Cứ theo hướng Tây mà đi sẽ đến lăng mộ Thủy Hoàng. Đoàn người lại tiến bước.
Đi được khoảng một dặm thì trời đất tối tăm. Đường xá tắc nghẽn lối.
Những tảng đá sừng sững chắn ngang lối đi như một dãy trường thành.
Hai bên hố sâu vực thẳm nhìn xuống choáng ngợp ghê rợn. Hạng Thác cho đoàn người dừng lại.
Cả bọn lo lắng nhìn lên bầu trời vần vũ đầy mây đen nghịt.
Tiếng sấm động vang rền từ đỉnh núi thiêng, ánh chớp loé lên của thần sấm thần sét thật kinh dị đe dọa mọi người.
Lão Trần nói :
- Đi đường vất vả. Gặp trận mưa giông sắp tới tránh vào đâu. Khéo không bị sốt rét cả bọn. Hãy tìm nơi trú ẩn qua trận mưa hãy đi.
Hạng Thác gật đầu :
- Qua hết buổi sáng rồi, cây lá bạt ngàn biết đâu là lối nữa. Lại có thần núi ngăn trở.
Lão pháp sư nói :
- Để tôi đến làm phép xin thần núi cho qua rồi hãy đi.
Lão Trần bực mình nói với Việt Châu :
- Để xem lão phù phép dời tảng đá này xem sao?
Lão pháp sư họ Lý bước tới gần tảng đá chận dường quỳ mọp xuống, lạy chín lạy, lâm râm khấn khứa. Mọi người chờ đợi.
Giây phút sấm sét vang rền núi non rừng thẳm. Gió giật giông lớn ầm ầm, cơn mưa như thác đổ. Đoàn người không kịp che lều trại ướt sũng, run rẩy cầm cập.
Lão pháp sư vẫn quỳ khấn vái, đọc kinh đọc thần chú lâm râm.
Hết cơn mưa, trời quang đãng. Tảng đá dựng sừng sững trên đường như xê động qua một bên, có chỗ cho một người len được!
Cả bọn lại kêu lên mừng rỡ, hân hoan tin tưởng người pháp sư già.
Lão Trần nói với Việt Châu :
- Lão ta hên mà gặp trận mưa lớn lay động tảng đá to chứ thần thánh gì?
Hạng Thác vui vẻ nói :
- Thôi ta đi cho mau. Chắc còn nửa đoạn đường nữa thì tới.
Họ từng người thành hình chữ nhật, len qua tảng đá lớn.
Giây lát người cuối cùng là tên mã phu dắt con hồng long câu, kéo con ngựa qua tuốt.
Tên mã phu kéo ngựa vừa qua khỏi tảng đá, con hồng long câu ghì lại, lấy chân sau đá bần bật. Rồi lại cất hai vó trước lên, đưa mũi hin hít trong luồng gió đánh hơi rồi kêu hí lên vang dậy.
Thấy nó định bức dây cương, tên mã phu đến gần vổ về vào bờm nó và nói bên tai nó :
- Sở Bá Vương ngươi không muốn đào mộ Tần Thủy Hoàng ư! Sao lại đứng lại đây?
Con hồng long câu vẫn đứng trơ hai vó câu ra trước lồng lên dữ dội.
Lão Trần thấy thế quay lại :
- Con thần mã này không đi. Chắc đánh hơi trước có việc gì nguy hiểm đấy!
Thúc Đại Lâm nói :
- Chiến mã lâu ngày đến lúc sung sức của nó “rượng lên” đấy.
Lão Trần nói :
- Như thế gần đêm đông kẻ nào dắt ngựa rình mò.
Thúc Đại Lâm nói :
- Nó đánh hơi tài lắm. Ngựa Mông Cổ đấy. Tự biết cách kiếm ăn, khỏi cần lo cho nó. Tuy nhiên, có lẽ nó đánh hơi có bầy ngựa rừng nào gần đây.
Lão Trần nói :
- Thôi thúc dục nó đi lên, kẻo chủ tướng quở trách.
Bỗng con ngựa xổng cương chạy vút qua mặt mọi người.
Thúc Đại Lâm hốt hoảng cầm roi ngựa phóng mình đuổi theo.
Hồng long câu cứ tung vó, tuy nhiên cây lá rậm có lúc ngăn trở nó lại, nên người mã phu cũng bươn bả theo gần kịp.
Nó chạy nhũi xuống thung lũng, nơi đó có một ngôi nhà tranh.
Thúc Đại Lâm từ từ đi chậm lại, vì qua mệt mỏi hắn lầm bầm :
- Đồ chết dầm! Hễ thấy cái thì mê!
Trương Triệt Lưu Giả và Thái Mạo cùng lấy làm lạ, chạy theo đuôi.
Tất cả đều lần lượt đi vào mái nhà tranh, bên sườn đồi. Vì đó cũng là con đường hướng Tây theo sự chỉ dẫn của lão pháp sư.
Lối đi bằng phẳng, khoáng đạt như ở nơi đồng bằng ruộng đất.
Hạng Thác vừa ngắm vừa tấm tắc khen ngợi.
- Nơi này thật phì nhiêu, dể sống thật đúng là một nơi an nghỉ của những bậc vương hầu.
Tư Mã Hoàng đang trờ tới nói :
- Ngày trước nghe nói Tần Thủy Hoàng đã tới đây một lần. Khi quan sát cảnh hùng tráng nơi này nên mới bắt đoàn dân phu tội đồ bằng bảy mươi vạn người tụt núi Ly Sơn mà tự xây lăng tẩm để giấu thân mình sau khi chết.
Con hồng long câu của Hạng Thác, sút dây chạy vụt xuống đồi. Bây giờ nghe tiếng nhiều con ngựa cùng hí vang lên.
- Chắc nó tìm được đồng loại!
Thái Mạo vừa nói vừa cười.
Tư Mã Hoàng nói :
- Rừng núi có sơn nhân ở ẩn, tất nhiên không phải hạng tầm thường!
Lão Lý pháp sư buông ra một câu gay gắt.
- Đôi khi đó cũng là bọn cường san thảo khấu, phải đề phòng.
Hạng Thác quay đầu, đứng lại trên đồi. Chỉ tay về phía dãy nhà tranh nói.
- Cướp thì xây nhà trên núi gọi là sơn trại. Đây chỉ là nhà của thường dân mà thôi. Có ai vì ta xuống hỏi han rành mạch thử xem.
Triệu Việt Châu vừa bước qua vừa nói :
- Để chúng tôi dò hỏi đã, rồi tất cả hãy xuống dưới.
Chỉ có Thúc Đại Lâm theo ngựa đến dãy nhà tranh. Con hồng long mã đang cào đất hí vang bên cạnh chuồng ngựa sau nhà.
Ở đấy có mười con ngựa cao lớn như ngựa Cao Ly.
Từ trong nhà bỗng có tiếng người vọng ra sang sảng. Giọng nói của người nước Yên Tế ở phương Bắc.
Thúc Đại Lâm dừng lại thấy có một hảo hớn râu hùm, vai u thịt bắp hung dữ bước ra hỏi :
- Nhà ngươi là ai? Đi đâu tới đây?
- Thưa gia chủ, chúng tôi đi về hướng Tây tìm mộ Tần Thủy Hoàng, có sắc lệnh của Sở Bá Vương Hạng Võ.
Người nọ quắc mắt cười rộ lên gọi vào trong :
- Các huynh đệ ơi! Có bọn Hạng Võ đi tìm mộ Thủy Hoàng đấy.
Trong nhà cỏ bước ra cùng một lúc khoảng hai mươi người, tướng mạo kiêu hùng dũng mãnh cả.
Thúc Đại Lâm lùi lại nói :
- Xin phép chư vị anh hùng! Cho tôi bắt con ngựa sút cương vừa chạy tới đây.
Người lớn tuổi nhất, vuốt chòm râu bạc nói :
- Ở đây là đất nhà Tần, các ngươi không có quyền xâm phạm.
Trương Triệt và Triệu Việt Châu vừa đến nạt :
- Đâu là đất Tần Sương?
Người lớn tuổi, đó là lão đạo sĩ cầm ngang ngọn phân trần nói :
- Nhà Tần gồm thâu Lục quốc, đâu đâu cũng là đất nhà Tần cả. Ngươi chẳng có biết ư?
Triệu Việt Châu cười gần :
- Vâng! Nhà Tần gồm thâu thiên hạ. Nhưng nay nhà Tần mất nước, cả thiên hạ đều mất, đến mồ mả cũng không còn. Bọn ngươi không nghe nói Sở Bá Vương Hạng Võ vừa đánh tan nhà Tần ư?
Lão đạo sĩ đưa phất trần lên nói :
- Hạng Võ hay Lưu Bang? Ai vào đất Hàm Dương trước? Sở Bá Vương cậy thế kiêu căng, tàn sát sinh linh tù ngục muôn vạn người, lòng trời oán hận. Ta là đạo sĩ của nhà Tần há lại để bọn Sở quật mộ Thủy Hoàng sao?
Triệu Việt Châu nói :
- Nay có lệnh của Tây Sở Bá Vương, kẻ nào ngăn chống tức là phản nghịch. Là tử tội!
Lão đạo sĩ cười lạt :
- Có binh lực làm những điều tàn bạo, muốn làm án ai cũng được hả! Đày đọa nhân dân là một lũ gian ác, điểm nhục!
Triệu Việt Châu nói :
- Thế ra nhà Tần đặt bọn ngươi để ngăn chống việc này từ lâu phải chăng?
Lão đạo sĩ nói :
- Ta là dân nhà Tần, quyết bảo vệ mộ Thủy Hoàng, thôi xuống núi bảo với Hạng Võ rằng hãy từ bỏ cuồng vọng hủy diệt ấy đi. Thất nhân thất đức, thì tự mình hủy mình đó thôi!
Lưu Giả chợt hỏi :
- Thưa đạo sĩ! Đạo là trời đất luân hành không theo không rằng buộc vì một thời thế nào cả. Sao đạo sĩ lại bày ra cái việc bảo vệ mộ vua Tần?
Câu hỏi khiến lão đạo sĩ gật gù, tư lự một lát rồi nói :
- Tướng quân hiểu thông thạo đạo lý! Đây mới thật là người tốt. Từ lâu, ta giả vờ nói đùa thế thôi. Xin mời các vị vào lều trong uống chén trà thân thiện.
Thúc Đại Lâm bắt ngựa buộc ở xa xa mái thảo đường rồi quày quả lên báo tin cho Hạng Thác.
Mọi người đều lục đục kéo nhau xuống đồi đến nhà đạo sĩ.