watch sexy videos at nza-vids!
WAPVN.US
18:26:0118/05/2024
Kho tàng truyện > Truyện Dài > DÃ SỮ > Bao Thanh Thiên – Thất Hiệp Ngũ Nghĩa 51 - 75 - Trang 5
Chỉ mục bài viết
Bao Thanh Thiên – Thất Hiệp Ngũ Nghĩa 51 - 75
Trang 2
Trang 3
Trang 4
Trang 5
Trang 6
Trang 7
Trang 8
Tất cả các trang
Trang 5 trong tổng số 8

Hồi Thứ Sáu Mươi Ba

Luận nghĩa xưa, động lòng Triệt Địa Thử.
Xem dấu cũ, du thưởng Tru Long Kiều.

Tưởng Bình đi theo người hầu bàn vào phòng, nghe người hầu bàn hỏi rằng: "Cá có ngon không, ngài ăn có vừa miệng không?". Hàng Chương đáp: “ Ngon lắm, ơn các em ta không quên, chừng bệnh mạnh sẽ hậu tạ". Nói vừa tới Tưởng Bình bước vào kêu lớn rằng: "Nhị ca ôi! Thế anh tưởng em đã chết rồi sao?... ". Người hầu bàn thấy Tưởng Bình vào liền vội vã đi ra, còn Tưởng Bình đi thẳng tới bên giường Hàng Chương, quỳ xuống đất. Hàng Chương thấy vậy quay mặt ngó vào vách. Tưởng Bình khóc rằng: "Nhị ca ôi! Anh giận em sao? Thế nào anh cũng nghe em một đôi lời dầu em có chết cũng đành. Ban đầu Ngũ đệ ỷ tài không kể phép vua luật nước, làm cho Đại ca buồn bã tự vẫn, nếu không có em thời còn gì. Chuyện đó Nhị ca nào có rõ. Còn như em lập kế cho Đại ca và Nhị ca phân cách nhau đây là cố ý muốn thu phục Ngũ đệ, đến như việc đoạt thuốc thời em cũng vì muốn lập công để gỡ tội cho Ngọc Đường. Anh ôi! Nếu các anh em không hết lòng, Bao tướng gia không nhân đức thời Ngũ đệ phải thế nào, Nhị ca có biết không? Nay chúng ta cả thảy là năm anh em hiện bốn người một đoàn hội họp, một bạn bơ vơ, khiến đêm khóc ngày than, thế mà Nhị ca nào có thấu? Nhị ca ôi! Lúc em đi đây, giả dạng nhà sư, tự nguyện rằng: Nếu tìm được Nhị ca thời trở lại đoàn viên, bằng chẳng được quyết vào chùa tu trì, bõ kiếp xuân xanh cho rảnh". Nói rồi khóc nỉ non như trẻ mất sữa. Vừa khóc vừa nhìn lên mặt Hàng Chương, thấy Hàng Chương lấy khăn dụi mắt, biết là lời mình có thể làm động lòng, bèn tiếp thêm rằng: "Đến nay trời cũng chiều người, cho em được gặp anh ở đây, nếu anh giận em, quên tình minh thệ, há chẳng phải đem mồ hôi máu mắt của em và các bầu bạn chôn lấp đi sao? Nhị ca ôi! Lòng anh nỡ nào đành như vậy? Thôi! Nay Nhị ca đã thấy mặt em rồi, Nhị ca giận em, vậy em cũng thỏa lòng, rồi đây em sẽ tìm nơi vắng vẻ khóc cho cạn nước mắt rồi tự vẫn cho xong". Nói tới đó trong cổ nghẹn ngào, thốt chẳng ra lời nữa. Hàng Chương nghe mấy lời, cầm lòng không đậu liền quay mặt ra hỏi rằng: "Lòng của em anh đã rõ rồi, nhưng anh hỏi em: Vậy lúc em đoạt thuốc sao lại lấy tới hai viên, làm cho anh gặp lúc hiểm nguy, thiếu chút nữa bỏ mạng, có phải em làm như vậy là quấy lắm hay không?”. Tưởng Bình đáp: "Nhị ca ôi! Nếu vì sự đó mà anh giận em thời tội nghiệp cho em lắm, vả chăng cái túi của anh đựng thuốc ấy nó được bao lớn, không lấy ra làm sao đút thư vào được, hay là không lấy làm sao cho anh nghi được mà biết có thư, lại em đâu có biết bói mà đoán trước được ngày nay anh gặp việc hiểm nguy, nếu em biết thời em chừa lại một viên, có đâu đến nỗi ngày nay anh giận dỗi". Hàng Chương nghe nói cả cười ngồi dậy kéo tay Tưởng Bình mà đỡ đứng lên hỏi rằng: "Đại ca, Tam đệ đều mạnh giỏi chứ?". Tưởng Bình đáp: "Đều vô sự". Đáp lại rồi ngồi lại cạnh giường. Hàng Chương liền đem việc đánh nhau với hoa xung bị quăng ám khí, thuật lại. Tưởng Bình cũng đem việc tại Thiết Lĩnh quan nghe Hồ Hòa thuật chuyện như thế nào, cứu Long Đào, đâm chết Ngô Đạo Thành, đánh Hoa Xung bị thương thế nào đều thuật lại. Hàng Chương mừng rỡ nói: "Tuy Hoa Xung chưa chết, song bị một vít đó cũng đủ hết hồn rồi, và cũng trả được cái thù quăng ám khí".

Đương lúc hai người nói chuyện, bỗng thấy ở ngoài đi vào một người, tới trước mặt Hàng Chương quỳ mọp xuống. Tưởng Bình vội vàng đỡ dậy nói với Hàng Chương rằng: "Thưa Nhị ca, người này là Long Đào đây". Hàng Chương đáp: "Tôi có nghe lâu rồi, xin thứ lỗi cho tôi vì tôi không đáp lễ được!”. Long Đào nói: “Tôi ngày nay gặp được Nhị viên ngoại thật là may mắn muôn vàn, ước nguyện cho Nhị viên ngoại mau mau lành bệnh, giúp cho tôi được trả thù anh, ơn ấy sánh tày trời đất". Nói tới đó khóc như mưa xối, Tưởng Bình nói: "Long huynh chớ ngại, chờ Nhị ca tôi mạnh, sẽ hiệp lực trừ khử Hoa Xung, chúng tôi nguyện chẳng để tên giặc ấy sống được”. Long Đào cảm tạ lắm, Tưởng Bình liền ở lại quán săn sóc cho Hàng Chương lại có Long Đào phục dịch nên được chu toàn không mấy ngày mà vết thương của Hàng Chương lành lại, tinh thần tráng kiện như cũ.
Một hôm ba người đương ngồi ăn cơm, thấy Dạ Tinh Tử Phùng Thất chạy tới trán đẫm mồ hôi, tin cho hay rằng: "Hoa Hồ Điệp mới bị quan huyện xuống lệnh tìm bắt gắt lắm, nên đã trốn qua Tín Dương, vào ở trong Đặng Gia Bao". Long Đào nói: "Đã như vậy thời chúng ta phải tới Tín Dương rồi sẽ nghĩ mưu kế". Nói đoạn dạy Phùng Thất ra mắt hai anh em Hàng Chương rồi cùng nhau ngồi lại ăn uống. Tưởng Bình nói: "Hoa Xung là đứa tội ác đầy rẫy, không còn dung được. Theo ý chúng ta phải qua Tín Dương bắt nó một là để trừ họa về sau, hai là trả thù giùm cho Long huynh, ba là Nhị ca về phủ Khai Phong cũng được vẻ vang, ý Nhị ca tính lẽ nào?". Hàng Chương gật đầu. Tưởng Bình nói tiếp: "Vậy thời Nhị ca và tôi cứ để lốt quan võ và thầy chùa như vầy mà đi". Long Đào nói “ Tôi với Phùng Thất thời giả buôn bán dạo, tới đó đợi lúc hữu sự sẽ ra tay. Lại còn một việc là tôi có hẹn với Âu Dương gia và Đinh đại gia, nếu nay đi lên Tín Dương thời phải sai Phùng Thất qua thôn Mạc Hoa cho hay trước, kẻo mất công người tới Táo Quân Từ". Phùng Thất vâng lời hẹn sẽ gặp tại miếu Hà Thần bên mé tây cầu Trung Long. Long Đào lại nói với anh em Hàng Chương rằng: "Phùng Thất đi đây, lâu mất mấy ngày, sáng này tôi lại phải đi trước qua Tín Dương, vậy xin hai ngài yên nghỉ ít ngày rồi sẽ qua miếu Hà Thần cùng nhau hội nghị". Suy tính xong xuôi Dạ Tinh Tủ ra đi, nhằm thôn Mạc Hoa rời gót.

Đây lại nói qua Bắc Hiệp Âu Dương Xuân cùng Đinh Triệu Lang về thôn Mạc Hoa chơi bời mấy bữa, tâm đầu ý hợp, vui vẻ vô hạn. Nhân nhắc tới việc Hoa Xung, ba người tính phải qua Táo Quân Từ, bèn vào xin phép lão mẫu. Đinh mẫu có lòng ngại nhưng không lẽ thoái từ vì có Bắc Hiệp ở đó; nên lập ra một chước, dạy nhà bếp lo sắm tiệc rượu tiễn hành. Bắc Hiệp và hai anh em họ Đinh mừng lắm, xếp đặt hành lý xong xuôi, tới đầu canh ba đã dùng cơm rồi. Chợt thấy con hầu chạy tới cho hay rằng: "Thái thái mới nói trong mình khó ở, nên bây giờ đã ngủ rồi". Anh em họ Đinh nghe nói, lật đật đi vào trong, thấy Đinh mẫu nằm day mặt vào trong bèn hỏi: "Chẳng hay thân mẫu thấy trong mình thế nào?". Đinh mẫu làm thinh, giây lâu mới nói: “Ta không có sao, bay có việc thời cứ đi lo đi!". Hai anh em thấy vậy không dám đi, ở hầu tới canh tư, Đinh mẫu yên giấc mới rón rén bước ra.
Tới nhà khách vẫn thấy Bắc Hiệp còn thức. Bắc Hiệp nghe tin Đinh mẫu khó ở thời không dám ngủ, chờ anh em họ Đinh ra bèn hỏi thăm. Triệu Lang đáp: "Gia mẫu tuổi cao nên hay đau ốm như vậy, phiền lòng Âu huynh". Bắc Hiệp nói: "Chúng ta là bạn tri kỷ, mẹ nhị vị như mẹ tôi. À mà này bác khó ở, chúng ta bất tất tới Táo Quân Từ làm gì?". Nói rồi cùng yên ngủ.
Sáng ngày anh em họ Đinh vừa vào hầu mẹ trở ra tới nhà khách thời trang đinh vào bẩm có Phùng Thất tới. Phùng Thất vào ra mắt ba người, thuật việc bắt Hoa Xung từ đầu đến cuối, và đem lời Long Đào nói lại luôn. Bắc Hiệp hỏi: “Phùng Thất, chừng nào mi trở về bên ấy?". Phùng Thất đáp: "Tôi phải về lập tức đặng dò xét tin tức của Hoa Xung!”. Đinh đại gia liền thưởng Phùng Thất hai lượng bạc rồi nói với Bắc Hiệp rằng: "Cứ như lời Phùng Thất chúng ta phải hội tại miếu Hà Thần mới được". Bắc Hiệp đáp: "Phải, nhưng mà bác hiện đương bệnh, nhị vị đi sao cho tiện. Tốt hơn là để một mình tôi đi, qua đó hợp sức với Hàng gia, Tưởng gia và Long Đào giúp sức chắc trừ nổi Hoa Xung chẳng sai". Anh em họ Đinh nhân thấy mẹ đau nên chẳng dám bỏ đi, liền gật đầu, nhận theo lời Bắc Hiệp. Phùng Thất từ tạ về trước, còn Bắc Hiệp, ngày sau anh em họ Đinh đặt tiệc tiễn hành rồi trân trọng mà chia tay nhau.
Bây giờ chỉ nói riêng về Bắc Hiệp, lúc từ giã anh em họ Đinh, ra khỏi thôn Mạc Hoa, cứ theo đường cái đi riết tới địa giới Tín Dương.

Hồi Thứ Sáu Mươi Bốn

Bắc Hiệp xem người, thật đôi mắt tỏ,
Hoa Xung giấu dạng, vẫn có ý riêng.

Bắc Hiệp đi tới Tín Dương liền thẳng vào miếu Hà Thần, gặp một đám đông người đương quây quần quanh một người to lớn. Người ấy có để trước mặt một cái rổ lớn, miệng rao rằng: "Bánh của tôi chiên ngon lắm, có hành thịt nhiều lại thêm tương giấm cũng ngon, ăn vào ngon miệng lại thêm thơm béo". Thiên hạ mua ăn nhiều lắm, Bắc Hiệp coi kỹ lại người bán ấy là Long Đào, bèn bước lại làm mặt lạ hỏi rằng: “Không rõ được trong miếu có chỗ ở nhờ chăng? Xin người làm ơn cho biết". Long Đào thấy Bắc Hiệp tới liền cười mà đáp: "Chào quan khách, trong miếu có chỗ nghỉ, lại sạch sẽ lắm, nhưng ngài vào miếu chắc rồi cùng ăn cơm với lãnh đạo. Vậy mời ở đây dùng ít cái bánh, bánh thật ngon!". Bắc Hiệp nói: “Thôi, để ta vào miếu rồi mi đem cho ít cái thật sốt cho ta ăn!”. Long Đào nói: "À! Mà ngài có biết ông sãi chủ miếu là Tuệ Hải hay không?". Bắc Hiệp không đáp đi thẳng vào miếu ra mắt Tuệ Hải, tỏ tình quen biết, rồi nghỉ bên phòng mé đông. Tối lại lên trò chuyện với Long Đào. Long Đào nói rằng: "Chưa thấy Hoa Xung tới đây, vậy phải chờ hợp lại cho đủ, rồi sẽ thương nghị". Bắc Hiệp nhận lời ở lại miếu chơi bời với Tuệ Hải.
Một hôm Bắc Hiệp đương đánh cờ với Tuệ Hải thấy ở ngoài đi vào một vị công tử áo quần tốt đẹp, diện mạo khôi ngô, trong tay cầm một cái roi ngựa bước tới bắt tay Tuệ Hải hòa thượng. Hòa thượng liền sai sãi nhỏ dâng trà, rồi hỏi ra mới biết công tử họ Hồ ghé xin ngụ. Bắc Hiệp ngồi nhắm hình dung công tử ấy, rồi nghĩ rằng: "Tiếc thay phong tư như thế ấy, mà ngặt đôi mắt láo liêng, lộ vẻ bất lương”. Đương còn suy nghĩ, nghe ngoài cửa có tiếng kêu rằng: "Vương đệ nhị, Vương đệ nhị". Dứt tiếng có người đi vào dòm công tử ấy rồi ngó Bắc Hiệp. Bắc Hiệp biết là Dạ Tinh Tử Phùng Thất. Sãi nhỏ bước tới hỏi Phùng Thất rằng: "Chú kiếm ai?". Phùng Thất đáp: "Tôi tên Trương Tam tìm người quen là Vương Nhị". Sãi nhỏ nói: "Có phải Vương Nhị bán bánh hay không? Y ở dưới nhà bếp kia, chú vào cửa ngách đó thời gặp". Phùng Thất liền đi vào nhà bếp.

Vị công tử ấy cũng nói rõ ý mình xin trọ, Tuệ Hải nhường phòng phía tây cho, công tử bèn để lại năm đĩnh bạc mới ra đi, hẹn rằng sẽ trở lại.
Tuệ Hải đưa công tử ra khỏi miếu rồi trở vào đánh cờ với Bắc Hiệp nữa. Bắc Hiệp bởi đương nóng rõ tin tức của Hoa Điệp, trí rối lắm nên đánh cờ thua bèn thôi không đánh nữa, trở về phòng mé đông, thấy Dạ Tinh Tử vừa rủ Long Đào ra ngoài nói chuyện, cũng giả bộ xem cảnh hứng gió bước rảo theo lấy mắt liếc một cái rồi đi tuốt, Phùng Thất và Long Đào hiểu ý đi theo. Tới chỗ vắng vẻ không người, Bắc Hiệp bèn hỏi Phùng Thất rằng: "Sao bữa nay mi mới tới đây?". Phùng Thất đáp: "Tôi từ khi đi khỏi thôn Mạc Hoa tới bữa thứ ba liền gặp Hồ Điệp, ai dè nó đi nhung nhăng quá, một ngày đi hai mươi dặm hoặc ba mươi dặm mà thôi, nên mới trễ như thế, khỉ nãy nó mới vào miếu đó" Bắc Hiệp nói: "Vị công tử khi nãy là Hoa Xung à? Hèn gì cặp mắt nó có vẻ bất lương lắm, lại xưng là họ Hồ, có lẽ là chiết chữ Hồ Điệp ra chớ gì? Mà nó tới đây có việc chi à?". Phùng Thất đáp: "Không rõ được, song hôm qua nghe nó có hỏi tên hầu bàn ở khách điếm, thôn Tiểu Đơn ở đâu? Không rõ nó hỏi có ý gì”. Bắc Hiệp lại hỏi thăm tin tức Hàng Chương và Tưởng Bình. Phùng Thất đáp: "Lúc đi đường có gặp, vậy không sớm thời muộn cũng tới đây". Long Đào lại hỏi Bắc Hiệp rằng: "Bây giờ tên Hoa Xung đã tới rồi, Âu Dương huynh tính lẽ nào?". Bắc Hiệp nói: “Chưa hiểu nó có ý tứ gì, vậy phải lo phòng bị trước". Nói rồi đi tản ra, ai nấy đều về miếu.
Tối lại, Bắc Hiệp Âu Dương Xuân không đốt đèn trong phòng mình, để tối om dòm qua phòng mé tây thấy đèn sáng trưng, sau lại thấy thình lình bóng đèn nháng một cái, và nghe la một tiếng, đèn liền tắt. Bắc Hiệp nói thầm rằng: ”Chắc Hồ Điệp làm ma làm quỷ gì đây, ta phải chú ý". Chẳng bao lâu lại thấy có cái bóng đen đánh vụt qua một cái xem kỹ lại thì Hồ Điệp đi thoáng qua, nhón gót bước nhẹ đi mau lắm, vòng qua mé sau rồi bặt tăm. Bắc Hiệp thấy vậy khen rằng: "Tài bộ như thế ấy, bản lĩnh như thế này, tiếc rằng không chịu làm phải thôi". Nói rồi lén ra khỏi phòng đi riết theo, thời Hoa Hồ Điệp đã quay mình nhảy ra khỏi tường mà đi ra ngoài rồi. Bắc Hiệp cũng nhảy theo, tới mé ngoài nhìn mãi không thấy tăm hơi Hoa Điệp ở đâu.

Bắc Hiệp đương ngó quanh quẩn, thấy trên cây tuột xuống một người té ra là Dạ Tinh Tử Phùng Thất, rồi kế Long Đào cũng vừa tới nói rằng: "Thật thằng ấy lẹ chân lắm theo không kịp". Ba người liền tụ lại nghĩ mãi không rõ Hoa Hồ Điệp đi ngõ nào. Bắc Hiệp nói: ”Bây giờ chúng ta nên mai phục tại đây, đợi cho nó về sẽ ra tay". Phùng Thất nói: “Sợ nó không về ngả này thời làm sao? Chi bằng chúng ta ở đây rình nó, còn Bắc Hiệp thời đi theo". Bắc Hiệp nói: "Biết đi đâu mà theo, vậy Phùng Thất leo núp lên cây như cũ, Long Đào rình dưới đầu cầu, còn tôi thì ở trên cầu, hễ gặp thì trong đánh ra ngoài đánh vào, thế nào cũng phải thắng”. Phùng Thất nói: "Phải, tôi ở trên cao nhìn xuống, hễ thấy nó tới thì tôi sẽ liệng đá mà làm hiệu”. Sắp đặt mưu kế xong xuôi, ai nấy theo chỗ định mà ẩn mình, rình như vậy suốt đêm mà không thấy Hoa Xung trở lại.
Sáng ngày Bắc Hiệp Âu Dương Xuân về miếu trước Long Đào, Phùng Thất cũng về theo, cùng nhau đi qua phòng phía tây thấy cửa khép, bèn xô vào xem thời trên bộ ván có một cái gói, mở ra thời có một cái áo bông, một đôi giày và một cái khăn. Bắc Hiệp liền sai Phùng Thất xách ra kế gặp hòa thượng Tuệ Hải tới nơi hỏi rằng: ”Ba ngài thức dậy sớm có chuyện chi sao?". Bắc Hiệp nói: "Khách đã trốn rồi mà chưa hay, hay hòa thượng giấu người ta mất đi?". Tuệ Hải nói: "Nào có, tôi ăn chay niệm phật chớ giấu người mà làm gì, ba ngài nói thế là ý gì?". Long Đào nói: "Nói chơi chớ khách trốn rồi, chúng tôi đi tìm giúp cho hòa thượng sáng đêm mà không gặp". Tuệ Hải hỏi: "Ủa, tiếng nói của Vương Nhị sao đổi giọng như vậy?". Phùng Thất nói: "Người này không phải là Vương Nhị mà tôi cũng không phải là Trương Tam". Hòa thượng Tuệ Hải nghe nói lấy làm lạ. Bắc Hiệp nói: "Sư ông chớ kinh sợ, xin mời vào chùa trong sẽ nói rõ".
Mọi người đều vào, Long Đào, Phùng Thất nói rõ tên mình, thuật chuyện ác của Hoa Xung và nói rằng: “ Người công tử vào miếu hôm qua đó là Hoa Hồ Điệp tức Hoa Xung đó, chúng tôi thấy nó đi hồi canh hai nên đón sáng đêm mà không thấy về". Tuệ Hải nghe nói thất kinh giở túi ra coi thấy áo bông, giày và khăn công tử, lại vào phòng lục soát nữa, thời được cái roi ngựa bèn nói: "Đã như vậy thì biết làm sao?".
Hồi Thứ Sáu Mươi Lăm

Trộm châu đăng, Hoa Điệp bị bắt,
Cứu ác tặc, Trương Hoa cõng đi.

Âu Dương Xuân nghe Tuệ Hải nói bèn đáp: "Việc ấy có ngại gì, chắc nó không trở lại đâu. Nay tôi xin hỏi cho biết làng Tiểu Đơn xa hay gần?” Tuệ Hải nói: "Chỉ cách đây chừng ba bốn dặm". Âu Dương Xuân hỏi: "Trong ấy có nhà giàu, quyền hào, chùa chiền, lầu xanh gì không?". Tuệ Hải nói: "Có chùa chiền, chỗ ấy chẳng qua là xóm nhỏ, nào phải là trấn điếm, ở trong ấy có một vị quan lui về ở ẩn, nhà cửa giàu có, ở với mẹ rất thảo, mẹ ngài ăn chay niệm phật, nên ngài có cất một cảnh chùa, dọn dẹp trang hoàng trong chùa trừ các món quý khác không nói, chỉ có một cái châu đăng (đèn bằng châu) thật là vật báu vô giá, kết toàn là châu ngọc nhiều lắm”. Bắc Hiệp nghe xong quay lại nói với Long Đào rằng: "Cứ lời sư phó nói thời có thể nghi được, vậy Phùng Thất nên qua thôn Tiểu Đơn do thám coi thế nào?". Phùng Thất vâng lời ra đi như bay, Long Đào liền xuống phòng dọn cơm ra. Hòa thượng cùng Bắc Hiệp đương nói chuyện, thấy ở ngoài bước vô một người, ăn mặc theo quan võ, da mặt vàng vóc, vóc người nhỏ nhỏ, có vẻ anh hùng hào hiệp lắm. Hòa thượng bước tới nghênh tiếp. Vị quan võ ấy dòm Bắc Hiệp một hồi rồi hỏi: “Có phải ngài là Âu Dương Xuân hay không?". Bắc Hiệp đáp: "Phải, tôi là Âu Dương Xuân, vậy ngài là ai xin cho tôi biết quý danh?". Vị quan võ nói: "Tôi là Hàng Chương, có nghe tiếng nhân huynh lâu rồi hằng muốn thỉnh giáo, nay lại gặp đây thật là may lắm. Vậy nhân huynh tới đây hồi nào?". Bắc Hiệp nói: "Tôi tới đây đã ba ngày, có Long Đào và Phùng Thất nữa. À! Mà còn Tưởng tứ gia ở đâu?". Hàng Chương đáp: "Tứ đệ còn đi sau”. Bấy giờ Long Đào dưới phòng vừa đi lên, ba người cùng ngồi chuyện vãn, kế Dạ Tinh Tử Phùng Thất trở về tới liền nói: “Có Nhị viên ngoại tới đây càng thêm hay, phải hợp lại để thương nghị việc này. Âu Dương gia đoán việc như thần, tên ấy đã tới thôn Tiểu Đơn hồi chiều hôm qua, không biết làm gì đến bị dân làng bắt, rồi sau lại giết hai mạng và trốn đi được. Bây giờ trưởng thôn đã đi báo quan rồi, nhưng chưa sai người tầm nã". Ai nấy nghe nói không hiểu làm sao, chỉ đợi Tưởng Bình tới mà thôi.
Nguyên Hoa Hồ Điệp muốn tới đầu thân với Thần thủ Đại thánh là Đặng Xa. Nhân nghe ngày sinh của Đại thánh gần tới, muốn trộm châu đăng để làm hạ lễ, nên đêm ngụ tại miếu Hà Thần, đúng canh hai bèn lén ra đi. Hắn tới làng Tiểu Đơn vào nhà Phật lên tầng trên thấy châu đăng tỏ rạng, sáng rực như ban ngày, đèn ấy treo bằng một dây sắt, một đầu lại dằn dưới cái đảnh, giơ đảnh lên mới mở được đèn. Hoa Điệp liền thò hai tay vào quay đảnh, vừa nhớm lên, nghe khua một tiếng keng thì cái đảnh liền rút vào bên tượng Phật, mà sợi dây treo đèn cũng rút tuốt lên sườn nhà, chỗ cái bàn để đảnh khi nãy lộ ra một lỗ hổng rất lớn. Hoa Điệp lấy làm lạ chưa kịp rút tay ra thời trong lỗ hổng ấy thò ra hai cái vòng móc bấm vào bắp tay, nghe thêm một tiếng khua nữa thì hai tay Hoa Điệp bị dính gộp lại rồi. Tiếng chiêng gióng rùm lên, có năm sáu người áp tới kéo Hoa Điệp xuống lầu. Vị chủ quản bèn bảo lũ tuần canh rằng: "Bây giờ đêm đã khuya, Viên ngoại ngủ rồi đợi sáng sẽ bẩm, công bắt trộm của các người đáng lắm, vậy phiên này của ai?”. Dứt lời có hai người trả lời: "Dạ chúng tôi là Uông Minh và Ngô Thăng". Chủ quản dặn: "Vậy thời chúng bây ở đây giữ kẻ trộm". Hai người vâng lời.

Nguyên nhà cửa của vị quan đó rộng lớn lắm, nên bốn phía đều có đặt một cái lầu canh trong mỗi lầu canh có bốn tên tuần canh, thay phiên nhau đi vòng nhà tuần giữ. Bây giờ Uông Minh và Ngô Thăng bắt được kẻ trộm nên hai người khác thay. Hai đứa ngồi giữ Hoa Điệp một lúc rất lâu chợt nghe dưới lầu có tiếng bảo: "Chủ quản dạy kêu bớt xuống một người cho ngài dặn việc". Uông Minh liền xuống lầu đi. Ngô Thăng ngồi trên lầu một mình thấy dưới đi lên một người, mặt vàng má hóp, tay cầm gươm mình mặc áo đen liền giật mình vừa muốn la lên thời đầu đã rơi xuống. Người ấy liền lại gần Hoa Điệp nói rằng: "Tôi là Trương Hoa, vâng mạng Đặng đại ca tới trộm châu đăng, không dè bạn đã bị khốn, vậy tôi cứu cho". Nói rồi cởi trói cho Hoa Điệp cõng về Đặng Gia Bao.
Đến khi bọn tuần canh gặp thây Uông Minh bị giết bèn vào báo cho chủ quản. Chủ quản tới xét rồi lên lầu thấy Ngô Thăng đầu một nơi mình một ngả, liền báo cho Viên ngoại. Viên ngoại không biết làm sao, viết tờ bẩm tỏ cả đầu đuôi đem báo với quan, xin quan trên cho người tầm nã.
Bắc Hiệp Âu Dương Xuân, Hàng Chương, Long Đào nghe Phùng Thất nói chuyện, thời ai nấy đều định chờ Tưởng Bình tới sẽ cùng bàn bạc. Chiều đó, họ Tưởng tới, ai nấy ra mắt nhau rồi đem chuyện Hoa Xung thuật lại. Tưởng Bình nghe xong nói: “Cây có cội, nước có nguồn, cuốn dây bắt từ mối, vậy thế nào Hoa Hồ Điệp cũng ở tại Đặng Gia Bao. Mai tôi tới Đặng Gia Bao thám thính nếu tới chiều mà không về thời các anh phải chịu nhọc tới đó mới được”, Ai nấy đều nhận lời, cùng nhau chuyện vãn, chiều lại ăn cơm sớm, rồi cùng nhau mạnh ai nấy ngủ, dưỡng thần cho khỏe.
Ngày sau, Tưởng Bình giả dạng thầy sãi như cũ, đi tới Đặng Gia Bao. Ngày ấy chính là ngày sinh của Đặng Xa, Tưởng Bình vừa tới cửa thấy Đặng Xa đưa một người đi ra, rồi lại dạy gia đinh tới bắt mình, không biết là chuyện gì nên cũng theo gia đinh đi vào.

Nguyên người ấy là Trương Hoa, nhân cứu được Hoa Xung, nghe Hoa Xung nói Bá vương trang Mã Cường cùng Tương Dương Vương kết hảo rất thân mật, nên rủ Đặng Xa qua đó chúc hạ. Đặng Xa liền dạy Hoa Xung viết thư sai Trương Hoa đem tới trước. Ai dè lúc Trương Hoa ra cửa, Hoa Xung thấy Tưởng Bình liền nói với Đặng Xa sai người bắt lại.
Tưởng Bình theo gia đinh vào trong, thấy Đặng Xa và Hoa Xung ngồi trên bèn bước thẳng tới thềm lấy đồ nhà chùa để xuống đất cúi đầu thưa rằng: "Tiểu đạo xin kính chào, chẳng hay thí chủ cho đòi, có dạy điều chi chăng?". Hoa Xung hỏi: “Tao hỏi mi tên họ là gì?". Tưởng Bình đáp: "Tiểu đạo tên Trương Hoa". Hoa Xung hỏi: “Mi tu từ nhỏ tới lớn hay mới tu đây? Hoặc là cố ý thay hình đổi dạng tới đây do thám việc gì?". Đặng Xa hỏi: “Hiền đệ hỏi chi chuyện ấy?". Hoa Xung đáp: “Đại ca có điều chưa rõ, nguyên tại Thiết Lĩnh Quan, em bị một người đâm lén gần chết, nhờ bóng trăng, em xem thấy hình tích nó ốm yếu, bộ đi lanh lẹ giống hệt đạo sĩ này nên em mới hỏi". Tưởng Bình nghe Hoa Xung nói khen thầm rằng: "Thằng này cặp mắt tinh tường lắm, xem người chẳng sai”, rồi đáp: "Tiểu đạo gặp lúc nhà nghèo, nên phải giữ đạo, mượn nghề đoán số mạng kiếm tiền nuôi thân": Hoa Điệp liền đứng dậy xách roi da lại đánh Tưởng Bình và hỏi: "Thật mi không chịu khai rõ hay sao?". Tưởng Bình đáp: "Thật tôi nửa chừng mới xuất gia, nào phải từ lúc nhỏ, sao thí chủ gặng hỏi làm chi?". Hoa Xung nghe lời ấy cả giận, lại đánh càng nhiều Tưởng Bình rên xiết, nói rằng: "Thí chủ làm cái gì khi gọi tiểu đạo vào nhà, không phân đen trắng, chẳng kể gian ngay, đánh kẻ tu hành như thế này là đạo lý gì?". Đặng Xa ngồi bên thấy vậy động lòng chẳng nỡ làm thinh bèn bước tới can.

Hồi Thứ Sáu Mươi Sáu

Trước sâu rộng, Âu Dương Xuân đánh Đặng Xa,
Dưới cầu thấp, Tưởng Bình bắt Hoa Điệp.

Đặng Xa can Hoa Xung rằng: "Hiền đệ chớ làm như vậy. Trong thiên hạ thiếu chi người diện mạo giống nhau, sao chắc được người này đâm em". Hoa Xung giận lắm song cực chẳng đã phải trở lại chỗ ngồi. Đặng Xa sai gia đinh đuổi Tưởng Bình ra. Tưởng Bình nói: “Vô duyên thay, vô cớ mà bị đòn lại lấy đồ của tôi không trả". Gia đinh hỏi: "Mi có đồ gì?" Tưởng Bình nói: "Cái trống và tấm chiêu bài của nhà chùa đó". Hoa Xung nghe nạt rằng: "Đừng trả, thử coi nó làm sao?". Đặng Xa vừa cười vừa đứng dậy nói: "Lấy của nó làm chi, trả cho rồi để nó đi đâu thì đi cho rảnh". Nói dứt tiếng bước đến xách tấm chiêu bài, ai dè nó nặng lắm, Đặng Xa phát nghi liền giở lên coi kỹ thời thấy có một cây giáo, liền rút ra xem và nói ráng: "A! Dữ rồi, tên này lớn mật". Hoa Xung cũng đã thấy, liền bước đến xem và nói: "Đó tôi chẳng hề lầm mà. Thật nó là đứa đâm tôi đây, mau bắt nó lại, khảo coi ai bảo nó đối địch với chúng tôi vậy?" Đặng Xa liền sai gia đinh bắt lại, lấy roi da ra đánh. Tưởng Bình ráng bậm môi chịu, trong mình lằn dấu roi. Hoa Xung hỏi: "Sao mi chưa chịu khai?". Tưởng Bình đáp: "Tiểu đạo vốn ở mênh mông, không am không tự, không quan không viện, nếu không vật giữ mình thời làm sao? Giáo là vật phòng thân của tiểu đạo, sao thí chủ lại đánh người như vậy?". Đặng Xa nói nhỏ rằng: "À, phải, lúc xưa Lữ Tổ hằng có bảo kiếm phòng thân. Nay đạo nhân này vẫn du thiên hạ mặt nước cánh bèo, há không có vật để giữ mình sao?". Hoa Điệp nói: "Xin đại ca cứ để yên, để em khảo nó cho ra manh mối". Nói đoạn sai gia đinh đem ra ngoài, tự mình tới cầm roi đánh khảo. Tưởng Bình bây giờ không cãi cọ gì nữa, làm thinh mà chịu.

May sao có người lén mách với Đặng Xa rằng: "Đạo nhân bị đánh đã hết nói rồi". Đặng Xa nghe tin lấy làm xốn xang trong lòng, nghĩ rằng: "Hoa Xung thật tính ngang quá, không xét trước xem sau, đem một tên đạo nhân như vậy đánh cho đến chết, e không khỏi làm lụy tới ta". Nghĩ đoạn liền bước ra trước thấy Hoa Xung đánh đạo nhân đã bầm mình, không còn một miếng da nào là không lằn roi, bèn cười gằn và nói: "Ớ hiền đệ, bữa nay là ngày sinh của liệt huynh, hiền đệ làm như vậy, há chẳng buồn tẻ bữa rượu của chúng ta sao?”. Hoa Xung nghe lời ấy liền buông roi và nói với Đặng Xa rằng: "Vì cơn nóng giận em quên cả việc phải trái, khiến tiệc sinh nhật giảm bớt vẻ vui, em cam chịu lỗi". Nói đoạn đi vào trong, căn dặn gia đinh canh giữ nghiêm ngặt.
Bọn gia đinh có đứa thấy Hoa Điệp làm chuyện ầm ĩ như vậy thời phiền lòng, vì không phải chủ mình mà tới sai cắt cho thêm mệt nhọc, cũng có đứa thương hại cho đạo sĩ vô cớ mà bị đòn oan, liền kiếm rượu hâm nóng cho Tưởng Bình uống, cho bớt đau đớn. Đến lúc trời tối, mấy đứa gia đinh canh giữ Tưởng Bình đã đói bụng, nhưng chưa thấy tốp khác đến thế, thời thì thầm nói với nhau rằng: “Ông đạo ấy bị đánh gần chết đứng dậy không nổi thời làm sao trốn được, vậy chúng ta cứ để đây, đi ăn cơm”. Nói rồi khép cửa lại, cùng nhau đi ra nhà sau.
Ai dè Âu Dương Xuân và Hàng Chương ở lại miếu, theo lời Tưởng Bình dặn, nên tối chưa thấy về bèn đi vào Đặng Gia Bao. Bắc Hiệp đi tới phòng nhốt Tưởng Bình, nghe gia đinh kêu đói, rồi một lát bỏ đi ra sau, liền lén mở cửa bước vào mở trói cho Tưởng Bình, cõng ra vườn hoa, thấy có một giàn nho liền để Tưởng Bình nằm trên ấy. Bắc Hiệp giấu Tưởng Bình xong, liền rút bảo đao cầm tay trở lại thính đường. Lúc này hai tên gia đinh giữ Tưởng Bình khi nãy đã ăn cơm xong, trở lại thấy mất đạo nhân liền chạy báo cho Đặng Xa và Hoa Điệp. Đặng Xa liền xách cung, Hoa Điệp cầm gươm bén đi ra. Vừa ra khỏi nhà khác gặp luôn Bắc Hiệp đi tới. Đặng Xa liền giơ cung lắp đạn bắn một phát, Bắc Hiệp nghe đạn đi gần tới huơ đao đỡ vẹt ra, khua rẻng một tiếng đạn rơi xuống đất. Đặng Xa bắn luôn ước chục phát, cũng không trúng được. Hoa Xung liền nhảy tới tiếp, ai dè vừa bước tới nghe sau lưng có hơi gió, lật đật ngoái đầu dòm lại thời thấy có người huơ đao tới chém mình. Người ấy là Hàng Chương.

Hàng Chương sức rất mạnh, nên Hoa Xung không thể đối địch nổi, vừa đánh vài hiệp thời gươm của Hoa Xung bị Hàng Chương khắc gãy. Hoa Xung thất kinh, nhảy lùi ra vườn hoa kiếm chỗ trốn. Lẩn quẩn thế nào lại chui phóc dưới giàn nho ngay chỗ Tưởng Bình nằm ẩn mình nơi ấy.
Bây giờ tay chân Tưởng Bình hết đau nhức, thấy có người núp dưới chỗ mình nằm, liền chăm chăm xem kỹ thấy mái tóc người ấy có vật chi chớp nhăng, chắc là Hoa Điệp, song trong tay không có một tấc sắt. Tính một hồi liền nghĩ ra một kế, bèn nhắm ngay mình Hoa Điệp nhảy đại xuống, ôm riết vào đầu cắn bám vào tai. Hoa Điệp kinh hãi, thoát chạy lại chân tường vừa gặp Hàng Chương rượt chém cho một đao, Hoa Điệp né khỏi nhảy ra mé ngoài, xảy thấy một người cầm cây nhảy tới đập túi bụi tưng bừng, người ấy là Long Đào, đón đó đã lâu lắm. Hoa Xung thấy thế đã nguy liền quay đầu chạy qua hướng tây, bị Hàng Chương đón lại, liền quay ra mé cầu, vừa tới gặp Tưởng Bình ở đó. Tưởng Bình thấy Hoa Điệp chạy tới liền ôm xô xuống sông nhận cho uống nước một hồi, bất tỉnh nhân sự.
Hàng Chương thấy bắt Hoa Xung rồi, liền bảo Tưởng Bình và Long Đào ở đó chờ, còn mình vào trong giúp sức với Âu Dương Xuân.
Nói về Đặng Xa đánh với Bắc Hiệp, bắn hết ba mươi ba viên đạn tổ rồi, mà không hề trúng được, thời kinh hãi hồn xiêu phách lạc, kế thấy Hàng Chương tới tiếp bèn nhảy lên nhà trốn mát. Bắc Hiệp nghe Hàng Chương nói đã bắt được Hoa Xung rồi, nên không cho đuổi theo nữa.
Lúc ấy Long Đào, Tưởng Bình, Phùng Thất đã đem Hoa Xung vào nhà khách, rồi chia nhau đi lục soát trong nhà không thấy ai cả (vợ con và gia đinh của Đặng Xa đã trốn hết rồi), liền lấy y phục của Âu Dương Xuân cho Tưởng Bình thay. Tưởng Bình lại lấy thái độ quân tử, coi kẻ thù như bầu bạn, nên cũng thay y phục cho Hoa Điệp, kẻo để ướt lạnh tội nghiệp, lại còn đi rót rượu cho Hoa Điệp uống cho tỉnh. Khi Hoa Điệp tỉnh rồi, Tưởng Bình bèn chỉ Âu Dương Xuân, Hàng Chương, Long Đào nói cho biết tên họ mỗi người, và tiếp rằng: "Vì mi không giữ đạo đức làm nhơ nhuốc đàn bà con gái, giết hại người lành, chúng ta vì nghĩa hiệp tới đây bắt mi, để đem ra huyện đối với án giết tuần canh tại nhà quan họ Câu, rồi giải về phủ Khai Phong định án". Hoa Điệp nghe nói cúi đầu làm thinh.

Mấy vị anh hùng cực nhọc suốt đêm nên bụng đã đói, thấy trên bàn rượu thịt đầy dẫy bèn cùng nhau ăn uống. ăn xong trời đã rạng sáng, bèn sai Phùng Thất đi báo cho quan huyện, còn Bắc Hiệp thời cáo từ trở về thôn Mạc Hoa, hầu tới mùa đông dự hôn lễ của Đinh tiểu thư thành thân với Nam Hiệp. Bắc Hiệp đi rồi, bọn sai dịch của quan huyện cũng vừa tới, Hàng Chương và Tưởng Bình cũng hiệp sức áp giải Hoa Xung đến nha.
Sau đó Đặng Xa chờ cho các việc êm lặng, len lén về nhà, nghe tin Hoa Xung bị bắt thời sợ vạ lây tới mình, bèn gom góp của cải bỏ nhà đi qua thôn Bá Vương.

HOMECHAT
1 | 1 | 159
© Copyright WAPVN.US
Powered by XtGem.Com