watch sexy videos at nza-vids!
WAPVN.US
20:35:0229/04/2025
Kho tàng truyện > Truyện Kiếm Hiệp > Tác Giả Khác > Túy Tâm Kiếm - Ngọa Long Sinh - Hồi 01 - 25 - Trang 6
Chỉ mục bài viết
Túy Tâm Kiếm - Ngọa Long Sinh - Hồi 01 - 25
Trang 2
Trang 3
Trang 4
Trang 5
Trang 6
Trang 7
Trang 8
Trang 9
Trang 10
Tất cả các trang
Trang 6 trong tổng số 10

Hồi 14
THÁM HIỂM HẢI TÂM SƠN

Từ trong hốc đá, khỉ đột lôi ra một chiếc thuyền con, đoạn nhanh nhẹn kéo xuống mé nước Giang Thu Lăng mỉm cười dục:
-Chúng mình về đi thôi! Nàng nhẹ nhàng nhún mình nhãy xuống thuyền.
Văn Tử Lăng nhanh nhẹn theo sau.
Lão Huỳnh Mao chểm chệ ngồi sau lái thuyền, dùng đôi tay quạt nước, thuyền rẽ sóng lướt nhanh như gió.
Phút chốc, họ đã vượt qua một dặm thủy trình, thuyền nhẹ hàng cặp bến.
Từ mé biển nhìn lên, Hải Tâm Sơn là một ngọn đồi diện tích chỉ vài dặm vuông, dốc núi thoai thoải, cổ thụ xanh um. Cảnh vật hoang vu tịch mịch.
Giang Thu Lăng đi trước dẩn đường, theo đường núi ngoằn ngèo tiến bước.
Vượt qua một cụm rừng tòng, xa xa trước mặt xuất hiện một tóa trang việt tổng hợp chỉ năm ba gian nhà nhỏ, mây soắn leo quanh. Cảnh vật mười phần u nhã.
Văn Tử Lăng nghĩ thầm:
-“Đây là quê hương của tay chọc trời khuấy nước, Túy Tâm Tiên Tử cơ à” Lão Huỳnh Mao nhảy vọt đi trước mở cửa ngỏ, hai người thong thả bước vào tiẻu viện.
Giang Thu Lăng cảm động kêu to:
- Gia Gia!… cáu đã về đây… Nàng vội chạy vụt vào đại viện.


Tử Lăng thư thả theo sau.
Trong nhà kiến thiết rất đơn giản, chỉ một bàn, một ghế và chiếc giường con.
Một cụ già tuổi độ bảy mươi, đang dựa lưng vào giường, bên cạnh hông có cây gậy sắt.
Thân bịnh hoạn lại tê liệt, đơn độc giũ nhà, không người hầu hạ thuốc men.
Hoàn cảnh lão già làm Tử Lăng xúc động.
Giang Thu Lăng chạy đến bên giường gọi:
- Gia Gia… Mấy hôm rồi vẩn khẻo mạng chứ ?
Bất giác giật mình, Tử Lăng nghĩ thầm:
-“Chỉ có hai ông cháu nương sống với nhau, thế mà Giang Thu Lăng bỏ đi mấy ngày, để cụ già bịnh hoạn ở nhà…, nàng có thể yên tâm được sao?” Cụ già đưa tay khắn khỉu vuốt mái tốc óng ả của Giang Thu Lăng âu yếm bảo:
- Gia Gia không vội chết đâu. Này… cháu đã tìm ra ý trung nhân rồi chưa ?
Giang Thu Lăng vụt đỏ ửng mặt, nàng chỉ nìn lặng đưa mắt liếc về phía Tử Lăng.
Bấy giờ cụ già mới biết rằng có Tử Lăng đứng phía sau, sắc diện lộ vẻ vui mừng và an ủi:
- Cậu ấy tên gì ? Năm nay được bao nhiêu tuổi ?
Giang Thu Lăng dỏ mặt thẹn thùng:
- Cậu ấy tên Văn Tử Lăng, độ chừng hai mươi tuổi.
Cụ già đắc chí cười ha hả:
- Gọi cậu ấy lại đây. Gia Gia muốn xem cho rỏ một chút.
Văn Tử Lăng ngại ngùng, chàng cảm thấy như bị dối gạt, định quay mình lui ra, nhưng sau phút suy nghĩ, chàng liền bỏ ngay ý định ấy.
Có thể vì tình cảnh đáng thương của cụ già làm chàng cảm động. Dù sao chàng không nở để cụ già gần đất xa trời ấy thất vọng.
Chàng vội dùng phép truyền âm nhập mật hỏi Giang Thu Lăng:
- Cô nương! Như thế là nghĩa lý gì ?
Giang Thu Lăng ung dung dùng phép truyền âm đáp:
- Gia Gia tôi mỗi ngày đều nhắc nhở và quan tăm đến việc hôn nhân của tôi. Có lẽ gần đây người tự cảm thấy không thể sống lâu được, cho nên hối thúc tôi phải gấp rút đi tìm một người vừa ý để lo việc trăm năm. Việc gặp công tử đây chẳng qua là tình cờ đấy thôi.
Văn Tử Lăng bực bội gắt:
- Cô nương là người thông minh, nhưng việc này lại có hành động quá khinh xuất… tối thiểu cô nương phải nói trắng ra cho tôi hiểu rõ, để khỏi có cảnh kỳ cục như thế này.
Giang Thu Lăng vội phân trần:
- Tôi không nở cự tuyệt ý định của người, nên giả đò bằng lòng đi tìm một người, kỳ thật ra chẳng qua là đóng kịch đấy thôi.
- Trời! Đóng kịch bằng lối này à ?
- Nhưng có thật đâu mà công tử lo ngại. Muốn kén một tấm hồng dâu phải dể dàng như vậy đâu.
- Vậy cô nương muốn tôi phải làm gì ?
- Công tử hãy xem thái độ của người, tôi nở lòng nào cự tuyệt hay sao? Chỉ mong có một điều là công tử hãy chịu thiệt thòi đôi chút, giúp tôi dối gạt giùm.
Văn Tử Lăng bị kẹt trong tình thế khó xử. Chàng không thể không chấp nhận ý kiến của Giang Thu Lăng, chàng không nhẩn tâm nhìn thấy cụ già bịnh hoạn với mớ tuổi sắp tàn ấy lộ vẻ đau đớn thất vọng.
Hai người nãy giờ dùng phép truyền âm nhập mật nói chuyện, nên cụ già không hề hay biết.
Cụ già reo lên vì cảm động, chăm chú nhìn Tử Lăng tấm tắc khen:
- Lăng nhi! Cháu khéo chọn quá! Thật là xứng đôi vừa lứa. Tướng mạo khôi ngô, cốt cách thanh kỳ nho nhã, chỉ rất tiếc tướng sát nghiệp hơi nhiều. Này! Này cậu bé hãy gọi lão bằng gia gia nhé.
Cụ già bị kích thích cực độ, đưa tay run run nhẹ rờ vào má Tử Lăng.
Chàng hoàn toàn bị tình cảnh đáng thương của cụ già chi phối. Đứng lặng giây lâu, đoạn cất tiếng hỏi:
- Gia gia! Có một người là Hiệp Lệ Tửu Tầu Thôi Thường Viển, không biết lão gia gia có biết hắn ta không ?
Nghe nhắc đến tên, cụ già vội nổi xung:
- Phản chủ chi nô, nhắc đến tên hắn làm gì ?
- Duyên cớ gì lão nhân gia gọi hắn là phản chủ ?
Cụ già khẻ thở dài:
- Gia Gia phái hắn đi dò xét một việc quan trọng, thế mà hơn mười năm nay, không một tin tức. Vậy không phải là phản chủ hay sao ?
- Theo tôi phỏng đoán thì mười mấy năm nay, lão ta cố công dò xét, nhưng không tìm ra đầu giây mối nhợ nào, vì thế cho nên lão bỏ hẹn chưa chịu về gặp mặt lão nhơn gia đấy thôi.
Cụ già thở dài:
- Thôi chúng mình chớ nhắc đến hắn nửa. Gia gia tự cảm thấy sức khỏe rất kém, định trước khi nhắm mắt lìa khỏi đời này phải hoàn thành việc hôn nhân cho hai cháu.
Giang Thu Lăng cả thẹn, cúi gầm mặt xuống.
Tủ Lăng ấp úng thưa:
- Việc… ấy… tôi nghĩ không nên quá gấp.
- Tại sao lại không nên gấp ?
- Vì cừu thù chưa trả, võ học lại chưa thành, cháu nghĩ chưa nên thành giai thất vội.
Cụ già “À” một tiếng rồi cười nói:
- Việc ấy rất dể! Khi kết hôn xong, gia gia bảo đảm việc trả thù của cháu sẻ dể như trở bàn tay.


Tử Lăng càng cảm thấy tình thế phức tạp quá.
Dụng ý của chàng đến đây là dò xét lai lịch của Túy Tâm Tiên Tử, nào ngờ tình cảnh lại đưa chàng đến non nước này.
Cụ già này quả thật là phụ thân của Túy Tâm Tiên Tử… nhưng Giang Thu Lăng?
Cụ già lại dục:
- Lăng nhi! Sao không mau thu xếp chuẩn bị để gia gia lo hoàn thành cuộc hôn lễ.
Giang Thu Lăng ấp úng mãi không ra lời.
Cụ già liền quở:
- Cậu bé này chính cháu vừa ý mời về đây, tại sao còn chần chờ mãi?
Giang Thu Lăng mặt đỏ như gấc chín:
- Cho rằng cháu đã đồng ý, nhưng điều kiện chính là người ta có đồng ý mới được chứ ?
Cụ già “À” một tiếng:
- Việc ấy lại càng dể tính. Cậu ấy đã bằng lòng theo cháu về đây, tự nhiên là đồng ý việc hôn nhân rồi. Ngoài việc xứng đôi ra, ông nghĩ cậu ta không chọn chổ nào hơn.
Quay sang Tử Lăng lão tiếp:
- Phải không cậu bé ?
Văn Tử Lăng đỏ mặt tía tai ấp úng:
- Việc này… thật ra… quá đột nhiên… Cụ già cười lên ha hả, ngắt lời:
- Thế thì cậu đã bằng lòng rồi. Nam nữ trong giới giang hồ không vì việc ấy mà hổ thẹn. Sau khi thành hôn, hai vợ chồng cháu đồng tâm hiệp lực, thì bất luận là báo thù rửa hận, hay trừ gian diệt bạo củng không sợ gian lao nguy hiểm gì cả.
Tử Lăng dậm chân tức tối. Đôi mày khóa chặt, chành âm thầm tính toán làm sao có được thượng sách để giải cứu tình thế hiện tại.
Cụ già đắc chí cười khanh khách:
- Lăng nhi! Hãy chuẩn bị đi cháu.
Giang Thu Lăng tuy có vẽ thẹn, nhưng mặt lộ vẻ vui tươi cất tiếng vâng dạ:
- Cháu xin tuân mệnh.
Nói xong nàng định cất bước đi vào hậu thất.
Bỗng nhiên… Lúc Tử Lăng đang bị dồn ép đến mồ hôi tuôn ra ướt áo, thình lình tiếng tiêu xé bầu không khí từ xa vọng lại.
Cả ba điều biến sắc, nín lặng… Trong khoảng khắc, tiếng tiêu đã đến trước cửa viện… Cụ già mặt tái nhạt, vội gọi nhanh:
- Hai cháu hãy mau trốn đi! Giang Thu Lăng ý thức được biến cố sẽ đến rất nghiêm trọng, đưa tay kéo Tử Lăng đến bên vách đá… Tiếng “sè” “sè” chuyển động, vách đá nứt ra làm đôi, cả hai vội vã chun vào, vách đá từ từ khép kín lại.
Văn Tử Lăng định thần nhìn kỹ, thì ra đây là một hang đá nhỏ xuyên qua kẻ hở có thể nom thấy tất cả sự việc xãy ra ở trong phòng… Hai người nín thở chờ đợi… Tiếng tiêu đột nhiên ngừng bặt… Một giọng the thé từ ngoài vọng vào:
- Giang Nam Hạt! Ngươi định ra mở cửa hay là đợi ta xông vào ?
Giang Nam Hạt chẳng chút nao núng đáp:
- Ngươi hãy tự động vào đi.
Người kia quát to:
- Lão thất phu! Đến bây giờ mà ngươi vẩn còn kiêu ngạo ?
Tiếng ấm ấm bổng nổi lên liên tiếp, chắc có lẻ người lạ đã dùng chưởng phong để đánh ngã cửa tiểu viện.
Không bao lâu thì cửa phòng xịt mở, một bà lão tóc bạc da nhăn, nhưng đôi mắt sáng như điện, chầm hẩm bước vào.
Văn Tử Lăng còn đang phân vân, chợt nghe Giang Thu Lăng dùng phép truyền âm bảo:
- Bà lão là tổ mẩu tôi đấy.
Văn Tử Lăng kinh ngạc:
- Thân mẩu của Túy Tâm Tiên Tử ?
Giang Thu Lăng gật đầu:
- Phải! Bà ta đấy.
Tử Lăng hơi ngạc nhiên:
- Cô nương đã từng gặp qua bà ta rồi chứ?
- Thưa không! - Thế tại sao cô nương biết được ?
- Nhờ gia gia thuật lại cho tôi nghe đấy thôi.
Văn Tử Lăng không hỏi nửa, chăm chú nhìn bà lão đang chậm rải bước đến trước mặt Giang Nam Hạt.
Cụ già cảm động chớp đôi mi, lẩm bẩm:
- Hoa Diễm! Em đã về đấy ư ?
Bà lão vụt cảm thấy hơi sượng sùng, đứng lặng giây lâu, đoạn cất giọng sổ sàng đáp:
- Oâng nói đúng đấy, tôi đã về đây.
Hai hàng lệ đột nhiên từ đôi khóe mắt lão tuôn xuống, Giang Nam Hạt run lên vì cảm động:
- Tôi biết em sẽ về đây! Bao nhiêu năm qua tôi tin tưởng rằng sớm muộn gì rồi em cũng sẽ quay trở về. Chuyện đã qua thôi đừng nhắc nửa. Chỉ mong em hồi tâm về đây là được rồi.
Tiét Hoa Diễm với vẽ lãnh đạm:
- Oâng không muốn nhắc nhở chuyện cũ, nhưng tôi thì ngược lại muốn truy cứu sự việc đã qua. Hừ! Không nhắc sao được.
Đoạn bà gằn từng tiếng:
- Bộ sách ấy đâu ?
- Ồ! Nhưng sánh nào mới được chứ ?
- Thôi! Oâng đừng giả vờ vô ích, ý tôi muốn nói là quyển Mai Hậu Bửu Lục> - Nhưng bộ sách ấy đã qua tay bà từ lâu rồi kia mà ?


Tôi chỉ được quyển nhứt, bây giờ tôi muốn có quyển nhị.
Thần sắc của Giang Nam Hạt vụt biến đổi, mặt tái nhợt hốt hoảng kêu lên:
- Quyển ấy đã mất từ lâu rồi.
Tiết Hoa Diễm nhãy dựng lên:
- Oâng đã đưa cho ai ?
- Tôi đã đem nó đốt tiêu! - Láo…! Láo!… Tiết Hoa Diễm như nổi cơn điên, cười lên the thé. Bỗng nhiên bà dảo mắt một lượt, đoạn bắt đầu ra tay lục lọi khắp cả gian phòng… Đôi mắt Giang Nam Hạt mờ lụy:
- Hoa Diễm! Nhứt nhựt phu thê bá vạn ân… bá nhựt phu thê tự hải thâm. Chẳng lẽ em đối với tôi thật sự đứt tình phu thê hay sao ?
Tiết Hoa Diễm lạnh lẽo quát:
- Lão già quỹ! Chớ nhiều lời.
Vừa nói, bà ta vừa đưa tay lục soát khắp mình cụ già.
Giang Nam Hạt vùng vẫy kêu to:
- Hoa Diễm! Thật không dối gạt em đâu. Hãy nhẹ tay một chút, chân tôi đang đau, sao em lại tàn nhẩn thế ?
Nhưng Tiết Hoa Diễm chẳng đếm xỉa đến lời van xin ấy, bỗng nhiên từ tay áo tả của lão, bà lôi ra được một quyển sách dầy bọc bằng da cừu, lật xem qua vài trang, bà cả mừng:
- Hừ! Lão già quỷ quái… ta sớm thừa biết ngươi tâm dạ thật bất lương.
Bà gằn giọng tiếp:
- Ngoài việc tìm quyển sách, hôm nay già này đến đây với mục đích khác nửa là báo thù.
Giang Nam Hạt ai oán kêu lên:
- Mấy chục năm tình nghĩa phu thê mặn nồng, có việc chi mà bà định báo thù ?
- Nếu muốn mình bạch đầu đuôi thì tốt hơn là xuống diêm vương mà hỏi.
Nói đoạn, bà vung chưởng nhắm cụ già quật mạnh.
Giang Nam Hạt kêu to:
- Hoa Diễm!.. tôi còn có đôi lời.
Nhưng hơi muộn! Chưởng phong của bà ta đã ập tới, lão chỉ còn kịp đưa ra song chưởng để nghinh đỡ.

Hồi 15
TIỀN CĂN HẬU QUẢ

“Ầm!”
Cả gian thạch đông rung chuyển dữ dội! Mãnh cây vụt bay tứ tung. Chiếc giường của Giang Nam Hạt đang ngồi bị chưởng phong đánh vở ra tan nát.
Núp trong vách đá, Văn Tử Lăng trông rất rỏ, chàng khiếp phục cụ già. Tuy đôi chân đã tàn phế, nhưng công lực vẩn còn dũng mãnh phi thường.
Sau cuộc đụn độ nảy lửa, Giang Nam Hạt té phịch xuống đất, một ngụm máu tươi từ miệng lão trào ra.
Nhìn lại, Tiết Hoa Diễm cũng không hơn gì, bà run run thối lui mấy bước, sắc mặt tái xanh như tàu lá.
Văn Tử Lăng lập tức định đẩy vách đá xông ra.
Bất thần chàng bị Giang Thu Lăng kéo tay giữ lại. Chàng cố vùng vẫy, nhưng không tài nào thoát được.
Kinh ngạc, chàng dùng phép truyền âm hỏi:
- Giang cô nương! Như thế là nghĩa lý gì ?
Giang Thu Lăng vội đáp:
-Chúng mình không thể đi ra được.
- Tại sao thế ?
- Võ công của gia gia so với chúng mình cao hơn mấy chục bậc còn địch không lại. Nêu công tử xông ra, chẳng khác nào đem trứng chọi đá.
Tử Lăng lộ vẻ khinh khĩnh:
- Lập trường của tôi thì khác. Tổ phụ thân yêu của mình bị người khác sát hại mà thản nhiên khoanh tay. Thử nghỉ, còn mặt mủi nào đứng là m người ở thế gian này.
Đôi hàng lệ tuôn trào như xối, Giang Thu Lăng phân trần:
- Thật tôi không còn biện pháp nào hơn, chính gia gia đã căn dặn như thế.
- Lệnh tổ phụ biết được bà ấy đến đây à ?
- Gia gia đã căn dặn không biết bao nhiêu lần rồ. Người biết rằng chuyện này sớm muộn gì củng sảy ra, cho nên một khi tổ mẫu có đến đây, tuyệt đối không được ra mặt.
Tử Lăng thắc mắc gạn hỏi:
- Nếu biết được có ngày hôm nay, tại sap không tìm cách rời khỏi nơi đây. Trời cao bể rông, bộ hai ông cháu sợ không có chổ dung thân hay sao ?
Đưa tay gạt lệ, Giang Thu Lăng đáp:
- Chẳng qua ý gia gia muốn thế… người muốn thác dưới tay t mẩu.
- Nhưng xem ra cụ già đã gần chết đến nơi rồi.
Giang Thu Lăng hơi rung động:
- Gia gia rất ghét kẻ nào không nghe lời của người, thật ra tôi đâu phải là tham danh ký tử.
Nói đoạn, nước mắt nàng tuôn như mưa.
Tử Lăng càng kinh ngạc bội phần, chàng đưa mắt chăm chú nhìn bên ngoài.
Bị sức phản công cực mạnh vứa rồi, Tiết Hoa Diễm dường như bị nội thương nặng. Bà ta lấy hơi dưưỡng sức giây lâu, đoạn trầm giọng quát:
- Giang Nam Hạt! Ngươi muốn cùng ta đối địch hử ?
- Giang Nam Hạt điềm nhiên thốt:
- Thật tình mà luận, thì võ công của bà chưa chắc hơn tôi.
Thế ra ông định liều mạng đấy ư ?
- Không! Chiêu thứ nhất chỉ là để phát tiết oán khí chất chứa từ lâu nay. Chiêu thứ hai sẻ do bà định đoạt, tôi không chống đỡ nửa.
Nói đoạn ông nhắm đôi mắt lại, điềm nhiên chờ chết.
Không một điểm tiếc thương, Tiết Hoa Diễm cất giọng mạt sát:
- Lão htất phu! Một đời oán hận, chấm dứt từ đây nhé.
Không một chút do dự, bà liền liên tiếp tung ra sáu bảy chưởng.
Tiếng nổ vang rền, cả tòa thạch thất rung chuyển cực mạnh.
Quả nhiên cụ già không phản ứng, mặc tình cho đối phương tấn công tới tấp. Để sau cùng, xác cụ biến thành một đống nhầy nhụa, nằm dài dưới đất không còn cử động nửa, bà mới chịu ngưng tay.


Thấy tình cảnh quá ư thê thảm, Tử Lăng vội quay mặt không nhìn.
Giây lâu… Tiết Hoa Diễm như đã thỏa mãn, hét lên một tiếng rồi phi thân bay vụt mất đi.
Tiếng tiêu nghe văng vẳng xa dần.
Cảnh vật trở nen im lặng.
Biết đối phương đã đi xa, hai người mới đẩy cửa chắn, vội vả chạy đến xốc Giang Nam Hạt dậy.
Giang Thu Lăng thê thảm gào to:
- Gia Gia! Gia gia! Chuyện rất lạ! Làm hai người kinh ngạc vô cùng. Mặc dù dưới chưởng phong ác liệt của Tiết Hoa Diễm nhưng cụ già vẩn chưa chết. Ngực còn thoi thóp thở, đôi mắt từ từ mở ra.
Lão mấp máy đôi môi một cách khó nhọc:
- Hãy… đỡ ta dậy! Văn Lử Lăng nhẹ nhàng đở lão dựa vào mình chàng.
Thừ trong tay áo, cụ già mệt nhọc rút ra một chiếc lọ con, đoạn trút toàn thuốc vào miệng.
Trong khoảng khắc tinh thần cụ già từ từ tỉnh táo lại.
Cố gắng cho tay vào lòng, lão khổ nhọc lấy ra một quyển sách dầy bọc da cừu run run trao cho Văn Tử Lăng hổn hển thốt:
- Hãy cầm lấy…! Văn Tử Lăng cảm động đưa tay tiếp quyển sách.
Giang Nam Hạt trịng trọng nhìn Tử Lăng:
- Đây là quyển thượng của bộ Mai Châu Bửu Lục! - Thế thì tổ mẩu mang đi là quyển giả à ?
Giang Nam Hạt lắc đầu:
- Không! Quyển thật đấy! Còn đây là phó bản tự tay ta chép lại.
Giang Thua Lăng xen vào hỏi:
- Quyển thật bị tổ mẩu đoạt mang đi, còn phó bản này dùng để làm gì ?
Giang Nam Hạt lắc đầu:
- Cháu thì biết một nhưng không biết hai. Mai Châu Bửu Lục là một quyển quí giá vô song, từ thượng cổ truyền lại, phân làm thượng hạ hai quyển… - Quyển thượng rất mực tinh vi và quan trọng hơn. Nó đặc biệt thuộc về phái nam luyện tập, còn quyển hạ thuộc về phái nữ.
Giang Thu Lăng à một tiếng:
- Như thế thì quyển thượng trong tay tổ mẩu không có tác dụng gì.
Giang Nam Hạt gật đầu:
- Cháu nhận xét đúng! Sớm đã liệu trước có ngày hôm nay, nên gia gia mới dày công chép lại phó bản này.
Nói đến đây, cụ già run run, hơi thở hổn hển, máu tươi lại từ miệng lão trào ra.
Giang Thu Lăng đau đớn gọi to:
- Gia Gia! Gia gia! Hãy gắng gượng giây lát, cháu chạy đi tìm thuốc.
Cụ già lắc đầu:
- Vô ích! Thương tích của gia gia là vô phương cứa chửa rồi. Hai cháu hãy nhớ kỹ:
cố giết cho kỳ được mụ già ấy. Nếu mụ ấy còn sống trên thế gian này thì đấy là một đại họa. Một khi quyển hạ Mai Châu Bửu Lục luyện thành thì trong giới võ lâm này khó có người cùng mụ ấy đối địch. Phương pháp duy nhất là cháu hãy cố nhanh đem quyển thượng Mai Châu Bửu Lục học cho xong.
Văn Tử Lăng cảm động:
- Cháu sẽ tuân lời di chúc, mong rằng không phụ lòng của gia gia.
Giang Nam Hạt lộ vẽ mản nguyện gật đầu:
- Giờ phút này gia gia rất tiếc không còn đủ sức để đứng tác thành hôn lể cho hai cháu. Mặc dù vậy, hai cháu đã là đôi vợ chồng thiệt thọ rồi.
Giang Tử Lăng giật mình, ấp úng:
- Việc này… cháu cảm thấy vội vả quá. Chỉ sợ tuổi hãy còn non nên khó bảo đảm cho Giang cô nương được.
Giang Nam Hạt xua tay:
- Không giải thích nhiều! Nhản quang của Lăng nhi thiệt không sai, trông vào cốt cách, cháu là một người luyện võ lý tưởng nhất. Cố gắng lên! Cháu chắc chắn sẻ thành công.
Cụ già tạm ngưng lấy hơi rồi tiếp:
- Xem nét mặt của cháu rất trung hậu, gia gia mong rằng dù sao đi nửa cháu cũng đùng phụ lòng Lang nhi.
Những lời chân thành của cụ già sắp nhắm mắt lìa đời, làm Tử Lăng xúc động, chàng bất giác quì xuống tuôn lệ thốt:
- Gia gia hãy yên tâm, cháu nguyện thề không quên lời.
- Bất tất phải thề thốt! Gia Gia tinh tưởng hai cháu.
Cụ già ngưng giây lâu tạm lấy hơi, đoạn quay qua Giang Thu Lăng:
- Gia Gia sống không bao lâu nửa, hiện tại cháu có việc gì thắc mắc thì cứ hỏi:
Giang Thu Lăng suy nghĩ giây rồi thốt:
- Gia Gia dịnh bảo hai cháu giết chết tổ mẩu, tại sao lại cam nguyện chét dưới tay của người ?


Giang Nam Hạt gượng cười đau đớn:
- Đấy là chuyện đại bí mật của đời gia gia. Tên thật của tổ mẩu cháu là La Sát Nữ Tuết Hoa Diễm… hơn hai mươi năm về trước, nàng nổi tiếng đẹp nhất truong giới giang hồ. Gia gia say mê sắc đẹp của nàng nên một hôm say túy lúy, gia gia cưởng ép và chiếm được nàng.
Gia gia nguyện thác dưới tay nàng là bởi lý do đó.
Giang Thu Lăng hỏi tiếp:
- Gia Gia tự cảm thấy có lổi cùng tổ mẩu, tại sao lại muốt chúng cháu phải giết chết người ?
Giang Nam Hạt đáp:
- Bà ta là mối nguy hại cho giới võ lâm, nên gia gia mới có ý kiến đó. Không phải giết người để báo tư thù.
- còn một việc cần thiết cháu muốn biết, vậy người sanh ra cháu là ai ?
- Mẹ ruột cháu chính là con gái thứ hai của gia gia, nhủ danh Giang Thanh Quân, nổi danh ở chốn giang hồ với tên :
Túy Tâm Tiên Tử.
Giang Thu Lăng ngập ngừng giây lâu đoạn hỏi tiếp:
- Cái chết của người cìn ttring vìng bí mật, gia gia dựa vào đâu để minh xác vụ này ?
Giang Nam Hạt đáp:
- Mười bảy năm về trước, một bạn tôt của gia gia tên Nhứt Thốc Dã mang cháu đến đây. Lai lịch của cháu đều do lão ta thuật lại… Văn Tử Lăng xen vào:
- Lão ta là người thành that chứ ? Lời nói của lão ta có tin được không ?
- Trên thế gian này, không a thành that hơn lão ta! Đoạn hướng về Giang Thu Lăng, cụ già tiếp:
- Cháu muốn biết rỏ tường tận, hãy đến Đại Hoang Sơn tìm lão ấy.
Giang Thu Lăng hàm lụy gật đầu… Nói đến đây, cụ già nấc lên mấy tiếng, máu tươi từ trong miệng trào ra, toàn thân co giật, đầu ngẻo sang một bean, mắt nhắm lại.
Giang Thu Lăng thất thanh gọi to:
- Gia Gia! Gia Gia! Hơi thở của cụ già đã hết, tay buông thỏng xuống, nhưng đôi môi hơi nhếch tỏ vẽ hài lòng, vì đã thỏa mãn ước vọng trước khi lìa đời.
Giang Thu Lăng ôm thây cụ già khóc nức nở.
Đứng trước tình cảnh não lòng ấy, Tử Lăng củng lệ đổ như mưa.
Giây lâu! Văn Tử Lăng dơ tay lay nhẹ vai Giang Thu Lăng:
- Lăng muội! Nhiệm vụ cua chúng mình là nên đem thi hài gia gia đi mai táng.
Đôi mắt đầy lệ, Giang Thu Lăng khóc thổn thức:
- Lăng ca! lời nói của gia gia anh vẩn còn ghi nhớ chứ ?
Văn Tử Lăng thờ thẩn gật đầu.
Độ một giờ sau! Trên đỉnh Hải Tầm Sơn, một mộ phần mới được đắp.
Dưới ánh tà dương! Một đôi trai gái trẻ đang đứng mặc niệm.
Trong lòng mỗi người đều dâng lên một nổi bang khuâng luyến tiếc.
Cuộc đời sao lắm trò cay nghiệt ? Giang Thu Lăng nhìn cảnh rừng tòng, ngọn đổi quen thuộc, mái nhà thân yêu mà nàng đã lớn lên qua bao n ăm tháng. Rồi nàng vụt cảm thấy một nổi cô đơn vô cùng. Khẻ đưa mắt liếc nhìn Tử Lăng như thầm nhắc nhở lời di chúc của cụ già vừa mất.
Văn Tử Lăng tự cảm thấy trách nhiệm mình quá nặng. Chàng nghĩ đến Ging Thu Mỹ còn đang bị giam cầm, Mộ Dung Hồng cô độc bỏ đi, và mối cừu thù còn nhiều còn nhiều mối éo le khúc chiếc.
Chàng cất tiếng thốt:
- Chúng mình lên đường đi thôi! Giang Thu Lăng nhìn mộ phần lần chót rồi theo Tử Lăng song song xuống núi.
Khỉ đột Lão Huỳnh Mao đã đợi sẳn bên bờ biển. Dưới nước đậu sẳn một chiéc thuyền con.
Hai người lặng lẽ xuống thuyền.
Lão Huỳnh Mao dùng hai tay quạt nước, thuyền rẽ sóng lướt nhanh như gió.

Hồi 16
KỲ TÀI XUẤT HIỆN

Phút chốc thuyền đã đắn bờ.
Giang Thu Lăng nước mắt đầm đìa đưa tay vổ vào vai khỉ đột:
- LãoHuỳnh Mao! Hãy về đi! Ta có việc phải lên đường.
Khỉ dột vừa nhảy vừa kêu la thảm thiết, tỏ vẻ không đồng ý.
Giang Thu Lăng tiếp - Mộ phần của gia gia không người coi sóc, ta vì nhiệm vụ quan trọng phải ra đi.
Mi phải thay ta trông nom giữ gìn mới được.
Lão Huỳnh Mao tần ngần đứng lặng.
Giang Thu Lăng căn dặn tiếp:
- Hãy ở lại đây coi sóc trang trại và phần mộ, nhớ thường xuyên mang hoa quả đến tế mộ gia gia. Chẳng những gia gia được thỏa dạ nơi chốn cửu tuyền, mà ta cũng cả ơn mi không ít.
Giang Thu Lăng vổ vào vai lão Huỳn Mao an ủi:
- Nhanh độ ba tháng, chậm chừng một năm ta sẽ về thăm nhà.
Nàng nói xong, quay nhìn Tử Lăng dục:
- Lăng ca! chúng mình hãy lên đường.
Nói xong, nàng nhanh nhẹn đi trước, Tử Lăng vội vả bước theo.
Cuộc đời mới vẩy tay chào đón hai người trẻ.
Năm hôm sau.
Tử Lăng và Giang Thu Lăng đặt chân đến Đại Hoàng Sơn.
Bây giờ cả hai mới biết mình vội vả sơ sót lúc mới đi không hỏi cho kỹ vùng Đại Hoang Sơn rộng hàng trăm dặm vuông, núi non trùng trùng điệp điệp. Muốn gặp được Nhứt Thốc Dã đâu phải là chuyện dễ.
Trọn ngày khổ công lục lọi nhưng không tìm ra manh mối. Hỏi thăm tất cả tiều phu và thợ căn, nhưng không ai hiểu biết tên Nhất Thốc Dã Tẩu.
Mệt mỏi và thất vọng, hai người tạm mượn một nơi cổ miếu làm trạm trú.
Nhằm tính lại, cuộc ước hẹn nơi Hồng Sơn Cốc ở Hồng Vân Sơn còn đến hai chục ngày, nên Văn Tử Lăng không vội dự tính đi đâu. Họ quyết định ở lại tìm lão già thêm một vài ngày nửa.


Đêm khuya trời lạnh, hai người ngồi dựa long nhau, lắng nghe tiếng gió rít thông reo, tâm sự ngổn ngang trăm mối. Vẫn vơ mãi không thể ngủ được.
Thấy Văn Tử Lăng lo lắng bồn chồn, Giang Thu Lăng bbèn gợi chuyện:
- Lăng ca! anh còn nhớ lời căn dặn của gia gia chứ ?
Nếu tiểu huynh còn sống trên tràn gian này thì mãi sẽ không quean.
Giang Thu Lăng vụt bật cười:
- Ý em muốn nói đây là vấn đề tổ mẩu, nếu bà ta luyện tập xong quyển hạ Mai Châu Bửu Lục, thì sẽ là một mối họa lớn cho giới võ lâm.
Văn Tử Lăng vội cướp lời:
- Muốn trừ mối hại ấy, chỉ có phương pháp du nhất là anh phải tập xong quyển thượng của bộ Mai Châu Bửu Lục.
Vừa nói chàng vừa thò tay vào lòng rút ra quyển sách quý giá ấy. Ván đề hiểu biết của chàng có giới hạn thôi, ngẩu nhiên đọc được sách quí, dường như laic vào mênh mông biển cả, không biết đâu là bờ bến.
Lúc sực tĩnh nhìn lại thì trời đã hừng sáng… Giang Thu Lăng hỏi:
- Lăng ca! anh hấp thụ được những gì chưa ? em thấy anh đọc say mê quá, nên không dám quấy rầy.
Tử Lăng đáp:
- Hôm nay tiểu huynh mới biết rằng mô học của võ công sâu rộng vô cùng. Sự hiểu biết của mình chỉ thiển cận mà thôi.
Nói đoạn chàng liền chăm chú hìn vào sách.
Thấy chàng quá say mê đọc sách, Giang Thu Lăng không dám quấy rầy nửa đứng dậy dì ra.
Trọn ngày hôm ấy,nàng tiếp tục đi tìm Nhứt Thốc Dã Tẩu. Đến tối nàng trở về cổ miếu và bất thần ngạc nhiên khi thấ Tử Lăng vẩn còn ngồi yean chổ củ, cắm đầu vào sách.
Nhẹ nhàng nàng bưóc đến bên Tử Lăng, đưa đến tay chàng vài món thực phẩm, nàng ngọt ngào hỏi:
- Lăng ca! anh say mê đến cả ngày không nghĩ à ?
tử ăng giật mình:
- Ồ! Tiểu huynh đã đọc sách suốt ngày mà không hay ?
- Thế anh hãy xem! Mặt trời đã gần khuất sau giải núi, anh phải nghĩ để ăn chứ.
Tử Lăng au yếm nhìn nàng mĩm cười.
Từ đấy trở đi, mổi ngày Tử Lăng ở lại tòa cổ miếu luyện tập võ công. Thu Lăng ra ngoài lùng kiếm Nhứt Thốc Dã Tẩu và thực phẩm.
Thời gian vùn vụt trôi qua… thấm thoát đã hai mươi ngày.
Bóng hình Nhứt Thốc Dã Tẩu vẩn mịt mù tăm tối, ngược lại võ công Tử Lăng tiến triển rất nhanh.
Đêm ấy, Giang Thu Lăng mang về một đùi thịt rừng, nàng đốt lửa rồi cùng Tử Lăng vừa nướng thịt ăn vừa trò chuyện.
Giang Thu Lăng vui miệng hỏi:
- Lăng ca! võ công của anh đã tiến tới mức nào rồi ?
văn Tử Lăng mĩm cười đáp:
- Tiểu huynh tuy chẳng học được bao nhiêu nhưng cũng có thể biểu diển cho em xe một vài chiêu.
Nói xong chàng lật tay tung ra một chưởng.
Chưởng phong của chàng thực nhẹ nhàng, khôn có tiếng rít gió, cũng không thể lấp biển dời non, nó âm thầm bay thẳng vào tảng đá trước mặt.
Tảng đá cao hơn một trượng, độ bốn chục thước rộng, vẩn đúng yean không mãy may lay động.
Giang Thu Lăng cười bảo:
- Chưởg pháp của anh xem cũng ly kỳ that, nhưng công dụng của nó ở chổ nào, em khng hiểu nổi.
Văn Tử Lăng điềm nhiên bảo:
- Lăng muội! Em thử dánh vào tảng đá một chưởng xem.
Không hiểu Tử Lăng có dụng ý gì. Thu Lăng mặc dù ngạc nhiên, nhưng cũng nghe lời đưa tay phất vào tảng đá một chưởng.
Lạ lùng thay! Tảng đá theo đà chưởng phong của Thu Lăng tan ra thành bột, rồi theo gió bay biến mất hết.
Bây giờ Giang Thu Lăng mới hiểu cường lục của Tử Lăn đã luyện đến mức siêu phàm. Thì ra một tảng đá đã bị chưởng phong của chàng ép nát.
Nàng kinh ngạc va hân hoan vô cùng. Công lực này nàng chưa từng thấy bao giờ.
Sẳn đà cao hứng, Tử Lăng đột nhiên lại tung thêm một chưởng.
Chưỏng tâm cuốn theo một luồng hồng quang chói lọi, bay vút đến đổ ập vào một cột tùng các đấy hơn ba trượng.
Bỗng nhiênnhư bị sét đánh, cành và lá tùng vụt cháy bừng lên.
Bấy giờ mới độ vào thu, cây khô lá héo, gặp lửa cụm rừng vụt cháy lan rộng ra dũ dội.
Giang Thu Lăng kinh ngạc kêu to:
- Không xong rồi… Lăng cạ! cánh rừng này sẻ cháy tiêu hết.


Tử Lăng điềm nhiên mĩm cười:
- Tiểu huynh đã tự tay nổi lửa, thì tự nhiên phải có phương pháp cứu chửa.
Nói xong chàng vung tay phất tiếp một chưởng.
Một luồng gió mù lạnh như băng từ chưỏng tâm chàng bắn vọt ra.
Ngọn lửa đang cháy rần rần vụt tắt lịm.
Giang Thu Lăng như rơi vào cỏi mộng. Nàng không ngờ trong khoảng thời gian ngắn mà tài nghệ của Tử Lăng từ bậc bình thường đã đến mức caơ siêu tuệt đỉnh.
Quá đổi vui mừng nàng lay nhẹ vai Tử Lăng:
- Lăng ca! võ công tuyệt học của anh có thể lay địng cả giới giang hồ. Tổ mẩu chắc khó thoát khỏi chưởng pháp tuyệt kỹ của anh.
Tử Lăng khẻ lắc đầu:
- Vị tất được như ý muốn! Trong quyển Mai Châu Bửu Lục này, tiểu huynh mười pần chỉ có học đưọc một mà thôi. Nếu muoná học xong toàn bộ, không biết còn phải phí bao nhiêu thời gia nữa. Vả lại tiểu huynh mói luyện tập chỉ có vài ngày.
Giang Thu Lăng mĩm cười cải chinh:
- Hai Mươi ngày rồi đấy! Tử Lăng giật mình kêu lên:
- Ồ! Mãi mê vùi đầu vào sách, tiểu huynh quên mất cả ngày tháng. Thế cuộc ưóc hẹn nơi Hồng Phong Cốc còn bao lâu nửa ?
Vỏn vẹn chỉ ba ngày thôi! Rất may là từ đây đến Hồng Vân Cốc không xa mấy, ch dộ hai ngày đường thôi. Nếu Lăng ca dời cuộc hẹn ước lại một ngày, thì thời giờ của chúng mình không đến nổi cấp bách cho lắm.
Tử Lăng suy nghĩ giây lâu rồi quyết định:
- Chúng mình đến sớm hay hơn là trể.
- Thế cũng tốt! Thôi thì chọn ngày mai lên đường.
- Ý của Lăng muội hay đấy! đêm nay tiểu huynh nghỉ luyện võ công, tịnh dưởng để lấy súc mai lên đường.
Hai hôm sau.
Tử Lăng và Thu Lăng đến Hồng Vân Sơn thì trời đã hoàng hôn.
Khi hai người đang tìm dường để đến Hồng Phng Cốc, Văn Tử Lăng vụt sực nhớ lại, kêu to:
- Nguy to rồi! Cuộc ưóc hẹn của chúng mình và lão Nam Cung Minh trùng hợp một ngày.
Giang Thu Lăng nghe nói giật mình ngơ ngác.

 

<< Lùi - Tiếp theo >>

HOMECHAT
1 | 1 | 125
© Copyright WAPVN.US
Powered by XtGem.Com