watch sexy videos at nza-vids!
WAPVN.US
23:24:0729/04/2025
Kho tàng truyện > Truyện Kiếm Hiệp > Tác Giả Khác > Hắc Thánh Thần Tiêu - Giả Kim Dung - Hồi 21 - 40 - Trang 15
Chỉ mục bài viết
Hắc Thánh Thần Tiêu - Giả Kim Dung - Hồi 21 - 40
Trang 2
Trang 3
Trang 4
Trang 5
Trang 6
Trang 7
Trang 8
Trang 9
Trang 10
Trang 11
Trang 12
Trang 13
Trang 14
Trang 15
Tất cả các trang
Trang 15 trong tổng số 15

Hồi 38
Núi mọc chân trời


Trương Tài Bửu lau mồ hôi trán rịn to bằng hạt đậu, đảo mắt nhìn quanh.
Hắn trông thấy phụ nhân áo xanh vẫn đang ngồi trên chiếc ghế mà Lục Môi Bà vừa rời khỏi, nụ cười vẫn ngạo nghễ trên môi.
Nụ cười của phụ nhân áo xanh trông cực kỳ quái dị, đáng kinh khiếp vô cùng.
Trương Tài Bửu hoảng quá, phải tựa lưng vào vách cho khỏi ngã lăn ra đất, hắn rú lên :
- Còn! Còn! Ma đang ngồi trên ghế của má nuôi đó.
Lục Môi Bà quắc mắt nhìn ra sau về phía chiếc ghế của mình thì vẫn không thấy ai, lão bà tức quá hét lên :
- Con ma đó là nam hay nữ?
Trương Tài Bửu líu lưỡi :
- Nữ! Nữ! Con ma đó mặc áo xanh! Trời ơi, ma đánh tôi rồi má nuôi ơi, nó tát vào mặt tôi rồi.
Hắn đưa tay lên bưng một bên má, thụt lùi lại phía sau, rồi bỗng ngã lăn ra đất hôn mê luôn.
Lục Môi Bà có nhìn thấy gì đâu? Song nhìn một bên má của Trương Tài Bửu ửng đỏ sưng lên thì bà bắt buộc phải tin rằng có sự lạ, chẳng lẽ thật sự có ma?
Bỗng bà cảm giác lạnh phía sau gáy nên vội quay phắt người lại. Lần này thì bà đã thấy ma thật sự, con ma đó đang đứng đối diện với bà, tóc có hai màu, thân hình gầy ốm, mặc áo màu xanh.
Con ma đó là một phụ nhân, nó nhìn bà cười một nụ cười khủng khiếp.
Mặc dù có võ công khá cao nhưng Lục Môi Bà cũng sợ đến tái mặt. Không biết rõ áp lực nào đã khiến bà phải lùi lại từ từ, rồi bà chợt sùi bọt mép, cũng giống như Trương Tài Bửu, ngã lăn ra đất hôn mê luôn.
Con ma áo xanh vẫn giữ nụ cười khủng bố đó, từ từ quay sang phía Trương A Lục và Cao Xung đang nằm trên mặt đất, phẩy tay mấy cái rồi nói :
- Đứng dậy đi.
Con ma đã mở miệng nói chuyện thì chắc chắn không phải là ma thật sự, mà đã không phải ma thì tất nhiên là người rồi. Đó chính là Vương phu nhân, mấy cái phất tay vừa rồi chính là để giải huyệt cho Cao, Trương hai người.
Cao Xung và Trương A Lục đứng lên, vòng tay nói :
- Thuộc hạ bất tài, cũng may là phu nhân đến kịp lúc nên...
Vương phu nhân khoát tay nói :
- Giờ không phải lúc nói nhiều. Hai ngươi lập tức mang hai tên này về phủ, ta có chuyện cần hỏi chúng.
Câu nói còn chưa dứt thì bà đã lướt đi nhanh như chớp. Cao, Trương hai người nhìn theo, lắc đầu thè lưỡi :
- Chủ nhân quả là có võ công cao tuyệt, trên đời này chắc không có ai là địch thủ của người nữa rồi.
Hai người không dám chậm trễ, vội vác Trương Tài Bửu và Lục Môi Bà chạy về Vương phủ.
Vương phu nhân về đến cổng Vương phủ thì đã thấy Tử Quyên đứng đợi bên ngoài, vẻ hân hoan hiện rõ trên mặt. Nàng hấp tấp báo cáo :
- Phu nhân, thiếu chủ đã thoát hiểm trở về.
Vương phu nhân giật mình nói :
- Bọn Lập Văn về rồi ư? Nó đâu?
Tử Quyên đáp :
- Thiếu chủ vừa về đã đến bái kiến nhưng phu nhân không có mặt, vì vậy đã trở về phòng mình.
Vương phu nhân lại hỏi :
- Chỉ có mình Lập Văn về hay là tất cả cùng về?
Tử Quyên cười tươi :
- Đủ cả bốn vị công tử, ba vị công tử kia đã ai về nhà nấy rồi.
Vương phu nhân cau mày nói :
- Lập Văn nó có nói gì không?
Tử Quyên lắc đầu :
- Dạ không! Tiểu tỳ nhận thấy thiếu chủ hơi ốm một chút, lại có vẻ uể oải, dường như đã bị nhiễm phong sương. Vả lại phu nhân không có mặt thì thiếu chủ nói với ai đây?
Vương phu nhân hừ một tiếng :
- Nghê phó giáo luyện đâu?
Tử Quyên đáp nhanh :
- Ở tại tiền viện.
Vương phu nhân hình như muốn nói gì đó, song không hiểu nghĩ sao mà bà lại thôi. Bà trầm ngâm một chút rồi nói :
- Đi gọi Lập Văn tới đây cho ta.
Tử Quyên vâng lệnh đi ngay.
Còn lại một mình, Vương phu nhân nhìn đăm đăm xuống đất, nghĩ ngợi miên man, bà lẩm bẩm :
- Đúng rồi, đúng rồi, nhất định là cùng một cách thức như vậy...
Bên ngoài nghe tiếng Vương Lập Văn :
- Mẹ! Mẹ! Con đã về đây.
Âm thanh có phần khàn khàn giống như giọng của những người thức trắng mấy đêm liền để uống rượu, hắn nhìn ốm hơn lúc trước một chút.
Vương phu nhân cất giọng từ hòa nói :
- Ta không phải mẹ con, mà là cô mẫu.
Vương Lập Văn thoáng giật mình, thay vì một lời thăm hỏi thì Vương phu nhân lại chỉnh hắn trong lối xưng hô, thật là lạ thường.
Vương phu nhân tiếp lời :
- Từ nhỏ ta đã nuôi dưỡng con, xem con như con đẻ nên con gọi bằng mẹ quen miệng cũng không trách được.
Vương Lập Văn thở dài nói :
- Con biết...


Vương phu nhân nghiêm giọng trách :
- Tại sao con không nghe lời ta, hiệp bè hiệp đảng tổ chức cái lễ Hoán Hoa Nhật gì gì đó để làm gì? Hèn gì mà gặp tai nạn.
Giọng bà trở lại hiền hòa :
- Con bị đắm thuyền hai ngày nay làm cho ta lo sợ biết bao, mất ăn mất ngủ khổ sở lắm.
Vương Lập Văn nói :
- Du thuyền của bọn con gặp lân thuyền rồi sau đó đưa đến một chiếc thuyền lớn khác gọi là Hoán Hoa cung, để gặp Hoán Hoa công chúa.
Vương phu nhân chớp mắt, thầm nghĩ :
- “Quả nhiên con tiện tỳ lại tái xuất giang hồ”.
Nhưng bà không lộ một chút cảm nghĩ nào, ôn tồn hỏi tiếp :
- Hoán Hoa công chúa và Hoán Hoa cung ư?
Vương Lập Văn gật đầu nói :
- Đại khái chúng xưng là vậy đó mẹ à.
Rồi hắn kể lại mọi chuyện cho Vương phu nhân nghe.
Vương phu nhân hỏi tiếp :
- Rồi con thoát hiểm thế nào?
Vương Lập Văn đáp :
- Đến trưa hôm sau con mới tỉnh rượu và nhận ra mình đang ở trong một khách sạn ở một huyện xa.
Vương phu nhân gật đầu :
- Còn mọi người thì sao? Kim tổng giáo luyện thế nào?
Vương Lập Văn nói :
- Con chưa biết Kim huynh hiện giờ ra sao. Còn về phần ba vị công tử kia thì do lúc đó mọi người đều quá mệt mỏi, vả lại về đến đây thì cũng đã khuya rồi nên con đã đề nghị họ ai về nhà nấy trước.
Vương phu nhân mỉm cười hỏi tiếp :
- Còn gã họ Bạch và Tường Vân cô nương thế nào?
Vương Lập Văn lắc đầu nói :
- Con cũng không biết họ ra sao, khi tỉnh lại thì chỉ có bốn người bọn con ở đó.
Vương phu nhân trầm ngâm nói :
- Hoán Hoa yêu nữ dám công nhiên gây sự với bọn ta thì ắt phải có một chủ trương đối đầu rõ rệt, con phải hết sức đề phòng nhé.
Vương Lập Văn giật mình nói :
- Mẹ biết lai lịch nàng ư?
Vương phu nhân cười lạnh :
- Chúng có làm trò quỷ ma gì thì cũng không qua được mắt ta đâu. Đêm nay ta đã bắt được hai tên tay sai của chúng.
Vương Lập Văn thoáng biến sắc :
- Hai tên tay sai ư?
Vương phu nhân hướng sang Tử Quyên nói :
- Ngươi ra ngoài kêu Cao lãnh đội và Nghê phó tổng giáo luyện đưa hai tên gian tế vào đây để ta tra hỏi.
Tử Quyên vâng lệnh lui ra, không bao lâu sau Cao, Nghê hai người đã đưa Trương Tài Bửu và Lục Môi Bà vào.
Vương phu nhân nhìn Vương Lập Văn nói :
- Con hỏi tên chúng thử xem.
Vương Lập Văn vâng lời bước tới, nhìn Lục Môi Bà quát hỏi :
- Ngươi tên họ là gì, nói mau?
Lục Môi Bà nhìn Vương Lập Văn chằm chằm không nói gì.
Vương phu nhân quay mặt nhìn sang Nghê Trường Lâm mấp máy môi như là đang dùng “Truyền âm nhập mật” nói gì đó. Chỉ thấy Nghê Trường Lâm thoáng biến sắc, rồi lập tức cùng với Cao Xung lui ra bên ngoài.
Vương phu nhân lạnh lùng nói :
- Tử Quyên, mau hạ độc thủ.
Tử Quyên bước đến Lục Môi Bà trầm giọng nói :
- Trước mặt phu nhân mà ngươi còn ngoan cố như vậy thì đừng trách ta cho ngươi nếm mùi thủ pháp “Triệt Mạch Trừu Căn” cho biết.
Nàng vung tay ra điểm nhanh vào hai huyệt đạo trên người Lục Môi Bà.
Lục Môi Bà rú lên như heo bị chọc tiết, tay chân co rúm lại, thân hình cuộn tròn run run co giật. Mồ hôi trên trán lão bà đổ xuống từng hạt như hạt đậu, miệng cố gắng rên la rất khó khăn, đủ thấy sự đau đớn vô cùng tận.
Trương Tài Bửu ngồi bên cạnh mặt xám ngắt, cúi gằm đầu xuống không dám nhìn sang.
Đôi mắt của Lục Môi Bà đỏ ngầu, nhìn sang Tử Quyên phều phào nói :
- Tôi... tôi... nói... nói.
Vương phu nhân phẩy tay nói :
- Giải huyệt cho mụ ta.
Tử Quyên lập tức giải huyệt cho Lục Môi Bà. Lão bà ngồi dậy, không còn ngoan cố nổi nữa, nói ngay :
- Già... già tên là Lục Thất Nương.
Vương phu nhân cười lạnh :
- Thì ra ngươi là Độc Yết Lục Thất Nương, một thời hoành hành vùng Giang Bắc. Mau nói xem ngươi đã vào Hoán Hoa cung được bao lâu rồi?
Lục Môi Bà lắc đầu nói :
- Già không thật sự gia nhập Hoán Hoa cung, mà cũng không biết nó là cái gì nữa. Tất cả những gì già làm đều là bị cưỡng ép mà thôi.
Vương phu nhân lạnh lùng nói :
- Ai cưỡng ép ngươi?
Lục Môi Bà thở dài nói :
- Già cũng không biết nữa.
Vương phu nhân hừ lạnh nói :
- Ngươi nói dễ nghe thật nhỉ. Tử Quyên, mau...


Lục Môi Bà vội lết đến trước mắt Vương phu nhân, dập đầu nói :
- Tất cả đều là sự thật, mỗi khi cần già làm chuyện gì thì có kẻ mang tín hiệu hoa giấy màu xanh truyền đến cho già. Già phải nhất nhất làm theo những chỉ thị trong đó.
Vương phu nhân nhìn Lục Môi Bà nói :
- Ngươi đến Thành Đô có nhiệm vụ gì? Đã được bao lâu rồi?
Lục Môi Bà nói :
- Già cải trang thành một bà mối để điều tra những thế gia ở Thành Đô đã gần hai năm nay rồi.
Vương phu nhân cười nhạt nói :
- Vậy ngươi đã điều tra tứ đại thế gia rồi phải không?
Lục Môi Bà cúi đầu nói :
- Đúng vậy.
Vương phu nhân lại nói :
- Tường Vân đến Nghinh Xuân phường là do ngươi giới thiệu phải không?
Lục Môi Bà gật đầu nói :
- Tường Vân cô nương mang một tờ hoa giấy màu xanh đến nên già phải nhất nhất làm theo chỉ thị trong đó, còn thật sự lai lịch của cô ta thì già không rõ.
Vương phu nhân trầm ngâm một chút rồi nói :
- Có thể y thị là do Hoán Hoa cung phái đến.
Vương Lập Văn vâng một tiếng vu vơ, lơ đãng, hắn cũng không hiểu tại sao mình lại có thể vâng nhanh như thế.
Vương phu nhân vẫy tay nói :
- Tử Quyên! Đưa chúng ra ngoài, cắt cử người canh giữ cho cẩn thận.
Tử Quyên lập tức quay người áp giải Lục Môi Bà và Trương Tài Bửu ra ngoài.
Vương phu nhân thở dài nói :
- Lập Văn, con nghe nói hết rồi chứ? Hoán Hoa cung đã cho người theo dõi chúng ta từ rất lâu rồi đấy.
Vương Lập Văn cau mày nói :
- Thật ra Hoán Hoa cung là bọn người nào? Tại sao lại cố ý đối đầu với chúng ta như vậy?
Vương phu nhân cười nhạt nói :
- Chúng muốn bành trướng thế lực tại Thành Đô nên trước tiên là phải loại trừ các thế gia trước đã.
Vương Lập Văn lại nói :
- Vậy tại sao lại thả con ra?
Vương phu nhân gằn giọng nói :
- Chẳng qua chúng muốn thị oai, cảnh cáo mình, nếu mình sợ thì sẽ phải để yên cho chúng hoành hành, hoặc là làm tay sai cho chúng. Như vậy thì có lợi hơn nhiều so với giết chết con. Khi nào chúng ta chống đối thì chúng sẽ thẳng tay đối phó.
Bà dịu giọng nói tiếp :
- Đêm đã khuya rồi, con đi ngủ đi, sáng mai kêu bọn Tiền Nhị, Triệu Tam và Trác Thất đến đây gặp ta vào buổi cơm trưa.
Vương Lập Văn nghiêng mình nói :
- Xin vâng lời mẹ.
Hắn bước ra ngoài, Vương phu nhân nhìn theo, nở một nụ cười bí hiểm sau đó đứng lên bước vào trong tịnh thất.
Một lúc sau bỗng có tiếng chân người vọng đến, hướng thẳng về phía tịnh thất của Vương phu nhân. Có tiếng Tử Quyên nói :
- Phu nhân, có việc xảy ra.
Vương phu nhân trầm giọng nói :
- Chuyện gì?
Tử Quyên thở hổn hển nói :
- Xuân Vũ, người đảm nhận phiên gác canh chừng Lục Môi Bà và Trương Tài Bửu, vừa báo cáo...
Vương phu nhân cười nhạt nói :
- Có phải hai người đó bị giết rồi phải không?
Tử Quyên sửng sốt :
- Phu nhân biết rồi ư?

Hồi 39
Bức tranh vân cẩu


Vương phu nhân bình thản :
- Ta chỉ đoán thế thôi chứ có mục kích đâu mà biết được.
Tử Quyên nói tiếp :
- Xuân Vũ cho biết vào lúc trời vừa rạng sáng thì có bóng người thấp thoáng ngoài cửa sổ như là do thám, nó liền bước đến nhìn ra ngoài, định lên tiếng hỏi thì...
Vương phu nhân ngắt lời :
- Thì bỗng nhiên nó nghe tiếng hự khẽ vang lên, Lục Môi Bà và Trương Bửu Tài đã ngã lăn ra đất tắt thở chết rồi, cả hai đều trúng phải một loại ám khí tối độc dính vào máu là chết liền.
Tử Quyên lại trố mắt :
- Phu nhân...
Vương phu nhân lạnh lùng nói :
- Còn nữa, Nghê phó giáo luyện đã bố trí hai thuộc hạ có khinh công cực cao tuần tra bên ngoài vậy mà vẫn không thể đuổi kịp thích khách đó, có đúng không?
Tử Quyên gật đầu :
- Quả đúng là như vậy, không biết tên thích khách vào và ra thoát bằng ngõ nào.
Vương phu nhân hừ nhẹ :
- Còn ngõ nào nữa, chắc chắn là có nội gian rồi.
Tử Quyên giật mình :
- Phu nhân nói là có nội gian ư?
Vương phu nhân trầm giọng :
- Ngươi không nhận thấy à?
Tử Quyên kinh hãi nói :
- Tiện tỳ làm sao nhận ra được? Phu nhân đã biết sao không bắt lấy hắn?
Vương phu nhân gằn giọng nói :
- Dĩ nhiên là ta không dung tha, song có điều chưa cần ra tay vội, bởi ta còn muốn xem chúng sẽ giở trò gì nữa.
Khi Vương Lập Văn thức dậy thì trời đã sáng tỏ, còn đang ngái ngủ thì hắn bỗng nghe thấy bên ngoài phòng có tiếng bước chân nhẹ, hắn vội khoác chiếc áo vào rồi nhảy thoắt đến mở toang cửa ra, hét to :
- Kẻ nào rình mò đó?
Một tên tiểu đồng mặt mày thanh tú xuất hiện, tay cầm một chậu nước rửa mặt, cung kính nghiêng mình nói :
- Công tử ngủ ngon chứ? Tiểu nhân là Minh Cầm trước dọn dẹp sảnh đường, nay được sai phái hầu hạ công tử để thay thế cho Minh Kha đã mất tích lúc theo hầu công tử trên thuyền.
Vương Lập Văn thở phào một hơi, gật đầu nói :
- Rất tốt.


Minh Cầm mang nước rửa mặt vào phòng xong rồi nói :
- Nghê phó tổng giáo luyện đã đến hai lần nhưng do công tử còn đang ngủ nên đành phải trở về, không dám kinh động đến công tử.
Vừa rửa mặt Vương Lập Văn vừa hỏi :
- Còn Kim tổng giáo luyện thì sao? Y đã đến chưa?
Minh Cầm thoáng giật mình, nhìn Vương Lập Văn với ánh mặt nghi hoặc nói :
- Kim tổng giáo luyện đã mất tích cùng một lượt với công tử, đến giờ vẫn chưa thấy trở về.
Vương Lập Văn làm ra vẻ kinh dị lẩm bẩm :
- Tại sao y chưa về nhỉ?
Hắn nhìn Minh Cầm nói :
- Được rồi, ngươi mời Nghê phó tổng giáo luyện tới đây, ta có chuyện muốn nói với lão.
Minh Cầm dạ một tiếng đoạn xoay người bước đi ngay.
Vương Lập Văn lau mặt xong thì chắp hai tay sau lưng đi tới đi lui trong thư phòng, nhìn vẻ mặt thì cho thấy hắn đang suy nghĩ một chuyện gì quan trọng lắm.
Vầng thái dương tỏa ánh sáng vàng mát xuyên qua cửa, làm cho cảnh vật trong phòng như trang nhã hẳn ra. Nhưng Vương Lập Văn không để ý đến ngoại cảnh, cứ chốc chốc hắn lại cau mày, tâm tư như đọng một điều u uẩn.
Hoán Hoa Nhật năm nay gặp phải biến cố phi thường, nào là Vọng Giang lâu bị phá hủy, lân thuyền của Vương phủ bị đắm và tùy tùng bị giết hại, thật làm cho Thành Đô tứ đại công tử phải táng đởm kinh tâm. Dù hiện tại cả bốn đều đã thoát nạn trở về, song dường như mọi chuyện không dừng lại ở đó mà mới chỉ là bước khỏi đầu của cơn bão táp.
Đi tới đi lui một hồi, Vương Lập Văn kéo ghế ngồi xuống tiếp tục suy nghĩ.
Nhưng hắn chưa ngồi được lâu thì đã nghe có tiếng nói từ bên ngoài vọng vào :
- Trình công tử, Nghê phó tổng giáo luyện đã tới.
Vương Lập Văn chỉ quay đầu lại chứ không nói gì. Nghê Trường Lâm bước qua tấm vàn Minh Cầm vén lên vào trong cửa, vừa nghiêng mình vừa nói :
- Công tử đã thức rồi ư? Sáng nay lão phu có đến hai lần nhưng không dám làm kinh động công tử nên đành quay đi.
Vương Lập Văn đứng lên, điểm một nụ cười nói :
- Mời ngồi, chúng ta sẽ nói chuyện một lúc.
Một tỳ nữ bưng mâm điểm tâm vào, trên mâm có một chén cháo yến sào và một cái muỗng bạc, đặt lên bàn rồi nghiêng mình cung kính nói :
- Mời công tử dùng điểm tâm.
Vương Lập Văn gật đầu, với tay lấy chiếc muỗng khuấy cháo ăn vài miếng rồi ngẩng mặt lên, thấy Nghê Trường Lâm vẫn còn đứng nguyên tại chỗ thì liền vẫy tay nói :
- Phó tổng giáo luyện cứ ngồi xuống đi, đừng quá thủ lễ mà mất đi sự thân mật.
Nghê Trường Lâm kéo ghế ngồi xuống ở góc phòng rồi nói :
- Lão phu quả là rất lấy làm xấu hổ, đềm rồi xảy ra một chuyện...
Vương Lập Văn vội hỏi :
- Là chuyện gì vậy?
Nghê Trường Lâm nói :
- Hai tên gian tế bị lão phu nhân bắt đã bị địch ám toán.
Vương Lập Văn biến sắc :
- Thật ư? Kẻ nào to gan đến thế?
Nghê Trường Lâm thở dài nói :
- Phu nhân đã hết sức dặn dò lão phu phải để ý trông chừng hai tên gian tế nên đích thân lão phu đêm qua đã đi tuần, còn phái hai tên thuộc hạ có khinh công giỏi nhất trong đội cà kheo canh gác vòng ngoài, có gì thì lập tức báo động, vậy mà...
Lão dừng lại một chút rồi nói tiếp :
- Lão phu tuần tra trên nóc trang viện cả đêm không thấy có gì động tĩnh, hai tên thuộc hạ vòng ngoài cũng không báo cáo chuyện gì, thế mà bọn địch vẫn có thể lẻn vào ám toán được. Theo lão phu thì... thì...
Lão ấp úng không nói gì thêm nữa.
Vương Lập Văn lấy làm lạ hỏi :
- Sao Phó tổng giáo luyện không nói tiếp?
Nghê Trường Lâm đưa mắt nhìn xung quanh rồi hạ giọng nói :
- Lão phu nghi rằng trong trang viện có gian tế.


Vương Lập Văn giật mình, chiếc muỗng trong tay suýt nữa rơi xuống đất.
Hắn trố mắt nhìn Nghê Trường Lâm hỏi :
- Sao Phó tổng giáo luyện lại nói vậy? Lão đã phát hiện ra được điều gì khả nghi ư?
Nghê Trường Lâm lắc đầu nói :
- Đến giờ thì chưa có gì, nhưng trang viện có rất đông thuộc hạ, chúng ta không thể biết được họ có thật sự trung thành hay không. Tiếc là Kim tổng giáo luyện vắng mặt, nếu không thì có thể phát giác ra gian tế một cách thật dễ dàng.
Vương Lập Văn gật đầu nói :
- Ra là vậy.
Nghê Trường Lâm vuốt râu nói :
- Tuy nhiên xin công tử cứ yên tâm, vì lão phu nhân đã nói là chỉ nội trong vài ngày tới, chúng ta chắc chắn sẽ tìm ra gian tế và biết được hành động của bọn Hoán Hoa cung.
Vương Lập Văn giật mình nói :
- Không có đầu mối nào thì làm sao có thể quả quyết được như vậy.
Nghê Trường Lâm cười nói :
- Lúc công tử lên lân thuyền hội kiến với Hoán Hoa công chúa thì Vạn lãnh đội có phái hai tên thuộc hạ rành rẽ thủy tính lặn theo bám sát.
Vương Lập Văn biến sắc nói :
- Hai tên đó đã về ư?
Nghê Trường Lâm lắc đầu nói :
- Vậy thì chưa, nhưng chỉ nội trong vài ngày tới thì sẽ có tin tức của họ thôi.
Vương Lập Văn có vẻ bồn chồn nóng nảy, mặt thoáng biến sắc, trầm ngâm không nói gì.
Vừa lúc đó, Minh Cầm bên ngoài bỗng nói vọng vào :
- Bẩm công tử và Phó tổng giáo luyện, Tiền, Triệu, Trác ba vị công tử đã đến.
Nghê Trường Lâm vụt đứng lên nói :
- Lão phu còn nhiều việc phải làm, xin phép cáo lui.
Vương Lập Văn nói :
- Ba người đó đâu có xa lạ gì, sao Phó tổng giáo luyện không ở lại nói chuyện một chút?
Nghê Trường Lâm cười nói :
- Vì Kim tổng giáo luyện vắng mặt nên mọi việc lão phu phải đảm trách cả, thật sự là không thể lơ là chút nào. Hơn nữa lão phu nhân vừa thiết lập tại trung viện một tổng đài liên lạc nhằm đón tin tức các nơi gửi về, lão phu là trưởng đài nên không dám nấn ná lâu hơn. Nếu có gì cần sai khiến thì xin công tử cứ cho Minh Cầm đến gọi.
Lão vòng tay chào từ biệt rồi xoay mình bước đi luôn.
Nghê Trường Lâm vừa khuất dạng thì Tiền Nhị, Triệu Tam và Trác Thất cũng vừa bước vào, Vương Lập Văn đứng lên hân hoan đón tiếp.
Tiền Nhị chớp chớp mắt, thấp giọng hỏi :
- Vương huynh, gia tư của ba chúng tôi gần như đã bị Nghê phó tổng giáo luyện dời về đây hết rồi, tại sao thế?
Vương Lập Văn giải thích :
- Đó là ý của gia mẫu, vì chúng ta vắng mặt trong hai hôm nên gia mẫu đã cho dọn về đây để tiện bề bảo vệ.
Triệu Tam khó chịu nói :
- Nhưng còn gia đinh của chúng tôi thì sao? Bây giờ chúng tôi về nhà thì chẳng có ma nào để sai khiến cả.
Vương Lập Văn lại nói :
- Gia đình của các bạn đều đã được phái đi tìm kiếm khắp nơi, chưa có ai về cả.
Trác Thất hạ giọng nói :
- Sự tình ra sao rồi?
Vương Lập Văn khẽ cau mày nói :
- Khó khăn nhiều lắm...
Bất chợt Minh Cầm mang trà vào, cả bốn người không ai bảo ai đều lập tức trở lại vẻ mặt thản nhiên như không có gì xảy ra.
Vương Lập Văn khoát tay nói :
- Minh Cầm ngươi lui ra đi, để mặc chúng ta.
Rồi hắn điểm một nụ cười, hướng sang ba vị bằng hữu nói :
- Ngồi đi chứ, ngồi xuống dùng trà với tôi nào.
Sau khi Minh Cầm đi ra ngoài, Vương Lập Văn lại nói tiếp :
- Gia mẫu cho mời ba vị đến để cùng nhau thương lượng cách đối phó.
Triệu Tam liếc mắt ra ngoài, nói khẽ :
- Tôi nghĩ rằng...
Y chợt bỏ lửng câu nói, vì lúc đó màn cửa khẽ rung động, một thiếu nữ áo tím bước vào, chính là Tử Quyên, tỳ nữ thân tín của Vương phu nhân.
Tử Quyên vòng tay nghiêng mình cung kính nói :
- Phu nhân cho mời các vị công tử vào hậu sảnh gặp người.
Vương Lập Văn đứng lên nói :
- Mẹ ta đã dậy rồi ư?
Tử Quyên gật đầu nói :
- Phu nhân đã thức giấc từ lúc bình minh, vì nghe Minh Cầm thông báo là có ba vị công tử đến nên sai tiểu tỳ sang mời.
Tiền Nhị cũng đứng dậy nói :
- Bá mẫu đã có lời thì chúng ta nên sang thôi.
Triệu Tam tiếp nối :
- Phải đó, ta nên sang thôi, tối hôm qua vì vội quá nên cũng không kịp thỉnh an bá mẫu.
Tử Quyên cười giục :
- Phu nhân đang chờ, tiểu tỳ xin về thông báo trước, các vị xin đi nhanh nhé.
Rồi nàng quay mình bước đi ngay, không biết là vô tình hay cố ý mà thân pháp rất linh diệu, trừ Vương Lập Văn ra còn ba công tử kia thì khi trông thấy đều giật mình thất sắc, ngây người nhìn theo.
Vương Lập Văn không dám chậm trễ, cùng ba vị công tử kia tiến vào hậu sảnh. Họ vừa đi vừa tỏ ý tiếc rằng thiếu mất Kim Nhất Phàm như là thiếu đi cánh tay phải vậy, làm cho họ không còn mạnh mẽ được nữa.
Tuy nhiên nếu để ý kỹ một chút thì thấy cả bốn đều có thái độ dè dặt rõ rệt, những câu chuyện họ nói với nhau quanh đi quẩn lại cũng không ngoài chuyện hoa thuyền bị mất tích, dường như chỉ nhằm mục đích cho bọn người làm trong nhà nghe. Bởi vì lúc đó ngày vừa bắt đầu nên sinh hoạt trong trang viện rất rộn rịp, người ăn kẻ ở trong nhà đều đang làm phận sự của mình, từ trong ra ngoài đâu đâu cũng thấy có người cả.
Cả bốn đi không bao lâu thì đã vào trong hậu sảnh, đến tịnh thất của Vương phu nhân. Hai tỳ nữ áo xanh đang đứng trực ngoài cổng thấy bốn người đến thì liền nghiêng mình vái chào, rồi hướng vào tịnh thất cao giọng nói :
- Trình phu nhân, bốn vị công tử đã đến.
Từ bên trong, Vương phu nhân nhẹ nhàng nói :
- Bảo tất cả vào đây đi.
Hai tỳ nữ lập tức mở cửa, bọn Vương Lập Văn cùng nhau bước vào.
Vương phu nhân đang ngồi trên chiếc cẩm đôn, gương mặt trầm trầm nghiêm lạnh, đứng sau lưng bà là tỳ nữ áo tím Tử Quyên.
Trông thần thái của Vương phu nhân thì Vương Lập Văn bất giác giật mình, tâm tư rộn lên muôn vạn điều lo nghĩ. Tuy nhiên hắn cũng biết đây không phải là lúc tìm hiểu tình hình nên vội bước tới cung kính chào :
- Mẹ! Tiền huynh, Triệu huynh và Trác huynh họ đều đã tới thỉnh an mẹ đây.
Tiền Nhị, Triệu Tam và Trác Thất đồng bước tới, cúi đầu toan nói gì đó, nhưng Vương phu nhân đã lạnh lùng nói :
- Trong con mắt của các ngươi thì chắc ta không còn là sư phó dạy dỗ các ngươi rồi phải không, nên chỉ một cái cúi đầu là đủ rồi chứ gì?
Tiền Nhị, Triệu Tam và Trác Thất nghe vậy thì vội vã quỳ cả xuống, Vương Lập Văn cũng quỳ theo. Vương phu nhân gằn giọng nói :
- Một tay ta đào tạo các ngươi, bây giờ thành tài nên coi thường ta rồi chứ gì?
Bà dừng lại một chút rồi nói :
- Chắc các ngươi chưa quên mục đích của chúng ta khi đến Thành Đô chứ?
Tiền Nhị vội nói :
- Chúng đệ tử không dám quên.
Vương phu nhân cười nhạt nói :
- Vậy sao lúc phát hiện ra hành tung của Hoán Hoa cung lại không phóng hỏa pháo lưu tinh báo hiệu? Các ngươi tự cho rằng võ công đã cao cường nên thừa sức đối phó chứ gì?
Triệu Tam phân trần :
- Lúc gặp lân thuyền thì Hoán Hoa công chúa chưa xuất hiện, chúng đệ tử sợ rằng nếu phóng hỏa pháo lưu tinh thì sẽ bứt mây động rừng nên mới tạm thời không phóng, xin sư phó tha tội.
Vương phu nhân gằn giọng nói :
- Vậy sao đã lên thuyền lạ mà không đề phòng, lại ăn uống đến say khướt mê man rồi để cho người ta muốn làm sao cũng mặc? Ta nghĩ thanh danh Táng Hoa môn từ đây sẽ không còn được trọng vọng nữa rồi.
Táng Hoa môn là một cái tên rất lạ trên giang hồ, không ai biết là môn phái nào cả, vậy sao Vương phu nhân lại nói thế?
Vương phu nhân mắng như vậy thì không những chỉ có Tiền Nhị, Triệu Tam và Trác Thất, mà ngay cả Vương Lập Văn cũng bị gom vào trong đó. Cả bốn người cúi gằm mặt chịu mắng, không dám hó hé một câu.
Vương phu nhân lại tiếp tục :
- Đêm qua đã về đến đây rồi thì tại sao không cho ta hay mà lại ai về nhà nấy ngủ kỹ? Như vậy thì rõ ràng là không xem ta ra gì, vậy còn đến gặp ta làm chi?

Hồi 40
Những nước cờ sai


Vương Lập Văn vội nói :
- Con đã trình với mẹ đêm qua rằng các vị nhân huynh không dám làm kinh động đến giấc ngủ của mẹ, vả lại tất cả đều mệt phờ sau hai ngày bị quản thúc nên mới như vậy, xin mẹ lượng thứ cho.
Vương phu nhân lạnh lùng hừ nhẹ :
- Đứng cả lên đi.
Bốn vị công tử cùng đứng lên cung kính xuôi tay cúi đầu không dám nói gì.
Vương phu nhân nghiêm giọng nói :
- Yêu nữ Hoán Hoa cung dám trêu vào Táng Hoa môn thì chúng ta sẽ bắt chúng phải trả giá lại một lần cho nàng ta biết mình biết người. Các ngươi hãy ngồi xuống đi, rồi cho ta biết ý kiến của mình, làm sao để đối phó?
Bốn công tử xốn xang vô cùng song không dám để lộ một phản ứng gì, đành ngồi xuống hàng ghế do các tỳ nữ mang đến, sau đó Tử Quyên ra dâng trà.
Vương phu nhân nở một nụ cười bí hiểm, quay sang Vương Lập Văn nói :
- Lập Văn, ngươi nói trước đi.
Vương Lập Văn muốn đứng dậy nhưng không hiểu sao nhìn vào nụ cười của Vương phu nhân thì hắn không làm sao mà nhúc nhích được thân hình, hắn bất giác biến sắc, lắp bắp không nói ra câu.
Vương phu nhân khoát tay :
- Không cần đứng dậy, cứ ngồi nói cũng được. Ngươi biết được sự tình gì thì nói ra đi.
Vương Lập Văn run run giọng nói :
- Mẹ...
Vương phu nhân cười nhẹ :
- Chẳng phải ta đã nói với ngươi rằng ta không phải là mẹ ruột của ngươi ư? Sao ngươi còn gọi ta là mẹ mãi vậy?
Bỗng bà hừ lạnh nói :
- Sao ngươi đổ mồ hôi thế? Không khí buổi sáng có oi bức đâu?
Mồ hôi rịn từng hạt to trên trán của Vương Lập Văn, hắn lắp bắp :
- Bà... bà...
Vương phu nhân cười nhạt nói :
- Cậu bé ơi! Câu không biết ý của ta sao? Cậu chỉ cần nói cho ta biết Hoán Hoa cung ở nơi nào là đủ rồi, khỏi cần phải nói thêm gì nữa cả.
Những thớ thịt trên mặt Vương Lập Văn run run như bị phong giật, hắn ấp úng nói :
- Tôi... tôi không nhớ được...
Vương phu nhân lạnh lùng nói :
- Ngươi còn muốn lừa ta ư? Ta sống đến ngần này tuổi đầu thì lẽ nào còn để cho bọn con nít như ngươi lừa gạt? Chẳng lẽ các ngươi không phải từ Hoán Hoa cung đến ư?
Giọng nói của bà bỗng trở nên rắn rỏi lạnh lùng kỳ lạ, chẳng những Vương Lập Văn bị chấn động, mà ba vị công tử kia cũng phải hãi hùng. Cả bốn ngồi bất động trên ghế, mồ hôi rịn ra ướt đầy mặt, nhỏ ròng ròng xuống áo mà không dám lau.
Vương phu nhân vẫn điểm nụ cười lạnh, ánh mắt của bà cũng sắc lạnh, giọng nói càng lạnh lùng hơn :
- Đêm qua các ngươi dở trò quỷ trò ma đột nhập vào trang viện của ta, dùng ám khí sát hại Lục Môi Bà và Trương Bửu Tài. Các ngươi tưởng rằng trời không biết quỷ không hay, có ngờ đâu ta ở sau lưng các ngươi?
Bà hừ mấy tiếng rồi tiếp nối :
- Vì Lục Môi Bà là kẻ ác, vả lại cũng không giúp ích cho ta được việc gì nên ta mới để yên cho các ngươi hạ thủ mà không ra tay ngăn cản. Mụ ta làm tay sai cho Hoán Hoa cung thì cho dù bị người trong Hoán Hoa cung giết chết thì cũng là tuần hoàn báo ứng, chẳng có gì đáng thương cả. Tuy nhiên ta cũng đã cảnh cáo các ngươi rồi, các ngươi chắc cũng thấy vết rách trên áo chứ, có phải là không hiểu tại sao phải không?
Bà lại hừ một tiếng, rồi nói :
- Võ công của các ngươi, hừ, thực chất còn kém Lập Văn đến mấy bậc.
Bốn công tử ngồi trân mình như bốn xác chết, không dám cục cựa gì. Vương phu nhân đảo mắt nhìn họ một lượt rồi lạnh lùng nói :
- Yêu nữ Hoán Hoa cung cho các ngươi giả dạng làm bốn công tử để dò xét thực lực trong bốn gia đình, nhằm tìm cách đối phó. Nhưng yêu nữ đó đâu có biết rằng người trong tứ đại gia đình thảy đều là môn đệ Táng Hoa môn, mà Táng Hoa môn là tử thù của Hoán Hoa cung, đã lập thệ phải giết sạch người trong Hoán Hoa cung, không chừa một con gà con chó.
Vương phu nhân càng nói càng lộ vẻ phấn khích, có lẽ bà căm thù Hoán Hoa cung đến cực độ, ánh mắt chiếu ngời ánh hung quang, tóc bạc cơ hồ dựng đứng, sát khí hừng hực.
Bốn “Công tử” ngồi bất động nghe bà trút sự căm hờn lên đầu lên cổ, không dám có một phản ứng nhỏ nhặt nào.
Tình trạng bất động đó kéo dài không được bao lâu thì bỗng nghe “Bịch, bịch” mấy tiếng, rồi cả bốn thân hình ngã nhào xuống đất.
Vương phu nhân giật mình, không biết bà sử dụng thân pháp nào mà thân hình đã ngay lập tức ở bên cạnh xác của “Vương Lập Văn”. Bà cúi xuống xem sơ qua rồi cười gằn nói :
- Khá thật, chúng biết không thoát khỏi tay ta nên đã uống thuốc độc tự tử hết.
Bốn xác chết đều thất khiếu chảy máu, trong phút chốc da thịt đã đen xạm lại, co quắp biến dạng. Tử Quyên kinh hãi kêu lên :
- Lợi hại thật, chất độc quả là mãnh liệt vô cùng. Có lẽ chúng đã ngậm sẵn chất độc nơi miệng, biết rằng không thoát nên tự tử trước.
Vương phu nhân gật đầu nói :
- Đó cũng là một thủ đoạn của con yêu nữ Hoán Hoa cung để ngăn ngừa thuộc hạ khi sa lưới không bị khai thác, đáng lý ra ta phải đề phòng mới đúng.
Bà nhìn bốn xác chết rồi thở dài nói :
- Tuy ta khám phá được sự thật, nhưng vẫn thất bại.
Vì bốn tên gian tế đã chết nên tung tích của bốn vị công tử thật vẫn không biết rõ ở đâu, khi nào họ chưa về là bà vẫn xem như mình thất bại.

* * * * *

Khi tỉnh lại, Bạch Thiếu Huy nhận ra mình đang nằm trên mặt đất, đầu óc choáng váng nặng nề. Chàng cố tìm hiểu xem mình đang ở nơi đâu nhưng không được, chỉ biết rằng không còn bồng bềnh trên mặt nước nữa mà thôi.
Chàng hết sức kỳ quái, cố vận dụng nhãn lực nhìn quanh mới biết là mình đang nằm trong một gian thạch thất tối tăm. Nhưng đây là địa phương nào? Ở Thành Đô hay là nơi khác? Tại sao chàng lại ở đây?
Chàng toan chống tay ngồi dậy thì bỗng nghe tiếng ngáy đều đều bên cạnh mình, lại còn có mùi rượu thoang thoảng trong không khí. Từ ngày thụ nghiệp nơi Hắc Thánh Thần Tiêu Du Long Tang Cửu thì chàng đã được sư phụ dặn dò rằng bất cứ trong hoàn cảnh nào cũng phải giữ cho tâm não thanh tịnh và luôn đề cao cảnh giác, có như vậy thì mới tránh được điều đáng tiếc xảy ra.
Vì vậy chàng nhìn xung quanh một lần nữa, rồi nghĩ :
- “Xem ra gian thạch thất tối tăm này đúng là một nơi nhốt người. Mà mỗi chỗ nhốt người thì đều có canh gác, vì vậy mình không nên vọng động làm cho chúng sinh nghi. Mình phải giả vờ hôn mê, xem chúng còn dở trò gì nữa”.
Nghĩ vậy nên chàng nằm im lại, thở phì phì mấy tiếng rồi lăn nhẹ sang bên trái nghe ngóng tình hình, một chút sau lại lăn nhẹ qua bên phải dò xét.
Nhờ lãnh hội được Cửu Chuyển huyền công tại Cửu Nghi động nên Bạch Thiếu Huy có thể nhìn thấu màn đêm, bóng tối nơi thạch thất không thể che giấu chàng được.
Chàng thấy có năm người đang nằm cách mình không xa, chính là Kim Nhất Phàm và Thành Đô tứ đại công tử. Y phục của họ nhàu nát, có lẽ do lăn lộn quá nhiều trong lúc còn mê man trong men rượu. Kim Nhất Phàm phanh ngực áo như thường ngày, tiếng ngáy của y nghe ồ ồ như thác đổ.
Cái kết quả của lễ Hoán Hoa Nhật đã đưa họ từ Vọng Giang lâu đến lân thuyền của Hoán Hoa cung, rồi cuối cùng là gian thạch thất này.
Cửu Nghi tiên sinh bảo chàng đến Thành Đô vào đúng kỳ Hoán Hoa Nhật thì hẳn phải có việc đáng làm, nhưng đó là việc gì? Phải làm ra sao?
Có điều chắc chắn rằng tại Thành Đô có một tổ chức bí mật đang hoạt động ráo riết, và chàng đang kẹt trong đó.
Tùy Ngộ Nhi An, như vậy chàng có thể làm gì khác hơn là nằm yên theo dõi hành động của tổ chức đó không? Có lẽ không, chàng phải nghe theo định liệu của Cửu Nghi tiên sinh, bởi cách định liệu sự việc vô cùng đúng đắn của lão.
Chàng khẽ đưa tay kiểm tra lại đồ đạc trong cơ thể thì thấy chiếc Trúc tiêu vẫn còn đeo nơi hông, bọn người Hoán Hoa cung không hề tước đoạt.
Chàng lập tức vận khí điều tức để lấy lại bình thường sau khi uống say quá độ. Khi đã bình thường trở lại thì bỗng chàng phát hiện ra hai trong số năm người kia có vẻ như đang giả vờ ngủ say.
Bạch Thiếu Huy không lấy làm lạ, vì chàng biết rằng ngay chính chàng còn dè dặt thì hai người đó cũng vậy. Chàng nằm yên bất động được một lúc sau nữa thì thấy Vương Lập Văn khẽ chồm dậy, lay nhẹ Tiền Nhị :
- Tiền huynh, tỉnh dậy đi.
Tiền Nhị khẽ mở mắt, hỏi :
- Đây là đâu?
Vương Lập Văn thấp giọng :
- Có lẽ chúng ta đang bị quản thúc trong thạch thất.
Lúc đó thì Triệu Tam, Trác Thất và Kim Nhất Phàm cũng đã tỉnh dậy. Trác Thất tỏ vẻ ngơ ngác nói :
- Chúng ta không còn trên thuyền phải không?
Triệu Tam nhìn quanh rồi nói :
- Tại sao chúng ta lại say khướt như thế này? Hay là trong rượu có chất Mông Hãn Dược?
Tiền Nhị xì một tiếng, nói :
- Còn phải hỏi nữa ư?
Kim Nhất Phàm trước sau chưa nói một tiếng nào, giờ vụt đứng lên, đi quanh quan sát một hồi rồi nói :
- Đây có lẽ là một thạch thất dưới lòng đất.
Vương Lập Văn bước tới bên cạnh Bạch Thiếu Huy hỏi :
- Bạch huynh chưa tỉnh ư?
Tiền Nhị xẵng giọng :
- Hắn là một thư sinh yếu đuối, tự nhiên không có sức chịu đựng được như bọn mình.
Bạch Thiếu Huy thầm nghĩ :
- “Hắn nói thế tức là thừa nhận cả bọn đều biết võ công”.
Vương Lập Văn vỗ nhẹ vào vai chàng :
- Bạch huynh, Bạch huynh, tỉnh lại đi.
Bạch Thiếu Huy không rõ bốn vị công tử này có lai lịch như thế nào, tại sao họ quá phô trương trong kỳ Hoán Hoa Nhật? Còn Hoán Hoa công chúa là ai, bắt họ để làm gì?
Chàng định giả vờ ngủ say để nghe họ nói chuyện nhưng Vương Lập Văn cứ lay mãi nên bắt buộc chàng phải giả vờ mắt nhắm mắt mở, ú ớ hàm hồ một chút rồi ngồi dậy, đoạn giật mình kêu khẽ :
- Tại sao mình lại ở đây?
Vương Lập Văn trấn an :
- Bạch huynh đừng lo, tuy chúng ta đang bị quản thúc nhưng tình hình không đáng ngại đâu.
Bạch Thiếu Huy giả vờ kinh hãi :
- Vương huynh nói sao? Chúng ta bị cường đạo bắt đi ư?
Trác Thất cười lớn nói :
- Cường đạo thì không chắc là cường đạo, có điều hôm qua chúng ta còn là quý khách thì bây giờ chúng ta đã là tù nhân.
Bạch Thiếu Huy sửng sốt :
- Kỳ quái, không gặp cường đạo thì tại sao mình bị tù?
Vương Lập Văn chen lời :
- Sự thể chưa rõ rệt nên chúng ta chưa biết được. Nhưng Bạch huynh đừng ngại, dù sao thì cũng còn bọn tôi.
Tiền Nhị cau đôi mày :
- Mình bị tù tại đây thì gia quyến sẽ lo lắng đến đâu?
Vương Lập Văn thốt :
- Thế nào gia mẫu cũng cho người do thám khắp nơi, sớm muộn gì thì cũng có tin tức của bọn mình thôi.
Tiền Nhị gật đầu :
- Nếu bá mẫu huy động toàn thể nhân số bốn gia đình thì thế nào cũng có kết quả.
Vương Lập Văn nhìn Tiền Nhị một thoáng rồi cười nhẹ :
- Các hạ có phải đúng là Tiền huynh không?
Câu hỏi đó ngoài sức tưởng tưởng của mọi người, ai ai cũng giật mình, đưa mắt nhìn Tiền Nhị.
Tiền Nhị kinh hãi, lùi một bước rồi cười gượng nói :
- Vương huynh đùa ư? Nếu tôi không phải thì là ai?
Vương Lập Văn điềm nhiên nói :
- Tôi không đùa, vì nếu các hạ đúng là Tiền huynh thì không bao giờ lại gọi gia mẫu như vậy.
Tiền Nhị biến sắc, không nói gì.
Triệu Tam cười nhẹ, giải nguy cho hắn :
- Có lẽ Tiền lão nhị chưa tỉnh rượu hẳn.

 

<< Lùi - Tiếp theo

HOMECHAT
1 | 1 | 118
© Copyright WAPVN.US
Powered by XtGem.Com