Vào tiết trời cuối thu mưa bay lả tả, không khí bắt đầu se lạnh, ngoài trời tuyết phủ đầy một màu trắng xóa. Trong lúc đó ở sâu trong thạch động, Đường Luân mở gói hành trang của Thiên Độc Nhất Phẩm, tìm được một lọ thuốc màu tím. Chàng cúi xuống khấn vái một hồi, vừa muốn trút lọ thuốc Hóa Thi đơn này xuống...
Thì một tiếng hú hào hùng bi thiết vang lên giữa đêm khuya. Pháp Nguyên thiền sư giựt mình, trong cặp mắt lờ đờ mệt nhọc của ông ta thoáng hiện lên vài tia mắt vui tươi đầy sinh khí.
Đường Luân mỉm cười, rắc lọ thuốc Hóa Thi đơn lên mình của Thiên Độc Nhất Phẩm.
Chàng cau mày nói:
- Xin thiền sư khoan vui đã, nếu để môn hạ của Thiên Độc môn người này đả thương thì thật là tai hại, vì rằng tăng chúng trong chùa Pháp Hoa này đã trúng độc của Thiên Độc Nhất Phẩm và không có thuốc giải như vậy thì công phu của thiền sư sẽ trôi theo dòng nước.
Từ bên ngoài, từng tiếng thê thảm vang lên não ruột, tiếng gươm, đao xé gió nghe vèo vèo.
Pháp Nguyên thiền sư lại biến sắc, lão đưa mắt ngơ ngác nhìn sinh đầy vẻ bí mật.
Thình lình một tiếng thét thanh tao trỗi dậy, một chiếc bóng từ bên ngoài bay vút vào nhanh không thể tả. Trước mắt của Đường Luân vừa xuất hiện một người. Đường Luân ngắm người rồi tấm tắc khen thầm:
- Thật là một trang thư sinh anh tuấn!
Pháp Nguyên thiền sư buông ra một tiếng cười bi thảm, uể oải nhướng mắt lên, khàn khàn nói:
- Sư đệ đến trể một bước, không những không có bổ ích, trái lại còn làm cho ba trăm hai mươi lăm vị đệ tử trong chùa Pháp Hoa này phải chết một cách bi thảm, thật là đau đớn.
Bất thình lình, lão hòa thượng buông ra một tiếng rống thật to, Đường Luân giựt mình vì thấy trong lỗ tai của Pháp Nguyên thiền sư có một dòng máu thắm rỉ ra. Pháp Nguyên hổn hển nói rằng:
- Già đây bất tài, không ngờ hai mươi năm sau vào ngày này lại thua thằng Thiên Độc Nhất Phẩm một cách thật thảm thiết, món bảo vật để trấn tự của chùa Pháp Hoa này là sinh mạng của ba trăm mấy mươi đệ tử tất thảy đều mất trong tay già này... Ta thật không còn mặt mũi nào mà thấy Pháp Hoa tổ sư và vong linh của mười một vị sư huynh đã xả thân mà giữ gìn bảo vật...
Ông ta nghĩ mệt một chút đoạn nói tiếp rằng:
- Già này sức đã cùng, lực đã kiệt, sự nghiệp của Pháp Hoa tông xin trao lại cho nhà ngươi.
Dứt lời, Pháp Nguyên thiền sư vươn tay tống vào thiên linh cái của mình một chưởng nhanh như chớp.
Nhất Tuyệt thư sinh gào lên một tiếng thê thảm, vung tay ra biến chưởng thành trảo mà chồm tới...
Một tiếng “toạc” vang lên, nhiều tia máu bắn ra nhưng mà Nhất Tuyệt thư sinh đã chậm một bước. Pháp Nguyên thiền sư đã trúng chưởng của mình, vỡ sọ mà chết thảm thiết.
Nhất Tuyệt thư sinh gào lên một tiếng não nùng, đưa nhanh trường kiếm gạch một đường trên mắt đất... Những đá hoa lót trên mắt đất bị trường kiếm gạch phải bắn ra tung tóe. Nhất Tuyệt thư sinh hỏi một câu:
- Dư huynh hà tất phải xử sự như vậy?
Rồi chàng khóc lên nức nỡ...
Thình lình chàng quay phắt đầu lại, trợn cặp mắt đỏ ngầu đằng đằng sát khí, nắm chặt lấy chuôi gươm, Nhất Tuyệt thư sinh thét:
- Thằng già của Thiên Độc môn đâu?
Đường Luân đứt từng đoạn ruột, chàng dùng vỏ gươm lưỡi Hỏa Long thần kiếm chỉ vào thể xác của Thiên Độc Nhất Phẩm đang lần lần tan biến vì chất thuốc Hóa Thi đơn.
Nhất Tuyệt thư sinh Đồng Tấn lạnh nhạt nói rằng:
- Tên đại ma đầu này thật là tốt số, thoát chết dưới lưỡi kiếm của họ Đồng này. Hừ!
Mi nổi lòng tham, chỉ vì muốn được lòng một con yêu phụ mà làm cho Pháp Hoa tông của ta bị tiêu diệt.
Hắn ngẩng phắt đầu dậy thét hỏi Đường Luân:
- Mi là ai?
Đường Luân bình thản mân mê thanh Hỏa Long thần kiếm không trả lời. Đồng Tấn mắt lộ hung quang, nghiến răng kèn lẹt nói rằng:
- Thiên Độc mặc dầu xác đã tan ra tro bụi nhưng thằng họ Đồng này mà không giết hết được lũ Thiên Độc môn thì không phải là Nhất Tuyệt thư sinh nữa. Thằng nhãi con kia, hãy trao thanh bảo kiếm cho ta!
Câu nói vừa dứt, hắn nạt lên một tiếng thanh tao, Đồng Tấn nhún mình bay tới, mở thế tấn công Đường Luân như vũ bão...
Đường Luân cau mày, tức tốc phản ứng. Chàng tràn mình né tránh nhanh như chớp, chờ cho lưỡi kiếm lướt nhẹ qua vai mình, Đường Luân mới trả một đòn ngang hông nhanh như điện.
Miếng đòn hung bạo này tức khắc phá vỡ miếng Chế Kiếm Chiêu Hồng của Nhất Tuyệt thư sinh. Đường kiếm vừa đi mãn thì Đường Luân đã nhập nội sát mình của Đồng Tấn rồi. Nhưng Đồng Tấn là một nhân vật phi thường, trong phút nguy nan, chàng loang gươm một vòng, thình lình biến thế sang nhanh qua tay trái để bàn tay hữu xử ngay một thế Chỉ Thiên Hoạch Địa.
Cùng một lúc, hắn thét lên một tiếng, vung gươm ra chém xả một đường Hoành Tảo Thiên Quân. Tiếng gươm xé gió vì vèo, khí thế phi thường mãnh liệt. Hắn muốn mượn thế võ lạ lùng này để chiếm lại phần chủ động.
Nhưng Đường Luân đã xử nhanh một thế Thiên Cơ Vạn Lý, dùng thanh Hỏa Long thần kiếm chặn phắt đòn của đối thủ, để cho bàn tay tả vươn ra năm ngón chộp lấy cánh tay của Nhất Tuyệt thư sinh...
Thình lình, Đường Luân vội thu sức mạnh trở về. Chính vì thế hai luồng sức mạnh vừa giáp mối vào nhau thì đã phải rũ ra như một cành liễu.
Đồng Tấn bàng hoàng kinh ngạc, hắn không hiểu tại sao thế võ của đối phương thật là thần kỳ, huyền diệu mà nội lực lại yếu ớt như vậy?
Hắn buông ra một tiếng cười nhạt, thu tay trở về để rồi chém bồi thêm một nhát vào giữ đỉnh đầu của Đường Luân...
Bất thình lình, một chiếc bóng đen thoáng hiện, một tiếng cười đinh tai trỗi dậy, có một bàn tay đánh xéo ra một đường thần tốc, để kìm hãm cánh tay của hắn lại, đồng thời, có hai ngón tay khác, xé gió vèo vèo điểm một ngón nhanh không thể tả vào giữa ngực mình.
Đồng Tấn lúc bấy giờ mới ý thức rằng, còn một kẻ địch thủ lợi hại nữa. Hắn vội vàng xuống một cái Thiên cân tấn để tránh đòn. Một mặt, gác ngang lưỡi kiếm qua giữa ngực bảo vệ tiền tâm, trong khi bàn tay hữu dồn hết sức mạnh đẩy ra một chưởng chọi lại.
Nhìn kỹ, đó là một gã áo đen. Người mặc áo đen này “hự” lên một tiếng, xỉa năm ngón tay tấn công dữ dội, và một tiếng “cốp” khô khan vang lên, hai người thảy đều thở dài mà thối lui hai bước.
Người áo đen trợn mắt nhìn Đồng Tấn, nói rằng:
- Các hạ đây có phải là Nhất Tuyệt thư sinh, người muốn giết sạch hết Thiên Độc môn? Không may cho nhà ngươi, ta chính là người của Thiên Độc môn, biệt hiệu là Độc thư sinh đây!
Nãy giờ Đường Luân đang giương mắt ngắm nhìn người áo đen, bây giờ nghe hắn trình bày tên họ nên bất giác giật mình.
Độc thư sinh mặc dù chỉ mặc một chiếc áo đen thật đơn sơ, nhưng mà phong độ thật hào hoa, tao nhã.
Đôi mắt của chàng sáng ngời, lóng lánh, chiếc miệng xinh tươi, đượm một vẻ cực kỳ ngạo mạn. Đôi chân mày của chàng hiên ngang dưới vầng trán rộng. Người này thật là một chàng trai đẹp hiếm có trên đời.
Nhất Tuyệt thư sinh cầm gươm chỉ thẳng vào mặt hắn thét:
- Hay cho Độc thư sinh, thằng họ Đồng này đang tìm mi đây. Thầy của mi là Thiên Độc Nhất Phẩm đã chết rồi, vậy thì mối huyết hải thâm thù của Pháp Hoa tông phải thanh toán với mi vậy.
Độc thư sinh lấy làm lạ hỏi:
- Sao? Lão già ấy đã chết rồi ư?
Nói dứt lời, hắn liếc mắt nhìn cái thể xác đang bị Hóa Thi đơn làm cho rả ra từng mảnh. Hắn quay sang nhìn Đường Luân. Đường Luân cố tình giơ cao chiếc hồ lô lên.
Độc thư sinh là Công Tôn Ngô thấy chiếc hồ lô đó mắt mày biến sắc.
Nhưng mà Nhất Tuyệt thư sinh thình lình công một thế Phụng Thê Ngô Đồng và thét rằng:
- Hai thằng nhãi con của Thiên Độc môn mau chuẩn bị ứng chiến, chậm trễ đừng trách ta kiếm hạ vô tình.
Đường Luân gằn giọng:
- Khoan!
Đồng Tấn thong thả chỉ mũi gươm xuống mặt đất, nói bằng giọng rất oai nghiêm:
- Có việc gì cần, cứ nói nhanh lên!
Đường Luân trả lời một cách bình thản:
- Hiện bây giờ trên ba trăm hòa thượng đang trúng độc, sẽ chết đi trước khi gà gáy sáng. Các hạ mang danh là đại hiệp sao nỡ ngồi mà nhìn người ta thọ nạn?
- Nhà ngươi đừng hòng dùng lời lẽ để bắt chẹt ta, ta không phải là người để cho mi điều khiển một cách dễ dàng.
Đường Luân vẫn một mặt lạnh lùng nói:
- Tin hay không là quyền của nhà ngươi. Ta cho ngươi biết những người trong Thiên Độc môn bị ngươi giết chết là trong mình họ có thuốc giải độc. Các hạ có thể lấy ra mà cứu cấp, họa chăng còn kịp.
Đồng Tấn vẫn giữ sắc mặt hầm hừ như cũ, nhưng mũi gươm trong tay hắn lại trút xuống thêm ba tấc nữa. Giọng nói lạnh nhạt của Đường Luân lại vang lên:
- Chí ư môn bảo vật của Pháp Hoa Tông là Hỏa Long thần kiếm thì Thiên Độc môn xin tạm giữ, nếu các hạ có cao hứng thì xin chỉnh đốn Pháp Hoa Tông rồi tìm đến so tài với Thiên Độc môn, chừng ấy thanh báu kiếm này mới biết thuộc về ai.
Nhất Tuyệt thư sinh trầm ngâm lâu lắm mới thét rằng:
- Được!
Tiếng “được” vừa dứt, hắn lập tức tra gươm vào vỏ, gằn giọng nói rằng:
- Nhất Tuyệt thư sinh xin hỏi cao danh quí tánh của nhà ngươi?
Đường Luân cố ý liếc nhìn sang Độc thư sinh, lạnh nhạt trả lời:
- Nhà ngươi cứ tự tiện đi tìm đệ nhị Chưởng môn của Thiên Độc môn là được.
Nhất Tuyệt thư sinh buông ra một chuỗi cười hào hùng sảng khoái, thình lình xử một thế Yên Ảnh Lược Ba bay mình ra cửa sổ.
Trong giây phút đó, Độc thư sinh sắc mặt thay đổi liên hồi, lâu lắm mới lấy lại bình tĩnh và nhếch môi cười một cách nham hiểm.
Đường Luân lặng lẽ quay đầu nhìn lại, lãnh đạm hỏi rằng:
- Các hạ đây có phải là Công Tôn sư huynh chăng?
Công Tôn Ngô cười khẽ, liếc mắt trả lời:
- Vậy các hạ đây là sư đệ! Xin hỏi sư đệ khi tôn sư mệnh chung, có được bao nhiêu đệ tử đứng gần bên để lãnh lời giáo huấn.
Đường Luân cười trả lời:
- Chiếu theo thông lệ của Thiên Độc môn, thì khi Chưởng môn tạ thế, ai được chiếc hồ lô, thì người ấy đương nhiên lên ngôi Chưởng môn. Còn lời di chúc thì luôn luôn được giữ kín, điều này sư huynh ắt cũng rõ.
Công Tôn Ngô biết mình không thể dùng lời lẽ để nói cho người này, vội thay đổi thái độ, tươi cười nói rằng:
- Vậy thì sư đệ đã đương nhiên là Chưởng môn phái, ngu huynh là Công Tôn Ngô xin yết kiến Chưởng môn.
Sắc mặt của Công Tôn Ngô tươi cười vui vẽ kèm theo một đòn sấm sét, một luồng sức mạnh ập vào ngực Đường Luân.
Đường Luân chẳng phải tay vừa, chàng vẫn tươi tĩnh:
- Ngô huynh bất tất phải thi lễ...
Vừa nói, chàng vừa vận hơi sức từ trong người ra ngón tay, vừa định dùng hết toàn lực của mình để chọi lại sức mạnh của Công Tôn Ngô...
Nhưng đòn ra nửa chừng, Đường Luân thình lình thay đổi ý định, tức tốc thâu hồi nội lực của mình. Trong lúc đó thì sức mạnh của Độc thư sinh vẫn ào ào tràn tới...
Đường Luân gặp phải trở lực nặng nề, loạng choạng thối lui mấy bước, gắng gượng dùng thanh Hỏa Long thần kiếm chống vào mặt đất mới khỏi bị té.
Công Tôn Ngô giả vờ nhìn không thấy, ngửa cổ ha ha cả cười:
- Sư đệ có lẽ mới nhập môn chẳng bao lâu nên công lực còn yếu. Thằng họ Đồng đang lo cứu đồng bọn ở ngoài kia, chốc nữa e nó trở lại làm khó dễ, thừa lúc này ngu huynh xin Chưởng môn tạm thời rời khỏi nơi này.
Đường Luân trả lời:
- Được!
Công Tôn Ngô buông mấy tiếng cười quỷ quyệt:
- Xin Chưởng môn đi trước!
Đường Luân có một thái độ là thẳng thắng, bước thẳng ra ngoài cửa, đoạn trổ thuật phi hành phóng lên xe ngựa, sau lưng chàng gió dậy vì vèo.
Đường Luân mỉm một nụ cười trong bóng tối.
Con đường vắng lạnh, Đường Luân cố gắng đè nén tâm tư của mình. Tay chàng cầm chặt chuôi gươm Hỏa Long thần kiếm, đôi mắt vờ lim dim nhập định, làm như mình đang mệt mỏi lắm, nhưng thật ra chàng đang để hết tâm tư ý chí vào thính giác của mình để nghe ngóng động tĩnh của đối phương.
Có một điều làm cho Đường Luân lấy làm lạ là mặc dầu Độc thư sinh không phát hiện chàng giả vờ yếu thế mà hắn ta chỉ thoáng hiện một nụ cười quái gở trên môi mà chẳng ra tay.
Thật ra Công Tôn Ngô rất trông mong có cơ hội hạ gấp Đường Luân để đoạt bảo vật.
Nhưng cá tính của hắn ta thật là cao ngạo, khi chưa tìm ra danh chánh ngôn thuận, thì hắn không bao giờ xuống tay.
Công Tôn Ngô vỗ đùi:
- Có cách rồi!
Hắn buông ra một tiếng cười nham hiểm, tay cầm dây cương, bất thần tống ngược ra phía sau bắn vào Đường Luân.
Đường Luân ngáp lên một tiếng, khẽ lách đầu né cho ngọn chưởng của Độc thư sinh đánh trật vào không gian. Nhưng mà chưởng phong của Độc thư sinh cũng làm chàng loạng choạng giựt mình sực tỉnh, Đường Luân kinh ngạc:
- Ủa! Trời đã sáng rồi sao xe dừng lại vậy?
Công Tôn Ngô cười nhạt nói:
- Tôi ngỡ là Chưởng môn ngủ quên, nào ngờ đâu vẫn còn thức!
Đường Luân lạnh nhạt trả lời:
- Trên chỗ giang hồ đầy dẫy chông gai, cạm bẫy và những điều trái tai gai mắt, vì vậy mà ta nhắm mắt không muốn nhìn nữa.
Nói đến đây chàng quắc mắt nhìn Công Tôn Ngô:
- Đó là chỗ nhận xét của tôi, xin sư huynh chớ bận tâm.
Độc thư sinh hậm hực hỏi:
- Chưởng môn có biết hiện giờ chúng ta đang ở đâu không?
- Chắc có lẽ còn trong vòng địa hạt Đồng Sơn.
Công Tôn Ngô nói:
- Đúng thế, chúng ta hiện đang còn trong địa hạt Đồng Sơn, mà Đồng Sơn thì nằm trong vùng thế lực của Hải Ma.
Đường Luân lấy làm lạ nói:
- Hải Ma bất quá là một tên bá chủ trong võ lâm mà thôi, chẳng lẽ hắn dám tự cắt đất để tự lập hay sao?
Độc thư sinh gằn giọng trả lời:
- Võ công này chắc có lẽ Chưởng môn chưa rõ. Gần đây trên võ lâm có phát sinh ra một việc lớn. Nguyên là thằng Hải Ma thừa lúc các phái trong võ lâm tụ tập trên Hoa sơn, hắn ta thình lình xuất hiện và đưa ra một yêu sách lạ lùng là, hắn sẽ dùng võ công của mình để tỉ thí với các tông các phái, nếu hắn thắng thì sẽ vạch ra một vùng cấm địa dài hai nghìn dặm dọc theo bờ biển, không cho những người trong võ lâm Trung nguyên đặt chân đến đó. Nhược bằng hắn thua, thì hắn thề sẽ không bao giờ bước chân vào đất Trung nguyên nữa.
- Rốt cuộc ra sao?
- Rốt cuộc tên Hải Ma liên tiếp đánh bại cao thủ của các môn các phái, và hắn vạch ra hai nghìn dặm làm giang sơn một cõi của hắn.
Đường Luân cố ý hỏi rằng:
- Chẳng lẽ các đại môn phái ở Trung nguyên lại chịu bó tay mà xem hắn hoành hành?
Độc thư sinh liếc xéo Đường Luân, trả lời rằng:
- Nhưng mà... tên Hải Ma lại ra thêm một điều kiện rằng, nếu nội trong tám mươi một ngày mà có kẻ tìm ra căn nguyên võ học và lai lịch của hắn, thì hắn tự nguyện hủy bỏ lời giao kết...
Thình lình giọng nói của Công Tôn Ngô trở nên lạnh lùng đánh cá:
- Chưởng môn tự hỏi võ học của mình có thể ngang hàng với lớp người lót chữ Quảng của phái Thiếu Lâm và Hòa Hiệp Nhị đạo của phái Võ Đang chăng?
Đường Luân chép miệng thở dài nói:
Những người này công lực thảy đều cao thâm vô tận, còn tiểu đệ thì không biết được một đường võ để phòng thân thì làm sao mà địch với họ?
Công Tôn Ngô lạnh nhạt trả lời:
- Những người có võ học cao thâm vô tận này đều có mặt tại Đồng Sơn, nhưng chỉ thoáng hiện lên rồi mất.
Giọng nói của Độc thư sinh lại thay đổi một cách lạ lùng, hắn ta hỏi:
- Chưởng môn có biết một chuyện tình ân oán của lão Độc vật và Hải Ma chăng?
- Chỉ biết sơ qua mà thôi...
Độc thư sinh chớp nhanh cặp mắt liếc nhìn Đường Luân, nói thẳng một câu:
- Vậy thì ngu huynh xin hỏi thẳng với bản lĩnh thấp kém của Chưởng môn như vầy, vậy có thể cầm thanh Hỏa Long thần kiếm này mà trao trả đến tận tay của Nga Mi nữ hay chăng?
Độc thư sinh không chờ cho Đường Luân phản ứng, trờ tới trước một bước nói:
- Người mà thân cận nhất với lão Độc vật, có lẽ là thằng Độc thư sinh này. Nhưng ngày hôm nay, ngươi đã cầm được Tử hồ lô mà tự xưng là đệ nhị Chưởng môn của Thiên Độc môn. Vậy thằng Công Tôn Ngô này tạm thời nhìn nhận danh vị đó, nhưng mà đối với việc thi hành lời di chúc của lão Độc vật thì tôi xin có ý kiến...
Đường Luân cau mày hỏi:
- Theo ý của sư huynh thì...
Độc thư sinh cười đanh ác, ngạo nghễ nói rằng:
- Ta đề nghị hai ta đồng tranh đấu với nhau, võ công của ai thâm hậu, thì người ấy sẽ lãnh lấy trọng trách mang thanh bảo kiếm này, ngươi nghĩ sao?
Đường Luân mỉm cười trả lời:
- Tiểu đệ không tài không sức, chắc chắn phải là tay đối thủ của sư huynh, nếu sư huynh có ý này thì hãy nhận lấy trách nhiệm vậy!
Độc thư sinh cau mày, nói một cách khó chịu:
- Không được! Thằng Công Tôn Ngô này lúc nào cũng xử sự một cách công bằng, nhứt định không bao giờ ỷ thế hiếp cô, hiền đệ là Chưởng môn của Thiên Độc môn, vậy thì ắt cũng truyền cho ngươi vài ngón, ngu huynh muốn thử chơi cho biết!
Nói rồi tung mình nhảy ra khỏi xe, đứng thẳng người chờ đợi Đường Luân. Gương mặt của hắn đằng đằng sát khí, hất hàm một cách ngạo mạn:
- Còn phần ngu huynh thì xuất thủ luôn luôn là cay độc, vậy xin Chưởng môn cẩn thận.
Đường Luân mỉm cười vừa định dùng một câu nói chua cay đối lại, thình lình cảm thấy có một mùi hương thoang thoảng tỏa ra trong không khí, chàng kinh ngạc vội hỏi:
- Công Tôn huynh, nhà ngươi chắc chắn nơi đây thuộc vùng thế lực của Hải Ma?
- Đừng nói lôi thôi, đỡ...
Độc thư sinh vừa nói vừa nở một nụ cười thật là khó hiểu. Còn Đường Luân thì cảm thấy trong không khí bấy giờ tỏa ra một mùi hương rất là quen thuộc, cánh tay của chàng vừa sờ đến cán đao bỗng rút trở lại.
Chàng ngang nhiên đứng giữa cơn gió lộng buổi bình minh. Trong lúc đó thì Độc thư sinh thình lình rút phắt trong ống tay áo của mình ra một ống tiêu, dùng một thế Phụng Điểm Đầu, bất thình lình tấn công Đường Luân.
Thân hình của hắn trờ tới, mới thoạt trông dường như tấn công phía tả, nào ngờ trong một cái chớp mắt, thân hình của hắn vụt quay sang tấn công phía hữu một cách rất ư thần tốc, năm ngón tay hắn xòe ra, chộp một cái dữ dội vào đầu của Đường Luân.
Ống sáo trong tay của hắn xé gió vèo vèo từ trên đánh sả xuống, rõ ràng Công Tôn Ngô muốn đè bẹp Đường Luân trong một thế võ đầu tiên, nên phải sử dụng đến miếng đòn độc này là Độc Giao Hưng Phong.
Trong lúc đó thì Độc thư sinh phát giác Đường Luân không tránh, không né, cũng không có ý muốn phá thế võ của mình, nên bật cười thầm nghĩ:
- Nó thật là muốn chết!
Chính vào lúc ống sáo và năm ngón tay của hắn vừa kê sát vào đỉnh đầu của đối phương thì một mùi hương tỏa ra bát ngát, và một tiếng thét yểu điệu vang lên:
- Công Tôn Ngô, dừng tay lại!
Đường Luân biết Độc thư sinh đang kiếm cớ để đưa mình vào con đường tử lộ.
Chàng thò tay sờ lưỡi dao găm Thủy Vân của mình đoạn cười nhạt rồi cũng nhảy ra khỏi xe, nói:
- Nếu sư huynh mà nằng nặc quyết một, thì tiểu đệ cũng xin hầu vài miếng xem sao.
Độc thư sinh ngạo nghễ nói:
- Thằng Công Tôn Ngô này đối chọi với ai, đều không giữ mực thước qui cũ, vậy nhà ngươi có ngón nghề riêng chi thì xin mang hết ra đây sử dụng.
Cùng theo tiếng nói, có vô số hào quang lóe lên bay tới tua tủa.
Trong cơn nguy cấp, Độc thư sinh vội thủ thế trở về để giữ lấy sinh mạng của mình, vì bởi trong những đạo hào quang lóe ra đó, không biết bao nhiêu mũi kim châm có tẩm thuốc độc vù vù bay tới như mưa...
Độc thư sinh nạt lên một tiếng, nhún mình vọt lên cao mấy thước, cùng trong một lúc múa tiếp ống sáo ngọc trong tay kết thành một mảnh lưới vô cùng kín đáo, che phủ hết toàn thân.
Thân hình của Độc thư sinh lộn mèo một cái giữa không trung để lấy đà, đoạn là đà rơi xuống cách đó chừng hơn một trượng. Chàng giận đến tái xanh sắc mặt, ngẩng đầu nhìn lên bằng cặp mắt căm thù.
Một tiếng nạt thanh tao, yểu điệu lại vang lên, tiếng nạt này ngầm chứa rất nhiều ma lực làm cho người nghe phải bị lôi cuốn một cách dễ dàng.
Mùi hương lại tỏa ra ngào ngạt, trước mắt của Độc thư sinh vùng hiện ra một người thiếu nữ diện mạo phi phàm.
Đường Luân cũng giựt mình kinh hãi, thì ra đó là Bích Cơ, nhưng Bích Cơ hôm nay lại trang sức cực kỳ diễm lệ, so với hôm qua thật là một trời một vực.
Khắp mình nàng toàn là ngọc ngà châu báu, nàng mặc một bộ đồ vừa vặn càng làm nổi bật lên cái vẻ quốc sắc thiên hương của nàng, làm cho Đường Luân có cảm giác như nàng là một thiên tiên giáng thế.