watch sexy videos at nza-vids!
WAPVN.US
22:10:4029/04/2025
Kho tàng truyện > Truyện Kiếm Hiệp > Tác Giả Khác > Uy Phong Cổ Tự - Giả Cổ Long - Hồi 1-10 - Trang 18
Chỉ mục bài viết
Uy Phong Cổ Tự - Giả Cổ Long - Hồi 1-10
Trang 2
Trang 3
Trang 4
Trang 5
Trang 6
Trang 7
Trang 8
Trang 9
Trang 10
Trang 11
Trang 12
Trang 13
Trang 14
Trang 15
Trang 16
Trang 17
Trang 18
Trang 19
Tất cả các trang
Trang 18 trong tổng số 19

Hồi 10a

Thập tử nhất sinh

Cử động quá bất ngờ của Hứa Phong không những làm cho Hứa Phong rơi ngay vào vực mà còn làm cho nhân vật nọ phải loạng choạng và mất đà, y cũng rơi theo.
Và đây là lần đầu tiên Hứa Phong nghe thanh âm của nhân vật đó vang lên.
Y kêu thất thanh:
- Ôi chao! Sao ngươi dại dột như thế! Không khéo ta cùng chết theo ngươi mất.
Tư tưởng của Hứa Phong vụt bấn loạn, đáp hay không đáp đây? Cho dù Hứa Phong ngay lập tức nhận ra thanh âm kia là của ai...
Chưa kịp có quyết định. thân hình của Hứa Phong chợt khựng lại. Kèm theo đó chính là thanh âm của nhân vật nọ vang lên:
- Giữ được rồi! Này ngươi đừng quẫy động như lúc nãy nữa nha. Hiện ta đang giữ ngươi bằng một tay, tay còn lại ta phải bấu vào một mô đá không lấy gì làm chắc chắn lắm đâu. Ngươi mà quẫy động, cả ta và ngươi thế là hết đường sống. Nhớ chưa?
Hứa Phong nhắm mắt lại, thật tình vì không dám nhìn vào đáy vực sâu thăm thẳm phía dưới, miệng thì nở một nụ cười buồn.
Không nghe Hứa Phong lên tiếng, ngỡ Hứa Phong cũng đang sợ chết, nhân vật nọ lại bảo:
- Ê! Tuy bảo ngươi không được quẫy động nhưng chí ít ngươi cũng nghĩ cách giúp ta chứ? Nào, hãy nhìn quanh ngươi xem, có chỗ nào có thể giúp ngươi tỳ tay hay chịu chân không? Bằng không, hừ, không lẽ ta và ngươi cứ mãi treo lơ lửng thế này? Ta đâu thể di trì lâu như ngươi nghĩ?
Hứa Phong chợt cảm thấy tức giận, giận người đó và giận luôn bản thân.
Thế là thay vì dịch chuyển nhẹ như nhấn vật đó căn dặn, Hứa Phong lại đột ngột tràn người xuống.
Nhân vật nọ kêu lên:
- Ngươi làm gì vậy? Không phải ta đã bảo... Chao ôi? Y phục ngươi rách rồi, có lẽ ta không giữ được ngươi nữa.
Đúng như nhân vật nọ kêu, động tác tràn người của Hứa Phong, cộng với cái chộp vẫn giữ chặc y phục của Hứa Phong đang được nhân vật nọ quyết liệt chi trì đã làm cho ỳ phục Hứa Phong giãn ra, sau đó là rách toạc.
Soạt!
Vẫn nhắm mắt, vẫn nụ cười buồn bã và tâm trạng tức giận, Hứa Phong lại tràn người thêm một lượt nữa.
Lần này thì...
Soạt!
Tiếng y phục tách rời và toàn thân Hứa Phong vì không còn lực nào giữ lại bắt đầu rơi xuống.
Tai Hứa Phong nghe tiếng nhân vật nọ bật kêu:
- Mau tìm chữ bám vào. Đừng liều mình như thế. Ta đến để cứu ngươi, nào phải muốn hại ngươi, cớ sao ngươi lại nghĩ quẫn?
Hứa Phong không buồn động đậy và lẽ đương nhiên cũng không mở miệng lên tiếng.
Có lẽ từ trên cao nhìn xuống và thấy Hứa Phong không hề có cử chỉ nào tự cứu, nhân vật nọ bật quát lên:
- Ta không thể để ngươi chết!
Nghe thì có nghe, Hứa Phong lập tức có ý muốn mỉa mai: “Ngươi muốn thế nào tùy ý, nhưng muốn ta không chết trừ phi ngươi dám liều mình lao xuống để cùng chịu chết với ta”.
Vậy mà nhân vật nọ dám liều lao xuống thật.
Bằng cách nào không biết nhưng rõ ràng dù Hứa Phong đã rơi được một khoảng xa, nhân vật nọ vẫn dám lao theo và lao kịp Hứa Phong.
Lần thứ hai một mẫu y phục khác của Hứa Phong lại được nhân vật nọ chộp giữ:
- Phù! Vẫn còn may, ta và ngươi lại tiếp tục treo lơ lửng. Lần này, ta van ngươi đừng xuẩn động như lúc nãy nữa, được không. Ta và ngươi sẽ không được may mắn lần nào nữa đâu.
Từ giận dữ chuyển sang phẫn nộ, Hứa Phong gào lên:
- Ta không cần may mắn nào cả. Chỉ có ngươi mới cần thôi. Mau buông ra, nếu không, chắc chắn ngươi cũng bị liên lụy.
Nhân vật nọ có vẻ bất ngờ:
- Ôi chao! Những lời lẽ tao nhã làm sao. Một nho sinh ta từng quen biết sao bỗng đổi thay thế này? Ngươi không xem ta là tiểu thư của ngươi nữa sao?
Hứa Phong cười chua chát:
- Nho sinh mà ngươi biết đã chết rồi. Đó là vì ngươi, vì một Giả tiểu thư như ngươi đó.
- Vì ta? Tại sao chứ? Phải chăng ngươi oán trách ta vì lúc ở Uy Phong Cồ Tự đa lẻn bỏ ngươi lại một mình?
Hứa Phong khống buồn đáp, không buồn giải thích.
Nhân vặt nọ thở dài:
- Đồng ý đó là lỗi của ta. Nhưng ta mong ngươi hãy hiểu cho ta. Ta làm sao dám lưu lại khi ta bất ngờ phát hiện kẻ thù của ta đã ẩn mặt ở đó từ trước? Hơn thế nữa, ngoài thế lực không gì sánh nổi của kẻ thù, ta còn phát hiện kẻ ta từng hí lộng cũng âm thầm xuất hiện. Một mình ta sao đương đầu nổi hai nhân vật đáng sợ đó?
Hứa Phong bĩu môi:
- Ngươi là đơng. kim lệnh ái của Bang chủ Tỏa Long bang. Với thế lực của Tỏa Long bang, ngươi còn phải sợ ai?
Có tiếng cười khúc khích:
- Ai bảo người ta là ái nữ của lão thất phu Khả Thế Phương? Hóa ra vì điều ngộ nhận này, khi bị ta bất ngờ cướp khỏi tay lão Cung chủ Thần bí, ngươi sợ ta hại nên cố tình lao xuống vực tìm chết?
Hứa Phong hoang mang:
- Không phải thế sao? Ta nghe nói, ngươi am hiểu khinh thân pháp Phi Long Ảo gì đó của Tỏa Long bang mà?
Tiếng cười khúc khích đổi thành tiếng rít giận dữ:
- Lấy võ công của người để hại lại người, đáng lý ngươi phải nghĩ ra kẻ thù của ta chính là lão họ Khả chứ?
Hứa Phong bàng hoàng:
- Nói sao? Cô nương... cô nương với lão Khả là kẻ thù?
Vị cô nương đó chép miệng:
- Hư thực thế nào, có lẽ đã đến lúc ta giải thích cho ngươi rõ, nhưng không phải lúc này. Bởi vì, chậc, ta đã mỏi tay lắm rồi, nếu không mau chóng thoát khỏi tình cảnh này, ta và ngươi phải chết. Lúc đó, liệu lời ta giải thích phỏng có ích gì?
Hứa Phong phất khởi hùng tâm, kêu lên:
- Cô nương nói thật chứ? Cô nương không dối gạt vãn sinh chứ?
- Sắp chết đến nơi, ta hơi sức nào gạt ngươi? Ngươi tin cũng được, không tin cũng được.
Hứa Phong chợt hít một hơi thật dài:
- Vãn sinh tin! Giờ thì thế này, ngay bên dưới, vãn sinh có nhìn thấy một huyệt khẩu, nếu...
- Thật ư? Huyệt khẩu như thế nào? Ở phía dưới là ở dưới bao xa? Liệu ngươi có thể lần tay tới không?
Hứa Phong đáp:
- Không thể với đến, vì vẫn còn cách vãn sinh non một trượng.
- Vậy cũng như không, ta...
Hứa Phong bảo:
- Sao lại cũng như không? Chỉ cần cô nương gắng sức một ít, vừa đung đưa vừa ném vãn sính về phía tả, mà không, chính là phía hữu của cô nương vãn sinh nghĩ sẽ có cách bám vào miệng huyệt khẩu.
- Rồi sao nữa? Chỉ cần ta khẽ nhích động chính ta cũng phải tuột tay rơi xuống. Lúc đó, bản thân ngươi thì an toàn, còn ta phải tan xương nát thịt sao.
Hứa Phong phì cười:
- Cô nương biết võ công đâu dễ gì tuột tay? Giả như có chuyện đó xảy ra, một là vãn sinh sau khi bám vào miệng huyệt sẽ cố đưa tay giữ cô nương lai, hai là...
- Sao? Ngươi lo thân ngươi còn chưa xong, lấy sức đâu giữ được ta? Huống chi...
- Thế nào?
- Hừ! Ta không nói có lẽ ngươi cũng tự hiểu, dễ gì ngươi chịu liều mạng để cứu ta là kẻ người còn đang hận.
Hứa Phong nói thật quả quyết:
- Có hay không cô nương sẽ biết. Vì đó là ý thứ hai vãn sinh đang định nói ra.
- Là ý gì? Ngươi thử nói xem.
Hứa Phong nghiêm giọng:
- Nếu không giữ được cô nương, nếu cô nương vì thế phải rơi xuống, hãy nghe vãn sinh nói đây, vãn sinh cũng tự lao xuống cùng cô nương.
- Ngươi! Hừ! Có mới nói nha? Ngươi và ta không ân không tình, làm sao ta dám tin ngươi sẽ có hành động như thế?
Hứa Phong giận dữ:
- Chuyện chưa xảy ra cô nương chớ vội võ đoán. Còn bây giờ, ném đi. Nếu cô nương không ném được vãn sinh sẽ tự gieo mình xuống vậy.
Và Hứa Phong lập tức tự đong đưa thân hình:
- Ấy! Ngươi đừng cử động nữa? Ta sắp tuột tay khỏi vách đá đây này.
- Vậy còn chần chờ gì nữa? Ném đi! Nhớ, ném về phía hữu. Nào!
- Ta...! Thì thôi vậy. Ném thì ném!
Thân hình Hứa Phong liền rơi xuống và rơi chếch về phía huyệt khẩu ở phía dưới thật.
Vù...
Đã chuẩn bị sẵn, Hứa Phong lập tức thu người và chồm đến, bám cả hai tay vào bờ đá nhám nhúa ngay mép huyệt khẩu.
Lập tức có tiếng nữ nhân hô hoán:
- Ta bị rơi đây này! Ta giao sinh mạng ta cho ngươi vậy.
Hứa Phong thất kinh. Vì bản thân Hứa Phong nào có kịp thu người lên và chui vào huyệt khẩu. Với cảnh này mà nói, Hứa Phong dù rất muốn cũng đâu còn cánh tay nào để đưa ra hoặc đón đỡ hoặc chộp giữ nữ nhân nọ như đã hứa.
Hứa Phong chợt thét lên:
- Chân! Chân! Cô nương phải cố chộp lấy chân của vãn sinh. Nhanh lên!
Soạt!
Y phục của Hứa Phong bị chằn xuống. Cùng lúc đó, toàn thân của Hứa Phong cũng bỉ trì xuống do phần hạ thân đã bị vòng tay nữ nhân nọ quấn chặt.
Hậu quả dĩ nhiên là phải có hai tay đang bám giữ mép huyệt khẩu của Hứa Phong từ từ chuội đi.
Hứa Phong kinh hoảng, cố bấu giữ mười ngón tay vào bờ đá, miệng kêu:
- Vãn sinh khó thể giữ lâu hơn. Nếu có cách nào thoát được, cô nương cứ tùy tiện thoát. Không cần bận tâm, lo lắng cho vãn sinh.
Từ phía dưới, thanh âm nữ nhân vang lên như cam phận:
- Vẫn còn một cách để thoát khỏi cảnh này. Ngươi không chi trì được nữa thì cứ buông tay. Ta và ngươi đành chịu chết vậy.
Thật lạ, nếu lúc Hứa Phong nao lòng và quyết chết đã có nữ nhân nọ bao phen liều mình cứu nguy, thì lúc này câu nói bi quan của nàng lại làm cho Hứa Phong phấn khích và có quyết tâm phải sống.
Hứa Phong không kể gì sự đau đớn, mười đầu ngón tay vẫn cào vẫn bấu, quyết không chịu buông rời bờ đá nhám nhúa hiện là vật cứu tinh duy nhất cho cả hai.
Thân thể vẫn bị đeo trì, càng khiến Hứa Phong mau lâm vào cảnh kiệt lực.
Cứ như thế, không bao lâu sau đó, Hứa Phong chợt thở phì phò và nói qua hơi thở mệt nhọc:
- Được rồi... phì... phì. Nếu cô nương còn chút sức lực nào hãy cứ bám vào người vãn sinh mà leo lên. Cứ từ từ thôi, chúng ta rồi sẽ thoát! Phì... Phì...

 

<< Lùi - Tiếp theo >>

HOMECHAT
1 | 1 | 109
© Copyright WAPVN.US
Powered by XtGem.Com