Chỉ mục bài viết |
---|
Hắc Thánh Thần Tiêu - Giả Kim Dung - Hồi 121 - 140 |
Trang 2 |
Trang 3 |
Trang 4 |
Trang 5 |
Trang 6 |
Trang 7 |
Trang 8 |
Trang 9 |
Trang 10 |
Trang 11 |
Trang 12 |
Trang 13 |
Trang 14 |
Tất cả các trang |
Phạm Thù cầm bức cẩm nang, đọc to :
“Nguyệt Lạc Tham Hoàng Lô Mãn Thiên
Đồng Lai Nhân Tại Ốc Trung Miên
Phiền Quân Độc Tại Cô Phong Tọa
Cửu Khuyết Tiêu Thính Đáo Khách Thuyên”
Hắn buông bức cẩm nang xuống, cười mỉa :
- Lại một bài thơ tứ cú, phỏng theo âm vận của bài thi xưa, tả cái cảnh đậu thuyền bến sông Cô Tô nghe tiếng chuông chùa Hàn San! Tiểu đệ chẳng rõ cái lão Quân sư này có dụng ý gì lại luôn luôn cầu kỳ, cố tạo bí mật, chừng như muốn tỏ là lão nắm trọn thiên cơ trong tay!
Bạch Thiếu Huy mỉm cười :
- Tại Phạm đệ không hiểu đó thôi, chứ Quân sư đã chỉ dạy rõ ràng, câu thứ nhất, hoạch định thời gian, câu thứ hai là bảo một mình ngu huynh đi, còn Phạm đệ và tỷ tỷ với tam muội ở lại đây...
Phạm Thù bỉu môi :
- Nhưng còn cái vụ lên núi thổi tiêu để làm gì? Tại sao lão chẳng giải thích lý do?
Bạch Thiếu Huy thốt :
- Điều đó ngu huynh chẳng biết chút nào mà nói tuy nhiên hai bức cẩm nang trước đều dự đoán trúng việc, mình phải tin tưởng nơi bức thứ ba này! Phạm đệ chờ xem.
Cửu Độc Nương Tử bước tới gian phòng bên tả, vừa nhìn vào, vừa cười cất tiếng :
- Quân sư đã an bày chu đáo thật! Ở đây có cả chăn màn, lại đúng hai chiếc giường, ai đi đâu thì đi, người nào ở lại cứ vào đây, ngủ một giấc ngon lành!
Phạm Thù hằn học :
- Ngủ làm sao được khi một mình đại ca lên đỉnh thổi tiêu? Vạn nhất có điều gì xảy ra, thì chúng ta làm sao hay kịp để tiếp trợ?
Hắn gắn từng tiếng :
- Ai muốn ngủ, cứ ngủ, tiểu đệ không ngủ được đâu!
Bạch Thiếu Huy lắc đầu :
- Quân sư đã bảo, tất cả nên ngủ, biết đâu chẳng có lý do trong cái việc tất phải ngủ?
Cửu Độc Nương Tử tán đồng :
- Bạch lão đệ nói phải đó. Mình cứ đi ngủ!
Nàng đi trước, Hương Hương theo sát bên. Nàng đặt chiếc đèn xuống, nắm tay Hương Hương cười thốt :
- Tiểu muội hãy lại đây, nằm chung giường với ngu tỷ!
Phạm Thù day qua qua Bạch Thiếu Huy :
- Đêm chưa tàn, đại ca hãy ngơi nghĩ một lúc rồi, cũng không trễ đâu!
Bạch Thiếu Huy lắc đầu :
- Không cần lắm. Phạm đệ cứ ngủ, bất quá ngu huynh chỉ ngồi điều tức một chút cũng đủ.
Phạm Thù vẫn không chịu ngủ :
- Tiểu đệ không mệt nhọc chi cho lắm, dù có thức đến sáng cũng chẳng sao.
Cửu Độc Nương Tử thầm nghĩ :
- “Phạm lão đệ có những hành động khác thường, ta xem như hắn không phải là một nam nhân!”
Nàng bật cười khanh khách thốt :
- Cứ ở đó mà nhường giường nhau mãi! Ai mệt thì cứ nằm, khách sáo với nhau chỉ làm mất thì giờ!
Phạm Thù thoáng đỏ mặt, bước đến mép giường ngồi xuống, chứ không nằm.
Cửu Độc Nương Tử lại nghĩ :
-“ Ai thì không rõ, chứ Cửu Độc Nương Tử vẫn thấy như ban ngày! Được lắm, khi có cơ hội rồi, ta cật vấn cho mà xem, còn giấu ta nổi chăng!”
Qua một lúc lâu, Bạch Thiếu Huy mở mắt, đứng lên thốt :
- Đã đến lúc rồi, các người cứ ngủ ngon đi nhé, tôi đi đây!
Phạm Thù lo lắng ra mặt :
- Đại ca, nếu gặp cường địch, đại ca hãy hú lên một tiếng lơn nhé, chúng tôi sẽ đến nơi lập tức!
Cửu Độc Nương Tử mỉm cười :
- Phạm lão đệ không phải lo rối lên như thế, cứ yên trí đi, Quân sư đã sắp bày rồi, nhất định chẳng bao giờ có sự sơ thất!
Bạch Thiếu Huy đưa tay quạt tắt ngọn đèn, từ từ bước ra ngoài, khép cánh cửa lại, rồi nhắm đỉnh núi tiến lên.
Núi không cao, song đường đi bất bình, lại hẹp, chàng phải dè dè từng bước một, len theo những cội tùng, tiến tới.
Gió đêm từng cơn lộng về, quạt cành, khua lá, rì rào, nghe buồn thảm làm sao!
Rồi chàng cũng lên đến đỉnh, chàng chọn một tảng đá bằng phẳng, ngồi xuống lấy chiếc tiêu ra.
Ngồi nơi đó, dưới bóng trăng, chàng còn thấy rõ ngôi nhà cỏ, chàng thấy giải trường giang với sóng nhấp nhô chiếu ngời ánh bạc, lòng miên mang nghĩ ngợi, tự hỏi chẳng biết chốc lát nữa đây, những gì diễn ra, lành hay dữ...
Bỗng từ nơi hương Tây nam, chừng như có bóng đen phiêu phưởng bay về phía chàng. Vì chẳng nhận định rõ ràng, chàng chưa hiểu bóng là một con chim lớn hay con người, nhưng bóng đó bay rất nhanh, bóng đó càng lúc càng lớn, lớn dần, cuối cùng hiện rõ một bóng người.
Bạch Thiếu Huy giật mình, thầm nghĩ :
- “Người đó là ai, có thuật khinh công kỳ diệu quá!”
Bóng đó đến bờ sông, dừng lại.
Bạch Thiếu Huy đã ngờ, người đó hẳn là thuộc phe địch vì người đó mặt hướng sông, đưa lưng lại chàng, nên chàng không nhận diện được.
Chàng chỉ thấy thân vóc người đó rất nhỏ thó, mường tượng một nữ nhân.
Người đó đứng cạnh sông, nhìn quanh quẩn một lúc. Chừng như tìm tòi nhưng nơi đó có gì khác lạ ngoài mấy hàng cây rậm rạp?
Bạch Thiếu Huy lại nghĩ :
- “Đêm gần tàn, y từ đâu, mò mẫm đến đây, định làm gì? Hay là y tìm thuyền của Trại Gia Cát? Có đạo quân nào của lão mai phục nơi đây chăng? Rất có thể Quân sư nhờ chàng ngồi trên cao này, quan sát bên dưới, rồi thổi tiêu lên, tiếng tiêu sẽ báo hiệu cho đạo quân mai phục biết chăng?”
Không do dự chàng lấy tiêu đưa lên miệng.
Vừa lúc đó, người đứng cạnh sông đột nhiên quay mặt lại, y đã thấy ngôi nhà cỏ rồi.
Đôi mắt y mở to, nhìn trừng ngôi nhà cỏ, một tiếng hừ khẽ thoát ra từ cửa miệng y, rồi đôi chân từ từ bước tơi.
Mặt người đó có lượt sa đen che khuất, nhưng đôi mắt có tinh quang đó chẳng xa lạ gì đối với chàng.
Chàng giật mình khi nhận ra người đó là ai, suýt bật kêu to.
Trời! Người đó chính là Hoán Hoa phu nhân!
Đúng rồi, Quân sư nhờ chàng dùng tiếng tiêu báo hiệu sự hiện diện của Hoán Hoa phu nhân, bây giờ phu nhân đã xuất hiện, chàng không thổi còn đợi lúc nào?
Lập tức, chàng lắng động bao nhiêu tạp niệm cho lòng thanh tĩnh, từ từ trỗi điệu du dương.
Hoán Hoa phu nhân đã đi gần đến nhà cỏ, nghe tiếng tiêu, đột nhiên dừng chân lại, ánh mắt ngời lên vẻ kinh dị, ngẩng mặt nhìn quanh, tìm hướng phát ra tiếng tiêu.
Bạch Thiêu Huy càng thổi, Hoán Hoa phu nhân càng ngưng trú tâm thần, lắng nghe.
Chàng thổi xong một khúc, chẳng thấy bóng người nào xuất hiện như đã dự đoán, chung quanh vẫn im lặng như thường thường Hoán Hoa phu nhân cũng đứng nguyên tại chỗ, lắng nghe xuất thần.
Cửu Chuyển tiêu, có cái sức hấp dẫn lạ lùng, vừa cho người nghe vừa cho người thổi, thổi một khúc rồi, vẫn phải thổi luôn, chẳng dừng lại được, dù muốn dừng.
Giọng tiêu khi trầm khi bổng, khi trượt khi thanh, khi buồn vui khi oán hờn, khi phẫn nộ, khi khoan khoái, bất thường có lúc vút ca như chuông ngân dài, có lúc hạ thấp như gió thoảng.
Hoán Hoa phu nhân dần dần bị tiếng tiêu mê hoặc, ánh mắt biến đổi theo âm điệu, nóng giận buồn thương đều hiện rõ, nhưng xem chừng ba ta sợ hãi đề phòng...
Bỗng phu nhân ngẩng cao mặt, nhìn lên đỉnh núi hỏi :
- Có phải Vô Danh đạo trưởng đây chăng?
Dù tiếng tiêu đang dìu dặt, ngân vang trong không gian tiếng gọi của phu nhân vẫn vọng đến tai Bạch Thiếu Huy, bởi dùng nội công thâm hậu truyền đi.
Dĩ nhiên, Bạch Thiếu Huy chẳng hề ứng tiếng, cứ tiếp tục thổi.
Đợi một lúc, phu nhân lại thốt :
- Vì kính nể đạo trưởng, tạm thời tôi buông tha chúng một phen.
Thốt xong, bà dậm chân, căm hờn bỏ đi, trong thoáng mắt đã khuất dạng.
Bạch Thiếu Huy không ngờ Hoán Hoa phu nhân bỏ đi dễ dàng như vậy, lòng chàng khoan khoái vô cùng.
Dù bà đã đi rồi, chàng tiếp tục thổi cho dứt khúc.
Phương đông đã rạng màu da cá, trong rừng chim sớm đã líu lo, mặt sông đã có khói sương bay.
Tiếng tiêu dứt, một con thuyền từ trong đám khói sương vọt ra, từ từ cập bờ.
Bạch Thiếu Huy hết sức kinh hãi, nhận ra người đứng trên mũi thuyền chính là Trại Gia Cát, lão nhìn về hướng chàng tay vòng lại, điểm nhẹ nụ cười :
- Đa tạ Bạch lão đệ dùng tiếng tiêu thoái địch, xin xuống thuyền với lão phu!
Thì ra, lão Quân sư này là một thần nhân, biết trước mọi việc như lòng bàn tay!
Không đợi giục chàng đứng lên, gấp bước xuống chân núi.
Khi chàng đến nơi, Trại Gia Cát cùng Đại Trí thiền sư, Ngọc Hư Tử, Nam Linh đạo trưởng, Thiệu Ngươn Xung và các vị kia đã lên bờ.
Bọn Cửu Độc Nương Tử, Phạm Thù và Hương Hương nghe tiếng động, cũng chạy đến.
Cửu Độc Nương Tử bước tới, nghiên mình kính cẩn chào Quân sư :
- Thuộc hạ xin tham kiến!
Trại Gia Cát vội vàng đáp lễ :
- Hộ pháp thân khổ quá, xin đừng thủ lễ như vậy!
Phạm Thù đến cạnh Bạch Thiếu Huy, hỏi khẽ :
- Có gì lạ không đại ca?
Bạch Thiếu Huy mỉm cười :
- Lạ và nguy hiểm! Hoán Hoa phu nhân xuất hiện.
Phạm Thù giương tròn mắt :
- Bà ấy và đại ca động thủ? Tại sao bọn tiểu đệ chẳng hay gì cả?
Bạch Thiếu Huy cười khổ :
- Nếu đã động thủ, chắc ngu huynh bị bà ta hạ rồi. Bà bước đến gần nhà, bỗng nghe tiếng tiêu, tưởng đâu chính là sư phó ký danh của ngu huynh, nên bỏ đi.
Phạm Thù muốn hỏi nửa, Trại Gia Cát đã bước đến, cười tươi thốt :
- Một mình bạch lão đệ phá trọn ba cửa ải, thoát địch dễ dàng, giờ thì chẳng còn gì đang lo sợ nữa, hôm nay chúng ta có thể nghỉ tại đây một lúc.
Lão vẫy tay gọi các vị tiền bối, rồi cùng nhau vào trong nhà.
Phía sau nhà, còn ba gian phòng, đám tiền bối không muốn để lộ hành tung, tạm trú trong ba gian đó, nhường phần ngoài cho bọn trẻ.
Cửu Độc Nương Tử lãnh phần việc canh phòng bên ngoài, chẳng người nào thấp thoáng dòm ngó.
Lúc còn tại Lưỡng Hà Khẩu, có tất cả hai chiếc thuyền, hiện tại chỉ còn một chiếc, vậy chiếc kia ở đâu? Còn nghĩa phụ chàng ở đâu? Bạch Thiếu Huy hết sức lo ngại, chàng muốn hỏi ngay Trại Gia Cát, nhưng Cửu Độc Nương Tử khuyên ngăn chàng, thành ra phải nhẫn nại.
Ngay đó tất cả nghỉ chân tại Cửu Đạo Lương, chẳng gặp điều gì nguy hại cả.
Sáng sớm hôm sau, đoàng người mới khởi hành. Họ xuống thuyền đi luôn hai ngày, chẳng hề lên bộ. Trừ Trại Gia Cát ra, tất cả chẳng hiểu mình đi đến đâu, và lúc nào thì tới nơi.
Qua ngày thư ba, thuyền đến Khảm Dục Hà, họ bỏ thuyền lên bộ.
Đoàn người do Ngọc Chân Tử dẫn đầu, đi mãi hết ngày, sang đêm, đầu canh một, đến một ngọn núi cao, trong bóng tối mờ mờ, họ trông thấy một tòa miếu cổ.
Ngọc Chân Tử dừng chân lại, vòng tay thốt với mọi người :
- Trước mắt chúng ta là Bạch Kê quán, bần đạo xin đưa các vị đến đó.
Lão nhân hướng ngôi miếu đi tới.
Phạm Thù đi kèm bên Bạch Thiếu Huy, thấp giọng hỏi :
- Đây là địa phương nào hở đại ca?
Bạch Thiếu Huy chẳng hiểu gì hơn hắn, lắc đầu, vả lại chàng biết rõ Trại Gia Cát muốn giữ hành tung bí mật, nên suốt đường dài, lão chẳng hề nói tiếng gì, do đó chàng ra hiệu cho Phạm Thù không nên hỏi gì nữa, cứ nhẫn nại mà đi.
Khi đoàn người đến quán, bên trong có một lão đạo sĩ bước ra, âm thầm vẩy tay chào, âm thầm ra dấu mời tất cả vào. Tuyệt nhiên, song phương chủ khách chẳng ai nói với ai một tiếng.
Qua khỏi đại điện, dọc theo hành lang, hướng về bên tả, một lúc sau, họ đến hậu viện.
Ngôi miếu được dựng lên chỗ tịch tịnh, chung quanh toàn trồng ngô đồng, đúng là nơi lý tưởng cho ai muốn ẩn dật.
Trong miếu có mấy con chó lớn, chó trông thấy người lạ, vẫn không sửa chúng nằm bất động như chó đất.
Chàng thầm nghĩ :
- “Có lẽ đàn chó này là những con vật của Hạo Thiên Cẩu Thạch Trung Ngọc đây!”
Chừng như người trong miếu hay trước đoàn lữ hành sắp đến, nên khi nội bọn vào hậu viện, một tiệc chay tươm tất được dọn lên bàn sẵn sàng.
Khi sâu trong miếu rồi, lão đạo trưởng mới cất tiếng :
- Đệ tử chẳng hay biết về tai nạn của Chưởng môn nhân, may nhờ Thạch Trung Long báo tin, do đó không tiếp nghinh kịp lúc, mong Chưởng môn nhân thứ tội!
Dĩ nhiên, lão đạo quỳ, trong khi tạ tội, lão quỳ nhưng đôi mắt cứ nhìn chừng Ngọc Chân Tử.
Trong bọn chỉ có Trại Gia Cát mặc áo bát quái. Còn thì tất cả đều mặc y phục tục gia cho nên chẳng nhận ra Ngọc Hư Tử.
Ngọc Hư Tử bước tới, vẩy tay từ từ thốt :
- Huyền Thanh! Người đứng lên, cái kiếp vận của bổn tọa xui nên như thế, ngươi chẳng có lỗi gì cả.
Lão đưa tay gỡ lấy chiếc mặt nạ da người, bày gương mặt thật lộ hẳn vẻ tiên phong đạo cốt.
Thì ra trong mấy hôm ở trên thuyền. Trại Gia Cát đã cải sửa dung mạo cho đạo trưởng, khôi phục lại nguyên trạng, bởi lão bị người trong Hoán Hoa cung hủy diệt dung nhan. Tuy đã cải sửa rồi, lão chưa dám để lộ mặt thật ngay vì Trại Gia Cát phòng ngừa kẻ theo dõi.
Rồi Ngọc Chân Tử cũng gỡ chiếc mặt nạ.
Huyền Thanh lạy mừng Chưởng môn xong, đứng lên nghiêng mình thốt :
- Đệ tử đã dọn sẵn tiệc chay, xin Chưởng môn nhân và các vị hãy tạm dùng đỡ dạ.
Ngọc Hư Tử hỏi :
- Thạch Trung Long đại hiệp và Đái Lương đại hiệp còn ở đây chứ?
Huyền Thanh gật đầu :
- Còn
Ngọc Hư Tử bảo :
- Mời hai vị đó đến đây!
Không bao lâu, hai người đó đến nơi, tham kiến Trại Gia Cát xong, lại chào hỏi mọi người.
Trại Gia Cát an ủi mấy câu, rồi bảo cả hai cùng ngồi xuống.
Vì quán Bạch Kê thuộc phái Võ Đương, hiện tại Ngọc Hư Tử chẳng khác nào là chủ, lão cũng ân cần mời cả hai cùng ngồi.
Trại Gia Cát đưa mắt nhìn Thạch Trung Long, ý chừng muốn nghe họ Thạch báo cáo tình hình.
Thạch Trung Long hội ý, cất tiếng :
- Ty chức vâng lệnh Quân sư, y theo cẩm nang thi hành, điều thứ nhất, đã bắt sống được Đường chủ Thần Cơ đường là Đường Trấn Càn...
Bạch Thiếu Huy thầm nghĩ :
- “Thì ra, lão này lưu lại Vu Sơn là để bắt Đường Trấn Càn!”
Trại Gia Cát cười nhẹ :
- Nhưng rồi để lão sổng mất?
Hạo Thiên Cẩu Thạch Trung Long thoáng đỏ mặt :
- Không có việc gì giấu được Quân sư cả! Thì lão bị vây khốn trong Kỳ môn trận, có rất nhiều hình nhân, mình tưởng đâu lão dùng hết ám khí mang theo người, không ngờ lão còn dành lại một phần. Sáng ra, trận pháp hiệu nghiệm về ngày, lão không cần dùng đến ám khí thuộc hạ cứ tưởng là lão phóng hết rồi, mới xua người vây hãm lão, đồng thời khuyến cáo lão qui hàng, bỗng lão vung tay, ám khí bay ra tới tấp, thủ hạ trúng phải chết hết, chỉ còn lại một mình thuộc hạ nhanh chân chạy thoát. Tuy nhiên lão cũng bị thuộc hạ đánh trúng một chưởng, gây trọng thương, lão mang thương thế vọt vào rừng.
Trại Gia Cát thở dài :
- Hỏng! Hỏng! Lão phu giao trách vụ đó cho Thạch huynh, đã nghĩ rằng Thạch huynh và lão vốn quen biết nhau, có thể nhân đó, thuyết phục lão, nếu không thuyết phục được thì cũng phải mua chuộc nhân tình thả lỏng cho lão đi, giành cho huynh một tất đất thoái hậu ngày sau. Ngờ đâu Thạch huynh lại động thủ với lão! Như vậy có khác nào khuyến khích lão hết lòng hết sức tiếp trợ Hoán Hoa phu nhân để báo cái hận vừa qua? Chẳng khi nào lão quên được một chưởng của Thạch huynh đâu!
Thạch Trung Long ngây người một lúc, ấp úng :
- Thuộc hạ kém sáng suốt quá, thành đã làm một việc đáng tiếc!
Trại Gia Cát mỉm cười :
- Việc đã lỡ rồi, thì thôi, bỏ qua đi, đừng thắc mắc làm chi nữa. Từ nay về sau, trong mỗi lần hành sự, Thạch huynh nên thận trọng hơn là được!
Thạch Trung Long cúi đầu nhận tội.
Trại Gia Cát lại hỏi :
- Còn điều thứ hai?
Thạch Trung Long đáp :
- Đúng như Quân sư chỉ thị, thuộc hạ đến đỉnh núi, chận được chim câu truyền tin.
Trại Gia Cát mỉm cười :
- Lướt gió, cỡi mây, đuổi theo chim, ngoài Thạch Trung Long ra, trên thế gian này còn ai làm nổi? Chiêu vân thủ pháp của Thạch huynh quả vô địch thiên hạ.
Quở việc trước, Trại Gia Cát phải khen việc sau, lấy lòng thuộc hạ, cái khéo trong việc chỉ huy là vậy, người bị quở quên đi thẹn thừng mà phồng mũi với sự tuyên dương sau cùng .
Thạch Trung Long nói tiếp :
- Rồi Đái huynh trộm được Ngọc phù của Chưởng môn nhân phái Vũ Đương, đến nơi hội hiệp với thuộc hạ.
Trại Gia Cát phe phẩy chiếc quạt lông cười nhẹ :
- Lão phu sắp xếp kế hoạch đâu vào đấy phù hơn thời gian, cho nên, ai xong việc rồi, vẫn có thể tiếp trợ đồng bạn.
Bạch Thiếu Huy nghĩ thầm :
- “Làm sao lão biết đúng thời gian sự việc xảy ra mà phân công hành sự! Quả thật lão là con người phi thường”.
Trại Gia Cát lại hỏi :
- Các vị hành sự có được bí mật chăng?
Hạo Thiên Cẩu đáp :
- Đã có linh khuyển dẫn đường, chắc không thể nào bại lộ tung tích đâu!
Trại Gia Cát ra vẻ hài lòng :
- Vậy là hay lắm.
Phi Thử Đái Lương lấy chiếc Ngọc phù giấu trong mình ra, trình lên :
- Thuộc hạ đã đánh tráo vật giả, lấy vật thật, xin Quân sư xem.
Trại Gia Cát mỉm cười, vừa đưa tay tiếp nhận Ngọc phù, vừa thốt :
- Lão phu định trộm Ngọc phù, là để thủ tín với Bạch Kê quán, hiện tại thì khỏi dùng đến rồi.
Lão trao sang Ngọc Hư Tử :
- Xin đạo trưởng hãy giữ lấy!
Đái Lương lại lấy ra một vật khác thốt :
- Còn đây là chiếc ấn ban lịnh của Hoán Hoa cung.
Trại Gia Cát vừa đón lấy, vừa cười nhẹ :
- Cái tài giả tạo vật dụng của Đái huynh, gầm trên đời có một!
Thì ra, Đái Lương đã nhái theo vật thật, tạo vật giả? Chiếc ấn đó là ấn giả của Hoán Hoa cung?
Bạch Thiếu Huy bây giờ mới nhận ra, Trại Gia Cát chẳng những có tâm cơ quỷ thần chẳng hiểu thấu, mà còn có tài dụng người, đúng sở trường.
Trại Gia Cát day qua Ngọc Chân Tử :
- Phiền đạo huynh gọi Huyền Quán chủ đến đây.
Ngọc Chân Tử đi liền, khoảng khắc sau, đưa Huyền Thanh đại sĩ đến.
Trại Gia Cát hỏi mượn giấy bút.
Thay vì đợi Huyền Thanh mang ra, Trại Gia Cát đi theo lão vào thơ phòng, một lúc lâu huyền Thanh trở ra, vẩy tay gọi Đái Lương :
- Quân sư muốn nói gì đó với đại hiệp!
Đái Lương vào thơ phòng, lát sau trở ra, tay cầm một ống trúc, chẳng nói năng gì với ai, đi thẳng ra ngoài miếu.
Sau cùng, Trại Gia Cát và Huyền Thanh trở lại bàn tiệc.
Gương mặt Trại Gia Cát tươi rói, lão luôn luôn cười, lão nhìn mọi người thốt :
- Quán chủ Bạch Kê có ý thết đãi chúng ta, mình nhập tiệc là vừa!
Lão nâng chén rượu lên, cao giọng tiếp :
- Trước hết chúng ta hãy mừng cho phái Vũ Đương, từ nay đã được phục hồi danh vị!
Lão lại nhìn quanh mọi người một lượt nữa, rồi tiếp :
- Trước khi trời sáng, chúng ta tức tốc khởi hành, đưa nhị vị đạo trưởng Ngọc Hư và Ngọc Chân về Huyền Nhạc quán.
Lời nói của Trại Gia Cát buông ra, làm mọi người sửng sốt: Làm thế nào hai vị đạo trưởng trở về núi được?
Dù hiện tại, họ đã phục hồi dung mạo, dù Đái Lương đã đột nhập trộm Ngọc phù, song đã người trên Vũ Đương sơn, giả mạo Chưởng môn, giữ quyền điều khiển, nếu họ về thì làm sao trong nhất thời phân biệt được chân giả? Không khéo lại có cuộc tranh chấp, sanh ra lưu huyết, mà bọn đệ tử trên núi rất có thể bênh vực kẻ giả, đánh đuổi người thật!
Nhưng Trại Gia Cát đã long trọng tuyên bố như vậy, hẳn phải có chủ trương, tất cả đều đặt niềm tin nơi lão.
Ngọc Hư Tử và Ngọc Chân Tử cùng đứng lên, trịnh trọng nâng cao chén rượu, trịnh trọng thốt :
- Phục vị cho anh em bần đạo, là cái ân đức lớn của Quân sư, toàn thể phái Vũ Đương xin khắc ghi muôn đời!
Trại Gia Cát cười lớn :
- Việc đó dễ như trở bàn tay, có gì nhọc nhằn đâu mà hai vị đạo huynh nói đến ân nghĩa? Lão phu xin tất cả yên trí, kết quả sẽ như chúng ta mong muốn.
Đêm dần dần tàn, canh năm sắp đến.
Trăng non đã lặng, sao thưa dần, mờ dần, vầng trăng, mờ sao, cảnh vật chìm trong tối tâm.
Trước cánh rừng cạnh quán, có hai bóng đen xuất hiện, hai bóng đó mặc áo rộng, mặt bao trùng, từ từ tiến đến quán.
Chừng như họ là hai đạo nhân.
Lúc đó đèn trong Bạch Kê quán đã tắt hết. Nơi cửa quán có hai người vận y phục đen, đứng bên tả hữu, mỏi người đều có thanh trường kiếm bên hông.
Đạo nhân đi đầu thầm nghĩ :
- “Chỉ có thuộc hạ của Thống lĩnh mới vận y phục đen, và đêm nay đúng là phiên tuần sát của Nam Cung thống lĩnh!”
Y bước tới trước mặt hai người áo đen, vòng tay toan mở miệng chào, ngươi bên tả lạnh lùng quát khẽ :
- Người anh em nào đó, có biết quy củ chăng?
Đạo nhân đi đầu giật mình, đưa tay vào mình, lấy ra một mảnh giấy, cười cầu tình, thốt :
- Anh em bần đạo vâng lịnh gọi đến đây!
Người áo đen không buồn nhìn mảnh giấy, lạnh lùng hừ một tiếng :
- Vâng lịnh đến đây đêm nay, chẳng phải chỉ có một vài người, hai người phải vất bỏ khăn bao mặt, xưng tên đi, cho ta thông báo!
Đạo nhân lại giật mình lượt nữa, nghĩ thầm :
- “Còn ai vâng lịnh gọi, đến đây nữa?”
Y đưa tay gỡ vuông khăn bao mặt, rồi nghiêng mình, tên, hiệu :
- Anh em bần đạo, thuộc chữ Võ, số hiệu một và hai, cảm phiền đại ca vào trong thông báo.
Đạo nhân đứng phía sau cũng lột vuông khăn bao mặt.
Một người có đôi mày dài, mắt to, hàm râu cũng dài điểm trắng, trông giống Ngọc Hư Tử như tạo.
Còn người kia, vận áo màu lam, râu còn đen, thân vóc cao lớn, đúng là tướng mạo Ngọc Chân Tử.
Người áo đen buông gọn :
- Các ngươi theo ta!
Y quay mình đi trước.
Tên thuộc chữ Võ, số một và tên kia, số hai, theo sát người áo đen, chẳng xa có một người áo đen khác, đứng lặng.
Hai tên thuộc chữ Võ bước ngang qua mặt, người áo đen đó chừng như chẳng trông thấy, không hỏi han gì cả.
Đến hậu viện, chúng nhìn lên, thấy hai thiếu nữ bao mặt, mang kiếm đứng chắn trước mặt, hai nàng hét :
- Kẻ nào đến đó?
Người áo đen đáp :
- Nhân viên chữ Võ, hiệu số một và hai! Vâng lịnh gọi đến trình diện.
Thiếu nữ đứng bên hữu thốt :
- Bảo chúng đứng đấy, chờ một chút!
Nàng quay mình, vào hậu viện, một lúc sau, trở ra quát :
- Thống lĩnh bảo tên hiệu số một vào ngay!
Tên số một vâng một tiếng bước tới, không đợi người áo đen dẫn.
Thiếu nữ buông gọn :
- Theo ta!
Tên số một bước đi, tên số hai chưa có lệnh cho vào, không dám nhúc nhích.
Gian phòng khách lúc đó, đèn đốt sáng choang, trên chiếc ỷ giao, một lão già ốm đang ngồi, lão vận chiếc áo dài màu tro.
Nếu không là Thiết Diện Thần Phán Nam Cung Vô Kỵ, thì lão là ai nữa?
Tên chữ Võ, hiệu số một bước tới một bước, vòng tay nghiêng mình :
- Ti chức tham kiến Thống lĩnh!
Nam Cung Vô Kỵ cười nhẹ, gật đầu :
- Ngồi đi!
Người áo đen mang đến một chiếc ghế.
Đã được chọn giả mạo Ngọc Hư Tử, nắm quyền Chưởng môn phái Vũ Đương, dĩ nhiên tên chữ Võ hiệu số một phải có thân phận khá cao, hiện tại, hắn khiêm tốn trước vị Thống lĩnh, là vì lễ độ, chứ chưa hẳn thuộc quyền sai xử của Thống lĩnh, nên hắn không do dự ngồi liền.
Hắn hỏi :
- Thống lĩnh cho vời ti chức đến đây, có điều chi dạy bảo?
Nam Cung Vô Kỵ đưa tay vuốt nhẹ chòm râu, từ từ thốt :
- Bổn tọa vâng lịnh tuần thị khắp các địa phương, quan sát qua tình hình các môn phái. Ngươi phụ trách phái Vũ Đương vậy tình hình như thế nào, hãy tường thuật cho bổn tọa nghe.
Giả Ngọc Hư Tử đáp :
- Ti chức lãnh nhiệm vụ vừa được nửa năm, trong thời gian đó, vì tuân chỉ thị của Đường chủ mà cũng để đúng hành vi của Ngọc Hư Tử, ti chức chẳng dám can dự vào việc của phái, bởi trước kia Ngọc Hư Tử cũng thế sự vụ trong toàn phái đều do Ngọc Chân Tử điều hành cả.
Nam Cung Vô Kỵ trầm gương mặt cười lạnh :
- Như vậy ngươi chẳng hiểu chi cả?
Gia Ngọc Hư Tử giật mình, biến sắc cúi thấp đầu, ấp úng :
- Thống lĩnh lượng xét cho, ti chức âm thầm hoạch định mưu lược, vả lại Tổng hương đường chỉ cấm cho ti chức mười hai viên Duyệt Phục đơn, mà trong phái Vũ Đương hàng chữ Ngọc gồm chín người, hàng chữ Huyền hai mươi bốn người, hàng chữ Linh gồm tam mươi bốn người, với số thuốc tiếp nhận đó, ti chức làm sao phân phối cho đủ số người? Do đó ti chứ bàn bạc với số hiệu hai là giả Ngọc Chân Tử tạm thời hãy chọn những tay lợi hại trong phái, cho uống thuốc trước. Những kẻ đã uống thuốc có bốn tên thuộc hàng chữ Huyền.
Nam Cung Vô Kỵ, gật đầu :
- Rồi sao nữa?
Gia Ngọc Hư Tử tiếp :
- Nửa tháng trước đây, Phân cung Vu Sơn có cấp cho ti chức một loại thuốc khác tên là Tán Công đơn, độc tánh phát tác rất chậm, nhưng rất mạnh, phải phân ra cho uống làm ba kỳ. Hiện tại, thì toàn thể môn đệ Vũ Đương tại núi đã uống xong, chỉ còn năm phân quán rải rác khắp nơi, thì ti chức bảo Giả Ngọc Chân Tử tuần tra, tùy tiện cho uống.
Nam Cung Vô Kỵ lại hỏi :
- Ngươi có nghĩ đến bọn đệ tử tục gia chăng?
Giả Ngọc Hư Tử nói :
- Từ lúc Chưởng môn nhân nhóm đệ tử tục gia là Lưu Văn kiếm khách Quý Đình Phương thất tùng, ti chức có sai phái Thọ Nhất Phong thừa cơ hội, cho họ uống Tan Công đơn, song đệ tử tục gia tản mạn trên khắp giang hồ, muốn gặp đủ mặt cũng chẳng phải là việc dễ. Tuy nhiên ti chức vẫn cố gắng thi hành nhiệm vụ, cho đến khi nào chọn vẹn thì thôi!
Nam Cung Vô Kỵ ngẩng mặt lên không cười ròn, giọng cười nghe rợn vô cùng.
Giả Ngọc Hư Tử biến sắc mặt nghiêng mình, cung kính khẩn cầu :
- Ti chức có chỗ nào không phải, xin Thống lĩnh chỉ điểm cho...
Nam Cung Vô Kỵ ngưng bặt tràng cười, gật đầu :
- Ngươi hành sự như vậy đáng khen lắm!
Lão đứng lên, vòng tay thốt, như thốt với hư vô :
- Đại khái sự tình, hai vị đạo huynh đã nghe rõ rồi chứ? Giờ thì hai vị có thể ra mặt được rồi.
Giả Ngọc Hư Tử giật mình, xanh mặt không rõ Thống lĩnh đối thoại với ai và người đó ẩn nấp nơi nào!
Cánh cửa bên hông khách sảnh mở rộng, hai người thông thả bước tới.
Hai người đó dĩ nhiên là Ngọc Hư Tử và Ngọc Chân Tử thật sự.
Nếu đem hai Ngọc Hư Tử đặt cạnh nhau, tất chẳng thể nào phân biệt nổi ai là thật ai là giả!
Giả Ngọc Hư Tử càng biến sắc, nhìn trân trối Nam Cung Vô Kỵ, ấp úng :
- Thống lĩnh thế này là...