watch sexy videos at nza-vids!
WAPVN.US
20:40:1429/04/2025
Kho tàng truyện > Truyện Kiếm Hiệp > Tác Giả Khác > Túy Tâm Kiếm - Ngọa Long Sinh - Hồi 01 - 25 - Trang 5
Chỉ mục bài viết
Túy Tâm Kiếm - Ngọa Long Sinh - Hồi 01 - 25
Trang 2
Trang 3
Trang 4
Trang 5
Trang 6
Trang 7
Trang 8
Trang 9
Trang 10
Tất cả các trang
Trang 5 trong tổng số 10

Hồi 11
TÌNH SI NÊN NỔI

Thấy chưởng phong ào ạt bay đến, bóng đen nhẹ nhành phi thân né tránh, đoạn cất tiếng cười lên khanh khách:
- Bất luận nơi nào, lão phu muôn đến hay đi tùy thích, người không có quyền ngăn cản.
“Ầm” Cung đài trước tượng phật bị chưởng phong đánh bay tan tác.
Mộ Dung Hồng càng dận dữ:
- Hừ! Tên trộm lớn gan. Hôm nay ngươi đừng hòng thoát khỏi Bạch Vân Am này.
Nói xong nàng vội vã định nhún mình bay vụt vào nội điện.
Đột nhiên… Văn Tử Lăng quát to:
- Hãy khoan.
Mộ Dung Hồng vội dừng bước:
- Bộ công tử có quen người ấy à ?
Văn Tử Lăng vụt quay sang câu chuyện khác:
- Cô nương có học qua phương pháp giải độc hay không ?
- Trò chơi hạ cấp ấy, tôi đâu có học để làm gì.
- Bống đem trong đạt viện là tay chuyên môn dùng độc. Mười mấy hôm trước, bên bờ Huỳnh Hà, gần đỉnh Cao Sơn, tôi đã bị tay lão một lần.
Hắn lại là một tên xõ lá, mạo danh nghỉ của Trần Mật Khách Dặng Công Huyền, bắt Gianh Tâm cô nương đi mất.
- Thế cơ hội rất tốt! Dù rằng hắn có bản lĩnh cao cường mấy đi nữa, cũng khó thoát khỏi tay ta.
Nàng cho tay vào lòng, lấy ra một chiếc mõ xin xắn. Đoạn cốc… cốc…gỏ lên liên hồi, đồng thời nàng cất tiếng ê… a… tụng niệm.
Dư biết Đại Thừa Âm Công vô cùng lợi hại. Văn Tử Lăng vội vàng dùng phép Phao Ngươn Thủ Nhất rồi bật kính lổ tai lại.
Người trong đại điện hơi biến sắc. Nhưng sau kgi nghe kỷ lại, lão bèn cười lên ha hả:
- Liểu đầu! Nếu sư phụ ngươi dùng phép này, họa chăng dọa được lão phu.
Nhưng ngươi thì hãy còn non nớt lắm.
Nói đoạn, hắn liền phất ra song chưởng, và tiếp tục không ngừng. Điểm đặc biệt là song chưởng giao nhau phát ra những tiếng “bình bình, bằng bằng” giao nhau liên tục.
Tiếng mõ và câu kinh bị âm thanh của tiếng nổ trấn áp mất đi.
Cả giận… Mộ Dung Hồng thúc mõ liên hồi, âm công của nàng vượt cao lên, chưởng thanh từ từ tụt xuống.
Thấy khí thế sút kém, gã đại hán gã đại hán liền vận dụng toàn bộ công lực, cất tiếng hét to.


Tiếng hét như xé màng tai ấy là một môn âm công tuyệt học, đục hắn đưa ra để giữ mức quân bình với tiếng mõ.
Hai âm công duy trì kình lực giây lâu, chưa phân thắng bại.
Bổng nhiên … bống đen vụt ngừng tay và ngưng tiếng hét:
- Hãy khoan, ta có một lời muốn giải thích.
Mộ Dung Hồng nổi xung nhưng cũng phải tạm ngưng thúc mõ:
- Ngươi bộ sợ chết hay sao ?
Gã đại hán xua tay:
- Với tình thế này, cả ngày lẩn đêm củng kgông giải quyết được thắng bại.
Như lửa đổ thêm dầu, Mộ Dung Hồng thét to:
- Cứ tiếp tục đi… thế nào cũng có một bên bị hạ.
Đại hán cười khanh khách:
- Thật ra với võ công tuyệt học của lão phu, muốn hạ nhà ngươi, không phải là chuyện khó, nhưng vì nể sư phụ Lãnh Tâm Thần Ni nên chẳng nở xuống tay đó thôi.
- Chớ nói nhãm… su phụ ta đời nào đời nào đi giao du với những kẻ vô liêm sỉ chuyên đi đào tường khoét vách như ngươi.
Đại hán vụt sa sầm nét mặt:
- Người nói phải đấy. Lệnh sư phụ đâu có thích hành động này của lão. Nhưng khi xưa, người vũng có đôi lần đồng ý.
Mộ Dung Hồng ngắt ngang:
- Hảy giải thích cho ta rỏ, người đến đây với mục đích gì ?… định đánh cắp đồ vật ư.. Gã đại hán khắc khổ cười, hỏi vặn lại:
- Trong am tự này, có những vật gì đáng ta ăn cắp ?
Mộ Dung Hồng cảm thấy lời nói của gã lạ mặt rất hửu lý. Tronh miếu, trừ ra chiếc phổ đoàn và một đỉnh lư trầm, thật ra không còn vật gì đáng được chú ý cả.
Nàng thắc mắc hỏi:
- Vậy lão đêm khuya vắng người thâm nhập vào đây là có ý gì ?
Gã lạ mặt cười chua chát:
- Mười mấy năm qua, mổi khi lệnh sư phụ có dịp rời khỏi miếu, là lão phu lẻn vào đây để ngắm xem cảnh vật cho thỏa lòng mong nhớ.
- Nơi đây có những gì đáng cho ngươi lưu luyến. Vả lại ni cô am là cấm địa của giới nam. Hành vi của ngươi có vẽ bất chánh thế không tự cảm thấy hổ thẹn hay sao ?
Gả lạ mặt khẽ thở dài:
- Câu chuyện dưới đây của ta thuật lại cho hai ngươi nghe củng không hại gì.
Mười năm về trước, lão phu và lệnh sư phụ ngươi là một đôi tình nhân lý tưởng mà người đời trông thấy phải khen thầm và ghanh tức.
Mộ Dung Hồng vụt đỏ ửng mặt:
-Chớ có hồ đồ! Ngươi dám vu nhục sư phụ ta đấy à ?
Văn Tử Lăng vội xen vào:
- Việc phải quấy củng phải đợi cho lão nói xong rồi mới phê trách.
Với nét mặt đầy vẻ xúc cảm, lão lạ mặt thở dài, tiếp:
- Khi ấy hai ta yêu nhau thắm thiết, đã cùng thề hải minh sơn là gắn bó với nhau cho đến bạc đầu. Đồng ước hẹn ba năm sau sẻ thành giai ngẩu.
Văn Tử Lăng lén ngắm hình dung lão lạ mặt, lão là một cụ già trạc độ bảy mươi, nhưng hãy còn rất cường tráng, vóc dáng của lão to lớn khôi ngô, mủi thẳng mồm rộng, đôi mắt sắc bén, xem rất hào hoa phong nhã.
Chính cái phong độ ấy chắc đã làm rung động không biết bao nhiêu con tim nữ lưu lúc đương thời.
Tạm ngưng giây lâu, lão lại tiếp:
- Rất tiếc cho tình đời nhiều oan trái, lão phu bị người vu lhống bôi nhọa. Lệnh sư phụ ngươi vì ngộ nhận, lòng ghen tức nổi lên, đến đổihóa ra thù.
Văn Tử Lăng vội xen vào:
- Sự ngộ nhận chỉ nhất thời, tại sao tiền bối không cùng bà ta giải thích cặn kẽ ?
Lão thở dài:
- Tiếc rằng tánh tình cả hai đều cứng đầu, lòng tự ái lại cao. Sau này mặc dù nàng biết đấy là ngộ nhận, nhưng vẩn một mực đối với lão phu lạnh nhạt. Lão phu củng không đén năn nỉ nàng, cho nên sự chia rẻ càng ngày càng trầm trọng. Rốt cuộc mổi người một ngã.
Rồi từ đấy, suốt mấy mươi năm trời không gặp mặt.
- Nếu năm xưa lão tiền bối chịu khó đến giải thích tường tận thì ngày nay đâu đến nổi này.
- Nếu nàng chịu mở miệng nói cùng lão nửa tiếng thôi, lão củng xóa bỏ tất cả.


Vì nguyên do ấy, lão phu đã khổ sở mấy chục năm trường. Hiện tại nếu có hối hận mấy thì việc củng bằng thừa rồi. Đến khi nghe nàng xuống tóc đi tu,lão phu càng đau khổ vô cùng. Nên mổi khi thừa dịp nàng đi vắng là lão lán đến đây, nhìn quanh cảnh vật cho thỏa lòng mong nhớ.
Mộ Dung Hồng khẻ nheo mày:
- Lấy gì để tin rằng lời nói ấy là thật ?
Lão già mĩm cười:
- Cô nương theo lệnh sư phụ được bao lâu ?
- Từ dạo tôi biết nói đến giờ! - Theo lệnh sư phụ hơn mười năm, chắc có lẻ cô nương nghe người nhắc đến tên lão chứ ?
Lão phu họ Nam Cung tên Minh, giới giang hồ tặng danh hiệu là Truy Hồn Chưởng.
Không đợi lão già nói dứt, Mộ Dung Hồng vụt kêu lên:
- Ồ! Nam Cung Minh! Người đã hại sư phụ ta quá ư khổ sở. Bà ta đến khi đang ngủ vẫn còn gọi tên ấy. Ta phải giết ngươi để rửa hận mới được.
Nghe Mộ Dung Hồng thuật lại tình cảnh đau khổ của Lảnh Tâm Thần Ni, Nam Cung Minh bất giác ngước mặt than dài:
- Nhạn Dung… Nhạn Dung… Không dè mối tình đã chết từ lâu mà nàng vẩn còn mang nặng bên lòng. Đã lánh tục xuất gia, hà tất phải quên đi việc đời phiền lụy.
Thấy tình cảnh đáng thương, Tử Lăng không khỏi bồi hồi xúc động. Nhưng chàng vẩn giữ nét mặt lạnh nhạt:
- Xin cho tôi được biết:
lão tiền bối bắt Giang Tâm Mỹ cô nương đi giam giữ nơi đâu ?
- Việc ấy…, hãy thứ lổi cho lão, hiện thời không thể nói ra được.
- Vậy lão tiền bối bắt nàng là có dụng ý gì ?
Nam Cung Minh đáp:
- Ngoại tổ mẩu của con liểu đầu ấy là kẻ chủ mưu gây ra sóng gió.
Tử Lăng ngạc nhiên “À” lên một tiếng. Thì ra kẻ phá hoại lại là mẹ ruột của Túy Tâm Tiên Tử.
Chàng hỏi tiếp:
- Tại sao bà ấy lại làm vậy ?
- Đang lúc ấy lão phu cũng không hiểu thâm ý của nàng, nhưng sau này mới hiểu rỏ. Nguyên do:
vì nàng yêu ta thắm thiết, nên sự ghen tức xua nàng khuấy động.
- Thế ra tiền bối định tìm bà ấy trả thù ?
- Lẽ đương nhiên là thế. Một đời hạnh phúc của ta và Nhạn Dung bị hủy hoại dưới tay của bà ta. Món nợ này phải thanh toán mới được.
Tử Lăng nghiêm giọng:
- Nếu muốn báo thù thì tìm thẳng bà ấy. Hà tất phải bắt Giang cô nương.
Nam Cung Minh nghiến răng:
- Vì muốn đạt mục đích nên phải dùng thủ đoạn giam dử cháu ngoại của bà ta, cốt ý là muốn dụ bà ta tự dẩn thân đến nạp mạng.
- Tôi e thủ đoạn đê tiện này gây nên sự khinh rẻ của Lảnh Tâm Thần Ni thôi.
- Con liểu đầu ấy và ngươi có quan hệ gì …? Hà tất ngươi bênh vực đắc lực thế…?
- Chẳng có quan hệ gì. Chẳng qua nàng đã có một lần cứu ta thoát nạn… Đoạn Tử Lăng gằn giọng:
- Lão tiền bối đã đem nàng giam giữ ở đâu ?
Nam Cung Minh hét to:
- Việc ấy không thể cho nhà ngươi biết được.
- Nếu dụng tâm dẩn dụ tổ mẩu của nàng đến để trả thù, tại sao lại mạo nhận danh ngĩa của Thần Mật Khách ?
Nam Cung Minh hơi đỏ mặt:
- Vì muốn có thêm một bạn đồng minh, mới kéo lão đặng cùng trợ lực. Kỳ thật thì hắn với lão phu có một mối giao tình thân mật.
- Thần Mật Khách Đặng Công Huyền đã nói cùng tôi rằng:
nếu kẻ nào mạo nhân danh nghĩa của lão ta đi gây tội ác, lão ta sẽ không để yên thân đâu.
- Ố! Nguyên do vì hắn không biết việc làm của lão phu đấy thôi.
Văn Tử Lăng nghiêm sắc mặt:
- Bất luận lão tiền bối có biện luận thế nào, tôi nhất định sẽ cứu nàng cho kỳ được.
Nam Cung Minh nhìn thẳng vào mặt Tử Lăng:
- Cũng được…! Ngươi một lòng muốn cùng lão đối địch, vậy hãy đến Hồng Phong Cốc trong dải Hồng Phong Sơn tìm ta. Trong vòng một tháng, lão phu sẽ về đấy.
Thình lình… Một bóng đen từ ngoài bay vụt vào, chân chưa chấm đất liền quát to:
- Nam Cung Minh! Hãy trả tiểu thơ nhà ta lại.

Hồi 12
MỘT THÁNG ƯỚC HẸN

Văn Tử Lăng nhìn kỷ, thì ra chính là lão nô áo xanh đi tìm Giang Tâm Mỹ hôm trước.
Nam Cung Minh hơi giật mình:
- Chỉ có một mình bà đến đây ư ?
Lão nô áo xanh cả dận hét to:
- Một mình già này củng đủ hạ ngươi rồi. Hà tất phải nhiều người.
Vừa nói xong liền vung tay phất ra một chưởng… Nam Cung Minh bật cười ha hả:
- Hảy thử sức xem nào.
Đoạn lão liền xuất chưởng nghinh đở.
Chưởng lực của lão xem rất bình thường, nhưng bên trong cóluồng hắc khí, cách đấy hơn trượng củng ngửi thấy được mùi tanh.
Văn Tử Lăng kề tai Mộ Dung Hồng nói nhỏ:
- Chưởng lực của lão thuộc về tà môn độc công, chúng mình nên lánh xa nơi đây là hơn.
Mộ Dung Hồng khẻ gật đầu, cả hai cùng tiến xa ra mấy bước.
Thanh y lão bà cười the thé:
- Ngươi khởi đầu đả dùng độc chưởng rồi à ?
Chưởng phong của bà ta vụt biến ra moat luồng khí hồng. Luồng hắc khí gặp phải hồng khi lập tức hóa giải tan đi mất.
Thanh y lão bà đắc chí cười to:
- Nam Cung Minh! Ngũ độc chưởng của ngươi hãy còn non nớt lắm.
Nam Cung Minh cưới ha hã:
- Hãy đỏ tiếp chiêu ám khí của lão phu thử xem.
Lão liền vung tay, một hồng quang từ tay lão bắn vụt ra.
- Không do dự, lão nô đưa tay ra đở.
Thủ pháp phóng ám khí xem rất bìng thường, nên bà ta đưa tay đón lấ y một cách dể dàng… Không dè ám khí ấy lại là một vật sống, và trơn. Bà ta vụt cảm thấy nơi kẻ tay như bị kim đâm đau nhức vô cùng.
Bà vội đưa tay lên xem, thì ra đấy là một con rắn độc nhỏ, màu vàng óng ánh.
Nổi xung, bà ta nghiến răng vò con rắn tan nát:
Bổng nhiên xắc diện bà vụt tái nhợt, rồi thất thanh kêu to:
- Nam Cung Minh! Ta không ngờ ngươi giám dùng rắn độc này hại ta.
Lão đắc chí cười ha hả:
- Nọc độc của rắn Kim Tuyền Nương, trên đời này không thuốc cứu chữa.
Nhưng ngươi có thể vận nội công ngăn chặn nó lại nơi lồng ngực, trong vòng một tháng chưa đến nổi chết.
Lão bộcáo xanh lộ vẻ sợ hãi:
- Kim TuyềnNương tuy độc that, nhưng trong mình ngươi tối thiểu cũng có thuốc để giải cứu.
Nam Cung Minh cười to:
- Sự nhận định ấy rất đúng. nhưng lãophu không có ý định giải độc giùm ngươi.
Nếu khi nào ngươi dám đến Hồng Phong cốc trong dải Hồng Phong sơn cùng ta thử sức rồi ta sẽ tính cho.
- Ngộ nhở ta thắng, thì mi sẽ tính sao?
Nếu ngươi thắng được thì ta sẽ giao trả Giang Tâm Mỹ, và ta sẽ giúp trị liệu vết thương. Bằng không! Ngươi đành phải mất mạng.
Lão bộc áo xanh dận đến tím mặt:
- Tiểu thơ nhà ta bị ngươi giam giữ ở Hồng Phong cốc..? Nam Cung Minh cười bí mật:
- Việc ấy… lão phu không thể nói trước được. Nếu bà thắng được, lãophu sẽ giao trả Giang tiểu thơ tức khắc.
Nhưng hãy nên thận trọng. Nọc độc của Kim Tuyển Nương mặc dầu được ngăn chận nơi lồng ngực, nhưng công lực của bà vì đó màgiảm sút nhiều. Muốn cùng lão so tài, trước tiên bà phải lượng sức mình.
Lão bộc áo xanh ngiến răng ken két:
- Việc đó không cần ngươi lo lắng. Đến lúc ấy không phanh thây ngươi ra làm muôn đoạn, già này thề chẳng làm người.


Vứa nói xong, lão nô như bàng điểu vỗ cánh bay vút lên không, chớp mắt đã biến mất.
Văn Tử Lăng kinh ngạc vô cùng, đã thụ thong nhưng kinh công của bà ta vẩn còn mãnh liệt như thế. Đủ biết công lực còn lợi hại dường nào.
Hận cũ vẫn chưa nguôi, Nam Cung Minh gằn từng tiếng:
- Bà ăn mày ấy đã từng làm khổ lão phu quá nhiều. Món nợ này đã đến lúc phải thanh toán mới được.
Văn Tử Lăng lấy làm lạ:
- Lão tiền bối định chơi trò hú tìm gì đây? Đã hẹn với tôi, còn đi giao ước với bà ấy để làm gì ?
- Nếu không muốn gặp mặt bà ấy, thì đến ngày hẹn, cậu đến trước hoặc sau một ngày. Có hại gì đâu ?
- Nhưng… lão tiền bối muốnrửa mối hận khi xưa, lão nô này là người ngoại cuộc, hà tất phải ước hẹn với bà ấy làm gì ?
Mộ Dung Hồng vội xen vào:
- Thâm ý của lão tiền bối là nhờ lão nô ấy về nhắn lại cùng tổ mẩu của Giang cô nương.
Đoạn nàng hướng về Nam Cung Minh, tiếp:
- Bà áo xanh ấy chỉ là một nô bộc võ công còn lợi hại như thế. Nếu là chủ nhân của bà ta, liệu lão tiền bối có đủ sức để đối địch hay không ?
Nam Cung Minh ngẫm nghĩ giây lâu, đoạn thốt:
- Chuyện thắng bại lão phu chưa lường trước được. Nhưng trong thời gian một tháng, lão phu có thể mưu toam bố trí. Rất có thể name được phần thắng.
Hưóng về phía Tử Lăng, Mộ Dung Hồng khẻ cười:
- Công tử có nghe đấy không? Lão già ấy định dùng độc kế. Nếu chúng mình đâm đầu vào đấy, chắc là bị mắc mưu của lão.
Nam Cung Minh đưa đôi nhãn quan kỳ dị quét nhìn hai người giây lâu, đoạn thở dài nói:
- Hai người không khéơ lại mắc phải chử tình… phải biết rằng:
chử tình đemlại hạnh phúc và cũng gây ra đau phổ.
Mộ Dung Hồng thẹn đỏ mặt:
- Ố! Lão già! Chớ nói nhãm.
Sắc mặt của Nam Cung Minh có vẻ trịnh trọng, lão lẩm bẩm:
- Tuy bị thất bại vì tình, đau khổ xuốt đời, nhưng lão phu không phải người ích kỹ. Lão ước mong dưới gầm trời này tất cả tình nhân đều thành giai ngẩu. Tự nhiên lão không cố tâm hãm hại hai ngươi đâu.
Vừa nói, lão dương tay lên, hai điểm sáng từ tay lão bay vọt ra.

Hồi 13
BIỂN GHEN NỔI SÓNG

Thình lình hai điểm sáng vụt bay đến trước mặt, Văn Tử Lăng và Mộ Dung Mỹ muốn né tránh cũng không kịp, đành phải đưa tay ra đón lấy.
Cã hai đều ngỡ là ám khí, nào ngờ khi xem kỹ lại là hai hoàn thuốc dỏ tươi.
Tiếng cười ha hả của lão bià lại vang lên:
- Lão phu không muốn hai người bị hại vì độc công. Đến lúc ấy hãy uống hai hoàn thuốc này vào, tự nhiên sẽ thoát khỏi khí độc của lão.
- Thôi… đường đời còn dài, chúng ta sẽ có ngày gặp lại.
Nói xong, lão nhún mình bay vút ra ngoài. Trong chớp mắt bóng lão đã biến mất sau màn đêm dày đặc.
Hai người đứng lặng nhìn nhau giây lâu, không nói lời nào.
Mộ Dung Hồng vụt kêu lên:
- Văn … Văn công tử! Tử Lăng đỏ mặt.
- Cô nương khách sáo quá. Hãy kêu tên tôi, coi chẳng tiện không ?
Mộ Dung Hồng vụt bật cười:
- Nêu danh gọi tánh cũng không mấy đẹp. Thôi! Thế này nhé:
công tử chắc hơn tôi một hai tuổi, thì tôi gọi bằng Lăng huynh cho tiện hơn.
Tử Lăng càng đỏ mặt, ấp úng không ra lời.
Mộ Dung Hồng âu yếm nhìn chàng, tiếp:
- Thế Lăng huynh hãy gọi em bằng Hồng muội nhé.
Tử Lăng khẽ gật đầu đồng ý, đoạn dục:
- Hồng muội! Chúng mình lên đường đi thôi, tròi naom gần sáng rồi.
Mộ Dung Hồng ngước mặt nhìn trời:
- Gần đến canh ba thôi, nhưng chúng mình định đi đâu ?
Tử Lăng suy nghĩ giây lâu, vội thốt:
- Cuộc hẹn nơi Hồng Phong cốc còn đến cả tháng nửa. Hiện tại thì giờ còn nhiều, tiểu huynh định viếng Hải Tâmsơn ở Thanh Hải một chuyến. Hồnh muội nghĩ sao ?
- Lăng huynh đã quyết định, tự nhiên Hồng muội nghe theo.
Tử Lăng khẽ liếc nhìn khuôn mặt ngây thơ của cô bé. Bụi trần chưa hề thấm nhuộm, chàng bồi hồi luyến tiếc:
- Hồng muội! Chốn giang hồ nguy hiểm muôn phần, em có cảm thấy lo sợ hay không ?
- Tôi chẳng sợ gì… nếu có Lăng huynh bên cạnh, dù có phải vượt qua thiên sơn vain hải, tôi cũng không nao núng chút nào.
Tử Lăng âu yếm nhìn nàng, dục:
- Thôi… chúng mình lên đường.
Trên bàn phật, ngọn đèn dầu vẩn còn leo lét cháy. Trước bàn đồ vật đổ vở ngổn ngang. Hai người chua xót trông qua một lượt rồi quay gót ra đi.
Mộ Dung Hồng nhẹ nhàng khép kính cửa ngõ, đoạn quay nhìn tòa âm tự một lần chót, rồi cùng Tử Lăng song bước lần xuống núi.
Dưới lớp màn đêm mờ ão, hai người trẻ tuổi âu yếm sánh vai đếm bước. Dần dần bóng họ khuất sau dãy đồi xa.
Tiếng gà rừng từ đâu nghe vẳng lại! Ba ngày hôm sau.
Bên bờ Thanh Hải, xuất hiện đôi thiếu niên, một nam một nữ.
Họ đang bài hoài đếm bước gên bờ bể, dương mắt nhìn ngọn Hải Tâm sơn dương cao sừng sững ở trước mặt.
Hải Tâm Sơn chỉ là một ngọn núi nhỏ từ dưới bể nhô lên, cách khoảnh với bờ độ một dặm.
Một dãi nước mênh mông, chỉ có sống vổ nhấp nhô. Họ cố tìm nhưng không thấy một thuyền con nào cả.
Tử Lăng tỏ vẽ lo âu:
- Tiểu huynh không quen thủy tánh, nếu chúng mình kiếm không ra thuyền, sợ e chờ đợi ba ngày cũng không qua đến Hải Tâm Sơn được.
Mộ Dung Hồng vụt phì cười:
- Việc rất dể… chúnh mình tự đóng một chiếc.
- Đóng thuyền? Hồng muội… tay không định đóng thuyền… bộ em nói đùa đấy chứ ?
- Một dặm thủy trình, xem cũng không xa lắm, không cần dùng thuyền. Một chiếc bè con cũng đủ rồi.


Văn Tử Lăng vụt sực tỉnh:
- À! Hồng muội! Em thông minh quá. Thôi chúng mình lập tức khởi công.
Nói xong, chàng đi thẳng về phía cụm rừng.
Bỗng nhiên… Mộ Dung Hồng dùng phép truyền âm nhập mật hỏi:
- Lăng huynh! Trong rừng có tiếng người.
Văn Tử Lăng cũng vừa phát giác tiếng động lạ, chàng gật đầu hội ý. Rồi cả hai đồng hướng về phía tiếng người đi thẳng tới.
Nơi bìa rừng có một sơn động thấp, một luồng khói từ trong sơn động tỏa ra bay lên không.
Hai người chia hai cánh tả hửu mai phục.
Tử Lăng cất tiếng quát to:
-Ai ở trong động ?
Một tiếng gầm vang dội làm rung chuyển cả rừng. Thình lình, một quái vật to lớn, lông vàng, từ trong động lao vụt ra, nhắm thẳng vào Tử Lăng nhảy bổ đến.
Định thần nhìn kỹ,thì ra đấy là một con khỉ đột khổng lồ, cao hơn trượng, toàn thân lông vàng óng ánh, hai tay cực dài thô kịch, trông rất đáng sợ.
Không do dự, chàng vung tay phất ra một chưởng.
Bằng… Cát bụi mù mịt bay, đá vụn rơi xuống như mưa. Nhưng, khỉ đột có một thần lực thiên phú, chỉ loạng choạng bước thối về cửa động, “khẹt” “khẹt” kêu lên mấy tiếng. Xem lại thì nó chưa hề hấn gì.
Bị một noon quá đau, nó liền nổi xung, đưa hai tay lên, rồi lập tức nhảy bổ vào người Tử Lăng.
Mộ Dung Hồng khẻ nhún mình nhảy vọt đến bean Tử Lăng, đưa mắt hội ý, rồi cả hai hợp lực lại, định tung ra một lượt bốn chưởng, quyết tặng cho khỉ đột một đòn chí mạng.
Từ trong động đá, một tiếng quát lanh lãnh vang ra:
- Lão Huỳnh Mao! Không được vô lể.
Liền khi ấy một thiếu nữ áo vàng dung nhan diểm lệ từ trongcửa động bước ra.
Vẽ mặt tươi như hoa, nàng gật đầu thi lễ:
- Súc sanh này của tiểu nữ nuôi dưởng vừa rồi đăc tội với nhị vị, tiểu nử xin có lời cáo lổi.
Làn thu ba khuynh động phớt đưa về phía Tử Lăng.
Thấy tiểu nữ có vẽ đẹp sắc xảo, Mộ Dung Hồng lộ vẻ khó chịu - Người khá thông minh đấy! nếu súc sanh lông vàng mà quật chết chúng ta, chắc ngươi không chường mặt ra đấy. bây giờ ngươi xuất đầu lộ diện, chắc có lẻ ngươi sợ chúng ta giết nó chứ gì ?
vẩn giữ vẽ hồn nhiên, thiếu nữ cười ngọt nói:
- Cô nương sao quá đa nhi. Hai ta chưa quen biết, đã không ân lại không thù, hà tất phải hại lẩn nhau. Chẳng qua chỉ vì vô tình đó thôi.
Tạm nhừng giây lâu, nàng hỏi tiếp:
- Nhị vị đến đây có việc gì?
Tử Lăng vội chắp tay thi lễ, đáp:
- Chúng tôi ngẩu nhiên du ngoạn đến đây, thật ra chẳng giám quấy rầy cô nương, nhưng cũng là do sự tình cờ mà thôi.
Thiếu nữ áo vàng ngắm nhìn hai người giây lâu, đoạn hỏi:
- Tôi mạn phép hỏi hai vị đây là… văn Tử Lăng vội đỡ lời:
- Chúng tôi là… hai anh em… - Ồ! Anh em cùng xông pha trong chốn giang hồ, tôi thiết nghĩ hai vị đây là thế gia tử đệ trong giới võ lâm, vậy xin cho biết quí danh đại tánh… - Tôi tên Văn Tử Lăng… nói đến đây chàng ngập ngừng nín lặng… vì chàng vụt biết mình lỡ lời. Nếu nói tên thật của nàng ra, chẳng là đầu đuôi không ăn khớp… nào ngờ Mộ Dung Hồng vụt ứng khẩu:
- Tôi tên Văn Mộ Dung… thiếu nữ áo vàng khẻ nhếch môi cười:
- Tên tuyệt đẹp!… nhung Mộ Dung hình như là họ đấy mà… sợ hai người lại cải vả lôi thôi, Tử Lăng vội cướp lời:
- Ồ! Nãy giờ phương danh của cô nương tôi chưa hỏi:
- Tôi họ Giang tên Thu Lăng… tử Lăng liền vụt nhớ câu thơ Đường, liền ứng khẩu đọc:
- Tuyệt đẹp… Giang thủy thu thiên Lăng hoa hương… Mộ Dung Hồng gắt to:
- Chẳng cần phải nhiều lời. Bèo mây gặp gở, chúnh mình lập tức sẽ chia tay, chắc đâu còn cơ hội gặp nữa, hà tất phải thông danh hỏi tánh chi cho mệt.


Con khỉ đột lông vàng nãy giờ đang đứng yên một góc, vụt kêu khẹt, khẹt quét về phía Mộ Dung Hồng bằng một tia mắt giận dử… Dường như linh tánh của nó hiểu rỏ lời nói nhát gừng của Mộ Dung Hồng xuyên qua gương mặt hằn học của nàng.
Giang Thu Lăng vội chạy lại quát to:
- Lão Huỳnh Mao, hảy nghe ta… Sao không cút vào mau ?
khỉ đột dường như nghe được tiếng người, vội bước lui vài bước đứng dựa cửa động.
Ngẩu nhiên gặp gỡ giữa rừng, hành vi của thiếu nử làm Tử Lăng hồ nghi.
Chưa hiểu nổi, nhưng vì Mộ Dung Hồng đối với nàng không có thiện cảm nên chàng nghĩ:
càng sớm rút lui càng tốt, liền mĩm cười nói:
- Ngu huynh! Muội vì có việc gấp, nên xin lổi cáo từ nhé.
Giang Thu Lăng ung dung:
- Hai vị định đi đâu đấy ?
Mộ Dung Hồng lãnh đạm Đáp; - Góc bể chân trời chúng tôi cũng chưa có mục tiêu nhất định, nhưng chắc phải xa lắm.
Văn Tử Lăng ngập ngừng:
- Đúng vậy!… chúng tôi định đi thật xa. Thội xin từ biệt nhé.
Nói xong chàng quay mình cất bước… Không có ý vản lưu, Giang Thu Lăng chỉ hỏi với theo:
- Hai vị định đi Hải Tâm Sơn chứ gì ?
giật mình, Văn Tử Lăng vội ngừng bước… - Nguyên do nào cô nương biết được ý định đó ?
nắm được yếu điểm của hai người, Giang Thu Lăng đắc ý mĩm cười:
- Việc ấy rất dễ nhận, nhị vị thơ thẩn trên bờ biển rất lâu, hiển nhiên là định tìm thuyền vượt biển. Sau cùng không có thuyền, nên mới định vào rừng đốn cây làm bè. Thế nếu không đến Hải Tâm Sơn thì còn đi đâu nửa… Mộ Dung Hồng cười nhạt nói:
- Cho rằng đi Hải Tâm Sơn! Nhưng với ngươi có quan hệ gì ?
- Đương nhiên là không dính dáng gì, chẳng qua tôi chỉ ước đoán thế thôi.
Khẽ hừ một tiếng, Mộ Dung Hồng âu yếm nhìn Tử Lăng:
- Lăng huynh!… chúng mình đi thôi.
Với sắc mặt hòa dịu, Giang Tử Lăng mĩm cười nín lặng, nàng đưa mắt liếc nhìn Tử Lăng.
Càng nghi hoặc, Tử Lăng dường như không nghe lời nói của Mộ Dung Hồng nhìn chằm chập vào Giang Thu Lăng, hỏi:
- Chẳng hay nhà cô nương ở đâu ?
- Hải Tâm Sơn… như bắt pgải vật quí, Tử Lăng vội hỏi tiếp:
- Gia đình cô nương cả thảy được mấy người ?
tỏ vẽ không vui, Mộ Dung Hồng dương đôi mày liểu gọi to:
- Lăng huynh!.. tại sao lại theo hỏi nàng tận tường quá vậy ?
tử Lăng ôn hòa đáp:
- Giang cô nương cư trụ tại Hải Tâm Sơn, rất thích hợp lại vừa đúng lúc cho mình hỏi đường.
Mộ Dung Hồng sắc diện tái xanh vì ghen tức:
- Một hòn đảo nhỏ bé, chẳng cần đến một giờ chúng mình đã đi giáp hết, hà tất phải dọ hỏi đường… Lăng huynh runf động trước sắc đẹp của cô nương này hay là con khỉ đột lông vàng kia làm mê hoặc ?
Bị xúc phạm quá nặng, Tử Lăng nhịn không được kêu to:
- Hồng muội! Lời nói của em vượt quá lễ giáo rồi đấy.
Mặc dù biết mình đã nói quá lời, nhưng sự ghen tức làm ám mờ tất cả, nàng cười lạt:
- Lời nói của tôi tuy thất lễ đôi chút, nhưng đấy là sự thật.
Lời nói của nàng làm thương tổn đến lòng tự ái của Tử Lăng quá nhiều.
Chàng cảm thấy nàng quá ư vô lý. Nhưng nhờ đến ân cứu tử, chàng không muốn có sự cải vã lôi thôi, đành đỏ mặt tía tai ngậm miệng nín lặng.
Giang Thu Băng thản nhiên đứng nhìn, không một lời can thiệp.
Được nước, Mộ Dung Hồng càng làm già:
- Hiện tại có hai con đường, Lăng huynh hãy lựa chọn:
một là theo tôi, hai là ở lại đây lằng nhằng với con nhỏ đó.
Tử Lăng nghiêm sắc mặt:
- Hồng muội!… em nói chuyện đứng đắn một chút không được sao ?
Mộ Dung Hồng nhảy dựng lên:
- Đứng đắn quá rồi. Hiện tại anh hãy quyết định nhanh đi.
- Hồnh muội! Anh nghĩ chúng mình không nên vì một chuyện không đâu gây cải vả, chẳng là trẻ con lắm hay sao ?
Mộ Dung Hồng như mất lý trí:
- Chẳng cần phải nhiều lời, anh hãy mau quyết định đi.
Văn Tử Lăng cảm thấy khó chịu vô cùng. Chàng có thể bước theo Mộ Dung Hồng tức khắc để khỏi gây cảnh đổ vỡ. Nhưng… cặp mắt xoi mói và chế nhiễu của Giang Thu Lăng kêu gọi lòng tự tôn của chàng nổi dậy.
Vô lý quá! Đường đường là một chàng thanh niên hiên ngang, lý đâu lại khuất phục dưới mệnh lệnh cô ý thức của một thiếu nữ ghen sằng.
Một mệnh lệnh hợp lý cũng còn cho được. Đằng này nàng ghen suồng nhãm. Chàng muốn dò hỏi thiếu nữ ấy chỉ vì mục đích đi Hải Tâm Sơn kia mà.
Thấy Tử Lăng trù trừ, Mộ Dung Hồng trợn tròn đôi mắt:
- Xem ra Lăng huynh không nở rời cô gái ấy à ?
- Hồng muội! Em cần phải suy nghĩ kỹ trước khi nói chớ.
Mộ Dung Hồng cắn chặt đôi hàm răng:
- Không cần phải đóng kịch làm chi, tôi đoán không sai mà… nói xong, nàng quay quả bỏ đi.
Không ngờ nàng có thái độ quyết liệt ấy, Tử Lăng vội vã gọi to:
- Hồng Muội! … Hồnh muội!… vừa nói chàng định cất bước đuổi theo… Giang Thu Lăng bật cười to:
- Hãy đuổi theo cô nương ấy đi, năn nỉ nàng là xong chuyệïn chứ gì.
Lời nói ấy làm tổn thương đến lòng tự ái của Tử Lăng quá nhiều, chàng vội đứng dừng lại.
Giang Thu Lăng bật cười tiếp:
- Ồ! Chàng nghỉ gì mà dừng lại. Chẳng đuổi theo cô ấy nửa sao ?
Tử Lăng khẽ hừ một tiếng:
- Thôi! Mặc thây nó! Đứa em gái của tôi nhỏng nhẻo quá rồi.
- Nàng ấy chắc không phải là em ruột của công tử chứ gì?
Giật mình, Tử Lăng quay lại hỏi:
- Do đâu cô nương lại muốn nhận định như thế ?
- Chuyện rất rỏ ràng, đơn dựa vào cách nói chuyện với nhau, không giống tình anh em ruột chút nào. Điểm kế tiếp là cô nương ấy tự xưng tên là Văn Mộ Dung, nhưng công tử lại gọi cô ấy là Hồng muội… Đấy không phải là giả dối hay sao ?
Điểm quan trọng là nàng kgông muốn cho tôi và công tử nói chuyện, rõ ràng nàng sợ tôi cướp mất công tử của nàng đi chứ gì ?
Nói đến đây, nàng thẹn đỏ cả mặt.
Tử Lăng cũng cảm thấy ngại ngùng và hổ thẹn. Nhưng sự nhận xét tế nhị và chính xác của nàng làm chàng khâm phục.
Khẽ đưa mắt kiếc Tử Lăng, Giang Thu Lăng hỏi tiếp:
- Văn công tử định đến Hải Tâm Sơn có việc gì đấy ?
vụt nhớ sực nhiẹm vụ quan trọng của mình, Tử Lăng hỏi ngược lại:
- Văn cô nương cư trú trên Hải Tâm Sơn, xin cho tôi được biết nơi đấy có bao nhiêu gia cư ?
Giang Thu Lăng vụt bật cười:
- Hải Tâm Sơn bốn bề biển cả, tới lui bất tiện, vả lại trên núi chẳng có thổ sản, đâu có ai thích cư trú nơi cô đão ấy. Duy chỉ có gia đình tôi mà thôi.
- Thế nhà cô nương còn ai nửa không ?
Giang Thu Lăng vụt xa sầm nét mặt:
- Chỉ cô tôi và ông nội tôi thôi.
Văn Tử Lăng hỏi tiếp:
- Phải chăng lệnh tổ phụ mắc bệnh từ lâu, hai chân tê liệt không đi được ?
ngạc nhiên, Giang Thu Lăng kêu lên:
- Chúng tôi rất ít giao du cùng người lạ, đặc biệt gần mười năm nay, chẳng có người nào đến viếng cả. Công tử làm sao biết được việc ấy ?
- Hiện tại chưa có thời giờ để giải thích cặn kẽ, cô nương có thể dẩn tôi đến yết kiến lệnh tổ phụ được không ?
Giang Thu Lăng vui vẻ đáp:
- Việc ấy rất dể, để tôi đưa công tử đến đấy.
Nàng quay mình lại gọi to:
- Lão Huỳnh Mao! Chúng mình về đi thôi.
Khỉ đột khổng lồ nghe gọi, liền kêu lên mấy tiếng khẹt khẹt rồi vội vã chạy bay về phía bờ biển. Giang Thu Lăng đưa mắt hội ý cùng Tử Lăng rồi cả hai sánh bước theo sau.

 

<< Lùi - Tiếp theo >>

HOMECHAT
1 | 1 | 130
© Copyright WAPVN.US
Powered by XtGem.Com