watch sexy videos at nza-vids!
WAPVN.US
23:15:4029/04/2025
Kho tàng truyện > Truyện Kiếm Hiệp > Tác Giả Khác > Chấn Thiên Kiếm Phổ - Độc Cô Hồng - Hồi 06 -10 - Trang 9
Chỉ mục bài viết
Chấn Thiên Kiếm Phổ - Độc Cô Hồng - Hồi 06 -10
Trang 2
Trang 3
Trang 4
Trang 5
Trang 6
Trang 7
Trang 8
Trang 9
Trang 10
Tất cả các trang
Trang 9 trong tổng số 10

Hồi 10
Nội Ứng Trong U Hồn Cốc

Âm Hồn Đoạt Mạng Phi Bất Thiều thấy Tam Sát Miêu Vi Thức cứ một mực khăng khăng đòi đánh, mà không chịu cho hắn bái kiến Tây Vương Chu Kiếm Sinh thì trong lòng giận lắm.
Chờ đoản đao của đối phương tới gần, Âm Hồn Đoạt Mạng Phi Bất Thiều bèn lùi lại một bước, đồng thời đẩy tay trái ra vung mạnh một quyền vào ổ tay địch thủ.
Hắn chẳng có ý sát thủ nên cách ra đòn chỉ nhằm mục đích gạt thế đánh của đối thủ mà thôi.
Riêng về Tam Sát Miêu Vi Thức lại nghĩ sai về hành động của đối phương. Hắn cho là Âm Hồn Đoạt Mạng Phi Bất Thiều xem thường hắn, và cho là hắn chẳng ra gì.
Bừng giận, Tam Sát Miêu Vi Thức bèn thi triển đao pháp múa tít tạo ra một màn đạo quang mờ ảo, rồi bất thần đâm tới.
Âm Hồn Đoạt Mạng Phi Bất Thiều có cảm giác trước mặt mình có đến hơn năm, bảy mũi đao đang đâm vào mấy huyệt trước ngực của hắn.
Chẳng dám coi thường, Phi Bất Thiều bèn trổ bộ nhún chân bay vọt lên cao.
Khi hai chân còn đang lơ lửng trên không đã thấy hắn thi triển hai tay đánh ra song chưởng, nhắm vào đầu và vai địch thủ mà công tới.
Tam Sát Miêu Vi Thức bừng giận hét to lên một tiếng:
- Giỏi lắm!
Lập tức sau đó thu đao lại, tay trái đưa nhanh về trước, vận lấy mười hai thành công lực và phóng chưởng.
Hai ngọn chưởng chạm vào nhau phát nổ rền vang lên một tiếng.
Ầm!
Hai người cùng cảm thấy cánh tay tê nhức và đều lùi lại một bước.
Tam Sát Miêu Vi Thức tánh tình vốn nóng nảy chẳng khác Trương Phi. Bị một đòn lòng hắn như dầu đổ thêm vào lửa, bèn hét to lên một tiếng, khoa nhanh đoản đao thành đường vòng tròn rồi đột nhiên đâm tới.
Ánh đao lóe ra nhiều điểm, mũi đao đâm ra bảy tám chỗ.
Bên này Âm Hồn Đoạt Mạng Phi Bất Thiều vội tụ chân khí, lần này lại đẩy ra một đạo kình quang cực kỳ lợi hại, tiềm lực như sóng trào, thác lũ, ào ạt cuốn phẳng tới chỗ Miêu Vi Thức.
Nhận ra chưởng pháp của đối phương Tam Sát Miêu Vi Thức thốt khẽ:
- Lạc Hoa tiêu cốt chưởng!
Không chậm một giây, Tam Sát Miêu Vi Thức vội thu đao về, phóng người vọt lên cao và nói:
- Nghe nói Lạc Hoa Tiêu Cốt chưởng của ngươi cũng lợi hại lắm, ta muốn thử qua cho biết.


Ngoài miệng nói cứng nhưng trong bụng Miêu Vi Thức thì rất là lo. Gã vội đề khí bảo vệ các huyệt đạo toàn thân, một mặt bung ra một luồng chỉ phong để ứng phó.
Bốp.
Miêu Vi Thức trúng một đòn vào vai, cơ hồ như xương gãy lìa. Hắn loạng choạng thối lui, trố mắt nhìn sững đối phương.
Âm Hồn Đoạt Mạng Phi Bất Thiều cười lạt:
- Miêu huynh không sao chứ, tại hạ có hơi quá tay.
Tam Sát Miêu Vi Thức giận run cả người, toan xông tới, vừa lúc đó Tây Vương Chu Kiếm Sinh cùng với hai gã hộ pháp Từ, Lý bước ra.
Tây Vương Chu Kiếm Sinh quát khẽ, nhưng thanh âm rất to và chứa đựng một âm lượng nghe sang sảng:
- Dừng tay!
Nhóm môn đồ của Tây Vương phái nghe mệnh lệnh, vội nhảy hết ra ngoài vòng chiến.
Hai gã đại đệ tử của U Hồn Cốc là Thanh Ưng Quách Phú Lương và Bạch Ưng Lâm Đạt Vinh bèn nhảy tới bên cạnh Âm Hồn Đoạt Mạng Phi Bất Thiều.
Nhìn thấy Tây Vương Chu Kiếm Sinh, gã Âm Hồn Đoạt Mạng Phi Bất Thiều vội vàng vòng tay thi lễ:
- Tại hạ Phi Bất Thiều bái kiến Tây Vương chủ nhân.
Tây Vương Chu Kiếm Sinh không nói gì, chỉ có Từ Mậu Trung là cất giọng:
- Âm Hồn Đoạt Mạng Phi Bất Thiều tại sao lần nào tới bổn phái, ngươi cũng đều kiếm chuyện đánh người?
Âm Hồn Đoạt Mạng Phi Bất Thiều chậm rãi đáp:
- Đó là chuyện ngoài ý muốn, bởi phái đồ của Tây Vương không để cho tại hạ vào bái kiến chủ nhân.
Lý Mạc Thu lên tiếng:
- Muốn yết kiến chủ nhân của ta thì phải ở dưới chân núi, lưu lại nhà tiếp khách, chừng nào có lệnh gọi thì mới được lên đây. Các hạ tự ý xông vào lãnh địa tất môn đồ phải ra tay là lẽ đương nhiên rồi.
Âm Hồn Đoạt Mạng Phi Bất Thiều nhã nhặn nói:
- Tại hạ vẫn biết điều đó, nhưng lần này có việc quan trọng nên không thể chờ được.
Tam Sát Miêu Vi Thức hãy còn giận, gã gắt gỏng nói:
- Quan trọng gì cũng phải theo quy định của bổn phái. ngươi cũng không nằm ngoài lệ đó.
Bạch Ưng Lâm Đạt Vinh nhướng cao đôi chân mày, gã vờ hỏi:
- Chẳng lẽ chuyện có liên quan tới Chu tiểu thơ mà các vị cho là quan trọng hay sao?
Nghe nói tới Chu Thất Thất, Lý Mạc Thu vội hỏi:
- Các ngươi đã làm gì tiểu thơ của ta?
Tây Vương Chu Kiếm Sinh nghe nói về Chu Thất Thất ông mới chịu lên tiếng la rầy đám thuộc hạ:
- Các ngươi không được ăn nói hàm hồ như vậy.
Đoạn quay sang Âm Hồn Đoạt Mạng Phi Bất Thiều nhã nhặn cất giọng:
- Không biết Chu nhi đã làm gì mà phải nhọc công Phi hộ pháp tới tệ phái?
Âm Hồn Đoạt Mạng Phi Bất Thiều cười thầm trong miệng:
"Lão nghe nói tới Chu Thất Thất thì mới chịu lên tiếng, nếu mình lên đây mà không có con chủ bài này e khó mà mời lão tới U Hồn Cốc lần nữa. Quả thật giáo chủ đoán việc như thần.".
Sau đó Âm Hồn Đoạt Mạng Phi Bất Thiều mới lên tiếng:
- Tây Vương chủ nhân đừng bận tâm, hiện Chu cô nương đang ở U Linh Điện và rất được giáo chủ tiếp đãi nồng hậu.
Lý Mạc Thu nghe Âm Hồn Đoạt Mạng Phi Bất Thiều nói vậy, hắn tức lắm. Là vì bởi chính hắn và Từ Mậu Trung bị trúng kế của gã để Chu Thất Thất bị khống chế.
Giờ nghe gã giở giọng lịch lãm, Lý Mạc Thu dằn không được, bèn lên tiếng:
- Mi nói thúi lắm. Rõ ràng Kim Ma Ngân Tiêu Nam Cung Bát dụ bọn ta rời khỏi tiểu thơ cho mi dễ dàng hành động. Mi bắt tiểu thơ ta đem đi vậy mà còn giở giọng lịch lãm làm khỉ gì chứ?
Tây Vương Chu Kiếm Sinh quát khẽ:
- Không được vô lễ với khách.
Nói rồi ngó qua Âm Hồn Đoạt Mạng Phi Bất Thiều, Chu Kiếm Sinh bèn hỏi:
- Chuyện xảy ra như thế nào, phiền Phi hộ pháp nói rõ lại có được không?
Âm Hồn Đoạt Mạng Phi Bất Thiều bèn kể:
- Lúc đầu tại hạ cũng có ý mời Chu cô nương về U Hồn Cốc, song có một lão già và một gã bịt mặt đến ngăn cản. Họ cũng muốn dẫn Chu cô nương đi.


Tây Vương Chu Kiếm Sinh nhíu mày:
- Vậy Phi hộ pháp có biết hai người đó là ai không?
Phi Bất Thiều lắc đầu:
- Tại hạ vẫn chưa đoán ra hai nhân vật đó là ai. Song khẩu âm nghe rất lạ tai, dường như là người vùng Giang Nam.
Tam Sát Miêu Vi Thức cất giọng:
- Lời ngươi nói có thật không?
- Không tin Tây Vương chủ nhân có thể gặp Chu cô nương để minh chứng. Tại hạ không đặt chuyện bao giờ.
Tây Vương Chu Kiếm Sinh lại hỏi:
- Hiện Chu nhi đã có mặt tại U Hồn Cốc?
Thanh Ưng Quách Phú Lương gật đầu:
- Chu cô nương vẫn bình an vô sự. Đúng ra sư phụ của vãn bối đã đưa Chu cô nương về Tây Vương phái, song người còn nhiều việc để làm nên không thể đích thân đưa đi được.
Bạch Ưng Lâm Đạt Vinh tiếp lời:
- Vả lại đang có người muốn bắt Chu cô nương nên sư phụ vãn bối không dám để Chu cô nương về một mình. Nên phái thuộc hạ tới đây bẩm báo lại Tây Vương chủ nhân biết.
Tam Sát Miêu Vi Thức bèn hỏi:
- Thế tại sao các ngươi không đích thân hộ tống tiểu thơ về đây có phải hay hơn không.
Âm Hồn Đoạt Mạng Phi Bất Thiều vòng tay, khẽ đáp:
- Miêu huynh hiểu cho, giáo chủ của bổn giáo sợ chúng tôi tài hèn sức yếu, trên đường đi không hộ giá được Chu cô nương, như vậy càng đắc tội với Tây Vương chủ nhân thêm mà thôi.
Tây Vương Chu Kiếm Sinh cười xòa, rồi cất giọng:
- U Hồn giáo chủ cẩn thận như vậy làm lão phu đây rất yên dạ vô cùng. Ngoài chuyện đó ra, không biết giáo chủ còn có điều gì chỉ giáo nữa chăng?
Âm Hồn Đoạt Mạng Phi Bất Thiều liền lên tiếng:
- Giáo chủ có dặn là mời Tây Vương chủ nhân lên U Hồn Cốc một chuyến. Trước là rước Chu cô nương về, sau nữa là bàn đến việc trước đây. Dẫu gì thời gian hẹn trước cũng đã cận kề.
Chu Kiếm Sinh hiểu Phi Bất Thiều nhắc nhở chuyện gì rồi. Lão bèn chép miệng:
- Nhờ Phi hộ pháp trở về bẩm báo với U Hồn giáo chủ, nhất định lão phu sẽ đến trong vài hôm nữa.
Âm Hồn Đoạt Mạng Phi Bất Thiều tỏ ra cung kính:
- Đa tạ Tây Vương chủ nhân đã nhận lời. Tại hạ sẽ về bẩm báo lại. Xin phép cáo lui.
Tây Vương Chu Kiếm Sinh cản lại:
- Phi hộ pháp đã đến hay là cứ vào nội xá dùng chén trà giải khát rồi hãy trở gót?
Âm Hồn Đoạt Mạng Phi Bất Thiều lắc đầu đáp:
- Đa tạ tấm chân tình của Tây Vương chủ nhân, tại hạ không thể, bởi vâng lệnh giáo chủ sau khi đến đây xong việc là phải lập tức trở về bổn giáo phục mệnh, không được chậm trễ.
Nói xong vòng tay vái chào Tây Vương Chu Kiếm Sinh một cái, rồi cùng hai đệ tử phóng người bỏ đi.
Lý Mạc Thu hứ rõ to một tiếng:
- Rõ ràng là Ưng Vương Ngũ Sát muốn đè chúng ta mà. Hắn muốn mượn tiểu thơ để bắt buộc chủ nhân hợp tác với y.
Từ Mậu Trung gắt giọng:
- Thật tức chết đi được, Tây Vương phái sao chịu cho hắn sai khiến.
Tam Sát Miêu Vi Thức nhìn qua Chu Kiếm Sinh, vòng tay:
- Chủ nhân, Tây Vương phái ta có hơn ba mươi sáu bộ (một bộ vào thời đó khoảng trên một ngàn người, một phân cục có trên một trăm người) người đông như vậy há sợ bọn U Hồn Cốc hay sao?
Lý Mạc Thu gật đầu, nói hùa theo:
- Phải đó, chúng ta sẽ dẫn thuộc hạ đến san bằng U Hồn Cốc ra thành bình địa cứu lấy tiểu thơ.
Tây Vương Chu Kiếm Sinh đưa tay ngăn lại, nói:
- Các ngươi cho như vậy là thượng sách hay sao? Doãn Chí Bình đâu phải là hạng người đơn giản như các ngươi nghĩ đâu?
Từ Mậu Trung bèn thốt:
- Chủ nhân, ta phải làm sao đây?
Tây Vương Chu Kiếm Sinh vuốt chòm râu, đôi mắt nheo lại, suy nghĩ và nói:
- Ưng Vương Ngũ Sát bắt giữ Chu nhi chẳng qua là muốn ta hợp tác với hắn mà thôi.
Miêu Vi Thức nhíu mày:
- Chủ nhân nhận lời với hắn hay sao?
Tây Vương Chu Kiếm Sinh quắt mắt:
- Ta còn cách để lựa chọn hay sao? Đó là cách vẹn toàn nhất để cứu Chu nhi ra. Vả lại hợp tác với Doãn Chí Bình dẫu gì cũng không có hại.
Lý Mạc Thu bèn nói:
- Ý chủ nhân là...
Tây Vương Chu Kiếm Sinh thốt khẽ:
- Ưng Vương Ngũ Sát sở dĩ muốn ta hợp tác chẳng qua là gã muốn lợi dụng vào ba mươi sáu Bộ của ta, người đông lại rãi khắp Giang Tây, Giang Bắc. Vậy tại sao ta không lợi dụng trở lại thanh thế của U Hồn Cốc để mưu đồ việc lớn cho mình.
Ba gã hộ pháp cau mày, có vẻ tư lự và cùng nói:
- Chủ nhân muốn...
- Sau này các ngươi sẽ rõ. Giờ Tam Sát Miêu Vi Thức sửa soạn cùng ta đến U Hồn Cốc. Bổn phái ta giao lại cho Lý, Từ hai ngươi canh giữ.
Tất cả cúi đầu nhận lệnh.
- Dạ, thuộc hạ đã rõ!
Tây Vương Chu Kiếm Sinh nói tiếp:
- Ta vào sửa soạn ít vật dụng rồi lên đường ngay.
Nói đoạn y quay lưng bỏ đi vào bên trong.
* * *..
Tại sảnh đường của U Linh Điện, ở hàng ghế dành cho khách, Khổng Tước trang chủ Ngụy Thế Quân đang ngồi, sau lưng gã là hai tên Khổng Lam và Khổng Hắc. Hai gã đứng khoanh tay bất động như hai pho tượng.
Phía trên cao, nơi có trải vải gấm màu đỏ phủ dưới đất, Ưng Vương Ngũ Sát Doãn Chí Bình cũng đang ngồi ở chiếc ghế bành lớn. Sau lưng ghế là tấm trướng bằng loại vải gấm thượng hạng treo dài từ trên cao xuống tận mép đất.
Chính giữa tấm trướng có thêu hình một con chim ưng đang vỗ cánh tung bay bằng một loại chỉ thêu cực đẹp màu vàng, càng làm nổi bật trên nền vải màu đỏ của tấm trướng.
Con chim ưng thoạt trông rất là sinh động, nếu có ai đó chỉ nhìn thoáng qua có thể sẽ lầm tưởng đó là một con chim thật.
Khổng Thiện Vương vòng tay nói:
- Giáo chủ, chẳng hay cho dời tại hạ tới U Hồn Cốc này là có chuyện gì chỉ giáo.
Doãn Chí Bình cười lạt đáp:
- Khổng trang chủ chớ có nói vậy, sở dĩ hôm nay tại hạ cho mời trang chủ tới bổn giáo là có một việc cần thảo luận.
- Giáo chủ cần thảo luận điều gì xin cứ nói.
Doãn Chí Bình bèn thốt:
- Từ lúc chúng ta cùng nhau hợp sức quyết chống lại quần hùng, phát hưng giáo phái, so về lực lượng chúng ta có hơn, song về thực chất thì chúng ta còn thua họ.
- Tại hạ còn chưa rõ lắm ý của giáo chủ muốn nói gì?
Doãn Chí Bình chép miệng:
- Thật ra cho đến ngày hôm nay chúng ta chưa thể chấn chỉnh võ lâm là bởi Chấn Thiên Kiếm vẫn bặt vô âm tín. Đó là điều mà ta chưa thể xưng bá xưng hùng.
Khổng Thiện Vương Ngụy Thế Quân cất giọng:
- Gần đây có tin đồn Chấn Thiên Kiếm xuất hiện ở thành Lạc Dương. Tại hạ có cho thủ hạ tới dò la nhưng đến nay vẫn chưa có tin gì chắc chắn!
Doãn Chí Bình nghĩ ngay trong đầu:
"Thì ra gã cũng có ý tìm Chấn Thiên Kiếm. Mình phóng tin lần này cũng thu được một kết quả tốt. Ít ra cũng rõ được lòng dạ của gã thế nào.".
Tuy nghĩ như vậy, nhưng Doãn Chí Bình cũng nói:
- Tại hạ cũng có nghe qua tin đó, chính vì vậy muốn nhờ trang chủ giúp cho một việc.
Khổng Thiện Vương Ngụy Thế Quân bèn nói liền:
- Có việc gì giáo chủ cứ nói.
- Từ lúc có tin Chấn Thiên Kiếm ở Lạc Dương thành, rất nhiều cao thủ võ lâm bốn phương tụ hội về đó. Trong số này có một người tại hạ rất lưu ý.
Ngụy Thế Quân cau mày:
- Là ai vậy?
- Một người bịt mặt mà cho đến hôm nay tại hạ chưa rõ danh tánh.
Ngụy Thế Quân ngạc nhiên hỏi:
- Tại sao giáo chủ lại có ý quan tâm đến người bịt mặt này?
Doãn Chí Bình cười nhạt:
- Thật ra tại hạ đều chú ý tất cả những ai có mặt tại Lạc Dương thành. Nhưng cao nhân bịt mặt này là đáng để quan tâm.
Ngụy Thế Quân chép miệng:
- Nghe giáo chủ gọi người bịt mặt này là cao nhân, chắc có lẽ võ công của người này rất cao thâm?
- Có thể nói như vậy, bởi giáo đồ của bổn giáo đã từng chạm trán qua.
Ngụy Thế Quân nhăn mặt:
- Như vậy sẽ bất lợi cho ta rồi.
- Cao nhân này còn hẹn ngày rằm tháng này sẽ tới U Hồn Cốc.
Ngụy Thế Quân chớp mắt, thốt:
- Chúng ta chưa rõ cao nhân này là thù hay bạn, như vậy sẽ đối phó ra sao?
Doãn Chí Bình chậm rãi đáp:
- Chính vì vậy tại hạ muốn nhờ trang chủ giúp cho một tay, sớm điều tra xem cao nhân đó là ai?
- Thì ra là vậy!
Ngụy Thế Quân gật nhẹ đầu, rồi bụng bảo dạ:
"Hoá ra Doãn Chí Bình muốn mượn tay mình để xác minh vị cao nhân xem là ai?
Hắn cũng ranh ma lắm, nếu có chuyện gì xảy ra thì mình sẽ là bình phong gáng hết kiếp nạn cho hắn. Đúng là mượn tay người đánh bóng.".
Trong bụng nghĩ vậy, bên ngoài Ngụy Thế Quân vẫn cười tươi, cất giọng:
- Tưởng là chuyện gì, về vấn đề này giáo chủ cứ để cho tại hạ lo, nội trong một cử ( ngày) sẽ có tin báo về.
Doãn Chí Bình lật đật tỏ ra cảm kích, chấp hai tay vái một cái:
- Được trang chủ ra tay giúp đỡ như vậy thì còn gì bằng, tại hạ vô cùng đa tạ.
Ngụy Thế Quân khoát tay:
- Chớ có khách sáo làm gì. Chúng ta là người một nhà, sau này phú quý vinh quang cùng hưởng. Chỉ mong sao giáo chủ đừng quên tại hạ là được rồi.
- Ơ kìa! Sao trang chủ lại nói thế? Doãn Chí Bình này đâu phải là hạng người bội tín bội ước hay sao.
Ngụy Thế Quân bật cười:
- Nếu vậy thì còn gì bằng.
Chợt bên ngoài có gã giáo đồ chạy vào, trông gã có vẻ hốt hoảng lắm.
- Bẩm giáo chủ, lại có chuyện nữa rồi.
Doãn Chí Bình nhíu mày, quát:
- Lại xảy ra chuyện gì nữa?
Gã giáo đồ cúi đầu không dám nhìn lên, hắn nói:
- Tống cô nương lại nổi giận. Nhuỵ hộ pháp và Nam hộ pháp sai tiện nhân đến bẩm báo.
- Lui mau!
Gã giáo đồ nhận lệnh và cứ thế thụt lùi mà lui ra ngoài.
Ngụy Thế Quân nhướng cao đôi chân mấy hỏi:
- Không biết vừa rồi gã môn nhân nói đến Tống cô nương nào vậy?
Doãn Chí Bình từ từ nói:
- Không giấu gì trang chủ, Nhụy Ngọc Miêu của bổn giáo bị trúng độc của Đường môn nên tại hạ có mời Tống Kim Bình cô nương đến bổn cung để trị liệu.
- Tống Kim Bình nào? Có phải là Tống tiểu thơ con của Quan Hi Vương Tống Tiểu Ngọc?
Doãn Chí Bình gật đầu:
- Trang chủ quả nhiên là tinh tường, thật đúng vậy không sai.
Bất chợt Ngụy Thế Quân bật cười, Doãn Chí Bình lấy làm lạ hỏi:
- Chẳng hay có chuyện gì mà trang chủ lại cười như vậy?
Ngụy Thế Quân thốt:
- Giáo chủ thật khéo nói chơi. Tống Tiểu Ngọc xưa nay đâu có quan hệ gì với Tứ Xuyên Đường môn, sao lại có chuyện Tống Kim Bình biết thuật giải độc của Đường môn?
Doãn Chí Bình cũng cười lạt đáp:
- Trang chủ nói vậy cũng phải, nhưng kỳ thực đây là chuyện có thật. Sau này tại hạ sẽ kể lại mọi chuyện cho trang chủ nghe.
Nói đoạn y đứng lên, cao giọng:
- Người đâu?
Lập tức Âm Hồn Đoạt Mạng Phi Bất Thiều từ sau tấm rèm ở phía tả bước ra, cúi đầu:
- Thuộc hạ đang đợi lệnh.
Doãn Chí Bình dõng dạc thốt:
- Ngươi hãy đưa trang chủ về phòng ngơi nghỉ.
- Dạ!
Âm Hồn Đoạt Mạng Phi Bất Thiều xoay qua Khổng Thiện Vương:
- Xin mời Khổng trang chủ theo tại hạ.
Ngụy Thế Quân đứng lên vòng tay chào Doãn Chí Bình:
- Tại hạ cáo từ.
Rồi theo chân Âm Hồn Đoạt Mạng Phi Bất Thiều rời khỏi U Linh Điện.
Doãn Chí Bình chờ Ngụy Thế Quân đi khuất hắn mới rời chỗ đi về hướng đông.
Giữa lúc này, tại phòng của Tống Kim Bình, nàng cầm chắc con dao nhỏ và để vào cổ của mình.
Nàng nhìn Nhuỵ hộ pháp và Nam hộ pháp rồi nói:
- Nếu hai vị không gọi U Hồn giáo chủ tới, tiểu nữ sẽ xuống tay đó.
Kim Ma Ngân Tiêu Nam Cung Bát xua tay:
- Tống cô nương không nên làm vậy, có gì từ từ thương lượng vẫn được kia mà.
Nhụy Ngọc Miêu cũng nói:
- Chúng tôi đã cho người đi mời giáo chủ rồi, người sẽ đến trong chốc lát. Tống cô nương hãy bình tĩnh lại.
Chợt bên ngoài có tiếng vọng vào:
- Giáo chủ tới!
Cánh cửa phòng được hai gã môn đồ bên ngoài mở toát ra. Chúng cúi đầu khi Doãn Chí Bình bước vào.
Kim Ma Ngân Tiêu Nam Cung Bát và Nhụy Ngọc Miêu đồng cúi đầu:
- Bái kiến giáo chủ!
Doãn Chí Bình khoát tay ý bảo miễn bái rồi nhìn qua Tống Kim Bình.
- Tống cô nương có gì phẫn uất mà phải làm như vậy?
Thấy đã có U Hồn giáo chủ, Tống Kim Bình vội bỏ dao xuống. Nàng cất giọng:
- Tiểu nữ muốn giáo chủ giữ đúng lời đã hứa.
- Ta đã hứa gì với Tống cô nương vậy?
Tống Kim Bình nói:
- Khi đưa tiểu nữ về đây, giáo chủ có hứa trước mặt Thiên Trung và Cao Phi Trí là sau khi xong việc sẽ thả tiểu nữ ra kia mà?
- Phải, ta có hưa với Tống cô nương như thế.
Tống Kim Bình liền nói:
- Vậy tại sao hôm nay giáo chủ không giữ lời hứa?
Ưng Vương Ngũ Sát Doãn Chí Bình thốt:
- Nhưng Tống cô nương có làm xong việc đâu mà đòi ta thả ra?
- Giáo chủ dẫn tiểu nữ về đây chẳng qua là muốn tiểu nữ giải độc cho Nhụy Ngọc Miêu thì nay đã xong rồi.
Doãn Chí Bình nói:
- Đó chỉ là một phần.
Tống Kim Bình nói:
- Phải chăng phần còn lại là giáo chủ muốn tiểu nữ ghi lại cuốn Đường môn độc kinh?
Doãn Chí Bình gật đầu:
- Quả nhiên là như thế.
- Giáo chủ cũng biết rằng tiểu nữ không thể làm điều đó kia mà!
Doãn Chí Bình bật cười:
- Tại sao Tống cô nương cho rằng mình không thể làm điều đó?
Tống Kim Bình từ tốn nói:
- Đường môn độc kinh là bí quyết giải độc cũng như sử dụng độc. Đây là bí mật của Tứ Xuyên Đường môn, đâu thể tiết lộ ra ngoài. Làm sao tiểu nữ dám làm bậy.
Nhụy Ngọc Miêu lên tiếng:
- Tống cô nương lời nói không đúng với việc làm, vậy tại sao cô nương lại giải độc cho tôi?
Tống Kim Bình đáp:
- Cứu người như cứu hỏa, vả lại tiểu nữ là một thầy thuốc, việc cứu người là đúng với trách nhiệm. Như vậy có gì là sai?
Nhụy Ngọc Miêu lại hỏi:
- Nhưng đó là cách giải độc của Đường môn kia mà?
- Chính vì vậy mà tiểu nữ đã mạo phạm môn qui của Đường môn, nên nhất quyết không thể tiếp tục sai phạm.
Nam Cung Bát chép miệng:
- Đã phạm một lần thì sai thêm một lần nữa có sao đâu?
- Nói như các hạ đây thì tiểu nữ đừng cứu Nhụy cô nương sẽ hay hơn chứ gì?
Kim Ma Ngân Tiêu Nam Cung Bát xua tay:
- Tất nhiên ý của tại hạ không phải là vậy.
Tống Kim Bình cao giọng có vẻ dứt khoát:
- Cho dù các vị có nói gì đi chăng nữa thì tiểu nữ không bao giờ nói ra, dù một chữ của Đường môn độc kinh.
- To gan.
Ưng Vương Ngũ Sát Doãn Chí Bình gắt giọng rồi quắt mắt nhìn Kim Bình:
- Tống cô nương đừng làm cho ta phải nổi giận sẽ không có lợi.
- Cho dù giáo chủ có nổi giận cũng vậy mà thôi. Tiểu nữ đã nói là làm.
Nhụy Ngọc Miêu thốt:
- Tống cô nương không sợ chết à?
- Tiểu nữ sợ thì sẽ được tha hay sao?
Doãn Chí Bình bật cười khanh khách:
- Tống cô nương thông minh lắm, thảo nào trí nhớ hơn người. Nhưng ta nói cho cô nương được biết, nếu không chịu ghi chép lại thì suốt đời sẽ bị giam giữ ở đây.
Dứt lời hắn quay lưng bỏ đi ra ngoài, hai gã hộ pháp cũng lật đật đi theo.
Còn lại một mình, Tống Kim Bình ném con dao xuống đất rồi úp mặt vào hai tay khóc ròng. Nàng không ngờ số phận của mình lại truân chuyên đến như vậy.
Khóc một hồi cũng thấm mệt, Tống Kim Bình bèn bước tới ghế ngồi xuống.
Bất chợt nàng nghe có tiếng động khẽ ở phía bên hông, bèn xoay đầu nhìn ở hướng cửa sổ, chợt thấy có một người dùng thuật khinh công phóng vào và đáp nhẹ xuống, cách Tống Kim Bình một đoạn.


Tống Kim Bình hốt hoảng lùi lại, bởi nàng chưa rõ người lạ là ai, tốt xấu ra sao và vào đây để làm gì?
Tống Kim Bình nép người cạnh giường, trố mắt nhìn người lạ. Nàng quan sát thấy người này vận võ phục đen bó sát người, che kín cả mặt mày.
Thoạt đầu nàng ngỡ người này là kẻ bịt mặt dạo nọ xuất hiện ở quán trọ, nơi mà nàng đã bị Nhụy Ngọc Miêu khống chế. Nhưng nhìn kỹ lại thì tầm thước nhỏ con hơn gã nọ, dáng vóc trông giống một nữ nhi.
Tống Kim Bình thu lấy can đảm và cất giọng hỏi:
- Vị huynh đài là ai, sao dám vào đây?
Đến chừng người nọ cất giọng trả lời, Kim Bình mới biết là nữ:
- Tống cô nương đừng sợ, tại hạ vào đây là có ý tốt.
Thanh âm tuy rất trong, song vì bị khuôn vải che kín cả miệng nên khẩu âm phát ra nghe rất lạ.
Tống Kim Bình không thể đoán được là ai, nàng lại hỏi:
- Nhưng cô nương vào đây làm gì?
- Chứ không phải Tống cô nương muốn rời khỏi đây sao?
Tống Kim Bình nhướng mày:
- Thì ra cô nương vào đây là để đưa tôi đi trốn?
- Việc đó bất tất phải hỏi, chúng ta rời khỏi đây ngay.
Người nọ bước tới toan nắm tay Tống Kim Bình nhưng nàng đã lùi lại.
- Làm sao tiểu nữ tin rằng cô nương vào đây là để giải thoát cho mình.
Người nọ thốt:
- Vậy Tống cô nương cho tại hạ vào là vì chuyện gì? Nếu muốn hại cô nương thì tại hạ đã ra tay rồi đâu cần dài dòng.
Tống Kim Bình gật đầu rồi nhủ thầm:
- Vị cô nương này nói cũng phải, mình là kẻ yếu đuối không một chút võ công, nhìn cách phi hành của người này biết là tay lợi hại, nếu muốn hại mình thì có khó khăn gì đâu, chẳng khác gì lấy món đồ trong túi vậy. Ở lại chưa chắc đã an toàn, chi bằng cứ đánh liều theo vị cô nương này, biết đâu là điều hay.
Nghĩ đoạn, Tống Kim Bình nhìn sang người lạ, thốt:
- Nhưng đây là cấm địa của U Hồn Cốc làm sao chúng ta có thể thoát được. Vả lại người của U Hồn Cốc canh gác nghiêm ngặt.
Người lạ cười lạt:
- Tại hạ đã vào đây được tất phải trở ra được, có xá gì một U Hồn Cốc mà dẫu rằng là chín tầng địa ngục cũng không giữ chân tại hạ được.
- Nếu cô nương đã nói vậy, tiểu nữ quyết theo cô nương một phen xem sao.
Người lạ bèn thốt:
- Vậy chúng ta rời khỏi đây ngay càng sớm càng tốt.
Tống Kim Bình gật đầu rồi cùng người nọ đẩy cửa bước ra bên ngoài.
Họ đi dọc theo hành lang, rão bước thật khẽ đến một đoạn rẽ.
Bất chợt người nọ đẩy Tống Kim Bình sang một bên nép vào bờ tường, vì có hai gã giáo đồ đi tuần sắp bước ngang qua.
Chờ cho hai gã tuần canh đi ngang, bất thình lình người nọ phóng ra.
Thủ pháp cực kỳ nhanh nhẹn, chỉ thấy cánh tay phát động một cái, "bốp, bốp", đã thấy hai thân người ngã xuống không một tiếng la nào hết.
Người nọ xuất thủ cực nhanh đến nổi Tống Kim Bình chưa kịp nhìn là mọi chuyện đã an bày xong rồi.
Sau khi hạ xong hai gã tuần canh, người nọ dùng một chân đá văng một tên vào góc tường gần đó, nơi ấy được trồng mấy dãy phù dung. Còn tên còn lại, người nọ kéo lết bỏ vào một góc tối.
Xong việc, người nọ nhìn thấy Tống Kim Bình gật nhẹ đầu, ý bảo nàng đừng lo sợ gì hết và hãy tiếp tục đi.
Họ đi hết dãy hành lang thì dẫn ra một cái sân rộng.
Tại đây, được xây một cái hồ khá lớn, có cầu bắt ngang. Phía bên trong là một hòn non bộ cao độ vài thước. Đất trống xung quanh thì được trồng nhiều loại hoa đẹp.
Người nọ lên tiếng:
- Qua sân này là có con đường mòn, đi hết con đường ấy là coi như chúng ta thoát.
Tống Kim Bình lắng nghe, nàng có cảm giác như người lạ này rất quen thuộc đường đi nước bước.
Cả hai bước đi ra tới giữa sân thì có tiếng cười vang dội và có bóng người phóng xuống, và một số môn đồ ở các hướng chạy tới bao lấy hai người vào giữa.
Người vừa xuất hiện chính là Kim Ma Ngân Tiêu Nam Cung Bát. Hắn nhìn vào mặt người lạ như để soi mói xem là ai, nhưng đôi mắt của gã không tài nào nhận ra được.
Hắn mỉm cười và cất giọng:
- Các hạ là cao nhân ở đâu sao dám ngang nhiên xông vào bổn giáo gây náo loạn?
Người nọ hứ rõ một tiếng:
- Ngươi chưa đủ tư cách để cho ta trả lời.
Kim Ma Ngân Tiêu Nam Cung Bát có vẻ giận dữ, hắn nghiến răng:
- Các hạ ngang tàng đột nhập bổn giáo và còn đánh gục hai giáo đồ, tại hạ thiết nghĩ chuyện này khó bỏ qua được lắm.
- Không bỏ qua thì sao? Ngươi làm gì được ta?
Tống Kim Bình nói khẽ:
- Cô nương, liệu chúng ta có thể thoát được không?
- Yên tâm, tại hạ sẽ dẫn Tống cô nương rời khỏi đây.
Nam Cung Bát cười lạt:
- Tại hạ nghĩ các hạ sẽ không bao giờ thực hiện được điều đó.
Dứt lời hắn phát tay, lập tức mấy gã giáo đồ vung đao, kiếm phóng tới.
Người nọ bèn đẩy nhanh Kim Bình ra phía sau rồi rút kiếm ra quét một đường kiếm đẩy lùi đám môn đồ.
Bọn môn đồ bèn bao lấy người nọ vào giữa vòng vây. Chúng di chuyển từ từ chung quanh mà người nọ là tâm điểm để chúng mục kích.
Chợt người nọ chủ động hét lên một tiếng, thanh kiếm trên tay huy động múa ra mấy đường tuyệt đẹp nhắm vào hai gã phía trước.
Nhận thấy thế kiếm của đối phương quá lợi hại, kiếm quang bao phủ cả một vùng.
Hai gã môn đồ không dám phản đòn, liền nhảy lùi ra ngoài.
Nhưng bù vào đó hai gã phía sau lại múa đao phóng vào, đâm thẳng vào lưng đối phương.
Nghe gió lộng phía lưng, người nọ bèn trở bộ nhún chân bay vọt lên cao di động thân ảnh, đảo lộn một vòng trên không. Mũi kiếm lóe lên một vết sáng như ánh sáng bàn bạc lấp lánh.
Kim Ma Ngân Tiêu Nam Cung Bát biết rõ đám môn đồ không đáng là đối thủ của người nọ, hắn bèn quát to:
- Lùi mau!


Đám môn đồ nhận lệnh lập tức lùi ra, còn bản thân Nam Cung Bát thì phóng vào, thuận tay hắn chụp lấy thanh đao của gã môn đồ và ra đòn.
Người nọ thấy Nam Cung Bát phóng kiếm đánh mình, nên trở tay kiếm gạt một cái, "choáng" một tiếng, hai món binh khí chạm nhau, và cả hai cùng lùi lại.
Kim Ma Ngân Tiêu Nam Cung Bát mắt nhìn người lạ đầy vẻ ngạc nhiên. Có lẽ hắn không thể ngờ đối phương của mình lại có một nội lực ghê gớm đến như vậy.
Còn người nọ cũng chấn động toàn thân không ít, song nét mặt ra sao thì không ai biết bởi khuôn lụa che ngang mặt đã cản đi tầm quan sát của người khác đối với người nọ.
Quả nhiên một bên là tay lão luyện ghê gớm, một đằng lại cao thâm kiếm pháp.
Bên tám lạng, người nửa cân, ngang sức cân đồng.
Cả hai giao đấu qua lại được hai mươi chiêu cân sức, chưa bên nào chiếm được thế thượng phong.
Người nọ nôn nóng trong lòng vì sợ kéo dài sẽ bất lợi và U Hồn giáo chủ xuất hiện sẽ càng thêm rắc rối.
Nghĩ đến điều đó, y vội hét lên một tiếng, vung kiếm đâm vèo vèo luôn mấy nhát.
Kim Ma Ngân Tiêu Nam Cung Bát từ lúc giao đấu với người lạ, hắn có ý dò la thân thế của đối phương qua các chiêu kiếm. Song hắn nhận ra một điều là địch thủ của mình rất dè dặt và tinh khôn khi sử dụng kiếm pháp, không hề để lộ ra một chút sho nào cho gã nhận đoán được mình là ai.
Thủy chung là Kim Ma Ngân Tiêu Nam Cung Bát vẫn mù tịt về đối thủ, nhưng có một điều mà hắn còn nhận ra được là kiếm pháp của địch thủ chẳng có gì cao siêu lắm, toàn là những đường kiếm đơn giản.
Thật ra Kim Ma Ngân Tiêu Nam Cung Bát đâu có ngờ, sở dĩ người nọ ra tay đánh mấy thế kiếm sơ sài là vì không muốn đem sử dụng tuyệt học ra để giao đấu, bởi như vậy sẽ bị lộ chân tướng.
Bằng lòng với suy nghĩ của mình, Kim Ma Ngân Tiêu bèn hừ lên một tiếng rõ to, thanh đao liên tiếp phản công và dùng các thế đánh của mình vây hãm đối thủ.
Người nọ cười khẩy, vung thanh kiếm hoa lên một đường. Ánh kiếm mờ ảo tựa như một vòng tròn bàng bạc ánh quang.
Nam Cung Bát giật mình lùi lại rồi nghĩ bụng:
"Mình quen sử dụng Tiêu để giao đấu, nếu dùng binh khí không quen dễ bị đối phương khống chế.".
Nghĩ xong, hắn ném cây đao qua một bên, đồng thời rút cây tiêu bằng vàng pha với loại thép tốt cầm tay, rồi múa một vòng.
Tiêu phong vút nghe rợn cả tai.
Người nọ bèn thốt:
- Tại hạ nghe nói các hạ nổi danh cũng nhờ cây tiêu này, hay là hôm nay để cho tại hạ hân hạnh được xem qua Tiêu pháp của các hạ được không?
Kim Ma Ngân Tiêu Nam Cung Bát gằn giọng:
- Tại hạ sẽ làm cho các hạ vừa lòng.
Lời nói vừa dứt, đã thấy chiếc tiêu trên tay Nam Cung Bát xoay tròn đánh tới.
Đường tiêu múa ra mỗi lúc một mau lẹ, gã thi triển Tung phong tiêu pháp, chỉ thấy những luồng kim quang lấp loáng bao vây lấy người nọ trong vòng ánh tiêu.
Bấy giờ người nọ mới thấy rõ sự lợi hại của tiêu pháp Nam Cung Bát, bèn nhủ trong đầu:
"Thảo nào giang hồ không đặt ngoại hiệu Kim Ma Ngân Tiêu, thật xứng đáng với danh hiệu đó.".
Người nọ thấy mắt mình như hoa lên, cứ tưởng như có hàng mười mấy cây tiêu từ bốn mặt tám phương phóng đến tới tấp.
Người lạ bèn vội vung kiếm thành đường vòng tròn để bảo vệ thân thể. Vận dụng nhãn lực quan sát đường tiêu của đối phương.
Vừa đánh vừa nghĩ cách thoát thân, người nọ bất thình lình lùi lại, đột ngột xoay người một cái, tay trái ném ra một vật gì đó, rồi nắm lấy tay Tống Kim Bình lao về phía con lộ nhỏ sau sân.
Kim Ma Ngân Tiêu thấy đối phương ném ra một vật, thoạt đầu ngỡ đối phương dùng ám khí. Nhưng khi thấy một lớp bụi màu đen như bụi than tỏa ra, hắn lập tức la to cảnh báo cho đám môn đồ biết.
- Khổng Mê U Hương Phấn! Tránh mau.
Cả đám môn đồ không ai bảo ai, mạnh người nào người nấy lo tìm chỗ nhảy đi.
Chừng khi khói tan hết nhìn lại, Tống Kim Bình và người lạ đã chạy mất. Kim Ma Ngân Tiêu Nam Cung Bát vội vàng quát:
- Đuổi theo mau, không được để cho bọn chúng thoát.
Tất cả hùa nhau phóng qua con đường mòn, chạy đuổi theo phía sau.

 

<< Lùi - Tiếp theo >>

HOMECHAT
1 | 1 | 109
© Copyright WAPVN.US
Powered by XtGem.Com