watch sexy videos at nza-vids!
WAPVN.US
21:05:4229/04/2025
Kho tàng truyện > Truyện Kiếm Hiệp > Tác Giả Khác > Vạn Lưu Quy Môn - Khuyết Danh - Hồi 1-10 - Trang 7
Chỉ mục bài viết
Vạn Lưu Quy Môn - Khuyết Danh - Hồi 1-10
Trang 2
Trang 3
Trang 4
Trang 5
Trang 6
Trang 7
Trang 8
Trang 9
Trang 10
Trang 11
Trang 12
Trang 13
Trang 14
Tất cả các trang
Trang 7 trong tổng số 14
Hồi 6a

Nhân vật nọ mỉm cười:
- Trừ phi ngươi ngại, sau khi gặp Tôn Bằng và Hà Tử Giang đối chất sẽ lộ ra các việc ngươi cố tình vu khống Hà Tử Giang và Hà Tử Giang không hề sát hại phụ thân ngươi, nên ngươi không muốn cùng đi với bọn ta.
Mạnh Đạt Nhân cáu gắt:
- Tại hạ không hề ngại điều đó. Và thiển nghĩ tôn giá cũng chớ vội võ đoán.
Lộ vẻ giận dữ, nhân vật nọ bảo:
- Bản nhân có võ đoán hay không, cứ đợi đến lúc gặp Tôn Bằng sẽ rõ.
Mạnh Đạt Nhân khăng khăng cự tuyệt:
- Tại hạ chỉ muốn gặp Tôn đại cửu trong thân tình và dĩ nhiên là phải kín đáo. Chu vị chớ mong tại hạ đáp ứng đòi hỏi này của quý vị.
Nhân vật nọ điểm một nụ cười lạt:
- Thật sự là gặp mặt trong thân tình sao? Bản nhân e không phải. Trừ khi...
Mạnh Đạt Nhân lộ vẻ cảnh giác:
- Sao?
Nhân vật nọ cũng bằng giọng the thé, nói đề quyết:
- Trừ khi ngươi nói rõ chủ ý, tìm gặp Tôn Bằng để làm gì. Ngược lại, nếu ngươi không nói, đừng trách bản nhân phải xử trị ngươi về tội vu khống, mưu đồ hãm hại Hà Tử Giang hiện đang có lệnh lang là ái đồ của cung chủ bổn cung Địa Khuyết.
Mạnh Đạt Nhân chợt bĩu môi:
- Thật thế sao? Hóa ra đây là cách Địa Khuyết Cung định thực hiện gọi là tra xét tỏ tường mọi hư thực đó sao? Và đây cũng là hành vi quang minh lỗi lạc, vì chính nghĩa của Địa Khuyết Cung đó sao?
Từ khi nhân vật này lên tiếng, vai trò của Chu Nghiêm hầu như bị lu mờ.
Chứng tỏ, với thân phận một hương chủ như Chu Nghiêm vẫn thấp kém hơn so với nhân vật vừa tự nhận là nhân vật được đường chủ hình đường Tạ Bất Nghi sai phái.
Và sự thật đúng nhu vậy, trước lời lẽ hàm ý miệt thị do Mạnh Đạt Nhân vừa nói, Chu Nghiêm tuy có sắc mặt giận dữ nhưng để tỏ lộ phản ứng lại thì lại do nhân vật nọ chủ xướng.
Nhân vật nọ vụt cười dài:
- Tuy bổn cung luôn hành sự quang minh lỗi lạc nhưng không phải vì thế mà để ngươi bay mất hay bất cứ ai muốn đơm đặt, muốn vu họa cho ai ở bổn cung cũng được. Một lần nữa bản nhân hỏi ngươi nói hay không nói rõ chủ ý tìm gặp Tôn Bằng của ngươi?
Mạnh Đạt Nhân không hề nao núng cho dù khẩu ngữ của đối phương rõ ràng là hàm ý đe dọa:
- Muốn uy hiếp tại hạ ư? Qua đó cho thấy việc tôn giá định tìm gặp đại cửu Tôn Bằng hoàn toàn không có thành tâm, muốn tra xét ngọn nghành về cái chết của gia phụ. Thực ý đồ của tôn giá là gì?
Nhân vật nọ vụt hạ thấp giọng:
- Thực ý của bản nhân ư? Là muốn bắt ngươi về bổn cung để trị tội. Nằm xuống!
Vù...
Xuất kỳ bất ý nhân vật nọ vung tay. Và lập tức có một luồng hấp lực mạnh mẽ như muốn cuốn hút Mạnh Đạt Nhân phải chạy đến chỗ đối phương.
Mạnh Đạt Nhân do không cưỡng nổi hấp lực phải chấp chới chạy đến.
ão...
Và khi nhìn thấy bọn đối phương ba người đều tỏ vẻ hài lòng, chờ đợi Mạnh Đạt Nhân rồi thế nào cũng bị chế ngự, tâm cơ của Mạnh Đạt Nhân chợt máy động, giúp Mạnh Đạt Nhân nẩy được một ý để tự cứu nguy.
Và điều đó liền xảy ra khi Mạnh Đạt Nhân chỉ còn trong gang tấc nữa là bị nhân vật nọ vươn tay khống chế huyệt đạo.
Trong khoảng cách quá gần, Mạnh Đạt Nhân chợt tung mạnh hữu thủ:
- Không dễ đắc thủ thế đâu. Đỡ!
¨m!
Và...
Bùng!
Chấn kình vang lên, vô tình hóa giải toàn bộ luồng hấp lực chỉ suýt gây nguy hiểm cho Mạnh Đạt Nhân.

Nhân vật nọ cau mày:
- Một kẻ có bản lãnh kém cõi như ngươi sao bỗng dưng có năng lực chống lại công phu Cách Không Nhiếp Vật của La Cảnh Thân ta! Thử một lần nữa xem nào! Tiếp!
Vù...
Luồng hấp lực lại xuất hiện.
Nhưng đã trải qua một lần hiểm cảnh, lần này Mạnh Đạt Nhân đâu để đối phương sớm toại nguyện, cho dù biết luồng hấp lực sau phải uy mãnh hơn luồng hấp lực trước, Mạnh Đạt Nhân bật quát:
- Quân tử chỉ cách nhau đôi ba ngày đã thấy khác, huống cho tại hạ bây giờ đâu còn là người của mươi, mười lăm ngày trước! Xem chưởng!
Vẫn lợi dụng hấp lực của đối phương để dịch chuyển thân hình lại gần, Mạnh Đạt Nhân bật nhanh và bật đủ song thủ.
Vù...
Vù...
Nhân vật nọ quát to:
- Tiểu tử quả có đôi chút bản lãnh. Đi!
Và...
Luồng hấp lực của nhân vật nọ vụt đổi thành chấn kình, một luồng chấn kình cực kỳ thâm hậu ào ào đẩy về phía Mạnh Đạt Nhân.
ão...
¨m!
Chấn kình làm Mạnh Đạt Nhân lảo đảo. Và đúng lúc này, không hiểu Chu Nghiêm đã động thân từ lúc nào, thanh âm của Chu Nghiêm bỗng cất lên ngay phía sau lưng Mạnh Đạt Nhân:
- Không ngờ chỉ hơn mười ngày không gặp, tiểu tử ngươi quả là đã có công phu khác trước. Vậy hãy đón thử một chưởng của Chu mỗ xem sao. Ha...
Ha...
Vù...
Mạnh Đạt Nhân phẫn hận:
- Đã hơn về nhân số, lại lén dùng thủ đoạn ám muội. Đây là hành vi quang minh lỗi lạc của Địa Khuyết Cung đó sao? Tiếp chiêu!
Với cách dịch chuyển khác thường, bỗng dưng Mạnh Đạt Nhân xuất hiện ngay bên cạnh Chu Nghiêm và từ đó phát ra một kình chênh chếch vào họ Chu.
¨o...
Bung!

Nhân vật vừa tự xung là La Cảnh Thân chợt cười rộ:
- Bát Quái Du Hình Bộ? Đã gần sáu mươi năm, sở học Bát quái Môn tưởng đã thất truyền, không ngờ nó vẫn tái hiện ở một tiểu tử vô danh là ngươi!
càng tốt! Đỡ!
Vù! Vù!
Nếu cách dịch chuyển của Mạnh Đạt Nhân là khác thường thì cách di hình hoán vị của La Cảnh Thân phải được xem là dị thường. Vì chỉ trong chớp mắt, trước mặt Mạnh Đạt Nhân đã có La Cảnh Thân xuất hiện chờ sẵn với một chiêu công lợi hại.
Biến sắc và tự nghĩ bản thân khó có thể là đối thủ nếu phe đối phương bất chấp thị phi cả ba người cùng ra tay, Mạnh Đạt Nhân vụt xoay người và...
Vút!
Chu Nghiêm bật gầm:
- Vội chạy đi đâu? Đỡ!
Vù...
Mạnh Đạt Nhân tuy thật ý chỉ muốn bỏ chạy nhưng vẫn bất ngờ quay về phía Chu Nghiêm:
- Ai bảo tại hạ chạy? Hãy đỡ!
ão...
Bung!
Và một lần nữa La Cảnh Thân lại xuất hiện ngay trước mặt Mạnh Đạt Nhân:
- Nằm xuống!
Vù...
Mạnh Đạt Nhân rít qua đôi hàng răng nghiến chặt:
- Vị tất như tôn giá nói. Xem chiêu!
Mạnh Đạt Nhân tận lực vỗ ra một kình.

ão...
¨m!
Ngay khi tiếng chấn kình vang lên, Mạnh Đạt Nhân vụt cười rộ:
- Binh bất yếm trá! Đa tạ tôn giá đã tiễn chân! Ha ha....
Vút!
Phát hiện Mạnh Đạt Nhân nhân thế nguy vẫn đủ tâm cơ để nương theo chấn kình bỏ chạy, La Cảnh Thân phẫn nộ:
- Tiểu tử dám hí lộng bãn nhân ư? Phải chết! Đỡ!
Vù... Vù...
Nhưng Mạnh Đạt Nhân vẫn thoát, khiến La Cảnh Thân đành tức tối giậm chân:
- Sao ta không nghĩ ngươi sẽ dùng Bát Quái Du hình Bộ để chạy? Hừ!
Chu Nghiêm tuy có bất ngờ vì cách thoát thân quá mạo hiểm và liều lĩnh của Mạnh Đạt Nhân nhưng Chu Nghiêm vẫn kịp hô hoán:
- Đuổi theo, mau!

* * * Chạy dọc theo hai bên bờ sông Hoàng Hà có không ít nơi hoang sơ um tùm, ngỡ đã lâu không thật lâu vẫn chưa một ai đặt chân đến, Mạnh Đạt Nhân hiện đang ẩn nấp ở một nơi như thế.
Từ chỗ nấp nhìn ra, Mạnh Đạt Nhân không thể không nghi ngờ chủ ý thật sự của Địa Khuyết Cung khi họ tình cờ kiếm tìm Tôn Bằng gần như cùng một lúc với chính Mạnh Đạt Nhân. La Cảnh Thân, Chu Nghiêm và Hà Tử Giang vẫn đang ráo riết truy lùng Mạnh Đạt Nhân.
Họ bảo họ tìm Tôn Bằng để tra xét và làm rõ hư thực, liệu xem Hà Tử Giang có thật sự gây ra thảm án sát hại song thân của Mạnh Đạt Nhân hay không. Tuy đây là lời lẽ đầy thuyết phục nhưng do lúc mới rồi La Cảnh Thân lại như cố tình lấy mạng Mạnh Đạt Nhân nên giữa lời nói và hành vi của Địa Khuyết Cung đã để lộ mâuthuẫn.
Với mâu thuẫn này, Mạnh Đạt Nhân mơ hồ như minh định, chủ đích thật sự của Địa Khuyết Cung chỉ là vì bí kíp Vạn Lưu Quy Tông.
lúc cùng Tạ Bất Nghi, đường chủ hình đường Địa Khuyết Cung đứng trước hai mộ phần đã bị khai quật, chính Mạnh Đạt Nhân vì thiếu lịch duyệt lẫn thiếu cẩn trọng đã vô tình nói lộ ra, rằng ngoài phụ thân của Mạnh Đạt Nhân còn một nhân vật nữa biết về quyển cổ thư Vạn Lưu Quy Tông. Và vì Mạnh Đạt Nhân bây giờ chỉ còn mỗi một Tôn Bằng là người thân, phải chăng đó là nguyên do khiến Địa Khuyết Cung nảy ý truy tìm tung tích Tôn Bằng?
Hà Tử Giang đã biết Tôn Bằng từng có thời gian quan hệ với thủy khấu Hoàng Hà và đó là lời giải thích cho sự xuất hiện của Địa Khuyết Cung ngay tại phạm vi Hoàng Hà này!
Chợt có bàn tay ai đó khẽ chạm vào đầu vai Mạnh Đạt Nhân từ phía sau.
Đang mãi ngẫm nghĩ, cái chạm làm cho Mạnh Đạt Nhân giật nảy người suýt gây thành tiếng động.
Mạnh Đạt Nhân thất thần hoảng sợ, vội quay đẩu nhìn về phía sau.
Một nhân vật có đôi mắt tròn to, lấp loáng thần quang đang đứng ngay phía sau lưng Mạnh Đạt Nhân với một ngón tay đặt ngay lên miệng:
- Suỵt!
Đó là một nhân vật hoàn toàn xa lạ đối với Mạnh Đạt Nhân.

Tuy nhiên, cái chạm tay nhẹ nhàng thay cho hành vi khống chế hoặc ám toán, kèm theo là tiếng suỵt nhỏ hàm ý nhắc nhở, cảnh tủnh Mạnh Đạt Nhân, chỉ nội bao nhiêu đó cũng đủ cho Mạnh Đạt Nhân nhận thức kẻ xa lạ chỉ có thể là bằng hữu, quyết không phải địch nhân.
Mạnh Đạt Nhân đương nhiên cũng không muốn gây kinh động khiến bọn Địa Khuyết Cung phát hiện nơi đang ẩn. Do đó Mạnh Đạt Nhân lẳng lặng gật đầu đáp lại tiếng suỵt nhỏ của nhân vật xa lạ nọ.
Lấy ngón tay ra khỏi miệng, nhân vật nọ mỉm cười vừa hất đầu về một phía vừa mấp máy môi để nói lên một câu nói mà không cần phát thành thanh âm.
-...
Dù không có thanh âm nào phát ra nhưng qua đôi môi của nhân vật nọ, được mấp máy một cách thật chậm, Mạnh Đạt Nhân cũng hiểu được nhân vật nọ muốn nói điều gì.
Và sau một thoáng suy nghĩ thật nhanh, Mạnh Đạt Nhân lần nữa lẳng lặng gật đầu tỏ ý hiểu và chấp thuận đề xuất đầy thiện ý của nhân vật nọ.
Nụ cười mỉm của nhân vật nọ vụt biến thành cái cười hớn hở. Và nhân vật nọ lập tức quay người, nhanh nhẹn nhưng vẫn nhẹ nhàng bước về phía lúc nãy nhân vật này đã hất đầu hàm ý chỉ hướng.
Mạnh Đạt Nhân cũng vội bước theo và cũng bước bằng những bước nhẹ nhàng như vậy.
Dù đây là nơi hoang vu um tùm, tưởng như chưa từng có người đặt chân đến, nhưng nhân vật nọ thoăn thoắt bước đi, thoăn thoắt dịch chuyển.
Với nhận định này, ngay khi có thể lên tiếng, Mạnh Đạt Nhân lập tức thì thào hỏi:
- Tôn giá quá thông thạo địa hình, phải chăng....
Không hề quay lại hoặc dừng chân, từ phía trước nhân vật nọ phát thoại vọng về phía sau, chỉ bằng câu nói ngắn gọn nhưng đủ làm cho Mạnh Đạt Nhân hiểu tất cả:
- Không riêng gì Địa Khuyết Cung, bất kỳ ai tìm đến tận thủy trại Hoàng Hà của ta để gây hấn đều bị ta đối phó tương tự. Huống cho Tôn Bằng từng là thuộc hạ của bổn trại Hoàng Hà.

Qúa đủ cho Mạnh Đạt Nhân hiểu, nhân vật này phải có thân phận khá cao ở thủy trại Hoàng Hà và những gì đã diễn ra lúc nãy giữa Mạnh Đạt Nhân và bọn Địa Khuyết Cung đã được nhân vật này nhìn thấy.
Gọi Tôn Bằng là thuộc hạ, lại bất ngờ xuất hiện dẫn lối cho Mạnh Đạt Nhân lẩn tránh bọn Địa Khuyết Cung, quả nhiên nhân vật này vì nghĩ Mạnh Đạt Nhân có liên quan đến Tôn Bằng nên mới ứng cứu.
Vậy là không còn gì để hỏi và cũng không cần hỏi, Mạnh Đạt Nhân ung dung bước theo sau nhân vật nọ.
Dọc theo hai bên bờ sông Hoàng Hà, có rất nhiều chỗ hoang vu um tùm, nơi cỏ mọc đầy những lùm cây dại mọc hoang. Một trong những nơi như thế đã dẫn đưa Mạnh Đạt Nhân tới thủy trại Hoàng Hà.
Vừa thấy khu thủy trại thấp thoáng xuất hiện, nhân vật nọ liền há miệng cười to:
- Đến đây là an toàn. Dù là địa khuyết hay thiên tàn củng không một ai dám đến đây gây hấn cùng bổn trại.
Mạnh Đạt Nhân hoài nghi:
- Tôn giá cũng từng biết Thiên Tàn Cung?

HOMECHAT
1 | 1 | 99
© Copyright WAPVN.US
Powered by XtGem.Com