watch sexy videos at nza-vids!
WAPVN.US
18:56:1928/04/2025
Kho tàng truyện > Truyện Dài > Quỳnh Dao > Mùa Thu Lá Bay - Trang 12
Chỉ mục bài viết
Mùa Thu Lá Bay
Trang 2
Trang 3
Trang 4
Trang 5
Trang 6
Trang 7
Trang 8
Trang 9
Trang 10
Trang 11
Trang 12
Trang 13
Trang 14
Tất cả các trang
Trang 12 trong tổng số 14

Chương 24

Những ngày dài buồn nản kéo dài, mỗi đêm cứ đến giờ thì đi hát rồi đến hết giờ trở về nhà, đời sống thật nhạt nhẽo. âm nhạc đối với nàng giờ đây đã mất hết ý nghĩa. Tiểu My như một chiếc máy hát, hễ cứ được vặn nút là ra tiếng. Tiếng vỗ tay càng lúc càng thư nàng buồn như chiếc lá úa.

Mỗi ngày nàng ngóng đợi phép lạ nhưng chàng vẫn biệt tăm. Gã con trai lạ lùng ấy bây giờ ở đâu? Tiểu My không hiểu sao mình lại thắc mắc thế? Có lẽ anh chàng đã quên ta rồi. Nàng không tránh khỏi một chút hối tiếc. Sao chàng không đến? Mỗi lần đứng trên bục gỗ là mỗi lần này nhớ đến lời chàng - "Lúc Tiểu My hát, Tiểu My nên đặt hết tim óc mình vào bản nhạc, đừng sợ không người nghe, cũng đừng nản lòng, cũng đừng coi thường chính mình. Vì giọng ca của Tiểu My cao sang lắm".

Sống một đời được bao nhiêu lần tán thưởng như vậy? Nhưng... tại sao chàng không đến nữa chứ? Tại sao? Phải chăng vì bản tính ương ngạch của nàng? Tiểu My chợt hối tiếc về vụ cãi vã hôm trước tại quán cà phê Nhã Khí. Tiểu My! Sao không chịu bình tĩnh một tí có phải giữ được bình yên không? Hãy quên đi! Hãy trở lại nếp sống bình dị cũ.

Nhưng từ tận cùng quả tim, Tiểu My réo gọi tên Vân Lâu, Vân Lâu! Anh đến đi, tôi không bao giờ chối từ ý nguyện của anh nữa đâu. Anh Lâu, tôi sẽ không phủ nhận việc tôi hằng mong mỏi. Tôi sẽ hát cho anh nghe, tôi sẽ giúp anh mở lại quả tim đóng kín. Anh Lâu, đến đi anh!

Nhưng ngày tháng cứ âm thầm trôi, Vân Lâu đâu chẳng thấy trở lại, chỉ thấy Tiểu My càng lúc càng hao mòn nhan sắc. Bản tính cũng thay đổi, nóng nảy và cộc cằn. Trạng thái thấp thỏm lo âu làm nàng khổ sở, bứt rứt. Tiểu My cũng không làm sao phân tích được sự thay đổi của lòng mình. Đến nỗi người cha say sưa suốt ngày cũng phải để ý. Một đêm, sau cơn say, ông tở về nhà hỏi:

- Tiểu My, lúc này con làm sao thế?

- Làm sao là làm sao?

- Ai làm con buồn hở Tiểu My?

Tiểu My bực:

- Không ai cả.

ông Khiêm đặt tay lên vai người con gái:

- Vậy thì con phải vui lên chứ, sao lại buồn, đời bao giờ chẳng thế? Con còn trẻ, đừng ủ dột. Uống rượu nhé, uống để đôi má con hồng lên, cho con không còn buồn.

Và Tiểu My bắt đầu tập uống. Đêm ấy nàng uống rất nhiều, uống đến độ phải ói ra hết, rồi dở khóc dở cười. Tiểu My cũng không hiểu tại sao mình lại khóc.

Ngày hôm sau đến phòng trà, đột nhiên Tiểu My thấy nhớ Vân Lâu lạ lùng. Nhưng chàng cũng không đến.

Hát xong bản nhạc cuối nàng chán nản trở về phòng hóa trang. Mệt mỏi như kẻ tội đồ. Mỗi tối cứ phải hóa trang thành một loại búp bê cho bao nhiêu người ngồi ngắm. Một chiếc máy biết hát. Thật chán. Thật vô vị.

Có tiếng gõ cửa, cô chiêu đãi họ Lý thò đầu vào cười với nàng:

- Chị Tiểu My, có khách!

Tiểu My ngạc nhiên, đưa tay lên chặn ngực, phải chăng?...

- Ai thế?

- Dạ Ông giám đốc Hinh.

Cả một trời thất vọng. Nhắm mắt lại, toàn thân nàng là một sự tan rã. Vừa định lên tiếng từ chối thì nàng nhớ đến lời cha bảo là Tiểu My con còn trẻ, phải vui đi chứ...

Phải vuỉ Vâng, dại gì lại đau khổ một cách vô lối thế này? Nhìn cô chiêu đãi, Tiểu My nói nhanh:

- Thôi được, bảo ông ấy đợi một tí, tôi sẽ ra ngay!

Và tối hôm ấy, Tiểu My đi với ông Hinh đến nhà hàng Trung Ương. Nhảy cũng rất nhiều mà ăn cũng rất nhiều. Những nụ cười lớn làm trái tim rộng mở. Tiểu My hút thử một điếu xì gà, những tiếng ho sặc sụa của nàng càng làm cho không khí vui nhộn thêm.

Đây mới chỉ là một bắt đầu. Sau đấy Tiểu My lại đi phố nhiều lần với ông Hinh. Ông Hinh lúc thiếu thời vì hoàn cảnh nghèo khổ, đã phải lăn lộn để lập sự nghiệp. Bây giờ là giám đốc nhiều công ty lớn, con cái đã nên người, ông cũng đã trên năm mươi, giờ ông nghĩ ông có quyền hưởng thụ, bên cạnh lúc nào cũng có một cô bạn trẻ đẹp. Những người bạn gái đi cạnh ông không bao giờ thuộc loại lẳng lơ vòi tiền, vì ông là con người từng trải, suy tính rất kỹ. Nhiều lúc gặp cô khó tính khước từ lời mời, ông cũng không giận, chỉ cười nói:

- Nếu không thích thì thôi, tôi không thích có chuyện miễn cưỡng.

Có đi chơi với ông Hinh, Tiểu My mới hiểu được bản tính ông, nàng thấy vừa thích thú lẫn kính trọng. Đi phố, dùng cơm tối, đi nhảy, nhiều lúc ông Hinh còn đem xe đến đưa đón Tiểu My đi hát, nên ông hiểu khá rõ hoàn cảnh hiện tại của gia đình Tiểu Mỵ Có lần ông định giúp đỡ nàng nhưng nàng đã thẳng thắn cự tuyệt:

- Ông đừng làm thế, tôi đi chơi với ông là vì thích, chớ tôi không định bán thời giờ của tôi.

ông Hinh rất phục bản tính thẳng thắn của Tiểu My, và vì thấy nàng bất vụ lợi, ông càng thích chăm sóc hơn. Những cuộc đi chơi chỉ là những giờ phút giải trí đúng ý nghĩa của nó. Tiểu My đối với ông như một người bạn, một đứa con gái yếu đuối cần được che chở. Có lần ông Hinh hỏi:

- Cô không có bạn trai sao hở Tiểu My?

Tiểu My nghĩ đến Vân Lâu, cười khô héo:

- Không!

- Để tôi làm mai cho cô nhé? Người đẹp như cô phải có một người bạn đời xứng đáng mới đúng.

Đó là tất cả câu chuyện giữa Tiểu My và ông Hinh. Mặc dù hai người không có một ràng buộc nào vướng víu, nhưng những lời đàm tiếu vẫn đến tai Vân Lâu. Vì ghen ghét Tiểu My họ đồn là nàng đã bắt được ông chủ bự và đã sống chung với ông tạ Trong phòng trà, mọi câu chuyện được thổi phồng như thế có gì là lạ. Tiểu My cũng hiểu, nhưng nàng vẫn cười:

- Mặc họ, họ muốn nói sao cũng được, có chết ai đâu mà sợ.

Và nàng tiếp tục vui chơi với ông Hinh, cho đến một buổi tối, Tiểu My và ông Hinh đến nhà hàng Trung Ương thì đêm đã khuya lắm rồi. Nhà hàng không còn bao nhiêu khách. Họ tìm một chiếc bàn gần sàn nhảy, ngồi xuống, ăn một vài thức ăn nhẹ, xong bước ra sàn nhảy.

ông Hinh nhảy rất giỏi, Tiểu My cũng không kém. Một bản Rumba, rồi một bản Valsẹ Tiểu My rất thích những loại nhạc xoay tròn này, nàng như một con bướm vàng nhởn nhơ theo tiếng nhạc, xog họ trở về bàn. Ông Hinh đùa một câu ngắn, Tiểu My cười tọ Khi tiếng cười dứt, ông Hinh đưa mắt về phía chiếc bàn gần đấy nói với Tiểu My:

- Ông kia cứ nhìn về phía chúng mình mãi, cô có quen hắn không?

- Vậy à!

Tiểu My đưa mắt nhìn theo hướng ông Hinh chỉ, nàng chợt ngỡ ngàng. Nụ cười tắt phụt. Gã đàn ông kia không ai khác hơn là Vân Lâu. Không phải chỉ có một mình chàng mà bên cạnh còn có một người thứ hai, một thiếu nữ trẻ đẹp!

Hai tia nhìn chạm nhau. Dưới ánh sáng mờ ảo của phòng trà, chàng có vẻ thật xa lạ. Tại sao thấy nàng mà Vân Lâu chẳng một lời chào hỏi gì cả vậy? Đột nhiên, Tiểu My thấy Vân Lâu đứng lên, nàng tưởng chàng sẽ tiến đến mình, nhưng nàng đã lầm, Vân Lâu cúi xuống nói nhỏ với người bạn gái, rồi họ cùng bước ra sàn nhảy.

Ban nhạc chơi điệu Mambo, thật haỵ Tiểu My nhìn theo họ. Hai người âu yếm đưa nhau đi theo tiếng nhạc thật tình tứ. Cúi mặt nhìn xuống, Tiểu My hớp một ngụm trà. Hèn gì! Hèn gì chàng không đến!

Có tiếng ông Hinh hỏi:

- Sao? Có quen không?

Tiểu My đáp:

- Có, thỉnh thoảng hắn có đến Thanh Vân nghe nhạc.

Nghĩ ngợi một chút, Tiểu My vội đứng dậy:

- Nhảy một bản nhé?

Cả hai bước ra sàn nhảy. Không hiểu tại sao Tiểu My bỏ đi khoảng cách hằng ngày, nàng tỏ ra thật âu yếm, tựa đầu lên vai ông Hinh, cười nói luôn miệng, líu lo như chim oanh.

Mấy lần lướt nhanh qua người Vân Lâu, là mấy lần nàng khiêu khích. Vân Lâu vẫn thờ ơ, xa lạ, cô bạn gái của chàng có đôi mày đen, đôi mắt to và chiếc miệng xinh. Tuy không xuất sắc lắm, nhưng cũng đủ hấp dẫn người khác phái.

Bản nhạc vừa dứt là Vân Lâu trở lại bàn, trong khi Tiểu My và ông Hinh tiếp tục thêm một bản Cha Cha Chạ Thái độ của nàng hoàn toàn vui vẻ và cởi mở.

Vân Lâu chận một nữ chiêu đãi đang đến gần nhờ mua gói thuốc lá. Thúy Vi, người thiếu nữ nãy giờ ngồi cạnh chàng, ngạc nhiên lên tiếng:

- Anh hút thuốc nữa à?

Vân Lâu ậm ờ, mắt không rời Tiểu My đang quay cuồng trên sàn nhảy.

- Cô gái đang nhảy giống Hàn Ni quá hở, mới nhìn có thể lầm ngay.

Vân Lâu giận dữ:

- Hàn Ni có bao giờ õng ẹo với những lão già như thế kia đâu!

Hít một hơi thuốc dài, Vân Lâu sặc sụa, Thúy Vi gắt nhẹ:

- Không biết hút, mà hút làm gì cho khổ thế? Anh buồn à?

Vân Lâu trừng mắt:

- Cô nói gì thế? Làm gì mà tôi phải buồn?

- Anh quen cô ấy không?

- Quen ai?

- Cô gái giống Hàn Ni ấy?

- Tại sao tôi phải quen người ta chứ?

- Hôm nay anh làm gì lạ thế? Nếu biết trước hôm nay anh khó tánh thế này tôi đâu thèm đi với anh chi cho mệt.

Vân Lâu thở dài, dịu giọng:

- Xin lỗi, tôi không cố ý làm Thúy Vi buồn.

- Tôi hiểu. Có lẽ vì người con gái giống Hàn Nị Phải cô ấy là người anh gặp giữa phố hôm nọ không?

Mắt Vân Lâu đăm đăm nhìn về phía Tiểu My với bao nhiêu hờn dỗi:

- Có lẽ...

- Anh Lâu, anh đừng lầm lẫn, vì dù sao cô ấy cũng không phải là Hàn Ni.

- Có lẽ. Thôi mặc họ.

Vân Lâu bấm chuông. Thúy Vi ngạc nhiên:

- Anh làm gì thế?

- Bảo họ tính tiền.

- Không nhảy nữa à?

- Thôi.

Thúy Vi nhìn Vân Lâu yên lặng. Vân Lâu móc túi lấy quyển sổ tay ra viết vội vài chữ trao cho người hầu bàn, chỉ về phía Tiểu My dặn dò vài câu, rồi trả tiền.

- Thôi mình về.

Thúy Vi đứng dậy, yên lặng theo Vân Lâu ra cửa. Ra đến đường, nàng mới thở dài.

- Làm cái gì mà thở dài vậy?

- Tại anh đấy.

- Sao lại tại tôi?

Thúy Vi nhìn thẳng tới trước. Bây giờ là mùa xuân, những cánh Đỗ Quyên rộn rã khắp các bồn hoa thành phố, dưới ánh trăng cao quý trông dễ thương vô cùng.



Hoa hồng chen sắc đua xuân

Thương ai mấy kiếp đoạn trường sầu đau.

Cả hai mãi lo nghĩ riêng tự Vân Lâu bối rối, đầu óc quay cuồng với bao hình bóng Hàn Ni! Tiểu My! Hàn Ni sao mất quá sớm, Tiểu My sa đọa thế sao!

Trong nhà hàng, Tiểu My đưa mắt nhìn theo Vân Lâu, nàng chợt nhũn người ra như quả bóng xì hơi. Ông Hinh nói với nàng mấy câu mà Tiểu My chẳng nghe thấy gì cả. Tiếng nhạc vang lên, một nữ ca sĩ ra hát bản "Trên Ngọn Tình Sầu", Tiểu My khép mắt lại với nỗi buồn buồn man mác. Người hầu bàn mang đến cho nàng một mảnh giấy. Mảnh giấy với nét chữ của Vân Lâu. Tim đập mạnh, nàng mở ra đọc nhanh:

Tưởng ai là đóa hoa sen
Không ngờ là đóa hướng dương giữa trời.

Tiểu My vò nát mảnh giấy, mặt đỏ gaỵ Anh Lâu, tôi hận anh, tại sao anh dám sỉ nhục tôi. Anh đừng tưởng anh cao quí, chẳng qua cũng chỉ là một tuồng quân tử giả hiệu mà thôi.

ông Hinh lo lắng hỏi dồn:

- Cái gì thế Tiểu My?

- Không có gì cả, chúng ta nhảy nhé?

ông Hinh lắc đầu:

- Thôi chúng ta về, cô cần phải nghỉ ngơi, hình như cô hơi mệt?

- Tôi không mệt, tôi không muốn về nhà, đêm nay, tôi muốn đi suốt đêm.

ông Hinh chăm chú nhìn Tiểu My:

- Gã con trai ban nãy là bạn cô, phải không?

- Không, tôi không bao giờ có bạn trai như thế. Tiểu My lắc đầu nhanh - Tôi muốn uống một chút rượu.

ông Hinh vẫn bình tĩnh:

- Đứng dậy đi, Tiểu My, để tôi đưa cô về!

Tiểu My chau mày:

- Ông không thích đi chơi với tôi à?

ông Hinh vỗ về:

- Tiểu My, cô phải bình tĩnh, đừng ngu si như vậy. Cô còn trẻ đẹp, đàn ông trên đời này khó tin cậy kể cả tôi, nhưng tôi không muốn hại cô, nhất là... tính tình cô dễ thương quá. Về nhé? Đừng có sai lầm mà thiệt thân.

Tiểu My cúi đầu, yên lặng, nước mắt đã tràn ra mi:

- Tôi hiểu rồi, vâng, thôi về.

Ra khỏi nhà hàng Trung Ương, ra đến xe, ông bình thản hỏi:

- Cô yêu cậu ấy lắm phải không?

Yêu à? Tiểu My chưa hề nghĩ đến tiếng đó. Có thể... ta đã từng mến mộ, từng cảm thông với Vân Lâu, nhưng yêu thì... không biết đã yêu chưa.

- Tôi cũng không biết... Có điều, tôi thấy giận hắn quá.

Nụ cười nhẹ trên mép môi ông Hinh:

- Những người trẻ tuổi thường dễ ngộ nhận trong vấn đề tình ái. Tiểu My, cô đừng nóng nảy quá mà hối tiếc sau này.

Nhìn đường phố đầy xe qua lại, Tiểu My như một kẻ xa lạ. Đột nhiên nàng cúi xuống ôm mặt khóc, nỗi đau khổ ẩn ức từ tận cùng đáy tim như được dịp tuôn trào ra ngoài, nàng khóc cho đỡ tủi thân.

ông Hinh cho xe ghé vào, quay sang vỗ về:

- Tiểu My, làm sao thế hở?

Thế là Tiểu My không còn giấu diếm được nữa, vừa khóc nàng vừa kể lể tất cả câu chuyên giữa nàng và Vân Lâu cho ông Hinh nghe. Một mối tình nhiều uẩn khúc!

Chương 25

Trở về nhà, suốt đêm Vân Lâu trằn trọc không ngủ được. Chàng nằm dài trên giường, trừng mắt nhìn chân dung Hàn Ni treo cao trên tường, lòng nóng như lửa đốt. Một cảm giác khó chịu bứt rứt khiến chàng không thể nằm yên được. Lăn qua lộn lại, hình ảnh xảy ra ban nãy nơi nhà hàng Trung Ương mãi ám ảnh chàng, dù đấy là Tiểu My chứ không phải là Hàn Ni.

Tiểu My! Nàng là người con gái của chốn ăn chơi mà! San nàng không biết hổ thẹn khi kề vai tựa má với một gã đàn ông đứng tuổi? Tại sao? Thật là nhục. Vân Lâu tốc mền sang một bên, tựa mặt vào thành tường mát lạnh. Mang khung ảnh trên đầu giường xuống. Gương mặt người yêu cứ lớn dần, lớn dần, chiếm trọn khoảng không gian nhạt nhòa. Nụ cười ẩn trong mù sương. Vân Lâu ấp khung ảnh lên ngực, thầm gọi:

- Tiểu My! Tiểu My!

Tiếng gọi vừa thoát ra khỏi miệng, chàng bàng hoàng ngaỵ Tại sao chàng lại gọi là Tiểu My mà không phải là Hàn Nỉ Đặt khung anh trở về đầu giường. Vân Lâu thấy hổ thẹn. Hàn Ni! Hàn Ni! Em mất chưa bao lâu mà anh đã gọi tên một người con gái khác. Sự hối tiếc càng làm cho đầu óc Vân Lâu rối bời.

Lăn lộn mãi đến gần sáng, Vân Lâu mới chợp mắt được. Trong cơn mê, chàng đã trông thấy Tiểu Mỵ Không, không phải, đã trông thấy Hàn Nị Hàn Ni yên lặng nhìn chàng, vẫn đôi mắt đắm đuối ngày nào nàng đang hát lại bản nhạc, một bản nhạc mà hình như chàng đã có nghe rồi.

Nếu sớm biết đời chóng phai, thì kề vai tựa má làm gì

Để người buồn với nỗi cô đơn hằn sâu thế kỷ...

Tiếng hát thanh thoát nhỏ dần như tiếng thở dài, đôi mắt buồn khép nhanh. Vân Lâu vật vã. Hàn Ni! Hàn Ni vẫn còn đó, khoảng cách ngắn nhưng thật xa, khuôn mặt đột nhiên biến đổi. Vân Lâu nhìn kỹ, không phải là Hàn Ni mà là Tiểu My.

Em như mây trời ngàn năm bay mãi
Em mơ một ngày dừng bước phiêu du.

Giọng ca buồn, cô đơn. Vân Lâu cảm thấy từng tế bào trên thân mình nhức nhối. Chàng chìa tay ra gọi to:

- Tiểu My!

Và chạy nhanh về phía nàng, nhưng Tiểu My đã biến thành mây bay mất.

- Tiểu My!

Tiếng gọi thật to của chính chàng đã đánh thức chàng dậy. Mở choàng mắt ra, ánh nắng chói chang đã ngập phòng. Trời đã sáng.

Ngồi dậy, hai tay ôm lấy gối, suốt nửa buổi trời Vân Lâu ngẩn ngợ Rồi chàng xuống giường máy móc đi rửa mặt chải đầu. Hôm nay có giờ học trọn ngày. Thu xếp giấy bút một cách vô vị, chàng bước ra khỏi nhà, leo lên xe buýt, đầu óc vẫn còn tràn ngập bóng hình đêm quạ Hàn Ni, Tiểu My... Tiếng hát, nỗi buồn, bao nhiêu khổ sở...

Suốt một ngày học hành mệt nhọc, rồi cũng tới lúc tan, chàng đến công ty quảng cáo với một thân xác không hồn. Mấy ông bạn đồng nghiệp đang kể cho nhau nghe một vài kinh nghiệm vui chơi nơi chốn vũ trường, một người nói:

- Đừng coi thường họ, có nhiều vũ nữ xuất thân từ những gia đình danh giá lắm, chỉ vì một hoàn cảnh bất đắt dĩ nào đó họ mới đưa thân vào nơi sa đọa như vậy. Có người tưởng con gái đã sa chân vào đấy là hư đốn, sự thật ra cũng còn chán vạn đứa trong sạch.

Bất giác Vân Lâu nghĩ đến Tiểu Mỵ Thân xác trong sạch? Có thật không? Hình ảnh hôm qua ở nhà hàng Trung Ương còn rành rành trước mắt chàng cơ mà. Đột nhiên chàng thấy bực mình. Thu xếp tài liệu lại chàng bước ra khỏi sở. Nhìn người qua kẻ lại, xe cộ dọc ngang, chàng tự hỏi - bây giờ ta đi đâu đây?

Đến trường Nguyên Lăng chàng ăn một tô mì. Kể như buổi cơm tối đã xong, nhưng Vân Lâu không đủ can đảm trở về nhà ngaỵ Chàng lang thang giữa phố, ngừng trước mấy gian hàng. Mắt dán chặtvào khung kính. Không có gì cả ngoài một khuôn mặt quen thuộc: Tiểu My! Vân Lâu nhắm mắt lại, chàng lắc đầu, bóng hình vẫn không phai. Nỗi nhớ như cơn mê loạn. Đột nhiên Vân Lâu muốn tìn đến Tiếu My ngay, để mắng nàng một trận cho hả. Tại sao Tiểu My lại làm thế? tại sao lại nhắm mắt cam tâm sa đọa? Nhưng... nhưng ta làm gì có đủ tư cách để trách cứ nàng?

Băng qua khỏi một con đường, rồi một con đường... Vân Lâu không biết mình đã đi hết bao nhiêu con đường. Sau cùng tỉnh trí lại, chàng đột nhiên sựng người lại vì chàng đang đi về hướng phòng trà Thanh Vân? Không được, không được, ta không thể đến đó nữa.

Ta không thể yếu đuối, hãy quay lại ngay, nhanh lên! Nhưng chân Vân Lâu bất động không chịu tuân theo sự đòi hỏi của lý trí.

- Hay là... đến nghe nàng hát thêm một lần vậy. Kể như là một lần chót.

Và Vân Lâu mua vé bước vào Thanh Vân. Bây giờ là chín giờ khuya, chưa đến giờ Tiểu My ra sân khấu. Vòng tay ra sau cổ chàng ngửa người ra sau nhìn lên sân khấu, bực bội lạ lùng. Tại sao mình lại ngu dại trở lại đây? Không lẽ chuyện đêm qua chưa làm ta mở mắt sao mà hôm nay còn đến tìm Tiểu My nữa chứ? Ngu thật!

Rồi Tiểu My cũng bước ra sân khấu. Tất cả những ý thức phản kháng ban nãy đều bay mất. Tiểu My hôm nay mặc một chiếc áo dạ hội trắng tinh, tóc xõa dài, không một món nữ trang, chậm rãi bước ra. Dáng vẻ cao quý thanh thoát, nàng đến trước micro nói nhỏ nhẹ:

- Tôi là Đường Tiểu My, hôm nay là ngày cuối cùng của một đời ca hát, tôi sẽ gửi đến quí vị hai bản nhạc tôi thích nhất gọi là một chút quà tạm biệt đối với quý vị đã dành cho tôi.

Tất cả những mạch máu trong thân cuồn cuộn chảy, Vân Lâu nghe tim đập nhanh. Tại sao là đêm cuối cùng? Tại sao?

Tiểu My bắt đầu cất tiếng hát, bản "Đóa Mây Trời". Những âm thanh của nàng như những tiếng buồn phiền. Vân Lâu bàng hoàng xúc động. Tiếng hát hôm nay thật xuất thần.

Bay đến tận chân trời
Đời bao nhiêu phiền toái
Đời bao nhiêu ái ngại
Như khoảng trời xanh cao.

Tiểu My! Có phải là tiếng lòng của em không? Mắt chàng chợt ướt. Tiểu My! Đúng ra anh không nên có hành vi quá khích như thế. Anh cũng không có quyền trách em. Sống trong không khí bẩn thỉu giả dối này, bắt buộc em phải làm thế ư? Anh lầm, anh lầm thật, đúng ra anh không nên viết cho em những lời nhục mạ như thế. Anh ngu thật.

Tiểu My hát xong một bản nhạc, tiếng vỗ tay hôm nay đặc biệt ồn ào. Con người lạ thật, lúc nào cũng thế, đợi khi biết được vật trong tay sắp mất mới vội vàng hối tiếc. Rồi bản nhạc thứ hai bắt đầu, đó là bản "Lòng Đã Lạnh". Hát xong, nàng lui dần ra sau. Những tiếng vỗ tay kéo dài không ngừng được nàng phải trở ra, mắt nàng đẫm lệ nàng hát bản nhạc thứ ba "Hẹn ngày trở lại". Và lần này quả là lần sau cùng.

Vân Lâu thở dài, đứng dậy, chàng bước ra cửa hông, lòng tràn ngập biết bao nhiêu mâu thuẫn. Đến trước cửa phòng hóa trang chàng yên lặng chờ đợi.

Một lúc, Tiểu My xuất hiện, chiếc áo dạ hội màu trắng ban nãy đã được thay bằng chiếc áo dài màu xanh lam giản dị. Khuôn mặt không phấn son mệt mỏi. Vừa ra tới cửa, nhìn thấy Vân Lâu là Tiểu My dừng lại, một chút ngỡ ngàng vây quanh.

Tim Vân Lâu đập nhanh, có thật nhiều điều để nói, nhưng nói không ra lời. Chàng định xin lỗi, nhưng bắt đầu thế nào đây. Khuôn mặt Tiểu My thật lạnh.

- Anh đấy à? Anh đến đây làm gì?

Vân Lâu nghe một chút chua xót:

- Tôi... tôi đợi cô.

- Đợi tôi à? Tiểu My nhếch môi cười nhạt - Đợi tôi để làm gì chứ?

- Tiểu My! Tiểu My có thể cho tôi nói chuyện một chút được không?

- Chuyện gì? Có chuyện gì để nói nữa chứ? ông là người của xã hội trí thức thượng lưu, còn tôi chỉ là một ca kỹ của phòng trà, nói chuyện với tôi ông không sợ nhục sao?

Vân Lâu bị trám miệng, chàng vừa bối rối, vừa đau khổ. Bao nhiêu câu nói ấp ủ trong tim không khơi nguồn được. Tiểu My đã quay mặt bỏ đi. Đuổi theo đến cầu thang, Vân Lâu gọi:

- Tiểu My!

Tiểu My đứng lại chau mày:

- Anh còn muốn gì nữa chứ?

Vân Lâu hấp tấp:

- Tiểu My, tại sao Tiểu My lại khó khăn với tôi như vậy, cho tôi mấy phút không được sao?

Tiểu My lắc đầu, bao nhiêu giận hờn đêm qua bóp nhói quả tim.

- Không được. Xin lỗi, tôi không có thì giờ nhiều, ông Lâu ạ. Mặc dù chúng tôi chỉ là loại gái mua vui cho thiên hạ, nhưng không phải lúc nào cũng bắt buộc phải chiều khách.

- Sao Tiểu My tàn nhẫn thế, tôi đến để xin lỗi Tiểu My đây.

- Không dám, ông làm ơn cho tôi đi, có người đang đợi tôi, tôi không thể tiếp chuyện với ông lâu được.

- Có phải cái thằng già hôm qua không? Vân Lâu không còn đè nén được nữa, cơn giận và nỗi thống khổ tràn ngập trái tim - Hắn có tiền nhiều phải không? Mỗi một giờ đi chơi với nó là bao nhiêu tiền? Cô cho giá đi xem tôi có đủ tiền mời cô không?

Tiểu My giận đến cực điểm, khuôn mặt tái xanh, nàng trố mắt nhìn Vân Lâu. Tại sao chàng lại nói thế? Quả tim Vân Lâu như tan vỡ, cúi nhìn xuống thang lầu, Tiểu My lẩm bẩm:

- Con người tàn nhẫn thật!

Rồi yên lặng, nàng bước về phía cầu thang, bỏ mặc Vân Lâu đúng sững ở đấy. Tỉnh trí Vân Lâu đuổi theo chận đường:

- Tiểu My!

- Ông làm ơn để tôi đi. Tiểu My sẵng giọng - Sao ông cứ theo tôi mãi vậy? Tôi hạ cấp, tôi mang nhan sắc ra bán cho người mua vui, tôi chỉ là loài hoa dại ngoài đường, mặc tôi, nhưng ông cũng không có quyền làm nhục tôi. Bao nhiêu đấy đủ rồi!

Vân Lâu nuốt nước bọt, sự lạnh nhạt của nàng như chiếc dao nhọn banh từng thớ thịt con tim chàng.

- Tiểu My, Tiểu My đừng nói vậy, hôm nay tôi đến đây không phải để gây chuyện, mà là đến để xin lỗi Tiểu Mỵ Chúng ta hòa nhau nhé? Tôi công nhận tôi quá hồ đồ, ngu xuẩn khi...

- Thôi đừng nói nữa, Tiểu My cắt ngang - Tôi đã bảo là tôi không có thì giờ, người ta đang đợi tôi dưới lầu đấy.

Tiểu My bước xuống lầu định đi, Vân Lâu giữ tay lại:

- Khoan đi!

Gương mặt Vân Lâu đỏ như gấc:

- Tôi bảo cô ở lại, cô phải tự trọng một tí chứ.

- Anh không cho tôi đi à? Anh lấy tư cách gì mà ra lệnh cho tôi chứ? Tự trọng? Không đi với anh đi với người khác là không tự trọng à? Phải mà, anh là con người thượng lưu mà. Nhưng ở đây là chốn công cộng, ông đừng để tôi la lên nghe không đẹp đâu nhé?

Vân Lâu buông thõng tay xuống:

- Thôi được, cô muốn đi đâu thì đi. Cô bỏ hát ở phòng trà có phải là để xây tổ ấm với lão kia không, hắn bao cô bao nhiêu mà cô phải chiều hắn thế chứ?

Tiểu My trừng mắt nhìn Vân Lâu, toàn thân run rẩy:

- Ông đi ngay, mong rằng không bao tôi nhìn lại mặt ông nữa.

Vân Lâu cũng bắt đầu giận dữ:

- Tôi cũng mong thế!

Chàng bước nhanh xuống thang lầu, như cơn gió lốc tuôn ào ra cửa. Suýt tí nữa thì đã đụng một người đứng chắn ngang cửa. Ngẩng đầu lên thì ra là gã đàn ông chàng đã gặp nơi ở nhà hàng Trung Ương. Máu nóng dồn lên óc, Vân Lâu muốn tung ngay vào mắt gã một quả đấm thật mạnh. Nhưng gã vẫn bình thản:

- Anh đến tìm Tiểu My à?

- Mặc tôi.

Gã đàn ông đứng tuổi nhún vai cười nhạt. Nụ cười thật đáng ghét. Mi tưởng mi đã thắng ta à? Vân Lâu trừng mắt định bỏ đi, nhưng gã lại giữ chàng lại:

- Anh Lâu, làm gì vội thế.

Vân Lâu ngạc nhiên. Gã này làm gì mà biết cả tên chàng, chưa kịp phản ứng thì lại nghe gã nói:

- Đừng hờn lẫy thế. Tiểu My yêu anh lắm, anh đừng để cô ấy buồn.

Vân Lâu ngơ ngác:

- Ông là ai?

- Một người bạn của Tiểu My, tôi yêu cô ấy như yêu con tôi ở nhà. Tiểu My đáng yêu lắm, cậu khó mà tìm được một người con gái nào dễ thương hơn. Trong hoàn cảnh nhơ bẩn mà nàng vẫn giữ được tâm hồn tinh khiết. Cậu mà để mất nàng chắc là phải hận ngàn đời.

Trái tim đập nhanh, Vân Lâu cảm thấy lòng rộng mở, mắt chàng mở to nhìn người đàn ông trước mặt. Con người dễ lầm lẫn vì mang sẵn định kiến chàng lắp bắp:

- Tại sao... , tại sao ông lại nói cho tôi biết những điều đó?

ông Hinh cười một nụ cười khoan dung:

- Người đứng tuổi lúc nào cũng cởi mở với lớp trẻ. Cậu vui lòng bảo cho Tiểu My biết là tôi bận, tôi không thể đợi nàng được.

Nói xong ông quay lưng lại bỏ đi, Vân Lâu chạy theo:

- Ông... Ông làm ơn cho tôi biết ông là ai?

- Tôi tên Hinh, là một thằng già thích mang gánh giữa đàng. Nhưng chắc chắn chỉ ba hôm sau là cậu phải cảm ơn tôi ngay.

Vân Lâu thành khẩn:

- Không cần phải ba hôm, tôi xin cảm ơn ông ngay bây giờ.

ông Hinh cười không nói thêm một điều gì nữa, yên lặng bỏ đi. Vân Lâu đưa mắt nhìn theo cho mãi đến khi bóng ông Hinh mất hút. Chàng đứng tựa vào tường với một trái tim nôn nao chờ đợi. Chàng lo lắng không hiểu Tiểu My có sẵn sàng tha thứ cho bao nhiêu lầm lẫn của mình không.

Một lúc, có tiếng gót giày nện mạnh trên cầu thang, tim Vân Lâu muốn ngừng đập. Nhưng thật thất vọng. Không phải Tiểu My mà là một nữ ca sĩ khác. Đợi thêm một lúc, lòng hy vọng mới thành sự thật.

Tiểu My bước xuống thang, đi thẳng ra đường, hình như nàng không nhìn thấy chàng, hình như Tiểu My khóc. Mắt vẫn đỏ dù đã cố che dấu thật kỹ, nhưng vẫn không xóa được ngấn lệ. Vân Lâu hối hận, chàng đứng yên nhìn nàng đang ngơ ngác tìm quanh. Không dằn lòng được Vân Lâu bước ra:

- Kể như chuyện cũ đã xong, bây giờ chúng ta hãy bắt đầu lại.

Vân Lâu nói nhỏ với nụ cười cầu hòa. Tiểu My quay sang kinh ngạc:

- Anh? Rồi cơn giận đổ ập đến - ông định làm gì đây nữa chứ, tại sao tối ngày cứ đeo theo bên tôi làm phiền tôi mãi vậy? Làm nhục tôi như thế chưa đủ sao mà ông còn muốn làm trò gì nữa chứ? Muốn phá tôi đến bao giờ mới chịu thôi?

Vân Lâu buồn buồn:

- Nếu em bằng lòng bỏ hết mọi chuyện cũ thì chúng ta vào Nhã Khí ngồi một chút đi.

Chàng nắm tay nàng định đưa đi, nhưng Tiểu My đã giằng tay lại:

- Ông đừng đụng tới tôi!

Nàng bước nhanh, mắt nhớn nhác nhìn hai bên đường tìm ông Hinh.

- Ông ấy đi rồi.

Tiểu My giận dữ quay lại:

- Ông đã nói gì? ông đã làm gì để ông ấy bỏ đi chứ?

- Ông Hinh tự ý bỏ đi, ông ấy còn bảo tôi nói lại với cô là rất tiếc ông ấy bận không chờ được. Tiểu My, Tiểu My đừng giận tôi nữa, được không?

Cơn giận chưa nguôi, Tiểu My lại uất ức thêm. Nàng có cảm giác của một người bị qua mặt, bị bỏ rơi. Nàng trừng mắt nhìn Vân Lâu thù hằn:

- Tôi đã bảo ông rồi, tôi bảo ông đừng có làm phiền tôi nữa, ông làm ơn tránh ra cho tôi đi!

Vân Lâu vẫn chận trước mặt:

- Tôi không trách!

- Ông... Ông... Tiểu My giận dữ, nàng định hét lên. Nhưng đôi mắt phía trước, một đôi mắt thành khẩn van xin, một đôi mắt dễ làm mềm lòng người, bao nhiêu sự cứng rắn còn lại bị băng hoại. Giọng nàng chợt nhỏ xuống, không hiểu có còn là của chính Tiểu My nữa không - Anh... anh muốn gì đây?

- Tôi muốn được đi cùng với Tiểu My.

- Đến đâu chứ?

- Đến đâu cũng được.

- Ngay bây giờ à?

- Vâng.

Tiểu My không biết làm sao, thôi đành vậy. ánh mắt của chàng thật dễ thương. Câu nói như một tiếng thở dài:

- Thôi, đi nhé!

Cánh tay Vân Lâu đã vòng sang người Tiểu Mỵ Bước qua con đường Trung Sơn rồi quẹo sang hướng bắc. Họ đi trong yên lặng, không ai nói với nhau một lời. Bàn tay nàng chạm vào cánh tay chàng. Tiểu My cũng ngạc nhiên không hiểu, sao chỉ chưa đầy năm phút còn là thù hận, giận dữ, thế mà bây giờ tại sao trái tim nàng lại reo vui thế này? Tại sao?

Qua khỏi con lộ phía bắc Trung Sơn, họ cứ thẳng bước tới trước quên cả thời gian, quên cả không gian, đôi chân không thấy mỏi vì lòng họ đang xây mộng. Những bước chân ríu rít đưa đến Viên Sơn.

Qua khỏi cầu, tiến đến đài chiến sĩ Viên Sơn, họ leo qua những bậc tam cấp, yên lặng. Đêm đã khuya, gió thật mát. Xa xa những hàng tòng bá im lìm. Trên một cành cổ thụ cao một loài chim nào đó cất tiếng hót lảnh lót. Sao khuya đầy trên nền trời đen thẵm. Họ dừng chân bên cây cổ thụ, tay chàng kéo nàng về phía mình, họ nhìn nhau với bao nhiêu say đắm.

- Tiểu My.

Tiểu My yên lặng.

- Em thứ lỗi cho anh nhé? Nếu anh đã làm em buồn, anh hứa sẽ mang lại hạnh phúc đền bù nỗi buồn đó, em sẵn sàng nhận chứ?

Tiểu My vẫn yên lặng, trên đôi mắt to đen của nàng, lệ đã đong đầy, đôi môi nhỏ như ha cánh hoa nở nhụy, run rẩy.

- Anh định nói với em lâu rồi, nhưng anh không dám tự tin. Anh cứ tưởng lòng mình đã chết, nhưng từ khi biết em thì... Anh biết rằng anh không thể sống thiếu em được nữa. Tiểu My em!

Cánh tay chàng xiết chặt, Tiểu My thấy toàn thân như tan rã, hồn bay bổng đâu đâu, bay lên tận cùng trời cao, bay khỏi những cánh sao sầu muộn và... Nàng thấy chàng cúi xuống che mất đi những ánh sao trong một nụ hôn cuồng nhiệt say đắm trên môi. Tất cả những lỗi lầm, những thù hận cũ đều biến mất, chỉ còn để lại một tình yêu ngát hương.

Một lúc, chàng ngẩng đầu lên, cánh tay chàng vẫn không rời nàng. Giữa ánh sáng mờ ảo của phố khuya, của những ngọn đèn đường cô độc, mắt nàng thật sáng và Vân Lâu lại cúi xuống. Nụ hôn tới tấp như mưa bão, nóng như ánh nắng mặt trời.

- Em còn giận anh không?

- Không.

- Tha lỗi cho anh rồi chứ?

- Ừm...

- Thế em có yêu anh chút nào không nào?

Tiểu My yên lặng khiến tim Vân Lâu muốn ngừng đập. Chàng hỏi dồn:

- Có không? Tiểu My, em trả lời cho anh biết đi, đừng để anh đau khổ mà!

- Anh đã biết rồi còn làm bộ.

- Biết cái gì chứ?

Tiểu My nói như hét:

- Anh biết em yêu anh, yêu thật nhiều chứ không phải chỉ là một tí ti, anh còn giả vờ hỏi nữa.

- Thật không My?

Cánh tay chàng xiết mạnh, đầu chàng cúi xuống thấp, cắn lấy môi nàng, mặt nàng và trán của nàng.

Đêm đã khuya lắm rồi, gió đêm vây quanh vỗ về, tắm mát đôi nhân tình mới. Đêm biết chiều lòng người, ánh trăng già e thẹn nấp vào trong làn mây xám.

Chương 26

Một ngày mới bắt đầu.

Vân Lâu nhận thấy mối tình chợt đến cuồng nhiệt và say đắm hơn mối tình trước rất nhiều. Sáng hôm sau vừa tỉnh giấc, điều mà Vân Lâu nghĩ đến trước nhất là Tiểu Mỵ Nhìn bức họa Hàn Ni treo trên tường, chàng không hiểu tại sao mình chẳng còn tình cảm hối tiếc nữa mà thay vào đó là thứ tình cảm thật tự nhiên. Đứng trước ảnh của Hàn Ni, Vân Lâu tự hỏi:

- Phải chăng đây là sự sắp đặt của nàng?

Và chàng nhớ lại câu hát của Hàn Ni.

"... Sợ anh buồn trong cô đơn em sẽ trở về... "

Đúng rồi! Đúng là sự sắp xếp của người chết. Vân Lâu cố tin như vậy, chàng quên hẳn chuyện mình là một kẻ vô thần. Mối tình của Vân Lâu và Tiểu My đầy những dữ kiện huyền diện. Tại sao lại có sự gặp gỡ tình cờ một người con gái giống nàng như đúc để nối lại mối tình đã mất? Đúng là sự kỳ duyên. Nỗi vui vượt cả mây cao, ta phải cúi đầu chào thua sự sắp đặt của thượng đế.

Suốt một ngày đầu óc mê man như người sống trong mộng. Đang giờ học đột nhiên chàng huýt sáo và nôn nả không chịu được, phải bỏ lớp lên xe buýt chạy thẳng đến đường Quảng Châu.

Kể từ phút đưa Tiểu My về nhà cho đến giờ chỉ có mấy tiếng đồng hồ, mà Vân Lâu tưởng chừng như bao nhiêu thế kỷ. Mọi chuyện xảy ra ngày qua như một giấc mộng, chàng phải đến ngay để rõ hư thực thế nào.

Tìm được nhà Tiểu My, một ngôi nhà nhỏ có đôi cổng màu xanh đúng như hình ảnh ngày hôm qua chàng trông thấy, như vậy là thật rồi! Tiểu My không phải là nhân vật trong truyện liêu trai. Nhưng... giả sử bây giờ ta đưa tay lên bấm chuông, không gặp Tiểu My mà chỉ thấy một bà lão móm sọm lụm cụm bước ra ngạc nhiên:

- Tiểu Mỷ Tiểu My nào? Già chăm sóc ngôi nhà hoang này đã mười mấy năm trời, có ai tên Tiểu My đâu?

Không hiểu lúc đó chàng sẽ xử trí ra sao? Đầu óc rối rắm, Vân Lâu lấy hết can đảm còn lại đưa tay lên bấm chuông, thấp thỏm chờ đợi. Một lúc thật lâu mà chẳng thấy ai ra mở cổng. Vân Lâu càng bối rối, bấm thêm mấy lượt nữa. Có tiếng động bên trong nhà, rồi cửa mở. Người ra mở cửa không phải là Tiểu My mà đúng là một bà lão già khọm như chàng đã nghĩ. Trời! Điều ta nghĩ là sự thật sao?

- Ông tìm ai?

Vân Lâu lắp bắp:

- Bà... bác làm ơn cho tôi biết, ở đây có cô nào tên Tiểu My không?

Bà lão trừng mắt nhìn Vân Lâu, bà xổ ngay một tràng thổ ngữ Đài Loan. Vân Lâu hoàn toàn không hiểu gì cả. Vân Lâu lo sợ vô cùng, giữa lúc đó có tiếng nói từ trong nhà vọng ra:

- Ai đó?

Tiếp theo đó là tiếng chân và Tiểu My xuất hiện. Thấy Vân Lâu, nàng sung sướng:

- Anh, vào đây, bà ấy điếc, có nghe gì đâu mà anh nói mất công.

Vân Lâu bước vào sân (khoảng đất thật nhỏ, chàng vẫn khó có thể gọi là sân được), chàng vẫn chưa lấy lại được bình tĩnh. Gương mặt ngơ ngác của chàng khiến Tiểu My ngạc nhiên:

- Anh lâu, anh làm gì mà mặt mày lạ lùng thế?

- Anh... anh... Vân Lâu phì cười - Anh cứ nghĩ là chuyện đêm qua chỉ là giấc mơ chứ không có thật.

Tiểu My hiểu ra:

- Anh điên thật!

- Bà lão ấy là ai vậy?

- Người làm.

- Thế à!

Vân Lâu theo chân Tiểu My bước vào nhà, Tiểu My vừa đi vừa nói:

- Nhà bề bộn hết sức, mới sáng sớm ông bố lại bỏ đi mất, anh vào chơi đừng cười nhé?

Vân Lâu thành thật:

- Nếu em đến nhà anh, em sẽ hết nói câu ấy.

- Bao giờ anh cho phép em đến?

- Lúc nào em muốn, ngay bây giờ cũng được.

Vào trong phòng, cài cửa lại xong là Tiểu My ngã ngay vào lòng Vân Lâu, thân thể nàng là cả một hỏa lò đang bốc lửa.

- Suốt đêm qua em chẳng ngủ được phút nào hết cả, chỉ mong cho đến sáng để gặp anh.

- Anh cũng thế.

Vừa nói, Vân Lâu vừa cúi xuống đầm ấm đặt nụ hôn trên môi Tiểu Mỵ Bây giờ Vân Lâu mới thấy rõ sự hoàn toàn khác biệt giữa Hàn Ni với Tiểu Mỵ Hàn Ni là nước, là một dòng suối chảy bất tận. Còn Tiểu Mỷ Nàng cuồng nhiệt như một hỏa sơn, đôi môi nồng cháy của nàng làm chàng say đắm.

Nhìn vào đôi mắt đen nháy của người yêu, Vân Lâu gọi:

- Tiểu My, em là một yêu tinh tình nữ. Lần đầu tiên thấy em, anh đã bị lôi cuốn ngaỵ Anh thành một thằng khú khờ ngu dại. Em làm anh vừa ngất ngây vừa đau khổ như kẻ tội đồ.

- Thế em có làm anh giận không.

- Có chứ.

- Em làm gì mà anh giận.

Vân Lâu chỉ tay lên trán Tiểu My:

- Em làm cho anh ngẩn ngợ Em trốn anh chơi như trò ú tim, như chú mèo vờn chuột ai mà chịu nổi.

- Thế anh là chú chuột à?

- Vâng.

- Anh lầm rồi, em mới chính là cô chuột đó. Tiểu My đổi giọng hờn trách - Anh biết không, em đợi anh nhớ anh khôn cùng. Mỗi đêm em nép sau cánh màn, nhìn xuống sân khấu xem anh có đến không, đến rồi có bỏ đi không? Bản nhạc thứ hai là bản nhạc em dành riêng cho anh, em đã sống vì anh rất nhiều, trong khi đó thì thái độ của anh lại lạnh nhạt, anh dày vò, ức hiếp em...

- Thôi đừng nói nữa. Vân Lâu đưa tay bụm miệng người yêu lại - Hai đứa đều điên cả, Tiểu My, có thật em đã đợi anh từ lâu rồi không?

- Anh không tin em à?

- Anh không dám nói là không tin.

Tiểu My áp mặt vào lồng ngực ấm áp:

- Anh cứ giả vờ mãi.

- Tại sao mỗi lần thấy mặt anh là mặt em lạnh như tiền thế?

Vân Lâu nâng cằm Tiểu My lên hỏi, Tiểu My phụng phịu:

- Tại anh làm ngơ trước chứ bộ, lúc nào anh cũng làm em nghĩ muốn nát óc.

- Ai làm ai nghĩ muốn nát óc? Nói mà không biết mắc cở.

Tiểu My lách mình ra khỏi vòng tay Vân Lâu:

- Chắc chắn người đó không phải em.

Vân Lâu đuổi theo, giữ lại. Tiếng cười vang lên trong gian phòng thật nhỏ.

- Mọi điều đã qua xem như là những điều ngộ nhận, từ đây chúng ta sẽ yêu nhau, chiều chuộng nhau và không bao giờ cãi lẫy nhau nữa em nhé!

- Cái đó là tùy anh chứ!

- Tùy anh?

- Vâng, nếu anh đừng vươn móng cào em. Anh đừng quên anh là con mèo nhé!

Vân Lâu cười. Tiểu My rời chàng bước tới bên bàn phấn chải lại mái tóc:

- Anh có định đi đâu không?

- Anh muốn mời em dùng cơm trưa.

- Nhà đã có sẵn cơm nước rồi. Cha em đi vắng, tại sao ta không ở nhà dùng cơm rồi đi đâu thì đi!

- Tại sao em không thích dùng cơm tiệm.

- Như thế có thể tiết kiệm được phần nào.

Vân Lâu yên lặng, một lúc mói lên lên tiếng:

- Anh tuy nghèo thật, nhưng không lẽ không đủ tiền mời em dùng một bữa cơm trưa sao?

- Không phải thế, Tiểu My đáp, mắt vẫn nhìn vào kính - Anh còn đi học, lại không có sự giúp đỡ của gia đình, tiết kiệm được chút nào hay chút nấy chứ!

Vân Lâu cười không nói, chàng yên lặng quan sát căn phòng. Gian phòng nhỏ, rộng khoảng sáu manh chiếu, chỉ đủ để một chiếc giường, một chiếc bàn trang điểm, một bàn làm việc.

- Gian phòng không xứng chút nào với một cô ca sĩ xinh đẹp như em.

- Ở vào lớp tuổi em, bao nhiêu cô gái khác sắm sửa ăn mặc, còn em còn phải gánh vác cả gia đình, làm sao bì với họ được.

- Vì sao mà em không hát ở Thanh Vân nữa?

Tiểu My chớp nhanh mắt, hình như nàng khóc:

- Mảnh giấy của anh khiến em phải khóc suốt đêm, và em thấy rằng muốn để người ta không coi thường thật không phải dễ. Trong phòng trà, em không được khách ái mộ, ra đường có bị người khinh rẻ, thì...

- Thôi, Tiểu My!

Vân Lâu cắt ngang, Tiểu My vẫn nói:

- Anh đừng cắt ngang, để em nói tiếp. Bắt đầu từ hôm đó em mới thấy rằng tất cả những gì em đã làm đều vô nghĩa. Em chỉ hát cho một người duy nhất nghe, nay người ấy cũng không thèm nghe lại còn mắng nhiếc thậm tệ thì em hát làm gì?

Vân Lâu bước tới vòng tay qua người Tiểu My:

- Tiểu My em, em đừng quên rằng chính em cũng có lỗi. Hôm ấy nếu em không cố tình trêu ghẹo khiến anh phát điên lên thì...

- Còn anh, cô bạn gái kia của anh là ai?

- Đó là Thúy Vi, hôm nào rảnh anh sẽ kể cho em nghe.

Tiểu My liếc nhanh Vân Lâu:

- Anh cũng rắc rối lắm nhé, nào là Hàn Ni, rồi Thúy Vi... còn cô nào khác nữa không?

- Còn em?

- Một người bạn trai cũng không có.

- Hừ, thật không?

Tiểu My chớp mắt:

- Em chỉ có một người bạn thôi.

- Ai? Hắn thế nào?

- Khá lắm.

- Hắn làm nghề gì?

- Còn đi học, hắn là sinh viên.

- Đẹp trai?

- Không đến nỗi nào.

- Hắn có yêu em lắm không?

- Cũng đỡ đỡ vậy thôi!

Bàn tay Vân Lâu trên vai Tiểu My xiết chặt hơn:

- Chắc chắn hắn phải thuộc hạng lưu manh, đểu cáng nên em mới không yêu hắn, phải không?

- Không, trái lại hắn là con người đàng hoàng, em cũng thích hắn lắm chứ!

- Hừ, thế em còn gặp anh làm gì? Sao không đến với hắn đi?

- Thì em đang ở cạnh hắn đây còn gì nữa?

Vân Lâu thở phào:

- Tiểu My! Em quá quắt thật. Anh phải trị tội em mới được.

Vân Lâu giả vờ hùng hổ, Tiểu My cười lớn, gian phòng hẹp không phải là nơi để nô đùa, Tiểu My tung cửa ra chạy ra phòng khách, Vân Lâu đuổi theo. Một bóng người xuất hiện nơi cổng giọng lè nhè:

- Gì mà cười vui quá vậy, cho tao chơi với coi!

Tiếng cười chợt tắt trên môi Tiểu My:

- Cha... cha lại uống rượu nữa à?

ông Khiêm loạng choạng bước vào nhà. Suýt tí nữa đã ngã vào người Vân Lâu.

- Tao... tao đâu có say? Thấy Vân Lâu, ông khề khà - Thằng nhỏ này là ai vậy? Ở đâu tới đây vậy? Có phải là bạn mày không hở Tiểu My?

Tiểu My khó chịu:

- Cha vào trong phòng nghỉ đi. Tối ngày cứ say sưa mãi...

ông Khiêm trừng mắt:

- Cái gì? Mày ỉ mày có bạn trai rồi muốn đuổi bố già mày đi sao?

Tiểu My bước tới, dìu cha tới ngồi trên ghế. Đỡ lấy chai rượu không còn một giọt trên tay ông Khiêm, nàng trách:

- Cha... sao cha uống nhiều thế? Rủi bệnh rồi sao, tiền rượu thiếu ở quán Thạnh Phương nhiều quá rồi, cha cứ uống mãi.

ông Khiêm như quả bóng xì hơi, như chú gà cụp cánh, gục đầu xuống với một chút buồn phiền trong hơi rượu:

- Tiểu My, cha mày hư hỏng thật... Tội nghiệp con tôi, cha mày thật vô tích sự, không làm nên chuyện gì cả, chỉ biết sống bám vào con, bắt con phải đi hát khổ sở...

Tiếng than của ông Khiêm làm Tiểu My rưng rưng nước mắt:

- Cha, con đã nghỉ hát ở Thanh Vân rồi.

ông Khiêm trừng đôi mắt đỏ nhìn Tiểu My:

- Sao? Con thôi làm ở Thanh Vân rồi à? Thế... thế... Ông quay sang nhìn Vân Lâu - Có phải hai người sắp lấy nhau không? Cậu lấy con gái tôi rồi cậu có nuôi tôi không?

Tiểu My vừa khó chịu vừa thẹn:

- Cha, sao cha không nói chuyện gì lạ thế? Ai lấy ai hồi nào đâu?

ông Khiêm đứng dậy:

- Hai người không lấy nhau à? Tiểu My, con đừng có ngu, dù sao con cũng là con nhà lành, đừng để hắn lợi dụng.

- Cha nói gì lạ thế? Cha say rồi, cha đi ngủ đi!

- Không, tao không có say!

ông Khiêm nói cứng, nhưng vừa chấm dứt câu nói là ông ngã nhoài xuống ghế. Tiểu My bước tới lay mạnh cha:

- Cha vào phòng ngủ đi, nằm ở đây kỳ quá!

Vân Lâu bước tới nói:

- Em mang chăn ra đắp cho bác, chớ không thể nào bảo bác vào được đâu.

Tiểu My nhìn Vân Lâu với ánh mắt ngại ngùng, lấy tấm chăn đắp cho cha xong nàng bảo Vân Lâu:

- Để em bảo bà người làm chúng ta không dùng cơm nhà nhé.

Vân Lâu gật đầu. Một lúc sau cả hai cùng ra phố, họ yên lặng đi bên nhau. Thái độ lầm lì của Vân Lâu khiến Tiểu My lo lắng. Một thứ mặc cảm buồn phiền ray rứt nàng. Chàng đang nghĩ gì? Ta có một người cha say sưa, một gia đình bê bối thế này, chàng có khinh thường ta chăng?

Tiểu My dò hỏi:

- Cha em lúc không uống rượu cũng đàng hoàng lắm, chỉ có hôm nay... Anh không buồn vì những lời ông ấy nói khi say chứ?

- Tiểu My! Vân Lâu gọi, mắt chàng nhìn thẳng vào mắt Tiểu My - Không cần em giải thích dòng dài, anh hiểu hết rồi, càng hiểu anh càng khâm phục em, càng yêu em. Anh không ngờ trên đôi vai gầy yếu của em lại chất chứa quá nhiều trách nhiệm như vậy. Từ đây, em hãy chia bớt gánh nặng cho anh.

Tiểu My cảm động:

- Vân Lâu, anh tốt thật. Nhưng dù sao chuyện gia đình của em để em lo, em không muốn nhận bất cứ một cái gì của anh cả.

- Tại sao vậy? tại sao em lại phân biệt của anh, của em?

Tiểu My vội đính chính:

- Không phải thế, nhưng anh còn đi học, anh cũng nghèo cơ mà.

- Trường anh học là trường công mà em...

- Vâng em biết, nhưng tiền anh kiếm được chưa chắc đủ cho anh xài nữa là...

- Anh có thể tìm thêm việc làm.

- Không được, anh làm bấy nhiêu việc cũng mệt lắm rồi, còn để dành thì giờ học nữa chứ. Việc đó em lo được mà.

- Em đi tìm việc à? Anh không muốn thấy em hát ở phòng trà nữa.

- Để em đến tìm ông Hinh, biết đâu ông ấy chẳng giúp em một chỗ làm trong hãng của ông ấy?

- Anh không muốn em đến gặp ông ấy.

- Sao vậy?

- Anh ghen.

Tiểu My cười:

- Anh Lâu, anh biết ông Hinh đáng cha em mà.

- Nhưng ông ấy không phải là cha thật của em, giữa hai người khác phái sự liên hệ có thể thay đổi dễ dàng. Bây giờ ông ấy đối với em như cha với con nhưng biết đâu một ngày nào đó có sự thay đổi thì sao? Anh không muốn em đến đấy.

Tiểu My cười xòa:

- Anh thật cố chấp. Người ta đã giúp anh mà anh không mang ơn người ta mà trái lại...

- Anh vẫn nhớ ơn, nhưng anh cũng cần bảo vệ tình yêu của anh nữa chứ!

- Đó không phải là cái lý vững. Nhưng nếu theo đúng ý anh thì bây giờ em phải làm sao.

- Để anh nghĩ... à Được rồi!

- Sao anh?

- Anh sẽ đưa em đến gặp một người, người ấy sẽ giúp ta.

- Ai đấy?

- Cha của Hàn Ni.

Tiểu My ngạc nhiên, nàng lúng túng không biết trả lời sao. Hàn Ni, Hàn Ni, kể từ hôm biết Vân Lâu đến nay, cái tên đó như một định mệnh có lẽ không tách rời ra khỏi họ được.

- Sao? Em thấy thế nào? Nhưng anh chắc chắn một điều là sự hiện diện của em sẽ làm ông ấy giật mình ngay.

Tiểu My không tin:

- Có thật em giống Hàn Ni như khuôn đúc không?

- Trừ thái độ, cử chỉ và sức khỏe ra, anh có thể nói em giống Hàn Ni như khuôn đúc.

- Chuyện như chuyện giả tưởng thế à?

- Ừ, chuyện lạ lùng nhưng có thật. Sao? Em chịu đi không?

- Nếu anh muốn.

- Anh muốn.

Tiểu My thở dài:

- Thế thì em đi vậy.

Vân Lâu sung sướng:

- Em ngoan lắm, dùng cơnm trưa xong, em đến đằng anh chơi, đến bốn năm giờ chiều chúng ta sẽ đến nhà bác Dương, vì sau năm giờ bác ấy mới có mặt ở nhà.

Tiểu My yên lặng, Vân Lâu hỏi:

- Sao? Em không thích à?

- Không phải không thích, nhưng em thấy nó làm sao ấy.

- Tại sao lạ vậy?

Tiểu My ngẩng đầu lên nhìn trời:

- Em cũng không biết, hình như... Em không hiểu tại sao lại có nhiều chuyện lạ lùng như vậy. Vả lại, tại sao có em can dự vào... Em thấy ngài ngại...

- Đừng có nghĩ ngợi nhiều em.

Tiểu My nhìn Vân Lâu lo lắng:

- Anh yêu em chỉ vì em giống Hàn Ni thôi à?

Vân Lâu đính chính:

- Không phải vậy đâu em, tình yêu đến đâu phải chỉ vì hình dạng bên ngoài không đâu?

Tiểu My nói thật nhỏ:

- Nhưng em thấy ghen thế nào ấy.

- Đừng có điên, em ạ?

Tiểu My nhìn Vân Lâu, rồi đột nhiên cười, nàng lảng nhanh sang chuyện khác:

- Tìm một nơi nào ăn đi anh, em đói lắm rồi đấy!
<< Lùi - Tiếp theo >>

HOMECHAT
1 | 1 | 191
© Copyright WAPVN.US
Powered by XtGem.Com