watch sexy videos at nza-vids!
WAPVN.US
06:51:0028/09/2024
Kho tàng truyện > Truyện Dài > DÃ SỮ > Chung Vô Diệm - Trang 12
Chỉ mục bài viết
Chung Vô Diệm
Trang 2
Trang 3
Trang 4
Trang 5
Trang 6
Trang 7
Trang 8
Trang 9
Trang 10
Trang 11
Trang 12
Trang 13
Trang 14
Trang 15
Trang 16
Trang 17
Trang 18
Trang 19
Trang 20
Trang 21
Trang 22
Trang 23
Trang 24
Trang 25
Trang 26
Tất cả các trang
Trang 12 trong tổng số 26

 

Hồi Thứ Ba Mươi Bốn

NƠI TRƯỜNG ĐÌNH, TUYÊN VƯƠNG RƯỚC VỢ
TRIỆT LONG SAN, TIẾT CÔN PHẢN VUA

Khi hai vợ chồng phò mã đưa Chung hậu về ải rồi, trở vào dinh, kiểm binh mã, và truyền lệnh quày hiếu cư tang, áo trắng, cờ trắng tướng sĩ một lòng chờ binh Tề qua thì nhổ dinh về nước.
Khi Chung hậu từ biệt hai vợ chồng phò mã trở về dinh, liền tra điểm mươi muôn binh ròng và lựa tam viên tướng giỏi, sai qua giúp cho công chúa. Phò mã bèn kiểm duỵêt họ tên binh tướng của Tề, biên vào sổ sách xong rồi liền truyền lệnh nhổ trại phát pháo thẳng tiến tới Đức Hưng quan, hiệp với Cao Khôi kéo trở về nước.
Nói về Chung hậu nghe bên dinh Yên phát pháo, thì đã biết công chúa hồi binh rồi, bèn truyền chỉ cho tam quân mình, sửa soạn ban sư và giao các việc cho Điền Thường và Điền Năn coi giữ quan ải. Chung hậu sắp đặt sau trước xong rồi, khiến phát pháo khi thành, chỉ thẳng Lâm trí mà trở lại. Lúc này vua Tuyên vương lâm trào, có quan Huỳnh môn vào tâu rằng:
- Nay Chung mẫu hậu đắc thắng, đã ban sư hồi trào, cách vương thành chẳng có xa, xin Thánh hoàng định đoạt.
Tuyên vương nghe tâu có ý buồn, bèn nghĩ thầm rằng: Ta tưởng sai con xủ phụ ra binh chuyến này đã nạp mạng cho hai vợ chồng Tôn Tháo rồi, không dè nay nó lại bình đặng Yên bang, làm cho ta tấc dạ bàng hoàng, chẳng biết kế chi mà toan liệu. Bụng đang suy nghĩ, thấy Yến thừa tướng bước tới tâu rằng:
- Chung quốc mẫu dẹp an Yên tặc, có công lao bình định giang san, xin Thánh hoàng ngự giá thân nghinh nơi Đình dịch, như vậy mới vui lòng kẻ xông tên đục pháo, đặng phò tá Tề bang cho đồ sộ vững bền, xin Thánh thượng đi theo ngu thần sở tấu.
Tuyên vương nghe phải cả đẹp bèn truyền cho văn võ bá quan, sắm sửa long xa phụng tán, phát hai mươi bốn tiếng pháo dẫn nhau ra cửa Tây môn, đi chừng mười dặm, đến nhà trường đình trú lại mà đợi.
Chung hậu nghe tin Tề vương thân nghinh thì nghĩ thầm rằng: Hôn quân này thiệt khéo làm bộ, lúc trước ta suất sư thì đăng đàn bái tướng, ngày nay ban sư lại ngự giá thân nghinh, ngoài mặt thì làm bộ đa tình, mà trong ruột dường như dao cắt. Chung hậu vừa đi vừa nghĩ, chẳng bao lâu tới Dịch đình, khi ấy Tề vương liền truyền cho văn võ, sắp ra hai hàng mà tiếp rước. Chung hậu vừa tới xuống ngựa tâu rằng:
- Thần thiếp giáp trụ nơi mình, không đặng trọn lễ, xin Thánh hoàng tha tội.
Tề vương làm tuồng hơn hở, bước lại cầm tay Chung hậu mà rằng:
- Trẫm với ngự thê cách mặt đã lâu nay gặp nhau đây, thiệt đã thỏa tình hoài vọng.
Nói rồi liền dắt tay vào nhà trạm mà đãi trà, bá quan đều hầu chực hai bên, Tề vương mới hỏi Chung hậu rằng:
- Chẳng biết ngự thê xuất trận binh phục Yên ra thế nào?
Chung hậu bèn tâu hết, từ khi binh mới tới Trâu Bình quan cho đến khi bình định giao hòa và kết hôn nhân cho vua nghe. Tề vương cả mừng nói rằng:
- Trẫm có ngự thê thiệt là giang san rất có phước!
Trò chuyện rồi truyền quan bày tiệc hạ công, yến ẩm xong xuôi mới ngự giá về thành, văn võ triều bái xong rồi, Tề vương bèn truyền chỉ khao thưởng tam quân, cứ theo thứ mà thăng thưởng. Chung hậu lại thuật sự Yên bang, Tấn Anh soáng ngôi. Và có cho Yên Đơn công chúa mượn mười muôn binh, nay lại xin Tuyên vương hạ chỉ cho chủ soái Trâu Bình quan phát thêm mười muôn binh nữa, thẳng qua Dịch châu mà giúp cho công chúa, Tề vương nhậm lời tâu, giáng chỉ sai đi liền, rồi bãi chầu.
Nói về lúc Tề vương lui chầu bèn đi thẳng qua Chiêu Dương cung trò chuyện với Chung hậu, chẳng hay ngày vắn tình dài, bỗng chốc đầy trời sao sáng. Chung hậu khiến cung nga bày yến, dâng rượu cho Tề vương ít chén giải muộn. Tề vương khi ấy ngẫm nghĩ tới đó rất ưu phiền, bụng thì giận mà miệng chẳng dám nói ra, mới nghĩ rằng: Dân gian còn một chồng đôi vợ huống ta không năm thiếp bảy thê, thảm thương thay thứ hậu Cao phi. Còn Chánh hậu thời như yêu quỷ, ngó thấy mặt đà rầu rĩ, có lẽ đâu thân thỉ nài hoài, dầu nó muốn động xuân tình mà ép trước nài mai, thì ta phải dằn hỏa dục một hai từ chối, bây giờ biết tính làm sao cho khỏi, đêm nay e mắc kế con này.
Chung hậu xem mặt Tề vương có sắc buồn cũng đã biết ý, bèn than thầm rằng: Vì Thánh mẫu sai ta bình liệt quốc mà tủi cho thân bạc phận vô duyên, đêm nay thấy Tề vương bụng đã bất yên, chắc có sự ưu phiền chi đó, vậy để ta nói một hai lời chọc nó, coi ý tứ đó thế nào? Nghĩ rồi bèn kêu cung giám mà hỏi rằng:
- Bây giờ canh mấy vậy?
Cung giám tâu:
- Thưa, đã quá canh hai.
Chung hậu bèn truyền nội giám dâng rượu, rồi nói rằng:
- Đêm nay Thiên tử ngủ tại Chiêu Dương, vậy bây hãy sửa sang nệm gối.
Tề vương nghe nói hỡi ôi, mới sanh ra một kế, cười với Chung hậu mà nói rằng:
- Đêm nay trẫm muốn ở lại đây mà bồi bạn với ngự thê, song hiềm vì ngự thê chinh chiến mới về hãy còn mệt mỏi lắm! Vả lại, sự ái ân chồng vợ cho thiếu chi ngày, vậy để hôm nay cho ngự thê an dưỡng tâm thần, rồi sau sẽ vầy duyên cũng chẳng muộn.
Chung hậu nghe nói muốn tức cười và nghĩ thầm rằng:
Lão hôn quân thiệt là nhiều chuyện, trong lòng đã chết điếng mà kiếm điều nói phỉnh cũng hay. Thôi thôi, ta cũng bớt tay, để cho lão đi đâu đi cho rảnh.
Nghĩ rồi liền truyền quân nội thị sửa xoạn xe giá, đưa vua về cung. Tề vương nghe nói hết sức vui mừng thoát đặng khỏi dường như chim khỏi rập. Lúc ấy Tề vương lại giả bộ cầm tay Chung hậu mà dục dặc một cách trìu mến vô hồi! Chung hậu cũng tạ ơn và tâu rằng:
- Xin Thánh thượng chớ có đem lòng lưu luyến, hãy còn nhều ân ái về sau.
Tuyên vương gật đầu, bước lên long xa, đi qua Đông cung mà nghỉ an giấc điệp.
Qua bữa sau Tuyên vương lâm trào, văn võ bá quan triều bái xong rồi, quan Bình bộ thượng thư bèn quỳ tâu rằng:
- Nay có đảng thảo khấu ở núi Triệt Long sơn, tên là Tiết Côn, đánh phá cõi bờ, đòi mượn lương thảo rất nhiều, quan địa phương không cho và ngăn chống chẳng lại, mời cử sở về xin binh cần kíp.
Tuyên vương nghe tâu cả buồn, bèn nghĩ rằng quốc vận nước Tề đã gần suy sụp, cho nên mới sanh ra sự binh đao hoài, mới bình phục đặng Yên bang, nay lại Tiết Công tạo phản. Nó thiệt là thằng hảo hớn, chiếm nũi Triệt Long có mười mấy năm dư, cứ thường năm cho lương thực hoài, hao tổn của triều đình biết bao nhiêu vàng bạc, như vậy mà nó còn đành lòng làm ác, làm cho sĩ tốt chết oan. Nghĩ như vậy bèn hỏi các quan rằng:
- Trong ban võ bá có ai dám lãnh ấn Nguyên nhung đi trừ an giặc cỏ?
Hỏi luôn ba tiếng mà bá quan đều nín thinh, Tuyên vương cả giận phán rằng:
- Lời thánh xưa có câu: Vua xem tôi như thủ túc, tôi vua như phúc tâm, nay trẫm có sự rầu, mà bá quan không ai giùm giúp đặng chút nào hết, như vậy thiệt là bọn túi cơm giá áo, chẳng có ai xích đởm trung tâm, lúc thái bình thời nhờ quốc lộc quân ân, cơn bát loạn thảy đều co đầu rút cổ.
Yến Anh khi ấy bước ra tâu rằng:
- Xin Thánh hoàng bớt oai thạnh nộ, ngu thần tiến cử một người, trừ hung đồ như trở bàn tay, giết thảo khấu không đầy nháy mắt.
Tuyên vương hỏi:
- Vậy chớ tiên sinh tiến cử ai?
Yến Anh tâu:
- Xét trong Tề trào lương tướng ít người sánh kịp Tiết Côn, tôi nghĩ lại đường đường một vị quốc vương đâu há nhịn thua thẳng thảo khấu, nếu chẳng có tay Chung vương hậu, thì ít ai trừ đặng Tiết Kế Nguyên, xin vời vương hậu tới điện tiền đặng lo toan việc nước.
Tuyên vương nghe nói chau mày và nói rằng:
- Trẫm tưởng khanh bảo tấu ai, không dè là Chung Vô Diệm nữa. Mới đây có một chuyện khó nỗi nói ra vì bởi hôm qua trẫm với Chiêu Dương hạ tiệc, thấy Quốc hậu lòng càng tư thiết, nên trẫm phải kiếm việc tháo lui, sợ e lòng gã chẳng vui thời ta khó mở môi nói chuyện. Vả lại nó mới binh phục Yên bang, công lớn ban sư về chưa được mấy ngày dễ đâu nó chịu khó nhọc vậy hoài, sợ uổng tiếng tiên sinh bảo tấu.
Yến Anh lại tâu nữa rằng:
- Vương hậu là một vì tinh tú, chẳng phải như các ả ca nhi, xin Thánh hoàng giáng chỉ, cho hạ thần vào yết kiến Chiêu Dương.
Tuyên vương y tấu, liền viết chiếu giao cho Thừa tướng cầm đi. Khi Yến Anh tới Chiêu Dương cung, nội giám vào tâu cho Chung hậu hay. Chung hậu lật đật bước ra nghinh tiếp thánh chỉ. Rồi đi bộ với Yến Thừa tướng, thẳng tới Kim loan điện, triều bái Thiên tử. Tuyên vương vội vã xuống ngai rước Chung hậu, vợ chồng đồng ngồi nơi kim ỷ, khi ấy Chung hậu tâu rằng:
- Chẳng hay Thánh thượng cho đòi thần hậu có việc chi, hay quốc gia đại sự chi?
Tuyên vương giả cười mà nói rằng:
- Vương hâu ôi! Cô gia tài sơ học thiển, phước bạc ngôi giàu, lại trong triều không có kẻ lương thần mà ngoài nước nhiều tay nghịch đảng, còn ngự thê đã thần thông quảng đại lại thêm võ nghệ cao cường mới đây phục đặng Yên Đơn, bốn biển thảy đều nghe tiếng. Nay cô gia có một chuyện, vì Tiết Côn nó làm phản nơi Triệt Long, dầu ngự thê mà chẳng có tưởng tình xin hãy thương lấy Tề bang lê thứ.
Chung hậu nghe nói cười thầm và nghĩ rằng: lão hôn quân này thiệt nhiều lời! Lúc thái bình chê ta là yêu quỷ, tới khi có việc đòi ra năn nỉ ỷ ôi! Thôi thà để va làm đứa vô tình, đâu có lẽ mình làm thinh mà ngó vậy. Nghĩ rồi bèn tâu rằng:
- Tiết Côn là một thảo khấu, có sá chi mà làm mệt dạ Thánh hoàng, dầu nó có tám cánh bảy đầu, cũng chẳng đủ chi lo sợ.
Tuyên vương thấy chịu cả mừng bèn hỏi:
- Như ngự thê lãnh ấn thì muốn dùng bao nhiêu binh?
Chung hậu tâu:
- Đồ ăn cướp trong rừng, dùng ba ngàn binh là đủ.
Tuyên vương rất đẹp. Chung hậu từ tạ về cung, vua cũng truyền bãi trào ai về dinh nấy.
Rạng ngày, Chung hậu nai nịt lên ngựa, thẳng tới trước giáo trường, kiểm điểm ba ngàn nhơn mã, khiến phát pháo, mở cửa thành kéo binh ra. Tuyên vương cũng ngự giá tống hành và văn võ bá quan thảy đều đón đưa đủ mặt. Tuyên vương lúc ấy cầm tay Chung hậu mà nói rằng:
- Trầm cầu cho ngự thê mau dẹp an giặc cỏ kẻo trẫm ở nhà đêm ngày hòai vọng.
Chung hậu tạ ơn vua rồi tức thì chỉnh khai đội ngũ, thẳng dặm tới đất Ba Châu (thuộc về tỉnh thành Tức Mặc). Khi binh kéo đi chẳng đặng mấy ngày, bỗng đâu gần tới chốn. Quân kỳ bài khi quay trở lại báo rằng:
- Núi Triệt Long trước mặt, cách đây chừng năm dặm, xin Nương nương phát lạc.
Chung hậu nghe báo liền giục ngựa đến xem địa thế, rồi kiếm một hòn núi khác thiệt cao, mà dồn binh ra làm hai đạo, một nửa ở trên núi để coi thế giặc, còn một nửa đóng dưới triền để phòng khi cướp dinh. Đồn trú xong, Chung hậu thăng trướng, binh tướng đứng đều hai bên. Chung hậu nói rằng:
- Có tướng nào dám tới sơn trại mà khiêu chiến chăng?
Điêu Khải ra lãnh mạng. Chung hậu mới dặn rằng:
- Thằng sơn tặc này chẳng phải tay tầm thường, như tướng quân có giao chinh, phải đề phòng cho cẩn thận.
Điêu Khải dạ dạ lui ra, dẫn theo năm trăm binh, tới trước sơn trại xỉ mạ bọn lâu la mà khiêu khích.
Nói về chủ trại núi Triệt Long sơn là Tiết Côn, tự là Kế Nguyên, đang ngồi nơi Tụ nghĩa đường đàm đạo thì thấy quân lâu la vào báo:
- Tề vương sai Chung Vô Diệm tới đánh, xin trại chủ liệu bề, kẻo tướng Tề lờn dể.
Tiết Côn nghe báo nổi giận hết lớn rằng:
- Tề vương cớ sao lỗi hứa thường năm ta mượn lưong tiền, bây giờ làm sao lại ở đảo điên, cất binh mã băng miền xâm phạm? Thề bất dung nghịch tặc, quyết nhất trận thư hùng.
Nói rồi nai nịt cầm thương lên ngựa, bên tả mang cung, bên hữu đai tên, phát pháo mở cửa trại, dắt lâu la xuống núi. Hai đàng xáp trận xưng hỏi họ tên. Tiết Côn nói:
- Làm trai như ta trong liệt quốc anh hùng ai mà chẳng nghe danh, nước Tề khi dễ lắm, hứa mỗi năm đưa nạp kim ngân giờ lai sanh lòng bội bạc, hôm nay ta mà không lấy được đầu ngươi quyết không về sơn trại.
Điêu Khải nghe nói cả giận, mắng rằng:
- Đồ sơn tặc, mầy đừng khoe giỏi mà lầm phải ta, cứ thường năm xâm phạm nước nhà nên Thiên tử sai Nương nương hưng binh vấn tội, chết bêu đầu đã tới, mầy còn khua mỏ nổ gì?
Tiết Côn nghe nói phừng phừng lửa dậy, hươi thương chạy lại đâm nhau. Điêu Khải đưa đao ra đỡ. Đánh hơn ba mươi hiệp, Điêu Khải đuối sức quày ngựa chạy dài. Tiết Côn giục quân đuổi theo đâm trúng Điêu Khải một thương nhào xuống chết tốt. Tiết Côn khi ấy thừa thế đuổi giết binh Tề vỡ chạy tứ tán, bèn thẳng tới dinh Tề nói với quân tuần rằng:
- Bây hãy vào nói với Chung Vô Diệm rằng, có Đại vương ở núi Triệt Long đã tơi, xin mời Quốc mẫu ra nói chuyện, bằng không ta sẽ đốt dinh trại, một tấc cỏ cũng chẳng còn.
Quân Tề đem lời ấy vào tâu cho Chung hậu hay, Chung hậu nổi giận lôi đình, bèn hỏi các tướng.
- Có ai dám ra bắt sơn tặc ấy mà trả thù cho Điêu tướng quân không?
Hỏi vừa dứt lời, có một tướng ứng thính xin đi. Chung hậu xem lại là Vương Bao, chức hàm Hữu tiện tướng quân. Chung hậu nói:
- Vương tướng quân có xuất trận thì phải đề phòng lắm mới được.
Vưong Bao vâng lệnh, phát ba tiếng pháo mở cửa dinh xông ra. Tiết Côn xem thấy tướng Tề mình mặc huỳnh giáp, đầu đội huỳnh khôi, cưỡi ngựa Thanh tòng mã, tay cầm trường thương bèn hét lên một tiếng mà hỏi rằng:
- Tướng Tề tên gọi la gì, hãy nói mau mà chịu chết?
Vưong Bao đáp:
- Tề Tuyên vương giá tiền, Chung nương nương huy hạ, Hữu tiện tướng quân, tên Vưong Bao là ta, nay ta ra trận quyết giết cho đặng người mà trả thù cho Điêu Khải.
Tiết Côn nổi giận hươi thương đâm đùa. Vưong Bao bèn cản đánh, hai tướng giáp trận hơn bốn chục hiệp có dư. Vưong Bao biết ý đề phòng. Tiết Côn đâm bậy một thương rồi quay ngựa mà chạy. Vưong Bao nói:
- Hết khoe tài thần võ, còn đâu khua mỏ anh hùng, mới một trận giao phong đã cong lưng chạy miết.
Vừa nói vừa quất ngựa rượt theo, Tiết Côn trông thấy mừng thầm, bèn lấy ra một phép kêu là Bá luyện thần chùy ném lên trên không mà nói rằng:
- Bớ tướng Tề hãy coi thần chùy của ta đây.
Vưong Bao nghe nói, ngửa mặt lên xem, thấy ngay một đạo hào quang nhắm ngay đầu mình sa xuống. Vưong Bao hồn bất phụ thể, kế bị thần chùy đánh trúng sau lưng ngã nhào xuống ngựa. Tiết Côn lướt tới cắt đầu rồi tới trước dinh Tề mà khiêu chiến nữa. Quân kỳ bài vào tâu cùng Chung hậu rõ. Chung hậu vội vã nai nịt cầm đao lên ngựa và dẫn theo tám viên tướng cạnh cùng năm trăm quân ngựa lâm đồng xông ra trận.
Tiết Côn xem thấy nữ tướng cầm binh, hình dung cổ quái, thì biết là Chung Vô Diệm bèn nói:
- Bớ con nữ tướng kia. Có phải mà là Chung xủ phụ chăng? Như mày vậy có bao âm khí lực mà dám thượng trận thi tài, ta bảo cho hay, hãy mau trở về xách giỏ hái dâu cho an phận, chớ như ta đây mười hai nước thảy đều chạy mặt, khuyên mày đừng kể chắc mà chết chẳng toàn thây.
Chung hậu nghe thấy nổi giận nhưng xem thấy tướng giặc tuổi chừng hai tám, mà sức mạnh muôn người, mặt trắng môi hồng, mày thanh mắt lộ, thì có ý khen thầm, đánh tay bẩm quẻ, mới hay là Đông đẩu tinh quân giáng thế, nên quyết dằn lòng khuyến dụ, về phò tá Tề bang, quả thật là một vị anh hùng lương đống. Nghĩ rồi mới kêu Tiết Côn mà nói rằng:
- Bớ thằng giặc cỏ chớ phạm oai trời, tài lực chi mà mỗi năm theo đòi lương thảo, nhưng nay thiên đình đã đáo, kịp mau phục tội quy hàng, chớ nên ỷ thế dọc ngang thì ta không dung thứ.
Tiết Côn hầm hầm giận dữ, cầm thương giục ngựa tới đâm ngay. Chung hậu cũng lẹ tay đưa đao ra đỡ, hai đàng hổn chiến có dư trăm hiệp ngoài. Chung hậu cứ khen tài, Tiết Côn cũng khen thầm Chung hậu. Hèn chi bốn biển vang danh nay mới rõ tài nữ tướng, vậy quyết ý dụng tình, lập mưu trá bại.
Khi Tiết Côn lập kế xong, đâm bậy một thương giục giục ngựa chạy nai. Chung hậu mới nghĩ rằng: Thằng này tài lực hơn chúng, thương pháp như thần, sao lại chạy ngang, chắc có kế gian, nên dùng mưu trá bại, như ai đây sợ hại chớ ta đây chẳng nao. Nghĩ rồi liền giục ngựa đuổi nhào, chạy theo vừa gần tới, Tiết Côn xem thấy có ý mừng thầm, bèn lấy cây thần chùy liện lên trên không, hào quan túa ra sáng giới. Chung hậu xem thấy cả cười, lấy tay chỉ phép mà nói rằng:
- Thần chùy sao không trở lại mà đánh Tiết Côn?
Khi ấy phép thần chùy liền quay trở lại. Tiết Côn thấy phép mình sao chẳng linh nghiệm, muốn đánh lại mình, tức thì đọc chú thâu chùy vào hồ lô, rồi hươi thương lướt đánh. Chung hậu cũng đưa đao ngăn đỡ, hai đàn đánh vùi một trận nữa, trống gióng vang trời, quân reo dậy đất, đánh hơn ba trăm hiệp dư mà sức cũng cầm đồng. Chung hậu vừa đánh vừa nghĩ thầm rằng: Tiết Côn là tướng tài, nếu dùng sức mà đánh hoài tới năm sau năm cũng chưa bình phục được nó, chi bằng dùng tiên phục mà giết phứt nó đi mớ xong chuyện. Nghĩ như vậy rồi lại nghĩ rằng: Vì nó là một vị tinh tú giáng sanh, đặng làm thượng tướng cho nước Trần, nước Lương và nước Tề mình, nếu nghịch thiên đạo mà giết nó đi thì uổng lắm! Thôi để kiếm kế khác thâu phục hắn mới xong, để ngày sau dùng giúp tay chân cho đỡ.

Hồi thứ ba mươi lăm

Chung hậu khuyên quy thuận,
Tiết Côn túng thế giả hàng

Nghĩ rồi hai tay làm bộ run rẩy, chém bậy một đao, quày ngựa chạy mùa như gió. Tiết Côn tưởng Chung hậu đuối sức chạy thiệt, bèn giục ngựa rượt theo. Nguyên con thần mã của Chung hậu chậy đã hay, mà con Bát ngọc mã của chúng Tiết Côn chạy cũng giỏi. Chung hậu nghe tiếng lạc ngựa gần tới, liền lấy dây Khổn tiên thằng liệng lên trên không và niệm chú lầm thầm, giây phút có mây trắng chớp bủa tứ giăng. Tiết Côn không biết là vật gì, kế chân tay đều bị trói, vật nhào xuống ngựa cả mình đều mê sảng. Chung hậu khi ấy lướt tới cầm đao kề ngang cổ Tiết Côn kêu và hỏi rằng:
- Sơn tặc còn khoe tài ỷ sức nữa thôi?
Giây phút Tiết Côn tỉnh lại mở mắt ra thấy Chung hậu thì nói rằng:
- Bớ con xủ phụ! Kẻ trượng phu ở đời làm cho minh minh bạch bạch, sống cũng không mừng, chết cũng chẳng sợ, nay mày đã dùng yêu thuật mà bắt tao, có giết thì giết đi, chớ để làm gì mà đợi đó.
Chung hậu nói:
- Mạng mi sống chết trong tay ta, nếu mi muốn chết thì một đao đã rồi đời, song ta e người còn oán trách, thôi, ngươi phải cải tà quy chánh theo ta cùng đầu phục vua Tề, trước là ấm tử phong thê, sau lại lưu phương thiên tử, chẳng hơn là ở miền sơn trại, cứ làm ăn cướp cả đời mà tốt gì?
Tiết Côn nghe nói hội ý gật đầu bèn nói rằng:
- Xin thủng thẳng để cho ta còn nghĩ lại rồi phân trần.
Chung hậu khi ấy bèn đứng giang ra một bên, bốn tên đầu mục và bọn lâu la ngó thấy chủ trại mình bị trói thảy đều hoảng kinh áp ra một lượt mà vây đánh Chung hậu. Quân Ngự lâm bên Tề cũng xốc vào trợ lực, hai đàng đương lúc hỗn chiến, quân lâu la thừa thế đến giựt Tiết Côn mà đem về trại. Còn Chung hậu mắc rượt theo bốn tên đầu mục, chừng trở lại thì không thấy Tiết Côn bèn thâu binh về dinh an nghỉ.
Nói về quân lâu la khi khiệng đặt Tiết Côn đem về sơn trại, xúm lấy dao cắt dây trói, cắt cứa giây lâu đâu cũng còn ý đó. Tiết Côn mới nói với bốn tên đầu mục rằng:
- Ta vẫn nghe muốn phá đổ yêu pháp thì phải dùng máu chó mực mới đặng xong.
Quân lâu la vâng lệnh lật đật đi kiếm chó mực cắt cổ lấy máu trâu phết cùng mình, rất đỗi hôi tanh, mà mở cũng không đặng. khi bọn lâu la đã hết phương cứu giải, bèn mắng chửi Chung hậu om sòm, kế thấy trời đã hoàng hôn, quân lâu la dọn bày một tiệc rượu. Tiết Côn mới uống vào đặng vài chén, bống thấy nhức ngứa cùng mình, ngồi đã không yên mà nằm cũng không an chỗ. Tiết Côn đành sanh ra một chước dặn dò đầu mục chờ đến sáng mai, sắp đặt hai ngàn người trong mình giấu những đồ bính khí, kéo xuống dinh Tề năn nỉ cầu xin giải thoát tiên thằng, phải y kế thi hành, chớ có sợ lâu. Còn Chung hậu khi thâu binh về dinh đã được môt đêm, rạng ngày thăng trường, phân cắt tam quân như vầy: Tam viên dõng tướng mỗi người lãnh một ngàn binh, mai phục bốn hướng, chờ có hiệu pháo, áp ra vây đánh cùng cường đồ, lại truyền quân giữ gìn dinh cho nghiêm ngặt, hễ có sơn tặc tới thì chỉ cho một mình Tiết Côn vào ra mắt thôi. Còn như ở ngoài thấy quân giặc động tịnh thế nào, thì phát pháo cho mau và đồng lực trừ loài Tiết khấu.
Các tướng đều vâng lệnh cúi đầu, ai lo theo bổn phận nấy. Xếp đặt sau trước vừa xong, quả thấy Triệt Long tặc kéo xuống một tốp lâu la, tay cầm cờ đầu hàng, lướt tới dinh Tề quỳ mọp. Quân giữ dinh vào tâu lại. Chung nương nương truyền chỉ cho vào. Tiết Côn cả mừng lấy làm đắc kế. Kế đó bốn tên đầu mục đỡ Tiết Côn vào trướng Huỳnh la trường quỳ xuông tâu rằng:
- Sơn tặc là Tiết Côn xin cải tà quy chánh, muôn trông vào Quốc mẫu, xin khoan giải tiên thằng.
Chung hậu đã biết kế trá hàng, thấy mặt Tiết Côn liền cười chúm chím và kêu Tiết Côn nói rằng:
- Nếu mi dốc long quy thuận, phải thế thốt làm sao ta mới tin.
Tiết Côn túng thế phải nói dối rằng:
- Muôn tâu Quốc mẫu như ngày sau tôi có trở lòng phản trắc, thì chạy vào trong tòng lâm lãnh mang tai.
Chung quốc mẫu nghe thì đã rõ lừa dối, nhưng nghĩ mình tinh thông pháp thuật, dầu Tiết Côn có trăm lòng phản nghịch đi chăng nữa thì cũng không nao núng. Nghĩ rồi bèn niệm châm ngôn, mở tiên thằng cho Tiết Côn. Tiết Côn đặng thong thả cả mừng, đứng dậy ngó bốn bên không ai, thì miệng kêu mắng xủ phụ om sòm, còn chân thì bước lìa ra khỏi cửa. Kế sẵn có quân lâu la tiếp ứng, liền cầm thương lên ngựa đánh trước. Chung hậu cũng lên ngựa hươi đao rượt theo, đuổi Tiết Côn ra khỏi cửa dinh, bọn lâu la áp lại phủ vây tứ phía. Chung hậu một mình tả xung hữu đột, thoát ra trùng vây, quân giữ dinh thấy vậy mới hay, phát pháo lên làm lệnh, bốn hướng phục binh áp đánh, giết quân lâu la thây nằm đầy đất, máu chảy đỏ bờ. Tiết Côn liệu thế khó đương cự, bèn đánh phá một huyết lộ mà chạy. Khi Tiết Côn chạy khỏi được chừng mười dặm, day đầu ngó lại, thấy đạo binh mình còn hai trăm lâu la theo sau. Đang lúc than thở bỗng thấy Chung hậu cưỡi ngựa đến đón trước đầu. Tiết Côn thất kinh đánh nhau hơn ba trăm hiệp. Chung hậu bèn trá bại, quất ngựa buông cương, Tiết Côn tưởng thiệt, có lòng mừng, liền giục ngựa rượt theo. Chung hậu thình lình động niệm chân ngôn, hóa ra một rừng tòng rất ư là u nhã, chim kêu vượn hú, gió thổi thông reo. Tiết Côn ngó thấy Chung hậu vào rừng ấy thì cũng rượt theo khi đến chỗ rậm kia Chung hậu liền biến mất, Tiết Côn ngẩn ngơ giữa rừng, bỗng thấy hai bên có hai cây tòng ngã xuống một lượt đè mình chặt cứng.
Tiết Côn khi ấy la ré om sòn, rồi mới nghĩ rằng: Người sanh hết nết trăm thì thì chết hết trăm tật, có nguời chết chém chết đâm, có kẻ chết trói chết bệnh, nhưng cũng được chữ sanh thuận tử an, còn ta nay chết nơi tòng lâm này, thiệt là tức tối lắm! Nghĩ rồi lại khóc, phút đâu trận gió thổi qua, đá bay cây ngã, trong rừng nhảy ra một con cọp, nhăn răng múa vuốt, làm bộ rất dữ dằn, dường như muốn tới ăn thịt Tiết Côn vậy. Khi ấy Tiết Côn nói:
- Bớ con nghiệt xúc, như mạng ta tới số rồi thì tới ăn đi, chẳng nên nhảy nhót làm gì cho ta kinh hãi.
Nói vừa dứt lời xảy nghe nhạc chuông ngựa kêu vang, giấy phút Chung hậu đã đến trước mặt kêu và hỏi rằng:
- Sơn tặc, sao ngươi còn nằm đó, không lên ngựa đánh với ta ít trăm hiệp nữa chơi?
Tiết Côn nghe hỏi đáp rằng:
- Ta nay bị khốn nơi cội tòng, cử động không nổi, như đó chẳng có dung tình, chém giết chi mặc lòng, chớ có nói nhiều lời xóc óc.
Chung hậu cười và nói rằng:
- Cũng bởi mi nói liều nên mạng họa khi không. Mi thề: Như sau này có phản lòng, thời bị cây tòng đè chết, quỷ thần đã phán xét, mi khó lẽ dối trời, như bây giờ mi có nghe lời thì phải chân tâm quy phục.
Tiết Côn nói:
- Muôn ơn Quốc mẫu rộng lượng tha thứ, tôi chẳng dám sai ngoa, quyết một lòng ưng thuận.
Chung hậu nói:
- Không được buông trôi, phải thề chắc lời mới đặng.
Tiết Côn nói:
- Xin quỷ thần chứng giám, cầu trời Phật chứng trị, nếu sau lòng tôi có sai đi, phải bị chết trầm nơi đáy biển.
Chung hậu đã hả dạ, nhưng phải thứ tha bèn biểu Tiết Côn nhắm mắt chớ có mở ra, rồi niệm ít câu chú lầm thầm, lúc thì núi tòng biến mất, Tiết Côn mở mắt ra xem, thấy một khoảng đồng trống đất bằng, không thấy có một cây tòng nào hết, thương mã cũng y nguyên. Tiết Côn bèn nghĩ thêm rằng: Như vậy con xủ phụ dùng yêu thuật mà làm khốn hại mình, chớ chẳng phải tòng lâm, cũng không phải mãnh hổ nào tới đây. Thiệt lòng ta không phục quyết sanh tử một phen này. Nghĩ rồi lại cầm thương múa đánh. Chung hậu nói rằng:
- Phen này là hai lượt, mi thề dối với ta, gớm thay phản phúc lòng tà, giận bây mang lòng phản nghịch.
Chung hậu nói rồi lướt đánh. Tiết Côn đưa thương ngăn trở, dánh hơn hai mươi hiệp, Chung hậu giả thua nữa, giục ngựa chạy vòng ra phía sau núi, Tiết Côn thấy vậy cười ngất nói rằng:
- Nhục huyền hổ khấu, đố chạy đâu cho khỏi tay ta, Triệt Long vốn chỗ núi nhà, xủ phụ hẳn đã tới số.
Tiết Côn lấy làm đắc kế, buông ngựa đuổi theo. Chung hậu liền niệm lục giáp linh thần, tức thì đất bằng hóa ra biển lớn, trước mắt nước dồi sóng dợn, đầy tai đánh bủa ầm ầm, nào hay Chung hậu lập tâm, để cho Tiết Côn đuổi theo. Khi Chung hậu tới nới bãi biển, giả buông lời kêu réo chân trời, Tiết Côn giục ngựa đến nơi, nghe hết mấy lời than của Chung hậu. Chung hậu khi ấy giả liều mình nhảy xuống nước người và ngựa nổi linh đinh, Tiết Côn cũng quyết chẳng dung tình, cũng nhảy ào xuống sông cầm cho đặng, Chung hậu thấy Tiết Côn đã nhào xuông biển, mới nổi lên mặt nước kêu hỏi rằng:
- Bớ thằng sơn tặc mày quyết bắt cho được ta hay sao?
Nói rồi đánh ngựa một roi, chạy lên khỏi mặt biển, miệng thời hô niệm thần chú, đòi Thổ địa ở Triệt Long sơn bảo hóa ra một ông đạo già, chèo thuyền đi câu giữa biển.
Tiết Côn thấy Chung hậu đã mất, thì nổi giận căm gan, ngặt vì hết kế liệu toan nên phải cắn răng mà chịu. Tiết Côn đang lúc nguy cấp, lại bị nước dầm sóng bủa, may đâu xem thấy có ngư ông. Tiết Côn hết sức mừng lòng, cả tiếng kêu xin cứu mạng. Ngư ông nghe kêu bèn chèo thuyền bay tới hỏi rằng:
- Chẳng hay tướng quân tên họ là chi vì làm sao mà bị chìm nổi giữa biển này, xin người hãy bảy tỏ khúc nội, thì tôi mới chịu.
Tiết Côn đáp rằng:
- Chẳng giấu chi lão phu, tôi thiệt là Tiết Côn trại chủ, ở núi Triệt Long vì đánh với Tề quân, lầm tay Chung Vô Diệm, hóa ra sóng biển toan hại tôi, may có ông đi qua đây xin người ra ân cứu giúp, rồi bạc tiền sẽ thù tạ, cho chẳng thiếu chi.
Ngư ông nói:
- Việc cứu này rất dễ, tướng quân chớ lo chi, hiềm vì thuyền nhỏ như mo, chở cả ngựa cả người không đặng, xin đó đừng quản ngại, bỏ ngựa lại mới xong.
Tiết Côn nói:
- Ngựa này trong đời ít có, tên kêu là Bát sơn ngọc, sức đi ngàn dặm trong một giờ, lâu nay trăm trận đều nhờ có nó, như bây giờ mà bỏ lại thì thiệt thương tiếc vô hồi.
Ngư ông nói:
- Nếu tướng quân không chịu bỏ ngựa, ta đâu dễ để hại tới ta sao?
Nói rồi quay thuyền chèo đi, Tiết Côn kêu la lắm, mới trở lại. Tiết Côn khi ấy cực chẳng đã phải để con ngựa lại biển sâu, rồi lội leo lên thuyền ngó chừng con ngựa, thấy nhào lên hụp xuống thì nát ruột héo gan! Còn ngư ông chèo đi một đỗi mới đòi tiền mướn. Tiết Côn đáp răng:
- Tôi chẳng phải khách thương mà sẵn có tiền bỏ túi, để chúng tôi về sơn trại bao nhiêu tôi sẽ đền ơn.
Ngư ông nói:
- Như tướng quân không có tiền bây giờ thì phải thế đồ thế đạc, bằng không điều ấy, ắt phải xuống khỏi thuyền, chứ ngồi một mình cũng không đặng.
Tiết Côn nói:
- Ngư ông sao bức tôi cho thái quá, thiệt trong mình chẳng có vật chi còn những thương giáp bộ tùy đề phòng khi hoạn nạn mà thôi.
Ngư ông cả giận mà nói rằng:
- Mày là đồ nghịch đảng, sao không biết trả ân, bạc tiền chẳng có một phân, thương giáp cũng không chịu thế, thôi xuống phứt cho khỏi thuyền, để thuyền không lão đi kiếm cá.
Tiết Côn thái quá nổi nóng một khi rút gươm ra toan chém. Ngư ông thấy vậy nhảy xuống biển tức thì. Khi ấy Tiết Côn xem ngó tứ bề thấy mênh mông trời biển. Giây lát ngư ông lại nổi lên, mắng chửi Tiết Côn om sòm, rồi hụp lên hụp xuống ba bốn lần, chìm đi mất. Thình lình rời nổi dông tố, sóng dập thuyền hư, Tiết Côn lật đật cỡi đồ xiêm giáp ra mà xảm trét, nhưng mà bị sóng lớn quá, xảm mấy cũng không rồi, nước vô đầy thuyền ngập sạp. Tiết Côn hết sức phải thôi, vịn lấy thuyền mà rồi than thở. Khi ấy Tiết Côn van vái chín phương Trời mươi phương Phật và cầu cùng chư vị thánh thần, xin cho biển lặng sóng êm, thoát khỏi mồm tôm miệng cá, trở về núi làm chay khánh hạ, cùng lập đền đài bái tụng thần ân. Đương khi van vái xa gần, bỗng nghe tiếng đồng la nổi chập. Tiết Côn bèn ngó lại, thấy có chiếc quan thuyền chèo gần tới, có treo cặp lồng đèn vẽ phuợng, rõ ràng một chiếc thuyền rồng, quân gia hầu hạ rất đông, khi tới sắp bày tề chỉnh. Tiết Côn cả mừng, kêu mà nói rằng:
- Bớ thuyền quan gia! Xin tới đây cứu mạng.
Quân thủy thủ nghe kêu bèn chèo thuyền ghé lại cho Tiết Côn bước qua, rồi hỏi rằng:
- Ngươi hà cớ gì lại bị ở đây mà kêu cứu mạng? Bộ thằng này mặt phản hãy quỳ tới gần đây, để ta tâu với nương nương hay, còn ngài dậy lẽ nào cho biết.
Tiết Côn khi đó quỳ lạy trước mũi thuyền, chờ cho quân vào phi báo. Giây phút cung nga hai bên đứng dẹp, bước ra một vị phu nhân kêu hỏi rằng:
- Bớ thằng kia! Làm gì mà cúi đầu như vậy?
Tiết Côn nghe kêu hỏi bèn ngửa mặt ngó lên thấy diện mạo một vị phu nhân dữ dằn, thì đã biết là Chung quốc mẫu, miệng tuy há mà chẳng ra lời, mắt nhìn sững, lặng thinh không nháy. Chung hậu khi ấy kêu và nói rằng:
- Bớ Tiết Kế Nguyên! Mi tới đây có việc gì? Sao không trở về sơn trại?
Tiết Côn nghe nói tức giận ứa gan, mà chẳng dám trổ hình cứ cúi đầu giả lạy lia lại mà thưa rằng:
- Trăm lay Quốc mẫu, xin mở lượng hải hà thứ tha cho tiểu bối, tôi cam chịu tội, muôn thác đã dư.
Chung hậu nói:
- Mày là thằng phản phúc, nếu cứu mày cũng đã uổng công, mày mà ra đặng khỏ vòng thì cứ việc giở theo thói cũ.
Tiết Côn khi ấy thề thốt hết lời.
- Như ngày sau có đổi dời, muôn kiếp trầm luân nơi đáy biển.
Chung hậu cũng biết Tiết Côn còn phản nữa, nhưng vì quan dĩ đắc, nhất tướng nan cầu, nên phải dằn lòng làm cho Tiết Côn tâm phục. Suy nghĩ xong rồi, bèn kêu Tiết Côn mà nói rằng:
- Như mày đã chánh tâm quy thuận thì ta sẽ cứu nể tàn sanh, vậy phải nhắm mắt chờ xem, để ai gia tác pháp.
Tiết Côn vâng mạng nhắm mắt lại rồi. Chung hậu tay cầm cây bửu kiếm niệm châm ngôn liền thấy một khoảng đồng bằng, chẳng có sông biển chi hết. Tiết Côn mở mắt ngó cùng, thấy ngựa còn ăn cỏ trên núi, khôi giáp đều treo bên rừng nhỏng nhảnh, còn mình thì ngồi trong quách nhỏ ở tại nơi gò mã đất. Tiết Côn khi ấy đứng dậy giả cúi đầu lạy tạ ơn, rồi đi lấy thương mà mặc vào xong xuôi, bèn đứng ngậm ngùi suy nghĩ một hồi, rồi nhảy lên ngựa cầm thương giục tới, cả kêu xủ phụ mà hỏi rằng:
- Sao ngươi dùng thuật hại ta?
Chung hậu thậy vậy thì cười và nói:
- Ta biết mày là đổ phản nghịch, tha giết mi đã mấy lần sao mi chẳng biết ăn năn, mà cải tà quy chánh?
Tiết Côn nói:
- Như ngươi muốn ta quy thuận thì chờ kiếp khác sẽ hay, chừng nào vua Thập diện diêm vương biểu ta thời mới chịu, chớ bây giờ ở trên dương thế ta đâu phục Tề bang.
Chung hậu cả giận, hươi đao đâm tới. Tiết Côn cũng múa côn đâm nhầu, lại đánh hơn ba trăm hiệp dư nữa. Chung hậu cũng bỏ chạy. Tiết Côn dừng ngựa lại nghĩ rằng: Con xủ phụ trá bại, toan làm khốn hại mình, chẳng theo nó làm gì, vậy phải trở về lo kế khác.

Hồi Thứ Ba Mươi Sáu

Tiết Kế Nguyên đi chơi địa phủ
Chung Vương hậu tấu khải về trào

Nói về Chung hậu trá bại, chạy đặng một đỗi xa, ngó lại không thấy Tiết Côn đuổi theo, mới nghĩ rằng:
- Thằng sơn tặc này nếu mình không làm nhục nó, thì nó không chịu đuổi theo.
Nghĩ vậy bèn quầy ngựa lại kêu rằng:
- Bớ Tiết Côn, mày là một thằng tham sanh quý tử, vậy mà cũng xưng là sơn trại đại vương, ta đây pháp lực cao cường, giết mày như vậy cũng không có tiếng, vậy để ta nói cho mà nghe, lần thứ nhất bị dây tiên trói, lần thứ nhì mắc kẹt trong cội tòng, lần thứ ba chết trôi chết nổi giữa sông, ta cũng đã nhơn lòng cứu tử, đi đang lúc bình thường vô sự, mấy khi xưng bá xưng hùng, mới cùng ta một trận giao phong, mười hai nước đều biết mày là một thằng vô dụng .
Tiết Côn nghe nói phừng phừng nổi giận mắng hét om sòmn chỉ mặt Chung hậu mà nói rằng:
- Bớ con bà chằng, ta chẳng giết được mày, không phải là người hảo hớn.
Nói rồi cầm thương đâm đại. Chung hậu cũng lẹ tay gạt đỡ, hai ngựa giao kề, đánh vùi hơn trăm trận. Chung hậu thấy Tiết Côn mặt giận hầm hầm, nên cứ giả đò thua sút, làm cho Tiết Côn có ý khi dễ mà đuổi theo, bèn đánh cầm chừng đến sáu bảy chục hiệp nữa. Chung hậu giả ngăn đỡ không lại, bèn quất ngựa chạy ro, Tiết Côn quên sự quanh co, cứ giục ngựa đuổi nà theo Chung hậu. Chung hậu xem thấy cả mừng, kịp niệm chân ngôn, hóa ra một tòa cổ miếu, rồi tàng hình di mất, Tiết Côn theo tới đó mà không thấy tăm hơi, đi bốn phía truy tầm, thấy dấu chân ngựa vào trong miếu, Tiết Côn sẵn giận chạy kiếm dáo dác tư bề, thấy cổ miếu hương tàn khói lạnh, vách rả rêu in, ngó vậy giật mình đi qua phía khác, lại thấy tòng xanh bá tốt, đào thắm liễu non, trước có bụi huỳnh sa, sau có cầu bắt qua đi qua bên núi khác, lại có đường đi thẳng rẵng, về sơn trại cũng gần. Tiết Côn bèn giục ngựa đi lần lần, qua khỏi cầu một đỗi, rồi ngó lại cỗ miếu đâu không thấy, trời lại tối như ban đêm, gió thổi một cách lạnh lùng, cả mình đều rởn óc. Thời may đâu lại gặp một người, cao lớn hai trượng dư, mặt giống như thoa vàng, mình mang đồ trắng lốp, hình dung xem rất cổ quái, mặt mày thấy cũng thảm sầu, Tiết Côn mới nghĩ rằng:
- Vì chưng theo Chung Vô Diệm, mới gặp con quỷ vô thường.
Tiết Côn nghĩ như vậy, rồi nhắm mắt đi qua tới ngã ba đứng lại, ngựa đã đi không nổi, té nhủi xuống một khi, quỷ đâu chạy tóe tứ vi, cầm chiên hồn sách đè ra trói cổ. Quỷ vô thường nói: - Mày là thằng ăn cướp, nay số đã mãn rồi, vua Diêm Vương sai ta đi bắt hồn về âm ty trị tội.
Nói rồi nắm dây lôi kéo. Tiết Côn khi ấy cũng mê man, đi dọc đường xem thấy hai bên kẻ lớn người nhỏ, la khóc vang dậy, đều chỉ vào mặt mình nói rằng:
- Thằng này hồi nó ở trên dương thế làm chủ trại Triệt Long, đã hiếp vợ hại chồng, lại đốt nhà lấy của, nay nó đã tới số, mau phải thường mạng cho ta.
Tiết Côn nghe nói thì thất thanh hồn vía, mới nghĩ rằng:
- Mình mới đánh với với con Chung xủ phụ đây, làm sao mà thác xuống âm ty như vậy? Người đời danh lợi cũng chẳng làm gì, uổng một kiiếp anh hùng cái thế, nếu hồi sống biết cơ quan như vầycũng không nên ăn cướp làm gì.
Và vừa đi vừa nghỉ, bỗng đâu lũ quỷ áp ra, kẻ thì cướp thương, người thì giành ngựa, đứa thì xiết giáp, thằng thì lấy khôi. Vô thường lại cầm dây lôi kéo, đánh thôi xơ vơ xửng vửng, dẫn đi hết mấy tầng địa ngục, thấy nhiều chuyện ghê gớm, kẻ thì không áo không quần, người thì bị vạc dầu cưa xẻ, có kẻ bị cầm dao cắt lưỡi, lại có người phải bỏ cối mà xay, thảy đều là những người không thảo không ngay, với mấy bọn lừa thầy phản bạn, ở dương thế tưởng là quấy phá, xuống âm ty không mảy không sai. Lúc này quỷ vô thường lại dẫn lên coi một cái đài cao có hơn trăm trượng và cắt nghĩa rằng:
- Ấy là vọng hương đài, người ta chết được bảy ngày cho lên đó dòm về quê quán.
Kẻ lên người xuống vô số hằng hà. Tiết Côn lên tới từng thứ ba, thấy núi Triệt long như vẽ, cao thấp mấy tòa sơn trại, những là Phân kim đình và Tụ nghĩa đường, còn lâu la qua lại lăng xăng, chỗ đánh bạc, đánh cờ nơi uống trà, uống rượu. Tiết Côn thấy vậy như cầm đao cắt ruột lụy ứa hai hàng, châu rơi lả chả, chua xót trăm bề, không hề mong hiệp mặt tớ thầy, khó nỗi gặp vui vầy bạn tác. Quỷ vô thường khi ấy thấy Tiết Côn khó lóc, lại thêm sỉ nhục nhiều lời, dẫn đi một hơi đã tới Sum la điện. Hai bên những Ngưu đầu mã diện, tay cầm đồ hình ccụ dữ dằn. Vua Diêm vương phân đóan phân minh, đài nghiệp kiếng tỏ soi thiện ác. Khi quỷ dẫn Tiết Côn vào quỳ trước sân rồi, vua Diêm Vương truyền cho phán quan, đem tra sổ bộ, Phán quan vâng lệnh , vội vàng xét hết những điều gian dối rồi tâu lại rằng:
- Tiết Côn vẫn đà đáng tội, đã giết người còn lại đốt nhà, già trẻ cũng không tha, quân dân đều bị giết, thiệt một tay ác nghiệt, tội đáng bỏ vạc dầu.
Diêm Vương nghe tấu gật đầu, liền truyền cho Dạ xoa cứ phép. Quỷ dạ xoa phụng chỉ, nắm tóc Tiết Côn xốc đi, vừa bước ra trước sân chầu , may đâu có Tinh quân đi tới, Diêm Vương xuống ngai tiếp rước. Quỷ Dạ xoa trà nước lăng xăng. Tiết Côn khi ấy xem thấy, không biết Tinh quân ấy là vị nào mà được tiếp rước như vậy, bèn xem kỹ lại, thiệt là Chung nương nương, mới nghĩ thầm rằng:
-" Hồi ta còn ở dương thế, đánh với nó bốn năm phen. Cớ làm sao ta mới chết xuống đây, mà nó cũng chết theo như vậy? Không biết nó là gì mà Diêm Vương làm lễ đãi, còn quỷ tốt cũng sợ hãi lăng xăng".
Khi Tiết Côn đang suy tính, quỷ tốt thấy miệng nói lẩm bẩm mới hỏi:
- Thằng kia mày nói gì đấy, có biết vị Tinh quân đó là ai không?
Tiết Côn đáp:
- Vợ của Tề Tuyên Vương, tên là Chung Vô Diệm, chớ ai mà ta chẳng biết.
Tiết Côn nói chưa dứt tiếng, Quỷ tốt đã vả miệng, rồi nói rằng:
- Đồ Sơn tặc vô tri, sao mày dám kêu xách mé? Ấy là Mão đoan tinh giáng thế, để mà phó tá Tề Vương.
Tiết côn nói:
- Ta có biết Mão đoan tinh là ai đâu, nghe chúng kêu là Chung Vô Diệm.
Quỷ tốt lại vả luôn ba bốn vả nữa, Tiết Côn nổi nóng nói rằng:
- Bọn quỷ tốt này ác thiệt, đại trượng phu ở đời, đáng việc nói thì nói, dầu có chết cũng cam, tao đã bị trói bị giam, bây cứ theo đánh theo vả.
Quỷ tốt nói:
- Tao đánh mày như vậy là làm phước cho mày.
Tiết Côn nói:
- Bây làm phước cái gì mà đánh vả, nếu bây giờ rộng lượng hóa cho ta khỏi chết mới hay.
Quỷ tốt nói:
- Vậy là mày không biết, để tao nói cho mà nghe. Mão đoan tinh sanh trưởng ở Diêu Trì. Đệ tử bà La San thánh mẫu, giáo chủ u minh đều kiêng vị, thần thông pháp lực vô cùng! Như mày muốn thoát khỏi vạc dầu kia, thì phải cầu người cứu giúp. Thiên đường với địa ngục, cách nhau chẳng bao xa, như mày nghe lời ta, họa may mới khỏi bị nấu.
Đương lúc quỷ tốt nói chuyện với Tiết Côn nghe Diêm Vương truyền lệnh đem Tiết Côn ra hành hình. Quỷ tốt vâng chỉ xúm lại khiêng Tiết Côn đem đi, đến nơi thì thấy dầu đương sôi sùng sục, lửa đã hực phừng phừng, Tiết Côn thấy vậy thất vía hồn kinh, cả kêu Chung quốc mẫu nói rằng:
- Xin từ bi hỉ xả, cứu khỏi chết phen này, trông ơn Quốc mẫu ra tay,rồi sẽ có ngày báo đáp.
Chung hậu nghe kêu, truyền quỷ tốt đình lại dẫn vô, ra mắt Diên Vương , Tiết Côn quỳ trước sân chầu, lạy tạ muôn ơn cứu mạng Chung hậu nói:
- Ta đã mấy lần dụ dỗ khuyên mi đầu hàng, trên trời có tam quan, dứới đất có thập điện, mi thề rồi lại phản, nhý vậy đã mấy phen thọ tội âm ty, sao biết ta kêu réo. Bởi vì mày thề dối tới kiếp chết mới hay, mi bây giờ muốn tính lẽ nào có Diêm Vương làm chứng.
Tiết Côn quỳ lạy và thưa rằng:
- Sâu bọ cũng còn muốn sống, huống chi một giống loài người, tôi xin theo Quốc mẫu cầm roi đền ơn thọ, lập công cùng triều đình, bỏ hết sự lỗi lầm ngày trước, nếu có sai ngoa thời muôn kiếp luân hồi, chốn phong đô chẳng được làm người, thân trâu ngựa đời đời kiếp kiếp, xin Diêm Vương soi xét cho cứu tử hồi sanh.
Chung hậu cả mừng, niệm mấy tiếng châm ngôn, Tiết Côn tỉnh hồn trương hai con mắt ra ngó. Sum la đâu mất, Diêm chúa cũng không, một mình quỳ giữa đồng, bốn bề đều là cây cỏ, thương ngựa còn đó. Tiết Côn liền lên ngựa đứng đó ngơ ngẩn và nghĩ rằng:
- Thiệt là pháp lực cao cường, hóa làm Diêm Vương thập điện, thần thông biển hiện, xuất quỷ nhập thần, đầu phục đi cho rồi, kẻo để lâu mang họa.
Nghĩ như vậy liền quỳ xuống lạy tạ xin cải tà quy chánh, bó thân về với triều đình sớm khuya chầu chực minh quân, bỏ các việc cường đồ nghịch đảng. Chung hậu cả mừng. Liền xuống ngựa đỡ dậy và nói rằng:
- Tướng quân miễn lễ , bây giờ phải trở về sơn trại, mà sắp đặt cho xong.
Tiết Côn tạ ơn, rồi lên ngựa đi theo Chung hậu trở về sơn trại. Khi về tới Tụ nghĩa đường, Tiết Côn truyền lệnh cho bốn tên đầu mục dắt bọn lâu la ra triều bái tung hô quốc mẫu, rồi bày yến tiệc, sai lâu la qua dinh Tề rước mời các đại tướng qua dự tiệc. Khi yến ẩm xong xuôi, mở hết mấy kho lương thảo bạc vàng, cấp phát cho bọn lâu la và ra lời dụ rằng:
- Như ai muốn đi theo đầu Tề thì đi, bằng không thì cho lương tiền đem về làm ăn nuôi vợ, con.
Còn dư bao nhiêu lương thảo thì đóng vào xe chở theo. Khi sắp đặt xong xuôi đốt hết sơn trại, kéo lâu la xuống núi, thẳng tới Tề dinh. Chung hậu lại dặn Tiết Côn rằng:
- Tướng quân có về, chừng triều kiến quân vương xong rồi, như người có phong cho quan tước chi, bất kỳ là lớn nhỏ, cũng đừng có tạ ơn, chờ chừng nào ai gia ám hiệu chịu cho, rồi sẽ lạy tạ.
- Tiết Côn vâng mạng tạ ơn. Chung hậu liền truyền lệnh ban sư, tam quân đều bạt trại, kéo binh về kinh thành mừng rỡ.
Đây nói về Tuyền Vương đang lúc lâm trào. Văn võ triều bái rồi xảy có quan Hùynh Văn vào tâu rằng:
- Nay Chung quốc mẫu bình phục đặng Tiết Côn đã thâu binh phản hồi cách hoàng thành chẳng xa, xin Thánh hoàng định đoạt.
Tuyên Vương nghe tâu liền truyền cho văn võ, hộ giá thân nghinh, ra khỏi hoàng thành, tới chỗ trường đình đợi rước. Quân thị vệ vâng lệnh, sắm sửa long xa phụng tán, rồi Tuyên Vương ngự đến Dịch đình tạm nghỉ. Còn Chung Quốc mẫu lúc này kéo binh về gần tới đó, có quân thám tử trở lại báo rằng:
- Có thiên tử ngự giá thân chinh và văn võ bá quan đông lắm, còn đợi ở nơi Dịch đình , nên chúng tôi phải tâu lại cho mẫu hoàng đặng rõ.
Chung hậu nghe bảo thì cười thầm nghĩ rằng:
- Tuyên Vương thiệt có mưu sâu, biết ta vì nước vì dân và lắm công lao khổ , nên cực chẳng đã phải làm bộ như vậy, chớ trong lòng thiệt là không muốn thấy mặt.
Nghĩ rồi truyền quân đi hưỡn hưỡn lại sau, bổn thân cưỡi ngựa về trước, và bảo Tiết Côn hộ giá theo mình. Khi tới Dịch đình, Tuyên Vương bước ra nghinh tiếp, cầm tay Chung hậu nói rằng:
- Ngự thê, chinh Đông, Tây phạt làm cho xã tắc bình an, Trẫm rất đỗi cảm đội ơn vô cùng .
Chung hậu tâu:
- Bởi nhờ Hồng đức của Thiên nhan, chớ thần hậu có tài năng gì đâu, mà dám nhận lời khen nhý vậy?.
Kế đó, Chung hậu đem việc đánh phục Tiết Côn, thuật lại cho Tuyên Vương nghe, rồi kêu Tiết Côn tới trước cẩm đình, mà triều bái Thiên tử, Tiết Côn vâng chỉ, tung hô ba tiếng và lạy hai mươi bốn lạy xong rồi. Tuyên Vương truyền cho bình thân. Tiết Côn tạ ơn đứng lại một bên. Thiên tử mới xem diện mạo Tiết Côn thì thấy mày cọp, mắt rồng, mặt tròn, tai lớn, mình thời ngàn khôi ngân giáp, lẫm lẫm oai phong, bèn khen thầm rằng:
- Nếu được tướng này phó tá giang sõn, rất đáng một vị Tề trào lương đống.
Khen rồi lại hỏi Chung hậu rằng:
- Vậy chớ ngự thê đã phong thưởng cho gã làm chức chi hay chưa?
Chung hậu thưa:
- Việc trào đình tước lộc, phải chờ lệnh bệ hạ phong cho, chớ thần thiếp đâu dám tự chuyên quyền điều ấy.
Tuyên Vương khen phải và nói rằng:
- Như vậy để về trào sẽ hay.
Chung hậu cũng gật đầu liền truyền quân hộ giá thương trình, vua Tuyên Výõng ngồi trong long xa. Chung hậu thì đi phụng kiệu, Tiết Côn cưỡi con Bát sơn ngọc mã, cùng bá quan hộ giá theo sau, thẳng về kinh thành, tới Kim loan điện, hai vợ chồng ngồi trên long đôn, bá quan bái hộ xong rồi, vua truyền chỉ cho Tiết Côn vào mà phong tước. Tiết Côn tới trước Kim loan điện triều bái, Tuyên Vương liền phán rằng:
- Tiết Côn nay đã cải tà quy chánh, quyết lòng phò tá quả nhơn, trẫm phong cho làm chức phó tổng binh, khá tận trung báo quốc.
Tiết Côn liếc thấy Chung hậu chưa ra ám hiệu cứ đứng hoài, chưa chịu tạ ơn; vua Tuyên Vương lại phán:
- Thôi để trẫm phong cho làm Binh mã đại nguyên soái, chờ có công lao với nhà nước rồi trẫm sẽ phong cho dự tước công hầu.
Tiết Côn cũng đứng một hồi lâu, chưa chịu tạ ơn Thiên tử. Tuyên Vương thấy vậy lấy làm lạ mới nói rằng:
- Việc này giao cho ngự thê phân xử, vì trẫm chưa rõ căn do, làm sao đã phong quan to, mà gã còn hiềm chức nhỏ?
Chung hậu nói rằng:
- Vốn thánh thượng chưa rõ, tôi xin phân lại tỏ tường, vì đương khi hội chiến trường, thần hậu đã thâu làm nghĩa tử.
Tuyên Vương nghe rõ mới nói rằng:
- Như vậy trẫm phải phong cho gã làm Đông lộ vương điện hạ, tứ tánh theo họ Điền, truyền Công bộ công quan, kiếm phủ đệ cho Vương nhi cư trú.
Tiết Côn khi ấy liếc thấy Chung hậu đã ra ám hiệu, vội vàng quỳ xuống sân chầu, lạy tạ ơn Thiên tử. Tuyên Vương lại truyền chỉ bày tiệc hạ công , khao thưởng tướng sĩ rồi bãi chầu, ai lui về dinh nấy

<< Lùi - Tiếp theo >>

HOMECHAT
1 | 1 | 158
© Copyright WAPVN.US
Powered by XtGem.Com