watch sexy videos at nza-vids!
WAPVN.US
00:00:1830/04/2025
Kho tàng truyện
Chỉ mục bài viết
Đồi Thỏ - Chương 26-50
Trang 2
Trang 3
Trang 4
Trang 5
Trang 6
Trang 7
Trang 8
Trang 9
Trang 10
Trang 11
Trang 12
Trang 13
Tất cả các trang
Trang 10 trong tổng số 13

 

Chương 44

Thông Điệp Đến Từ El-ahrairah

Tính thụ động bắt buộc trong sự phòng thủ của họ, sự chờ đợi vô tận trở nên không thể chịu đựng nổi. Đêm cũng như ngày, họ nghe thấy tiếng nện thình thịch nghe như bị bóp nghẹn của những chiếc cuốc chim trên đầu mà mơ về sự sụp đổ của các hang động, về từng sự kiện kinh khủng một. Họ là chủ đề của "lâu-đài-tâm-lý" trong dạng thức cao nhất của nó.
Lâu đài Thập tự chinh của Robin Fedden

"Họ đã thôi không đào bới nữa, Thủ lĩnh Cây Phỉ." Thủy Cự nói "Như tôi biết thì không còn ai trong hang nữa."
Trong cái bóng tối ngột ngạt của Tổ Ong, Cây Phỉ đẩy ba bốn chú thỏ đang nằm giữa những cái rễ cây sang một bên và lên đến thềm đất cao hơn nơi Thủy Cự đang nằm lắng nghe những tiếng động từ trên mặt đất vọng xuống. Bọn Efrafa đã đến cánh rừng sồi vào lúc nhá nhem tối và ngay lập tức bắt tay tìm kiếm dọc các bờ đất, giữa những gốc cây để tìm hiểu xem cánh động thỏ rộng lớn như thế nào và các hang nằm ở đâu. Bọn chúng rất ngạc nhiên khi thấy quá nhiều hang trong một khu vực nhỏ như thế. Bởi vì đa số chưa từng ở qua cánh đồng thỏ nào ngoài Efrafa, nơi chỉ có một ít hang mà phải phục vụ cho nhu cầu của quá nhiều thỏ. Đầu tiên chúng cho rằng hẳn phải có cả một đội quân thỏ rất đông ở dưới lòng đất. Sự im lặng và trống trải của rừng sồi thoáng rộng khiến chúng đâm nghi ngờ và hầu như chỉ dám lảng vảng bên ngoài vì sợ bị mai phục. Hoắc Hương liên tục phải trấn an chúng. Kẻ thù, hắn giải thích rành rẽ, chỉ là một lũ ngu vì thế mới làm nhiều đường chạy hơn số đường mà một cánh đồng thỏ có tổ chức tốt cần đến. Chẳng bao lâu nữa chúng sẽ khám phá ra là mình mắc sai lầm, bởi vì mỗi đường chạy đều mở rộng ra cho đến khi nơi này trở nên không thể phòng ngự được. Phân của con chim trắng rải rác trong rừng nhưng rõ ràng là đã có từ lâu rồi. Ngoài ra không có dấu hiệu nào khác chứng tỏ con chim này ở đâu đó gần đây. Tuy vậy, nhiều chú thỏ thường dân vẫn tiếp tục cảnh giác, lo sợ nhìn chung quanh mình. Tiếng hót bất thần của con chim te te trong vùng núi cũng khiến cho một hai chú thỏ lồng lên bỏ chạy cuống cuồng về phía sĩ quan chỉ huy của chúng. Huyền thoại về con chim đã đánh nhau vì Thlayli trong cơn bão gió không mất đi đâu trong những câu chuyện kể trong hang ở Efrafa.

Hoắc Hương bảo Thạch Trúc đặt bốt canh gác và cử một đội tuần tra thường xuyên, trong khi Cỏ Roi Ngựa và Cúc Bạc giải quyết những cái hang đã bị chặn. Cúc Bạc bắt đầu rà dọc theo bờ đất, trong khi Cỏ Roi Ngựa vào trong rừng nơi các miệng hang nằm giữa những chùm rễ cây. Chú ta chạy tọt vào ngay một đường chạy chưa bị lấp và để tai nghe ngóng, nhưng chỉ có sự yên lặng. Cỏ Roi Ngựa, kẻ thường làm việc với tù nhân hơn là kẻ thù, ra lệnh cho hai thỏ dưới trướng dẫn đường xuống trước. Việc khám phá ra một đường chạy trống, yên tĩnh làm dấy lên trong chú ta hy vọng có thể chiếm giữ được cánh đồng thỏ bằng cách bất thần tấn công vào khu trung tâm. Những chú thỏ đáng thương vì tuân theo lệnh chú ta đã gặp phải Xám Bạc và Gạc Nai đứng đợi sẵn ở điểm nơi đường chạy thông ra ngoài. Chúng bị một trận mưa đấm đá và khó khăn lắm mới thoát được ra ngoài. Hình ảnh thảm hại của chúng chẳng làm được gì để động viên các thành viên khác trong đội Cỏ Roi Ngựa, những kẻ đang miễn cưỡng đào đất và chỉ tiến lên trước được một đoạn rất ngắn trong bóng nhập nhoạng trước lúc trăng lên.
Cúc Bạc cảm thấy rằng chính chú phải nêu gương cho quân sĩ nên tự mình đào đường đi trong lớp đất nhẹ, tơi xốp ở một trong những đường chạy trên bờ đất. Trong khi chăm chăm chú chú cày vào lớp đất mềm như con ruồi đậu trên miếng bơ mùa hè và cố giữ cái đầu tỉnh táo, chú ta thình lình thấy mình đối mặt với Blackavar, cậu này cắm hàm răng trước thật sâu vào cổ họng chú ta. Cúc Bạc không làm sao sử dụng được sức nặng của mình, bèn la lên bai bải và lấy hết sức đá chân lên. Blackavar vẫn bám chặt lấy đối thủ. Cậu bị Cúc Bạc, vốn là một tay thỏ to xác như tất cả bọn sĩ quan ở Efrafa, lôi đi một đoạn ngắn trước khi có thể dứt ra khỏi đối thủ. Blackavar nhổ ra một miệng đầy lông, phóng lên, quào quào hai chân trước. Nhưng Cúc Bạc đã chuồn mất, chú ta đã may mắn chạy thoát mà không bị thương nặng thêm.

Bây giờ thì Hoắc Hương đã hiểu rõ rằng sẽ cực kỳ khó khăn, nếu không muốn nói là không thể, nếu chúng muốn tấn công vào cánh đồng thỏ qua những đường chạy được kẻ địch phòng vệ. Cũng vẫn còn cơ hội thành công nếu có thể mở một số đường chạy và xử lý chúng cùng một lúc, nhưng hắn không dám chắc người của mình có còn muốn làm điều đó sau những gì chúng đã chứng kiến hay không. Hắn cũng nhận ra rằng, ngay từ đầu hắn đã chưa tính toán kỹ những việc phải làm, khi việc chúng đổ bộ đến đây không còn yếu tố bất ngờ và buộc phải mở đường đi xuống; tốt nhất bây giờ hắn phải ngồi xuống mà tính toán cho thấu đáo. Thế là khi trăng lên, hắn gọi Thạch Trúc ra một chỗ và hội ý với thuộc cấp trung thành về vấn đề này.
Theo gợi ý của Thạch Trúc, có một cách đơn giản là kéo dài cuộc vây hãm khiến đối thủ lâm vào cảnh chết đói. Thời tiết ấm áp và khô ráo nên bọn chúng có thể dễ dàng ở ngoài trời đôi ba ngày. Nhưng ý kiến này bị Hoắc Hương nóng nảy bác bỏ. Trong thâm tâm, hắn không dám chắc là vào ban ngày, con chim trắng sẽ không xuất hiện mà bổ xuống từ trên trời tấn công chúng. Dù thế nào, chúng cũng phải ở dưới lòng đất vào lúc trời sáng. Nhưng ngoài nỗi lo âu bí mật này, hắn còn cảm thấy danh tiếng của mình phụ thuộc rất nhiều vào chiến thắng trong trận này. Hắn phải dẫn những Cốt Cán của mình lao lên tấn công lũ thỏ kia, đốn chúng ngã xuống và đánh cho một trận tơi bời. Một cuộc vây hãm sẽ là một sự thoái trào thảm hại. Ngoài ra hắn cũng muốn trở về Efrafa càng sớm càng tốt. Như hầu hết những vị tư lệnh, hắn không bao giờ dám chắc về những việc đang diễn ra sau lưng mình.
"Nếu ta nhớ không lầm," hắn nói "sau khi phần chính trong cánh đồng thỏ ở Nutley Cose bị chiếm đóng và trận chiến gần như đã kết thúc thì có một vài con thỏ cố thủ trong một cái hang nhỏ hơn khiến cho việc tóm chúng trở nên khó khăn. Ta đã nói rằng bọn này cần phải được giải quyết, sau đó ta quay trở về Efrafa với đám tù binh. Bọn chúng đã được giải quyết như thế nào và ai đã giải quyết chúng, anh còn nhớ không?"
"Chính là Đội trưởng Cẩm Quỳ ạ." Thạch Trúc nói "Anh ấy đã chết, tất nhiên rồi, nhưng tôi cho rằng ở đây cũng có ai đó đi cùng anh ấy lần đó. Tôi sẽ đi tìm hiểu xem sao."

Chú ta quay lại với một lính gác của Cốt Cán có vóc dáng to lớn nhưng lù đù, chậm chạp tên là Cúc Dại, thoạt đầu tay này khó mà hiểu nổi điều Thống soái tối cao muốn biết. Tuy vậy, cuối cùng cũng vỡ nhẽ ra, cậu ta xác nhận mình đã cùng đi với Đội trưởng Cẩm Quỳ hơn một năm trước, Đội trưởng đã bảo họ đào một cái hang dẫn thẳng xuống lòng đất. Cuối cùng, lòng đất được mở ra dưới chúng và cả bọn rơi xuống đám thỏ cố thủ, chúng đã chiến đấu và đánh bại bọn này.
"Vậy là, đó là cách duy nhất có thể làm." Hoắc Hương nói với Thạch Trúc "Và nếu tập hợp tất cả vào việc, lần lượt thay phiên nhau, chúng ta sẽ tìm được đường đi vào đó trước lúc trời sáng. Tốt nhất anh hãy đưa mấy tên lính canh của mình ra ngoài lần nữa - không nhiều hơn hai ba người - và bắt đầu ngay lập tức."
Chẳng bao lâu sau, Cây Phỉ và người của mình lúc này đang ở phía dưới trong Tổ Ong đã nghe thấy những tiếng đào đất đầu tiên ở phía trên đầu. Ngay sau đó, họ nhận ra việc đào đất diễn ra ở hai điểm. Một ở đầu phía bắc của Tổ Ong, ngay bên trên chỗ rễ cây sồi tạo thành một thứ giống như hành lang trong hang. Ở chỗ này, trần hang tạo thành lưới mắt cáo với những cái rễ lớn và rất khỏe. Điểm kia dường như ở phía trên khu vực trung tâm rộng lớn của Tổ Ong, nhưng ở gần đầu phía Nam hơn, nơi sảnh chính chia thành các ô và đường chạy với những cột đất ngăn cách ở giữa. Phía ngoài nhũng đường chạy này là một vài cái hang trong cánh đồng thỏ. Trong cái hang phủ đầy lông rụng ra từ bụng mình, Thanh Nhàn nằm cạnh đống cỏ và lá cây, được lớp đất phía trên che phủ, cùng lũ thỏ con bé bỏng vừa mới sinh đang ngủ bên cạnh.

"Vậy là có vẻ như chúng ta đang đặt kẻ thù trước khó khăn lớn nhỉ." Cây Phỉ nói "Tất cả việc này đều rất tốt, sẽ làm chúng cùn hết cả móng vuốt và tôi nghĩ chúng sẽ mệt lử trước khi công việc hoàn thành. Anh nghĩ thế nào về việc này hả Mâm Xôi."
"Tôi sợ là mọi việc xem ra không tốt như anh nghĩ đâu, Thủ lĩnh Cây Phỉ à." Mâm Xôi đáp "Đành là chúng sẽ gặp khó khăn với lớp đất phía trên. Có cả một lớp đất dày trên đầu chúng ta và rễ cây sẽ khiến chúng mất khối thời gian. Nhưng càng sâu xuống dưới mọi việc càng dễ dàng hơn. Chúng sẽ đào qua một cách nhẹ nhàng, nhanh chóng. Rồi cái trần rơi xuống và tôi không nghĩ là chúng ta có thể làm bất cứ cái gì để ngăn chúng lại."
Cây Phỉ có thể cảm thấy bạn mình run bắn người lên khi cậu ta nói. Khi âm thanh của tiếng đào hang tiếp tục, chú cảm thấy nỗi sợ hãi lan đi khắp các ngõ ngách trong hang. "Chúng sẽ mang chúng ta quay lại Efrafa." Vilthuril thì thầm với Xào Xạc "Bọn Cảnh sát Hội đồng sẽ…"
"Yên lặng nào." Sương Mai nạt "Các chú thỏ còn chưa nói thế mà cớ sao chúng ta lại có ý nghĩ như vậy? Tôi thà ở lại đây trong tình cảnh khó khăn hiện nay còn hơn là chưa bao giờ rời khỏi Efrafa."

Thật là một câu nói đầy dũng cảm, nhưng Cây Phỉ không phải là người duy nhất có thể nói trắng ra được suy nghĩ của cô thỏ. Tóc Giả nhớ lại cái đêm ở Efrafa khi chú ra sức trấn an cô thỏ bằng cách kể về những mỏm núi cao và nói rằng cuộc chạy trốn chắc chắn thành công. Bây giờ trong bóng tối, chú dụi vào vai Cây Phỉ, ép bạn vào một bên vách cái hang rộng.
"Nghe này, Cây Phỉ," chú nói "chúng ta sẽ không kết thúc lãng xẹt như thế này đâu. Không, bởi đường đi còn dài. Khi trần rơi xuống, chúng sẽ xuống tới đầu này Tổ Ong. Nhưng chúng ta thì có thể đưa mọi người quay trở lại mấy cái hang để ngủ phía sau rồi bít kín những đường chạy dẫn đến đó. Thế là chúng chỉ xôi hỏng bỏng không mà thôi."
"Được thôi, nếu làm thế chúng ta có thể kéo dài thêm một chút thời gian." Cây Phỉ nói "Nhưng rồi chẳng bao lâu sau, chúng sẽ lại đánh vào được những hang để ngủ một khi chúng đã xuống được dưới này."
"Thế thì chúng sẽ tìm thấy tôi ở đấy khi chúng làm được điều đó," Tóc Giả nói "cùng với một hai thỏ nữa. Tôi sẽ chẳng băn khoăn đâu nếu như chúng không quyết định trở về nhà."

Với một cái nhăn mặt đầy ghen tị, Cây Phỉ nhận ra rằng Tóc Giả thực sự đang nóng lòng chờ đợi tiếp đón cuộc tấn công của bọn Efrafa. Tóc Giả biết mình đánh nhau rất cừ và không muốn bỏ lỡ cơ hội chứng tỏ điều đó. Chú ta không nghĩ về bất cứ điều gì khác. Tình thế vô vọng của cả bọn chẳng có một chỗ nào trong suy nghĩ của chú. Thậm chí tiếng cào bới trên đầu mỗi lúc một rõ ràng hơn cũng chỉ khiến chú ta nghĩ đến cách thức tốt nhất để hy sinh đời mình một cách đầy tha thiết. Nhưng những người khác còn có thể làm được gì nữa đây? Ít nhất thì sự chuẩn bị của Tóc Giả cũng khiến cho những người khác bận rộn và có thể làm được gì đó hầu xua đi nỗi sợ hãi đang âm thầm tràn ngập khắp cánh đồng thỏ.
"Anh nói phải đấy, Tóc Giả." Cây Phỉ nói "Hãy chuẩn bị cho một sự đón tiếp nho nhỏ. Anh bảo Xám Bạc và những người khác điều anh muốn để họ bắt đầu chuẩn bị nhé?"

Trong khi Tóc Giả giải thích kế hoạch của chú ta cho Xám Bạc và Nhựa Ruồi thì Cây Phỉ cử Thủy Cự đi đến đầu phía Bắc Tổ Ong lắng nghe động tĩnh ở đó và thường xuyên báo cáo lại cho chú những gì chú ta khám phá được về tiến trình đào hang của bọn Efrafa. Theo những gì chú thấy, sẽ chẳng có gì khác nhau lắm dù trần sẽ sụp xuống ở chỗ ấy hay ở chính giữa, nhưng ít nhất thì chú cũng cố chứng tỏ cho những người còn lại biết thủ lĩnh của chúng vẫn đang cảnh giác.
"Chúng ta không thể phá những vách tường đổ xuống để chặn đường chạy ở giữa, Tóc Giả à." Nhựa Ruồi nói "Anh cũng biết là chúng chống đỡ cái trần ở đầu này."
"Tôi cũng biết thế." Tóc Giả đáp "Chúng ta sẽ đào vào vách tường của mấy cái hang để ngủ ở phía sau. Dù sao thì cũng phải mở rộng chúng ra, nếu tất cả chúng ta cùng dồn vào trú ẩn trong đó. Sau đó thì lấp chỗ đất xốp này vào khoảng trống giữa các cột đất. Chặn đứng tất cả những việc này đúng lúc."
Từ khi thoát khỏi Efrafa, địa vị của Tóc Giả được nâng lên rất nhiều. Thấy chú đầy hăng hái, những người khác cố hết sức dẹp nỗi sợ hãi sang một bên và làm tất cả những gì chú bảo, mở rộng những cái hang về phía đầu hướng Nam của Tổ Ong và lấp lớp đất mềm vào các đường chạy cho đến lúc những thứ trước kia từng là dãy cột bắt đầu biến thành một bức tường vững chắc. Giữa lúc công việc này dừng lại một chút để mọi người nghỉ thì Thủy Cự quay về báo cáo rằng việc đào đất ở đầu phía Bắc đã ngưng lại. Cây Phỉ đi đến năm xuống cạnh chú ta, lắng tai nghe hồi lâu. Chẳng có tiếng gì cả. Chú bèn quay về chỗ Gạc Nai đang đứng gác ở cuối một đường chạy vẫn chưa bị bít lại - đường chạy của Kehaar như họ vẫn gọi.
"Anh biết chuyện gì xảy ra không?" Chú hỏi "Chúng đã nhận ra rằng mình đang ở giữa những rễ sồi phía trên kia nên đã bỏ đấy. Bây giờ thì chúng sẽ gặp nhiều khó khăn hơn ở đầu đằng kia."

"Tôi cũng cho là thế Thủ lĩnh Cây Phỉ ạ," Gạc Nai đáp. Một lát sau, chú ta nói tiếp, "Anh có nhớ bọn chuột trong nhà kho không? Vậy mà chúng ta đã thoát ra một cách ổn thỏa đấy thôi, có đúng thế không nào? Nhưng tôi e là mình không thể thoát khỏi vụ này. Thật đáng tiếc sau tất cả những gì chúng ta đã cùng nhau làm được."
"Chúng ta sẽ vượt qua được." Cây Phỉ khẳng định với tất cả sự quả quyết mà chú có thể có. Nhưng chú biết rằng nếu vẫn ở lại, chú sẽ không thể tiếp tục giả vờ đươc nữa. Gạc Nai - một anh chàng bản lĩnh thẳng thắn, dễ mến nếu có bao giờ trên đời có một người như vậy - cậu ấy sẽ ở đâu vào trưa mai. Và còn bản thân chú nữa - chú sẽ dẫn dắt mọi người đi đến đâu với tất cả những kế hoạch khôn ngoan của mình? Chẳng phải họ đã từng vượt qua khu đất công, đi giữa những chiếc bẫy sáng loáng, vượt qua trận bão, những cống nước trên dòng sông lớn để rồi cuối cùng lại chết dưới móng vuốt của tên Hoắc Hương sao? Đó không phải là cái chết xứng đáng với họ, nó không phải là kết thúc thích đáng của con đường khôn ngoan mà họ đã chọn. Nhưng liệu có thể làm gì để ngăn chặn được Hoắc Hương đây? Có thể làm gì để cứu thoát được tất cả? Chẳng có gì, chú biết rõ như thế - trừ phi có một đòn kinh hồn táng đởm giáng xuống đầu bọn Efrafa từ bên ngoài, mà điều này thì chỉ có trong mơ. Chú quay người khỏi Gạc Nai.

Lại soàn soạt, soàn soạt, âm thanh của tiếng đào hang bên trên vọng xuống. Dò dẫm đi qua cái hang trong bóng tối, Cây Phỉ thấy mình ở cạnh một chú thỏ khác đang nằm thu lu yên lặng ở phía bên này bức tường mới đắp. Chú dừng lại, ngửi ngửi. Đó là Thứ Năm.
"Em không làm việc à?" Chú hỏi giọng thẫn thờ.
"Không." Thứ Năm đáp "Em đang lắng nghe."
"Tiếng đào đất, có phải em muốn nói thế?"
"Không, không phải tiếng đào đất. Có một cái mà em đang cố lắng nghe - một cái gì những người khác không thể nghe được. Chỉ có điều em cũng không nghe được nốt. Nhưng mà nó gần lắm. Sâu lắm, sâu tựa tiếng lá rơi. Em đi đây anh Cây Phỉ... Đi đây." Giọng chú hạ thấp xuống nghe như ngái ngủ "Rơi xuống. Nhưng mà lạnh. Lạnh lắm."
Không khí trong cái hang tối om như đặc lại. Cây Phỉ cúi xuống người Thứ Năm, dùng mũi đẩy cái thân hình mềm oặt dưới đất.
"Lạnh quá." Thứ Năm thì thầm "Làm sao... làm sao mà lạnh thế!"
Một quãng im lặng kéo dài.

"Thứ Năm à?" Cây Phỉ gọi "Thứ Năm? Em có nghe anh nói không?"
Bất thình lình một âm thanh kinh khủng phát ra từ người Thứ Năm; cái âm thanh mà nếu nghe thấy thì tất cả thỏ trong cánh đồng này sẽ nhảy dựng lên trong nỗi sợ hãi chết người, âm thanh mà không thỏ nào có thể phát ra, không thỏ nào đủ sức tạo ra. Nó sâu thẳm và hoàn toàn phi tự nhiên. Nhtmg chú thỏ đang làm việc ở bên kia bức tường cũng co rúm lại vì hãi hùng. Một trong những cô thỏ bắt đầu kêu ré lên.
"Những con vật bé nhỏ ghê tởm." Thứ Năm hét lên "Sao… Sao các ngươi dám? Cút ngay... Cút! Cút ra ngoài!"
Tóc Giả phóng qua mấy ụ đất mới đào, toàn thân giật giật, thở hồng hộc.
"Nhân danh Thần Mặt trời, ngăn câu ấy lại!" Chú hổn hển nói "Tất cả mọi người phát điên lên mất."
Cả người run bắn lên, Cây Phỉ quào quào vào một bên người Thứ Năm. "Tỉnh lại, Thứ Năm, tỉnh lại đi!"
Nhưng Thứ Năm đã chìm sâu vào trạng thái ngẩn ngơ.

Trong tâm trí Cây Phỉ, những cành lá tươi xanh căng ra trong làn gió, chúng vần vũ xoay tít mù, vẫy vẫy và rung rất mạnh. Có một cái gì đó… một cái gì mà chú có thể thoáng thấy giữa những cành lá này. Đó là cái gì? Nước, chú cảm thấy nó và nỗi sợ hãi. Rồi thình lình chú nhìn rất rõ, trong một tích tắc, một bầy thỏ nhỏ trên bờ sông một sớm bình minh đang lắng nghe tiếng kêu ăng ẳng trong khu rừng phía trên và tiếng chửi rủa của một con chim giẻ cùi.
"Nếu là anh, tôi sẽ không đợi đến buổi trưa. Tôi sẽ đi ngay bây giờ. Thực thế, tôi nghĩ anh sẽ phải làm vậy. Có một con chó lớn thả rông trong rừng. Có một con chó lớn chạy rông trong rừng."
Gió nổi lên, rừng cây lay động hàng triệu triệu chiếc lá. Dòng sông biến mất. Chú đang ở Tổ Ông đối diện với Tóc Giả trong bóng tối và bên cạnh là thân hình bất động của Thứ Năm. Tiếng cào bới trên đầu một lúc một to hơn, gần hơn.
"Tóc Giả này," Cây Phỉ nói "hãy làm ngay khi tôi nói nhé, anh bạn. Chúng ta chẳng có nhiều thời gian đâu. Hãy đi tìm Bồ Công Anh và Mâm Xôi đưa đến gặp tôi ở cuối đường chạy của Kehaar, nhanh lên."

Ở phía cuối đường chạy, Gạc Nai vẫn đứng vững ở vị trí của mình. Chú không hề chạy đi đâu khi nghe thấy tiếng rú của Thứ Năm, nhưng chú thở gấp và mạch đập rất nhanh. Chú và ba thỏ khác vây quanh Cây Phỉ không nói một lời.
"Tôi có một kế hoạch thế này." Cây Phỉ nói "Nếu thành công, nó sẽ kết liễu Hoắc Hương mãi mãi. Nhưng tôi không có thời gian giải thích. Tất cả đều tính từ lúc này. Bồ Công Anh và Mâm Xôi, các anh đi theo tôi. Các anh sẽ chạy thẳng theo đường chạy này, xuyên qua rừng cây xuống núi. Sau đó chạy theo hướng Bắc, vượt qua những bờ rào và chạy xuống những cánh đồng. Không dừng lại vì bất cứ lý do gì. Các anh sẽ chạy nhanh hơn tôi. Đợi tôi ở cái cây sắt dưới cùng."
"Nhưng Cây Phỉ…" Mâm Xôi nói.
"Ngay khi chúng tôi đi rồi," Cây Phỉ tiếp tục, quay sang Tóc Giả "anh hãy bịt đường chạy này lại và đưa mọi người trốn phía sau bức tường mà các anh đã dựng lên. Nếu chúng xông vào, hãy giữ chân chúng càng lâu càng tốt. Không cho chúng vào bằng bất cứ giá nào. El-ahrairah đã chỉ cho tôi phải làm gì."
"Nhưng các anh đi đâu hả Cây Phỉ?" Tóc Giả hỏi.
"Đến nông trại," Cây Phỉ trả lời "để gặm đứt một sợi dây khác. Bây giờ thì hai anh hãy chạy theo tôi mau, nên nhớ tuyệt đối không dừng lại cho đến khi xuống dưới chân đồi. Nếu có bất cứ tên thỏ nào ở ngoài thì cũng đừng đánh nhau, cứ bỏ chạy cho tôi." Không nói thêm lời nào khác, chú phóng lên và chạy vút vào rừng, Bồ Công Anh và Mâm Xôi bám sát gót.

 

Chương 45

Trở Lại Trang Trại Nuthanger

Khóc đi Havoc! Và hãy thả những con chó của chiến tranh!
Julius Caesar của Shakespeare

Đúng lúc ấy, Thống soái Hoắc Hương đang ở ngoài bãi cỏ rộng dưới lũy đất, đối diện với Cây Kế và Cúc Dại dưới ánh trăng vàng nhạt kẻ ô vuông lên cỏ khi trời dần về sáng.

"Các ngươi không được phân công canh giữ đầu đường chạy kia để mà nghe ngóng." Hắn nói "Các ngươi được phân cống ở đó để cản bất cứ ai phá vòng vây ra ngoài. Không có việc gì khiến các ngươi rời khỏi đấy. Quay lại đó ngay lập tức."
"Nhưng tôi xin thề với ngài," Cây Kế cáu kỉnh đáp "có một con vật gì ở dưới đó không phải là thỏ. Cả hai chúng tôi đều nghe thấy."
"Và các ngươi có ngửi thấy không?" Hoắc Hương hỏi.
"Không, thưa ngài. Không có dấu vết hoặc phân ở đấy. Nhưng cả hai chúng tôi nghe thấy tiếng con vật này, không phải là thỏ."
Một vài tay đào đất đã bỏ dở công việc quây lại chung quanh chúng, lắng nghe. Tiếng xầm xì lan đi.
"Chúng có một con cáo đã từng giết chết Đội trưởng Cẩm Quỳ. Anh trai tôi cũng ở đấy. Anh ấy trông thấy hết mà."
"Chúng còn có một con chim thật bự có thể biến thành một tia chớp."
"Lại còn có một con vật khác có thể đưa chúng qua sông nữa chứ."
"Tại sao chúng ta không thể về nhà?"
"Thôi ngay." Hoắc Hương quát. Hắn đi tới cái nhóm đang to nhỏ thì thầm kia. "Ai vừa nói vậy? Ngươi ư? Tốt lắm, vậy thì về nhà đi. Đi đi, nhanh lên. Ta đợi đấy. Lối đi đằng kia kìa!"
Con thỏ vừa nói về nhà đứng im không nhúc nhích. Hoắc Huơng đưa mắt chằm chằm nhìn khắp lượt.
"Được." hắn nói "Bất cứ ai muốn về nhà có thể đi theo nó. Cả một  chặng đường dài đấy và các người sẽ không có ai chỉ huy, bởi vì họ còn bận đào đất, kể cả ta nữa. Đội trưởng Cỏ Roi Ngựa, Đội trưởng Cúc Bạc, các anh đi cùng ta chứ? Còn ngươi, Cây Kế, đi tìm Đội trưởng Thạch Trúc cho ta. Ngươi nữa, Cúc Dại quay trở lại miệng hang ngay, ngươi không có việc gì mà rời khỏi đó."
Chẳng bao lâu sau, việc đào đất tiếp tục. Bây giờ cái hang đã khá sâu - còn sâu hơn là Hoắc Hương đã mong đợi nhưng vẫn chưa có dấu hiệu gì là sắp sụp. Nhưng cả ba đều thấy phía dưới họ không xa là khoảng không trống rỗng.
"Cứ tiếp tục," Hoắc Hương ra lệnh "không lâu nữa đâu."

Khi Thạch Trúc đi đến, chú báo cáo là đã nhìn thấy ba con thỏ chạy xuống núi về hướng Bắc. Một trong ba tên hình như là con thỏ què. Chú ta đã toan đuổi theo nhưng phải quay lại do mệnh lệnh mà Cây Kế mang đến.
"Không hề gì." Hoắc Hương nói " Cứ để bọn chúng đi. Sẽ bớt đi được ba con thỏ khi chúng ta xông vào. Lại là ngươi nữa à?" Hắn gắt lên khi thấy Cúc Dại hiện ra phía sau. "Lần này là chuyện gì nữa đây."
"Thưa ngài, cái đường chạy mở." Cúc Dại đáp "Nó đã bị cắt ngang và bị chặn lại từ phía dưới."
"Thế thì ngươi có thể bắt đầu làm một việc gì có ích rồi đấy." Hoắc Hương ra lệnh "Lấy cái rễ kia ra. Không, không phải cái này, đồ ngu."
Việc đào đất tiếp tục khi những tia sáng đầu tiên ló rạng nơi chân trời phía Đông.
*
Cánh đồng rộng lớn dưới chân những vách núi dựng đứng vừa mới được thu hoạch, nhưng rơm vẫn còn chưa bị đốt mà nằm rạp xuống những luống dài, xanh nhạt trên những gốc rạ đen hơn, chồi lên những thân cứng lởm chởm và cỏ mới gặt - cây chút chít và cây phiền lộ, cây fluellen và cây thủy cự, hoa bướm dại và cây răm nước - tất cả chẳng có màu sắc gì, đứng im phăng phắc trong ánh trăng dần tàn. Giữa những đống rơm, cánh đồng mới gặt cũng trống trải như vùng núi.
"Bây giờ," Cây Phỉ lên tiếng khi chúng đã qua khỏi một vạt táo gai và sơn thù du, nơi có một cột điện cao thế đứng sừng sững "cả hai anh có chắc là mình hiểu những việc chúng ta sắp tiến hành không?"
"Đó quả là một nhiệm vụ nặng nề, phải không Thủ lĩnh Cây Phỉ?" Bồ Công Anh đáp "Nhưng chắc chắn một điều là chúng ta sẽ thử làm. Chẳng có cách gì khác để cứu được cánh đồng thỏ vào lúc này."
"Thôi nào." Cây Phỉ nói "Dù sao thì chuyến đi cũng sẽ dễ dàng, gần như một nửa cánh đồng đã được gặt hái. Đừng bận tâm tìm chỗ núp - cứ việc chạy ở chỗ đồng trống ấy. Cứ bám theo tôi nhé. Tôi sẽ cố sức chạy thật nhanh."

Họ chạy qua cánh đồng một cách dễ dàng, Bồ Công Anh chạy trước. Dấu hiệu báo động duy nhất là khi họ làm bốn con gà gô giật mình khiến chúng tao tác bay qua hàng giậu về hướng Tây và dang rộng cánh sà xuống cánh đồng bên ngoài. Chẳng bao lâu sau, họ đến con đường và Cây Phỉ đừng lại bên hàng rào táo gai ở bờ đất bên này.

"Bây giờ anh bạn Mâm Xôi ạ," Cây Phỉ nói "chúng tôi sẽ để anh lại đây. Hãy nằm sát xuống mặt đất, đừng cử động. Nhớ đợi lúc thích hợp, đừng chạy quá sớm nhé. Anh có cái đầu tốt nhất trong bọn chúng tôi. Hãy dùng nó và giữ gìn nó trên cổ nhé. Khi anh quay lại, hãy chạy đến đường chạy của Kehaar và ở đấy cho đến khi mọi việc được an toàn. Anh đã rõ cả chưa?"
"Rõ rồi, thưa Thủ lĩnh Cây Phỉ." Mâm Xôi nói "Nhưng theo tôi hiểu thì tôi sẽ phải chạy từ đây đến chỗ cái cây sắt mà không dừng lại. Không có chỗ trốn."
"Tôi biết," Cây Phỉ đáp "nhưng không có cách nào khác. Trong trường hợp xảy ra điều xấu nhất, anh hãy quay lại chỗ hàng giậu và cứ thò ra thụt vào cho tôi. Làm bất cứ cái gì mà anh muốn. Không còn thời gian cho chúng ta nấn ná ở đây mà vạch kế hoạch tỉ mỉ được. Chỉ cần bảo đảm là anh quay lại cánh đồng thỏ. Tất cả tùy thuộc vào anh đấy."

Mâm Xôi đi qua đám rêu và bụi thường xuân quấn trong những bụi gai. Hai chú kia băng qua đường chạy lên đồi về phía những nhà kho nằm bên lề đường.
"Những chiếc rễ tốt được trữ ở đây " Cây Phỉ nói, khi họ chạy ngang qua và đến bờ giậu. "Thật tiếc là lúc này không có thời gian. Khi nào chuyện này qua đi, chúng ta sẽ có một cuộc đột kích lặng lẽ và thú vị vào nơi này."
"Tôi cũng hy vọng chúng ta còn có thể làm chuyện đó, Thủ lĩnh Cây Phỉ ạ." Bồ Công Anh nói "Có phải anh định chạy thẳng lên con đường kia? Thế bọn mèo thì sao?"
"Đó là cách nhanh nhất" Cây Phỉ nói. "Bây giờ tất cả vấn đề là ở chỗ đó."
Vào lúc ấy những tia sáng đầu tiên đã sáng tỏ trên nền trời, một vài con chiền chiện đã bay lên. Khi cả hai chạy đến chỗ hàng cây du cổ thụ, một lần nữa họ nghe thoảng qua tiếng thở dài và xào xạc trên đầu, rồi một chiếc lá vàng xoay tròn trong không trung rơi xuống nằm trên bờ hào. Họ đã lên đến đầu dốc và thấy trước mặt mình nhà kho và khoảng sân. Tiếng chim hót rộn lên bốn phía xung quanh và lũ quạ kêu lên quàng quạc từ trên ngọn cây du cao, nhưng không có gì - kể cả một con chim sẻ - di chuyển trên mặt đất. Ngay trước mặt, ở phía kia nông trại, gần ngôi nhà, có một cái cũi chó. Không thấy con chó đâu nhưng sợi dây vẫn buộc vào đinh khuy trên cái mái phẳng thì kéo lê đến tận thành cũi và biến mất trong đám rơm phủ trên ngưỡng cửa.

"Chúng ta đến đúng lúc đấy." Cây Phỉ nó. "Con quỷ kia vẫn còn ngủ. Bây giờ thì anh tuyệt đối không được phạm sai lầm đấy. Anh hãy nằm trên bãi cỏ kia, đối diện cái cũi. Khi chiếc dây bị gặm đứt, anh sẽ thấy nó rơi xuống. Trừ khi con chó bị bệnh hay điếc, nó sẽ bị đánh động ngay, rất có thể là còn trước lúc đó, tôi e là thế, nhưng đó là việc của tôi. Anh hãy thu hút sự chú ý của con chó, khiến nó đuổi theo anh hết quãng đường chạy xuống con đường. Anh vốn rất nhanh nhẹn mà. Chú ý đừng để nó lạc mất anh. Hãy dùng những bờ giậu nếu anh muốn nhưng nên nhớ là nó sẽ kéo theo sợi dây buộc ở cổ. Hãy dẫn nó xuống chỗ Mâm Xôi nhé. Mọi chuyện chỉ có thế thôi."
"Nếu chúng ta còn có thể gặp nhau lần nữa, Thủ lĩnh Cây Phỉ ạ," Bồ Công Anh nói trong khi chú núp vào trong bờ cỏ "chúng ta sẽ cùng nhau viết nên câu chuyện hay nhất từ trước đến giờ."
"Và anh chính là người kể lại chuyện đó." Cây Phỉ đáp lời.

Chú đi một nửa vòng về phía Đông đến bức tường của ngôi nhà. Sau đó chú thận trọng nhảy dọc bức tường, đi vào đi ra những luống hoa hẹp. Trong đầu chú có đủ mọi thứ mùi - mùi hoa trúc đào nở rộ trong vườn, mùi tro bếp, mùi phân bò, mùi chó mèo, gà mái và vũng nước tù. Chú vòng ra sau cái cũi chó nồng nặc mùi creôzôt và mùi rơm mục. Một đống rơm đã dùng hết một nửa đứng sừng sững cạnh cái cũi chắc chắn là một bộ giường sạch sẽ mà lúc thời tiết khô ráo người ta đã chưa che trở lại. Ít ra thì cũng là một chút may mắn vì chú cứ nghĩ mình sẽ gặp khó khăn khi leo lên cái mái. Chú bò lên lớp rơm. Vắt ngang qua một phần cái mái nhiều lớp là một cái chăn chũ ẩm vì hơi sương. Cây Phỉ ngồi lên, ngửi ngửi và đặt hai chân trước lên. Nó không bị trượt đi. Chú chùn người lại.
Chú đã gây ra bao nhiêu tiếng động? Cái mùi của chú có át cả mùi nhựa đường, rơm rạ và cái mùi đặc trưng của nông trại không? Chú chờ đợi, cả người căng ra để nhảy và chờ đợi chuyển động bên dưới. Không nghe thấy âm thanh gì. Trong bầu không khí kinh khủng sặc mùi chó chỉ chực nhấn chú vào nỗi sợ hãi ghê người và những tiếng gọi giục giã Chạy đi, mau chạy đi! vang lên trên từng dây thần kinh, chú vẫn rón rén bò về phía cái đinh khuy và dừng lại một chút. Chẳng có động tĩnh gì. Chú nằm xuống, bắt đầu nhá và gặm sợi thừng dày.

Nhưng thực ra việc này dễ hơn chú tưởng. Còn dễ hơn nhiều so với sợi dây neo thuyền mặc dầu xem ra nó cũng dày như thế. Dây buộc thuyền ngấm nước mưa nên mềm dẻo, trơn tuột và khá dai. Sợi dây này mặc dù ướt đẫm sương bên ngoài những lõi trong lại khô và khá nhẹ. Từng chút từng chút một, cái lõi sạch sẽ bên trong lộ ra. Những chiếc răng cửa như cái đục của chú cắn rất dứt khoát và chú cảm thấy những thớ sợi khô đứt ra. Sợi dây đã bị gặm đứt được một nửa.
Đúng lúc ấy, chú cảm thấy thân hình nặng nề của con chó di chuyển phía dưới. Nó vươn vai, lắc mạnh người và ngáp thật to. Sợi dây xê dịch một chút, rơm kêu sột soạt. Cái mùi xú uế bốc lên rất mạnh trong đám mây bụi li ti.

"Nó có nghe được mình hay không cũng chẳng còn quan trọng nữa," Cây Phỉ thầm nhủ "nếu có thể, mình chỉ muốn cắn đứt sợi dây thật nhanh. Chuyện này chẳng thành vấn đề. Con chó sẽ đuổi theo Bồ Công Anh, nếu như mình hành động đủ nhanh để chắc chắn là sợi dây sẽ đứt khi con chó bắt đầu giật mạnh."
Chú lại cắn mạnh vào sợi dây lần nữa, ngồi xuống thở gấp, đưa mắt nhìn nhanh qua lối đi đến chỗ Bồ Công Anh đang nằm đợi. Chợt chú cứng người, hai mắt mở to nhìn trừng trừng. Cách Bồ Công Anh chỉ một quãng ngắn phía sau, trên bãi cỏ là con mèo mướp có cái ức trắng muốt, đôi mắt nó mở hết cỡ, cái đuôi ve vẩy liên tục, trong khi nằm phục xuống đất. Nó thấy cả Cây Phỉ lẫn Bồ Công Anh. Trong lúc Cây Phỉ quan sát, con mèo từ từ tiến đến gần hơn. Bồ Công Anh vẫn nằm không nhúc nhích, chăm chú nhìn vào phần trước cái cũi chó như chú được chỉ thị. Con mèo đang căng cả người ra để làm một cú vồ ngoạn mục.
Trước khi kịp nhận ra mình làm gì, Cây Phỉ giậm chân lên cái mái rỗng. Chú giậm chân hai lần, sau đó quay lại và nhảy xuống đất bỏ chạy. Bồ Công Anh phản xạ ngay tức thì, phóng ra khỏi bãi cỏ đến con đường rộng trải sỏi. Cùng lúc đó, con mèo nhảy lên, đáp xuống đúng chỗ chú thỏ vừa nằm. Con chó sủa lên một hai tiếng nhanh và dữ dội rồi phóng ra khỏi cũi. Nó trông thấy Bồ Công Anh ngay và chồm lên kéo căng sợi dây. Sợi dây căng hết mức, cầm cự được một lúc rồi đứt phựt ở ngay chỗ Cây Phỉ đã nhai và cắn thành sợi mảnh. Cái cũi bị giật mạnh về phía trước, nghiêng đi rồi đổ xuống đất đến ầm một cái. Cây Phỉ mất thăng bằng, quắp vội vào cái chăn, trượt chân và ngã xuống rìa sân. Chú tiếp đất nặng nề trên cái chân yếu, nằm ngay đơ và đá chân lia lịa. Con chó đã chạy mất.
Cây Phỉ không quẫy đạp nữa mà nằm ngay như khúc gỗ. Một cơn đau chạy dọc vùng hông nhưng chú biết mình có thể đi được. Chú nhớ cái sàn cao của nhà kho nằm ngang sân. Chú cố lết đi được một đoạn ngắn đến dưới cái sàn nhà kho và tìm đến cái hào. Chú rướn người lên trên hai chân trước.

Ngay lập tức, chú nhận một cú đánh vào một bên hông và cảm thấy cả thân mình bị ép xuống. Một cú đau tuy nhẹ nhưng buốt nhói ngay dưới túm lông dọc lưng. Chú bất ngờ đá hậu nhưng không trúng cái gì hết. Cây Phỉ quay đầu lại. Con mèo đang ở trên người chú, đè một nửa thân hình nó lên người chú. Ria nó chọc vào tai Cây Phỉ. Đôi mắt lớn màu xanh biếc, hai đồng tử trong mắt biến thành một vạch màu đen thẳng đứng trong ánh sáng mặt trời đang trừng trừng nhìn vào mắt Cây Phỉ.
"Mày có chạy được không?" Con mèo rít lên "Tao nghĩ là không."

<< Lùi - Tiếp theo >>

HOMECHAT
1 | 1 | 148
© Copyright WAPVN.US
Powered by XtGem.Com