Phương Lâm nói xong lại chiếc bàn rót ra một ly nước rồi bưng lại đưa tới trước mặt Bất Nghi: - Sư huynh, uống chén thuốc này đi đã. - Ta không uống nữa đâu! - Bất Nghi đại sư bỗng trả lời: - Sư huynh không tin tưởng hay sao? Hay là sư huynh sợ... - Ta còn gì nữa phải sợ? - Bất Nghi nói, cặp môi khô héo bỗng khẽ cười. Con đường ta đã chọn, cảnh giới ta đang theo thật là tuyệt vời còn muốn gì hơn nữa? - Thế tại sao sư huynh? - Ngươi muốn gì ở ta, ta chẳng có gì cho ngươi cả. Giờ đây ta chẳng cón oán hận với bất cứ ai bởi vì đã thấu triệt được lẽ sinh tử luân hồi nên mọi oán hận, ta đâu có để trong lòng... Ngươi cứ yên tâm! Nhưng ngươi hãy thú nhận trước mặt ta thôi. Có phải ngươi đã.... đầu độc ta không? Chu Cẩm Sơn lạnh toát cả người không ngờ sự việc lại diễn biến như thế. Thì ra Phương Lâm lần trước ở đại hội Cái Bang ở Kim Sơn trấn lão không bị trúng độc là vậy! Phương Lâm thấy Bất Nghi hỏi câu đó, lão không hề đổi sắc mặt trả lời thật khẽ: - Sư huynh đã tha thứ cho tiểu đệ thì tiểu đệ đâu dám chối. Điều đó quả có thật.... song cũng vì.... đại cuộc mà thôi...... - Vì đại cuộc? - Bất Nghi đại sư nhếch mép cười nhạt - Vậy ta cám ơn ngươi, trước kia ta cứ nghĩ ngươi tham lam chức vị chưởng môn! - Sư huynh hiểu cho đệ thì đệ vô cùng sung sướng - Phương Lâm vội vã nói - Sư huynh tuy võ công vao hơn đệ nhưng lại thiếu quả quyết vì thế từ lúc sư huynh lên nhận chức chưởng môn, thanh thế của Thiếu Lâm ta càng ngày càng giảm xuốn, bị giới võ lâm coi thường. Nếu như sư huynh chịu đưa ấn nhường cho đệ, lại truyền thụ khẩu quyết Đạt Ma Công, đệ hứa sẽ... - Thôi đủ rồi! Ngươi đừng làm ta thêm mệt mỏi nữa! - Bất Nghi điềm đạm nói - Ngươi nói qua nói lại chẳng qua chỉ vì "mình" mà thôi, ngươi tu hành kỵ nhất là sân si, ngươi chẳng hiểu rõ hai chữ "Vô ngã" là gì rối chứ? - Sư huynh lại thuyết giảng đạo lý cho đệ nghe rồi - Phương Lâm kiên nhẫn nói - Nếu sư huynh thích đạo lý thì đệ nói đạo lý cho mà nghe! Sư huynh nói không tham quyền uy sao vẫn khăng khăng giữ lấy chức chưởng môn mà không chịu truyền người khác. Phải chăng đấy là không "Tham"! - Ta không cần cái chức chưởng môn - Bất Nghi ôn tồn nói - Ngươi đã hiểu lầm ta rồi, đó chỉ vì ta làm theo di huấn của sư phụ.... Lão nói rồi lấy trong người ra một cuộn giấy đã vàng ố rồi đưa cho Phương Lâm, rồi nói tiếp ; - Ngươi hãy đọc đi! Phương Lâm mở tờ giấy ra coi thấy có mấy hàng chữ: "Lưu Di Đệ Tử" (để lại cho đệ tử). Ta Pháp Tương Thiền Sư trước lúc được về với Phật Tổ có mấy dòng cho các đệ tử được biết. Bất Nghi sẽ thay ta nắm quyền chưởng môn, chấn chỉnh môn qui. Hoằng Dương Phật Pháp, ngõ hậu làm cho Thiếu Lâm ngày càng rạng rỡ. Tất cả các đệ tử phải tuân theo di huấn này! Pháp Tướng Thiền Sư. Phương Lâm đọc xong gập tờ giấy lại rồi cười nhạt: - Cái này ai cũng biết rồi, sư huynh đưa cho đệ xem làm gì? Tại sao bây giờ sư huynh không noi theo sư phụ mà làm thế, truyền lại chức chưởng môn cho đệ có phải hay không? Đệ xin hứa, bảo toàn sinh mạng cho sư huynh... - Bảo toàn sinh mạng cho ta! - Bất Nghi đại sư bỗng nhiên mở to đôi mắt ra. Chu Cẩm Sơn thấy trong cặp mắt lờ đờ vô hồn của đại sư chợt lóe lên một tia thần quang rồi vụt tắt. Bất Nghi nói: - Được! Ta sẽ làm theo lời ngươi! Phương Lâm mừng rỡ nói: - Cám ơn sư huynh, vậy ấn chưởng môn đâu? - Ngươi đừng vội mừn! Ấn tín không phải trao cho ngươi đâu! Mà là cho Tuệ Chân! - Tuệ Chân! - Phương Lâm tức giận nhắc lại - Võ công y sao bằng đệ? - Đúng. Võ công y không bằng ngươi nhưng tâm địa của ngươi hiểm ác như vậy. Ta nỡ lòng nào phụ lòng tiên sư ủy thác mà truyền thụ võ công cho ngươi.... Ngươi hãy gọi Tuệ Chân vào đây cho ta....- Được lắm - Phương Lâm cười gằn. Giọng lão trở nên độc ác: - Sư huynh không trao ấn chưởng môn cho đệ thì đệ cũng chẳng cần.... Đó là tại sư huynh buộc đệ phải dùng thủ đoạn. Bây giờ đệ sẽ cho sư huynh uống một loại thuốc khiến tâm thần mê man không nói được sau đó truyền cho Tuệ Chân vào đây. Đệ sẽ phóng chưởng giết y rồi vu cho y định giết sư huynh và đệ để cướp ngôi chưởng môn. Việc đó thì chỉ có ba người chúng ta biết... Sư huynh thử nói xem, các đệ tử khác sẽ tin ai? Tin y hay tin đệ? - Ngươi.... Ngươi...... - Bất Nghi đại sư giận không nói nên lời - Ngươi dám làm chuyện đó sao? - Tại sao không? - Phương Lâm đắc ý - Nếu sư huynh muốn sư đệ yêu quí của mình bị chết thảm thì cứ việc làm theo ý mình.... Còn nếu...... Bất Nghi đại sư im lặng không nói gì. Một lát sau, lão khẽ nói: - Thôi được ta bằng lòng làm theo ý ngươi! Nhưng với một điều kiện! - Được! Được! - Phương Lâm mừng rỡ nói - Điều kiện gì sư huynh cứ nói ra, đệ sẵn sàng làm theo ý muốn của sư huynh.... Lưu Lệ Quân nóng ruột vô cùng. ® khẽ thì thầm vào tai Chu Cẩm Sơn: - Chu ca, chúng ta xuống hỗ trợ cho Bất Nghi đại sư đi! - Không được đâu! Để xem Phương Lâm giở trò gì đã, hơn nữa mình đang bị mọi người hiểu lầm, nhảy xuống lão sẽ vu cho mình là ám toán chưởng môn thì cãi làm sao cho lại.... Lưu Lệ Quân im lặng không nói gì nữa. Cô nghe tiếng Bất Nghi nói: - Ngươi hãy đưa ta thuốc giải tạm phục hồi công lực thì ta mới có thể truyền thụ khẩu quyết cho ngươi được. - Cái đó thì dễ thôi! Nhưng sư huynh nên nhớ rằng công lực chỉ có phục hồi được một phần rất nhỏ thôi, muốn phục hồi hoàn toàn phải có thời gian. Nếu sư huynh định giở trò với đệ thì không xong đâu! Phương Lâm nói, đoạn móc trong bao ra một gói thuốc bột màu xanh. Lão đổ gói thuốc vào trong một ly nước, lập tức ly nước sùi bọt lên như nước sôi vậy. Lão lắc lắc cho thuốc tan đều rồi hai tay đưa lên làm bộ cung kính - Sư huynh, thuốc đây! Bất Nghi đại sư đưa tay đỡ lấy chén thuốc. Lão đưa lên miệng rồi làm một hơi cạn sạch. Phương Lâm mĩm cười nói - Sư huynh đúng là Bất Nghi, thật quả không sai! Đệ vô cùng khâm phục. Bất Nghi nhắm mắt lại ngồi dưỡng thần. Chỉ trong khoảnh khắc, đỉnh đầu của nhà sư xuất hiện một làn khói trắng. Bất Nghi mở mắt ra nói: - Thuốc của sư đệ thật là tuyệt vời, ta cảm thấy khoan khoái trong người, dường như chất độc đã tiêu tan hết. Ngươi hãy thò tay vào cái bình bông đi! Phương Lâm làm theo lời. Lão thò tay vào trong thấy một vật hình vuông thì cả mừng lấy ngay ra rồi reo lên: - Đúng đây rồi! Đúng đây rồi! Ấn tín chưởng môn, sư huynh tài thật, giấu chỗ này ngay trước mặt đệ mà đệ kiếm mãi không ra... Đa tạ sư huynh. Đa tạ sư huynh! - Lão liến thoắng cám ơn Bất Nghi lia lịa Bất Nghi nói: - Còn bây giờ, dưới cái sập bằng đá dưới chân ta ngồi. Phương Lâm đâu có nghi ngờ gì. Lão tưởng thật cúi xuống thò tay vào song chẳng thấy gì cả. Lão còn đang ngơ ngác bỗng tay phải Bất Nghi đại sư vươn ra. Lão thu hết tàn lực vỗ vào lưng Phương Lâm một cái. Trông cái vỗ thật nhẹ nhàng song thật ra Bất Nghi đã thi triển tuyệt kỷ Án Ma Kinh Đại Pháp, một công phu thượng thừa. Các huyệt Hồn Mê, Dương Cương, Ž Xá, Thần Đường cùng một lúc bị uy hiếp. Giả tủ công lực của Bất Nghi chỉ cần bằng phân nửa lúc bình thường thì bất cứ cao thủ nào bị trúng đòn này cũng phải chết ngay lập tức. Phương Lâm cảm thấy như bị một luồng điện chạy khắp xương sống, lão bật ngửa người ra song cố gượng đứng dậy rồi khiến răng nói: - Bất Nghi! Ngươi... thật hèn, tính âm toán ta.... ta sẽ giết ngươi để trả thù. Lão nói xong nhằm người Bất Nghi phóng chưởng tới. Bất Nghi đại sư bình tĩnh nhắm mắt lại nói: - Thật đáng tiếc, nội lực ta chỉ có một phần nếu không ngươi làm sao sống sót... ta chết nhưng lòng không được thanh thản vì đã không thanh lọc được môn hộ.... Các sư đệ tha thứ cho ta.... Lão nhắm mắt lại chờ chết bỗng nhiên chưởng phong của Phương Lâm bị đẩy chệch sang một bên đánh trúng vào bức tường làm thủng một lỗ to tướng. Rồi từ trên cao hai bóng người nhảy xuống, thân pháp nhẹ nhàng như chiếc lá rụng. Chu Cẩm Sơn vòng tay nói với Bất Nghi: - Đại sư! Vãn bối Chu Cẩm Sơn đã nghe hết cả rồi, xin đại sư yên tâm, tên ác tặc này không làm gì nổi đâu! Cặp mắt Bất Nghi đại sư sáng lên rồi bất ngờ vì vừa rồi lão đã dùng quá sức nên chịu không nổi do độc chất phát tác nên gã vật ra bất tỉnh. Phương Lâm thấy Chu Cẩm Sơn và Lưu Lệ Quân đột nhiên xuất hiện thì đùng đùng nổi giận, lão quát vang: - Tên lỏi con kia - Hôm nay ta sẽ quyết lấy mạng ngươi! Lão trầm người xuống rồi đột ngột phóng chưởng ra. Chu Cẩm Sơn nghĩ bụng: Tuy mình chẳng sợ gì chưởng lực của lão song lúc này cơn giận của lão đang dâng lên cực điểm, nên uy lực không phải tầm thường. Gã lại nhớ tới lời ghi trong bí phổ không nên dùng "chính" đối "chính" như thế chẳng khác gì dùng cương đối với cương khác nào tực sát. Phải dùng "cái trọng" của mình đánh vào "cái khinh" của địch mới là cao thủ. Gã lẩm bẩm "Tả Tam, Hữu Tứ" rồi lạng mình qua một bên tránh chưởng lực của Phương Lâm, tay phải phóng chưởng ra đẩy luồng kình phong của Phương Lâm lên mái nhà. "Bùng" một tiếng, mái nhà bị vỡ tung ra hở hoắc. Phương Lâm thấy gã tránh được thì càng thêm tức giận. Lão quát to: - Tiểu tử hãy đỡ chiêu này của ta xem. Phương Lâm từ từ tiến tới, mỗi bước chân của lão đều in dấu bàn chân xuống nền nhà, chứng tỏ lão đã vận kình lực tới độ chót. Người lão phồng lên, cứng như sắt. Lão đã sử dụng hết sức Liệt Diệm Công, một trong tuyệt kỳ thần công của Thiếu Lâm. Năm ngón tay sắt chụp bắt vào tay Chu Cẩm Sơn. Đây là một công phu cầm nã lợi hại nhất có tên gọi là Long Trảo Thủ, đòn ra nhanh như gió cuốn. Chu Cẩm Sơn lại lạng mình qua trái rồi tiến lên hai bước, theo đúng phương vị và độ số trong Cửu Cung Bộ Pháp rồi dùng ngón tay trỏ điểm vào huyệt "Cự Cốt" nơi bả vai Phương Lâm. Phương Lâm kinh ngạc thấy mình tưởng chừng đã chộp đúng đối thủ đến nơi, bỗng thấy thấp thoáng bóng người bên cạnh, đồng thời kình phong rít lên. Lão là một hảo thủ bậc nhất nên đã kịp thời ứng phó. Lão hạ vai phải xuống hai tay từ dưới đánh ngược lên ra chiêu Xích Phát Liên Quyền nhằm vào ngực đối thủ. Chu Cẩm Sơn bộ pháp lanh lẹ uyển chuyển, gã thu hai tay về định kẹp đầu Phương Lâm bằng chiêu Hiệp Khê Sơn Hải tay tả vỗ vào huyệt Phong Phủ một tử huyệt đằng sau gáy. Điều này ngoài sự tiên liệc của Phương Lâm, từ xưa đến nay mỗi lần ra chiêu này, không một ai có thể thoát được lão. Bỗng thấy Chu Cẩm Sơn ra một chiêu quái dị thì kinh hoảng biết không có lối thoát nên đâm liều húc đầu vào bụng gã. Đó là hạ sách vì chỉ khi nào bị kế mới phải dùng. Lối đánh này người ta gọi là Lưỡng Bại Câu Thương, có nghĩa là cả hai cùng chết trừ khi đối phương chịu rút lui. Chu Cẩm Sơn đã lãnh hội được sâu sắc ý nghĩa của chữ "Biến" trong quyền thuật. Gã đã lường trước được tình huống này nên chiêu ra nửa vời đã thu tay lại. Tay hữu gã chộp vào tay của Phương Lâm rồi xoay một vòng. Gã chỉ dùng rất ít nội lực song Phương Lâm vì đang đà húc tới rất mạnh nên tực lão đã gây nên thảm họa. "Rắc" một tiếng nghe ghê người, cánh tay phải của Phương Lâm gãy rời ra khỏi vai, chỉ còn dính lại một chút da, y như cái cây bị gió thổi mất gốc. Lão thén lên một tiếng đau đớn rồi ngã lăn ra xuống đất Vừa lúc đó mấy chục nhà sư xuất hiện đi đầu là Tuệ Chân. Phương Lâm ra sức nói to: - Các sư đệ, tên tặc này đã giết ta và ám toán sư phụ... Hãy giết nó đi. Tuệ Chân đứng sững người ra không tin một gã thiếu niên và một vị cô nương xinh đẹp nhỏ tuổi lại có thể đánh trọng thương được Phương Lâm đại sư. Tuệ Chân chắp tay trước ngực niệm pháp hiệu rồi nói: - Thí chủ nhỏ tuổi thế này mà thủ đoạn đã độc ác thế thì thật là một thảm họa cho võ lâm. Lão tăng thất lễ. Lão quay lại nói với đồng môn: - Các sư đệ bày La Hán Trận. Chu Cẩm Sơn lo ngại nói với Lưu Lệ Quân - Thật tình chúng ta không muốn gây sự với các vị sư này, họ đều là những con người tốt cả bị mắc mưu của Phương Lâm mà thôi. Cô nương chúng ta hãy cố giải thích xem. Chu Cẩm Sơn nói lớn: - Tuệ Chân đại sư các vị tiền bối đừng có nghe lời Phương Lâm, chính lão mới là kẻ khi sư diệt tổ đấy.... - Ngươi còn dám vu cáo sư huynh của ta sao? - Một nhà sư nói - Chứng cớ còn rành rành ra đây! Ngươi đã đánh gãy tay sư huynh, tội ác này... - Xin hãy nghe vãn bối giải thích - Chu Cẩm Sơn nói - Việc này dài dòng lắm các vị hãy để vãn bối cứu Bất Nghi đại sư đã.... - Ngươi chưa giết chết được chưởng môn của chúng ta thì vẫn chưa hài lòng sao? Chúng ta đâu có ngu dại gì để cho ngươi lường gạt.... Một nhà sư lên tiếng. Biết không thể nào giải thích gì được vào lúc này, Chu Cẩm Sơn nghĩ ra mưu kế gã nói thật lớn cho Lưu Lệ Quân nghe: - Cô nương! Các vị cao tăng đây cứ nhất định không chịu phải trái thì chúng ta phải ra tay vậy. Trận pháp này cũng tầm thường thôi chẳng có chi đáng kể. Tại hạ nói cô nương biết là phá được ngay. Nó có tám cửa án theo Bát Quái là "Hữu, Sinh, Thương, Đỗ, Cảnh, Tử, Kinh, Khai" tương ứng với phương vị quẻ là "Cảnh, Khâm, Cấn, Chấn, Tốn, Ly , Khốn, Đoài" vào cửa Hữu cửa Tử là chết vấn đề phải biết rõ phương vị của nói - Gã nói liến thoáng y như thuộc lòng trong đầu vậy. "Hữu tại Khâm, Sinh tại Cấn, Thương tại Chấn, Đỗ tại Tốn, Kinh tại Ly. Tử tại Khôn, Cảnh tại Đoài, trổ Sinh kím đánh hướng đó trước chiếm được thượng phong...." Lũ đệ tử Thiếu Lâm kinh ngạc há hốc mồm ra nghe. Tuệ Chân kinh hãi thốt lên: - Quả là kỳ nhân, thí chủ người không phải là người của bổn tự sao lại biết rành rẽ đến thế? Lão đâu có biết được, Phổ Hiền vốn là đệ tử Thiếu Lâm. Nên trong bí phổ nói rất kỹ các tuyệt kỷ của phái này làm gì mà Chu Cẩm Sơn không biết? Gã nói với Lưu Lệ Quân: - Việc cần kíp là phải chữa cho Bất Nghi đại sư. Nội lực của huynh và muội có thể cứu được lão. Muội hãy ra cõng đại sư chạy theo, tiểu huynh mở đường cho. Lưu Lệ Quân khen phải cô quay lại phía Bất Nghi đại sư đang còn thoi thóp trên sập. Chu Cẩm Sơn bỗng nghe Lưu Lệ Quân thét lên một tiếng cực kỳ đau đớn, gã giật mình quay lại. Thì ra Phương Lâm đã gượng ngồi dậy lão dùng cánh tay còn lại dứt đứt cánh tay phai đang lủng lẳng trên người rồi dùng làm vũ khí hết sức đập vào lưng Lưu Lệ Quân. Lưu Lệ Quân vì không đề phòng bị đánh trúng một đòn. Cô ngã xoài về phía trước, máu trong miệng không ngớt trào ra. - Ngươi.... - Chu Cẩm Sơn nổi giận thét lớn - Ngươi thật không phải là con người. Gã vung quyền đánh vào ngực Phương Lâm, ra chiêu Mãnh Hổ Thôi Sơn rất thần tốc khiến Tuệ Chân đứng gần cũng không sao can thiệp kịp. Chỉ nghe một tiếng rắc khô gọn, hiển nhiên toàn bộ ngực Phương Lâm đã bị đánh bể nát rồi. Diễn biến này khiến cho Tuệ Chân cũng cảm thấy Phương Lâm ra tay quá độc ác. Lão đứng yên lặng không nói gì cả. Chu Cẩm Sơn bế xốc Lưu Lệ Quân lên thấy mặt cô tái mét, hơi thở yếu thì kinh sợ. Gã thấy các nhà sư đứng vây quanh thì càng thêm tức giận nói: - Các vị! Phương Lâm vừa rồi ra tay vô cùng đê tiện, hẳn các vị cũng thấy. Hành động ấy không xứng đáng một tự hào với một người tu hành... Tại hạ cố gắng giải thích mà các vị không nghe thì đừng trách tại hạ vô lễ.... Thấy mặt gã bi thương. Tuệ Chân vội giơ tay ra hiệu cho các sư đệ lặng rồi nói: - Thí chủ, việc này thì cũng không trách các sư đệ của bổn chùa được vì.... - Lão ngừng lại dường như khó tìm lời giải thích - Thí chủ bây giờ việc đã lỡ rồi bần tăng xin lắng tai nghe đây! - Tất cả mọi âm mưu đều do Phương Lâm bày ra hết - Chu Cẩm Sơn nói - Y mưu đồ chiếm đoạt chức chưởng môn nên đã hãm hại Bất Nghi đại sư, chẳng lẽ các vị không thấy mặc dù đã chữa chạy bao lâu, bệnh tình đại sư có thuyên giảm gì đâu....? - Đúng thế! Đúng thế! - Tuệ Chân trầm ngăm nói. - Vừa rồi, tại hạ và Lưu cô nương bắt gặp hai tên là đệ tử của Thanh Long Bang đứng rình rập bên ngoài đã nghe chúng nói: Khi nào thấy lá cờ màu xanh treo lên thì công việc thành công. Các vị hãy thử đến phòng của Phương Lâm tìm xem y có dấu lá cờ đó không! Tuệ Chân ra hiệu cho một đệ tử thực hành ngay, Chu Cẩm Sơn nói tiếp - Việc thứ ba nữa là trong người của Phương Lâm có dấu ấn tín chưởng môn điều đó chứng tỏ âm mưu của lão đã rõ ràng.... Nghe đến đây Tuệ Chân vội chấp tay lại rồi kính cẩn nói: - Thiếu hiệp, bọn bần tăng quá hồ đồ nên suýt nữa thì đã làm tổn hại đến thiếu hiệp, xin thiếu hiệp miễn thứ... - Đại sư đừng quá khách sáo!- Chu Cẩm Sơn nói - Việc cần kíp lúc này là phải cứu chữa cho Lưu cô nương và Bất Nghi đại sư. - Đúng đấy, đúng đấy - Các nhà sư đồng thanh nói - Thí chủ cứ lo cho Lưu cô nương đi, bọn bần tăng sẽ chăm sóc cho chưởng môn. Chua Cẩm Sơn lại gần thấy Lưu Lệ Quân hơi thở thoi thóp, thì vội vã đặt tay vào ngực Lưu Lệ Quân rồi truyền nội lực thượng thừa vào. Một lúc sau, cặp mắt Lưu Lệ Quân bỗng từ từ mở ra rồi nhìn vào mặt Chu Cẩm Sơn. - Lưu muội! Lưu muội! - Chu Cẩm Sơn khẽ gọi - Muội thấy trong người thế nào? - Tiểu muội, tiểu muội... - Cô nói rất khẽ - Cám ơn Chu ca nhưng... nhưng... vô ích.... - Lưu muội - Chu Cẩm Sơn sợ hãi kêu lên - Muội không chết được đâu mà.... đừng có lo lắng để tiểu ca truyền tiếp chân khí vào cho... - Đừng... Đừng... Chu huynh... vô ích.... muội biết.... không. - Đừng có nói nhảm thế! - Chu Cẩm Sơn nói. Gã bỗng thấy Lưu Lệ Quân đưa tay kéo đầu gã xuống sát mình. Lưu Lệ Quân nói rất nhỏ: - Chu Ca, tiểu muội trên đời này không còn có ai ngoài Chu Ca.... có đúng không? - Đúng, đúng, tiểu huynh cũng chẳng còn có ai thân thích gì nữa đâu ngoài Lưu muội.... Muội cố gắng lên nhé! Lưu Lệ Quân khẽ lắc đầu cố nói tiếp: - Chu ca, Chu ca nói có thật lòng không? - Thật mà, muội không tin sao? - Thế thì được rồi.... muội đã hoàn toàn mãn nguyện... Muội... Muội.... đây.... xin lỗi chu ca về nhát kiếm... Chu Cẩm Sơn hiểu ý Lưu Lệ Quân muốn nói tới nhát kiếm cô đã vô tình đâm vào vai gã. Lòng gã chợt xót xa khi nghĩ đến một vị cô nương khác vô tình tặng gã một mũi gươm vào má.... Phải chăng.... Lưu muội.... Lưu muội...! Chu Cẩm Sơn nấc lên. Gã đặt ngón tay vào mũi Lưu Lệ Quân thấy cô ngưng thở thì lòng đau vô hạn. Một vị sư thấy thế vội chạy tới bên gã. Chu Cẩm Sơn nói: - Vô ích, Lưu muội vì trúng chưởng khá nặng đã... chết rồi! Các vị không cần gì để làm nữa. Vừa lúc ấy Bất Nghi đại sư cũng tắt thở. Chu Cẩm Sơn lặng lẽ bồng Lưu Lệ Quân ra ngoài, bỗng Tuệ Chân chạy theo nói: - Xin thiếu hiệp dừng chân.... Nơi đây phía sau chùa có một khu đất, nếu thiếu hiệp không chê.... - Tại hạ biết nhưng đó là khu đất chỉ dành riêng cho đệ tử Thiếu Lâm... - Lưu cô nương đây đã vì Thiếu Lâm mà hy sinh mạng sống thì có khác gì người trong bổn phái. Xin thiếu hiệp cho bổn tự được cái vinh dự này.... Chu Cẩm Sơn lặng lẽ gật đầu. Một cảnh tượng bi thương chưa từng thấy. Hai ngôi mộ đất còn mới tại Thiếu Lâm Tự.