watch sexy videos at nza-vids!
WAPVN.US
21:00:5830/07/2025
Kho tàng truyện > Truyện Kiếm Hiệp > Tác Giả Khác > Hắc Thánh Thần Tiêu - Giả Kim Dung - Hồi 121 - 140 - Trang 2
Chỉ mục bài viết
Hắc Thánh Thần Tiêu - Giả Kim Dung - Hồi 121 - 140
Trang 2
Trang 3
Trang 4
Trang 5
Trang 6
Trang 7
Trang 8
Trang 9
Trang 10
Trang 11
Trang 12
Trang 13
Trang 14
Tất cả các trang
Trang 2 trong tổng số 14

Hồi 123
Trở về ngôi vị


Nam Cung Vô Kỵ cười lạnh :
- Phu nhân đã chọn hai thuộc viên khác thay thế các ngươi, các ngươi hãy theo ta về cung phục lệnh.
Lão hỏi vọng ra ngoài :
- Đã bắt tên chữ Võ hiệu số hai chưa?
Có tiếng thiếu nữ cười khanh khách, đáp :
- Trình Quân sư rõ, Bạch lão đệ đã hạ thủ rồi!
Vừa lúc đó, từ phía hậu, bốn người bước ra, đó là các vị thiền sư Đại Trí, Đại Thông, cùng Nam Nhạc quán chủ và Chưởng môn nhân Hình Ý môn.
Họ vẫn còn vận y phục tục gia.
Nam Cung Vô Kỵ, chính là Trại Gia Cát hóa trang, vừa trông thấy họ, bật cười khanh khách, đưa mắt nhìn ra phía ngoài, rồi quay lại Ngọc Hư Tử và Ngọc Chân Tử, vòng tay thốt :
- Trời chưa sáng hai vị đạo huynh hãy lên đường gấp đi!
Đại Trí thiền sư vòng tay chữ thập, niệm Phật hiệu :
- A di đà Phật! Cung hỉ đạo huynh khôi phục nguyên vị!
Nam Nhạc quán chủ và Thiệu Ngươn Xung cũng vòng tay thốt :
- Cung hỉ đạo huynh!
Ngọc Hư Tử hấp tấp đáp lễ, đoạn hướng sang Trại Gia Cát :
- Đại đức của Quân sư, Vũ Đương phái xin ghi khắc ngàn đời, tiện đây bần đạo cáo từ!
Đạo trưởng chào quanh mọi người, đoạn cùng Ngọc Chân Tử rời hậu viện, ra khỏi quán, tiến thẳng đến Vũ Đương sơn.
Lúc đó, Bạch Thiếu Huy, Phạm Thù, Cửu Độc Nương Tử và Hương Hương đã vào đến nơi.
Tên chữ Võ, số hiệu một, đã nghe rõ ràng cuộc đối thoại của họ, hắn đã phần nào hiểu sự tình, mồ hôi rịn ra ướt trán, đẫm ướt mình, hắn rung rung giọng hỏi :
- Ngươi... ngươi là Quân sư của Nam Bắc bang?
Trại Gia Cát không lưu ý đến hắn, hướng sang các vị đạo trưởng và thiền sư, Chưởng môn nhân :
- Trời sắp sáng rồi đấy, chúng ta gấp lên đường thôi!
Cửu Độc Nương Tử hỏi :
- Còn tên chữ Võ hiệu số một này?
Trại Gia Cát đáp :
- Nếu hắn bằng lòng hợp tác, chúng ta có thể mang hắn theo.

* * * * *

Trung Sơn một trong năm ngọn núi cao nhất Trung Nguyên, vì vị trí tại trung tâm, nên cũng có cái tên Trung Nhạc.
Trung Sơn gồm hai đỉnh, Đại Thất Phong và Tiểu Thất Phong. Trung Sơn nổi tiếng nhờ ngôi Thiếu Lâm tự, nằm về triền bắc Tiểu Thất Phong.
Ngôi danh tự nằm giữa khu rừng tùng uy nghiêm, đồ sộ.
Trên con đường dẫn đến Thiếu Lâm tự, về phía Bắc hiện có một đoàn người ngựa, đang từ từ tiến tới.
Đàn người ngựa đó, gồm năm chiếc kiệu, theo sau năm chiếc kiệu có một người cỡi ngựa, người đó có bộ râu dài, râu và tóc đã điểm hoa râm, theo sau người cỡi ngựa, có bốn đại hán, hông giắt đao, người nào cũng mày rậm, mặt tía ngực ưỡn tới trước, trông oai hùng vô cùng.
Nhìn vào nghi vệ đó, ai ai cũng hiểu là một vị quan lại nào đó, đến Thiếu Lâm tự dâng hương.
Đoàn người ngựa đến bình đài, trước cổng chùa đứng lại.
Nơi đó, có ba tăng nhân vận áo màu tro, luôn luôn túc trực, chờ nghinh đón khách thập pương đến dâng hương.
Kiệu vừa dừng lại, bốn đại hán bước tới, phân đứng hai bên. Người cỡi ngựa tiến tới, xuống ngựa, bước tới chiếc kiệu đầu, vén bức rèm, trong khi đó, một vị tăng tắc độ năm mươi, chấp tay chử thốt :
- Tiểu tăng là Thắng Thanh, kính chào quý khách!
Người cỡi ngựa, tức vị Tổng quản của quan viên đó, vòng tay đáp lễ :
- Bạch với đại sư, có Nam Dương phủ đài Tất đại nhân, thuận đường đi ngang qua đây, muốn vào quý tự lạy Phật, xin đại sư thông báo với Phương trượng!
Y lấy một tấm danh thiếp, trao cho Thắng Thanh.
Thắng Thanh tiếp nhận danh thiếp, day qua một tăng nhân bên cạnh, trao cho hắn, nói mấy tiếng, tăng nhân đó lập tức quay mình vào chừa.
Từ trong chiếc kiệu thư nhất, Tất tri phủ bước ra, vóc dang ốm yếu vận áo màu thiên lam, khí độ hết sức ung dung.
Từ trong hai chiếc kiệu thứ hai thứ ba, hai lão già khác bước ra, thoáng nhìn qua, cũng đủ hiểu chính là thân bằng của Tri phủ.
Từ trong chiếc kiệu thứ năm, chiếc kiệu nhỏ hơn hết, một nàng tỳ nữ bước ra, tiến thẳng đến chiếc kiệu thứ tư, trong chiếc kiệu đó, có vị tiểu thư, con gái Tri phủ.
Nam Dương phủ đài, dù khôn phải là một vị quan phụ mẫu tại địa phương, song vẫn là một sứ giả của triều đình, không đồng phủ nhưng đồng tính, Thắng Thanh là vị tăng tri khách trong Thiếu Lâm tự có khi nào dám khinh mạn.
Lão bước tới, vòng tay chữ thập, nghiêng mình chào :
- Bần tăng tham kiến đại nhân, vì không hay quý khách đến chùa, chậm việc tiếp nghinh, mong đại nhân thứ lỗi.
Tất tri phủ vội đáp lễ :
- Bổn phụ từ lâu mộ danh quý tự, ước vọng có dịp đến đây dâng hương, nay nhân vâng lịnh triều đình, đáo nhậm Nam Dương, tiện đường, qua ngang Tiểu Thất sơn, xin vào lạy Phật, cầu đại sư thông báo với Phương trượng, cho bổn phủ được kính lễ Phật đài.
Tri phủ day lại sau, thốt với hai vị bằng hữu :
- Nam huynh và Thiệu huynh, mình vào đi!
Hai lão già gật đầu.
- Đại nhân bước vào bọn tiểu đệ theo sau!
Thắng Thanh dẫn đường, cả bọn theo liền.
Thắng Thanh đưa khách đến một tòa viện nơi hướng đông trước viện có hoa tươi, có tàng cây mát, khung cảnh tịch mịch u nhàn vô cùng.
Bọn Tất tri phủ ngồi xuống chưa được lâu, hai lão hòa thương mặc áo vàng từ hậu diên tiến đến nơi, lão đi đầu vòng tay chào :
- Bần tăng không hay lão đại nhân đến bổn tự, chậm trễ tiếp nghinh, dám mong tha thứ!
Tri khách Thắng Thanh giới thiệu :
- Đây là Phương trượng của bổn tự, pháp hiệu Đại Trí, còn vị kia là Giám tự Đại Thông.


Đôi bên lại khách sao chào qua, nhượng lại một lúc, rồi cũng ngồi xuống dùng trà.
Tất tri phủ khỏi đầu câu chuyện bằng cách tán dương thinh danh của nhà chùa và tỏ ý ngưởng mộ từ lâu, nay có dịp đi ngang địa phương này, vào dâng hương lễ Phật.
Đại Trí thiền sư và Đại Thông hòa thượng nói mấy lời khiêm tốn và cho rằng sự viếng thăm của Tất tri phủ đem lại một vinh dự lớn lao cho nhà chùa.
Tất tri phủ ngỏ ý muốn vào khắp các điện lạy Phật, Đại Trí vui vẻ hướng dẫn.
Hai lão hòa thượng đi trước, hai vị bằng hữu của Tri phủ theo sau cùng tiểu thơ, tỳ nữ, quản gia và bốn tên tùy hầu.
Lần lượt họ đến Đại Phật điện, Tổ Sự điện, Côn Lư điện, Đạt Ma điện cùng vài điện khác, nơi nào Tất tri phủ cũng đốt hương, lạy Phật hết sức thành kính.
Khi viếng xong các toàn diện, thời khắc đã đến ngọ rồi.
Đại Trí thốt :
- Bần tăng có bảo nhà trù dọn tiệc chay, thiết đãi lão đại nhân, xin lão đại nhân vào tịnh thất nghĩ ngơi một chút, rồi dùng mấy món đạm bạc với nhà chùa.
Tất tri phủ mỉm cười :
- Đại sư trọng đãi như vậy, bổn phủ hết sức cảm kích. Còn một điều này, bổn phủ mong đại sư chấp nhận cho, từ lâu bổn phủ nghe đồn những vị lão tăng tại Đại Thừa thiền viện là những bật tinh thông phật pháp thâm diệu, nên có ước vọng bái kiến một lần, nghe lời vàng tiếng ngọc chỉ điểm nẻo giải thoát, lẽ nhiệm màu, chẳng dám phiền đại sư tiếp trợ cho bổn phủ mãn nguyện.
Đại Trí thiền sư lộ vẻ khó khăn :
- Đại Thừa thiền viện là nơi thanh tu của các vị trưởng lão trong bổn tự, không có cái lệ tiếp khách, phàm ai vào đó rồi, cầm như dứt khoát hồn trần thế sự, bần tăng không biết làm sao...
Tất tri phủ cố van cầu :
- Nếu đến Tiểu Thất Phong mà chẳng một lần bái kiến các vị cao tăng, thì đúng là một điều ân hận lơn lao cho bổn phủ!
Hai lão già họ Nam và họ Thiệu cũng nói vào, làm cho Đại Trí hòa thượng càng khó xử.
Viên quản gia cũng chen lời :
- Ngày trước, Thất Vương gia trong lần xuất kinh, có đến quí tự, may mắn được vào bái kiến Nhất Thiện thần tăng, khi về kinh, vương gia cứ ca ngợi mãi thần tăng am tường phật pháp, thành ra cả triều thần ai ai cũng mong ước được gặp gỡ một lần, hiện tại phủ đài đại nhân đã đến đây rồi, chẳng lẽ đại sư lại không giúp cho người toại nguyện sao?
Đại Trí Thiền sư day qua vị sư đệ, như để hỏi ý.
Thực ra, lão hòa thượng cũng muốn đưa Tất tri phủ vào gặp Nhất Thiện thần tăng, song vì qui củ nhà chùa, lão chẳng dám ngang nhiên phá lệ, sợ vị tiền bối đó quở trách.
Đại Thông hòa thượng thốt :
- Tất đại nhân có lòng ngưỡng mộ sư bá, vậy Phương trượng cũng liệu cách hoàn thành tâm nguyện của người.
Bắt buộc, Đại Trí hòa thượng phải miễn cưỡng gật đầu :
- Bần tăng xin cố gắng vì tất đại nhân, vào Đại Thừa thiền viện bạch lại sư bá, xem người liệu định thế nào, giả sử người không bằng lòng tiếp, đại nhân nên lượng thứ cho bần tăng vậy.
Tất tri phủ đáp nhanh :
- Đó là lẽ tự nhiên, mong đại sư cố gắng cho!
Đại Trí đứng lên :
- Đại nhân vui lòng ở đây chờ một chút, bần tăng vào bạch với sư bá, rồi trở ra ngay!
Tất tri phủ đứng lên :
- Khỏi nhọc đại sư phải ra vào, bổn phủ có thể đứng bên ngoài cửa chờ đợi.
Câu nói đó có nghĩa là Tất tri phủ muốn cùng đến Đại Thừa thiền viện một lượt với lão hòa thượng, rồi đứng bên ngoài chờ.
Họ Nam tiếp luôn :
- Phủ đài đại nhân nói đúng đấy, nếu thần tăng không chịu tiếp kiến, ít nhất chúng ta cũng được an ủi là đã đến tận Thiền viện!
Đại Trí hòa thượng không biết làm sao, đành miễn cưỡng gật đầu, lại đưa mắt nhìn vị tiểu thơ, muốn nói gì đó, song chưa kịp mở miệng, tiểu thơ đã lên tiếng :
- Chắc đại sư ngại tiểu nữ?
Đại Trí hòa thượng trầm giọng :
- Nhà chùa có quy củ, từ bao lâu rồi, không chấp thuận cho nữ nhân đến Đại Thừa thiền viện, thiết tưởng...
Ngày trước, có một vị Thống binh, nhân đưa gia quyến đến chùa dâng hương, vị tiểu thơ của Thống binh nhân dạo quanh vùng lạc bước đến Đại Thừa thiền viện, xô cửa vào. Bất ngờ, trong viện có một vị trưởng lão đang khổ luyện Đạt Ma Khô Thiền thần công, thời gian khổ luyện đã hơn mười mấy năm, cũng sắp đến lúc thành công, bất ngờ vị tiểu thơ đó xuất hiện, vị trưởng lão đó bị chấn động tâm thần, ông trình tu luyện phải buông trôi theo mây gió, bởi môn Đạt Ma Khô Thiền rất kỵ nữ nhân.
Từ đó, Thiếu Lâm tự mới đặt ra quy luật, cấm hẳn nữ nhân bén mảng đến Đại Thừa thiền viện, cố giữ cho sự thanh tu của các vị trưởng lão được an tịnh.
Vị tiểu thơ của Tất tri phủ mỉm cười, chận lời :
- Tại sao nữ nhân không thể đến đó? Nữ nhân chẳng phải con người sao? Đức Như Lai cũng do nữ nhân sanh ra, và chính nữ nhân nuôi dưỡng người kia mà?
Lời nói đo, dù muốn dù không, cũng chạm đến nhà chùa phần nào giả sử một nhà sư nào khác, ở địa vị Đại Trí và Đại Thông, tất phải nghiêm sắc mặt mà chỉnh ngay, song như đã biết, Đại Trí và Đại Thông không phải nhà sư thật sự, họ là những tay đại đạo trên giang hồ, gia nhập Hoán Hoa cung, vâng lệnh Hoán Hoa phu nhân giả mạo nhà sư, điều khiển Thiếu Lâm phái, tục tâm còn nặng, nên chẳng để ý cho lắm.
Tất tri phủ sợ con gái làm phật lòng nhà sư, nên vội tạ lỗi :
- Tiện nữ chưa đủ trí độ, ăn nói ngông cuồng, mong đại sư miễn chấp!
Đại Trí đáp nhanh :
- Chẳng sao, đại nhân đừng lưu ý đến việc nhỏ mọn đó.
Dĩ nhiên, tiểu thơ phải ở lại, cùng với tỳ nữ. Nàng ở lại thì hai tên tùy hầu phải ở lại, chỉ có vị quản gia cùng hai tên kia đi theo Tất tri phủ và hai vị bằng hữu.
Đại Trí thốt :
- Bần tăng xin vô phép với tất đại nhân, đi trước dẫn đường!
Tất tri phủ vừa đi vừa vuốt hàm râu dài, có vẻ đắc ý lắm.
Vượt qua mấy lớp điện, vũ, họ đến một tòa viện, năm tại nơi u tịnh vô cùng.
Quanh tòa viện, có dàn trúc xanh tươi, dàn có chừa một khoảng làm cửa, trên cửa có ghi tấm biển, đề bốn chữ: Đại Thừa thiền viện.
Đại Trí hòa thượng dừng chân, quay lại Tất tri phủ :
- Tất đại nhân cảm phiền đứng đây, đợi một chút!
Rồi lão mở cửa bước vào.
Một lúc sau lão trở ra nghiêng mình thốt :
- Sư bá bần tăng tuổi cao, không tiện tự mình ra tận nơi đây nghinh tiếp, xin đại nhân theo bần tăng vào viện.
Tất tri phủ gật đầu :
- Đại sư đi trước, bổn phủ theo sau!
Hai nhà sư đi trước, Tất tri phủ và hai vị bằng hữu bám sát bên liền, còn vị quản gia và hai tên tùy hầu đứng bên ngoài.
Mặt tiền thiền viện, có treo tấm biển do nhà vua tặng, ghi bốn chữ: Dĩ Chứng Bỉ Ngạn.
Qua cửa viện, vào đại sảnh, đến một cái gác, ba phia có chấn song, có rèm phủ kính. Mặt thứ tư là lối ra vào.
Trong tòa tịnh các đó, chẳng có vật gì khác hơn là mấy chiếc bồ đoàn và một bức họa treo nơi trung gian, tượng hình đức Đạt Ma qua sông với một cọng cỏ lau, hai bên có hai vế liễn.
Ngoài ra còn một chiếc bàn con, trên để cổ đồng, lư hương, lư có đốt trầm, không rõ ai đốt, khói trầm cuộn tỏa khắp tịnh các.
Vì nơi đây là chỗ họp nghị của các trưởng lão, họ là những vị cao tăng, tuy chưa thoát tục, nhưng cũng siêu phàm, họ chỉ dùng bồ đoàn, không dùng ghế, nên khách vào chẳng có chỗ ngồi.
Hiện tai, có một lão tăng đang ngồi trên bồ đoàn, đôi mắt nhắm nghiền, tướng mạo giống hình Vô Lượng thọ Phật vẽ trong bức đồ treo trong các cảnh chùa.
Đại Trí thiền sư thì thầm bên tai Tất tri phủ.
- Đại sư bá của bần tăng đó!
Tất tri phủ bước tới, vòng, nghiêng mình, cung kính thốt :
- Vãn sinh kính tham kiến thần tăng!
Nhất Thiện thần tăng từ từ mở mắt, khẽ gật đâu :
- Các vị đến đây hay lắm. Xin mời ngồi.
Tất tri phủ và hai vị bằng hữu không khách sáo, cùng ngồi xuống mỗi người một chiếc bồ đoàn.

Hồi 124
Chấn động Thiếu Lâm


Nhất Thiện thần tăng ngẩng mặt lên :
- Đại Thông! Nổi khánh lên!
Mỗi khi có cuộc triệu tập các vị trưởng lão, Nhất Thiện truyền đánh khánh ra ngoài, dù có tiếp đón vị khách nào, chẳng bao giờ nhà chùa gióng khánh lên cả.
Quy luật nhà chùa là như thế, tiếng khánh chỉ để dùng vào duy nhất tối quan trọng đó thôi, nghe tiếng khanh, là tất cả chín vị trưởng lão cùng hội nhau tại Đại Thừa thiền viện, họp bàn đại sự.
Chính vì lẽ đó, Đại Trí hòa thượng lấy làm lạ, không rõ Nhất Thiện thần tăng bảo gióng khánh, họp tất cả các vị trưởng lão, với dụng ý gì. Chẳng lẽ để tiếp một vị Tri phủ thông thường? Dù bậc Vương gia, cũng không được hưởng cái vinh dự đặc biệt như vậy.
Vả lại, vừa rồi, Nhất Thiền còn bảo, muốn tiếp khách ngay hội sảnh của các vị trưởng lão, chứ không tại nơi nào khác, đó cũng là một điều lạ lùng, xưa nay chưa từng có sự phá lệ như vậy!
Đại Thông nhìn sang Đại Trí, rồi nghiêng mình cúi đầu, lui ra ngoài, đến hành lang, gióng lên chín tiếng khánh.
Từ nơi những gian tịnh phòng dọc hành lang, tám vị tăng vận áo màu tro, tay chấp chữ thập, lần lượt bước ra, cùng tiến vào tịnh thất của Nhất Thiện thần tăng, cúi đầu làm lễ, rồi cùng ngồi xuống bồ đoàn.
Khung cảnh trở nên trang nghiêm lạ.
Nhất Thiện thần tăng từ từ thốt :
- Các sư đệ có biết tại sao ngu huynh đánh khánh triệu tập cuộc họp hôm nay chăng?
Lão tăng ngồi bên tả đáp :
- Chắc có sự gì nghiêm trọng, đại sư huynh mới cho gọi tất cả đến đây việc gì, xin đại sư huynh cứ nói, bọn đệ làm sao hiểu được!
Nhất Thiện gật đầu :
- Sư đệ nói đúng, nếu chẳng có việc trọng đại, ngu huynh đâu dám làm kinh động các đệ? Trước hết các sư đệ hãy ra mắt thí chủ kia.
Lão tăng già đưa tay chỉ Tất tri phủ tiếp :
- Cứ theo lời Đại Trí, thì vị thí chủ này là tân Tri phủ Nam Dương, họ Tất, nhưng người vừa dùng truyền âm nhập mật cho ngu huynh biết, người là Trại Gia Cát, hiện sung chức Quân sư trong Nam Bắc bang.
Đại Trí và Đại Thông tưởng chừng như tiếng sét nổ ngang đầu, sắc mặt biến xanh dờn.
Đại Trí hấp tấp vòng tay, rung rung giọng :
- Trong nhất thời, không kịp nhận xét, đệ tử nhẹ dạ cả tin gian tế, để chúng đột nhập vào tận nơi đây, vạn vọng sư bá khoan thứ cho, đệ tử sẽ trục xuất chúng lập tức!


Nhất Thiện Thần tăng chưa kịp nói gì, vị lão tăng ngồi bên hữu ứng tiếng :
- Họ đã mạo phạm quan viên, xin tham kiến đại sư huynh, hẳn phải có dụng ý gì, chúng ta phải hỏi cho rõ!
Nhất Thiện thần tăng thốt :
- Cứ theo lời y trình bày, thì y đến đây chỉ vì y được biết một biến cố lớn lao đã xảy ra trong Thiếu Lâm tự...
Tám vị trưởng lão hết sức kinh ngạc, cùng giương mắt nhìn Tất tri phủ.
Đại Trí rung rung người, cất tiếng :
- Đại sư bá nghĩ xem, hơn hai mươi năm qua, Thiếu Lâm tự bình tịnh như thường, có biến cố gì đâu? Chúng dám bịa chuyện đặt điều, toan xáo trộn kỷ cương trong phái mình hẳn phải do một ác ý. Quy luật bổn tự không dung tha những con người như vậy! Xin đại sư bá...
Nhất Thiện khoát tay :
- Bần tăng đã có chủ trương!
Đại Thông buông một câu :
- Xin đại sư bá hạ lịnh, bắt chúng giao cho Giới Luật viện xử trí!
Vị trưởng lão bên hữu thốt :
- Tiểu đệ nghĩ rằng, Giám tự Đại Thông nói phải, đại sư huynh hãy ra lịnh bắt chúng, giao cho Giới Viện điều tra!
Trại Gia Cát ngồi trên bồ đoàn, thần sắc tự nhiên, nhẹ điểm một nụ cười, nghe họ tranh luận với nhau.
Nhất Thiện thần tăng niệm Phật hiệu, rồi lắc đầu :
- Bần tăng nhận thấy, biến cố do vị thí chủ này tiết lộ, từ khi khai sang phái Thiếu Lâm, dựng lên ngôi chùa này, chưa hề xảy ra lần nào, như vậy tầm quan trọng của nó rất lớn, thiết tưởng Giới Luật viện không đủ thẩm quyền xét đoán!
Trưởng lão bên tả hỏi :
- Đại sư đã biết biến cố đó như thế nào chứ?
Nhất Thiện lắc đầu :
- Chưa! Ngu huynh muốn triệu tập tất cả các sư đệ tại đây, để nghe thí chủ tường trình.
Trưởng lão bên hữu thốt :
- Đại sư huynh có nghĩ chúng ta nên tin lời của vị thí chủ này chăng?
Nhất Thiện đáp :
- Khoan đặt vấn đề tin được hay không được, hãy ghi nhận cái hảo ý của người và khi nào người tường trình xong chúng có thái độ sau.
Lão dừng lại một chút rồi tiếp :
- Huống chi, lời tục thường bảo, chẳng có lửa thì làm sao có khói? Không có một chứng cứ gì, còn ai cấu tạo một sự việc có vẻ thực được? Nên tin rằng có, hơn nghĩ rằng không, bởi ít nhất chúng ta cũng dè dặt phần nào...
Nói như thế, có nghĩa là Nhất Thiện tin tưởng vào lời của Trại Gia Cát, chẳng nhiều thì ít, điều đó làm tám vị trưởng lão giật mình.
Họ tự hỏi, Nhất Thiện xưa kia, từng có tiếng là tay cẩn thận nhất trong toàn phái, vậy mà giờ đây, đối với một kẻ xa lạ, chưa nói với nhau bao lời, lại có ý tin tưởng rồi.
Nhưng họ còn biết nói gì hơn, khi họ cũng chưa biết được điều gì Trại Gia Cát sắp nói ra, họ im lặng chờ nghe.
Trưởng lão bên hữu gật đầu :
- Đại sư huynh luận phải lắm!
Đại Trí, Đại Thông bối rối vô cùng, đứng đó miệng không thốt được một lời nào, mà tâm tư giao động mạnh...
Nhất Thiện nhìn sang Trại Gia Cát, từ từ thốt :
- Tất số trưởng lão trong đại thiền viện đều hội tề đông đủ, xin thí chủ cho nghe!
Trại Gia Cát đảo mắt quanh một vòng, vòng tay hỏi :
- Tại hạ có thể hỏi một câu chăng?
Nhất Thiện gật đầu :
- Thí chủ cứ hỏi.
Trại Gia Cát cất tiếng :
- Sự việc tại hạ sắp nói đây, chẳng những can hệ riêng cho quý phái, mà còn liên quan toàn thể võ lâm, chẳng hay sau khi nghe rồi, lão thần tăng có thể giữ bí mật cho chăng?
Nhất Thiện gật đầu :
- Bần tăng xin bảo chứng điều đó! Bởi câu chuyện nào được bàn luận ngay tại Đại Thừa thiền viện, thì câu chuyện đó chỉ quanh quẩn trong vòng bọn trưởng lão thôi, quyết chẳng khi bại lộ đến bên ngoài.
Trại Gia Cát mỉm cười :
- Nhưng nếu câu chuyện được những người không phải là trưởng lão nghe lọt thì sao? Thần tăng có dám bảo chứng chăng?


Đương nhiên, ai cũng hiểu là Trại Gia Cát đề cập đế Đại Trí và Đại Thông.
Đề cập đến Phương trượng Thiếu Lâm, là nhục mạ Thiếu Lâm, tám vị trưởng lão kia biến sắc mặt.
Đại Trí hòa thượng đột nhiên phẫn nộ :
- Thí chủ muốn nói đến anh em bần tăng? Đã mạo nhận danh phận vào đây, lão ăn nói ngông cuồng trước mặt các vị trưởng lão của bổn tự, thí chủ có dụng ý gì? Thí chủ biết mình làm quá phận chưa? Và như vậy có đáng tội chăng?
Trại Gia Cát cười nhẹ :
- Hai vị khỏi lo ngại, nơi đây ngoài hai vị ra, còn có hai người bằng hữu của tại hạ huống chi việc mà tại hạ sắp nói ra đây, nếu không ràng buộc cá nhân của hai vị, thì hai vị thản nhiên mà nghe, nghe rồi có thái độ sau, cũng chẳng muộn!
Nhất Thiện thần tăng hỏi :
- Thí chủ muốn bần tăng làm thế nào mới gọi là bảo chứng?
Trại Gia Cát đáp :
- Tại hạ mong thần tăng, trước khi tường trình sự việc, hãy ra lịnh cấm tuyệt đối bất cứ ai, hiện diện tại đây, rời khỏi thiền viện.
Chừng như Nhất Thiện đã thức ngộ việc gì, vội gật đầu :
- Bần tăng y lời thí chủ!
Lão hướng sang các vị sư đệ, tiếp :
- Bát sư đệ và Cửu sư đệ hãy lưu ý, nếu không có sự chấp thuận của ngu huynh tuyệt đối không nên để cho một ai ra khỏi nơi này, người nào nào cãi lịnh cứ hạ thủ đoạn.
Tất cả các vị trưởng lão giật mình.
Vị trưởng lão thứ tám do dự một chút :
- Lịnh đó bao gồm Đại Trí và Đại Thông chăng?
Dù sao thì Đại Trí cũng là một Phương trượng, chủ trì một ngôi chùa lớn nhất toàn quốc, lại là Chưởng môn một phái lớn nhất võ lâm, chẳng lẽ cấm hẳn không cho lão ra vào, nếu lão cãi lịnh, cũng bắt luôn lão sao?
Nhất Thiện Thần tăng ngưng trọng thần sắc :
- Không ai được hưởng ngoại lệ cả!
Hai vị trưởng lão thứ tám và thứ chín cúi đầu :
- Xin tuân lịnh đại sư huynh!
Nhất Thiện hướng sang Trại Gia Cát :
- Thí chủ có thể nói được rồi!
Trại Gia Cát đáp :
- Việc phải thuật lại từ đầu, có như vậy thần tăng mới hiểu rành.
Rồi lão thuật :
- Năm vừa qua, có nhiều diễn biến trên giang hồ, ngoài chỗ tưởng tượng của mọi người, như sự thất tung của Chưởng môn tục gia quý phái Thắng Thiết Đảm đại hiệp, Bảo chủ Thắng gia bảo, của Lưu Vân kiếm khách Quý đại hiệp phái Vũ Đương, của Nhập Vân Long Thường đại hiệp, phái Hành Sơn, cả ba đều mất tích kẻ trước người sau trong vòng một tháng. Do đó, quý phái hợp với Vũ Đương và Hành Sơn, cử người đến Nhạc Ly sơn, tìm Vô Cực lão nhân, phái đoàn gồm có Đại Thông thiền sư, Ngọc Chân Tử và Nam Linh đạo trưởng...
Lão dừng lại một chút, rồi tiếp :
- Thần tăng có hay biết những sự việc đó chăng?
Nhất Thiện thần tăng gật đầu :
- Chừng như trên giang hồ, có một bang hội bí mật xuất hiện, nhưng chưa ai biết họ đặt căn cứ tại đâu, mà cũng chưa ai gặp người nào của bang hội đó, còn như việc tìm đến Nhạc Ly sơn, thỉnh cầu Vô Cực lão nhân chỉ điểm là ý của bần tăng.
Trại Gia Cát mỉm cười :
- Lão thần tăng có biết kết quả của chuyến đi ra sao chăng?
Nhất Thiện thần tăng đáp :
- Nghe họ nói lại Vô Cực lão nhân đã chết, do đó chuyến đi chẳng thu một lợi ích nào.
Trại Gia Cát trầm giọng :
- Trong chuyến đi đó, người của ba phái đều sa vào cạm bẫy của bọn gian, rồi nhân đó, sẽ có hàng ngàn hàng vạn môn đồ của ba phái bị bọn gian lần lượt tiêu diệt...
Đại Trí hòa thượng sôi giận :
- Làm gì Thiếu Lâm tự lại sa vào cạm bẫy của bọn gian được? Thí chủ nên thận trọng lời nói trước mặt các vị trưởng lão bổn tự!


Trại Gia Cát chẳng lưu ý đến lão, tiếp tục :
- Chính Hoán Hoa phu nhân là đầu mối trong sự việc này, Hoán Hoa cung là một tổ chức biệt lập trên giang hồ, không hề tiếp xúc với các đại môn phái trong võ lâm, mà chẳng để cho môn đồ xuất hiện khắp nơi. Nhưng mãi về sau này, khi Hoán Hoa cung thuộc quyền điều khiển của vị phu nhân hiện tại, thì tình hình thay đổi luôn. Vị tân phu nhân đó, nuôi mộng thôn tính giang hồ, giành ngôi bá chủ võ lâm...
Đại Trí nhích vai Đại Thông, Đại Thông nhích vai Đại Trí, cả hai thoáng biến sắc.
Trại Gia Cát lại tiếp :
- Lần đến Nhạc Lý sơn, có cao đồ của Vô Cực lão nhân Nhất Bút Âm Dương Trương Quả Lão hướng dẫn, nhưng tất cả đều bị Hoán Hoa phu nhân cho thuộc hạ theo sát, hãm hại, tất cả đều bị hạ mê dược, trong khi đó, đã cho người giả mạo Đại Thông đại sư và Ngọc Chân Tử và Nam Linh đạo trưởng trở về núi, đội cái lốt đó, ẩn mình trong phái, làm nội tuyến. Hiện tại, Đại Thông hòa thượng của quý phái chính là một tên gian giả mạo!
Tám vị trưởng lão giật mình, cùng nhìn thẳng vào mặt Nhất Thiện thần tăng, chờ phản ứng.
Nhất Thiện thần tăng trầm lặng, không vội thốt tiếng gì.
Đại Trí hòa thượng chấp tay niệm Phật hiệu, đoạn cất tiếng :
- Thí chủ càng nói càng nghe hoang đường quá, Đại Thông sư đệ ở bên cạnh bần tăng suốt hai mươi năm nay, có lẽ nào bần tăng không phân biệt chân giả sao?
Trại Gia Cát mỉm cười :
- Rất có thể đại sư không biết, mà cũng rất có thể đại sư che chở....
Đại Trí biến sắc, trầm lạnh giọng :
- Thí chủ nói thế còn ai tin được? Trên đời này, người đâu có giống người như tạc thế? Dù ai giỏi thuật cải sửa dung mạo, cũng chẳng làm sao tạo một con người giả, giống như người thật, lại giống đến cả tánh tình, cử chỉ! Nếu do thuật cải sửa dung mạo, thì rất dễ biện bạch ngay bây giờ trước mặt các vị trưởng lão kia mà.
Trại Gia Cát mỉm cười :
- Đại sư chỉ biết có thuật cải sửa dung mạo phổ thông, chứ tại hạ biết, trong Hoán Hoa cung, có người tinh luyện về thuật đó, dù chính thân nhân của người bị giả mạo, cũng chẳng nhận ra nổi!
Lão cao giọng tiếp :
- Chắc các vị cao tăng đều biết, ba mươi năm trước đây, trên giang hồ, có một nhân vật lừng danh, mang ngoại hiệu là Ngoại Khoa Thánh Thủ chứ? Nhân vật đó họ Công Tôn, tên Cầu!
Tất cả các vị trưởng lão đều giật mình.
Đại Trí hòa thượng cười lạnh :
- Thí chủ có tài biện thuyết quá! Nhưng Công Tôn Cầu đã chết từ lâu, thì còn ai hóa giải cái thuật cải sửa dung mạo? Viện chứng một người đã chết, rõ thật hồ đồ!
Trại Gia Cát điềm nhiên :
- Tại hạ đã nói được, tức nhiên phải có chứng nghiệm!
Lão day lại, cao giọng vọng ra ngoài cửa :
- Tiết lão đệ đâu! Mời lão đệ bước vào?
Tiết lão đệ, chính là Bạch Thiếu Huy, không rõ tại sao Trại Gia Cát lại gọi chàng với họ Tiết. Hai tên tùy hầu, chính là chàng và Phạm Thù cải trang.
Chàng bước vào, vòng tay chào mọi người, đoạn xưng tên :
- Tại hạ là Tiết Thiếu Lăng!
Dọc đường chàng đã nghe theo lời Trại Gia Cát, dùng thuốc của Cửu Nghi tiên sinh, hủy diệt gương mặt Bạch Thiếu Huy, trở thành Tiết Thiếu Lăng như cũ.
Nhất Thiện thần tăng hỏi :
- Vị tiểu thí chủ này là ai?
Trại Gia Cát đáp :
- Tiết lão đệ chính là con trai của Tiết Đạo Lăng tại thành Cô Tô, năm xưa Tiết thần y bị bọn Hoán Hoa cung bắt đi, nhờ đi tìm phụ thân. Tiết lão đệ đã tìm đến Nhạc Ly sơn, vô tình khám phá ra kế độc của bọn gian.
Đại Trí cười mỉa :
- Viện dẫn một vị thiếu niên làm chứng nhân, thí chủ có đùa chăng?
Trại Gia Cát đềm nhiên :
- Tiết lão đệ từng bị giam cầm cùng Nam Linh đạo trưởng, Ngọc Chân Tử và Đại Thông thiền sư! Chính Nam Linh đạo trưởng trao cho lão đệ một thanh tiểu kiếm, tín vật của phái Hành Sơn, nhờ mang về núi giao hoàn Chưởng môn nhân.
Lão thuật sơ lược cuộc hành trình đến Hành Sơn của Tiết Thiếu Lăng, có cả Nhất Bút Âm Dương Trương Quả Lão cùng đi.
Rồi lão thốt :
- Chính Nam Linh đạo trưởng hiện tại tại Hành Sơn cũng chỉ là một người giả! Vì vậy Tiết lão đệ không chịu giao kiếm, và còn giữ mãi đến nay!
Tiết Thiếu Lăng lấy thanh tiểu kiếm trao cho Trại Gia Cát Trại Gia Cát hai tay đưa cho Nhất Thiện thần tăng :
- Đây là một chứng cứ thứ nhất, xin thần tăng khám nghiệm!

 

<< Lùi - Tiếp theo >>

HOMECHAT
1 | 1 | 122
© Copyright WAPVN.US
Powered by XtGem.Com