Hồi 10b
Giọng nói của nữ nhân nghi ngờ:
- Thoát ư? Ngươi... Ngươi...
Không thêm một thanh âm nào nữa, trái lại qua cử động thoăn thoắt của nữ nhân, nàng đang leo lên huyệt khẩu bằng chiếc cầu nối duy nhất là thân hình của Hứa Phong, đủ cho Hứa Phong hiểu và thán phục. Nàng đã ngỡ phải chết, nàng không hề tin cho dù nghe Hứa Phong bảo cả hai sẽ thoát, nhưng sau đó khi vượt qua nỗi nghi ngờ, nghi ngờ chính bản thân và thực tại, nàng tỉnh lại thật nhanh để trở lại một bậc nữ anh thư quyết đoán và là bậc nữ lưu am tường võ học mà bản thân Hứa Phong từng thán phục.
Chuyện sau đó bỗng trở nên dễ dàng hơn, nàng là người luyện võ nên sau khi leo lên, chỉ cần vài lượt kéo tay nhẹ nhàng của nàng. Hứa Phong đã được nàng lôi lên và đặt an toàn ngay huyệt khẩu.
Cũng nhanh nhẹn như vậy, sau một thoáng ngẩng đầu nhìn lên miệng vực, nàng lên tiếng cả quyết:
- Từ đây lên miệng vực chí ít là ba mươi trượng chiều cao, đến bản thân ta cũng không thể leo lên, nói gì đến việc đưa ngươi cùng thoát. Cũng được thôi, trong huyệt khẩu hiện có gió thoang thoảng đưa ra, điều này cho thấy từ đây có thể theo huyệt khẩu thông đến một nơi nào đó, không loại trừ đó sẽ là nơi giúp chúng ta thoát thân. Ta nghĩ, chúng ta cũng nên mạo hiểm thêm một phen nữa. Thà như vậy còn hơn, không thể bỏ qua bất kỳ cơ hội nào.
Là nữ nhi nhưng vì nàng là người hiểu võ công, khác với Hứa Phong là người không biết gì cả, nên vừa dứt lời, nàng liền thoăn thoắt chui vào huyệt khẩu.
Hứa Phong đâu còn cách chọn lựa nào khác, đành phải chui theo.
Huyệt khẩu tuy đài nhưng càng vào trong càng thu hẹp dần, khiến Hứa Phong đôi lúc phải bò bằng tứ chi.
Cử động này làm cho Hứa Phong chợt buột miệng kêu lên:
- Ôi chao!
Ở phía trước, nghe Hứa Phong kêu, nàng lộ vẻ quan tâm khi dừng lại hỏi:
- Sao thế?
Hứa Phong đáp:
- Bò như thế này, mười đầu ngón tay của vãn sinh...
Ở phía trước, nàng buông tiếng cười khẩy:
- Ngươi đau! Hay phải bò như thế này đối với hạng văn nhân nho nhã các ngươi là hành vi nhục nhã, sỉ khả sát bất khả nhục?
- ...
- Ngươi không đáp? Bò nữa hay muốn quay lại thì tùy ngươi. Phần ta, có điều này ta nghĩ ngươi nên biết, để chi trì sinh mạng, để thực hiện cho bằng được hoài bão của mình, đối với ta chính là sống để báo thù, đừng nói chỉ chịu nhục, chịu khuất tất như thế này, có chịu nhiều hơn thế ta vẫn cam tâm.
- ...
- Còn nữa, là sĩ tử hẳn ngươi phải biết, có cái chết nặng như núi Thái Sơn thì đôi lúc cũng có cái chết nhẹ tợ hồng mao. Điều quan trọng đối với ta, đối với mọi người, là phải chết như thế nào cho xứng đáng. Ta không nói thêm nữa, chuyện của ngươi tùy ngươi quyết định vậy Theo thanh âm vang lên, Hứa Phong biết nàng lại tiếp tục bò sâu vào huyệt khẩu.
Cắn răng để khỏi bật lên tiếng kêu đau, Hứa Phong vận dụng tứ chi bò theo.
Được một lúc, có tiếng nàng nhẹ thở phào:
- Ồn rồi! Hóa ra huyệt khẩu đã đưa chúng ta lọt vào lòng núi Võ Di lại có cả một dãy thạch động liên hoàn này?
Hứa Phong tiếp tục bò lên và do huyệt khẩu quả nhiên ăn thông với một thạch động nên địa hình trở nên rộng dần, thừa chỗ cho năm bảy người cùng đứng, huống chi hiện giờ họ chỉ có hai người?
Giương mắt nhìn quanh, Hứa Phong buộc phải thì thào:
- Cô nương bảo đây là dãy thạch động liên hoàn?
Nàng phì cười:
- Đương nhiên ngươi không thể nhìn thấy, vì mục lực của người biết võ công dĩ nhiên phải tinh tường hơn những kẻ không biết võ công. Tuy nhiên ta nghĩ ngươi không có gì phải sợ. Bóng tối chỉ dành để hù dọa những người không am hiểu võ công mà thôi. Đã có ta ở đây, ngay bên cạnh, ngươi, ngươi cứ việc nói lớn tiếng, cần gì phải thì thà thì thào.
Hứa Phong vẫn cứ thì thào:
- Lão Cung chủ Thần Bí cung cố tình dẫn dụ Bang chủ Cái bang đến tận Võ Di sơn này, vì cô nương bảo trong lòng núi có nhiều thạch động liên hoàn, cô nương thử nghĩ xem, nhỡ đây là Tổng đàn của Thần Bí cung thì sao?
Hoàn toàn không như Hứa Phong nghĩ, nàng vẫn oang oang:
- Giả như ngươi nói đúng, đây chính là Tổng đàn Thần Bí cung, cho ngươi hay, vì ngươi không phải người luyện võ, nên không am hiểu, bọn môn nhân Thần Bí cung nãy giờ đâu dễ gì để ngươi và ta yên thân? Chúng phải phát hiện hai ta từ lâu, và chúng phải có sự đổi phó. Vì những chuyện đó cho đến giờ vẫn chưa xảy ra, ngươi yên tâm đi, quanh đây nhất định không có người và mãi mãi sẽ không ai tìm thấy hai ta nếu ngay bây giờ cả ta và ngươi không gấp rút tìm ra lối thoát.
Nàng lập luận quá đúng, Hứa Phong một lần nữa thán phục nàng. Vả lại, dù sao nàng cũng là người am hiểu võ công, nàng có quá nhiều kinh lịch cũng phải, không như Hứa Phong, đây là lần đầu tiên đụng chạm và bôn tẩu giang hồ.
Bất chợt, Hứa Phong bị nàng nắm tay lôi đi:
- Ta nhận ra rồi. Gió từ phía này thổi đến. Hãy mau theo ta.
Là nam nhi, phải để nữ nhi đưa đi, nhất nhất điều gì cũng được nữ nhi đẫn dắt chỉ điểm, tự trong lòng Hứa Phong cảm thấy khó chịu. Tuy vậy, vì vẫn muốn thoát và nhất là không đủ lực để cưỡng lại sức lôi kéo của nàng, Hứa Phong vẫn phải vất vả bám theo.
Do không nhìn thấy gì, có lần Hứa Phong vấp phải một vật chợt nhô cao suýt ngã.
Nàng kịp thời dừng lại và đỡ Hứa Phong lên:
- Sao ngươi kém thế? Chỉ một mô đá nhỏ thôi mà, ngươi không tự gượng được sao?
Hứa Phong ngượng mắt, lí nhí:
- Vãn sinh... Vãn sinh...
Nàng thở hắt ra:
- Thôi, khỏi phải biện bạch nữa. Đi!
Nàng lại lôi Hứa Phong đi.
Từ phía xa, nếu Hứa Phong không cho đây là điều tưởng tượng, dường như có ánh sáng mờ mờ đưa đến.
Và điều đó hiển nhiên lại là sự thật. Hứa Phong nghe nàng bật reo:
- Thoát rồi! Ở phía trước đã có ánh sáng. Nếu ta đoán không lầm, chỗ sáng đó phải là một triền núi. Hay lắm! Vậy là chúng ta thoát rồi.
Nữ nhi sao vẫn là nữ nhi, do quá vui mừng, lúc bật reo, nàng cứ nắm tay Hứa Phong giật qua giật lại.
Hứa Phong lần này không kềm được nữa, vừa cố rụt tay về vừa kêu:
- Ôi!
Nàng vẫn giữ chặt tay Hứa Phong, miệng làu bàu:
- Lại nữa rồi? Ai cũng nói văn nhân là hạng bạc nhược, ta chỉ mới khẽ giật tay, ngươi đã luôn miệng kêu đau thế sao? Xem ra, có lẽ đây là lần đầu tiên hạng công tử thiếu gia ngươi phải chịu.
Đang nói, nàng bỗng dừng lời.
Tiếp theo đó, chính nàng kêu lên:
- Ôi chao, những ngón tay của ngươi...
Hứa Phong giật mình và cố thu tay về.
Lần này, do nàng đang bàng hoàng vì phát hiện sự thật nên không giữ nổi tay Hứa Phong. Vậy là Hứa Phong sau khi thu tay về lập tức giấu vào người.
Nàng tỉnh lại kịp lúc và bằng sự nhanh nhẹn của người luyện võ nàng vẫn có cách chộp lại, chộp giữ cả hai tay Hứa Phong.
Hứa Phong không đủ sức cưỡng lại đành để nàng cầm và săm soi nhìn vào hai bàn tay của Hứa Phong.
Nàng chợt để lộ nữ tính khi xuýt xoa lên tiếng:
- Thì ra, vì để chi trì sinh mạng cho cả hai, để ta không rơi xuống vực, vô tình ngươi phải hủy hoại mười đầu ngón tay của ngươi đến thế này ư?
Hứa Phong ầm ừ:
- Chuyện đâu có gì đáng nói? Còn mạng là tốt rồi, tiếc gì mười đầu ngón tay?
Nàng tỏ ra ân hận:
- Tay của ngươi thế này thảo nào không đau lúc phải bò theo ta? Vậy mà ta cứ ngỡ ngươi là hạng thư sinh bạc nhược, chỉ chịu khổ một chút cũng kêu đau...
Hứa Phong cười gượng:
- Đó là sự thật! Cô nương hà tất phải áy náy.
Nàng xoa nhẹ hai bàn tay của Hứa Phong:
- Không đúng! Ta đã trách lầm ngươi, không những thế, ta còn nghi ngờ, còn luôn có thái độ khinh thường ngươi. Ngươi... ngươi có chịu tha thứ cho ta?
Hứa Phong rụt tay về:
- Văn sinh đâu kém gì? Vì vẫn nghi ngờ nên suýt nữa vãn sinh làm hệ lụy đến sỉnh mệnh cô nương. Vãn sinh là người có lỗi trước Nàng trầm tư...
Một lúc sau nàng bảo:
- Có câu nói “Có trải qua hoạn nạn mới hiểu nhau”, xem ra đã đến lúc ta và người phải bộc bạch cho nhau nghe những gì bấy lâu nay vẫn giữ kín, vì nghi ngờ nên cố tình che giấu.
Hứa Phong quả quyết lắc đầu:
- Không cần phải thế! Hiểu nhau và tin nhau, thế là đủ. Vãn sinh không có điều gì đã giữ kín cần phải nói, do vậy vãn sinh cũng không đòi hỏi cô nương phải bộc bạch gì cả.
Nàng khựng người:
- Sao vậy?
Hứa Phong vẫn khăng khăng:
- Không phải sao vậy, mà kỳ thực không có gì để nói.
Nàng chợt bật ra tiếng cười khan:
- Phải chăng ngươi sợ phải nói cho ta nghe những câu kinh văn gì đó liên quan đến sở học thượng thừa mà vô tình ta nghe lão Cung chủ Cung thần Bí đề cập đến!
Hứa Phong do có chủ ý riêng nên cố ý thừa nhận:
- Cũng có phần nào đúng như cô nương nói.
Nàng cười khẩy:
- Ngươi lầm rồi. Đối với ta, những câu chữ ở Uy Phong cổ tự là vô nghĩa. Thiết tưởng ngươi nên biết một sự thật này, chẳng phải ngươi là kẻ đầu tiên lấy làm lạ về sự xuất hiện quá nhiều của những câu chữ vô nghĩa đó đâu. Lâu lắm rồi, lúc phụ thân ta chưa bị sát hại, người đã phát hiện và đã bỏ công thu thập toàn bộ những câu chữ đó. Rất tiếc, gia phụ chỉ làm chuyện vô ích. Vậy ngươi hiểu rồi đó, ta cứu ngươi vì không thể không cứu ngươi, ta bảo ngươi bộc bạch tuyệt đối không phải vì những câu chữ ta đã biết kia.
Hứa Phong thoáng lặng người.
Thấy Hứa Phong không nói, nàng giận dữ:
- Ngươi vẫn chưa tin ta? Được! Ân đã báo ân, giữa ta và ngươi sau này không còn nợ gì nhau nữa. Lối thoát cũng đã sẵn có ta nghĩ, ngươi thừa năng lực tự mình đi trở ra. Ta...! Hừ!
Không một lời cáo biệt, cũng không một câu giã từ, nàng đùng đùng bỏ đi.
Nhìn theo cho đến lúc nàng khuất dạng hoàn toàn. Hứa Phong lẩm bẩm:
- Mong cô nương lượng thứ. Để khỏi phải hệ lụy đến cô nương, chuyện của vãn sinh tuyệt đối không thể cho cô nương biết. Hẹn sau này, nếu có dịp, vãn sinh sẽ giải thích tất cả.
Hứa Phong vừa dứt lời, ở phía sau bỗng có một thanh âm lạnh lùng vang lên:
- Tiểu tử ngươi còn mong có ngày sau nữa sao?
Giật nảy người, Hứa Phong định quay lại.
- Hự!
Hứa Phong bị bất động hoàn toàn, giống như lần bị hắc y nhân dùng thủ pháp gì đó làm cho bất động.
Hứa Phong bật kêu:
- Lão là Cung chủ... Hự!
Mọi thanh âm của Hứa Phong đều tắt ngấm không thể phát thành tiếng.
Á huyệt? Á là câm, Hứa Phong hiểu vậy là bản thân vừa bị điểm vào Á huyệt.
Vẫn chưa hết, Hứa Phong chợt cảm nhận thần trí dần mờ đi. Trước lúc hoàn toàn lịm hẳn, Hứa Phong còn thầm kêu:
- “Vậy là hết! Rốt cuộc ta vẫn phải chết...”.
Còn Tiếp