôi sẽ tìm cách nói dối với Hàn Nị Rồi xong việc cháu sẽ trở qua ngay chớ gì.

Vân Lâu bối rối:

- Con thấy không ổn. Làm sao có thể giấu được Hàn Ni, càng giấu chỉ càng làm cho bệnh Hàn Ni nặng thêm thôi.

Bà Dương chen vào:

- Nhưng làm sao không giấu nó được? Cháu đừng quên chuyện hôm trước. Một lần đã xảy ra thì đừng để lần thứ hai xảy ra đến.

Vân Lâu suy nghĩ:

- Theo con nghĩ, trước nhất là đánh điện về nhà hỏi thăm tình hình trước. Con nghĩ phải có điều gì mờ ám bên trong!

ông Dương nói:

- Như thế cũng được, nhưng cháu có đánh điện về nhà cũng bằng thừa, vì nếu người nhà đã dối cậu, thì họ vẫn tiếp tục dối, chỉ có cách về nhà là hay nhất.

Nhưng Vân Lâu do dự. Về? Hay không về? Chàng không biết phải xử trí cách nào cho ổn. Không về, được tin mẹ bệnh nặng mà không về, đâu có làm thế được! Vân Lâu ngồi nơi phòng khách với tâm sự ngổn ngang. Hàn Ni đàn hết bản này đến bản khác, mà Vân Lâu còn tâm trí đâu để nghe! Giữa lúc rối rắm như vậy thì một bức điện tín thứ nhì lại đánh sang, lần nay là của Vân Nhi:

"Mẹ vì chuyện của anh và chị Hàn Ni mà đã cãi vã với cha, kết quả là áp huyết lên cao trở lại. Bệnh đang ở trong tình trạng nguy kịch, xin anh về gấp.

Vân Nhi".

Kỳ này chính Vân Nhi gửi nên Vân Lâu mới tin là thật. Mẹ! Mẹ! Người mẹ hiền lành suốt đời chỉ biết kính chồng thương con, không bao giờ cãi lại lệnh chồng thế mà chỉ vì chàng, chỉ vì cưng con mà đã bắt đầu phản kháng chồng đến nỗi phải ngã bệnh. Tội thật! ta hồ đồ thật! Một thằng con bất hiếu không thể tha thứ. Tại sao ta lại nghĩ bức điện tín trước là giả, là láo? Nếu ta tin, thì giờ này có lẽ đã ở cạnh giường bệnh của mẹ rồi. Bây giờ đã gần mười giờ đêm làm gì còn phi cở Sớm nhất cũng phải đến mai mới trở về Hương Cảng được. Giữ chặt bừc điện tín trong tay, Vân Lâu chạy nhanh lên lầu trở về phòng với những tiếng gào uất nghẹn:

- Mẹ! Mẹ!

Bà Dương đuổi theo, đẩy cửa ra thấy Vân Lâu ngồi trên ghế hai tay nắm chặt bức điện tín, đang đau khổ uất ức:

- Tôi ngu thật, tôi khốn nạn thật.

Bà Dương vừa cầm bức điện tín vừa chạy nhanh xuống lầu, vừa nói với lại:

- Đừng lo, để tôi gọi điện thoại hỏi thăm các chuyến bay xem. Cậu cứ bình tĩnh đi, Hàn Ni sắp lên tới kìa.

Hàn Ni từ ngoài cửa bước vào, mặt nàng tái xanh, nàng bước đến ôm lấy đầu chàng hỏi:

- Anh Lâu anh làm sao thế? Có chuyện gì hở anh?

Vân Lâu cố gắng nén lòng:

- Không, không có gì cả Hàn Ni ạ, đột nhiên anh thấy nhức đầu lạ lùng.

- Anh nhức đầu à? Thế thì anh bị bệnh rồi.

Vân Lâu choàng tay ôm Hàn Ni, chàng không dám ngẩng đầu lên:

- Không sao đâu, chỉ một lát là khỏi ngay, em để anh ngồi yên một tí lá chắc chắn khỏi mà.

Hàn Ni lo lắng:

- Để em mời bác sĩ Lý đến nhé.

- Không, không cần em ạ.

Bà Dương đã trở lại, Hàn Ni đưa mắt sợ hãi nhìn mẹ:

- Mẹ, mẹ gọi điện thoại mời bác sĩ Lý đến đi, anh Lâu bị bệnh rồi.

- Hàn Ni con xuống lầu rót cho Vân Lâu ly nước cho Vân Lâu uống thuốc. Bác sĩ bảo không sao đâu, nghỉ một đêm đến sáng là khỏi ngay.

Hàn Ni ngoan ngoãn buông Vân Lâu ra:

- Vâng!

Nàng chạy nhanh xuống lầu. Sau khi Hàn Ni đi rồi, bà Dương mới đến cạnh Vân Lâu nói nhỏ:

- Bác trai cậu đã mua vé phi cơ tám giờ sáng mai để cậu về Hương Cảng, nhưng cậu đừng nói gì cả. Đây này, viên thuốc an thần đây, tí xíu Hàn Ni đem nước lên cậu uống nó đi. Trước mặt Hàn Ni, cậu đừng nói gì cả nữa nhé. Ngày mai lúc cậu đi, nhất định là nó ngủ yên. Cậu đi rồi, tôi sẽ cố tìm lời để nói với. Nếu cậu nói ngay bây giờ tôi sợ nó chịu không nổi thì nguỵ Cậu đừng lo gì cả, tôi sẽ cố gắng lo cho nó. Về bên ấy, nếu không có gì đáng ngại thí ráng thu xếp trở về đây thật nhanh. Trường hợp ngược lại, nếu mẹ cậu... Bà Dương vội nói chữa ngay - Nếu có chuyện gì cậu cứ gọi điện thoại cho bác trai, chứ đừng có...

Vừa nói tới đây, Hàn Ni đã mang nước bước vào. Bà Dương lấy thuốc cho Vân Lâu uống, Vân Lâu đã lấy lại được bình tĩnh, chàng suy nghĩ, tình trạng đã đến nước này, thì chỉ còn biết làm theo lời bà Dương mà thôi. Chàng không dám nghĩ đến Hàn Ni, chỉ đưa mắt cám ơn nhìn bà Dương.

Bà Dương gịuc Hàn Ni:

- Thôi chúng ta ra ngoài để Vân Lâu nghỉ cho khỏe.

Hàn Ni bịn rịn:

- Để con ở đây một chút đi, bao giờ anh ấy ngủ con về phòng cũng được.

Bà Dương không chịu:

- Không được, con ở đây làm sao Vân Lâu ngủ được?

- Con không làm rộn anh ấy đâu. Con chỉ ngồi bên này thôi, anh Lâu bệnh rủi anh ấy khát nước...

Bà Dương nháy mắt với Vân Lâu:

- Cậu Lâu thôi cậu ngủ đi nhé!

Vân Lâu đành leo lên giường, đắp chăn kín. Bà Dương đi ra. Hàn Ni ngồi lại trên ghế, chú chó Khiết nằm bên chân nàng. Nàng lo lắng nhìn Vân Lâu. Vân Lâu đau khổ nhìn lại gương mặt người yêu. Một mối tình êm ả. Hàn Ni! Hàn Ni! Anh có còn nhìn thấy em nữa chăng? Nếu... Nếu chẳng may mà mẹ anh... Không? Không làm gì có chuyện đó được. Vân Lâu lắc đầu thật nhanh. Hàn Ni hoảng hốt:

- Anh còn nhức đầu à? Để em xoa dầu cho anh nhé?

Vân Lau nắm lấy tay người yêu, cổ nghẹn lại, chàng lắp bắp:

- Không sao đâu em. Bây giờ anh chỉ muốn nghe em hát, em hát bản "Không bao giờ xa nhau" cho anh nghe đi.

Hàn Ni bắt đầu hát giọng hát ấm và nhẹ:
Không bao giờ xa nhau

Vì hình bóng em mãi trong tim anh làm sao xa nhau cho đành

Hãy tin anh

Đời keo sơn cho tình dài mãi bên nhau

Ngoài em anh còn ai để nghĩ đến đâu!

Hàn Ni! Hàn Ni! Vân Lâu nhắm mắt lại, tim chàng gào thét tên người yêu. Lời của bản nhạc này do anh viết. Anh viết nó vì em. Hàn Ni! Hãy đợi anh! Ngày mai khi thấy anh đi rồi anh mong em đừng khóc, Hàn Ni em đừng buồn, đừng nghĩ quẩn em nhé! Rồi anh sẽ trở lại. Cầu mong mẹ anh không sao cả để anh được trở lại bên em và sẽ được nhìn thấy em vẫn bình thường.

Làm sao anh xa em
Làm sao anh xa em
Hình bóng em còn đó
Xin hãy tin rằng...

Hàn Ni ru nho nhỏ mãi cho đến lúc thấy Vân Lâu nhắm mắt nằm yên, nàng nghĩ rằng chàng đã ngủ, nên nhẹ đứng lên, kéo chăn đắp cho chàng. Đứng chần chờ một lúc trước giường, nàng cúi xuống hôn nhẹ lên môi Vân Lâu và thì thầm:

- Anh Lâu, anh ngủ ngon nhé, ngày mai thức dậy sẽ hết đau, bây giờ em về.

Vân Lâu nghe tiếng bước chân xa dần, đột nhiên chàng linh cảm như những bước chân kia sẽ mãi mãi xa chàng. Vân Lâu muốn hét to lên để gọi Hàn Ni trở lại, nhưng rồi chàng lại cố nén xuống. Có tiếng Hàn Ni gọi chó Khiết bên ngoài cửa. Đèn phụt tắt, tất cả chìm trong im lặng.

Vân Lâu mở to mắt, nằm yên nhìn bóng tối, đầu óc trống không. Một lúc, có tiếng động ở cửa, đèn lại bật sáng. Vợ chồng ông Dương bước vào mang vé phi cơ đến cho Lâu.

- Vé phi cơ đây, tám giờ sáng mai phi cơ cất cánh. Nhờ có người quen làm việc trong hãng hàng không, bằng không dễ gì mua được. Giấy thông hành còn đó chứ?

Vân Lâu gật đầu:

- Cảm ơn bác, cháu làm phiền hai bác quá!

- Ban nãy đi ngang qua bưu điện, tôi đã đánh điện tín thông báo bên nhà rồi. Cha cậu sẽ ra đón cậu, nếu...

ông Dương ngưng lại, ông định nói thêm là nếu cha cậu còn cảm thấy... Nhưng lại thôi, ông lái câu nói sang chỗ khác:

- Bây giờ cậu sắp xếp quần áo đi, chỉ cần mang theo mấy bộ thôi vì cậu còn trở lại mà.

- Vâng, không cần mang theo cũng được, vì đồ ở nhà cháu cũng còn. Thưa hai bác, lần này về nhà, cháu không biết mình sẽ ở lại bao lâu. Nếu may, mẹ cháu sớm lành, thì cháu sẽ trở lại sớm, còn nếu có trở ngại gì... cháu cũng không biết đến bao giờ...

Vân Lâu nghẹn lời, ông Dương an ủi:

- Đừng bi quan quá, Vân Lâu ạ. Trời bao giờ cũng thương người lành, mẹ cháu ở hiền chắc cũng không đến nỗi nào đâu...

Vân Lâu bối rối:

- Cháu không biết tính sao, thật bất ngờ quá, cháu muốn bác hiểu chọ Với Hàn Ni, nếu cháu bỏ đi mà không cho nàng biết, sợ mai đây khi thức dậy, biết được chuyện... không hiểu Hàn Ni sẽ thế nào...

Bà Dương nói:

- Bây giờ bỏ chuyện Hàn Ni sang một bên đi, vì tôi cũng biết sau khi cậu đi rồi tình trạng cũng khó xử lắm, nhưng chúng tôi sẽ tìm cách giải thích từ từ. Mai cậu đi xong, tôi sẽ cố giữ nó trong phòng. Hàn Ni nó tin tôi lắm, hai ba ngày sau cậu trở lại là êm đẹp cả.

Vân Lâu buồn:

- Tại sao không thành thật cho nàng biết ngay, Hàn Ni sẽ hiểu mà.

Bà Dương nói:

- Hiểu là một chuyện mà chịu đựng nổi lại là chuyện khác, Hàn Ni có thể hiểu cậu, nhưng tinh thần và thể xác của nó làm sao chịu nổi sự chia ly.

Vân Lâu cúi đầu nhìn xuống, chàng hiểu. Bà Dương đã suy nghĩ chắc chắn lắm rồi. Chàng không bao giờ xa được Hàn Ni, chàng không bao giờ bỏ được những lo lắng buồn phiền.

ông Dương lên tiếng:

- Thôi được rồi, bây giờ cậu sắp xếp áo quần đi, rồi ngủ sớm. Mai sợ còn bận rộn nhiều đấy. Riêng về Hàn Ni, cậu cứ yên tâm vì dù sao nó cũng là con tôi.

- Vâng, cháu biết.

Hãy ngủ đi! Tối nay làm sao ngủ được? Nỗi biệt ly làm tâm trí rối bời. Bệnh của mẹ khiến lòng đau thắt. Ngủ? Làm sao ngủ được chứ!

Đêm cũng thật dài mà cũng là thật ngắn. Vân Lâu mấy lần mở cửa, nhìn về phòng Hàn Ni, mấy lần muốn hét lên cho hả hê tâm sự. Nhưng chỉ biết đưa mắt nhìn lặng câm. Bước đến cửa sổ, nhìn những đám mây cao trên trời, Vân Lâu giận mình sao chẳng là chim để chắp cánh bay về Hương Cảng. Bây giờ chàng mới ý thức được ý nghĩa câu "Cha mẹ còn sống, không nên đi xạ "Mười tháng cưu mang, ba năm bú mớm. Ôi mẹ! Mẹ Ơi!".

Trời gần sáng. Bà Dương thức giấc và bảo sửa soạn bữa điểm tâm cho Vân Lâu. Hành lý của chàng trẻ tuổi chỉ là một chiếc xách tay du lịch. Đồ đạc trong phòng vẫn giữ nguyên, những bức họa dở dang vẫn còn để đấy, phần lớn là chân dung Hàn Ni, riêng bức vừa ý nhất, chàng đã treo ở trong phòng của Hàn Ni từ lâu rồi. Trước khi đi, Vân Lâu để lại một mảnh giấy trên bàn:

Hàn Ni,

Trước ngày anh trở lại, em sắp xếp lại những bức họa hộ anh nhé? Được không? Nhớ lo cho anh đừng để nó đóng bụi. Lúc nào anh cũng nhớ đến em.

Vân Lâu.


Cho Hàn Ni có một công việc để làm, hầu quen bớt nỗi nhớ thương. Vân Lâu chặn mảnh giấy dưới thước kẻ và xuống lầu. Ông bà Dương đang ngồi đợi. Bữa điểm tâm thật ngon, nhưng Vân Lâu không làm sao nuốt trôi được. Đẩy chén qua bên, chàng đứng dậy, mắt nhòa lệ:

- Thưa hai bác...

Bà Dương khoát tay:

- Không cần nói chúng tôi hiểu rồi, cậu dùng thêm cơm đi?

Vân Lâu ngước mắt nhìn lên lầu:

- Cháu không làm sao nuốt trôi được, Hàn Ni thế nào bác?

Bà Dương bảo:

- Tôi vừa mới lên thăm, nó vẫn còn say ngủ. Bây giờ mất giờ rồi?

- Dạ bảy giờ mười!

- Vậy thì cậu cũng nên đi đi, còn phải qua trạm quan thuế xét hành lý lôi thôi lắm.

ông Dương nói:

- Để tôi đưa cậu đến phi trường.

- Dạ cháu gọi taxi đi cũng được ạ.

ông Dương cắt ngang:

- Vân Lâu, để tôi đưa cậu đi, cậu đừng quên rằng cậu là người nhà tôi nhé, chỉ sợ con Hàn Ni vô phúc.

Vân Lâu ngước nhìn lên lầu, khoảng cách thật ngắn, nhưng thật xa, tiếc là không có cách để bay lên. Lòng buồn chất ngất. Tạm biệt em Hàn Ni! Tạm biệt!

ông Dương hối thúc:

- Nhanh lên đi, coi chừng trễ bây giờ, trễ là khổ đấy, vé tàu bay cuối năm đâu phải dễ kiếm. Trễ một lần là không biết chờ đến bao giờ mới có vé khác đấy!

- Vâng!

Vân Lâu mặc áo veste vào, chàng cầm xách tay lên và nói với bà Dương:

- Bao giờ Hàn Ni thức dậy, xin bác nói lại với nàng là cháu không phải muốn bỏ đi thế này, cháu đã định viết cho nàng một bức thư, nhưng lòng cháu bối rối quá nên cháu không thể viết được, xin bác nói lại và bảo là cháu yêu Hàn Ni lắm!

- Được rồi, cậu cứ đi đi, tôi sẽ nói lại với nó.

Vân Lâu không thể chần chừ nữa, chàng theo chân ông Dươg bước ra cổng, bà Dương đứng nhìn theo, giữa lúc đó trên lầu bỗng vọng lại tiếng hét thật tọ Cả ba người cùng giật mình quay lại. Vân Lâu buông túi xách xuống, chạy nhanh vào nhà, vừa tới thang lầu chàng nghe từ đầu thang vọng lại tiếng gọi thứ hai:

- Anh Lâu!

Hàn Ni đang đứng ở bậc thang trên cùng, tay cầm mảnh giấy, mặt trắng bệch, thân thể run rẩy như chiếc lá trong mùa thu.

- Anh Lâu dối em, cái gì anh cũng dối em hết... anh bỏ đi, sao tàn nhẫn như vậy?

Hét xong, thân nàng chợt mềm ra, ngã chúi xuống thang. Vân Lâu hoảng hốt:

- Hàn Ni!

Chàng định chạy lên đỡ lấy nàng nhưng không còn kịp nữa. Hàn Ni đã rơi xuống, ngã trước chân chàng. Tay chân rã rời, Vân Lâu cúi xuống bế người yêu lên:

- Hàn Ni! Hàn Ni! Hàn Ni!

Bà Dương đã chạy đến, nãy giờ sự xuất hiện quá đột ngột của Hàn Ni làm bà ngẩn ra như trời trồng, bây giờ mới chợt tỉnh, bà hét:

- Buông nó ra, đi gọi bác sĩ nhanh lên!

Trong cơn bối rối, Vân Lâu đặt Hàn Ni nằm trên ghế dài, ông Dương đã đến máy điện thoại gọi bác sĩ Lý. Vừa đặt máy xuống là ông chạy ngay về phía Hàn Ni:

- Mười phút bác sĩ Lý đến, đừng ai làm gì cả, ráng giữ nhiệt độ Hàn Ni như cũ nhé.

Câu nói của ông Dương làm Vân Lâu sực tỉnh, chàng cởi áo ra choàng vào người Hàn Nị Nắm lấy bàn tay lạnh của Hàn Ni, chàng gọi:

- Hàn Ni! Hàn Ni!

Mảnh giấy trong tay Hàn Ni rơi xuống, không phải là mảnh giấy của Vân Lâu viết để lại, mà lại là bức điện tín của Vân Nhi đánh sang. Trong một phút lơ đãng, Vân Lâu đã để rơi đâu đó để Hàn Ni nhặt được. Ông Dương đứng bên Hàn Ni, cúi xuống điềm tĩnh nhìn con gái. Ông là người duy nhất trong nhà còn giữ được bình tĩnh. Đầu Hàn Ni ngả sang bên, gương mặt tái xanh không tí máu.

ông Dương đứng thằng người lại, nói với Vân Lâu:

- Cậu Lâu, để tôi gọi xe đưa cậu ra phi trường, bây giờ tôi không thể đi được rồi.

Vân Lâu bối rối:

- Đi bây giờ sao? Không được, trong lúc này cháu không đi đâu hết.

ông Dương giận dữ:

- Đừng nói bậy, mẹ cậu đang cần cậu. Hàn Ni đối với cậu quan trọng hơn mẹ cậu à? Tôi chưa hề thấy một thằng con trai nào bất hiếu như cậu!

Câu nói của ông Dương như những ngọn roi quất thẳng vào tim Vân Lâu. Hàn Ni với mẹ, mẹ với Hàn Ni, chọn ai bây giờ đây? Giữa cơn bối rối, Vân Lâu nghe tiếng ông Dương gọi taxị Xe đã đến, cầm xách tay Vân Lâu lên, ông Dương nói:

- Đi nhanh lên đi, nhỡ tàu bây giờ!

Vân Lâu đau khổ nhìn về phía Hàn Ni:

- Cháu không thể đi được, bây giờ cháu không thể đi được!

ông Dương nắm lấy vai Vân Lâu đẩy mạnh:

- Đi! Cậu là con trai, phải cho ra con trai chứ! Hàn Ni sẽ khỏi, đây có phải là lần đầu nó ngã bệnh đâu? Cậu đi nhanh đi, mẹ cậu đang cần cậu, đi đi! Giọng ông Dương rít lên - Cậu có còn là thanh niên không? tại sao không biết bổn phận làm con tí nào cả vậy? Đi!

Trán Vân Lâu toát mồ hôi, trong tiếng hét của ông Dương, chàng chỉ còn là chiếc máy, để mặc ông Dương đẩy ra cổng. Gió lạnh bên ngoài thổi qua, thật lạnh. Vân Lâu bối rối:

- Thưa bác...

- Đi, đi, đi! ông Dương xua đuổi, mắt ông như nhìn thấu tận cùng quả tim chàng. Cậu đi đi, con người sống trên đời ngoài tình yêu còn bị ràng buột bởi nhiều thứ tình khác nữa. Bây giờ cậu xa Hàn Ni sẽ không ai trách cậu điều gì được, trái lại, cậu sẽ thuộc hạng người bất hiếu!

Vân Lâu nhắm mắt lại, cắn lấy môi, chàng đã hiểu ý ông Dương. Lắc đầu mạnh, chàng quyết định ngồi vào xe, ông Dương đưa hành lý và vé máy bay cho chàng, rồi bảo tài xế:

- Đến phi trường!

Vân Lâu vịn tay lên cửa xe, chàng nói như hét:

- Bác nhớ đánh điện tín cho cháu biết tất cả tình hình bên này nhé!

- Cậu yên tâm!

Xe nổ máy chạy nhanh về phía phi trường. Nửa tiếng đồng hồ sau, Vân Lâu đã có mặt trong chuyến phi cơ về Hương Cảng.

Chương 17

Vân Nhi đợi Lâu tại phi trường. Vân Lâu xuống phi cơ, bước nhanh về phía Vân Nhị Cuộc hành trình gần một tiếng đồng hồ không làm sao cho khối óc chàng trầm tĩnh lại. Gặp cô em gái, Vân Lâu hỏi ngay:

- Mẹ sao thế em?

Vân Nhi ấp úng:

- Về nhà anh sẽ biết ngay, Vân Lâu hỏi tới:

- Mẹ có sao không hay là...

Vân Lâu hoảng hốt, không lẽ sự trở về của chàng đã quá muộn rồi sao?

Vân Nhi vội trấn an:

- Không, không sao cả anh ạ, mẹ khỏe nhiều rồi, về nhà anh sẽ thấy!

Vân Lâu nhìn Vân Nhi nghi ngờ, chàng cảm thấy cô em gái có điều gì giấu diếm mình. Tình hình chắc nghiêm trọng lắm nên Vân Nhi mới có vẻ bối rối, bất an như vậy. Ngồi lên xe taxi, yên lặng cắn môi, xe cộ dập dìu trên đường càng làm cho Vân Lâu trĩu nặng. Hàn Ni đang ở trong tình trạng sống chế không biết ra sao, còn mẹ thì... không lẽ, chàng quay đầu sang Vân Nhi hỏi dồn:

- Mẹ làm sao mới được chứ? Mẹ ra sao nói cho anh nghe xem.

Vân Nhi hốt hoảng, đưa mắt sợ sệt nhìn anh. Chưa bao giờ nàng thấy ông anh nàng có thái độ hung hăng đến thế. Thái độ lồng lộn của một con thú dữ bị nhốt trong lồng. Nàng lo sợ, không dám nói lộ điều gì cả chỉ đưa mắt nhìn anh van xin:

- Sắp tới nhà rồi một tí nữa anh sẽ biết ngay mà!

Trên mắt Vân Nhi như ướt lệ, Vân Lâu không hỏi thêm, lòng chàng nặng như đeo đá.

Mới về đến nhà, vừa xuống xe, Vân Lâu chạy nhanh vào phòng khách đụng ngay bụng một người đứng trước mặt. Người cha già với mái tóc bạc, với khuôn mặt mệt mỏi:

- Đồ đại bất hiếu, mãi đến bây giờ mày mới chịu về à?

- Cha, mẹ đâu rồi?

ông Mẫn trừng mắt:

- Mẹ mày à? Mày mà cũng biết đến mẹ cha mày nữa sao?

- Cha tha lỗi cho con. Nhưng mẹ bây giờ ở đâu cha?

ông Dương chưa trả lời. Vân Lâu chết lặng, chàng đã nhìn thấy mẹ. Bà Mẫn từ trong nhà bước ra, không gầy cũng không có sắc bệnh, nụ cười trên môi vẫn như ngày nào, hiền lành, thương yêu với một tí lo lắng:

- Vân Lâu, sao con ốm thế? Mẹ lo cho con chết được!

Vân Lâu không dám tin ở mắt mình. Chăm chú nhìn mẹ với một chút nghi ngờ, ngạc nhiên:

- Me... me... bệnh của mẹ thế nào?

Bà Mẫn cười, một nụ cười đầy an ủi:

- Mẹ có bệnh gì đâu, này con nhìn mẹ xem, chẳng qua cha con muốn dọa con đấy thôi.

Như một tiếng sấm lớn nổ vang trong đầu Vân Lâu. Vân Lâu muốn ngã xỉu tại chỗ. Chàng tựa lưng vào bàn, mở mắt hết nhìn cha, nhìn mẹ, rồi nhìn Vân Nhi, chàng không tin lời mình vừa nghe thấy. Vân Lâu lắp bắp:

- Tất cả... tất cả... cha mẹ và em... Ai cũng lừa dối lường gạt tôi. Sao vậy? tại sao vậy?

Dáng dấp giận dữ, đau đớn của Vân Lâu khiến bà Mẫn hoảng hốt, bà nắm vạt áo con, hỏi:

- Vân Lâu, con làm sao... làm sao thế?

Vân Lâu đẩy mẹ sang một bên. Rồi đột nhiên, chàng quay đầu lại chạy nhanh về phía cửa, vừa chạy chàng vừa gọi to.

- Hàn Ni! Hàn Ni!

Chưa ra đến cửa là Vân Lâu đã ngã quỵ xuống, suốt buổi chiều hôm qua đến giờ, không một lần chợp mắt, không một hạt cơm vào miệng, lại còn phải đương đầu với bao nhiêu biến cố dồn dập, Vân Lâu không còn chịu nổi nữa, chàng đã hết sức.

Lúc tỉnh dậy, Vân Lâu thấy mình nằm trên giường. Mẹ và Vân Nhi đang đứng cạnh, một chiếc khăn ướt đang vắt ngang trán chàng. Thấy con tỉnh dậy, bà Mẫn cúi xuống, gương mặt già nua với đôi mắt rưng rưng lệ, bà dùng tay xoa xoa trên mặt Vân Lâu nói:

- Lâu, nửa năm rồi mới thấy mặt con mà con lại làm mẹ hoảng hốt. Sao khỏe chưa? Hử? Con thấy trong người dễ chịu chưa?

Vân Lâu nhìn mẹ, mắt chàng ngập đầy vẻ đau đớn buồn tủi:

- Mẹ, tại sao ai cũng lừa dối con thế? Quay sang Vân Nhi với ánh mắt trách móc, Vân Lâu tiếp. Em cũng thế nữa sao vậy? Nếu không có điện tín của em anh đâu có về. Tại sao ai cũng rắp tâm để lừa gạt tôi thế này? Vân Lâu lắc đầu tiếp - Tàn nhẫn quá!

Vân Nhi vội vã phân bua:

- Không phải em, chính cha đánh điện đấy, cha bảo là chỉ có thể làm thế mới gọi anh về được.

Vân Lâu ngồi bật dậy, nói như hét:

- Nhưng làm thế... có một người con gái đã suýt chết vì bức điện tín... Quay sang Vân Nhi, Vân Lâu nói - Nhi, anh nhờ em, em làm ơn gọi điện thoại đến phi trường hỏi xem chuyến máy bay đi Đài Bắc gần nhứt là chuyến mấy giờ, anh muốn trở sang ngay.

Vân Nhi thông cảm:

- Vô ích anh ạ, cha đã cất tất cả giấy thông hành của anh rồi.

Bà Mẫn buồn buồn bảo con:

- Dù sao con đã trở về đây rồi, hấp tấp sang đấy làm gì? Con ốm xanh xao thế này, để mẹ mua thức ăn bổ dưỡng cho con. Đợi qua tết rồi mẹ sẽ năn nỉ cha con cho con trở về bên ấy cũng được vậy.

Vân Lâu nói như hét:

- Mẹ! Mẹ không biết, ở bên ấy có một người con gái đã ngã bệnh, mê man không biết gì cả, không chừng nàng đã chết rồi cũng nên. Tại sao cha mẹ không buông tha cho con chứ?

Bà Mẫn lính quýnh:

- Vân Lâu, con đừng nóng, tất cả đều là do cha con sắp đặt hết cơ mà.

Vân Lâu ngồi dậy, bỏ đi:

- Để con đi tìm cha!

Bà Mẫn gọi theo:

- Này, này Lâu, mặc thêm áo đi, chuyện gì cũng từ từ nói chứ đừng có cãi lẫy với cha con nhé. Vân Nhi con chạy theo xem, đừng để trâu già, nghé con húc nhau coi chẳng được nghe con!

Vân Lâu xông vào phòng cha, ông Mẫn đang ngồi viết thư, nhìn thấy con, ông ngẩng đầu lên:

- Có chuyện gì thế?

Gương mặt ông Mẫn nghiêm nghị, khiến bao nhiêu cơn giận trong người Vân Lâu xì hơi ngay. Từ thuở nhỏ, Vân Lâu đã hiểu quyền uy và mệnh lệnh của cha là đinh đóng cột.

Chàng cố lấy lại bình tĩnh nói:

- Cha, cha làm ơn cho con trở lại Đài Bắc.

ông Mẫn quắc mắt:

- Con vừa mới trở về nhà chưa hơn tiếng đồng hồ, làm gì lại đòi đi ngay? Bây giờ đủ lông đủ cánh rồi muốn bay đi đâu thì bay sao?

Vân Lâu van xin:

- Cha... Hàn Ni sắp chết rồi cha ạ.

ông Mẫn ngả lưng ra sau ghế:

Hàn Nỉ Con thương Hàn Ni hơn cả cha mẹ nữa sao? Lại đây, ngồi xuống đây cha bảo.

Vân Lâu bắt buộc ngồi xuống ghế. Đôi mắt sáng dưới đôi mày sậm của cha đang nhìn chàng.

- Con phải biết, Hàn Ni đâu phải là cả cuộc đời con.

- Cha!

Vân Lâu đau khổ, cắn môi, nghẹn lời. Cha, cha đâu có hiểu, Hàn Ni chính là nguồn sống của con đó.

- Tại sao con lại tự tìm đến cái khổ chi vậy. Tình yêu là một trò bịp bợm, ngoài cái thú làm con điên đảo ra, nó không mang đến một lợi lộc nào cả. Đó là chưa kể, nếu con yêu một người con gái bình thường thì cũng không đến nỗi nào, đằng này con lại yêu một đức con gái yểu tướng như vậy, có phải là con tìm hố để tự nhảy xuống không? Con tưởng cha gọi con về là hại con sao? Cha cứu con đó mà con đâu biết?

- Cha, cha không hiểu con, nếu quả thật đấy là hố sâu đau khổ, thì con vẫn tự nguyện nhảy xuống.

- Vì vậy tao mới cứu mày!

Vân Lâu không nhịn được, lên tiếng:

- Cha, cha tưởng cha là Thượng Đế hay sao?

- Tao không phải là Thượng Đế nhưng tao là cha mày!

- Cha là cha con, đúng, nhưng cha không phải là chủ thân xác con, cha không có quyền điều khiển linh hồn, ý chí và tình cảm của con. Cha ích kỷ, cha lường gạt con vì suốt đời cha chưa hiểu thế nào là ái tình, vì vậy cha phản đối tình yêu của người khác, vì vậy bác Nhã mới bỏ cha, cũng vì vậy mà cha đã không muốn con yêu con gái người ta...

ông Mẫn giận dữ quát:

- Im mồm, đi ra! Đồ không biết tốt xấu là gì cả. Mày đừng mong trở lại Đài Bắc, tao bảo không là không!

Bà Mẫn vội vã chạy tới kéo tay Vân Lâu đi:

- Hai cha con làm cái gì kỳ vậy, mới nhìn thấy mặt nhau mà đã to tiếng rồi. Vân Lâu, sao vậy? Trời lạnh thế này mà ướt đẫm mồ hôi, tay chân lạnh ngắt không sợ bị bệnh sao? Lại đây!

Bà Mẫy cố gắng kéo Lâu ra khỏi phòng. Về tới phòng ngủ, đột nhiên Vân Lâu mệt mỏi lạ lùng, chàng quỵ xuống ôm lấy chân mẹ khóc như trẻ con:

- Mẹ! Mẹ cứu con! Mẹ làm ơn giúp con, để con được trở về Đài Bắc!

Lòng mẹ thương con khiến bà Mẫn bối rối:

- Vân Lâu, con làm sao thế? Đứng dậy đi mẹ sẽ tìm cách giúp con.

Nhưng quyền uy của mẹ đâu có bao nhiêu. Nhiều ngày trôi qua mà bà Mẫn vẫn không làm gì được. Ông Mẫn là người đàn ông cứng rắn khò thuyết phục khiến Vân Lâu càng ngày càng hao gầy. Tin tức Đài Bắc lại biệt tăm, không có thư cũng không có điện tín. Vân Lâu đánh đi ba bốn lần, nhưng chỉ như đá mò biển. Điều này càng khiến chàng lo buồn hơn.

Nhất định là Hàn Ni đã gặp chuyện chẳng lành. Vân Lâu đi lại trong phòng tự nghĩ... Hàn Ni chắn chắn gặp nguy hiểm, bằng không họ đã đánh điện tín sang cho ta biết tin rồi. Thế là chàng lại van xin bà Mẫn:

- Mẹ, mẹ, giúp con đi mẹ.

Tết đã đến, một cái tết vô nghĩa đối với Vân Lâu, giữa tiếng pháo nổ vang, đầu óc Vân Lâu chỉ nghĩ đến Hàn Nị Đến ngày mồng ba thì người mẹ tốt bụng mới tìm được giấy thông hành cho chàng. Nắm tay con, bà Mẫn nghẹn ngào:

- Đi thì đi đi con, nhưng đi thế này cha con giận lắm đó, chắc ông cũng không gửi tiền cho con nữa đâu, con phải cố gắng tự lực cánh sinh, nhưng làm thế nào thì con cũng đừng quên mẹ nhé!

Như trái đất sau mấy ngàn năm, mấy vạn năm ngủ yên chợt tỉnh, như mấy trăm thế kỷ đợi chờ, sau cùng Vân Lâu cũng ngồi được trên máy bay trở lại Đài Bắc. Mới đây mà đã mười một ngày.

Chiếc taxi lướt nhanh giữa ánh đèn rực rỡ trong mưa, chạy về phía đường Nhân Nghĩa. Vân Lâu ngồi trong xe mà hồn gửi tận đâu đâu. Hàn Ni, Hàn Ni! Em thế nào? Em khỏe không? Hàn Ni! Sẽ không còn sức mạnh nào có thể ngăn cản đôi ta được nữa!

Hàn Ni! Hàn Ni! Em không được quyền ốm nhé! Không được quyền xanh xao nhé! Không được quyền khóc khi nhìn thấy anh!

Xe ngừng lại, Vân Lâu trả nhanh tiền rồi nhảy xuống, chàng nhấn chuông nhiều lần, tiếng chuông khẩn như vẫn kéo dài hàng thế kỷ. Cửa mở, đẩy cô Lan sang bên, chàng chạy nhanh vào phòng khách, gọi lớn:

- Hàn Ni!

Gian phòng khách thật lạnh... Hình như có một cái gì khác thường. Vân Lâu dừng chân lại ngơ ngác, chàng nhìn thấy ông Dương trên ghế sa lông từ từ đứng lên với đôi mắt thật lạ.

- à! Cậu Lâu, cậu mới sang đấy à? Mẹ cậu thế nào?

Vân Lâu hấp tấp:

- Chuyện đó để cháu nói sau, Hàn Ni đâu? Có ở trong phòng không, cháu lên gặp nàng nhé?

- Đứng lại, cậu Lâu!

Vân Lâu vừa dợm mình chạy lên lầu thì đã bị Ông Dương chận lại, chàng ngạc nhiên quay lại, gương mặt ông Dương có vẻ khác lạ, thật đáng ngại... Vân Lâu há hốc mồm:

- Bác... !

ông Dương chậm rãi:

- Hàn Ni... nó chết rồi, lúc cậu bế nó đặt lên ghế, thì nó đã chết!

Vân Lâu chết đứng, chàng không tin lời mình vừa nghe là thật, chàng hét to:

- Hàn Ni!

Rồi chạy nhanh lên lầu, tông cửa vào phòng Hàn Ni.

- Hàn Ni! Hàn Ni! Em ở đâu?

Gian phòng trống vắng. Vẫn giường vẫn ghế, vẫn chăn nệm như cũ, nhưng không còn người. Bức họa Hàn Ni vẫn còn nằm yên trên giường. Vẫn nụ cười dễ thương, vẫn khuôn mặt hiền lành ngồi giữa ánh nắng chiếu lọt qua song. Tất cả vẫn nguyên vẹn như cũ, còn Hàn Ni đâu?

- Hàn Ni, em ở đâu? Em đừng đùa, hãy ra đây, Hàn Ni! Hàn Ni! Ra đây đi em!

Phía sau lưng có tiếng động. Vân Lâu vội quay lại. Không phải Hàn Ni, mà là bà Dương. Đôi mắt lạnh buồn trang trọng, một bàn tay ấm đặt lên vai chàng.

- Nó... đi rồi, cậu ạ!

Vân Lâu bấu chặt vai bà Dương hét to:

- Không! Không! Bác làm ơn cho cháu biết bác đã giấu Hàn Ni ở đâu? Cho cháu biết đi, tại sao bác cứ mãi dối cháu thế? Hàn Ni ở đâu? Ở đâu?

ông Dương đã bước lên lầu, giữ lấy tay Vân Lâu, ông nói từng lời một:

- Buông tay ra, Vân Lâu! Cậu phải đối diện sự thật, chúng ta ai cũng phải nhìn nhận một sự thật là: Hàn Ni chết rồi!

Vân Lâu vội vã:

- Không! Không! Hàn Ni chưa chết. Hàn Ni đã hứa là sẽ sống mãi bên nhau, Hàn Ni không chết! Không bao giờ! Quay người lại, Vân Lâu nhìn quanh - Hàn Ni! Hàn Ni! Em ở đâu? Em ở đâu, anh van em mà, em ra với anh đi!

Không có Hàn Ni cũng không có người nào khác. Vân Lâu chỉ thấy chú chó Khiết từ cầu thang chạy lên kêu thảm thiết. Vân Lâu ôm chặt con chó vào lòng xiết mạnh:

- Khiết! Khiết! Đưa anh đi tìm Hàn Ni đi! Em bảo Hàn Ni đừng chết nhé. Chúng ta đi tìm đi!

ông Dương giữ tay Vân Lâu:

- Cậu Lâu, cậu phải đối diện với sự thật, đừng có điên. Hàn Ni đã chết thật rồi. Mộ nó ở trên núi Bắc Đẩu, muốn đi thăm không, tôi đưa đi?

Vân Lâu nhìn ông Dương đăm đăm, chàng bắt đầu hiểu. Chàng hét to lên rồi chạy bay xuống lầu, tuôn ra phố, đi giữa lòng mưa bụi.

Chạy như thế không biết bao lâu, Vân Lâu mới chệnh choạng đi chậm lại, mặc cho gió cho mưa thấm ướt áo. Đêm lạnh và ẩm ướt, những ánh đèn màu vẫn cháy sáng... Vân Lâu vẫn đi... Dẫm chân xuống vũng nước, băng qua con đường lầy lội, xe chạy san sát chàng vẫn không tránh né, khách bộ hành chạm vai cũng mặc, tiếng còi xe inh ỏi... Vân Lâu vẫn bước tới. Mưa rửa ướt gương mặt thẫn thờ, như một chiếc máy Vân Lâu cứ mãi tiến về phía trước.
<< Lùi - Tiếp theo >>

HOMECHAT
1 | 1 | 231
© Copyright WAPVN.US
Powered by XtGem.Com