watch sexy videos at nza-vids!
WAPVN.US
22:10:4829/04/2025
Kho tàng truyện > Truyện Kiếm Hiệp > Tác Giả Khác > Uy Phong Cổ Tự - Giả Cổ Long - Hồi 1-10 - Trang 12
Chỉ mục bài viết
Uy Phong Cổ Tự - Giả Cổ Long - Hồi 1-10
Trang 2
Trang 3
Trang 4
Trang 5
Trang 6
Trang 7
Trang 8
Trang 9
Trang 10
Trang 11
Trang 12
Trang 13
Trang 14
Trang 15
Trang 16
Trang 17
Trang 18
Trang 19
Tất cả các trang
Trang 12 trong tổng số 19

Hồi 7a

Uy Phong cổ tự

Sau khi đã sắm đủ nhang nến cùng các thứ lễ vật cần dùng cho việc cúng tế, vị tiểu thư nhăn nhó nhìn ả thị tỳ cho đến giờ vẫn chưa thôi ngồi theo tư thế lạ kỳ:
- Này, theo cung cách của ngươi, thiết nghĩ chính ta mới là thị tỳ của ngươi, chứ không phải ngược lại.
Ả thị tỳ mở mắt:
- Tiểu thư quay về rồi? Đã nửa canh giờ rồi sao?
Vị tiểu thư tỏ ra giận dỗi:
- Không phải ngươi mà là ta, chính ta mới là người quan tâm đến khoảng thời gian mà vì ngươi ta phải chịu bỏ qua một cách uổng phí. Đã bao lần ta nói với ngươi rồi. Muốn luyện võ công để sau này tìm kẻ thù báo phục, ngươi phải nhanh chóng nghĩ đến việc tìm người bái sư. Chứ nếu cứ mãi tập luyện thổ nạp như ngươi, ngày nào ngươi cũng bỏ ra sáng thì nửa canh giờ, tối thì nửa canh giờ, đó là hành vi vô bổ, đâu giúp ích gì cho ngươi?
Ả thị tỳ cười gượng, đứng lên, đưa tay đón nhận mọi thứ lễ vật mà vị tiểu thư vừa cất công đi mua về.
- Bái sư thì vãn sinh... A không, nô tỳ cũng rất muốn. Nhưng vì chưa có cơ hội, lại nghi cách thổ nạp này dù sao cũng giúp nô tỳ tìm được chút thư thái như đáng lý nô tỳ cho đến giờ vẫn được an hưởng, có sá gì đâu nếu bỏ mỗi ngày hai lần nửa canh giờ?
Thấy vị tiểu thư vẫn còn sắc giận, ả thị tỳ vội liến thoắng hỏi:
- Phải vất vả bao ngày đường mới đến được Tế Nam, tiểu thư lẽ nào chưa cho nô tỳ biết tiểu thư định bái tế vong linh ai, hay định lễ Phật ở chùa nào?
Động đến chuyện này như là chuyện cấm kỵ, tiểu thư chợt gắt:
- Thôi đi giọng ồm ồm của bọn nam nhân các người dù có đến mấy vẫn không làm sao bắt chước giọng thanh tao của nữ nhân. Cứ như đã bàn định, ngươi chỉ cần lẳng lặng đi theo ta là đủ, không hỏi cũng không được khinh suất lên tiếng. Cho ngươi hay chỗ ta sắp đưa ngươi đến, nói không sót quá, chính là nơi có thể xem là trọng địa võ lâm hiện giờ. Do vậy, chỉ cần một sơ suất nhỏ, nhất định thân phận của ngươi và của ta cùng bị lộ. Ngươi không được quên đấy.
Là thị tỳ lại đang bị tiểu thư chủ nhân cáu gắt, Hứa Phong đành phải nhẫn nhịn, đáp qua nụ cười:
- Phù Dung ghi nhớ rồi. Giả tiểu thư yên tâm.
Vị Giả tiểu thư thấy vậy cũng phải phì cười:
- Ngươi vẫn nhẫn nại chịu đựng ư? Được rồi. Ta cũng chịu thôi, thật không có cách nào làm ngươi lay chuyển ý chí kiên định. Ta phải thán phục ngươi thật đấy. Và có điều này, ta nghĩ, ta phải cho ngươi biết để ngươi được yên tâm. Chờ sau chuyến lễ Phật này, chỉ còn độ hai ba ngày nữa thôi ta và ngươi sẽ chia tay, vậy là không phải khép na khép nép, giả làm ả thị tỳ như bao lâu nay nữa. Thế nào?
Hứa Phong lại cười gượng:
- Vậy là tiểu thư muốn lễ Phật? Đang trên đường trốn tránh kẻ thù, nô tỳ thật không tin tiểu thư vẫn còn lòng dạ để lễ Phật.
Giả tiểu thư chợt nghiêm mặt:
- Ngươi chỉ cần biết như vậy là đủ. Tuy rằng ngươi đoán đúng, lễ Phật chỉ là cái cớ để ta đến xem xét Uy Phong cổ tự, nhưng dẫu sao đó cũng là chuyện riêng của ta. Lúc đến đó, ta khuyên ngươi nên biết giữ mồm giữ miệng, chớ để lộ ý gì khác. Ngươi đừng quên lời ta vừa nói, Uy Phong cổ tự tuy bây giờ hoang tàn đổ nát nhưng vẫn là nơi quần long hội ý, ý ta muốn ám chỉ những nhân vật võ lâm. Ngươi càng giữ ý càng giúp ta cũng là tự giúp ngươi thoát khỏi tai mắt kẻ thù. Một khi bị phát hiện, hừ, vì tự lo thân, ngươi chớ trách ta chỉ lo một mình, không thể nào quản cố đến sinh mạng của ngươi.
Hứa Phong giật mình:
- Một cổ tự đổ nát ư? Sao lại là Uy Phong cổ tự?
Giả tiểu thư bĩu môi lườm mắt:
- Lại hỏi nữa? Đến lúc nào ngươi mới thôi hỏi ta những chuyện dù ta biết vẫn không thể trả lời, không thể giải thích?
Hứa Phong cúi gầm mặt, cố che giấu tâm trạng nao nao chợt đến:
- Nô tỳ ghi nhớ rồi, sẽ không hỏi gì nữa, không làm tiểu thư phải cáu giận nữa.
Lần này, vì vẫn còn giận, Giả tiểu thư cộc lốc bảo:
- Đi!
Kẻ trước người sau, cả hai chậm rãi di như một vị tiểu thư trâm anh đài các đang lúc rảnh rỗi cùng một ả thị tỳ ngoan ngoãn rủ nhau đi lễ Phật.
Vẫn không quan tâm đến dáng vẻ đổ nát hoang tàn của ngôi cổ tự mà lâu rồi vẫn chưa một ai nghĩ đến chuyện trùng tu, vị tiểu thư vẫn ung dung đi qua cổng Tam quan, may vẫn còn giữ nguyên dáng vẻ ban đầu.
Sau khi ra hiệu cho ả thị tỳ đặt một ít lễ vật ngay chân cổng, vị tiểu thư bắt đầu thắp hương lầm thầm khấn vái:
- A Di Đà Phật! Tiểu nữ vẫn thành tâm khấn đức Phật, mong người cứu khổ cứu nạn, độ trì tiểu nữ luôn được an hồn khỏe xác...
Cũng vờ lầm thần khấn vái như vị tiểu thư, ả thị tỳ nhân đó cứ thìn chăm chăm vào đôi câu liễn được chạm trổ trên hai thân cổng tam quan.
Đôi câu liễn tuy bị vỡ nát một phần, khiến nhiều tự dạng khó thể nhìn ra, nhưng do là những tự dạng được đắp nổi, qua thời gian chỗ đắp chữ nổi đó đã có màu sắc khác biệt với những chỗ bên cạnh luôn bị mưa nắng sói mòn, nên dù có bị mất nét vẫn dễ dàng suy đoán đó là tự dạng gì.
Ả thị tỳ lầm thầm đọc đôi câu liễn khó hiểu nọ.
“Uy phong khởi sự tấm chân tâm
Hào khí nương cao ngút thiên đình”\.
Bất chợt, như vọng gọi từ cõi u linh, ả thị tỳ vừa dứt lời liền có thanh âm trầm trầm đáp lại:
- Uy Phong khởi sự tấm chân tâm. Hào khí nương cao...
Và sau đó, cũng thanh âm trầm trầm này bình phẩm:
- Lời lẽ này thoạt nghe nào ai dám nghĩ đó không là lời lẽ ca tụng đức độ uy nghi và hùng phong cao vạn trượng của đức Phật. Nhưng kỳ thực, do đây là lời lẽ thái quá, mâu thuẫn với một đời khiêm cung hòa hoãn của chính đức Phật, ta nghĩ, đó có lẽ là lý do khiến Uy Phong cổ tự gặp cảnh đổ nát này.
Không nén nổi tò mò, ả thị tỳ định quay đầu nhìn người vừa phát thoại. Thật kịp lúc, vị tiểu thư vừa đưa mắt lườm nhẹ, khiến ả thị tỳ vì nhớ lại những gì đã được căn dặn nên phải bỏ ý định đó.
Bằng tiếng hắng giọng, vị tiểu thư khẽ gắt ả thị tỳ:
- Hãy mau cắm nhang đi Phù Dung. Chúng ta còn phải thắp ở nhiều nơi nữa rồi quay về, kẻo lão gia trông. Nhanh lên nào!
Đón lấy những nén nhang từ tay tiểu thư, ả thị tỳ vừa khom người định cắm vào bát hương ngay chân cổng, chợt nghe cũngở phía sau, một thanh âm khác vang lên:
- Lão Thất luôn làm ra vẻ điều gì cũng thấu suốt. Lão bảo Uy Phong cổ tự bị phá hủy vì có người không chịu được lời cao ngạo thái quá được khắc giang hồ ở đó ư? Vậy tại sao trước kia Uy Phong cổ tự vẫn ung dung tồn tại? Không lẽ cũng với lời cao ngạo này, mấy trăm năm qua ai ai cũng thừa nhận và chỉ cách đây độ mười năm mới có người vì không chấp nhận mới ra tay phá hủy?
Để đáp lại thanh âm có phần nào the thé vừa hỏi, giọng trầm trầm lại vang lên:
- Lục tỷ chỉ biết một mà không biết hai. Trong chúng ta ai không biết Uy Phong cổ tự ngay từ ngày đầu thành lập nếu không nhờ võ học cao minh thượng thừa của Uy Phong thượng tăng thì dễ gì thanh thế của Uy Phong tự ngày đó có thể được sánh ngay với Thiếu Lâm tự. Còn về sau, dù Uy Phong thượng tăng đã viên tịch, lại không có môn đồ kế truyền, nhưng vì đức độ của Uy Phong thượng tăng đã làm cho đương kim Hoàng thượng thời đó ngưỡng mộ, và vì ba chữ Uy Phong tự được chính Hoàng thượng sắc phong nên làm gì có người biểu lộ thái độ cho dù đôi câu liễn kia có làm cho họ chướng tai gai mắt.
Thấy ả thị tỳ có vẻ chậm chạp, chỉ có cắm vài nén hương mà cũng không chịu nhanh tay cho, vị tiểu thư lại hắng giọng và bực tức nắm tay lôi ả thị tỳ đi.
Miễn cưỡng phải bước đi, ả thị tỳ chợt lấy làm mừng vì tai vẫn nghe hai nhân vật nọ đối thoại vang đuổi theo.
Thanh âm the thé với vẻ bất phục:
- Điều đó ai cũng biết, vậy lý do gì lão Thất bảo ta chỉ biết một mà không biết hai?
Giọng trầm trầm ung dung đáp lại:
- Ý mỗ muốn nói, cũng như bao nhiêu người hiện quan tâm kiếm tìm di học thượng thừa của Uy Phong thượng tăng, huynh đệ ta thật phí công cho việc vô ích này. Mỗ muốn Lục tỷ phải hiểu rằng, nếu thật sự có di học thượng thừa ở đây thì mười năm trước, lúc Uy Phong cổ tự bị nhân vật thần bí nào đó phá hủy rồi sau đó phóng hỏa, di học đó đã bị nhân vật thần bí chiếm hữu rồi. Còn như ở đây không hề có di học, việc Cổ Tự bị phá hủy chính là do lời lẽ quá đỗi cao ngạo kia. Tóm lại, việc chúng ta cứ mãi kiếm tìm ở đây đúng là việc làm vô ích.
Nghe đến đây, ả thị tỳ đột nhiên giật mình khi nghe vị tiểu thư bất ngờ gọi:
- Phù Dung! Ngươi làm gì như người mất hồn vậy?
Nhìn lại, ả thị tỳ hiểu tại sao lại bị tiểu thư mắng như thế.
Do là vì mãi chăm chú nghe, không hề biết tiểu thư đã đột ngột rẽ theo lối đi bên tả, nên ả đã bước qua lối đi đang bước.
Ả cười bẽn lẽn, vừa quay lại vừa định lên tiếng giải thích. Nào ngờ, vì ả sợ phát thoại sẽ để lộ thanh âm không phải của nữ nhân, vị tiểu thư chép miệng bảo:
- Ngươi theo ta đến đây tất nhiên phải có thái độ thành tâm lễ Phật. Nếu ngươi cứ mãi thế này, lần sau đừng trách ta sẽ không đưa ngươi cùng đi. Còn không mau thắp hương xin Phật tổ thứ tội.
Tuy rằng nơi vị tiểu thư đang đừng chân chưa phải nơi để thắp hương nhưng vì hiểu đó là cớ để vị tiểu thư có thể dừng lại chờ ả thị tỳ tránh việc cả hai vì đứng cách xa sẽ tạo nghi ngờ cho kẻ khác, Hứa Phong trong lốt ả thị tỳ đành phải làm theo.
Sau khi thắp hương, sau khi lầm thầm khấn vái điều gì đó chỉ có một mình Hứa Phong biết, đang loay hoay tìm chỗ cắm hương, Hứa Phong bỗng nghe giọng trầm trầm lúc nãy bỗng reo lên:
- Lại thêm một chứng cớ nữa cho thấy nhận định của mỗ hoàn toàn đúng. Ở đây cũng có một vài câu hàm ý khoa trương, khoác lác nữa đây này.

 

<< Lùi - Tiếp theo >>

HOMECHAT
1 | 1 | 109
© Copyright WAPVN.US
Powered by XtGem.Com