| Chỉ mục bài viết |
|---|
| Đồi Thỏ - Chương 26-50 |
| Trang 2 |
| Trang 3 |
| Trang 4 |
| Trang 5 |
| Trang 6 |
| Trang 7 |
| Trang 8 |
| Trang 9 |
| Trang 10 |
| Trang 11 |
| Trang 12 |
| Trang 13 |
| Tất cả các trang |
Chương 42
Tin Tức Lúc Hoàng Hôn
Ngươi tin chắc sẽ chứng minh được rằng hành vi này là bất công và đáng căm giận đối với thần thánh chứ?
Phải, đúng vậy thưa ông Socrates; ít nhất là như thế nếu họ chịu lắng nghe tôi nói.
Euthyphro của Plato
Khi kể đến đoạn cuối, Bồ Công Anh bỗng nhớ ra rằng chú phải đổi phiên gác cho Quả Sồi. Bốt gác cách đó không xa lắm, ở gần góc phía Đông cánh rừng và Cây Phỉ đang muốn đi xem Hoằng Dương và Thủy Cự làm thế nào với cái hang mà họ đang đào nên đi cùng với Bồ Công Anh dọc theo chân lũy đất. Chú toan đi xuống cái hang mới đào thì nhận thấy có một con vật nhỏ đang nói liến thoắng gì đó trên bãi cỏ. Đó chính là con chuột mà chú đã cứu khỏi móng vuốt của con chim cắt. Vui mừng khi thấy con chuột vẫn an toàn, khỏe mạnh, Cây Phỉ quay lưng lại để nói chuyện với nó. Con chuột nhận ra ân nhân, ngồi thẳng dậy, lau mặt bằng hai chân trước và nói liến thoắng đầy nhiệt thành.
"Một ngày tốt lành, một ngày ấm áp. Ông có thích hôn? Có nhiều thức ăn, giữ ấm khôn còn là việc khó nữa. Ở dưới chân đồi kia người ta đang thu hoạch. Tui đi kiếm một ít bắp nhưng đường xa xa là. Tui nghĩ ông đã đi đâu đó một chuyến, khôn lâu sau đó ông trở về, phải khôn hỉ?"
"Đúng," Cây Phỉ nói "nhiều người trong chúng tôi ra đi nhưng chúng tôi đã tìm được cái mình muốn và bây giờ chúng tôi trở về."
"Thế thì tốt quá. Bi giờ thỏ càng nhiều thì cỏ càng ngắn."
"Thì có gì khác đối với nó nếu cỏ có ngắn đi?" Tóc Giả nói khi đang tha thẩn vừa đi vừa gặm nhấm cỏ non ở gần đấy cùng với Blackavar. "Chuột đâu có ăn cỏ."
"Thật là tốt khi được đi đó đi đây, ông biết hôn?" Con chuột nói với cái giọng chin chít quen thuộc khiến Tóc Giả phải lắc tai mấy cái với vẻ khó chịu. "Cuộc đi kéo dài một tuần - nhưng cỏ ngắn thì hổng cho ra hạt. Đã có cả một cánh đồng thỏ ở đây mà bi giờ lại có thêm bọn thỏ mới đến, chẳng bao lâu nữa sẽ có một cánh đồng thỏ khác. Bọn thỏ mới cũng là bạn ông phải hôn?"
"Đúng đúng, tất cả đều là bè bạn." Tóc Giả đáp lời, quay sang bạn mình. "Có một điều mà tôi muốn nói, Cây Phỉ ạ, về bọn thỏ con mới sinh ấy mà, khi nào thì chúng sẵn sàng lên trên mặt đất."
Tuy vậy, Cây Phỉ vẫn đứng yên tại chỗ chăm chú nhìn con chuột.
"Anh chờ tôi chút nhé, Tóc Giả." chú nói "Bạn nói gì về một cánh đồng thỏ khác vậy, anh bạn chuột? Ở đâu sắp có một cánh đồng nữa?"
Con chuột tỏ ra rất ngạc nhiên. "Ông hổng biết hả? Đó hổng phải là bạn của ông hả?"
"Tôi không biết gì cả, mãi đến khi bạn kể tôi mới biết. Bạn muốn nói điều gì khi nhắc đến những con thỏ mới và chẳng bao lâu sẽ có một cánh đồng thỏ khác?"
Giọng chú vừa hối thúc vừa đầy tò mò. Con chuột trở nên lo lắng và sau đó, với cung cách của mình nó bắt đầu nói điều mà nó nghĩ là bọn thỏ sẽ thích nghe.
"Có thể hổng có chuyện một cánh đồng thỏ khác đâu. Chẳng đã có nhiều thỏ tốt ở đây và tất cả đều là bạn tui sao? Đâu cần thêm thỏ nữa làm gì? Hổng có con vật nào ở đây muốn có thêm những thỏ khác cả."
"Nhưng bọn thỏ khác là ai chứ?" Cây Phỉ gặng hỏi.
"Không, thưa ông, hổng phải con thỏ khác, đừng đi đâu vì có những con thỏ khác, các ông đều là bạn tui, đã cứu sống tui, nếu không tui đã…" Con chuột lại ríu rít với cái giọng chin chít, ríu vào nhau.
Cây Phỉ xem xét điều này một lúc, nhưng vẫn không hiểu là có chuyện gì.
"Thôi nào, Cây Phỉ." Tóc Giả gọi to "Cứ để con vật đáng thương ấy một mình. Tôi muốn nói chuyện với anh."
Cây Phỉ lờ đi. Đi đến gần con chuột, chú cúi xuống, nói thật khẽ nhưng đầy kiên quyết.
"Anh luôn nói anh là bạn chúng tôi. Nếu đã là bạn thì có gì phải sợ, cứ nói tất cả những gì mà anh biết về việc những con thỏ khác đang đến đây."
Con chuột tỏ vẻ bối rối, đoạn nó nói, "Tui không nhìn thấy những con thỏ kia thưa ông, nhưng… anh trai tui nói một con chim cổ vàng nói có quá trời những con thỏ mới, chúng vượt qua một thung lũng nhỏ đến mạn rừng phía Đông. Có thể đó chỉ là chuyện tầm phào. Tui chỉ sợ nói gì sai lại làm ông hổng thích chuột nữa, hổng làm bạn với bọn tui nữa."
"Không, mọi chuyện đều ổn." Cây Phỉ trấn an "Đừng lo lắng gì hết. Chỉ cần nói cho tôi nghe lần nữa. Thế con chim nói những con thỏ mới đến kia ở đâu?"
"Nó nói họ vừa mới đến, đang ở mặt rừng quay về phía mặt trời mọc. Tui hổng nhìn thấy gì hết á."
"Anh bạn tốt," Cây Phỉ nói "điều anh cho tôi biết rất có ích." Nói xong chú quay lại chỗ bạn. "Anh nghĩ gì về chuyện này hả Tóc Giả."
"Không có gì, toàn những chuyện ngồi lê đôi mách ấy mà. Những con vật bé tẹo như thế có thể nói huyên thuyên bất cứ chuyện gì rồi lại thay đổi đến năm lần một ngày. Vào lúc nửa đêm cứ thử hỏi nó lần nữa đi, nếu nó chẳng kể cho anh nghe một điều khác hẳn, tôi chẳng là Tóc Giả nữa."
"Nếu anh đúng, vậy thì tôi sai và cả hai ta có thể quên chuyện này." Cây Phỉ nói "Nhưng tôi sẽ phải tìm hiểu đến ngọn ngành. Ai đó phải đi thăm dò xem sao. Tôi muốn đích thân đi nhưng hiềm một nỗi tôi không còn nhanh nhẹn như trước vì cái chân này."
"Hừm, cứ gác lại chuyện này đến tối nay đã." Tóc Giả nói "Chúng ta có thể…"
"Một ai đó phải đi tìm hiểu hư thực xem sao." Cây Phỉ nhắc lại giọng cương quyết "Một trinh sát lão luyện ấy. Blackavar, phiền anh đi tìm Nhựa Ruồi lại đây cho tôi được không?"
"Có tôi đây, khi có chuyện xảy ra." Nhựa Ruồi lên tiếng, chú vừa từ trên bờ lũy chạy xuống thì nghe tiếng Cây Phỉ. "Có chuyện gì rắc rối à, Thủ lĩnh Cây Phỉ?"
"Có tin đồn là có những kẻ lạ mặt ở vùng núi này, chúng ở mạn phía Đông," Cây Phỉ đáp "và tôi mong biết thêm nhiều thông tin hơn. Anh và Blackavar có thể chạy đến đấy, xuống tận thung lũng dưới kia tìm hiểu xem chuyện gì đang diễn ra được không?"
"Tất nhiên là được rồi, Thủ lĩnh Cây Phỉ." Nhựa Ruồi đáp "Nếu thực sự có những người bạn mới, chúng tôi sẽ mời họ về đây chứ? Chúng ta có thể nhận thêm một số người nữa cơ mà."
"Còn phải xem họ là ai đã chứ." Cây Phỉ đáp "Đó là điều mà tôi muốn biết. Nhựa Ruồi, các anh đi ngay chứ? Có cái gì đó khiến tôi lo lắng mà không hiểu vì sao."
Nhựa Ruồi và Blackavar vừa mới phóng đi thì Thủy Cự đã xuất hiện trên mặt đất. Trông chú tươi hơn hớn và rạng ngời vẻ chiến thắng khiến cho mọi con mắt đều dồn về phía chú ta. Chú ngồi xổm trước mặt Cây Phỉ, im lặng nhìn quanh như để chắc chắn về ảnh hưởng mà mình tạo ra.
"Anh đào xong hang rồi à?" Cây Phỉ hỏi.
"Đừng bận tâm về cái hang." Thủy Cự đáp "Tôi đâu cất công đến đây nói về chuyện vặt ấy. Thanh Nhàn vừa sinh xong. Tất cả đều tốt, bọn nhóc rất khỏe mạnh. Cô ấy nói ba thỏ đực, ba thỏ cái nhé."
"Tốt nhất anh hãy trèo lên cây sồi kia mà gào lên thật to," Cây Phỉ đùa "xem xem thiên hạ có biết hết không. Nhưng hãy thông báo cho mọi người biết, đừng có xúm đến xem thỏ con mà làm phiền mẹ con họ."
"Chắc họ không làm thế đâu." Tóc Giả xen vào "Ai muốn làm thỏ con lần nữa cho thậm chí là nhìn cũng không - vừa mù vừa điếc vừa trơ thùi lụi chẳng có lông lá gì hết."
"Có thể một số các cô thỏ sẽ muốn nhìn đấy." Cây Phỉ nói "Anh cũng biết là bọn họ luôn kích động trước những chuyện như thế mà. Nhưng chúng ta không muốn Thanh Nhàn bị quấy quả đến mức phải ăn thịt lũ con hoặc làm điều gì dại dột tương tự."
"Cuối cùng có vẻ như chúng ta thực sự sẽ có một cuộc sống thung dung vui vẻ, phải không nào?" Tóc Giả nói trong khi chúng đi dọc theo bờ đất "Thật là một mùa hè đáng nhớ! Quái, cái con chim chiền chiện hót gì mà thê thiết! Thỉnh thoảng tôi vẫn mơ mình quay lại Efrafa đấy, anh biết không, nhưng tôi cho rằng tất cả đã qua rồi. Dẫu vậy, có rnột điều mà tôi thu lượm được từ cái nơi ấy, đó là giá trị của việc giữ cho một cánh đồng thỏ luôn bí mật trước mắt người ngoài. Khi cộng đồng của chúng ta sinh sôi nảy nở hơn, chúng ta cần quan tâm thích đáng đến điều đó, Cây Phỉ ạ. Dầu sao chúng ta cũng sẽ làm tốt hơn bọn Efrafa. Khi chúng ta phát triển đến một độ nào đó, mọi người sẽ được khuyến khích rời đây đi tìm một miền đất mới chứ."
"Nhưng anh thì chớ có rời bỏ đây đấy," Cây Phỉ nói "nếu không tôi sẽ nhờ Kehaar mang anh quay lại bằng cách quắp vào cổ anh. Tôi trông cậy cả vào anh để đào tạo một đội ngũ Cốt Cán thực sự cừ khôi, xuất sắc đấy."
"Đó chắc chắn là việc mà tôi rất nóng lòng thực hiện," Tóc Giả nói "Dẫn một đội trai trẻ đột nhập vào nông trại, đuổi lũ mèo ra khỏi nhà kho và làm một chầu đã đời. Phải, mọi chuyện sẽ diễn ra như thế đấy. Chà chà, tôi phải nói rằng cỏ ở đây khô như lông ngựa trên hàng rào dây kẽm gai ấy, phải không nào? Hay ta làm một chuyến chạy xuống ngọn đồi đến những cánh đồng đi - chỉ có anh, Thứ Năm và tôi thôi? Ngô dưới kia vừa mới được bẻ nên sẽ có khối thứ thu lượm được đấy. Tôi cho là họ sẽ phóng lửa đốt cánh đồng nhưng đến giờ họ còn chưa làm."
"Không, ta phải đợi một chút." Cây Phỉ nói "Tôi muốn nghe điều mà Nhựa Ruồi và Blackavar cần báo cáo lại khi họ quay về."
"Việc đó sẽ không giữ chân anh lâu đâu." Tóc Giả đáp "Kia kìa họ đã quay về, trừ phi là tôi nhầm. Ai lại chạy ngay ở chỗ trống thế kia cơ chứ? Không quan tâm gì đến chuyện giấu mình, lại còn thế nữa? Muốn giật giải quán quân hả?"
"Chắc có gì không ổn," Cây Phỉ tư lự nói, mắt nhìn chằm chằm vào những chú thỏ đang chạy tới gần.
Nhựa Ruồi và Blackavar chạy hết tốc lực tới cái bóng ngả dài của rừng cây cứ như thể họ đang bị truy đuổi sát nút. Những kẻ đứng quan sát nghĩ rằng khi đến gần lũy đất họ sẽ chạy chậm lại, những họ vẫn cắm đầu chạy và có vẻ như chỉ muốn chui tọt xuống hang. Ở giây cuối cùng, Nhựa Ruồi dừng lại nhìn quanh và giậm chân hai lần. Blackavar chạy biến vào cái hang gần nhất. Nghe tiếng giậm chân, tất cả bọn thỏ đang ở trên mặt đất vội chui ngay vào chỗ nấp.
"Này chờ một chút." Cây Phỉ kêu to, gạt Nồi Đất và Đầu Gỗ ra khi họ chạy ngang qua bãi cỏ "Nhựa Ruồi, báo động gì vậy? Nói cho chúng tôi biết đi thay vì giậm cho đến khi đất nẻ ra mất. Có chuyện gì vậy?"
"Chui xuống hang ngay!" Nhựa Ruồi vừa thở hổn hển vừa nói "Bảo tất cả xuống hang ngay! Không được phí một giây nào." Mắt chú ta đảo tròng chỉ còn toàn màu trắng, bọt sủi ra rớt xuống tận cằm.
"Có con người hả, hay có chuyện gì? Sao chúng ta không nhìn, ngửi hay nghe thấy gì hết vậy? Thôi nào, nói cho chúng tôi biết đi, đừng có lắp ba lắp bắp như vậy, anh bạn tốt ạ."
"Phải nhanh lên, thế thôi." Nhựa Ruồi đáp "Thung lũng… đầy bọn thỏ từ Efrafa đến."
"Từ Efrafa? Đến lánh nạn à, có phải anh muốn nói thế?"
"Không," Nhựa Ruồi đáp, vẫn thở như kéo bễ "không phải lánh nạn. Thạch Trúc đang ở đó. Chúng tôi đâm thẳng đến chỗ hắn và Blackavar nhận ra ba bốn đứa. Tôi tin là Hoắc Hương cũng có mặt ở đấy. Chúng đến để tìm ta… điều này thì không thể nhầm lẫn gì nữa."
"Anh chắc đấy không chỉ là một đội tuần tra chứ?"
"Chắc như bắp." Nhựa Ruồi nhấn mạnh "Chúng tôi ngửi thấy mùi bọn chúng, nghe thấy tiếng bọn chúng nữa… phía dưới chúng ta, trong thung lũng. Chúng tôi đang tự hỏi một số lượng thỏ lớn đến vậy có thể làm gì ở đó và đang phóng xuống xem tình hình thế nào thì bất thình lình đối mặt với Thạch Trúc. Chúng tôi nhìn hắn còn hắn thì trừng trừng nhìn lại chúng tôi và rồi tôi nhận ra cái nhìn ấy có ý nghĩa gì thế là hai chúng tôi quay đầu chạy thục mạng. Hắn không đuổi theo chúng tôi có lẽ vì chưa được lệnh. Nhưng bọn chúng có phải mất bao nhiêu thời gian để chạy đến đây đâu."
Blackavar từ dưới hang lộn trở lại mang theo Xám Bạc và Mâm Xôi.
"Chúng ta phải rời khỏi đây ngay lập tức, thưa ngài." chú nói với Cây Phỉ "Chúng ta có thể đi được một chặng khá dài trước khi họ tới."
Cây Phỉ nhìn chú. "Bất cứ ai muốn đi thì cứ việc đi." chú tuyên bố "Riêng tôi thì không. Chúng ta đã tự mình tạo dựng nên nơi này và Thần Mặt trời cũng biết chúng ta có quyền ở đây. Tôi không rời khỏi đây vào lúc này đâu."
"Cả tôi cũng vậy." Tóc Giả nói "Nếu tôi mà có phải đi tìm Thỏ Đen thì cũng phải cỏ từ một đến hai thằng Efrafa đi cùng với tôi."
Một phút im lặng ngắn ngủi.
"Nhựa Ruồi đã đúng khi muốn chặn cửa hang lại." Cây Phỉ tiếp tục "Đó là điều tốt nhất ta có thể làm. Chúng ta sẽ lấp cửa hang lại cho thật khéo, thật kỹ lưỡng. Thế thì bọn chúng sẽ phải đào chúng ta lên. Nhưng hang ở đây rất sâu. Nó ở dưới một lũy đất, với chùm rễ sồi xuyên qua tạo thành mái. Bọn chúng có thể phơi mình ra ở bên ngoài bao lâu mà không thu hút sự chú ý của kẻ thù? Rồi chúng sẽ phải từ bỏ ý định thôi."
"Mọi người chưa biết bọn Efrafa này đâu." Blackavar nói "Mẹ tôi thường kể cho tôi nghe những gì chúng đã làm với Nutley Cose. Tốt nhất chúng ta nên đi khỏi đây ngay."
"Được, vậy thì anh cứ đi đi." Cây Phỉ đáp "Tôi sẽ không cản anh. Và tôi cũng sẽ không rời khỏi đây. Đây là nhà của tôi." Chú đưa mắt nhìn Sương Mai dáng nặng nề với những đứa con trong bụng, đang ngồi ở cửa cái hang gần nhất mà lắng nghe cuộc đối đáp. "Anh nghĩ coi, cô ấy sẽ đi được bao xa? Rồi còn Thanh Nhàn mới sinh nữa... chẳng lẽ chúng ta bỏ lại mẹ con cô ấy hay làm thế nào?"
"Không, chúng ta nhất định phải ở lại." Dâu Tây lên tiếng "Tôi tin rồi El-ahrairah sẽ cứu chúng ta khỏi cái tay Hoắc Hương này, và tôi sẽ nói với các anh điều này, kể cả không có chuyện đó tôi cũng sẽ không quay về Efrafa với chúng đâu."
"Lấp cửa hang lại," Cây Phỉ ra lệnh.
Khi mặt trời xuống núi, bọn thỏ lao vào đào bới trong các đường chạy. Hai bên đường hầm đất rất cứng vì thời tiết khô hanh. Bắt đầu thật không dễ dàng gì, rồi khi đất bắt đầu rơi thì lại quá nhẹ và rơi như bột nên cũng không lấp các cửa hang được là mấy. Chính Mâm Xôi là người có sáng kiến làm từ phía trong Tổ Ong hướng ra ngoài, cào đất từ trên trần các đường chạy nơi tất cả đều quy tụ về đại sảnh và chặn các hang bằng cách phá vách ngăn của những đường chạy. Họ bỏ ngỏ một đường chạy dẫn đến khu rừng để có lối thông ra bên ngoài. Đó chính là nơi mà Kehaar từng ở và miệng hang vẫn còn đầy phân chim. Khi Cây Phỉ đi qua nơi này, chú chợt nghĩ ra là Hoắc Hương còn chưa biết Kehaar đã rời bỏ chúng rồi. Thế là chú xới tung đống phân lên rải khắp chung quanh. Sau đó, khi công việc vẫn tiếp tục ở phía dưới, chú ngồi trên bờ đất nhìn chăm chăm về đường chân trời ở phía Đông đang dần dần đen thẫm lại.
Những ý nghĩ của chú thật ảm đạm, u ám. Thật vậy, cả bọn đang trong tình thế tuyệt vọng. Mặc dầu khẩu khí của chú rất quả quyết trước mắt các bạn, nhưng trong thâm tâm, chú biết rất rõ rằng hy vọng cứu nơi này ra khỏi bọn Efrafa quả thật rất mong manh. Bọn chúng biết rất rõ mình đang làm gì. Không nghi ngờ gì là chúng đã có những kế sách để đột nhập một cánh đồng thỏ khép kín. Chỉ có một tia hy vọng le lói là kẻ thù của loài thỏ sẽ xuất hiện đuổi chúng đi. Đa số kẻ thù trong đội quân Một ngàn đều săn thỏ để ăn thịt. Chồn hoặc cáo khi bắt được một con thỏ sẽ án binh bất động một thời gian cho đến khi nó tiêu hóa hết con mồi và sẵn sàng đi săn mồi trở lại. Nhưng bọn Efrafa dã quen với chuyện vào sống ra chết trong những cuộc tuần tiễu hoặc chinh phạt của chúng. Trừ phi Thống soái Hoắc Hương bị giết chết, bằng không chúng sẽ cố thủ cho đến khi mưu đồ chinh phạt của chúng thành công. Không gì có thể ngăn cản chúng, trừ một tai họa bất ngờ nào đó.
Nhưng giả sử chú tìm đến và nói phải quấy với Hoắc Hương thì sao? Rất có thể vẫn có cơ hội nào đó khiến cho một kẻ như hắn hiểu lý lẽ và nhìn ra được vấn đề? Bất kể chuyện gì đã xảy ra ở Nutley Cose thì bọn Efrafa sẽ không thể chiến đấu một mất một còn với những người như Tóc Giả, Nhựa Ruồi và Xám Bạc mà lại không mất mạng một vài tên - có lẽ rất nhiều thỏ sẽ phải chết. Hoắc Hương phải là người hiểu rõ điều đó chứ. Có lẽ chưa phải là quá muộn, thậm chí ngay lúc này đây, để thuyết phục hắn đồng ý với một kế hoạch mới - một kế hoạch tốt cho cả hai phía.
"Và có lẽ sẽ phải như thế." Cây Phỉ đi đến một suy nghĩ dứt khoát "Đó chắc chắn là một cơ hội khả thi và mình e rằng phàm đã mang danh là Thỏ thủ lĩnh thì phải làm vậy thôi. Và bởi vì cái con quỷ khát máu này có lẽ chẳng thể tin cậy được, mình cho rằng Thủ lĩnh sẽ phải đi đàm phán một mình."
Chú quay lại Tổ Ong tìm Tóc Giả.
"Tôi sẽ đi nói chuyện với Thống soái Hoắc Hương để xem tôi có thể làm hắn hiểu vấn đề không." chú ra lệnh "Anh sẽ là Thủ lĩnh cho đến khi tôi quay lại. Đừng để bất cứ một ai đi khỏi những cái hang này."
"Nhưng Cây Phỉ ạ." Tóc Giả nói "Chờ một chút. Việc anh định làm không an toàn…"
"Tôi không đi lâu đâu." Cây Phỉ ngắt lời "Tôi chỉ đến để hỏi xem hắn định làm gì thôi mà."
Một lúc sau, chú đã xuống chân lũy đất, tập tễnh trèo lên lối đi, chốc chốc lại dừng lại ngồi thẳng dậy và nhìn quanh xem có thấy đội tuần tra nào của bên Efrafa không.
Chương 43
Đội Quân Viễn Chinh
Thế giới là cái gì, hỡi những người lính?
Là TÔI
Tôi, tuyết rơi không ngừng này
Bầu trời phương Bắc này
Những người lính trong cái quạnh hiu này
Xuyên qua đó chúng tôi đi
Là TÔI.
Napoleon của Walter de la Mare
Khi con thuyền tròng trành trôi trên mặt nước dưới làn mưa thì cũng là lúc một phần lực lượng của Hoắc Hương cùng đi theo con thuyền. Hắn sẽ không thể xuất hiện một cách công khai và trở nên hoàn toàn rối trí nếu Cây Phỉ và người của chú chuồn qua đám cây cối. Cho đến tận thời khắc đó, hắn vẫn luôn xuất đầu lộ diện một cách bất ngờ mạnh mẽ, xứng đáng là một kẻ thù đáng gờm. Bọn thuộc hạ của hắn đã mất hết tinh thần trước sự tấn công đột ngột của Kehaar. Hắn thì không. Ngược lại là đằng khác, vẫn tiếp tục cuộc truy quét bất chấp Kehaar và đã thực sự tiến hành kế hoạch chặn đường rút của bọn đào tẩu. Khôn ngoan và có tài xoay chuyển tình thế trong hoàn cảnh khó khăn, suýt chút nữa hắn đã thành công trong việc đả thương chú chim lớn khi chú nhảy vào hắn từ lùm cây gần cái cầu gỗ. Và khi hắn dồn đối phương vào một góc hẹp nơi Kehaar không thể làm gì nhiều để giúp đỡ chúng, thì bọn lang thang kia bất ngờ chứng tỏ chúng còn cao cơ hơn hắn một nước, để hắn lại trên bờ, hoang mang không biết nên hiểu thế nào về những điều đang diễn ra. Hắn đã nghe lỏm được một từ - tharn - từ miệng một trong những sĩ quan của hắn nói với đứa khác khi chúng lội mưa quay về Efrafa. Thlayli, Blackavar và những thỏ cái ở Đội Dấu Gần Chân Sau đã biến mất. Hắn đã phải cố hết sức ngăn chúng lại và thất bại của hắn lồ lộ giữa ban ngày.
Gần như suốt đêm hôm ấy Hoắc Hương thức trắng, cân nhắc xem điều tốt nhất mà hắn có thể làm là gì. Ngày hôm sau, hắn triệu tập một cuộc họp ở Hội đồng. Hắn chỉ ra rằng chẳng ích gì khi cử một đội truy tìm dọc theo bờ sông đề tìm kiếm Thlayli trừ phi bọn chúng đủ mạnh để đánh bại đối thủ khi phát hiện ra nó. Điều này có nghĩa là cần đến vài sĩ quan và một số Cốt Cán. Mà như vậy sẽ làm nảy sinh nhiều nguy cơ ở nhà trong khi các trụ cột đi vắng. Biết đâu trong cảnh giậu đổ bìm leo lại không có một cuộc đào tẩu khác. Điều kỳ lạ là chúng không thể tìm được Thlayli bởi vì tất cả biến đi không để lại dấu vết gì và họ không biết đường nào mà tìm. Nếu không thể tìm thấy tên đó, trông chúng chẳng khác nào những tên đại ngốc khi trở về.
"Thực ra thì chúng ta bây giờ đã là lũ ngốc rồi." Hoắc Hương nói "Không có gì nhầm lẫn về điều đó cả. Cỏ Roi Ngựa sẽ thuật lại cho quý vị nghe thiên hạ họ xì xào bàn tán những gì - rằng Thạch Trúc bị con chim trắng rượt đuổi phải trốn chui trốn nhủi vào một rãnh nước, còn Thlayli thì gọi được cả sấm sét trên trời giáng xuống và rằng Thần Mặt trời biết cả những chuyện xảy ra."
"Điều tốt nhất là," lão thỏ già Hoa Giọt Tuyết thủng thẳng nói "chúng ta càng ít nói về chuyện này bao nhiêu thì càng tốt bấy nhiêu. Cứ để chuyện này qua đi. Chúng có trí nhớ ngắn lắm."
"Có một điều mà ta nghĩ đáng phải làm." Hoắc Hương tiếp tục "Ta biết có một nơi mà chúng ta có thể tìm được Thlayli và đồng bọn của hắn, chỉ có điều đã không có ai nhận ra vào lúc ấy. Đó là khi Cẩm Quỳ cùng đội tuần tra của cậu ấy bám theo chúng, ngay trước lúc cậu ấy bị chết trong tay con cáo. Có một cái gì đó mách bảo ta rằng, nếu đó là nơi chúng đã từng ở một lần, chúng sẽ lại đến đó, chẳng chóng thì chầy."
"Nhưng chúng ta khó có thể chường mặt ra với số lượng đông đảo đủ để đấu lại chúng, thưa ngài," Cúc Bạc nói "điều đó có nghĩa là phải đào hang và sống ở đó một thời gian."
"Ta đồng ý với cậu." Hoắc Hương trả lời "Một đội tuần tra sẽ cắm lại đó cho đến khi có chỉ thị khác. Họ sẽ phải đào hang và sống tạm ở đó. Cứ hai ngày lại có một đội khác đổi phiên. Nếu Thlayli đến, hắn sẽ lọt vào tầm quan sát và sẽ bị theo dõi một cách bí mật. Một khi biết rõ hắn mang những con thỏ cái đi đâu, chúng ta sẽ có khả năng đánh bại hắn. Và ta cũng xin nói với mọi người điều này." hắn ngừng lại một chút nhìn khắp lượt Hội đồng với đôi mắt to màu xanh nhạt. "Nếu chúng ta tìm thấy hắn ở đâu, ta sẽ sẵn sàng lãnh chịu phần khó chơi nhất. Ta đã bảo với Thlayli là ta sẽ tự tay giết hắn. Hắn có thể quên điều này nhưng ta thì không."
Hoắc Hương đích thân dẫn đội tuần tra đầu tiên, mang Cúc Bạc đi theo để nó chỉ chỗ mà Cẩm Quỳ đã phát hiện được dấu vết của bọn thỏ lạ tiến về phía Nam. Cả bọn đào hang giữa những bụi rậm dọc theo bìa rừng Thắt lưng Caesar và nằm phục ở đấy chờ đợi. Sau hai ngày, hy vọng vơi đi ít nhiều. Cỏ Roi Ngựa thay phiên gác cho Hoắc Hương. Hai ngày sau tới phiên Thạch Trúc. Đến thời điểm ấy thì đã dấy lên những lời xì xào giữa các sĩ quan trong hàng ngũ Cốt Cán rằng Thống soái Hoắc Hương đã mắc kẹt trong nỗi ám ảnh của mình. Phải tìm ra một cách nào đó để khiến ông ta từ bỏ ám ảnh này trước khi mọi chuyện đi quá xa. Trong cuộc họp Hội đồng vào tối hôm sau có đề nghị rằng việc cắm trại theo dõi luân phiên hai ngày một lần không nên tiếp tục nữa. Hoắc Hương gầm gừ mà rằng bọn họ cứ chống mắt lên xem. Cuộc tranh luận bắt đầu, đằng sau những lý luận của bên phản bác, Thống soái cảm thấy một sự chống đối mà xưa nay hắn chưa bao giờ phải đối mặt. Trong lúc cuộc tranh luận đang hồi cao trào, dễ dẫn đến một tác động kịch tính có lẽ không hề đúng lúc từ quan điểm của Hoắc Hương thì Thạch Trúc và đội tuần tra của anh ta xông vào, mệt không thở ra hơi, với cái tin sốt dẻo rằng bọn họ đã gặp Thlayli và đồng bọn ở đúng cái chỗ mà Hoắc Hương đã nói là bọn chúng sẽ xuất hiện. Giấu mình không để bị lộ, họ đã theo bọn kia đến tận cánh đồng của chúng mặc dù phải đi cả một chặng đường dài, lại không dám đến quá gần vì sợ bị tấn công, nhất là vì họ không có thời gian tìm hiểu rõ cánh đồng thỏ của bọn kia - một nơi không có vẻ lớn lắm nhưng có lẽ sẽ gây ngạc nhiên với đối phương.
Cái tin này chấm dứt mọi ý kiến phản đối và khiến cho cả Hội đồng lẫn Cốt Cán lại nằm dưới sự kiểm soát của Hoắc Hương mà không có thêm một tranh cãi nào. Vài sĩ quan muốn lên đường ngay nhưng Hoắc Hương, lúc này đã nhận diện rõ ai bạn ai thù vẫn cứ thong thả. Do Thạch Trúc báo cáo rằng anh ta đã thực sự đối mặt với Thlayli, Blackavar và những đứa còn lại, hắn quyết định ngồi phục thêm một thời gian nữa, phòng trường hợp bọn kia có thể vẫn đang được bảo vệ. Ngoài ra hắn còn muốn có thời gian vừa để thăm dò đường đến Watership Down vừa để tổ chức đội viễn chinh. Ý định của hắn là nếu có thể, bọn họ sẽ tổ chức một chuyến đi trong vòng một ngày. Như vậy sẽ ngăn chặn bất cứ lời đồn nào về chuyến đi. Để đoán chắc với chính mình rằng họ có thể đi tốc hành đến nơi mà vẫn còn đủ sức để đánh nhau, hắn đã thân chinh dẫn Thạch Trúc và hai người khác đi tiền trạm vượt qua quãng đường khoảng gần sáu cây số đi về hướng Đông Watership. Tại đây hắn tìm ra cách tốt nhất để đến được rừng sồi mà không bị nhìn thấy hoặc ngửi thấy. Luồng gió chính thổi theo hướng Tây, giống như ở Efrafa. Họ sẽ đổ bộ đến vào chiều tối, sau đó tập hợp lại và nghỉ ngơi ở thung lũng phía Nam của vùng núi Cannon Heath. Ngay khi ánh ngày tắt hẳn, lúc bọn Thlayli chui cả xuống hang, họ sẽ đi dọc theo dãy núi tấn công vào cánh đồng thỏ. Nếu may mắn, sẽ không có bất cứ sự cảnh báo nào. Họ sẽ an toàn về ban đêm trong cánh đồng đã đột nhập được, rồi ngày hôm sau, hắn và Cỏ Roi Ngựa có thể trở về Efrafa. Những kẻ còn lại dưới sự chỉ huy của Thạch Trúc sẽ có một ngày nghỉ ngơi, sau đó sẽ trở về cùng với bầy thỏ cái và bất cứ tù binh nào chúng bắt được. Tất cả việc này sẽ chỉ mất đúng ba ngày.
Sẽ tốt hơn nếu không mang theo quá nhiều quân. Bất cứ kẻ nào không đủ sức đi đường trường sau đó lại lao vào đánh đấm sẽ chỉ trở thành gánh nặng cho người khác. Trong trận đánh này, hóa ra tốc độ lại trở thành vấn đề quan trọng nhất. Di chuyển càng chậm thì nguy hiểm càng lớn, những người bị tụt lại phía sau có thể thu hút kẻ thù và làm nản lòng những người còn lại. Với lại, Hoắc Hương hiểu rất rõ điều này, sự lãnh đạo của hắn là tối quan trọng. Bất cứ con thỏ nào cũng phải cảm thấy nó có mối quan hệ gắn bó mật thiết với Thống soái Hoắc Hương, và bản thân mình là một phần không thể thiếu của toàn đội, chỉ có như thế mọi việc mới diễn ra một cách thông suốt được.
Bọn thỏ đươc tuyển lựa rất kỹ càng. Trong thực tế có khoảng 26 hoặc 27 chú, một nửa là Cốt Cán, phần còn lại là những cậu thỏ trai tráng đầy hứa hẹn được chính các sĩ quan trong đội đề cử. Hoắc Hương tin tưởng vào các cuộc thi và hắn để cho mọi người hiểu rằng họ có nhiều cơ hội giành được các phần thưởng. Thạch Trúc và Ngò Rí bận túi bụi vào việc dẫn các đội đi thử sức bền, trò đánh trận giả và các trận chiến để rèn luyện kỹ năng đánh trận được tổ chức sau bữa sáng. Các thành viên trong đội viễn chinh được miễn trừ nghĩa vụ canh gác và được phép đi ăn bất cứ khi nào họ muốn.
Họ lên đường trước lúc bình minh vào một ngày tháng Tám trời trong vắt, chia thành từng tốp đi dọc theo những bờ ruộng và hàng rào. Trước khi đến chỗ Thắt lưng, toán quân dưới sự chỉ huy của Cúc Bạc bị một cặp chồn ecmin tấn công, một con già, còn con kia chỉ vừa đầy tuổi. Hoắc Hương nghe tiếng kêu ré sau lưng vội lộn trở lại trong vòng vài giây và chồm lên con chồn già, sử dụng hàm răng sắc như dao và những cú đá chân sau với những cái móng sắc nhọn như kim. Một chân trước của con chồn bị rách lên đến tận vai, nó quay lưng lủi mất, con nhỏ hơn cũng vội vã chuồn theo.
"Đáng lý cậu phải có khả năng tự thấy trước những chuyện này chứ." Hoắc Hương trách Cúc Bạc "Chồn không phải là loại nguy hiểm. Thôi đi tiếp đi."
Sau bữa trưa một chút, Hoắc Hương lộn ngược trở lại để đón những kẻ bị tụt lại phía sau. Hắn tìm thấy ba thỏ, trong đó có một chú bị thương vì một mảnh thủy tinh. Hắn dừng lại, cầm máu cho nạn nhân, rồi đưa cả ba gia nhập toán của chúng, sau đó cho phép cả đoàn dừng lại nghỉ ngơi, ăn uống, bản thân hắn vẫn để mắt quan sát bốn phía xung quanh. Hôm đó là một ngày nắng nóng và một vài người trong bọn có dấu hiệu mệt mỏi. Hoắc Hương tập hợp những chú này thành một đội do đích thân hắn chỉ huy theo sát.
Vào lúc chiều muộn - đúng cái lúc Bồ Công Anh bắt đầu câu chuyện về Rowsby Gâu Gâu - thì bọn Efrafa đang đi men theo khu đất rào lại để nuôi heo ở phía đông Trại Cannon Heath và lặng lẽ lẻn đến thung lũng hẹp phía Nam vùng núi Cannon Heath. Nhiều thành viên trong đoàn tỏ ra mệt mỏi, bất chấp lòng kính sợ ghê gớm dành cho Hoắc Hương, họ có cảm giác đã phải đi rất xa cánh đồng thỏ quê nhà. Họ được lệnh tìm chỗ núp, kiếm ăn, nghỉ ngơi và đợi hoàng hôn xuống. Vùng này thật hoang vắng, chẳng có gì ngoài những con chim cổ vàng và vài con chuột kêu lít chít dưới ánh nắng. Một vài chú thỏ chui vào ngủ trong những búi cỏ dài. Toàn bộ cái dốc nằm trong bóng râm khi Thạch Trúc quay về với cái tin anh ta vừa chạm mặt với Blackavar và Nhựa Ruồi ở cái dốc cao trong thung lũng.
Hoắc Hương tỏ ra bực bội, "Ta không biết cái gì xúi bẩy chúng tung tăng dạo chơi đến tận chỗ này?" hắn hỏi "Anh không giết chúng à? Thế là chúng ta đánh mất yếu tố bất ngờ."
"Tôi xin lỗi, thưa ngài." Thạch Trúc nói "Lúc ấy tôi cũng không cảnh giác cho lắm và tôi e rằng chúng có vẻ hơi nhanh so với tôi. Tôi không dám đuổi theo vì tôi không chắc đó có phải là điều ngài muốn tôi làm hay không."
"Thôi được, đằng nào thì cũng như nhau thôi." Hoắc Hương nói "Ta không thấy bọn chúng có thể làm gì được. Nhưng ta cho rằng chúng sẽ cố làm điều gì đó sau khi đã biết chúng ta có mặt ở đây."
Trong khi đi giữa những người của mình, kiểm tra từng thành viên, động viên từng cá nhân, Hoắc Hương cân nhắc lại tình huống. Có một điều rất rõ ràng - sẽ không còn cơ hội vừa bắt được Thlayli vừa được nghỉ ngơi dưỡng sức trước trận chiến. Nhưng biết đâu đối phương sợ hãi đến mức không còn ích thần chiến đấu? Bọn thỏ đực sẽ sẵn sàng từ bỏ những con thỏ cái để cứu cái mạng mình. Hoặc cũng có thể chúng bỏ chạy rồi cũng nên, trong trường hợp này phải lập tức bám theo tóm cổ chúng ngay bởi vì bọn địch còn khỏe khoắn trong khi người của hắn đã mệt nhoài nên không thể đuổi theo kẻ địch được xa. Cần phải nhanh chóng tìm ra phương án tốt nhất. Hắn quay lại nhìn một cậu thỏ non ở đội Cổ đang ăn ở gần đấy.
"Ngươi là Cây Kế phải không?" hắn hỏi.
"Vâng, Cây Kế, thưa ngài." chú thỏ kia đáp.
"Phải, thế thì ngươi chính là người mà ta cần." Hoắc Hương nói "Hãy đi tìm Đội trưởng Thạch Trúc bảo ông ấy tới gặp ta ở kia, chỗ cây bách xù - ngươi hiểu ý ta chứ? Mà bảo ông ấy đến ngay lập tức nghe chưa? Tốt nhất ngươi cũng nên cùng đến đó nữa. Nhanh lên nhé, không có thời gian phí phạm đâu."
Ngay khi Thạch Trúc và Cây Kế đến, Hoắc Hương dẫn họ đi lên đỉnh dốc. Hắn muốn tìm hiểu xem có chuyện gì xảy ra ở khóm rừng sồi. Nếu kẻ thù sẵn sàng nghênh chiến, hắn sẽ phái Cây Kế mang mệnh lệnh đến cho Cúc Bạc và Cỏ Roi Ngựa để hai cậu này lập tức mang mọi người lên đây. Nếu không, hắn sẽ cân nhắc các dấu hiệu nguy hiểm.
Chúng tìm được con đường phía trên thung lũng và bắt đầu đi dọc theo, vẫn cảnh giác cao độ vì ánh chiều tà vẫn còn. Một ngọn gió nhẹ từ phía Tây thổi đến mang lại cái mùi tươi mới của bọn thỏ.
"Nếu chúng có bỏ chạy thì cũng không thể chạy quá xa." Hoắc Hương nhận xét "Nhưng ta không cho là chúng sẽ bỏ chạy; ta nghĩ chúng vẫn còn ở trong cánh đồng thỏ của mình."
Đúng lúc ấy, một chú thỏ nhảy ra từ một búi cỏ, đứng ngay ở giữa đường. Chú ta dừng lại một chút, sau đó từ từ đi đến gần bọn chúng. Chú thỏ đang đi khập khiễng, toát lên vẻ cương quyết nhưng không giấu được nỗi căng thẳng.
"Ông là Thống soái Hoắc Hương, có phải không?" Chú thỏ kia hỏi "Tôi đến để nói chuyện với ông."
"Thlayli cử ngươi đến à?" Hoắc Hương hỏi lại mà không trả lời.
"Tôi là một người bạn của anh ấy." chú thỏ kia đáp "Tôi đến để hỏi tại sao ông lại đến đây và ông muốn gì?"
"À, ngươi chính là kẻ đứng ở bờ sông trong cơn mưa?" Hoắc Hương lại hỏi.
"Đúng chính là tôi."
"Những gì chưa được kết thúc ở đấy sẽ được chấm dứt ở đây." Hoắc Hương dằn giọng "Chúng tao đến đây để hủy diệt chúng mày."
"Ông sẽ thấy điều đó không dễ dàng đâu," chú thỏ kia trả lời rất rõ ràng "ông sẽ lâm vào cảnh đi nhiều về ít đấy. Tôi thấy tốt nhất hai bên hãy đi đến một thỏa thuận."
"Tốt lắm." Hoắc Hương nói "Đây là điều kiện. Bọn ngươi hãy trả lại tất cả những con thỏ cái đã bỏ chạy khỏi Efrafa và giao lại hai tên đào tẩu Thlayli và Blackavar cho Cốt Cán của ta."
"Không, chúng tôi không thể đồng ý với những điều kiện đó. Tôi đến để đưa ra một đề nghị khác có lợi cho cả hai bên. Một chú thỏ có hai tai, hai mắt và hai lỗ mũi. Hai cộng đồng của chúng ta cũng giống như vậy. Chúng ta có thể ở bên nhau mà không cần phải đánh nhau. Chúng ta có thể gây dựng những cánh đồng thỏ khác ở giữa chúng ta - bắt đầu bằng một cái ở giữa đây và Efrafa, gồm các thỏ của cả hai bên. Như vậy ông sẽ không mất gì cả mà lại còn được nữa. Cả chúng tôi cũng thế. Lúc này có nhiều thỏ sống không vui vẻ gì, đó là vì ông đã làm tất cả để kiểm soát cuộc đời họ, nhưng với kế hoạch này chẳng bao lâu sau ông sẽ thấy mọi sự đổi khác. Kẻ thù của loài thỏ kể thế là quá nhiều rồi. Hà cớ gì mà phải gây thù chuốc oán giữa những anh em đồng loại. Sự kết đôi giữa các cánh đồng thỏ tự do, độc lập… ông thấy thế nào?"
Vào thời khắc ấy, trong ánh hoàng hôn ở Watership Down, Thống soái Hoắc Hương nhận được lời đề nghị về một cơ hội để chứng tỏ hoặc hắn thực sự là nhà lãnh đạo thiên tài có tầm nhìn xa trông rộng như hắn vẫn tin mình là vậy, hoặc hắn chẳng khác nào một bạo chúa với lòng can đảm và sự gian manh của một tên cướp biển. Trong một tích tắc, ý kiến của chú thỏ què kia sáng lên rạng ngời trước mắt hắn. Hắn chộp lấy và hiểu ngay ra ý nghĩa của nó. Nhưng chỉ một tích tắc sau, Hoắc Hương đã xua ý nghĩ đó đi. Mặt trời chìm sau một tảng mây trắng và bây giờ hắn có thể nhìn rất rõ con đường nhỏ chạy vòng lên đỉnh núi dẫn đến rừng sồi cùng cuộc tắm máu mà hắn đã chuẩn bị với biết bao tâm sức và nhiệt tình.
"Ta không có thời gian đứng đây nói những chuyện nhảm nhí." Hoắc Hương nói "Ngươi không có tư cách đứng ra thương lượng với ta. Chẳng cần phải nói gì nữa. Cây Kế, quay lại báo với Đội trưởng Cỏ Roi Ngựa là ta muốn tất cả có mặt ở đây ngay tức khắc."
"Còn tên thỏ này thưa ngài, chúng ta thịt hắn chứ?" Thạch Trúc hỏi.
"Không." Thống soái trả lời "Bởi vì bọn chúng phái hắn đến đây để điều đình, tốt hơn hãy để hắn mang câu trả lời về. Hãy đi đi và bảo với Thlayli rằng nếu những con thỏ cái không đợi ở bên ngoài cánh đồng thỏ của ngươi cùng với hắn ta và Blackavar thì lúc ta đánh xuống đấy vào trưa ngày mai, ta sẽ moi gan móc họng bất cứ thỏ đực nào ngay tại chỗ."
Chú thỏ què dường như toan nói thêm một điều gì nhưng Hoắc Hương đã quay đi giải thích với Thạch Trúc điều hắn sẽ làm. Cả hai tên không thèm nhìn theo chú thỏ què trong khi chú cà nhắc trở về theo con đường mà chú đã đi tới.