Ngồi nơi phòng khác nhà họ Dương, Vân Lâu thấp thỏm, lòng chàng đầy thù hận và phiền muộn. Cơn giận một năm trước chưa nguôi, bây giờ phiền nhiễu cũ lại tái diễn? Tại sao? tại sao cha mẹ cố chấp và độc tài coi thường tình cảm và lòng tự ái của con cái? Tại sao không bao giờ chịu hiểu cái hoàn cảnh và hạnh phúc mà con cái đang hưởng? Ai đã cho cha mẹ cái quyền phá vỡ hạnh phúc của con cái? Một năm trước, khi Vân Lâu đang sống hạnh phúc tràn trề, thì cha chàng đã như tử thần mang nàng đi khỏi vòng tay đầm ấm. Bây giờ chàng vừa tìm thấy hạnh phúc thì ông lại lù lù xuất hiện. Tại sao? Tại sao?
- Ông ấy đúng là kẻ thù của hạnh phúc!
Vân Lâu lớn tiếng hét to lên. Chàng không hiểu tại sao mình lại hành động thế. Bà Dương ngồi bên cạnh đan áo, ngừng tay ôn tồn bảo chàng thanh niên nóng tính:
- Tôi thấy tốt nhất là cậu nên ngồi xuống bình tĩnh một chút. Cậu cứ tới lui mãi thế này đầu óc tôi cũng căng thẳng.
Vân Lâu vẫn bực mình:
- Chắc chắn cha cháu cho người theo dõi, dò xét cháu, bằng không làm gì biết chuyện Tiểu My.
- Có thể lắm. Dù sao ông ấy cũng là cha cậu.
- Nhưng cháu không cần.
Bà Dương trách:
- Cậu đừng nói vậy, không phải!
- Bác không hiểu chứ, tình cảm cha cháu...
- Làm sao tôi lại không hiểu? Sợ tôi còn hiểu nhiều hơn cậu nữa là...
Bà Dương vừa cười vừa nói. Vân Lâu chợt nhớ ra mối tình của cha và bà Dương ngày trước, chàng im ngaỵ Nhưng cái bực bội vẫn không nguôi, Vân Lâu như con thú lồng lộn trong chuồng, hai tay thừa thãi, lúc khoanh ngang ngực, lúc lại chắp ra sau. Bà Dương lo sợ vì tính tình ông Mẫn bà hiểu quá rõ, tính của Vân Lâu bà cũng biết nhiều. Hai cha con mà đụng nhau thì phải biết. Dù thế nào đi nữa, bà vẫn thấy tình cảm mình thiên về phía Vân Lâu.
- Cậu Lâu, cậu cứ yên tâm, lần này cha cậu không thể làm vỡ hạnh phúc của cậu đâu.
- Sao bác biết?
Bà Dương nhìn ra ngoài trời:
- Tôi biết, tất cả mọi sự kiện đều phải theo định luật thiên nhiên, không thể chống lại thiên mệnh. Trời có mắt người cũng có lòng...
Vân Lâu hậm hự:
- Với cha cháu thì không bao giờ có chuyện đó. Cha cháu tự cho mình cái quyền tối thượng đối với con cái.
Ngoài cửa có tiếng còi xe, cơn giận nửa chừng của Vân Lâu bị cắt ngang. Bà Dương nói ngay:
- Họ đến rồi đấy.
Vâng họ đã đến. Ông Dương vào trước, mang hành lý của ông Mẫn vào, cha của Vân Lâu theo sau. Chiếc bóng cao lớn của ông làm khuất cả ánh sáng chiếu vào phòng. Bà Dương đứng bật dậy, mắt chạm mắt, bao nhiêu năm không gặp nhau, ông Mẫn vẫn không có gì thay đổi, vẫn cao ngạo, tự tin, lạnh lùng. Có điều người đã già đi, mập ra, mái toc điểm sương tạo cho ômg một dáng dấp uy nghi.
Bà Dương bước tới với nụ cười trên môi:
- Anh Mẫn, lâu quá không gặp anh!
Dáng dấp cao quý như một mệnh phụ của bà Dương làm ông xúc động. Thời gian không để lại dấu vết tàn phá nào, trái lại còn tăng thêm vẻ đẹp thiếu phụ của bà.
Điều này chứng tỏ rằng đời sống của gia đình cố nhân của ông đầy hạnh phúc. Đó chính là lý do làm ông Mẫn ghen tức và khó chịu.
- Cô Nhã, cô vẫn đẹp như ngày nào. Hai năm nay chắc cô cũng bực mình với Vân Lâu lắm phải không?
ông Mẫn vẫn gọi bà Dương bằng tên của bà thời con gái. Nhưng thái độ Ông thật nhạt nhẽo khiến bà Dương cảm thấy bị sỉ nhục.
- Cả năm nay Lâu đâu có ở đây. Nếu có ở đây chắc ông cũng không hài lòng đâu,
- Thôi bỏ qua chuyện đó đi. Ông Mẫn gạt ngang - Tất cả đều do lũ trẻ ngu dại gây nên cả. Quay sang Vân Lâu, ánh mắt ông nghiêm khắc trở lại - Vân Lâu!
Vân Lâu đứng yên nơi cửa, lòng buồn vô cùng. Người cha trước mặt là đá, một hòn đá sẵn sàng đập vỡ nát quả tim của Vân Lâu.
- Cha!
- Chả Với một đứa con biết vâng lời như mày mà còn biết gọi tao là cha nữa sao?
ông Dương cản ngăn:
- Thôi anh Mẫn ạ, nghỉ ngơi một chút cho khỏe rồi nói chuyện sau. Ngồi xuống đi nào, anh uống gì? Nóng hay lạnh? Nước cốt dừa nhé?
Bà Dương chen vào:
- Anh ấy không thích uống nước lạnh đâu. Anh Mẫn dùng trà nóng nhé?
ông Mẫn ngồi xuống ghế, lau mồ hôi trên trán:
- Uống cái gì cũng được.
Nhờ gian phòng có gắn máy lạnh nên không khí bắt đầu dịu hơn. Ông Mẫn ngồi đối diện với ông Dương, nói như phân bua:
- Anh không biết chứ tôi khổ vì thằng Lâu không biết bao nhiêu mà kể. Người ta cũng có con lớn như tôi, nhưng người ta đâu có nhọc lòng như vậy?
Bà Dương chen vào:
- Tôi nghĩ, có lẽ sự hiểu lầm nào đó chăng? Quay sang Vân Lâu, bà gọi - Lâu, cậu làm gì đứng đấy mãi thế? Sang đây hầu chuyện cha cậu đi?
ông Mẫn nổi nóng:
- Làm gì có chuyện hiểu lầm, tụi nó cứng đầy cứng cổ như vậy đó. Bảo nó học Khoa Học, nó lại không chịu bỏ qua học Mỹ thuật cái quái quỷ gì không biết. Ở nhà chọn Mỹ Tuyên cho nó, nó lại không chịu cứ đòi cưới cho được con Hàn Nị Bây giờ Hàn Ni chết rồi nó lại cặp bậy cặp bạ với mấy con ca sĩ...
- Cha! Vân Lâu cắt ngang, chàng bước tới trước mặt ông Mẫn với thái độ hùng hổ - Cha đừng nói vậy tội cho người tạ Người ta hành nghề ca sĩ chẳng qua vì miếng ăn, vả lại nghề đó đâu có gì xấu đâu mà cha khinh miệt. Tiểu My sợ còn trong sạch, đứng đắn hơn bao nhiêu đứa con gái con nhà lành khác chứ đừng nói chi.
ông Mẫn trợn mắt:
- Mày giỏi lắm, tao chưa nói gì mà mày đã hét to như vậy, mày có coi cha mày ra gì nữa đâu!
Bà Dương giảng hòa:
- Thôi mà, có chuyện gì thì từ từ mà nói, chứ làm gì mà la hét như vậy?
Vân Lâu quay sang bà Dương:
- Bác thấy đó, cha cháu coi thường người ta như vậy ai mà chịu cho được.
Bà Dương nhìn ông Mẫn, bà muốn xoa dịu cái không khí căng thẳng:
- Anh Mẫn, theo tôi thấy tốt nhất anh đến gặp Tiểu My xem sao. Bây giờ dẹp chuyện đó sang bên đi, tối này chúng tôi xin mời anh dùng cơm ở nhà hàng Thống Nhất.
ông Mẫn trừng mắt bảo bà Dương:
- Tôi làm gì mà phải đến gặp mặt con đó chứ? Chuyện này có liên hệ gì đến cô đâu mà cô lại chen vào?
- Anh Mẫn, hai mươi năm rồi mà tánh anh vẫn không thay đổi tí nào cả, vẫn cố chấp vẫn gàn bướng. Tôi không nói giúp Vân Lâu gì đâu, nếu anh gặp Tiểu My, anh sẽ thấy ngay cô ấy không phải là loại gái như anh tưởng. Cô ấy rất dễ thương, biết suy xét và rất xứng đáng với Vân Lâu.
Gương mặt ông Mẫn thật khó chịu:
- Tôi biết mà, lúc xưa gửi con tôi cho ông bà tôi cứ tưởng là... Không ngờ ông bà đã dạy được cho nó quá nhiều điều hay, dạy nó cãi lại mẹ cha, vào phòng trà, vào vũ trường trụy lạc...
ông Dương bực mình đứng dậy:
- Anh Mẫn, anh đừng nói vậy. Anh hỏi lại con anh xem tôi đối với nó ra sao? Tại sao anh đặt nặng vấn đề như vậy? Với chuyện Hàn Ni chúng tôi đã không muốn nhắc đến, không ngờ hôm nay anh lại khơi lại, dù sao anh cũng phải nể tình bằng hữu trên ba mươi năm của chúng ta chứ.
ông Mẫn cười lạnh lùng:
- Phải, tôi đã gặp bạn tốt nhất.
Bà Dương đứng dậy, bà khó chịu ra mặt:
- Thôi được rồi! Tình hình này tôi thấy mục tiêu anh sang đây không phải vì Vân Lâu mà là vì muốn trách vợ chồng chúng tôi.
ông Mẫn dịu xuống một chút:
- Không phải tôi sang đây để trách cứ ông bà. Nhưng tôi đã gửi gấm Vân Lâu thì ông bà phải coi nó như con ruột của mình mới phải chứ. Phải dạy bảo nó chứ sao lại để nó vào phòng trà, mê ca sĩ như vậy? Hôm nay tôi sang đây, để răn dạy nó, ông bà không giúp thì thôi sao lại còn bênh vực nó...
Bà Dương xúc động:
- Chúng tôi bênh vực Vân Lâu là vì Vân Lâu chẳng có tội tình gì cả. Nếu anh bình tĩnh một chút, chịu khó nghĩ lại một chút, tôi chắc chắn anh sẽ thông cảm cho chúng nó ngay.
ông Mẫn lớn tiếng:
- Tội mê đào hát của nó có thể tha thứ được à? Nó sang đây để học chứ đâu phải để sa đọa?
Vân Lâu lên tiếng biện hộ:
- Nhưng con có bỏ học đâu? Trong lớp con có thua ai đâu? Không tin cha đến trường hỏi sẽ biết. Vả lại lúc gần đây con có đến vũ trường, phòng trà đâu? Tiểu My thôi hát rồi mà!
ông Mẫn thở khói:
Thôi bỏ qua chuyện đó đi, bây giờ tao hỏi mày, chuyện mày với con ca sĩ đó mày tính sao?
- Thái độ Vân Lâu cương quyết:
- Con sẽ cưới nàng!
- Cái gì? ông Mẫn ngồi ngay lại - Mày nói sao? Mày muốn giết tao hả. Cưới nó? Cưới một con đào hát? Mày dám nói câu đó với tao à?
Vân Lâu vẫn bình tĩnh:
- Con nói là con làm. Vả lại ca sĩ cũng là con người vậy, quan niệm của cha cổ hủ quá rồi.
- Mày dám nói thế với tao à? Ngu xuẩn như vậy là đủ rồi. Tao nhất định không chấp nhận đấy, mày phải về Hương Cảng ngay với tao.
Vân Lâu không nao núng:
- Thưa cha, con đã đến tuổi trưởng thành, con có thể quyết định cuộc đời con không cần ai lo cả, có quyền làm chủ đời con chứ!
- Giỏi lắm, mày lớn rồi, mày trưởng thành rồi, tao không có quyền dạy dỗ mày nữa. Được rồi, nhưng tao cho mày biết, nếu mày không cắt đứt liên lạc với con ca sĩ đó, tao sẽ từ mày ngaỵ Từ đây mày đừng hòng bước chân vào cửa nhà tao, cũng như đừng hòng xài của tao một cắc bạc...
Vân Lâu ngẩng đầu lên:
- Thưa cha, một năm trời nay con có xài của cha một cắc bạc nào không?
ông Mẫn cười gằn:
- Hừ, mày tưởng là mày không xài tiền tao à. Mày đã tự lập rồi sao? Đừng lầm con ạ, con cứ hỏi bác Dương con sẽ rõ, việc con đang làm cho cơ sở quảng cáo kia là do ai giới thiệu? Bác Dương à? Ha! Ha!
ông Dương khó chịu:
- Anh Mẫn, sao anh lại nói thế?
Đột nhiên, Vân Lâu thấy ớn lạnh cả xương sống, mồ hôi toát ra như tắm. Bây giờ thì chàng đã hiểu rồi, thì ra... Hèn gì có nhiều lúc chàng bỏ bê công việc ở hãng mà chẳng ai phiền trách gì cả? Mẫu quảng cáo vẽ ra thì nhiều nhưng có mấy cái được dùng đâu. Thế mà mỗi tháng lương vẫn đầy đủ. Thì ra... thì ra... Vân Lâu mở to mắt nhìn cha, lắp bắp:
- Tất cả đều... do cha sắp đặt cả à?
- Hừ. Ông Mẫn cười một cách đắc ý - Bây giờ cậu mới hiểu à? Cậu đừng lớn lối trước mặt tôi, công việc đâu có dễ kiếm như cậu nghĩ đâu? Cậu đâu có biết sự liên hệ giữa công ty với tôi thế nào. Cho cậu biết lông cừu bao giờ cũng lấy từ thân cừu, bây giờ cậu biết rồi chứ?
Khuôn mặt cha càng lúc càng to, lời nói của cha sang sảng vọng mạnh vào màng nhĩ. Vân Lâu rùng mình, cứng miệng không nói gì được cả.
Có tiếng bà Dương nói:
- Anh Mẫn, anh tàn nhẫn quá!
Vân Lâu quay nhanh lại, nhìn thẳng vào vợ chồng ông Dương, nước mắt tràn ra mi, chàng tức nghẹn:
- Hai bác cũng đồng lõa trong vụ lừa gạt cháu nữa sao?
ông Dương lên tiếng:
- Cậu Lâu, cậu bình tĩnh lại đi. Sự thật không như cậu nghĩ đâu. Lúc đầu quả thật hãng quảng cáo thu nhận cậu là vì thể diện của cha cậu, nhưng sau một thời gian, cậu làm việc quả có tiến bộ, được nhiều khách hàng yêu chuộng nên hãng trọng dụng...
Vân Lâu tuyệt vọng:
- Không, tôi không tin. Thôi được rồi! Vân Lâu quay sang ông Mẫn - Được rồi, tôi sẽ bỏ việc. Tôi sẽ không xài đồng tiền của cha nữa, thử xem tôi có chết đói không!
ông Mẫn chau mày:
- Mày nói thế là thế nào? Mày nhứt định không bỏ con đào hát đó à?
- Không.
- Mày cưới nó?
- Vâng!
- Thôi được rồi, kể như mày có lý đi, nhưng gia đình con ca sĩ đó có bằng lòng không?
- Bằng lòng.
- Nếu nó biết rằng từ đây tao sẽ không cho mày lấy một xu, nó vẫn nhận lời mấy chứ?
Vân Lâu cười buồn:
- Cha, cha đừng có xem thường người ta như vậy. Tiểu My không phải là hạng người chỉ biết có tiền, nàng đã hiểu con nghèo từ lâu rồi.
ông mẫn cười nhích môi cười nhạt:
- Sợ không phải chứ, đối với hạng ca kỹ tao biết rõ quá mà!
- Vậy thì cha cứ chờ mà xem!
Vân Lâu nói với tất cả tự tin, ông Mẫn chỉ còn biết giận dữ đứng dậy:
- Được, tao sẽ chống mắt xem tụi bay đi đến đâu cho biết.
Rồi ông bỏ ra cửa, ông Dương gọi theo:
- Anh Mẫn, anh đi đâu đấy?
ông Mẫn xách hành lý lên:
- Đến khách sạn.
ông Dương giữ lại:
- Làm gì lạ vậy, anh đến Đài Loan để ở khách sạn sao? Nhà chúng tôi biết bao nhiêu là phòng trống? Ở lại đây với chúng tôi đi. Dù sao anh cũng chưa hiểu rõ chuyện Tiểu My với Vân Lâu thì ở lại tìm hiểu thêm rồi hãy quyết định.
ông Mẫn vẫn cương quyết:
- Tôi không ở lại, cũng không cần tìn hiểu thêm. Thằng Lâu cứng đầu cứng cổ thì tôi còn gì để nói với nó nữa đâu!
- Dù sao anh cũng nên ở lại!
ông Dương cố nói, nhưng ông Mẫn vẫn từ chối:
- Đừng làm tôi khó chịu anh Dương. Tôi thích ở khách sạn vì nó tiện nghi và thoải mái hơn.
Bà Dương giảng hòa:
- Thôi được rồi đừng nài ép anh Mẫn nữa.
Anh Dương anh lấy xe đưa anh Mẫn đến khách sạn Thống Nhứt đi.
ông Dương yên lặng, đưa ông Mẫn ra cửa. Vẫn chưa nguôi cơn giận, ra đến cửa ông Mẫn còn ngoái đầu lại, lớn tiếng với Vân Lâu:
- Tao sẽ chống mắt xem tình yêu của chúng mày kéo dài được mấy bữa cho biết!
Vân Lâu đứng thẳng lưng, chàng nhìn theo bóng cha với tất cả hậm hực. Trong lúc bà Dương bước ra cửa, xe vừa rồ máy, bà cúi người xuống, chồm người vào khung cửa kính nói với theo:
- Anh Mẫn, dù sao anh cũng có một đứa con ngoan, đừng cố chấp quá mà mất nó. Suốt quãng đời anh đã mất mát nhiều thứ rồi, đừng để mất thêm một cái gì nữa, nhất là con anh.
ông Mẫn ngẩn người ra, mấy câu nói của bà Dương như những tiếng nói tự đáy lòng ông. Ông bàng hoàng. Mối tính cũ ray rức trong tim. Sự cứng rắn đột ngột băng hoại hóa đá.
Xe chạy xong, bà Dương trở vào nhà nhìn Vân Lâu ngồi yên trong lòng ghế, bà tiến tới đặt tay lên vai cậu thanh niên:
- Đời sống bao giờ cũng đầy gian nan, cậu phải can đảm lên mới thắng được.
- Cháu không phải không có can đảm, nhưng cháu thấy khó chịu không hiểu sao con người lại chẳng chịu cảm thông nhau.
- Làm sao cảm thông nhau được. Khi giữa cha mẹ và con cái có một khoảng cách to!
Chương 29
Buổi tối hôm ấy Tiểu My thật bận rộn. Ông Khiêm đột nhiên ngã bệnh, khi nóng, khi mồ hôi đổ ra như tắm, ông lăn lộn trên giường mê sảng. Tiểu My đã biết rõ căn nguyên cơn bệnh vì lần trước bác sĩ bảo đó là hiện tượng trúng rượu, mời bác sĩ đến coi mạch chích thuốc, nhưng bác sĩ bảo phải mang vào bệnh viện. Tiền trong tay không có làm sao dám đưa cha vào bệnh viện chứ. Sau mũi thuốc, ông Khiêm nằm yên, Tiểu My ngồi bên cạnh trông chừng. Sự mệt mỏi làm Tiểu My uể oải.
Đột nhiên có tiếng chuông cửa reo, Tiểu My đứng dậy. Có lẽ Vân Lâu. Tiểu My gọi bà người làm đến bảo trông chừng cha rồi chạy nhanh ra cửa. Trong những lúc rối rắm, bao giờ Tiểu My cũng nghĩ đến Vân Lâu. Với nàng hình như chỉ có sự xuất hiện của Vân Lâu mới giải quyết được vấn đề. Vừa đặt tay lên nắm cửa, Tiểu My vừa nói vọng ra:
- Em lo chết đi được, may là anh đến đúng lúc!
Cửa vừa mở, câu nói chưa dứt đã ngừng lại. Người đứng ngoài cửa không phải là Vân Lâu mà là một người đàn ông đứng tuổi, cao lớn, mắt thật sắc, Tiểu My lúng túng:
- Dạ, xin lỗi, ông tìm ai ạ?
- Tôi tìm cô Tiểu My!
- Vâng... Tôi là Tiểu My đây, ông tìm tôi có việc chi?
- Tôi là cha của thằng Vân Lâu.
- à! Tiểu My chợt lúng túng. Thế tại sao Vân Lâu đâu không cùng đến? Gia đình đang lúc bối rối thế này mà mời ông vào nhà quả thật là một chuyện không phải. Nhưng, ông ấy đến đây làm gì? Để xem mắt à? Mối nghi ngờ len nhẹ trong tim. Tiểu My đột nhiên bối rối không biết phải làm sao.
- Sao? Cô không muốn tiếp tôi à?
ông Mẫn có vẻ bất mãn. Người con gái thật bất lịch sự. Tiểu My như hoàn hồn, nàng hấp tấp nói:
- Dạ, xin lỗi, mời... mời ông vào!
ông Mẫn vừa bước vào phòng khác đã nghe những tiếng rên bên trong vọng ra, ông ngạc nhiên quay lại bắt gặp ánh mắt ngại ngùng của Tiểu My:
- Mời... mời bác ngồi. Xin lỗi... Vì cha cháu bệnh nặng nên...
ông Mẫn nhăn mặt:
- Bệnh gì?
Tiểu My nhìn vào trong:
- Da... dạ, cha cháu vì uống rượu nhiều quá, nên... dạ mời bác ngồi, cháu vào trong một chút sẽ ra ngay ạ.
Nhìn tình hình ông Mẫn hiểu ngaỵ Uống rượu say! ông nhìn theo cái dáng dấp hấp tấp của Tiểu My, rồi quan sát căn nhà nhỏ rách nát. Sự bực bội càng lúc càng tọ Không những con bé này là đào hát thôi, mà ông bố nó còn là một gã say rượu. Thằng Lâu ngu thật, ông Mẫn cắn răng. Không thể không chận đứng một mối tình bất xứng thế này.
Một lúc sau khi tiếng rên ở phòng bên cạnh lắng dần xuống, Tiểu My trở ra, thái độ hối tiếc:
- Xin lỗi bác, để bác ngồi đợi lâu thế này cháu áy náy quá. May là cha cháu đã chịu ngủ yên.
ông Mẫn lạnh lùng lấy thuốc ra châm lửa hút. Tiểu My rót nước mang đến, rồi đi tìm chiếc gạt tàn. Nàng cố gắng tạo ấn tượng tốt cho người đàn ông trước mặt. Nhưng nàng chỉ đón nhận được sự lạnh nhạt:
- Thôi được rồi, ngồi xuống đây cô Mỵ Hôm nay tôi đến đây có chuyện muốn nói với cô.
Tiểu My lo lắng, nàng thụ động ngồi xuống, ông Mẫn đưa mắt nhìn quanh nhà một lần nữa rồi nói:
- Hoàn cảnh gia đình cô hình như không được khá?
Tiểu My thành thật gật đầu:
- Vâng, cha cháu thất nghiệp đã lâu, đời sống gia đình không được rộng rãi, nhưng dù sao cháu cũng đã lớn, nên...
- Nên đã biết cách kiếm tiền, phải không? ông Mẫn tiếp lời với nụ cười khinh mạn.
- Da... Tiểu My không hiểu rõ dụng ý câu nói của ông Mẫn. Có điều Tiểu My cũng linh cảm được sự bất thân thiện trong thái độ người đối diện. Tại sao anh Lâu không đến? Tiểu My không nén được, nàng hỏi ngay ông Mẫn - Thưa bác, tại sao anh Lâu không đến?
- Nó không đến đâu. Cô Tiểu My, tôi phải đưa cho cô bao nhiêu tiền để cô buông tha thằng Lâu tôi?
Tiểu My sửng sốt, nàng không ngờ ông Mẫn lại vào đề nhanh như vậy. Ngồi thẳng người lên, mặt tái hẳn lại, Tiểu My lắp bắp:
- Mục đích của bác đến đây chỉ là thế?
- Vâng. Ông Mẫn gật đầu - Tôi biết cô đang cần tiền.
Tiểu My đột nhiên cười to:
- Thế bác định cho cháu bao nhiêu?
- Tùy cô, cô muốn bao nhiêu cứ nói.
- Một trăm tỷ mỹ kim!
ông Mẫn giận dữ:
- Cô nói đùa à?
- Tôi mà nói đùa? Tiểu My đứng dậy, dáng hùng hổ như con sư tử cái - Tôi không đùa bao giờ, chỉ có ông mới khéo bày trò thôi. Ông đã dựa vào đâu mà muốn mua tình yêu tôi chứ?
ông Mẫn không vừa:
- Tôi là cha thằng Lâu, tôi có quyền.
Tiểu My không kém:
- Nhưng làm cha là có quyền phá vỡ hạnh phúc của con sao? ông dùng tiền mua chuộc tôi, tại sao ông không mua chuộc con trai ông trước?
ông Mẫn thấy khó thuyết phục người con gái trước mặt:
- Cô cũng biết thằng Lâu nhà tôi cứng đầu cứng cổ lắm. Nếu tôi thuyết phục nó được thì tôi còn phải đến đây làm gì?
- Thế thì ông sẽ thấy việc thuyết phục tôi còn khó khăn hơn. Tôi sẽ không bao giờ xa anh Lâu, vì tôi có quyền bảo vệ hạnh phúc riêng tôi, ông đừng mong mua chuộc tôi vô ích.
ông Mẫn không biết làm gì hơn là nhìn chầm chập vào mặt Tiểu My:
- Cô có quyền giữ hạnh phúc cô, nhưng cô không có quyền làm cho Vân Lâu mất hạnh phúc.
- Làm gì mà có chuyện làm mất hạnh phúc của anh Lâu?
- Vì giai cấp chênh lệch giữa cô và thằng Lâu!
- Ông nói thế là thế nào?
- Cô không hiểu thật à? Gia đình chúng tôi đàng hoàng, chúng tôi không muốn con trai chúng tôi lấy ca sĩ. Vả lại thằng Lâu còn cả một tương lại, nó cần một người vợ đứng đắn, có thể giúp nó trên đường sự nghiệp.
Tiểu My xanh mặt, cơn giận khiến nàng mất bình tĩnh:
- Bộ Ông tưởng hành nghề ca hát là hư hỏng cả sao? Vâng, tôi hành nghề ca hát đấy, nhưng tôi làm việc với mục đích kiếm tiền, tôi cũng là con người như bao người khác, làm gì không đứng đắn? làm gì không trong sạch chứ? Chỉ có các ông, các người thừa tiền thừa bạc như các ông mới bẩn. Thử hỏi xã hội này có sự xuất hiện của cái nghề ca hát, khiêu vũ này là do ai? Có phải là vì như cầu của các ông không? Đừng tưởng thế giời thượng lưu của các ông là trong sạch, cũng đừng tưởng những người hành nghề hát xướng là dơ bẩn, sa đọa. Tôi không thấy nhục với cái nghề của tôi bao giờ, tôi cũng không thấy tôi thua kém ông, tôi thấy tôi vẫn ngang hàng ông. Dù biết là ông không muốn có người con dâu như tôi, nhưng tôi cho ông biết là ông đừng hòng bắt tôi bỏ rơi Vân Lâu.
ông Mẫn không ngờ một đứa con gái như Tiểu My lại có thái độ ngang bướng như vậy. Những câu nói hổi xược nhưng không hẳn là không có lý. Ông biết mình gặp phải một địch thủ không vừa.
ông cố gắng một lần chót:
- Thế cô không nghĩ đến tương lai thằng Lâu sao? Xã hội bất công và coi thường nghề nghiệp cô, nếu cô cương quyết đeo đuổi theo thằng Lâu tôi sợ nó sẽ khó có một tương lai tốt đẹp.
- Tôi xin nói cho ông biết, sự hiện diện của tôi không những không làm cho Vân Lâu phiền toái, trái lại tôi còn giúp đỡ, khuyến khích anh ấy thành công. Ông bảo rằng ông là cha của anh lâu, ông hiểu anh ấy, thế mà một năm trước, suýt tí nữa ông đã làm anh ấy nản lòng. Bây giờ ông lại muốn cảnh đó tái diễn nữa sao? Đừng đem tương lai, sự nghiệp của Vân Lâu ra dọa tôi. Đừng đem vở kịch "Trà Hoa Nữ" ra dọa dẫm tôi. Thế hệ đó đã qua rồi. Nghề ca sĩ không có gì đáng chê trách. Tôi không ăn cắp, ăn trộm của ai thì tôi không sợ ai khinh tôi cả, tôi chỉ cần biết Vân Lâu thương tôi là được rồi. Tôi không thấy ân hận gì cả.
ông Mẫn lớn tiếng:
- Nhưng Vân Lâu nó sẽ hận cô, sau này khi ra đời nó không làm ăn nên được nó sẽ hận cô suốt đời.
- Ông lầm rồi, nếu anh Lâu có tài anh ấy sẽ nhờ tài sức của mình mà tiến thân chứ không cần nhờ vả vào một ai cả.
- Cô chỉ biết cãi bướng, không một ai muốn tiến thân mà chỉ dựa vào tài riêng mà thành công được.
- Nhưng con người còn cần nhiều thứ khác chứ không hẳn chỉ danh vọng không thôi. Con người còn cần ánh nắng mặt trời, nước, không khí... Và tình yêu là tất cả những thứ đó.
- Tóm lại là cô không chịu xa thằng Lâu phải không?
ông Mẫn đứng dậy hỏi một câu cuối cùng, Tiểu My gật đầu:
- Vâng!
- Cô biết là nếu thằng Lâu lấy cô, tôi sẽ từ nó, và nó... nó sẽ không còn một xu dính túi.
- Vậy là ông lầm tọ Tiểu My cắt ngang - Không bao giờ anh Lâu nghèo được, anh ấy có tài, đối với tôi anh ấy rất giàu, anh ấy biết suy nghĩ, tự tin, bao nhiêu đó mà ông bảo nghèo, nghèo sao được? Dù anh ấy không có một xu dính túi, dù phải sống cực khổ, tôi vẫn tình nguyện chăm sóc anh ấy trọn đời. Nếu anh Lâu thành công tôi sẽ được hưởng vinh quang, còn thất bại, thì tôi sẽ cùng chàng gánh. Có gì đâu mà phải sợ? ông đừng mong chia cách chúng tôi, tôi không phải là Hàn Ni, tôi có một trái tim cứng như đá, ông đừng mong làm tôi nản lòng.
Những câu nói của Tiểu My như dòng nước tuôn trào, bao nhiêu uất hận, giận dữ, buồn phiền được dịp tuôn ra hết, nàng nói một cách khoan khoái.
ông Mẫn không ngờ người con gái trước mặt cứng cỏi như vậy. Giữa lúc đó, đột nhiên có một bóng người từ bên ngoài xông vào gọi lớn:
- Tiểu My!
Đó là Vân Lâu, không một ai để ý đến tiếng chuông cửa, cũng không ai hay bà người làm đã ra mở cổng tự bao giờ. Chàng bước vào đã lâu và đã nghe hết tất cả. Bây giờ không dừng được chàng mới xông vào, đôi tay mở rộng:
- Tiểu My, em có bằng lòng lấy anh không? Lấy một thằng học trò nghèo vừa mới thất nghiệp?
Tiểu My sung sướng:
- Anh Lâu, anh đến từ bao giờ, anh đã nghe hết rồi phải không?
- Vâng, anh chính thức cầu hôn đây, nhưng trước khi trả lời, em hãy suy nghĩ kỹ, vì anh vừa mới thất nghiệp. Em vẫn còn yêu anh chứ?
- Vâng, vâng... Tiểu My đáp - Em sẵn sàng lấy anh ngay bây giờ, ngày mai hay bao giờ cũng được.
Và đôi tình nhân tay trong tay, mắt trong mắt, họ đã bỏ quên một người đang đứng ngẩn ngơ bên cạnh. Đấy là một ông già. Phải, ông Mẫn đột nhiên thấy mình đã già. Một chút xúc động trong tim, ông nhìn đôi trẻ với một niều hy vọng vừa lóe lên. Nước mắt đột nhiên lăn ra má ông.
Chương Kết
Câu chuyện đã có thể kết thúc tại đây.
Nhưng chúng ta thử nhìn thêm một chút nữa xem sao! Xem gia đình của một người sau hai năm thử xem!
Họ sống trong một chung cư, ở tận lầu bạ Nhà gồm bốn phòng, tuy không rộng lắm nhưng cách bài trí thật vén khéo. Trên tường phòng khách được dán bằng loại vải cao su màu sữa có những sọc kim tuyến. Từ cửa ngoài nhìn vào là thấy ngay một bức tranh hình hai thiếu nữ với nụ cười ẩn hiện trên môi. Nếu ta hay đọc báo thì hẳn bức tranh này không có gì xa lạ. Đấy là bức "Nụ Cười" đã được phòng triển lãm tranh tại Pháp tuyển chọn làm tác phẩm xuất sắc nhất. Nhà họa sĩ trẻ ngoài vinh dự lớn trên còn được số tiền thưởng lớn. Bên cạnh bức đó còn một bức khác cũng được vào chung kết. Dưới hai bức tranh, là chiếc đàn dương cầm, chiếc đàn mà ngày xưa Hàn Ni thường ngồi đàn cho Vân Lâu nghe. Một chú chó Bắc Kinh, nằm dưới chân đàn, và một người đàn ông ngoại ngũ tuần đang ngồi đó. Đó là ông Khiêm, một người đàn ông hoàn toàn khác hẳn năm xưa, một con người đường bệ đang ngồi chăm chú đàn một bản nhạc vừa được sáng tác.
Ngoài chiếc đàn ra, trong phòng khách còn một bộ sa lông ba ghế màu đen, màn cửa màu xanh nhạt. Một bình hoa hồng đỏ trên nắp đàn làm ấm hẳn cái vẻ lạnh lẽo gian phòng.
Đấy là một buổi chiều mùa hạ, nắng tốt. Ông Khiêm ngồi bên đàn dạo đi dạo lại khúc nhạc đắc ý. Một thiếu phụ trẻ tuổi trong chiếc áo xanh, đầu thắt nơ vàng bước tới, ân cần hỏi:
- Cha không thấy mệt sao?
- Tiểu My, con nghe bản nhạc này thế nào? Đoản khúc thứ hai có cao lắm không?
- Hay lắm cha ạ.
Tiểu My sung sướng nhìn chạ Cảm ơn trời phật! Nàng nhớ lại những nỗi khó khăn lúc cùng Vân Lâu đưa cha đến bệnh viện, những giây phút bực mình khổ sở... Nhưng rồi mọi việc cũng qua đi. Bây giờ ông Khiêm đã cai được rượu. Việc sáng tác lại bắt đầu. Những bản nhạc do ông Khiêm sáng tác tuy không được hoan nghênh lắm, nhưng cũng có một vài bản được đưa lên đài phát thanh, đó là niềm an ủi lớn của ông. Gần đây, một công ty điện ảnh đã mời ông làm nhạc đệm cho phim. Đối với ông Khiêm, một chân trời mới bắt đầu, và ông mê sáng tác trở lại.
- Chừng nào thì thằng Lâu về?
- Anh ấy bảo nếu sớm thì một giờ và nếu trễ khoảng ba giờ. Ngưng một chút, đột nhiên Tiểu My nhìn ông Khiêm hỏi - Cha có biết hôm nay họ định làm gì không?
- Làm gì?
- Con không hiểu sao mới tờ mờ sáng Thúy Vi chạy đến đấy kéo Vân Nhi đi mất, bỏ cả học hành. Hai vợ chồng bác Dương lại gọi điện thoại mấy lần đến hỏi bao giờ anh Lâu về. Bây giờ cha lại hỏi nữa. Con nghi có chuyện gì đây?
ông Khiêm quay mặt sang nơi khác, dấu một nụ cười:
- Tao... tao có biết chuyện gì đâu?
- Con biết mà, mọi người đang dấu con chuyện gì đây.
- Ai dấu cô cái gì mới được chứ? Vân Lâu với nụ cười tươi bước vào. Trên tay chàng là một gói giấy tọ Bây giờ chàng không còn là một anh sinh viên nghèo hốc hác nữa, chàng đã trở thành con người lúc nào cũng bận rộn, là đứa con cưng trong giới hội họa.
Mỗi bức tranh đều có một giá tương xứng thật cao, mọi người đổ xô nhau mua tranh của chàng như một cái "mốt". Ngoài công việc hội họa, chàng còn dạy học. Công việc tuy bận rộn hơn, nhưng Vân Lâu vẫn béo, vẫn khỏe.
- Mấy người đang nói lén tôi chuyện gì đó?
- Có nói gì đâu! Tiểu My cười đáp - Sáng nay không hiểu có chuyện gì mà Thúy Vi đến kéo Vân Nhi đi mất, em không hiểu họ định bày trò gì đây.
- Có lẽ họ đi chơi đấy mà, chúng nó có vẻ thân nhau dữ hả em.
- Cô Thúy Vi vui tính đấy chứ, có điều lạ là em không hiểu sao lúc xưa anh không yêu cô ta, nếu em là đàn ông chắc em...
- May mà em không phải là đàn ông. Vân Lâu hớt lời, đi vào trong chàng hỏi vọng ra - Còn bé Hàn đâu em? Ngủ rồi hở?
Tiểu My đuổi theo sau:
- Anh đừng hôn con, nó giật mình đấy. Nó sợ nhất là hàm râu anh, đâm đau thấy mồ.
- Được rồi, không cho anh hôn con thì anh hôn mẹ nó vậy.
- Đừng... đừng... Anh Lâu!
ông Khiêm ngồi trong phòng khách, nghe những lời âm yếm kia bất giác cười tọ Đã làm cha làm mẹ rồi mà vẫn nồng như ngày mới cưới!
Có tiếng chuông của reo, Tiểu My bế con chạy ra, đứa bé kháu khỉnh trên tay vừa độ năm tháng trông thật dễ thương vô cùng. Vân Lâu cứ mãi tiếc sao Tiểu My chẳng sinh đôi để chàng đặt tên như ngay nào ước nguyện. Đứa bé được đặt tên là Tư Hàn để tưởng nhở đến Hàn Nị Vân Lâu thường đừa với vợ:
- Em cố gắng sinh đôi đi chứ, sinh một thế này mãi thì phải kết thúc bằng một lần sinh đôi mới được.
Tiểu My trách yêu:
- Anh chỉ tổ nói nhảm.
Bước về phía cửa Tiểu My định mở, thì có tiếng Vân Lâu hỏi phía sau:
- Ai thế? Vân Nhi phải không?
Năm ngoái Vân Nhi đến Đài Loan học, nàng ở chung với anh ruột và chị dâu.
Cửa mở, bên ngoài cửa không hẳn chỉ có một mình Vân Nhi, mà còn có cả một đám đông ồn ào. Ông bà Dương, Thúy Vi... Ngoài ra còn có một đôi vợ chồng già khác với nụ cười hớn hở trên môi, đấy là vợ chồng ông Mẫn.
Tiểu My ngạc nhiên, Vân Lâu cũng ngạc nhiên, chỉ có ông Khiêm là bình tĩnh đứng cười. Vân Lâu gọi lớn:
- Cha mẹ! Cha mẹ đến từ bao giờ, sao chẳng cho con hay để con ra phi trường đón?
ông Mẫn cười thật tươi:
- Bọn này sang đây từ sớm rồi, nhưng muốn dành cho chúng bay một ngạc nhiên nên không báo trước. Đâu cô dâu với cháu nội đâu, mẹ mày nóng lòng muốn nhìn mặt chúng nó từ sớm.
Tiểu My chợt tỉnh, bế con bước tới trước, nàng trao đứa bé cho người đàn bà lớn tuổi, đôi mắt đang nhòa lệ.
- Mẹ!
Tất cả bước vào gian phòng, bấy giờ Vân Lâu mới phát giác ra một điều là trên tay Thúy Vi là một chiếc bánh cưới ba tầng, bên trên có cắm hai ngọn hồng lạp. Chàng ngạc nhiên:
- Cái này... cái này là cái gì đây?
ông Mẫn cười trách yêu:
- Sao đãng trí thế? Hôm nay là ngày thành hôn hai năm của chúng bay, bằng không tao với mẹ mày sang đây làm gì?
- à! Thì ra...
Vân Lâu quay sang nhìn Tiểu Mỵ Tiểu My đang đứng dưới bức tranh Hàn Ni, mắt mờ lệ vì cảm động. Chàng bước tới nắm chặt tay vợ.
Thúy Vi và Vân Nhi vỗ tay rồi mọi người vỗ tay theo. Ngay cả cô bé mới năm tháng cũng đưa những ngón tay bụ bẫm lên đón mừng.
Giữa khung cảnh như thế, chúng ta có thể rút lui để họ hưởng trọn hạnh phúc và niềm vui mật ngọt. Ai dám bảo trên đời không có tình yêu và tình người chứ? Thế gian này được kết thành từ tiếng Yêu.
Nếu bạn còn bịn rịn chưa muốn rời, thì tối đến, mời bạn trở lại. Đứng tựa vào khung cửa sổ, bạn sẽ nghe tiếng đàn vọng ra và tiếng hát của Tiểu My:
Tình như chim liền cánh Em chẳng sợ đường dài Dù gian nan trắc trơ? Vẫn có nhau trong đời...