watch sexy videos at nza-vids!
WAPVN.US
15:57:1028/04/2025
Kho tàng truyện > Truyện Dài > Quỳnh Dao > Mùa Thu Lá Bay - Trang 6
Chỉ mục bài viết
Mùa Thu Lá Bay
Trang 2
Trang 3
Trang 4
Trang 5
Trang 6
Trang 7
Trang 8
Trang 9
Trang 10
Trang 11
Trang 12
Trang 13
Trang 14
Tất cả các trang
Trang 6 trong tổng số 14
Chương 12

Cũng trong thời gian này, Vân Lâu đang ngồi nơi phòng mạch của bác sĩ Lý để tìm hiểu căn bệnh của người yêu. Chàng ngồi đợi thật lâu, mãi đến lúc tối mò, khi bác sĩ Lý tiễn xong người khách cuối cùng chàng mới được tiếp chuyện. Bác sĩ Lý thật vui vẻ:

- Có chuyện gì đấy?

- Thưa bác sĩ, Hàn Ni có thể lành bệnh không?

Bác sĩ Lý chăm chú nhìn Vân Lâu:

- Cậu muốn biết sự thật không chứ?

- Vâng, cháu muốn và muốn biết thật rõ ràng, thật kỹ xin bác sĩ đừng dấu diếm gì cả.

Bác sĩ Lý đốt điếu thuốc, phà khói:

- Nếu tôi là cậu, tôi sẽ không tìm hiểu sự thật!

- Tại sao?

- Vì sự thật bi đát quá. Nói thật với cậu, Hàn Ni không bao giờ lành bệnh, trừ phi...

- Trừ phi sao?

- Trừ phi y học tiến bộ vượt bực, tiến đến chỗ có thể thay được tim. Nhưng hy vọng đó mong manh quá. Tôi nghĩ, cố gắng giữ cho Hàn Ni ở yên tình trạng này ngày nào hay ngày ấy, đừng để cô ấy bị xúc động.

- Bác sĩ nói thế có nghĩa là... Hàn Ni có thể sống thêm bao lâu nữa.

Bác sĩ Lý suy nghĩ một lúc:

- Bệnh tim thật khó nói vì nó tùy theo xúc động. Có thể sống mười hoặc hai mươi năm nữa, nhưng cũng có thể ngã ra chết ngay tức khắc. Bệnh Hàn Ni thế đấy, có điều cô ấy bị thêm chứng đột biến, nên nặng hơn những người khác.

Vân Lâu bàng hoàng:

- Bây giờ phải làm sao, thưa bác sĩ?

Bác sĩ Lý nói thật:

- Theo tôi thì... chắc cậu cũng hiểu là Hàn Ni yếu lắm, cô ấy có thể chết bất cứ lúc nào.

Vân Lâu ngồi yên, mặc dù đã nghe nói điều này rồi, nhưng ở đây có sự chứng thật của y sĩ chuyên môn chàng không thể phủ nhận sự thật. Cắn lấy môi, chàng yên lặng, cái chết của Hàn Ni luôn luôn ám ảnh chàng. Hạnh phúc thật mong manh, niềm vui rồi cũng không dài lâu...

Bác sĩ Lý nhìn thấy vẻ tuyệt vọng trên gương mặt Vân Lâu, vội an ủi:

- Dù sao chúng ta cũng không nên thất vọng, biết đâu là chẳng có phép lạ. Lịch sử y học, đã từng ghi chép những dữ kiện đó, nhiều chứng bệnh bất trị đột nhiên lành hẳn trước mạnh vô hình mầu nhiệm. Trên đời có nhiều chuyện mà khoa học duy lý không thể giải thích được, vì vậy chúng ta cũng nên nuôi hy vọng.

Vân Lâu đưa mắt nhìn vị y sĩ già. Chàng biết đó chỉ là một lời an ủi suông, nói khác đi, khoa học hiện tại không giúp ích được gì cho Hàn Nị Bây giờ chàng chỉ trông đợi ở phép la... Vân Lâu nhìn ra khung cửa sổ. Bầu trời tối đen bên ngoài. Có thần thánh không, nếu có bây giờ họ Ở đâu?

- Xin bác sĩ cho biết, tôi có thể đưa Hàn Ni đi phố hoặc đi xem hát hay ra ngoại ô hít thở không khí trong sạch chẳng hạn, được không?

Bác sĩ Lý suy nghĩ một lúc, nói:

- Có thể được, nhưng cậu cũng nên biết là cơ thể Hàn Ni không có tính miễn nhiễm vì vậy dễ bị vi khuẩn xâm nhập. Do đó tốt nhất là nên hạn chế sự đi lại nơi công cộng càng ít càng tốt, cũng như tránh đừng để cô ấy bị cảm lạnh.. Nhưng cần gì phải đưa cô ấy đến những nơi đó?

Vân Lâu buồn:

- Không lẽ để Hàn Ni như con chim nhỏ bị nhốt trong lồng mãi sao?

- Cô ấy bị nhốt thế đã quen rồi. Chỉ bị nhốt lâu ngày không thể bay được, vì vậy cậu đừng thương nó quá mà sinh nguy hiểm.

- Theo ý bác sĩ thì không nên cho Hàn Ni ra phố à?

Bác sĩ Lý thở khói:

- Tôi không biết phải trả lời cậu thế nào. Hàn Ni lớn lên với mười mấy năm thuốc men chăm sóc. Chính tay tôi chăm sóc, lo lắng từng nhịp tim cô ấy. Tôi vẫn nghĩ rằng Hàn Ni sẽ không sống lâu, nhưng rồi một ngày, một ngày qua, Hàn Hi vẫn thế, nhất là lúc gần đây, thấy cô ấy vui và khỏe hẳn tôi nghĩ đó là nhờ ở cậu.

Bác sĩ Lý nhìn Vân Lâu cười tiếp:

- Thế nên tôi mới nói, biết đâu phép lạ chẳng mang nàng ra khỏi hiểm nghèo? Riêng thể xác của Hàn Ni thì vẫn còn yếu lắm, một chứng bệnh nhỏ cũng có thể gây nên tai vạ. Ra phố thì chẳng sao, chỉ sợ đi tàu đi xe chẳng quen rồi gây phiền phức. Câu muốn đưa cô ấy đi thì đi, vấn đề chuyên môn y học hạn chế vậy chứ biết đâu, phải không cậu?

Vân Lâu gật đầu:

- Tôi hiểu. Như lời mẹ Hàn Ni bảo, Hàn Ni như hạt nước, có thể vỡ bất cứ lúc nào.

- Vâng, chúng ta cứ cố gắng, còn mệnh số là chuyện khác.

- Như thế, Hàn Ni lấy chồng được không?

ánh mắt bác sĩ Lý thật sắc:

- Làm sao lấy chồng được, khi Hàn Ni không thể sống đời sống vợ chồng. Tôi thành thực khuyên cậu, nếu có thể hãy xa cô ấy hơn, đừng gần gũi yêu đương quá chỉ làm khổ cho Hàn Ni thôi.

Vân Lâu nhắm mắt lại, bên tai vẫn còn vẳng tiếng Hàn Ni:

- Anh Lâu, em muốn làm vợ anh, em muốn có con với anh.

âm vang như một ngọn roi quất mạnh vào tim, Vân Lâu thấy khó thở. Hàn Ni! Hàn Ni!

Từ nhà bác sĩ Lý trở về, đêm đã khuya. Những giọt mưa nhỏ lất phất bay trong gió. Cảnh mùa thu buồn, đêm thu lạnh. Ngồi trên xe, Vân Lâu mở hết ga phóng như điên. Chàng không muốn trở về nhà nữa. Mưa thấm ướt tóc, nước chảy dài trên mặt. Lạnh thật! Lạnh thật! áo bắt đầu ướt, Vân Lâu rùng mình. Gió lạnh không làm xao xuyến trái tim phiền muộn, chiếc xe như loài thú dữ gầm gừ vượt nhanh tới trước...

Trước mặt xuất hiện một chiếc taxi, Vân Lâu lách nhanh, suýt tí chàng đã va vào cột điện. Thắng thật gấp, tiếng bánh xe rít trên mặt đường nghe rợn người. Chiếc xe Vân Lâu loạng choạng, chàng cố giữ thăng bằng, chàng lúc lắc đầu, những giọt nước lạnh làm chàng tỉnh trí. Đứng dưới ngọn đèn đường, cô đơn với chiếc bóng ngã dài, chàng thầm thì gọi:

- Hàn Ni, phải chi có em ơ đây chúng ta sẽ đi trong sương mù suốt đêm nay, em nhỉ.

Lúc gần đây không hiểu tại sao chàng thích gọi tên Hàn Ni như vậy. Mỗi lần có chuyện gì buồn phiền hay cô đơn là chàng nghĩ đến Hàn Nị Hàn Ni! Hàn Ni! Cái tên đầm ấm ngập đây hạnh phúc. Nhảy lên xe Vân Lâu mới cảm thấy hơi nhức nơi chân. Nhìn xuống, trên đùi chàng toét một lỗ to, máu đang rỉ rỉ chảy. Vân Lâu lấy khăn tay buộc chặt vết thương, rồi tiếp tục con đường còn lại.

Đến cổng, ánh đèn còn sang trong phòng khách làm chàng khó chịu. Ai còn thức đấy? Hàn Ni à? Nhìn lại mình, thân thể ướt như chuột, thật khó coi. Đem xe vào nhà xe, vừa bước tới cửa phòng khách, là có tiếng cửa mở, rồi một âm thanh vút cao:

- Anh Lâu! Anh về rồi đấy à?

Vân Lâu chau mày, cơn giận bốc lên trong đầu. Tại sao bảo ngủ mà vẫn không chịu đi ngủ? Thế này đến bao giờ mới khỏe được! Vân Lâu bước nhanh vào phòng khách, Hàn Ni đứng tựa cửa không trông thấy đôi mắt hờn trách của người yêu, tiếp tục nũng nịu:

- Sao đến giờ này anh mới về? Em lo chết luôn, em cứ ngỡ anh... Hàn Ni đã nhìn thấy dáng xốc xếch của chàng. Anh sao thế này, ướt hết cả...

Vân Lâu cắt ngang, giọng chàng có vẻ giận:

- Tại sao anh bảo em đi ngủ mà em không đi ngủ chứ?

- Em.. Em... Thấy sắc giận trên mặt chàng, Hàn Ni sợ sệt. Em đã định đi ngủ... Nhưng... Nhưng ngủ chẳng được, sau đấy thấy trời mưa, mà anh thì chẳng mang theo áo đi mưa, nên em không thể ngủ được nữa... Em phải đi ra...

Hàn Ni giải thích một cách khó khăn, mắt nàng đỏ và ẩm, nhìn thân thể yếu gầy của người yêu run rẩy trong gió, chàng thấy xót xa và giận hờn:

- Đã bảo không cần đợi mà cứ đợi mãi, sao em không biết nghe gì hết vậy. Không chịu ngủ sớm đi, thức khuya, trời lạnh thế này cũng không chịu mặc thêm áo, rồi rồi... Vân Lâu đột nhiên thấy bực tức, hét. Em lớn rồi chứ đâu phải trẻ con mà cái gì cũng phải nhắc nhở từng chút một thế?

Đôi mắt Hàn Ni sụp xuống, những giọt nước mắt ven bờ mi lăn dài trên gương mặt xanh xao. Nàng đưa tay lên môi chận lấy tiếng khóc, những ngón tay nhỏ và gầy, thân hình run rẩy như những chiếc lá úa trong cơn gió thụ Vân Lâu ngây người ra, nước mắt của Hàn Ni đã rửa tan cơn giận. Ta đã làm gì? Ta đã trách Hàn Nị Ta định giết nàng sao? Người ta thức suốt đêm đợi mình về mà sao mình lại vô tình và ngu thế? Vân Lâu bước tới ôm lấy Hàn Ni, úp mái tóc nhỏ nhắn vào ngực:

- Thôi đừng khóc nữa em. Anh xin lỗi, anh bậy thật, anh đã về khuya để em lo lắng, rồi còn hờn trách để em buồn nữa, anh bậy thật. Thôi nín đi em, anh xin!

Hàn Ni càng khóc to hơn, Vân Lâu nâng cằm người yêu lên, nước mắt chan hòa trên mặt nàng làm chàng bối rối:

- Hàn Ni, anh xin lỗi mà... cho anh xin lần này đi, tại anh yêu em quá, anh sợ em lạnh, sợ em ngủ không đúng giờ rồi mất sức, anh lo cho em, vì em yếu quá. Thôi đừng khóc nữa nhé, anh chịu tội rồi, em muốn phạt anh sao anh cũng chịu nhưng đừng khóc.

Hàn Ni nín khóc, đôi mắt đen nhánh long lanh:

- Em... Em đâu có trách anh, chỉ tại em thấy em ngu quá, không biết làm gì cả khiến anh phải giận. Em... Em thật vô dụng, em chỉ gây phiền nhiễu cho anh thôi, vì vậy em...

Một cái gì chận nơi cổ, Hàn Ni không nói thêm được. Nhìn vẻ bối rối, sợ sệt của người yêu, Vân Lâu vừa tội lại vừa sợ. Chàng dìu nàng đến ngồi xuống ghế, xoa nhẹ tay người yêu:

- Em đừng nghĩ như vậy, trong lòng anh, em đã chiếm hết quả tim anh, anh yêu em nhiều lắm, Hàn Ni ạ!

Vân Lâu nói mà cảm thấy bực vì ngôn ngữ không đủ để lột hết tình cảm của mình. Không có một tiếng gì để hình dung được mối tình cảm của mình. Không có một tiếng gì để hình dung được mối tình cuồng nhiệt, say đắm của chàng đối với Hàn Nị Xoa nhẹ đôi tay nhỏ nhắn của người yêu, rồi úp mặt mình vào đấy, Vân Lâu gọi thầm. Hàn Ni! Hàn Ni! Em phải sống! Em phải sống với anh! Hàn Ni! Hàn Ni! Tiếng gọi không thốt được thành lời những giọt nước mắt nhỏ xuống.

- Anh Lâu! Sao vậy anh!

Hàn Ni hoảng hốt, quên cả nỗi buồn ban nãy, nàng cuống quýt:

- Tại sao anh khóc? Đàn ông mà ai lại khóc? Có phải lỗi tại em không? Em làm anh buồn sao? Em ngu thật, anh đừng buồn nữa.

Vân Lâu kéo người yêu vào lòng, môi chàng đặt lên môi Hàn Nị Nụ hôn say đắm đầy nước mắt. Vâng, em ngu thật đấy Hàn Ni ạ. Nhưng cái ngu của em dễ thương quá, dễ thương vô cùng!

Ngẩng đầu lên, gương mặt Hàn Ni đã rạng rỡ:

- Từ tối đến giờ em chưa ngủ à?

Hàn Ni bối rối trước câu hỏi của Vân Lâu:

- Em có đi ngủ... Nhưng ngủ không được... Em cứ nghĩ ngợi hoài. Đột nhiên Hàn Ni ngước mắt lên nhìn Vân Lâu. Anh Lâu, gia đình anh phản đối mối tình của hai đứa mình à?

Vân Lâu kinh ngạc mở to mắt:

- Ai nói thế?

- Em nghe mẹ nói với cha... Hình như... hình như cha anh phản đối ghê gớm lắm thì phải.

Đúng vậy, đó là sự thật, hai hôm trước chàng có nhận được thơ của cha, một bức thơ dài hơn năm trang giấy lớn. Trong đó toàn là những lời trách móc.

... Cho mày sang Đài Loan để học hành chứ đâu phải để nói chuyện yêu đương đâu? Nhất là lại đi yêu một đứa con gái bệnh hoạn. Gia đình này chỉ có một mình mày, mày phải hiểu trách nhiệm của mày. Năm sau Mỹ Tuyên đã xong tú tài rồi, không xứng với mày sao mày lại yêu đương một đứa con gái chết lúc nào không biết? Nếu mày không bỏ nó, niên học sau đừng mong qua Đài Loan học nữa...

Vân Lâu hình dung đến khuôn mặt nghiêm nghị của cha với những lời trách móc nặng nề. Chàng biết cha chàng chẳng bao giờ hiểu được tình yêu của mình.

- Phải không anh?

Hàn Ni hỏi với gương mặt lo lắng, Vân Lâu cố giữ vẻ điềm tĩnh:

- Không, không có đâu, em nhầm rồi đấy, cha chỉ sợ anh lo yêu đương rồi quên học hành, chớ đâu có phản đối tình yêu của chúng tạ Cha muốn anh ra trường xong hãy nói chuyện yêu đương, người sợ anh biết yêu sớm quá rồi bỏ dở chuyện học hành... Vả lại cha chưa hề trông thấy em mà phản đối làm sao chứ? Em đừng nghĩ vớ vẩn nữa, ráng giữ sức khỏe cho...

Chưa nói hết câu, Vân Lâu đã thấy nhột ở mũi, chàng ách xì liền hai cái, cơn lạnh len vào xương sống làm chàng rùng mình. Hàn Ni đứng dậy, nói:
- Anh cảm rồi, thay áo nhanh đi! Nhìn thấy vết thương ở đùi Vân Lâu, Hàn Ni hoảng hốt.

- Chết anh bị thương nữa, máu ra kìa!

Vân Lâu bịt miệng người yêu lại:

- Đừng làm ồn, cha mẹ thức dậy bây giờ, anh chỉ bị trầy tí thôi, không sao cả. Trời mưa đường trơn thật!

- Anh cưỡi xe chạy nhanh quá không té sao được, từ nay đi học anh đừng đi xe nữa, em đọc báo thấy tai nạn xe cộ cứ dồn dập, em lo quá.

- Em cứ lo quẩn làm sao mà khỏe cho nổi? Được rồi, đừng nghĩ tới vết thương của anh nữa.

Vân Lâu nói, nhưng Hàn Ni đã cúi xuống, nàng tháo bỏ chiếc khăn tay trên vết thương. Nhìn xuống, Hàn Ni chợt buột miệng:

- Trời ơi! Vết thương anh sao chảy máu nhiều thế này?

Vân Lâu trấn an:

- Không sao cả, em cứ đi ngủ đi.

- Để em lấy oxigene rửa vết thương cho, anh đi thay quần áo đi!

- Em cứ đi ngủ đi mà!

- Để băng vết thương cho anh xong em sẽ đi ngủ ngay bằng không chắc em chẳng bao giờ ngủ được.

Vân Lâu không thể từ chối được:

- Nếu thế thì đi nhanh lên đi!

Hàn Ni bước nhanh lên lầu rồi quay lại đề nghị.

- Anh về phòng thay áo đi, em mang thuốc qua phòng anh tiện hơn.

Vân Lâu về phòng, vừa thay quần áo ra thì Hàn Ni đã mang nước thuốc và băng đến. Vân Lâu ngồi trên ghế, Hàn Ni quỳ xuống dưới chân vẩn thận chăm sóc vết thương, thỉnh thoảng đưa mắt nhìn lên thăm dò:

- Đau không anh?

- Không, em làm y tá khá lắm.

Hàn Ni cười, băng bó vết thương xong xuôi, Hàn Ni bảo:

- Mai anh đến bác sĩ xem lại mới được.

- Không cần, em đã băng bó rồi cần gì phải đến bác sĩ.

Hàn Ni ngẩng mặt lên nhìn Vân Lâu với niềm sung sướng:

- Em sẽ cố gắng giúp anh làm nhiều việc.

Vân Lâu xoa mái tóc dài của người yêu:

- Bây giờ em làm hộ anh chuyện này nhé. Em đi ngủ đi!

- Vâng, em đi ngay.

- Đi ngay sao không đi đi.

- Anh đuổi em à? Đợi suốt ngày mới gần nhau được có mấy phút mà...

Vân Lâu còn biết nói sao hơn? Người con gái với trái tim cuồng nhiệt đã giữ chặt hồn chàng. Ngồi tựa bên nhau mặc cho thời gian trôi mãi đến lúc nghe có tiếng chân họ mới ngẩng lên. Cửa mở, bà Dương xuất hiện trước mặt:

- Hàn Ni!

Hàn Ni đứng dậy thẹn thùng:

- Anh ấy bị thương, con băng hộ vết thương cho anh ấy.

Bà Dương khó chịu:

- Đi về phòng ngủ đi, con cần phải tập tính tự lo lấy thân chứ, mẹ đâu phải lo cho con mãi được.

Hàn Ni quay lại nhìn Vân Lâu, rồi bỏ về phòng.

Chỉ còn bà Dương và Vân Lâu. Không khí thù nghịch như lãng đãng:

- Tôi thấy cậu nên dọn đi nơi khác ở.

Máu nóng dâng lên ngực Vân Lâu:

- Nếu bác muốn thế!

- Vâng, tôi muốn thế vì con tôi!

- Vì Hàn Ni à? Vân Lâu cười, đầu chợt nhức như búa bổ. Bác làm thế là giết Hàn Ni chứ không ích gì.

- Cậu nói thế là thế nào?

- Tôi sẵn sàng rời khỏi nơi này, tôi thấy bác chưa hiểu được Hàn Ni!

Bà Dương ngẩn ra, trừng mắt nhìn Vân Lâu. Gã thanh niên trước mặt đã làm bà sững sờ:

- Nếu cậu nói rằng cậu hiểu Hàn Ni, thì cậu hãy mang hạnh phúc đến cho nó, chứ không phải mang đến cho nó cái tai họa này và cậu nên nhớ rằng con Hàn Ni tôi mà có mệnh hệ nào thì cậu phải chịu hết trách nhiệm!

Nói xong, bà quay đầu bỏ đi.

Vân Lâu cài cửa lại, nhũng câu nó của bà Nhã như những nhát dao đâm thẳng vào tim. Ngã người lên giường, Vân Lâu đau khổ nhắm mắt lại. Hàng ngàn mũi kim đâm vào óc nhức nhối.

- Hàn Ni, em sẽ không bao giờ gặp bất hạnh, sẽ không bao giờ.

Chương 13


Trời bắt đầu trở lạnh.

Những cơn gió bấc mang buốt giá đến thành phố. Gia đình ông Dương gần như suốt ngày phải dùng đến lò sưởi, thế mà cái lạnh vẫn không chịu đi. Trong những ngày như thế mà đánh đàn là cả một cực hình, những ngón tay tê cóng chạm lên phím ngà lạnh ngắt gây nên một cảm giác gây gây. Hàn Ni đã ngồi nơi chiếc ghế bên đàn dương cầm, dù không thích thái độ chờ đợi của Vân Lâu, nàng không đành lòng thờ ợ Đứng dậy mở nắp đàn, nàng đàn một bản, rồi một bản nữa. Vân Lâu ngồi bên

Giá vẽ, một bức họa truyền chân bắt đầu bằng nét phác họa. Bên ánh lửa hồng của lò sưởi, nhạc trổi đều, chó Khiết nằm nghếch mõm thưởng thức. Trong không khí ấm cúng và nên thơ, hạnh phúc như màng lưới bủa vây quanh.

Đột nhiên có tiếng chuông cửa reo vang, chú chó Khiết chồm dậy. Vân Lâu chau mày, trời lạnh thế này mà vẫn có khách sao? ông bà Dương đều ở nhà. Khách nào đấy? Phiền thật.

Cô Lan chạy ra mở cổng, có tiếng người cười nói vọng vào. Cửa phòng khách mở, một thiếu nữ tràn đầy sinh lực như cơn gió lốc cuốn vào:

- à! Tất cả đều đầy đủ cả!

Vân Lâu ngẩng đầu lên, Hàn Ni cũng quay lại. Thúy Vi trong chiếc áo màu lông ngỗng, áo lạnh khoác ngoài, chiếc quần dài màu đỏ, khăn choàng đen, nón lông trắng, đứng giữa gian phòng màu xanh dịu trông nàng như một làn hơi ấm tỏa khắp phòng. Vân Lâu buột miệng:

- Thúy Vi đẹp quá. Đi đâu về đấy?

- Ở hội quán bóng bàn về ghé qua đây, Thúy Vi đáp rồi đưa bức thư trong túi ra. Thư anh đây.

Vân Lâu ngạc nhiên:

- Ở đâu đấy?

Thúy Vi cười:

- Tôi đã lấy trong thùng thơ chớ ở đâu. Không lẽ người ta gửi thư cho anh mà mang đến nhà tôi à?

Bước đến cạnh đàn, Thúy Vi nhìn Hàn Ni dò xét.

- Lúc này thấy bồ khá rồi đấy, sức mạnh tình yêu mầu nhiệm thật.

Hàn Ni nở nụ cười e thẹn, bàn tay mân mê cúc áo của Thúy Vi:

- Mày đẹp quá Vi ạ!

Thúy Vi cười xòa, đưa tay sờ mặt Hàn Ni:

- Mày mới đẹp chứ! Quay đầu lên cầu thang, Thúy Vi gọi to - Dì ơi! Dì có ở nhà không?

Vân Lâu cười nói:

- Bác gái ngủ rồi. Cô vừa mới vào mà nhà đã ồn như hội chợ.

Thúy Vi nheo mắt:

- Thôi chứ, thấy tôi phá đám mấy người muốn đuổi thì nói phứt đi chớ nói năng chi lạ vậy.

Vân Lâu không đáp, mở thư ra xem. Một tấm hình bán thân của một thiếu nữ từ trong phong bì rơi ra, Thúy Vi nhanh mắt nhảy đến chụp ngay rồi đưa cao nói to:

- à! Ảnh của người yêu của Vân Lâu, Hàn Ni ơi, anh chàng này chẳng thành thật đâu nhé, mi ráng mà liệu đấy.

Hàn Ni liếc nhanh, không một phản ứng nào khác. Vân Lâu mở thư ra xem, nụ cười trên môi chợt tắt. Thúy Vi trả lại tấm ảnh, hỏi:

- Thư của ai đấy? Em gái anh à?

Vân Lâu cất ảnh, đáp nhanh:

- Không phải.

Nói xong chàng bước nhanh lên lầu, gương mặt kém vui của chàng khiến Hàn Ni nghi ngờ:

- Anh đi đâu đấy?

- Anh sẽ trở xuống ngay.

Vân Lâu đi về phòng cho phong thư vào ngăn kéo và ngồi ghế ôm đầu yên lặng

Thật trẻ con! Chàng nghĩ. Chỉ có tấm ảnh của Mỹ Tuyên là chàng phải yêu được sao? Trong thư cha chàng bảo là trong những ngày nghỉ lạnh phải trở về Hương Cảng. Trở về Hương Cảng để làm gì? Để bị giữ luôn hay chỉ bị la mắng sơ sài? Chàng có tội vì đã yêu một người con gái không thể lấy chồn? Sao vậy? Cha bảo nếu những ngày nghỉ lạnh mà không trở về, người sẽ đích thân sang Đài Loan bắt về ngaỵ Vân Nhi! Vân Nhi! Em không giúp được gì cho anh sao? Em không hiểu được tình cảm anh sao.

Có tiếng động ở cửa, Vân Lâu quay lại, Hàn Ni đã đứng ở ngưỡng cửa:

- Thư của ai vậy anh? Có chuyện gì thế anh?

Vân Lâu vội vã đứng dậy:

- Không có chuyện gì cả, thư của Vân Nhi gửi sang hỏi anh mùa lạnh này có về Hương Cảng không?

Mắt Hàn Ni mở to, nàng lo lắng:

- Thế anh có định về không? Không đợi Vân Lâu trả lời, Hàn Ni đã tiến đến nắm áo người yêu van nài. Đừng về anh nhé? Anh về chắc em chết mất.

- Đừng nói bậy. Vân Lâu choàng vai Hàn Ni an ủi, nhưng lòng thật lo âu. Em cứ yên tâm, anh không về đâu, nếu có về đi nữa chỉ hai hôm là anh trở lại ngay.

- Hai ba hôm à? Sao lâu thế?

- Đừng có điên! Bây giờ em xuống nói chuyện với Thúy Vi đi, không cô ấy cười mình chết.

Dưới lầu, Thúy Vi đang ngắm nghía bức tốc họa chân dung của Hàn Ni, nàng có vẻ thích thú nên vừa thấy Vân Lâu bước xuống là hỏi ngay:

- Đây là bức họa thứ mấy của Hàn Ni thế?

- Không biết là bức thứ mấy, có lẽ bức thứ hai trăm đấy.

Vân Lâu nói đùa, Thúy Vi trề môi:

- Anh chỉ có một đề tài này thôi à? Hôm nào rảnh vẽ cho tôi một bức đi, được không?

Nếu cô ngồi yên được thì chỉ trong vòng một phút tôi sẽ vẽ xong.

Thúy Vi cười to:

- Anh có vẻ hiểu tôi quá kỹ, bắt tôi ngồi mấy tiếng đồng hồ chắc tôi chết mất... à mà này, hôm nay tôi đến đây định nhờ anh chút việc, có được không?

- Nhờ tôi à?

- Vâng.

- Chuyện gì thế?

- Ngày mốt gia đình tôi có mở dạ hội giáng sinh, nhờ anh đến trang hoàng nhà cửa. Anh là nghệ sĩ thì chắc chắn phải có con mắt nghệ thuật, được không?

Vân Lâu do dự một lúc, hỏi:

- Thế cô đã sắm sửa đủ hết chưa?

- Anh thấy cần cái chi cứ mua, tôi không biết gì cả. Hàn Ni, cho tao mượn ông xã mày một buổi, được không?

Hàn Ni thẹn, quay mặt sang nơi khác. Vân Lâu chợt khám phá ra sự khác biệt về cá tính của hai người.; Một người trầm lặng, một người ồn ào, khoảng cách là hai thái cực, thế mà họ lại gần nhau được.

Thúy Vi quay sang Vân Lâu:

- Tôi đã xin phép cho anh rồi đấy.

- Bây giờ phải đi ngay à?

- Vâng, thời gian cấp bách quá mà.

Vân Lâu chỉ còn biết nhún vai tuân theo. Hàn Ni ngượng cười trấn an:

- Hai người cứ an tâm, ở nhà tôi đã có chú chó Khiết làm bạn rồi đừng lo.

Thúy Vi nói:

- Tụi này đi một chút về ngay mà.

Hàn Ni cười:

- Không sao mà... Anh Lâu, anh mặc thêm áo đi.

Thúy Vi nhìn sang Hàn Ni với nụ cười trêu ghẹo, tuy cô ta không nói gì nhưng với thái độ đó cũng khiến cho Hàn Ni đỏ mặt, nàng giải thích:

- Mày không biết đó chớ anh ấy không bao giờ chú ý đến việc chăm sóc mình. Kỳ trước dầm mưa về nhà sốt hết mấy bữa đó.

Vân Lâu cười:

- Cô giỏi lắm, thế cô giỏi sao cô chẳng lo chăm sóc bản thân chính cô đi?

Thúy Vi nháy mắt, hết nhìn người này đến người kia rồi giả vờ hỏi:

- Nghi lễ chia tay cử hành xong chưa?

Vân Lâu bước ra cửa:

- Thôi đi, đi nhanh để về kịp bữa cơm tối.

Hàn Ni đưa mắt nhìn theo. Thúy Vi đầy sức sống. Vân Lâu thì hào hoa, họ đi bên nhau trông thật xứng đôi. Một cơn gió thổi đến làm Hàn Ni rùng mình. Nàng nhìn theo mà lòng bàng hoàng ngẩn ngơ.

Chú chó Khiết nhảy lên ghế, vùi đầu vào người Hàn Ni như xoa dịu tấm lòng cô đơn của nàng. Hàn Ni cúi xuống, tựa mặt vào tấm thân xù lông trắng của con vật nói nho nhỏ:

- Họ xứng đôi quá hở em!

Nhắm mắt lại, nàng xót xa làm sao! Nàng ước ao mình biến ngay thành một thiếu nữ bình thường, khỏe mạnh. Tại sao cơ thể ta thế này? Hàn Ni không rõ, nàng chỉ biết rằng vừa mới chào đời là nàng mắc phải chứng bệnh oan nghiệt ấy, mà bệnh gì Hàn Ni cũng không biết. Trước kia đời sống thế nào cũng mặc, nhưng từ lúc có Vân Lâu thì tất cả đã đổi khác. Hàn Ni không còn coi thường bệnh hoạn nữa, vì nó đã đe dọa hạnh phúc và tình yêu của nàng.

- Ta phải khỏe, ta phải mạnh!

Hàn Ni cầm bức tranh Vân Lâu vẽ mình lên ngắm nghía, rồi lắc đầu:

- Gầy quá, xấu quá, ta không đẹp như Thúy Vi, không bằng một nửa của nó.

Tủi thân nàng ném bức họa sang bên, tựa đầu lên thân ghế buồn bã.

Khi bà Dương thức giấc, bước xuống lầu, nhìn thấy con gái thẫn thờ trên ghế, bà ngạc nhiên:

- Hàn Ni! Con làm gì ngồi đây một mình thế? Vân Lâu đâu?

Hàn Ni giật mình ngẩng đầu lên:

- Anh ấy ra phố rồi. Sang nhà Thúy Vi trang trí cho dạ hội giáng sinh rồi.

Bà Dương chau mày:

- Thế à, chỉ còn một mình con ở nhà à? Lửa trong lò sửa sắp tắt rồi, gian phòng lạnh thế này sao con không thêm than vào?

Bà Dương lấy chiếc kẹp bỏ thêm mấy miếng than vào lò rồi quay lại Hàn Ni, bà ngạc nhiên:

- Sao thế Hàn Ni, sao con khóc?

Hàn Ni lấp liếm:

- Dạ đâu có, khói than vào mắt cay quá!

Bà Dương bước tới ngồi cạnh con:

- Lửa đã tàn làm gì có khói. Hàn Ni, làm sao con khóc, nói mẹ nghe đi, Vân Lâu làm con buồn hả?

Hàn Ni lắc đầu:

- Không có, mẹ ạ!

- Thế tại sao con khóc?

Hàn Ni bối rối, những giọt nước mắt muốn rơi xuống:

- Con cũng không biết nữa.

Bà Dương ôm con vào lòng, vuốt ve mái tóc dài:

- Cho mẹ biết, Hàn Ni, con có yêu Vân Lâu không?

Hàn Ni buồn bã nhìn mẹ:

- Mẹ hiểu rồi hỏi con làm chi.

- Con yêu Lâu lắm sao?

Hàn Ni đưa mắt nhìn mẹ van xin:

- Con... Con cũng không biết, có điều không có cái gì đo lường được tình con với anh ấy. Mà, không có anh ấy chắc con chết mất.

Bà Dương thở dài:

- Con điên thật!

Hàn Ni đột nhiên quay sang nắm tay mẹ:

- Mẹ, mẹ đừng dối con nữa, mẹ làm ơn cho con biết con bị bệnh gì thế mẹ?

Bà Dương giật mình. Nhìn gương mặt thành khẩn của con, bà thấy đau đớn:

- Con... Con sao thế?

Hai tay Hàn Ni bấu chặt vào tay mẹ, nàng quỳ xuống úp đầu lên gối bà Dương.

- Mẹ cứ cho con biết đi, con muốn biết sự thật về bệnh tình của con, mẹ.

Bà Dương bối rối, Mấy năm liền bà nhắm mắt để định mệnh an bài, Hàn Ni nào có hỏi đến sức khỏe của chính nó đâu? Nhưng bây giờ... bây giờ...

- Hàn Ni, bệnh con không có gì nặng... Bà Dương nuốt nước bọt một cách khó khăn. Chỉ tại con yếu đuối. Vì con sinh thiếu tháng nên sự phát triển của cơ thể không được bình thường vậy thôi... Con cần phải tịnh dưỡng nhiều hơn.

- Con không cần biết điều đó, con chỉ muốn hỏi mẹ bệnh con có nguy hiểm lắm không?

Thật khó nói, bà chỉ biết ngồi yên. Hàn Ni đứng lên, gương mặt thật xanh:

- Con hiểu rồi!

Bà Dương hấp tấp đứng dậy:

- Không! Không phải thế đâu, không có gì là nguy hiểm cả. Chỉ cần con nghỉ ngơi nhiều, ngủ nhiều, ít suy nghĩ một chút là sẽ mạnh như người bình thường.

- Mẹ, mẹ dối con, con biết!

Nói xong, Hàn Ni quay đầu lại chạy nhanh về phòng. Bà Dương ngơ ngác một chút rồi chạy đuổi theo. Đẩy cửa bước vào phòng, bà thấy Hàn Ni đang nằm yên trên giường, mắt nhắm nghiền lại. Bà ngồi xuống cạnh, đau khổ:

- Hàn Ni! Hàn Ni con!

Hàn Ni mở mắt ra, bình tĩnh lạ lùng:

- Mẹ, mẹ đừng buồn, thà mẹ cho con biết sự thật hơn là cứ để con đau khổ thế này: Chết sống có mệnh số cả phải không mẹ?

Bà Dương lo lắng:

- Nhưng sự thật đâu có nghiêm trọng như con tưởng đâu? Nếu con cứ bình thường thế này mãi, mẹ dám quyết con sẽ lành bệnh.

Hàn Ni nhắm mắt lại:

- Mẹ, con buồn ngủ quá.

Bà Dương yên lặng nhìn con, bà thở dài rồi bước ra cửa. Đến cửa, ông Dương đã đứng đấy tự bao giờ.

- Sao? Con Hàn Ni mệt lại à?

Bà Dương buồn bã:

- Không phải thế, nhưng hình như nó đã biết sự thật. Thở dài, bà lại, oán trách. Cũng tại thằng Vân Lâu cảm nếu không có nó thì đâu có...

ông Dương lên tiếng:

- Đừng trách thằng Lâu, chuyện gì phải đến thì sẽ đến cơ mà, nếu ta đừng mang con Ni...

Bà Dương cắt ngang:

- Anh! Đừng nhắc chuyện đó nữa! Trời ơi! Chắc tôi chết mất!

ông Dương dìu vợ đi:

- Em sẽ không chết vì em là người đàn bà can đảm nhất xưa nay mà.

Bà Dương ngước mắt lên nhìn chồng:

- Anh hãy giúp em!

- Vâng, bao giờ anh cũng ở bên cạnh em. Anh đã từng nói với em câu đó trên hai mươi năm nay rồi mà.

Hai người nhìn nhau. Qúa khứ là những chuỗi ngày dài tranh đấu. Còn tương lai? Sẽ thế nào có còn phong ba bão táp không? Làm sao mà biết được!

<< Lùi - Tiếp theo >>

HOMECHAT
1 | 1 | 222
© Copyright WAPVN.US
Powered by XtGem.Com