Thấy con vật đánh nhau hay quá, Thừa Chí không nhịn được bỗng la lớn: “Hay quá” Lúc ấy con rắn to bị thương một mắt chui ngay vào trong động. Lúc ra đã nhanh mà lúc rút lui cũng vậy, chỉ trong nháy mắt, cả một thân hình dài hơn trượng của nó mà đã biệt vô tăm tích rồi. Con rắn nhỏ đuổi tới cửa động, phun hơi vào bên trong.
Thanh Thanh bỗng cảm thấy đầu óc choáng váng, liền kêu lên một tiếng:
- Trời ơi!
Nàng vội năm lấy cánh tay Thừa Chí. Biết nàng vì ham xem hai con vật đánh nhau, đến gần quá, liền nghĩ tới con Băng Thiềm của Hồ Quế Nam tặng cho giải độc rất linh nghiệm cũng may có đem theo trong người, vội lấy ra để vào mồm nàng.
Thanh Thanh hít liền mấy hơi, cảm thấy một hơi lạnh thấu suốt tâm can, bịnh nhức đầu khỏi ngay tức thì.
Trông thấy con Băng Thiềm của Thừa Chí, tên ăn xin trố mắt lên nhìn tỏ vẻ thèm muốn. Bỏ con Băng Thiềm vào túi, Thừa Chí kéo Thanh Thanh lùi lại vài bước, nghĩ thầm: “Tên ăn xin bắt rắn này cũng tinh đời đấy, thoáng trông đã biết con Băng Thiềm của ta là vật quý rồi. Hằng ngày y gần gũi các loại rắn độc mà có con Băng Thiềm phòng thân thì còn gì bằng nữa.”
Lúc ấy trong động lại có khói đỏ phun ra, nhưng con rắn to chịu không nổi hơi xì của con nọ, lại muốn xông ra tái chiến. Quả nhiên, khói đỏ nhạt dần, con rắn to lại chui ra, vì thiếu một mắt, linh động kém lúc trước nhiều. Đánh được một lát, con rắn to lại bị địch thủ đâm mù nốt con nữa. Thế là con rắn phải vội quay trở về động để trốn tránh. Ngờ đâu con rắn nhỏ đã nhẹ nhàng chạy tới cửa động đợi chờ rồi. Hết lối đi con rắn to liền nhanh mồm đớp luôn con nọ vào bụng và nuốt luôn và trong bụng.
Thừa Chí, Thanh Thanh ngạc nhiên quá, vì rõ ràng con rắn nhỏ đã toàn thắng rồi tại sao bỗng dưng lại bị kẻ địch nuốt một cách dễ dàng như thế được? Nhưng sau đó, con rắn to lăn đi lộn lại, có vẻ đau đớn vô cùng. Rồi tới khi con rắn to nằm ngửa ra thì con nhỏ đã cắn thủng bụng địch thủ mà chui ra rồi.
Thanh Thanh thở dài nói:
- Thật không ngờ con rắn nhỏ này lại giảo hoạt và độc ác đến thế.
Tiếp theo đó, con rắn nhỏ đứng thẳng mình lên, chỉ có một khoảng đuôi chấm mặt đất mà thôi. Rồi nói dần dần hít hết những khói đỏ còn lại đang lơ lửng trên mặt đất vào cả trong bụng. Nó đi vòng quanh con rắn to một vòng, rồi cắn lưỡi con nọ lùi kéo vào trong động. Thân hình nó bé nhỏ hơn con kia nhiều nhưng nó lôi kéo con kia nhẹ nhàng lắm. Không biết sức lực của nó ở đâu tới mà mạnh kinh khủng như vậy. Thừa Chí và Thanh Thanh đều ngạc nhiên vô cùng. Không bao lâu, con rắn lại bò ra, thần sắc của tên ăn xin nghiêm trọng tức thì.
Bò tới cạnh vòng thuốc vàng, con rắn lộn một vòng lùi vào giữa. Thanh Thanh hỏi:
- Sợi màu vàng quanh kia là cái gì thế?
Thừa Chí đáp:
- Chắc là thứ thuốc khắc chế rắn, tỷ như thuốc hồng hoàng chẳng hạn.
Chỉ thấy con nọ chạy vòng quanh mấy vòng, bỗng đứng thẳng dậy, dùng đuôi quẫy mạnh một cái, nhảy qua khỏi cái vòng bên trong. Tên ăn xin có vẻ hoảng hốt.
Con rắn lại chạy quanh như trước, và cũng dùng đuôi quảy nhảy ra khỏi cái vòng thứ hai. Chỉ còn một cái vòng thuốc nữa là hết, nên tên ăn xin vội lẩm bẩm niệm thần chú, rồi bỗng lộn ngược, hai tay chống xuống đất, hai chân chổng lên trời, đi bằng hai tay.
Con rắn chạy tới đâu, người theo dõi tới đó. Không thể nhịn được, Thanh Thanh phải cười nhưng thấy tên ăn xin mồ hôi nhễ nhại, nhỏ giọt xuống mặt tuyết, nàng không dám cười nữa, rồi cứ lẳng lặng đứng yên. Nàng nghĩ: “Con rắn bé như thế này, việc gì phải tốn công đến thế?”
Thừa Chí rỉ tai nàng nói:
- Võ công của tên ăn mày này cao cường lắm, ít nhứt y cũng giỏi ngang Sa Thiên Quảng và Trình Thanh Trúc.
Thanh Thanh nói:
- Em thấy thân pháp và tay chân của y không có gì đặc biệt hơn người.
Thừa Chí nói:
- Chú xem bụng và ngực không động đậy, đủ thấy y không hô hấp như vậy mà chịu đựng được một thời gian khá lâu như thế không phải là dễ đâu.
Thanh Thanh hỏi:
- Có phải y sợ hơi độc của rắn mới nhịn hơi như vậy không?
Lúc ấy cả người lẫn rắn chạy rất nhanh. Rồi con rắn bỗng nhiên nhảy lên, định nhảy ra ngoài vòng vây. Nhưng tên ăn xin vừa đuổi tới, thổi mạnh một cái. Con rắn rớt ngay xuống đất, tiếp tục chạy quanh như trước. Hễ có cơ hội là nó lại nhảy ra ngoài vòng ngay, nhưng nhảy ba lần đều bị tên ăn xin thổi hơi cản lại. Tuy vậy, con rắn cũng khôn ngoan giảo hoạt lắm, thỉnh thoảng nó đổi phương hướng, đang chạy phía trái bỗng quay trở lại chạy về phía phải. Như vậy tên ăn xin theo mệt mà không kịp. Thấy phía Tây có chỗ hổng con rắn liền nhảy ra khỏi cái vòng chết. Thừa Chí và Thanh Thanh cũng phải thất thanh kêu la.
Thấy con vật đã thoát khỏi ba vòng vây của mình, tên ăn xin vội đứng thẳng dậy. Có một điều lạ nhứt là, con rắn nhỏ không thừa cơ bôn tẩu, trái lại nó còn ngẩng đầu lên nhìn kẻ địch, giữ thế sửa soạn tấn công. Lúc này hai bên thay đổi hẳn địa thế công và thủ. Tên ăn xin tỏ vẻ hoảng sợ, muốn chạy không được mà muốn công cũng bất thành.
Thừa Chí móc túi lấy ra ba quân cờ, chỉ chờ tên ăn xin gặp nguy hiểm là giết rắn cứu người. Con rắn xổ tới mấy lần, tên ăn xin đều tránh được cả. Chỉ trong giây lát, tên ăn xin đã nghĩ ra một kế, cho rắn xông tới liền giơ tay nhử. Nhanh như chớp, con rắn cắn luôn ngón tay giữa của bàn tay mặt, tên ăn xin liền dùng tay kia kẹp luôn hai mang con vật, rồi ra sức bóp mạnh một cái. Đau quá, con rắn đành phải há mồm nhả ngón tay của địch ra, hắn vội lấy ra một cái ống sẳt bỏ luôn con rắn vào, đút nút lại, rồi vứt xuống đất, quay đầu lại nói với Thừa Chí rằng:
- Mau lấy Băng Thiềm ra cứu mạng lão.
Thấy y vô lễ như vậy, Thanh Thanh nổi giận quát mắng:
- Tại sao phải đưa Băng Thiềm cho nhà ngươi?
Thấy tên ăn xin giỏi võ, Thừa Chí thương tiếc, lại thấy tay y đã đen và sưng gấp mấy lần rồi, nọc độc của con rắn kinh khủng biết bao, vội móc túi lấy con Băng Thiềm ra đưa liền.
Tên ăn xin mừng quá, vội để ngón tay bị thương dí vào mồm con Băng Thiềm. Chỉ trong chốc lát, vết thương máu đen nỏ giọt xuống dưới mặt tuyết, không khác gì mực đen vậy. Bàn tay của tên ăn xin khỏi sưng và hắc khí cũng tan hết. Lại trải qua một lát nữa, những giọt máu ở vết thương nhỏ ra đã biến thành màu hồng, y cả cười một hồi, xé một mảnh quần ra buộc vết thương, và bỏ con Băng Thiềm vào trong túi vải.
Thanh Thanh giơ tay ra hỏi:
- Trả Băng Thiềm cho chúng tôi chớ?
Tên ăn xin trợn ngược lông mày, mắt to trợn, quát lớn:
- Băng Thiềm nào?
Thanh Thanh chỉ về phía y, kinh hãi kêu lên:
- Ô kìa, đằng kia lại có một con rắn nhỏ nữa!
Giựt mình tên ăn xin quay đầu lại nhìn. Thanh Thanh liền nhặt cái ống sắt ở dưới đất lên, chĩa luôn vào lưng tên ăn xin quát lớn:
- Ta mở nút ra tức thì.
Biết là trúng kế rồi, tên ăn xin nghĩ: “Nếu đối phương mở cái nút ống ra, con rắn nọ sẽ chui ra cắn lưng mình ngay, nếu bị cắn trúng nơi cốt yếu thì dù có Băng Thiềm cũng chưa chắc đã chữa khỏi đưọc.”
Nghĩ đoạn, y đành phải móc túi vải lấy con Băng Thiềm ra đưa trả Thừa Chí rồi cười nói:
- Lão đùa hai người chơi đấy, chớ có phải lão lấy thật đâu?
Chờ Thừa Chí bỏ Băng Thiềm vào túi rồi, Thanh Thanh mới rút cái ống sắt ra và trao trả cho tên nọ. Thoạt tiên, Thừa Chí muốn kết bạn với tên ăn xin đó, nhưng thấy y ty tiện quá, không cảm ơn người ta cứu mạng cho thì chớ, lại cưới của báu ân nhân như vậy, liền chắp tay chào nói:
- Chào lão, sau này sẽ có dịp tái ngộ!
Chàng khoác tay Thanh Thanh đi liền. Tên ăn xin giận dữ quát lớn:
- này hai người hãy khoan đã!
Thanh Thanh cũng giận dữ hỏi:
- Ngươi muốn gì?
Tên ăn xin nói:
- Các người khôn hồn để con Băng Thiềm xuống, ta sẽ để cho đi. Các người có biết lão già này hung ác như thế nào không?
Chưa hề thấy người nào lại ương ngạnh đến thế, Thanh Thanh đang định trả lời, Thừa Chí đã cướp lời nói trước:
- Ngài là ai thế?
Chỉ thấy tên ăn xin trợn đôi mắt lóng lánh, hai tay giơ cả ra, và đang định nhảy xổ tới. Thừa Chí nghĩ thầm: “Tên ăn xin vô lễ này muốn chịu khổ chắc?”
Lúc ấy, đằng xa bỗng có tiếng khí giới va chạm, mấy người hò hét chạy đuổi tới. Phía đằng trước, có hai thằng bé áo đỏ, đều vai mang một gói đồ lớn, vừa chạy vừa đánh đỡ. Phía sau có bốn năm người công sai đuổi theo. Người đi đầu là Độc Nhãn Thần Long Đơn Thiết Sinh. Tay y cầm một thước sắt, cứ nhằm yếu huyệt của hai thằng bé mà điểm. Hai thằng bé chống đỡ không nổi, chạy thẳng tới cạnh tên ăn xin, lớn tiếng kêu gọi:
- Tề sư thúc, Tề sư thúc.
Vừa nói, hai thằng bé vừa vứt hai gói đồ tới. Tên ăn xin giơ tay ra đón lấy hai gói đồ đó, để xuống đất. Hai thằng nhỏ vứt xong gói đồ nặng, chân tay lanh lẹ hơn trước, liền xông vào đánh Đơn Thiết Sinh hăng hái hơn trước nhiều.
Tên ăn xin thấy mấy tên công sai kia võ nghệ tầm thường không đếm xỉa tới, chỉ nghĩ tới con Băng Thiềm, liền nhảy xổ vào, hai tay nắm luôn đầu vai Thừa Chí. Không muốn vô duyên vô cớ lộ võ công cho người hay biết, Thừa Chí quay đầu ù té chạy, trốn núp phía sau Đơn Thiết Sinh. Thoạt tiên cạnh tên ăn xin có vẻ ngơ ngác, nay mới hay hai tên là thù địch, tinh thần phấn khởi, múa cây thước sắt tấn công lia lịa, thì nghe “ối chà!” một tiếng, một tên nhỏ áo đỏ đã bị gậy sắt điểm trúng yếu huyệt ở trên vai. Còn một tên hoảng, Đơn Thiết Sinh thừa cơ đá luôn một cái trúng luôn thằng thứ hai. Tên ăn xin ung dung đứng yên, dõng dạc nói:
- Ta tưởng là ai không ngờ là Đơn lão sư.
Đơn Thiết Sinh nói:
- Ngài quý tánh danh là gì? Tôi táo gan yêu cầu ngài cho anh em chúng tôi được ăn miếng cơm yên lành.
Tên ăn xin nói:
- Tôi là kẻ ăn mày thì làm gì có tên họ chớ?
Nói xong, y cúi xuống giải huyệt cho hai thằng bé. Lúc ấy, có hai tên công sai nhặt hai gói đồ lên. Tên ăn xin bỗng hú một tiếng còi, hai thằng nhỏ xông tới, mỗi đứa dùng một chưởng đánh ngã một người công sai, rồi cướp luôn gói đồ mà chạy.
Đơn Thiết Sinh đuổi theo quát lớn:
- Tiểu tặc táo gan thật, có mau để xuống trả ta không?
Hai thằng bé áo đỏ cứ lẳng lặng chạy thật nhanh. Thấy Đơn Thiết Sinh đuổi theo giơ thước sắt ra, sắp điểm trúng thằng bé chạy sau. Đột nhiên tên ăn xin nhảy ngang tới định cướp cây thước sắt. Tuy chỉ có một mắt, Đơn Thiết Sinh võ công cao cường, giơ ngược cây thước sắt, định đánh trở lại điểm vào yếu huyệt ở cổ tay của kẻ đánh trộm.
Tên ăn xin vội trầm cánh tay xuống, và dùng bàn tay trái phản kích lưng địch. Muốn thử sức lực của đối phương, Đơn Thiết Sinh liền giơ một cánh tay trái ra đỡ. Ngờ đâu tên ăn xin rụt luôn tay lại, lộn một vòng nhảy ra ngoài hơn trượng rồi theo sau hai thằng nhỏ chạy luôn.
Thấy thân thủ của y nhanh nhẹn như vậy, Đơn Thiết Sinh cũng phải kinh hãi nghĩ thầm: “Bên ta tuy nhiều người thật, nhưng ngoài ta ra, mấy người kia võ nghệ tầm thường quá. Viên tướng công và cô nương nọ không muốn giúp ta, một mình địch saonổi bọn đạo tặc kia?”
Nghĩ vậy, Đơn Thiết Sinh ngừng chân không đuổi nữa, tới gần Thừa Chí cúi chào và nói:
- Tiểu nhân đáng chết thật!
Thừa Chí và Thanh Thanh thấy y nói như vậy, đều ngạc nhiên không hiểu liền hỏi:
- Đơn đầu lãnh chớ có khách khứa như vậy. Chẳng hay tên ăn xin kia là hạng người thế nào thế?
Đơn Thiết Sinh nói:
- Mời hai vị hãy vào trong đình này nghỉ chân đã. Tiểu nhân sẽ bẩm báo sau.
Ba người vào trong đình ngồi yên rồi, Đơn Thiết Sinh mới đem hết tiền nhân hậu quả kể cho Thừa Chí và Thanh Thanh nghe.
Thì ra bắt đầu từ tháng trước, ngân khố của Bộ Hộ liên tiếp bị mất trộm ba lần, tổng cộng mấy nghìn lạng bạc. Số tiền bạc đó tuy không nhiều, nhưng nó là tiền bạc của nhà vua, mà ở ngay kinh thành trong ngân khố của Bộ Hộ mà trộm mới là một việc quan trọng.
Không hiểu tại sao hai ngày sau, nhà vua hay tin đó liền cho triệu Bộ Hộ Sát thượng thơ và Cửu môn đề đốc Chu đại tướng quân lên điện khiển trách một hồi. Nhà vua truyền phán, trong một tháng phải bắt được tên trộm ấy. Bằng không hoàng thượng sẽ cách chức tất cả các quan lớn nhỏ của hai cơ quan đó. Thế là bọn công sai bị thượng cấp truy cứu và đè nén, đều kêu khổ kêu oan, cả gia quyến của họ cũng bị câu thúc.
Ngờ đâu, quan sai càng truy nã điều tra riết, ngân khố lại càng bị mất trộm liên tiếp. Bọn công sai lo sợ quá, đành phải đi kiếm Độc Nhãn Long Đơn Thiết Sinh về hưu đã lâu, van lơn cầu khẩn mời ra giúp cho được. Sau một cuộc điều tra kỹ càng, Đơn Thiết Sinh biết không phải là đạo tặc tầm thường mà là cao thủ võ lâm hành động. Tuy quy ẩn đã lâu, Đơn Thiết Sinh vẫn được mọi từng lớp nhân sĩ võ lâm quen biết mến chuộng. Y cho điều tra, biết ngay gần đây chỉ có nhóm Thừa Chí là võ lâm cao thủ mới tới Bắc Kinh thôi.
Nghe tới đây, Thanh Thanh cả giận nói:
- Thế ra ông nghi ngờ chúng tôi trộm cắp phải không?
Đơn Thiết Sinh đáp:
- Tiểu nhân đáng chết lắm! Thoạt thiên tiểu nhân có nghĩ như thế thật, liền hỏi dò bạn hữu mới hay Viên tướng công ở Bắc Kinh lầm nghĩ, cứu Tiêu Công Lễ ở Sơn Đông kết giao Sa Thiên Quảng và Trình Thanh Trúc, hơn nữa lại được đề cử làm Minh chủ bảy tỉnh, thật là vị đại anh hùng hào kiệt!
Trong lòng khoan khoái vô cùng Thanh Thanh nghe thấy Đơn Thiết Sinh khen ngợ Thừa Chí như vậy, sắc mặt đấu dịu tức thì, Đơn Thiết Sinh lại nói:
- Tiểu nhân còn hiểu lầm, có lẽ vì giới công sai của tiểu nhân không hay tin ra nghênh đón vị đại anh hùng giáng lâm kinh thành mà bị quý vị khiển trách ban cho một bài học để bọn tiểu nhân khốn khổ cũng nên? Cho nên tiểu nhân cùng các anh em muốn chuộc lỗi đó, mới ngày ngày đến quý phủ thỉnh an tạ tội là thế.
Thanh Thanh cười nói:
- Ông không nói rõ, thì ai hiểu biết được ý muốn của các ông ra sao?
Đơn Thiết Sinh nói:
- Nhưng việc này không thể nói rõ ra được. Chúng cháu chỉ mong Viên tướng công lại bớt giận, trả lại số bạc của ngân khố cho chúng cháu, để cứu mấy trăm gia đình công sai ở trong thành Bắc Kinh này khỏi chịu tội vạ. Ngờ đâu Viên tướng công lại hoàn lại tất cả lễ vật của chúng cháu dâng biếu, còn điều tra biết rõ tên họ và biệt hiệu của tiểu nhân, rồi rải các danh thiếp tiểu nhân vào các nhà thất để cảnh cáo.
Nghe Đơn Thiết Sinh nói tới vụ này, Thanh Thanh giả bộ không nghe, và vẻ mặt cứ thản nhiên như không biết gì.
Đơn Thiết Sinh lại nói tiếp:
- Chúng cháu thấy dùng cách mềm dẻo không xong, đành phải giở thủ đoạn cứng rắn vậy. Ngày hôm nay, chúng cháu mai phục quanh ngân khố, chờ người của Viên tướng công tới là xông ra vây bắt. Ngờ đâu hai thằng bé áo đỏ lẻn vào ngân khố trộm cắp, chúng cháu theo đuổi và đánh chúng tới đây. Nếu không có tên ăn xin cứu giúp thì chúng đã bị bắt rồi. Nay Viên tướng công đã hiểu cả, xin chỉ một con đường sáng sủa cho chúng cháu đi. Chúng cháu thật cảm ơn Tướng công vô cùng.
Nói xong y quỳ ngay xuống, vái lạy lia lịa.
Thừa Chí vội đỡ dậy, trong lòng nghĩ thầm: “Tuy tên ăn xin và hai đứa bé áo đỏ không phải là hạng người “thiện nam tín nữ” gì. Nhưng chúng làm khó dễ tới nhà chức trách, ta hà tất phải ra giúp những quan công sai nhơ bẩn này làm gì?”
Nghĩ đoạn, chàng liền đem chuyện tình cờ gặp tên ăn xin ở đây, tên ấy bắt rắn ra sao và định cướp con Băng Thiềm của mình như thế nào, kể hết cả cho bọn công sai nghe. Đơn Thiết Sinh lại yêu cần chàng trợ giúp nã tróc bọn gian.
Thừa Chí cười nói:
- Bất giặc là việc làm của các công sai. Tuy đệ chẳng ra cũng không đến nỗi phải làm những việc đó.
Thấy chàng nói vậy, Đơn Thiết Sinh không dám nói nữa, cúi chào từ biệt, rồi cùng bọn công sai hậm hực đi liền.
Trong khi trở về, suốt dọc đường, Thanh Thanh cứ luôn mồm chửi tên ăn xin vô lễ, và cả quyết lần sau còn bắt gặp lẽ nào cũng tặng cho tên đó một trận đòn nên thân.
Đang đi hai người gặp bọn binh lính của Nha Cẩm y vệ áp giải một nhóm phạm nhân đi tới. Những phạm nhân đó đa số là ông già, đàn bà, trẻ con và con nít cả. Nhưng bọn binh lính cứ hùng hổ, hò hét mắng chửi. Một người đàn bà van lơn rằng:
- Xin ông đội làm ơn làm phúc để cho chúng tôi được thong thả một chút. Chồng tôi cũng làm việc cho nhà ở như các quý ông, và chúng tôi đây lại không phạm tội gì cả. Chẳng qua vì hồi này kinh thành bỗng có phi tặc vây nhiễu, chúng tôi mới bị liên lụy, chịu khó chịu sợ thế này.
Một binh sĩ giơ tay sờ ngực người đàn bà đó, cười nói:
- Phải đấy, không có bọn phi tặc ấy, thì chúng ta làm gì có duyên phận gặp gỡ nhau đây, phải không chị?
Nghe thấy tên binh sĩ ấy nói xong, Thừa Chí và Thanh Thanh tức giận vô cùng, đều nghĩ: “Bọn phạm nhân này gia quyến của bọn công sai, ngày thường bọn công sai cậy thần cậy thế hà hiếp lương dân. Dù bây giờ có bị cấp trên hành phạt tuy chẳng oan uổng gì, nhưng những đàn bà trẻ con vô tội này vô cớ bị lụy mới tội nghiệp!”
Đi độ một vài phố nữa, hai người lại gặp bọn công sai lôi kéo mười mấy người, tay chân bị còng xích đi qua, miệng la lớn rằng:
- Bắt được phỉ tặc rồi, bắt được phỉ tặc rồi!
Những dân chúng đứng hai bên hè xem, đều lắc đầu thở than. Thừa Chí và Thanh Thanh tiến đến gần nhìn xem, mới hay những phỉ tặc đó đều là người nghèo đầu bù tóc rối cả. Vì sợ quan trên khiển trách, bọn công sai mới bắt bừa lương dân để thay thế phỉ tặc. Thừa Chí và Thanh Thanh thấy vậy, trong lòng tức giận vô cùng.
Hồng Thắng Hải đang ngóng trông thấy hai người vừa về tới hớn hở vô cùng, la lớn:
- May quá, đã về rồi!
Thừa Chí vội hỏi:
- Việc gì thế?
Hồng Thắng Hải đáp:
- Trình lão phu tử bị người ta đánh, thương tích khá nặng, đang mong chờ Tướng công về cứu chữa cho.
Thừa Chí kinh ngạc, nghĩ thầm: “Trình Thanh Trúc võ nghệ cao cường như thế? Tại sao y lại còn bị người ta đả thương?”
Nghĩ đoạn, chàng liền theo Hồng Thắng Hải vào trong phòng thấy Trình Thanh Trúc nằm yên trên giường, mặt phủ một vùng hắc khí. Sa Thiên Quảng, Hồ Quế Nam, và Thiết La Hán đều đứng cạnh đó, ai nấy vẻ mặt đều lo âu.
Thấy Thừa Chí đã về, mọi người đều tỏ vẻ hớn hở liền. Thừa Chí thấy Trình Thanh Trúc thở rất yếu, trong lòng cũng hơi hoảng sợ, vội hỏi:
- Trình lão phu tử bị thương ở đâu?
Sa Thiên Quảng khẽ đỡ Trình Thanh Trúc ngồi dậy, rồi cởi áo ra. Thừa Chí giật mình kinh hãi, vì thấy cả một bả vai bên phải của Trình Thanh Trúc thâm lại như bôi mực nhạt vậy. Hắc khí đó còn lan tràn trên mặt, trên đầu, rồi chạy suốt xuống tới lưng.
Vết thương có năm dấu ngón tay rất sâu.
Chàng liền nói:
- Vết thương này bị con gì cắn thế?
Sa Thiên Quảng đáp:
- Tiểu đệ thấy Trình phu lão tử loạng choạng bước vào trong nhà, không nói được nửa lời, rồi cứ thế nằm lịm đi nên tiểu đệ cũng không biết ông ta bị trúng phải độc khí gì?
Thừa Chí nói:
- Cũng may con Băng Thiềm vẫn còn đây.
Nói xong, chàng lấy con Băng Thiềm ra, để mồm nó vào chỗ bị thương, nó tuy khô héo rồi, nhưng vẫn còn biết hút hơi độc. Chỉ trong giây phút, tất cả thân hình con Băng Thiềm xám dần, rồi thì đen hẳn. Hồ Quế Nam nói:
- Bỏ nó vào trong rượu ngâm một lúc, độc khí sẽ tan ra hết.
Thanh Thanh vội rót một bát rượu bỏ luôn con Băng Thiềm vào quả nhiên chất độc đen như mực ở trong mồm con Băng Thiềm nọ phun dần ra, một lát rượu đen xì như bát mực và con Băng Thiềm đã trong trắng như tuyết như ngọc rồi. Thừa Chí lại để con Băng Thiềm vào hút chất độc ở chỗ vết thương, cho tới khi mình con vật đen hẳn, lại bỏ vào rượu ngâm. Trải qua mười mấy lần để cho Băng Thiềm hút độc như vậy, hắc khí ở trên vai, trên mặt và trên đầu Trình Thanh Trúc đã nhạt hẳn. Thừa Chí lại xoa bóp cho một hồi, sắc mặt của Trình Thanh Trúc hồng hào dần. Lúc này mọi người mới yên tâm.
Chờ cho Trình Thanh Trúc đã tỉnh táo trở lại, Thừa Chí hỏi:
- Trình tiền bối, câu chuyện xảy ra như thế nào?
Trình Thanh Trúc đáp:
- Tôi định ra thị trấn có một chuyện cần thiết, dọc đường gặp một mụ già ăn xin mặt mày xấu xí chận lại rồi gây chuyện với tôi. Mụ ta dùng những lời bỉ ổi thóa mạt tôi, nên mới đấu nhau với bà ta, nào ngờ bà ta võ công cao cường nên tôi bị bà đánh trúng một gậy, khí huyết trong người nghe sôi trào, tôi biết mình đã bị trúng nhằm kịch độc trong cây gậy đó nên bỏ chạy về, cũng may còn sống lại đây.
Nghe đến đây Thừa Chí chợt nhớ lại lúc trước có gặp một mụ già ăn xin, mặt mày xấu xí tay cầm cây gậy, Thanh Thanh suýt cũng bị trúng độc rồi, chắc chắn là mụ này chứ chẳng còn ai nữa nhưng chàng không nói ra, chỉ hỏi Trình Thanh Trúc:
- Hiện giờ tiền bối thấy trong mình đã bình phục chưa?
Trình Thanh Trúc gật đầu:
- Tôi đã bình phục hẳn rồi, cám ơn Viên tướng quân đã hết lòng chiếu cố đến tôi. Thừa Chí nói:
- Tiền bối hãy yên lòng. Tiền bối được khỏe mạnh như thế là tôi đã mừng rồi. Anh em ai nấy đều lo lắng cho tiền bối.
Mọi người đều bàn tán về chuyện mụ già ăn xin, xấu xí đã gây thương tích cho Trình Thanh Trúc.
Mụ ta là ai sao lại có hành động hiểm độc như thế?
Tất cả đều đặt câu hỏi về lai lịch của mụ ta.
Mọi người đều phân vân, không sao đoán ra mụ ăn xin ấy ở đâu tới, thuộc bang phái nào? Trình Thanh Trúc càng tức giận thêm, cứ luôn mồm chửi rủa mụ nọ.
Sa Thiên Quảng nói:
- Trình huynh hãy ở nhà nghỉ ngơi điều dưỡng, để anh em chúng tôi đi dò thám. Nếu có tin gì sẽ cho huynh biết ngay, và chúng tôi sẽ trả thù cho.
Nói đoạn, Sa Thiên Quảng cùng chúng bạn chia nhau mỗi người đi một ngã tìm kiếm tung tích mụ ăn xin nọ. Đi liền ba ngày, mọi người đều thất vọng, không sao kiếm thấy hình bóng và tung tích của kẻ thù.
Một buổi sáng nọ, Đơn Thiết Sinh lại đến thăm. Thừa Chí không muốn tiếp liền sai Sa Thiên Quảng thay mặt ra tiếp. Đơn Thiết Sinh, vẻ mặt rầu rĩ, vừa thấy Sa Thiên Quảng, vội vã báo tin là ngân khố lại mất trộm ba nghìn lạng bạc nữa, và mong Viên tướng công chỉ bảo cho phương pháp ngăn ngừa. Sa Thien Quảng chỉ ầm ừ suông, chớ không nghĩ cách giải quyết hộ. Sau nói tới chuyện mụ ăn xin, Đơn Thiết Sinh liền để ý tới ngay. Sáng sớm ngay hôm sau, Đơn Thiết Sinh vội vàng đến nói với Sa Thiên Quảng rằng:
- Sa gia, hành tung của mụ ăn xin đệ đã dò ra rồi. Nên mời Viên tướng công ra bàn định thì hơn.
Sa Thiên Quảng vào mời, Thanh Thanh nói:
- Hừ, không biết y định lấy lòng hay là muốn uy hiếp chúng ta thế?
- Cả hai vấn đề cũng phải. Thôi được, để tôi ra gặp y thì hơn.
Mọi người đều theo Thừa Chí ra ngoài khách sảnh. Đơn Thiết Sinh nói:
- Tiểu đệ đoán mụ ăn xin bị thanh trúc tiêu của Trình gia ném trúng, tất phải cho người đi mua thuốc về giải thương, liền sai các đàn em đến canh gác các tiệm thuốc lớn ở trong kinh thành, hễ thấy ai tới mua các vị thuốc giải thương là theo dõi ngay.
Chuyện thật kỳ lạ quá.
Trình Thanh Trúc hỏi:
- Sao lại kỳ quá?
Đơn Thiết Sinh đáp:
- Quý vị thử nghĩ xem mụ ấy nấp ở đâu? Có ai ngờ nơi đó lại là biệt thự của Thành Vương. Ai cũng biết Thành Vương là em của Hoàng thượng. Vậy tại sao một vị quý phái như thế lại đi kết giao với bọn người giang hồ như vậy? Cho nên tiểu đệ cũng không dám xác định ra sao?
Ai nấy đều lộ ra vẻ kinh ngạc, Thừa Chí nói:
- Ông hãy đưa chúng tôi tới cạnh biệt thự xem xét qua loa đã, rồi chúng ta nghĩ cách đối phó sau.
Đơn Thiết Sinh liền dẫn các người đi thẳng ra ngoại ô.
Đi được bảy, tám dặm đường, thấy đằng xa có một hàng rào tường màu đen. Đơn Thiết Sinh liền nói:
- Dãy nhà kia tức là biệt thự của Thành Vương đấy.
Thừa Chí nghi ngờ nghĩ thầm: “Nhà đó chính là nơi nương náu của hai thằng bé áo đỏ trộm tiền bạc của ngân khố. Hay là Đơn Thiết Sinh đã điều tra ra chỗ trú chân của bọn cường đạo, cố ý dẫn chúng ta tới đây giúp y cũng nên? Nếu là biệt thự của Vương phủ thật sao lại kiến trúc kỳ lạ như thế?”
Nghĩ đoạn, chàng kéo tay Trình Thanh Trúc lùi lại mấy bước, khẽ nói:
- Chờ lát nữa trông thấy mụ ăn xin, huynh chớ có nổi giận vội. Tất cả mọi người đều phải nhìn theo con mắt tôi ra hiệu mà thi hành.
Biến hẳn thần sắc, Trình Thanh Trúc không trả lời bỗng nói:
- Viên tướng công, đệ… đệ… bỗng thấy khó chịu, muốn đi về nghỉ ngơi trước.
Thừa Chí ngạc nhiên nghĩ thầm: “Ông ta là Bang chủ bang Thanh Trúc là một nhân vật có tên tuổi trong giới võ lâm, lâm trận lại sợ sệt mà rút lui trước như thế này?”
Nghĩ đoạn, chàng liền sai Hồng Thắng Hải đưa Trình Thanh Trúc về trước. Lúc ấy Sa Thiên Quảng nghĩ tới hôm nọ Thừa Chí nói căn nhà lớn không có cửa, liền hỏi Đơn Thiết Sinh rằng:
- Ngôi biệt thự kia không có cửa ngõ thì người ta ra bằng cách nào?
Đơn Thiết Sinh nói:
- Thế nào cũng có cửa bí mật. Vì nhà đó của một vị quan quyền Hoàng gia, nên người ngoài không ai dám hỏi tới.
Thừa Chí đã quyết định dùng chính sách “Dĩ tĩnh đợi biến” bình tĩnh chờ đợi sự thể biến chuyển ra sao, rồi sẽ đối phó cho nên không phát biểu ý kiến gì, để mặc Đơn Thiết Sinh làm gì thì làm. Chàng ngẩng đầu lên nhìn trời, giả bộ ngắm cảnh chim bay trên không. Bỗng nghe thấy mấy tiếng “cục, cục…” đi tới, rồi hai con gà trống rất lớn, đang vỗ cánh ở bên trong bờ tường bay ra, theo sau có hai thằng bé áo lam nhảy theo, chân tay rất lanh lẹn. Chúng chỉ nhún nhảy mấy cái là bắt được hai con gà kia ngay.
Chúng đưa mắt lườm mọi người, lại nhảy vào bên trong bờ tường.
Thanh Thanh nói:
- Hai con gà trống lớn như vậy thật hiếm có. Mỗi con cân ra cũng nặng tới tám, chín cân?
Sa Thiên Quảng nói:
- Vâng, còn hai thằng nhỏ võ công cũng có chút căn bản, người này thật là kỳ lạ!
Chưa nói dứt lời, Sa Thiên Quảng lại nghe thấy tiếng “cọt kẹt” bờ tường bỗng có một cửa hông mở ra, một người ăn mặc rất kỳ lạ bước ra.
Quần áo của y vá víu những mảnh vải ngũ sắc, không khác gì quần áo của kẻ ăn xin trên sân khấu vậy. Đến khi y tới gần, Thừa Chí, Thanh Thanh, và Đơn Thiết Sinh đều giựt mình, vì ba người đã nhận ra y là tên ăn xin bắt rắn bữa nọ.
Tên ăn xin trợn mắt nhìn rồi nói với Thừa Chí rằng:
- Bữa nọ được Tướng công tặng cho tôi uống rượu ngon. Ngày hôm nay may mắn làm sao lại được đại giá giáng lâm, xin mời vào trong nhà để tôi được thết lại một bữa.
Thừa Chí đáp:
- Hay lắm, hay lắm, nhưng tôi thấy như thế quả không tiện!
Người đó không đáp lời, chỉ giơ tay trái lên mời khách vào nhà. Thừa Chí đi trước, mọi người theo sao, thấy bờ tường xây bằng gạch xanh rất to, rất dầy, cánh cửa bằng sắt dầy mấy tấc, màu sơn y hệt bờ tường nên khi cánh cửa khép lại, không ai biết là có cửa ngõ. Hễ tới một bờ tường là tự nhiên cánh cửa ở bờ tường đó từ từ mở ra ngay và không có một tiếng động nào.
Qua khỏi bờ tường màu đỏ là màu tường cuối cùng, người nọ mời mọi người vào trong khách sảnh. An tọa xong, người nọ vỗ tay mấy cái, gia đinh liền dọn thức ăn và rượu ra. Món ăn rất nhiều, rất thịnh soạn, nhưng mọi người không hiểu các món ăn đó là những thức ăn gì? Đĩa bát nào cũng đầy những hột trứng giun, rắn, gà, vân vân, màu xanh màu đỏ trông rất ghê tởm. Vì vậy không ai dám cầm đũa gắp ăn. Người nọ cả cười một hồi rồi nói:
- Mời quý vị xơi thử.
Nói đoạn, y gắp một con rít đầu đỏ mình đen lên ăn.