Bạch Thiếu Huy thầm nghĩ :
- “Vương Lập Văn chịu bỏ ra một số tiền lớn, tô điểm cho ngày tắm hoa rực rỡ thế này là có mục đích gì?”
Chàng quay qua Kim Nhất Phàm hỏi :
- Mỗi năm đều có quang cảnh này ư?
Kim Nhất Phàm cười khoái trá nói :
- Tất nhiên là vậy, nói đúng hơn là từ ngày Vương công tử đứng ra đảm nhận mọi công việc tổ chức đến nay. Có thể nói Hoán Hoa Nhật là ngày náo nhiệt nhất tại Thành Đô, dân cư địa phương trong vòng trăm dặm đều náo nức chờ đến ngày này, quy tụ về đây để cùng vui say bằng thích.
Bạch Thiếu Huy vờ kinh dị nói :
- Vương huynh chịu tốn công tốn của một cách phi thường như vậy thì chắc cũng phải có lý do chứ?
Kim Nhất Phàm nhìn thoáng qua chàng, điểm một nụ cười :
- Có lý do gì đâu chứ, chẳng qua Vương huynh vui tính, muốn mượn cái cổ tục từ nghìn xưa để tạo nên quang cảnh này, tìm cái thích thú trong tưng bừng náo nhiệt, không hơn không kém. Bạch huynh cho rằng Vương huynh hoang phí, song với chủ nhân ông của một gia tài bách vạn thì số chi phí đó có thấm vào đâu? Đó bất quá chỉ là một cách vung tiền qua cửa sổ của hạng người ngồi trên ngọc trên vàng, song được cái là mình không độc hưởng thú vui một mình mà toàn thể dân chúng đều được chia phần. Người ta quý Vương công tử là do chỗ hào tâm tráng khí đó.
Bạch Thiếu Huy kêu lên :
- Bao trọn Vọng Giang lâu, lại kiêm luôn hai mươi ban hát, kể cả trang trí hai mươi hí đài thì kể ra không phải là một số tiền nhỏ. Vả lại, mỗi năm đều khai diễn một lần, tại hạ không tưởng được cái hào sảng của một con người lại vô bờ bến đến như thế.
Kim Nhất Phàm cười nói :
- Nếu chỉ có thế thôi thì nào có gì đáng nói. Bạch huynh cứ uống đi, trong chốc lát nữa đây sẽ còn nhiều tiết mục khác còn đáng giá gấp trăm ngàn lần.
Bạch Thiếu Huy trố mắt :
- Thật thế ư?
Kim Nhất Phàm cười ha hả nói :
- Còn! Còn nhiều! Chắc chắn là ngoài chỗ tưởng tượng của Bạch huynh. Uống đi nào, rồi mình sẽ xem cho hết, coi như lần này Bạch huynh đến Thành Đô không uổng công đâu.
Đột nhiên tiếng thanh la nổi lên, vang dội suốt một khoảng dài ven sông.
Nghe tiếng thanh la, Kim Nhất Phàm điểm một nụ cười, nói :
- Các hí đài đã khai tiếng trống đó.
Tiếp theo tiếng chuông rên trời, chấn động cả một vùng rộng lớn, có tiếng pháo nổ liên hồi từ nơi thành thị vọng ra. Tiếng pháo nổ ầm ầm, tưởng chừng như Thành Đô sắp sụp đổ trong giây lát.
Bạch Thiếu Huy nhìn Kim Nhất Phàm hỏi :
- Việc gì vậy nhỉ?
Kim Nhất Phàm nói :
- Tứ đại công tử xuất môn.
Bạch Thiếu Huy bất giác cảm thấy kinh dị. Tứ đại công tử là hạng người thế nào mà lại có nghi vệ như vua chúa hay là đại tướng quân du hành?
Tiếng pháo nổ dòn dã, ban đầu từ xa xa, dần dần thì càng lúc càng nghe gần lại, chứng tỏ tứ đại công tử cũng sắp đến. Trong tiếng pháo, Bạch Thiếu Huy cũng nghe được tiếng người reo hò, cùng tiếng nhạc diễu hành.
Không lâu sau chàng đã nhìn thấy một lá cờ thêu lớn hiện ra, dài gần hai trượng, theo gió bay phần phật. Trên lá cờ có thêu bốn chữ vàng “Long Đội Trác Phủ”.
Theo sát lá cờ là bốn cái thanh la to bằng mặt bàn, kế đó là hai mươi đại hán mặc áo gấm tay cầm nhạc khí đủ loại, cùng nổi lên những âm điệu khá du dương, nhưng vẫn không kém phần oai mãnh.
Đi sau đội nhạc công là một đại hán thân hình to lớn, đưa cao một chiếc sào dài, trên đầu cây sào có treo lủng lẳng một quả cầu do nhiều hạt minh châu kết thành, cực kỳ tinh xảo, bắn ra muôn ngàn tia sáng dưới ánh dương quang, làm chóa mắt mọi người.
Sau quả cầu là một đội gồm chín con rồng, đầu và đuôi đều có gắn minh châu, mỗi con rồng được điều khiển bởi bốn lực sĩ, người nào người nấy cũng đều oai phong lẫm liệt.
Sau long đội là một cỗ xe trang sức bình thường, trên đó có một thiếu niên mặt ốm, vận uy phục khá hoa lệ, miệng điểm nụ cười, khí khái rất cao ngạo.
Trước và sau xe có tám tên đại hán ngồi trên tám con tuấn mã, vận áo chẽn màu lam, lưng dắt đao, thần thái ngang tàng, có lẽ đều là võ sư cận vệ, cả đoàn dừng lại trong một bãi đất trống trước Vọng Giang lâu Bạch Thiếu Huy thầm nghĩ :
- “Cánh Trác công tử Bắc thành thật có oai khí”
Pháo lại nổ lên vang rền, thanh la nổi lên. Long đội cũng tham gia diễn trò hí châu một lúc, trông khá ngoạn mục.
Long đội của Trác phủ diễn xong trò thì lùi về vị trí dành sẵn trước cho mình ở Vọng Giang lâu.
Tiếng pháo lại nổ lên, dân chúng lại hoan hô chào đón đoàn người thứ hai xuất hiện từ đằng xa xa, dẫn đầu là một chiếc phướn dài độ hai trượng. Cái phướn đó kết châu ngọc, chớp sáng ngời dưới ánh dương quang đầu hạ. Lá phướn thêu rõ bốn chữ vàng vàng lồ lộ “Tiền phủ Đông thành”.
Đi sau chiếc phướn là đội cà kheo cao độ hai trượng, lêu nghêu tiến nhanh thoăn thoắt, bộ pháp của bọn họ linh diệu vô cùng, chứng tỏ đều có khinh công đáng kể.
Về nghi vệ thì đoàn người của Tiền phủ không khác mấy với Trác phủ, chỉ có khác chăng là đội diễn trò. Nếu như họ Trác có Long đội thì đội cà kheo của Tiền phủ diễn trò “Bát tiên quá hải”, Tề Thiên đại thánh đại náo thiên cung...
Đoàn nào cũng có trên một trăm người, mà xem cử động của chúng thì tên nào cũng có võ công thuộc loại khá. Điều này làm cho Bạch Thiếu Huy mỗi lúc mỗi nghi hoặc thêm. Chàng nhìn vào đoàn người họ Tiền thì thấy có một thiếu niên mặt trắng, có dáng dấp như một thư sinh. Hắn ngồi trên xe, luôn luôn vẫy tay ra hai bên đường, chào trả những tiếng reo hò hoan hô ầm ĩ của dân chúng.
Thanh niên đó chính là Tiền nhị công tử ở Nam thành.
Bạch Thiếu Huy quay qua Kim Nhất Phàm nói :
- Tiền công tử có lẽ đúng là một công tử chuyên văn chương luyện thi phú.
Kim Nhất Phàm gật đầu :
- Năm mười tuổi Tiền công tử đã đỗ thi hương, ở đây bà con quen gọi là Tiền Nhị Tú Tài.
Bạch Thiếu Huy lại hỏi :
- Trác phủ có Long đội, Tiền phủ có đội cà kheo, vậy còn Triệu phủ và Vương phủ thì sao nhỉ?
Kim Nhất Phàm cười nhẹ nói :
- Bạch huynh cứ nhìn sẽ rõ.
Pháo lại nổ lên, thanh la gióng lên, tiếng reo hò lại vang lên, mười tám tên đại hán xuất hiện, mình trần, hông quấn da báo còn tay cầm cương xoa, vừa tiến tới vừa múa xoa.
Bạch Thiếu Huy lại hỏi :
- Đoàn người của Triệu công tử Đông thành phải không?
Kim Nhất Phàm gật đầu :
- Đúng vậy, nhưng đó chỉ khai mào thôi, đoàn chính ở phía sau.
Đúng như lời Kim Nhất Phàm nói, không bao lâu sau có một đội sư mười tám người, mỗi tên cầm một lá cờ ghi bốn chữ “Sư Đội Triệu Phủ”. Theo sau sư đội là chín con sư tử, màu sắc bất đồng, người và thú vừa đi vừa múa.
Cuối cùng là một cỗ xe, trên xe có một đại hán tướng mạo khôi ngô, mặt tím sậm, quay bên này bên kia chào dân chúng bên đường.
Kim Nhất Phàm giải thích :
- Triệu công tử đó, công tử tên là Triệu Quân Lượng, thân phụ của công tử xuất thân là võ quan nên người trong Triệu phủ thảy đều biết võ công cả.
Sư đội cũng diễn trò trước Vọng Giang lâu như hai đội kia, cũng ngoạn mục không kém, sau đó lui về phần đất dành riêng cho mình.
Tiếng pháo lại tiếp tục vang lên, tiếng reo hò, thanh la hòa theo cảnh cục trường lại náo nhiệt lên một lần nữa.
Bạch Thiếu Huy cười nói :
- Giờ là đến lượt Vương huynh rồi nhỉ.
Kim Nhất Phàm gật đầu nói :
- Ba công tử kia theo cửa Đông đường bộ đến, còn Vương huynh thì theo cửa Tây thủy lộ. Khi Vương huynh tới rồi thì ba công tử kia phải trở về đây hội kiến.
Bạch Thiếu Huy kinh dị :
- Ba công tử kia còn đi đâu nữa chứ?
Kim Nhất Phàm mỉm cười :
- Họ sẽ kéo nhau đi qua khắp hai mươi hí đài trên mười dặm đường bên bờ Cẩm Giang rồi mới trở về đây. Khi cả bốn vị công tử hội họp đủ mặt thì đúng lúc ngày tàn, đêm xuống họ sẽ lên thuyền chuốc chén, nhìn cuộc vui khai diễn tưng bừng. Họ chịu bỏ tiền muôn vạn ra chỉ để đến lúc đó mới hưởng tận lạc thú của đại hội Hoán Hoa Nhật.
Bạch Thiếu Huy ngầm đoán đêm nay tất có biến cố xảy ra nên Cửu Nghi tiên sinh mới bảo chàng đến Thành Đô đúng kỳ Hoán Hoa Nhật. Nhìn qua cách phô trương của các công tử tuy Vương Lập Văn chưa tỏ rõ thực lực như thế nào song bằng vào sự biểu dương của ba họ Trác, Tiền, Triệu thì Bạch Thiếu Huy cũng đoán được rằng có sự cạnh tranh giữa tứ đại công tử với nhau, và sự cạnh tranh đó đã được chuẩn bị từ lâu, vô cùng chu đáo.
Cứ theo lời Kim Nhất Phàm thì sự giao nghị giữa tứ đại công tử không có gì đáng gọi là chống đối với nhau, vì vậy mà quan địa phương mới cho họ hợp tác tổ chức kỳ Hoán Hoa Nhật này.
Nhưng có thật sự là muốn tổ chức đem lại vinh dự cho địa phương thật hay không? Hay là họ muốn liên kết chống lại một tổ chức nào khác? Bạch Thiếu Huy suy nghĩ mãi mà không tìm thấy chút ánh sáng nào trong sự kiện này cả.
Lúc đó thì đoàn thuyền rồng chín chiếc của Vương Lập Văn cũng đã đến nơi. Chín chiếc thuyền kết hoa rực rỡ, mỗi thuyền có mười sáu mái chèo, trạo phu vận y phục đen, mái chèo bằng sắt xem ra rất nặng nề mà bọn trạo phu sử dụng rất nhẹ nhàng không khác gì những mái chèo gỗ, thuyền lướt đi như bay chứng tỏ những tay trạo phu đều có trình độ võ công ghê gớm.
Sau chín chiếc thuyền rồng đó có một chiếc thuyền nhẹ, hai bên hông thuyền có hai tấm biển, mỗi tấm biện có tám chữ “lấy hoa hội bạn, lấy rượu tắm hoa”.
Nơi đầu thuyền có một cái giao ỷ, trên giao ỷ Vương Lập Văn ngồi chễm chệ, nhìn ra hai bên bờ sông, sau lưng hắn là một tên thư đồng vận áo xanh, diện mạo thanh tú.
Thuyền đến Vọng Giang lâu, Vương Lập Văn quay phải quay trái vẫy tay chào mọi người đang đứng vỗ tay hai bên bờ Cẩm Giang.
Thuyền cập bến, Vương Lập Văn lên bờ, thư đồng cũng theo bén gót. Ba công tử Tiền, Trác, Triệu cũng đã về kịp lúc.
Tứ đại công tử dắt tay lên lầu, Vương Lập Văn giới thiệu Bạch Thiếu Huy với ba vị công tử kia. Những lời khách sáo được dịp phát lên một lúc, rồi tất cả đều ngồi vào bàn tiệc.
Khi tiệc rượu bắt đầu thì hoàng hôn cũng buông xuống, đèn hoa hai bên bờ Cẩm Giang suốt mười dặm dài đều được thắp lên sáng một góc trời. Tiếng cười nói, đàn ca vang lên khắp nơi, hội Hoán Hoa chính thức bắt đầu, tân khách gồm toàn những thân sĩ ở Thành Đô, do Vương công tử đặt giấy mời từ mấy hôm trước.
Ngoài bọn ca kỹ Nghinh Xuân phường, còn có cả Quần Ngọc Phường, tất cả đều tô son má phấn, kèm bên tân khách mời ăn uống. Dĩ nhiên Tường Vân cô nương cũng có mặt, và dĩ nhiên là ngồi bên cạnh Bạch Thiếu Huy, theo sự sắp xếp của Vương công tử.
Tiệc rượu kéo dài đến đầu canh một, tân khách lần lượt giải tán. Sau cùng chỉ còn lại tứ đại công tử, Bạch Thiếu Huy, Kim Nhất Phàm, Tường Vân và hai nữ tỳ Lục Châu, Lục Ngọc.
Vương Lập Văn điểm một nụ cười, nhìn khắp mọi người nói :
- Bây giờ đã đến lúc bọn mình riêng hưởng lạc thú đêm nay. Thuyền hoa của tại hạ đã sẵn sang, xin mời tất cả các vị lên thuyền dạo sông, cho bỏ cái công đợi chờ cả năm mới đến kỳ thạnh hội.
Kim Nhất Phàm reo lên :
- Phải đó, phải đó! Mình lên thuyền bắt đầu cuộc rượu vui đi.
Triệu công tử mỉm cười :
- Kim huynh còn uống được nữa ư?
Kim Nhất Phàm nói :
- Còn chứ, còn uống được nhiều chứ. Đã có ai thấy Kim Nhất Phàm này say khướt lần nào chưa? Triệu huynh không tin thì có dám uống thi với tại hạ ba trăm chén không?
Triệu công tử cười lớn :
- Uống thì uống! Sợ gì mà chẳng dám thi với Kim huynh chứ?
Cả bọn xuống lầu, lên thuyền. Trạo phu mở dây, đẩy thuyền ra giữa dòng, thả trôi theo dòng nước. Tất cả mọi người đều ngồi trong khoang, chỉ có Kim Nhất Phàm và Triệu công tử thì ngồi chênh ra ngoài một chút, bắt đầu gầy cuộc uống thi.
Bạch Thiếu Huy ngồi một khung cửa sổ nhìn ra xa xa, bỗng thấy một chiếc thuyền con, xuôi dòng tiến đến như bay.
Trên chiếc thuyền con đó có một thiếu niên thư sinh, đầu chít khăn, vận áo lam, tay cầm chiếc quạt phe phẩy, mày dài đến tận tóc mai, đôi mắt sáng ngời, diện mạo cực kỳ thanh tú.
Hai thuyền ngang qua nhau, bốn mắt gặp nhau, bất giác Bạch Thiếu Huy giật mình, thầm nghĩ :
- “Ai đây? Trông quen quá, hình như ta có gặp ở đâu rồi thì phải”.
Hai thuyền tách rời khá xa mà Bạch Thiếu Huy vẫn đưa mắt nhìn theo.
Vương Lập Văn thấy chàng chú ý đến người trên thuyền con thì hỏi :
- Vị nhân huynh đó có phong thái phiêu diêu khoáng đạt, Bạch huynh có biết y không?
Bạch Thiếu Huy lắc đầu nói :
- Không! Tại hạ không biết.
Vừa nói xong thì chàng chợt nhớ ra rằng thiếu niên đó chính là người mà chàng và Trương Quả Lão đã gặp trong tòa nhà bỏ hoang, lúc chàng trở lại tìm thanh Ngân kiếm của Nam Vân quán chủ.
Thuyền hoa của Vương Lập Văn xuôi dòng lơ lửng theo ven sông đến giờ Tý. Trên bờ pháo lại nổ vang, thanh la nổi lên inh ỏi, trống vang rền.
Theo sự giải thích của Kim Nhất Phàm thì lúc trưa, ba đội Cửu Long, Cửu Sư và Cà Kheo của ba vị công tử kia đã kéo đi từ Tây sang Đông theo con đường bộ, còn đội thuyền rồng của Vương Lập Văn thì di chuyển bằng đường thủy từ Đông sang Tây.
Rồi đến tối thì ba đội đi đường bộ lại từ Đông kéo sang Tây, đội đường thủy thì từ Tây sang Đông, như vậy là mỗi đội sẽ di chuyển hai lượt.
Bây giờ là lúc họ ngược đường về.
Bạch Thiếu Huy lấy làm lạ, thầm nghĩ :
- “Cái sự di chuyển đó phải chăng là để truy tầm một điều gì đó?”
Có tiếng nhạc vang đâu đây, phát ra từ một con thuyền buông lửng mái chèo trên mặt nước, rồi một chiếc thuyền hoa kết đèn màu ngũ sắc từ từ lướt tới.
Trong khoang thuyền, đèn đuốc sáng như ban ngày, có tám cô thiếu nữ vận y phục trắng như tuyết ngồi đối diện nhau, nàng nào nàng nấy đều xinh đẹp tuyệt vời.
Mỗi nàng đều cầm một món nhạc khí, hoặc tỳ bà, hoặc tiêu sáo, hoặc dao cầm, tất cả nhạc khí cùng một lúc đều được trỗi lên, tạo thành khúc nhạc du dương mỹ miều lạ lùng.
Trác công tử hết sức kinh dị, nói nhỏ với Tiền công tử :
- Tiền huynh xem kìa, không biết các cô nương ấy là con gái nhà ai mà xinh đẹp thế nhỉ?
Tiền công tử nhắm nghiền đôi mắt, ngâm nga :
Gió đưa khách lạ từ đâu đến
Tưởng khúc “Nghê Thường” đón khách du
Bạch Thiếu Huy quay đầu nhìn lại thì thấy Vương Lập Văn đang chăm chú nhìn chiếc thuyền hoa ngũ sắc với thần thái rất kinh dị. Tường Vân ngồi lặng im cắn móng tay, có vẻ như đang để ý đến sắc mặt của Vương Lập Văn.
Chỉ có Triệu công tử và Kim Nhất Phàm lúc này đang đấu rượu với nhau là không chú tâm đến chiếc thuyền hoa ngũ sắc, mặc dù biết đến sự xuất hiện của nó. Triệu công tử cao hứng kêu lên :
- Tửu phùng tri kỷ thiên bôi thiểu! Lão Kim, nào ta cùng cạn chén.
Kim Nhất Phàm cao giọng :
- Uống thì uống chứ, chỉ cần có hứng ngồi uống với tri kỷ thì cần quái gì các cô nương xinh đẹp mỹ miều làm chi?
Thuyền hoa ngũ sắc đến gần thuyền của Vương Lập Văn thì cập vào, một thiếu nữ áo xanh từ trong khoang thuyền bước ra, cất giọng dịu dàng hỏi :
- Có phải là thuyền của Vương công tử ở Tây thành đấy không?
Triệu công tử cất giọng lè nhè hỏi lại :
- Thuyền ai cũng thế, cô hỏi làm chi vậy?
Thiếu nữ áo xanh điềm nhiên mỉm cười nói :
- Không rõ vị nào là Vương công tử?
Triệu công tử hừ lạnh, nói :
- Muốn nói gì thì cứ nói với ta, cần gì phải nói với Vương công tử?
Thiếu nữ áo xanh nhìn y một thoáng rồi nói :
- Nếu tiểu tỳ không lầm thì người là Triệu công tử ở Đông thành phải không?
Triệu công tử cười ha hả nói :
- À, cô nương cũng nhận ra tại hạ hả?
Thiếu nữ áo xanh gật đầu :
- Tứ đại công tử danh nổi như cồn ở Thành Đô, còn ai mà không nhận ra cơ chứ?
Triệu công tử càng cười to hơn, nói :
- Danh chấn thiên hạ thì mới đáng nói, chứ khư khư một địa phương nhỏ hẹp như Thành Đô thì đáng kể gì?
Kim Nhất Phàm chen ngang nói :
- Còn tại hạ, cô nương có nhận ra tại hạ không?
Thiếu nữ áo xanh che miệng cười :
- Tự nhiên là nhận ra được, Kim đại gia danh trấn Thành Đô với ngoại hiệu Kim Ty Miêu mà.
Kim Nhất Phàm cảm thấy như bị dội cả gáo nước lạnh, ngoại hiệu của hắn là Kim Mao Hồng, vậy mà cô gái lại sửa thành Kim Ty Miêu, hắn bất giác sửng cồ, định nổi xung gây sự.
Đúng lúc đó, Vương Lập Văn đã từ trong khoang thuyền bước ra, nở nụ cười tươi nói :
- Tại hạ chính là Vương Lập Văn, chẳng hay cô nương có gì chỉ giáo?
Thiếu nữ áo xanh chớp chớp mắt, kéo vạt áo nghiêng mình chào :
- Tiểu tỳ vâng lệnh Công chúa đến đây nghinh tiếp Tứ đại công tử.
Rồi nàng lấy trong mình ra một tấm thiếp hồng đưa lên.
Triệu công tử đưa tay đón lấy, nhìn qua một thoáng rồi bật cười kêu to :
- Vương huynh, Hoán Hoa công chúa cho mời, chúng ta coi bộ không thể từ chối rồi.
Y hoành tay đưa tấm thiệp cho Vương Lập Văn. Tiền công tử và Trác công tử cũng đã ra khỏi khoang thuyền, đứng canh Vương công tử rồi cùng nhìn vào tấm thiệp, sau đó đọc to :
“Từ lâu đã ngưỡng mộ phong thái thanh cao của Thành Đô tứ đại công tử, hận mình vô duyên không được diện kiến dung nhan. Nay nhân kỳ Hoán Hoa Nhật, tôi có bày tiệc mọn kính phụng quí vị, xin chớ khước từ để cho tôi được cái vinh hạnh đón tiếp”.
Bên dưới tấm thiếp có ghi “Hoàn Hoa Công chúa kính thỉnh”.
Tiền công tử đưa mắt nhìn Vương Lập Văn hỏi :
- Vương huynh nghĩ sao?
Trác công tử nhíu mày đáp thay :
- Tự nhiên là phải đi rồi, còn nghĩ gì nữa chứ?
Y điểm một nụ cười, nói tiếp :
- Chỉ riêng bốn tiếng “Hoán Hoa công chúa” cũng đủ làm cho chúng ta say rồi, cần chi phải uống Quỳnh Tương tửu chứ?
Vương Lập Văn trầm ngâm một chút đoan nhìn thiếu nữ áo xanh nói :
- Quý Công chúa hiện ở đâu?
Thiếu nữ áo xanh đáp :
- Công chúa hiện ở Hoán Hoa cung, đang lau chén ngọc chờ quí vị.
Lại có Hoán Hoa cung nữa.
Hoán Hoa cung, Hoán Hoa công chúa, cả hai đều là những thứ mà chưa từng ai nghe qua.
Bạch Thiếu Huy và Tường Vân thấy sự tình kỳ dị nên cũng bước ra ngoài khoang thuyền theo dõi cuộc đối thoại.
Kim Nhất Phàm mở to đôi mắt, cười ha hả nói :
- Hoán Hoa cung ư? Trong vòng trăm dặm quanh Thành Đô chưa có nơi nào là tại hạ chưa đặt chân đến, vậy mà chưa hề nghe thấy địa danh nào có tên là Hoán Hoa cung cả.
Thiếu nữ áo xanh cười nhẹ nói :
- Đó là một tòa lân thuyền, kết châu khảm ngọc, một hành cung trên mặt nước thì làm sao mà Kim đại gia biết được?
Triệu công tử vỗ tay nói :
- Tuyệt diệu, kiến trúc được một tòa hành cung trên mặt nước thì quả thật là vô cùng tuyệt diệu.
Thiếu nữ áo xanh nhìn Bạch Thiếu Huy và Tường Vân một thoáng rồi cười nói :
- Công chúa biết là Vương công tử dạo thuyền thưởng cảnh luôn luôn có bằng hữu, vì vậy Công chúa cũng đặc biệt căn dặn rằng tất cả thượng khách của Vương công tử thì cũng là thượng khách của Công chúa. Xin quý vị nể mặt cho.
Kim Nhất Phàm cười to nói :
- Hay! Hay lắm! Mình đi chứ Vương huynh?
Vương Lập Văn suy nghĩ một chút rồi cũng gật đầu đồng ý.
Thiếu nữ áo xanh cười nói :
- Tiểu tỳ xin đi trước dẫn đường.
Nàng vừa nói xong thì trong khoang thuyền đã có hai thiếu nữ khác bước ra, mỗi người cầm một sợi dây thừng lớn, rồi buộc hai thuyền vào với nhau.
Thiếu nữ áo xanh nghiêng mình thi lễ rồi vẫy tay nói :
- Gẩy chèo.
Hai con thuyền lập tức rẽ sóng lướt đi. Tám thiếu nữ trong khoang thuyền đi trước lại trỗi nhạc trầm bổng du dương, tiếng nhạc cuốn theo chiều gió bay xa trên khoảng sông dài.
Du khách trên những con thuyền trên dòng Cẩm Giang nhìn theo hai con thuyền đang lướt sóng chạy đi với vẻ kinh dị, hầu hết đều cho rằng năm nay Vương công tử có cách chơi mới. Cũng có kẻ lắc đầu nói :
- Họ lấy đâu ra tiền mà hoang phí như vậy? Hay là ông cha họ đục khoét của dân nhiều quá nên họ không thể xài hết, phải làm như vậy cho tiêu bớt đi gia sản khổng lồ của dòng họ mình?
Về phần tứ đại công tử, thoạt đầu họ còn lấy làm lạ nhưng dần dần thì cũng thấy bình thường, bởi một người mời người khác đến uống rượu thì cũng có gì là lạ lắm đâu? Họ cũng không còn muốn tìm hiểu Hoán Hoa công chúa là ai nữa.
Họ thản nhiên nhưng Bạch Thiếu Huy thì không. Chàng cho rằng phải có một lý do nào đó thì mới có một cuộc họp thần bí đột ngột đến như vậy. Huống chi theo chàng nhận xét thì tứ đại công tử này đều không phải là hạng con ông cháu cha, thừa hưởng sự sang giàu của tổ phụ, nên có thể họ đều là những tay giả công tử, mượn cái mã công tử để che giấu hành tung bí mật của mình. Chắc chắn lai lịch của họ rất phi thường, và cũng đang mưu toan một âm mưu rất phi thường, tuy bên ngoài cười nói nhưng bên trong thì âm trầm kín đáo, khó mà đoán biết được.
Tường Vân nãy giờ đứng kế bên Bạch Thiếu Huy nên không bỏ sót chút thay đổi nào trên gương mặt chàng, nàng thấp giọng hỏi :
- Hình như Bạch công tử có tâm sự?
Bạch Thiếu Huy giật mình, cười nói :
- Tại hạ từ xa đến đây, vô tình được dự Hoán Hoa Nhật, nên không thể bỏ lỡ dịp may mà nhìn cho thỏa thích, nghe cho khoan khoái, vì vậy có thể hơi mơ màng chút ít...
Tường Vân nhìn chàng, dịu dàng nói :
- Tôi lại nghĩ nguyên nhân khác hơn.
Bạch Thiếu Huy lại giật mình, vội nói :
- Vậy cô nương cho rằng tại hạ mơ tưởng chuyện gì chứ?
Tường Vân cười nhẹ nói :
- Tâm tư của công tử mà, làm sao tôi hiểu nổi chứ?
Triệu công tử bỗng xen vào :
- Cô nương mà còn không biết tâm sự của Bạch huynh thì còn ai biết đây?
Giọng nói của y rất khôi hài, làm cho mọi người đều bật cười vui vẻ.
Bỗng Vương Lập Văn quay đầu lại, kêu khẽ một tiếng.
Thì ra thuyền đã vượt hơn mười dặm đường ra khỏi phạm vi cuộc lễ, đèn trên dòng Cẩm Giang đã mờ dần, hai bên bờ sông đen tối âm u...
Họ đã đến một nơi hoang vắng âm u, tiếng đàn hát, reo hò của dân chúng không còn vang đến tai họ được nữa, đằng sau lưng là một vùng tối hun hút, không ai có thể tưởng tượng được là con thuyền vừa ra khỏi một vùng nhộn nhịp lễ hội.
Lân thuyền của thiếu nữ áo xanh thì càng lúc càng lướt nhanh, tiếng nước rẽ dưới hai lườn thuyền kêu ro ro như vó ngựa nhịp đều. Mọi người đều lấy làm kinh dị, không ngờ trạo phu bên lân thuyền lại có công lực hùng hậu có thể đẩy mái chèo mãnh liệt như vậy.
Vương Lập Văn kêu lên một tiếng vì bất ngờ trước tình hình, nhưng ngay sau đó y đã lập tức lấy lại bình tĩnh, cười nói như không, tỏ ra chẳng quan tâm gì đến những sự việc đang diễn ra.
Bạch Thiếu Huy nhận ra rằng không chỉ có Vương Lập Văn phát giác thuyền đã đi quá xa mà ba vị công tử kia cũng biết như vậy. Nhưng chỉ có Vương Lập Văn là buột miệng kêu lên, còn ba vị công tử kia thì thản nhiên như không, đến hỏi không thèm hỏi một tiếng.
Chàng sực nhớ đến câu “tùy ngộ nhi an” mà Cửu Nghi tiên sinh đã ghi trong mảnh giấy, bất giác không còn lưu ý nữa, cứ mặc cho sự việc diễn ra như thế nào cũng vậy, rồi sau đó sẽ tùy cơ mà hành sự.
Nơi đầu thuyền, Kim Nhất Phàm lẩm bẩm :
- Muốn uống một bữa rượu ngon mà phải vượt qua cả quãng đường dài như vậy thì nghĩ cũng không mấy khoái nữa.
Qua một lúc lâu, trước mắt mọi người bỗng hiện ra một vùng sáng chói lọi.
Trong vùng sáng đó có một tòa lân thuyền to lớn, trang sức cực kỳ hoành tráng hoa lệ đang từ từ tiến tới.
Kim Nhất Phàm buột miệng kêu lên :
- Các vị xem kìa, có lẽ đó là hành cung của Hoán Hoa công chúa đó.
Khoảng cách thu hẹp dần dần, song phương đã tiếp cận nhau. Bọn Vương Lập Văn nhận ra lân thuyền đó cao độ ba trượng, dài độ mười trượng, cả con thuyền đều được khảm châu ngọc đúng như thiếu nữ áo xanh đã nói, số châu ngọc đó chiếu sáng lấp lánh dưới ánh sáng của muôn ngàn ngọn đèn lồng ngũ sắc, thật là xa xỉ vô cùng.
Bọn Vương Lập Văn tuy đều là những tay vung tiền như rác nhưng cũng phải lè lưỡi lắc đầu khi nhìn thấy lân thuyền, chưa chắc gì tổng tài sản của họ có giá trị ngang với số châu ngọc gắn trên đó.
Hai thuyền cập vào nhau, tám bạch y thiếu nữ rời thuyền nhỏ sang thuyền lớn. Sợi dây bạc được mở ra, cột vào thuyền lớn rồi một chiếc cầu vàng được bắc qua thuyền của bọn Vương Lập Văn.
Một nữ tỳ áo xanh cao giọng nói :
- Xin mời các vị.
Vương Lập Văn đứng lên, nói :
- Mình sang bên đấy thôi.
Tiền công tử vẫy tay nói :
- Vương huynh và Bạch huynh cứ đi trước, bọn tôi sẽ theo sau.
Sang đến lân thuyền, mọi người đều có cảm tưởng là đang đứng trên đất liền, trong một tòa lâu đài, dù phạm vi lâu đài có nhỏ hẹp phần nào. Họ vào một gian trống, rộng rãi, có một cầu thang lót gấm hoa, trên cao treo một tấm biển đề ba chữ vàng “Hoán Hoa cung”.
Tám thiếu nữ cũng đã vào trong, bắt đầu trỗi nhạc. Nhạc vừa trỗi lên thì trên cầu thang có hai thiếu nữ vận cung trang bước xuống, đến trước mặt bọn Vương Lập Văn rồi vòng tay nói :
- Công chúa kính thỉnh các vị lên lầu hội kiến.
Vương Lập Văn thầm nghĩ :
- “Vị Công chúa này cũng khéo bày vẽ nghi vệ thật”.
Hắn giữ tròn lễ độ, vòng tay đáp lễ :
- Xin nhờ hai vị cô nương dẫn đường.
Hai thiếu nữ cung trang điểm một nụ cười, đoạn quay mình bước lên thang.
Vương Lập Văn và mọi người cũng theo bước đi sau.
Kim Nhất Phàm đi sau cùng, vừa nhấc chân đặt lên bậc cầu thang thì một nữ tỳ áo xanh đã đưa tay chặn lại, cười nói :
- Kim đại gia xin thư thả một chút.
Kim Nhất Phàm trố mắt nói :
- Chuyện gì vậy?
Tỳ nữ áo xanh nói :
- Phàm là tân khách của Công chúa thì không một ai được mang vũ khí lên trên lầu gác, mong Kim đại gia hiểu cho.
Kim Nhất Phàm nhìn xuống sợi nhuyễn tiên quấn quanh thắt lưng, cười nói :
- Tại hạ đi khắp Bắc Nam mà chưa bao giờ chủ vật xa lìa, quy củ ở đây sao mà lạ lùng thế?
Tỳ nữ áo xanh mỉm cười nói :
- Kim đại gia đến đây dự tiệc chứ nào phải đến đánh nhau mà cần vũ khí cơ chứ? Xin ngài cứ trao nó cho tiểu tỳ giữ hộ, khi nào tiệc tàn thì tiểu tỳ sẽ trao hoàn vật về nguyên chủ.
Kim Nhất Phàm nhún vai :
- Nếu như tại hạ không bằng lòng?
Tỳ nữ áo xanh điềm nhiên nói :
- Thì bằng như Kim đại gia trái qui củ, chắc ngài không làm khó tiểu tỳ chứ?
Kim Nhất Phàm cười lớn nói :
- Cô nương muốn tại hạ rời vũ khí thì tức là có ý khinh thường tại hạ, mà đã không coi tại hạ ra gì thì tại hạ cũng không cần khách sáo nữa.
Tỳ nữ áo xanh thoáng biến sắc nói :
- Xin Kim đại gia đừng làm khó tiểu tỳ. Tiểu tỳ chỉ thừa lệnh trên hành sự mà thôi, nếu như ngài không làm thì tiểu tỳ buộc phải làm thay vậy.
Cục diện trở nên vô cùng gay cấn.
Vương Lập Văn đi đầu, nghe có tiếng cãi vã phía sau thì vội dừng chân nghe ngóng, mọi người cũng đều khựng lại, quay đầu nhìn xem.
Họ nghe tỳ nữ áo xanh đòi tước vũ khí của Kim Nhất Phàm thì hơi ngạc nhiên, không biết nàng ta sẽ làm cách nào nên không muốn can thiệp mà chờ xem thủ đoạn của nàng ra sao.