Những người bị điểm đó, kẻ thì giơ chân, người thì giương tay, lại có tên cúi xuống, có tên quay đầu, mỗi người một kiểu cách, đứng yên như tượng gỗ, trông thật buồn cười.
Trong các người khách đến dự tiệc, tuy có khá nhiều võ lâm cao thủ, nhưng Thần Quyền Vô Địch lợi hại như vậy, còn ai dám ra can thiệp nữa. Quy nhị nương bảo Mai Kiếm Hòa khám người Đổng Khai Sơn xem có thuốc viên hay không? Kiếm mãi không thấy hình bóng Phục Linh Thủ Ô Hoàn đâu cả, Mai Kiếm Hòa đành phải thưa lại với sư phụ. Quy Tân Thụ liền giải huyệt cho Đổng Khai Sơn, rồi hỏi:
- Thuốc viên giấu ở đâu? Nói mau?
Đổng Khai Sơn nói:
- Hừ, ngươi muốn lấy được thuốc viên, theo ta tới làm cái gì? Thế mà cũng nhận là lão giang hồ! Người ta sử dụng kế “Kim thiềm thoát xác” mà ngươi chả hay tí gì!
Quy nhị nương nổi giận hỏi:
- Ngươi nói gì?
Đổng Khai Sơn đáp:
- Thuốc viên đã đưa tới Bắc Kinh từ lâu rồi.
Quy nhị nương vừa kinh ngạc, vừa tức giận, quát hỏi:
- Có thật không?
Đổng Khai Sơn đáp:
- Ta ngưỡng mộ Mạnh lão gia tử là người bạn tốt mới thành tâm đến đây chúc thọ. Chẳng lẽ các người muốn cướp thuốc viên, mà ta lại còn đem theo để liên lụy đến ông ta hay sao?
Nghe Đổng Khai Sơn nói, Hồ Quế Nam liền tới cạnh Thừa Chí dí tai nói:
- Tên tiêu sư này vô sĩ thật. Y nói láo đấy!
Thừa Chí hỏi:
- Sao ngươi biết?
Hồ Quế Nam đáp:
- Đệ biết thuốc viên y giấu ở chỗ kia.
Nói xong, y chỉ vào những trái đào làm bằng bột gạo bày trong mâm, đặt trên bàn, để dưới bức trướng lớn. Thừa Chí ngạc nhiên, khẽ hỏi:
- Sao huynh lại biết rõ thế?
Hồ Quế Nam cười đáp:
- Những trò lén lút, trộm cắp trên giang hồ, trốn tránh sao khỏi đôi mắt của đệ.
Thanh Thanh đứng cạnh nghe liền cười nói:
- Hồ đại gia vốn dĩ là tay năng thủ trong giới đó mà!
Hồ Quế Nam cười nói:
- Tên họ Đổng kia xảo trá lắm. Y biết Quy nhị gia thể nào cũng theo dõi tới, cho nên y mới giấu thuốc vào trong những trái đào già kia, chờ Quy nhị gia đi rồi, y mới lấy ra.
Thừa Chí gật đầu, rồi rẽ các người đứng che trước mặt ra hai bên, đến tới cạnh Mạnh Bá Phi giơ tay giải huyệt cho, chỉ nắn bóp mấy cái là Mạnh Bá Phi đã hoạt động được rồi.
Thấy vậy, Quy nhị nương quát lớn:
- Làm gì thế? Mi lại định đến đây sanh sự phải không?
Nói xong, nàng đưa thằng bé cho Tôn Trọng Quân ẵm, rồi nhảy tới cạnh Thừa Chí. Nàng biết sư đệ võ nghệ cao cường, sợ con mình bị thương lây, mới trao con cho đồ đệ ẵm hộ. Thừa Chí né sang bên, rồi lớn tiếng nói:
- Sư tẩu hãy nghe đệ nói đã.
Mạnh Bá Phi chân tay hoạt động được rồi, liền đánh luôn hai chưởng vào Quy nhị nương. Thế là hai người lại đối địch, võ nghệ tương đương, trong chớp xuất đã đánh được mười mấy hiệp rồi. Quy Tân Thụ bảo vợ rằng:
- Em hãy tránh ra.
Quy nhị nương tránh sang một bên. Chỉ vài hiệp, Mạnh Bá Phi lại bị Quy Tân Thụ điểm trúng yếu huyệt liền. Vì thương con sắp chết đến nơi, Quy nhị nương mất cả lý trí, lớn tiếng quát hỏi Đổng Khai Sơn:
- Họ Đổng kia, ngươi có đưa thuốc viên ra không? Nếu ngươi cứ làm thinh như vậy, ta bẻ gãy hai tay ngươi ngay.
Vừa nói nàng vừa vặn hai tay tên Tiêu đầu, Đổng Khai Sơn nghiến răng chịu đựng, khẽ nói:
- Thuốc không có ở đây và có bẻ gãy tay tôi cũng vô ích mà!
Thấy nàng ương ngạnh quá, đã có mấy người khác bước ra thách thức, và cũng có vài người đối địch với Mai Kiếm Hòa và Lưu Bội Sinh rồi. Thấy tình hình ngày càng rối ren, Thừa Chí nghĩ phải giở ngay thủ đoạn dứt khoát mới giải quyết được, liền nhảy tới cạnh Tôn Trọng Quân giơ hai ngón tay ra móc mắt nàng. Tôn Trọng Quân sợ hãi vội giơ một tay ra gạt. Ngờ đâu, thế đánh đó là Thừa Chí dương đông kích tây, chớ có phải định đánh nàng thật đâu. Nhân lúc Tôn Trọng Quân giơ tay che chở đôi mắt, Thừa Chí khẽ đẩy vai nàng một cái, Tôn Trọng Quân vừa sợ quá lớn tiếng kêu la:
- Sư phụ, sư nương, mau mau…
Vợ chồng Quy Tân Thụ quay lại, trông thấy Thừa Chí ẵm con mình, nhảy lên trên mặt bàn lớn tiếng gọi:
- Chú Thanh, kiếm!
Thanh Thanh ném bảo kiếm cho chàng, chàng nắm lấy chuôi kiếm, kêu gọi:
- Tất cả hãy ngừng tay lại, nghe tôi nói đã.
Quy nhị nương mắt đỏ bừng, quát đến khan cả tiếng:
- Thằng nhãi con kia, mi làm con ta tổn thương, là ta thí mạng với mi ngay!
Vừa quát nàng vừa định nhảy lên trên bàn, Quy Tân Thụ vội níu nàng lại và khẽ nói:
- Hãy khoan, hiện con ta ở trong tay ty. Xem y giở trò gì đã.
Thừa Chí nói:
- Xin Nhị sư huynh hãy giải huyệt cho Mạnh lão gia tử đã.
Quy Tân Thụ dùng giọng mũi “hừ” một tiếng, nhưng vẫn ra tay giải huyệt cho Mạnh Bá Phi.
Thừa Chí lại lớn tiếng nói:
- Các bực tiền bối, các vị bạn hữu. Vì con đau nặng, sư huynh, sư tỷ tôi định mượn thuốc viên tiến cống của tham quan để dùng tạm nhưng tên Tiêu đầu họ Đổng này chỉ biết bán mạng cho tham quan, nên sư huynh, sư tẩu tôi mới gây hấn với hắn.
Còn Mạnh lão gia tử là người bạn tốt. Chúng tôi không khi nào lại lập tâm đến phá bĩnh ngày chúc thọ của ông ta.
Mọi người nghe chàng nói đều lấy làm ngạc nhiên. Rõ ràng sư huynh đệ vừa ra tay đánh nhau, sao bỗng dưng chàng lại bênh vực vợ chồng sư huynh như vậy. Nhứt là vợ chồng Quy Tân Thụ càng ngạc nhiên hơn hết.
Thừa Chí lại lên tiếng nói tiếp:
- Mạnh lão gia tử, xin ông bổ những trái đào trên mâm kia mà coi thử xem trong ruột nó có những trò lạ gì!
Đổng Khai Sơn nghe, sắc mặt biến ngay. Mạnh Bá Phi ngơ ngác giây lát, nhưng vẫn nghe theo, lấy dao bổ một trái đào giả ra, thấy trong có nhân đậu đen, bổ nhân ra, quả nhiên thấy có một viên thuốc bao sáp.
Thừa Chí liền lớn tiếng nói:
- Tên Tổng tiêu đầu này, nếu chỉ vì bán mạng cho nhà vua thôi, còn có thể tha thứ được. Nhưng lòng y rất độc ác, tới đây mục đích là khiêu khích ly gián, muốn làm cho anh em chúng ta mất hết tình nghĩa và hòa khí với Mạnh lão gia tử, có phải mâm thọ đào này là của Đổng tiêu đầu đem tới mừng đấy không?
Mạnh Bá Phi gật đầu.
Thừa Chí lại nói:
- Y biết không có ai lại đem đào giả này ra ăn cả nên y mới giấu hết thuốc viên vào trong đó. Chờ tới khi Mạnh lão gia tử xích mích với sư huynh tôi, y mới lấy trộm ra, đem vào trong Kinh. Như vậy có phải là y đã lập được một kỳ công cho nhà vua đấy không?
Chàng vừa nói vừa nhảy xuống đi tới cạnh bàn, Thanh Thanh cũng tiến tới giúp.
Hai người bổ hết các trái đào, lấy hết những thuốc viên trong ấy ra, Quy Tân Thụ và Mạnh Bá Phi mới tỉnh ngộ. Thừa Chí móc một viên thuốc ra, mùi thơm ngào ngạt, rồi gọi Thanh Thanh lấy chén nước tới, bỏ thuốc viên vào chén hòa tan, đút cho con trai Quy Tân Thụ uống. Thằng nhỏ thoi thóp sắp chết, chẳng khóc chẳng rằng, cứ hớp một uống hết chén thuốc đó.
Quy nhị nương nước mắt chạy quanh, trong lòng vừa cảm ơn, vừa hổ thẹn nghĩ thầm: “Ngày hôm nay, nếu không được chú em này biết rõ mưu cơ của kẻ gian thì con mình sẽ phải chết, và làm lụy chồng mình mất hết tiếng vì gây thù gây hấn với bao nhiêu anh hùng hào kiệt.”
Chờ đứa nhỏ uống hết chén thuốc, Thừa Chí mới trao trả Quy nhị nương. Hai tay đỡ lấy con, Quy nhị nương khẽ nói:
- Viên sư đệ, vợ chồng tôi không biết lấy gì đền ơn cho chú mới phải.
Quy Tân Thụ kém ăn nói, không biết nói gì cho phải, chỉ nói:
- Sư đệ, chú tốt lắm, tốt lắm!
Thanh Thanh đưa hết số thuốc lấy ở trong trái đào ra cho Quy nhị nương rồi cười nói:
- Cháu nó có đau nặng thêm hai phen nữa, cũng đủ thuốc dùng.
Đang lúc hớn hở vui mừng, Quy nhị nương chỉ cám ơn lia lịa, chớ không để ý tới lời nói của Thanh Thanh bao hàm châm biếm trong đó.
Quy Tân Thụ bận rộn giải huyệt cho mọi người. Mạnh Bá Phi lẳng lặng không nói gì, bụng nghĩ thầm: “Con nhà ngươi thì khỏi rồi, mà con ta thì sắp chết đến nơi. Nhưng ta muốn đánh lại mà không địch nổi. Thù này đành chờ mai kia nhờ người giỏi hơn trả hộ vậy!”
Thừa Chí thấy các môn đồ nhà họ Mạnh đang khiêng Mạnh Tranh sắp chết vào nhà trong, liền gọi:
- Hãy khoan đã!
Mạnh Trú cả giận nói:
- Anh ta sắp chết đến nơi, ngươi còn muốn làm gì nữa?
Thừa Chí nói:
- Xưa nay sư huynh tôi rất ngưỡng mộ oai danh của Mạnh lão gia tử, muốn kết bạn còn chưa được, khi nào lại dang tay đánh chết Mạnh đại ca cơ chớ? Tuy cái đánh của sư huynh tôi hơi mạnh thật, nhưng tánh mạnh của Mạnh đại ca không sao đâu, các hạ khỏi lo.
Mọi người thấy Mạnh Tranh bị thương nặng sắp chết đến nơi, đều cho lời nói của Thừa Chí là giả dối lừa bịp.
Thừa Chí nói tiếp:
- Sư huynh tôi không định tâm đánh Mạnh đại ca, nên chỉ cần cho Mạnh đại ca uống một thang thuốc, điều dưỡng một thời gian là lành mạnh ngay.
Nói xong, chàng móc túi lấy hộp Băng Thiềm ra, lấy một con bóp nát, bỏ vào bát hòa với rượu, rồi cho Mạnh Tranh uống. Một lát sau, quả nhiên mặt Mạnh Tranh đang nhợt nhạt biến thành hồng hào dần, và đã rên rỉ biết kêu đau đớn rồi. Mạnh Bá Phi mừng quá, quỳ xuống vái lạy Thừa Chí và nói:
- Viên tướng công, Viên minh chủ thật là ân nhân cứu mạng con tôi.
Thừa Chí vội đỡ Mạnh Bá Phi dậy và khiêm tốn khước tạ. Mạnh Trú liền sai người đỡ anh mình vào trong phòng nghỉ ngơi, và bày biện lại bàn ghế, dọn qua cỗ khác ra, mời mọi người tiếp tục vào bàn ăn uống. Quy nhị nương nói với Mạnh Bá Phi rằng:
- Chúng tôi thật lỗ mãng quá, xin Mạnh lão gia tử thứ lỗi cho.
Mạnh Bá Phi ha hả cả cười nói:
- Con cái sắp chết đến nơi, ai chẳng sợ hãi cơ chớ? Điều đó không thể trách cứ huynh tẩu được.
Trong lúc mọi người đang chén tạc chén thù, Mạnh Bá Phi vẫn chưa yên trí, vào nhà trong thăm con xem sao? Thấy Mạnh Tranh ngủ yên, hô hấp điều hòa, như người không có bị thương gì cả, mới yên tâm trở ra tiếp khách. Uống tới lúc ngà ngà say, Mạnh Bá Phi gọi người lấy bát to ra, rót đầy hai bát, bưng đến trước mặt Thừa Chí, dõng dạc nói:
- Viên minh chủ, tôi thấy đại hội Thái Sơn các anh hùng hào kiệt bầu Tướng công làm Minh chủ, tôi không phục tí nào. Tới giờ phút này, thấy hành vi của Tướng công vừa rồi, tôi không những cảm kích mà còn phục sát đất là khác. Bây giờ, Minh chủ cho phép tôi được mời một bát rượu này.
Thấy chủ nhân thành kính quá, Thừa Chí đành phải đỡ lấy bát rượu, một hơi uống cạn. Mọi người đều vỗ tay khen ngợi. Mạnh Bá Phi giơ ngón tay cái lên, rồi nói:
- Viên minh chủ sau này có điều gì sai bảo, muốn tiền, nhiều thì không có, nhưng muốn cần vài mươi vạn lạng một lúc, xin có ngay tức thì. Minh chủ muốn cần người giúp, ngoài ba cha con tôi, ra sống vào chết cũng vui lòng, tôi còn có thể mời thêm năm, ba trăm vị anh hùng hảo hán tới giúp sức ngay.
Thấy Mạnh Bá Phi hào phóng như vậy, Thừa Chí lại nghĩ, một trận phong ba bão táp mà hòa giải một cách thuận lợi trong giây lát thế này, hơn nữa mối hiềm thù giữa mình với sư huynh, sư tẩu cũng tiêu tan hết, nên trong lòng cũng khoan khoái vô cùng.
Bữa tiệc đó, ai nấy đều say mèm mới giải tán.
Đổng tiêu đầu Tiêu cục Vinh Thắng không biết trốn núp vào đâu mất hút.
ở lại Mạnh gia trang chơi vài ngày, mấy lần Thừa Chí xin cáo từ để lên đường đều bị Mạnh Bá Phi giữ lại. Cho tới ngày thứ bảy, Mạnh Bá Phi biết không thể nào giữ bọn Thừa Chí ở lại nữa, mới sửa soạn một mâm cỗ thật thịnh soạn để tiễn hành sư huynh đệ Thừa Chí. Trong lúc đang ăn uống, Trình Thanh Trúc lên tiếng nói:
- Mạnh lão ca, đệ thiết tưởng tên Đổng tiêu đầu không tử tế gì đâu. Lần này y mất số thuốc viên quý báu ấy, đổ lỗi cho Quy nhị ca, nhưng y biết không sao chiếm nỗi. Chỉ sợ lúc ấy y đổ hết tội lỗi vào đầu đại ca. Nên đệ mong đại ca phải đề phòng tên tiểu nhân đó.
Mạnh Bá Phi nói:
- Nếu tên tiểu nhân ấy trêu ngươi tôi, tôi sẽ không nể nang y đâu.
Quy nhị nương nói:
- Việc này do vợ chồng chúng tôi tạo nên cả. Sau này, quả thật y tới làm phiền, xin đại ca thể nào cũng phải cho chúng tôi hay tin.
Mạnh Bá Phi trả lời:
- Vâng, nhưng tôi không sợ hãi tên đó.
Sa Thiên Quảng nói:
- Đệ chỉ ngại tên ấy liên kết với quan phủ thì rầy rà lắm đấy.
Mạnh Bá Phi ha hả cười nói:
- Nếu tới lúc đó, không thể sống được ở đây nữa, thì tôi cũng bắt chước chú em, chiếm lấy một hòn núi lên làm đại vương cũng được chớ sao?
Vợ chồng Quy Tân Thụ ẵm con cùng đồ đệ hớn hở trở về phía Nam. Còn Viên Thừa Chí, Thanh Thanh, Trình Thanh Trúc, Sa Thiên Quảng, chàng Câm, Hồng Thắng Hải các người áp tải hòm sắt, tiếp tục đi về phía Bắc.
Hôm đó, đi tới cao bãi điếm, trời sắp tối rồi vì hành lý quá nặng nề, mọi người liền vào trọ khách sạn Yến Triệu Cư. Mọi người đang yên giấc, bỗng nghe bên ngoài có tiếng người ồn ào, tiếng xe cộ dồn dập, khiến chó sủa gà bay ầm ĩ cả lên. Mọi người lấy làm lạ, lại nghe tiếng nói ồn ào, hình như có một bọn người ùa vào khách sạn, họ nói những tiếng gì không sao nghe hiểu. Thừa Chí chạy ra cửa phòng xem, thấy mấy chục tên lính ngoại quốc, hoặc ngồi, hoặc đứng, tên nào cũng cầm một khẩu súng trường, nói chuyện lúi la lúi lố.
Chưa hề trông thấy thứ người đó mắt xanh mũi lõ bao giờ, Thừa Chí cũng phải kinh dị. Thấy một ngưòi quát tháo, bắt buộc chủ phòng dọn cho chúng mười mấy căn phòng để nghỉ ngơi.
Chủ khách sạn nói:
- Xin lỗi đại nhân, các phòng của khách sạn chúng tôi đã có khách ở cả.
Không nói nếp tẻ gì cả, người nọ đánh luôn chủ khách sạn một cái bạt tai. Chủ khách sạn ôm mặt, vừa đau, vừa nói:
- Sao ông…
Người nọ lại quát lớn:
- Ngươi không xếp dọn cho mười mấy căn phòng, ta sẽ phóng hỏa đốt cháy khách điếm này ngay.
Bất đắc dĩ chủ khách sạn phải van lạy Hồng Thắng Hải xin để lại hai căn phòng cho họ.
Sa Thiên Quảng nói:
- Người đó là ai thế? Sao y lại hống hách như vậy?
Chủ khách sạn vội nói:
- Xin quý ông đừng có trêu những người ăn cơm Tây ấy vào. Miễn lòng y là lụy tới thân ngay đấy.
Sa Thiên Quảng ngạc nhiên hỏi:
- Y ăn cơm Tây gì thế? Tại sao ăn cơm Tây lại oai phong hơn người?
Chủ khách sạn khẽ nói:
- Đó là lính ngoại quốc ở nước ngoài vận tải Hồng y đại pháo đại bác lên Bắc Kinh. Còn người biết nói ngoại ngữ kia là vị thông ngôn.
Lúc này Thừa Chí mới hiểu rõ, người vừa tác oai tác phúc kia là ỷ lại thế lực của lính ngoại quốc. Sa Thiên Quảng giương quạt ra, lớn tiếng nói:
- Để tôi đi cho tên nọ bài học.
Thừa Chí kéo tay y lại, và nói:
- Hãy khoan đã!
Chàng gọi mọi người vào trong phòng rồi nói:
- Năm xưa, tiên phụ trấn thủ Liêu Đăng, đại thắng một trận ở Ninh Viễn, đắc lực ở Hồng y đại pháo này nhiều lắm. Thái Tổ Mãn Thanh cũng bị đại pháo này bắn chết. Hiện giờ giặc Mãn Thanh đang quấy nhiễu biên giới, những lính ngoại quốc này chuyển vận đại pháo đi trợ chiến, chúng ta hãy để yên cho chúng.
Sa Thiên Quảng nói:
- Chẳng lẽ chúng ta chịu để yên tên thông viên nọ tác oai tác phúc như thế hay sao?
Thừa Chí đáp:
- Chấp nhứt những quân đê hèn ấy làm gì?
Thấy chàng nói như vậy, mọi người đều phải tuân theo, thu gọn lại nhường cho chúng hai căn phòng.
Tên thông ngôn nọ họ Tiền, tên là Thông Tử, thấy có hai căn phòng rồi tuy mồm vẫn lẩm bẩm mắng chửi, nhưng y không bắt chủ phòng lấy thêm phòng nữa. Đi ra ngoài một lúc, y dẫn hai quan binh ngoại quốc vào. Hay quan binh đó, một người ngoài bốn mươi tuổi, một người nữa chỉ trên hai mươi thôi, cả hai tướng mạo đều anh tuấn cả. Hai người líu lo líu lố nói chuyện với nhau một lúc, rồi người lớn tuổi ra ngoài đưa một mỹ nhân Tây phương vào. Người đàn bà này trạc độ hai mươi, tóc đen, da trắng như tuyết, trên đầu, trên tai đeo đầy châu báu, dưới ánh đèn lập lòe chóa mắt.
Xưa nay chưa hề trông thấy đàn bà ngoại quốc bao giờ, Thừa Chí ngắm nhìn hơi kỹ một chút. Thanh Thanh có vẻ không vui rỉ tai nói:
- Đại ca, anh xem người đàn bà đó có đẹp không?
Thừa Chí đáp:
- Không ngờ đàn bà ngoại quốc lại khéo biết trang điểm đến thế nhỉ?
Thanh Thanh chỉ trả lời bằng giọng “hừ” một tiếng, rồi không nói nữa.
Sáng sớm ngày hôm sau, mọi người đang ăn mì ở đại sảnh. Hai người quan binh ngoại quốc và người đàn bà kia cũng ngồi ăn ở đó. Tên Thông ngôn Tiền Thông Tử cứ lui tới bàn của mấy người ngoại quốc nọ nịnh hót, chắp tay khom lưng, trông rất khả ố.
Nhưng khi y quay lại nói với phổ ky thì quát tháo luôn mồm, đòi lấy cái này, ăn thứ kia, hơi khác ý một chút là giơ tay bạt nhĩ tên phổ ky ngay. Không chịu được những hành vị khả ố bần tiện ấy, Trình Thanh Trúc quay lại nói với Sa Thiên Quảng rằng:
- Sa huynh, hãy coi vài trò chơi của đệ.
Nói xong, y không cần quay trở lại, chỉ thuận tay ném về phía sau một cái, đôi đũa đang cầm trong tay bay thẳng vào mồm Tiền Thông Tử đến “bốp” một cái. Tên thông ngôn bị gẫy hai cái răng cửa đau đớn vô cùng. Trò chơi của Trình Thanh Trúc là tuyệt kỹ “Thanh Trúc tiêu” của y. Ám khí của y đều là những que tre nhỏ, trong hai mươi bước, ném yếu huyệt đối phương, bách phát bách trúng. Vì nghe lời dặn bảo của Thừa Chí, y chỉ khẽ cảnh cáo thôi. Nếu y định hại tên nọ, chỉ giơ cao tay một chút là đôi mắt kẻ địch đã bị thủng rồi.
Đau quá, Tiền Thông Tử kêu la om sòm. Hai tên quan binh kia gọi y tới hỏi tại sao? Y trả lời là không biết đôi đũa ở đâu bay tới, cắm đúng mồm và gẫy luôn hai cái răng cửa. Người đàn bà ôm bụng cười khúc khích.
Tên quan binh lớn tuổi đưa mắt nhìn các người bên bàn Thừa Chí vài lần, bụng nghĩ: “Có lẽ bọn người này tác quái cũng nên!”
Nghĩ đoạn, y tung hai ly rượu lên, rồi giơ súng lục bắn luôn một phát, hai cái ly vỡ tan tành.
Nghe tiếng nổ, bọn Thừa Chí đều giựt mình và nghĩ: “Khí giới mới này lợi hại thật, và tên nọ bắn cũng giỏi đấy!”
Tên quan binh lớn tuổi tỏ vẻ đắc chí, lấy đạn khác nạp vào cổ súng xong, quay lại nói với người trẻ tuổi kia rằng:
- Bĩ Đắc, anh thử bắn xem!
Bĩ Đắc nói:
- Tôi bắn giỏi sao bằng ngài, đệ nhất thần thương thử nước Bồ Đào Nha cơ chớ?
Người đàn bà tủm tỉm cười nói:
- Sao, Lô Mông là tay bắn súng giỏi nhất nước đấy à?
Bĩ Đắc đáp:
- Ông ta không những giỏi nhất nước Bồ Đào Nha. Nếu ông ta không phải là thiện xạ nhất thế giới thì cũng là Âu Châu chớ không ai có thể bắn giỏi bằng ông ta được.
Lô Mông cười nói:
- Đệ nhất Âu Châu chả là đệ nhất thế giới là gì?
Bĩ Đắc nói:
- Người Đông phương rất thần bí. Họ có rất nhiều bản lãnh lợi hại hơn người Âu Châu, cho nên tôi không dám nói ra. Cô Nhược Khắc Lâm, có phải thế không?
Nhược Khắc Lâm nói:
- Anh nói rất đúng.
Lô Mông thấy Nhược Khắc Lâm có vẻ yêu mến Bĩ Đắc, trong lòng hơi ghen liền nói:
- Người Đông phương có cái gì thần bí nào?
Nói xong, y lại bắn liền hai phát súng. Lần này y lấy chiếc khăn buộc trên đầu Thanh Thanh làm mục tiêu, sau tiếng nổ, khăn của Thanh Thanh rơi xuống đất và lộ ngay ra đầu tóc đàn bà. Các người ngồi bàn trên này đều giật mình hoảng sợ. Lô Mông và các binh lính ngoại quốc ngồi các bàn khác đều cười ồ.
Thanh Thanh tức giận và cùng “soẹt” một tiếng, rút luôn trường kiếm ở trong bao ra. Thừa Chí vội cản lại rằng:
- Chớ có dụng võ.
Chàng vừa nói vừa nghĩ: “Đối phương có hỏa khí lợi hại như vậy, nếu ta dụng võ, hai bên đều tổn hại, chết chóc rất nhiều. Những lính ngoại quốc này lên biên giới dạy lính Minh dùng đại bác đánh quân Mãn Thanh, nay ta giết chúng, gián tiếp có hại cho đất nước, nên nhịn thì hơn.”
- Chú Thanh, hãy tha cho chúng.
Thanh Thanh vẫn trợn mắt nhìn ba người ngoại quốc nọ với vẻ hậm hực bất bình.
Nhược Khắc Lâm cười nói:
- Không ngờ y lại một cô nương, thảo nào mặt y đẹp đẽ đến thế.
Lô Mông cười nói:
- Giỏi thật, ra cô vẫn để ý tới các chàng trai trẻ của họ có đẹp hay không đấy!
Bỉ Đắc nói:
- Nàng còn biết sử dụng kiếm nữa. Hình như nàng còn muốn đến đánh nhau với chúng ta đấy!
Lô Mông nói:
- Nếu nàng tới khiêu chiến thì ai đối địch? Bỉ Đắc, tôi với anh, ai là người giỏi kiếm hơn?
Bỉ Đắc nói:
- Tôi rất mong không bao giờ có ai nói tới chuyện này.
Lô Mông hỏi:
- Tại sao vậy?
Nhược Khắc Lâm nói:
- này, hai anh đừng vì vấn đề nhỏ mọn ấy mà cãi lộn nhau.
Nói tới đây, nàng bưng miệng cười rồi nói tiếp:
- Người phương Đông thần bí lắm. Tôi chỉ sợ cả hai anh không ai có thể địch nổi cô bé đẹp đẽ kia đâu.
Lô Mông liền cất tiếng gọi:
- Tiền Thông Tử, anh lại đây!
Tiền Thông Tử hấp tấp chạy tới, khúm núm hỏi:
- Thưa đại tá, ngài muốn sai bảo việc gì thế ạ?
Lô Mong nói:
- Anh ra hỏi cô kia, xem có phải là cô ta muốn một cái hôn không? Đi hỏi mau lên.
Tiền Thông Tử vâng vâng dạ dạ. Lô Mông lấy mười mấy đồng tiền vàng vứt lên trên bàn Tiền Thông Tử khệnh khạng đi sang bên bàn Thừa Chí, y cứ theo đúng lời nói của Lô Mông nhắc lại cho Thanh Thanh nghe. Vừa nói tới câu cuối cùng “Một cái hôn”, y bị Thanh Thanh tát luôn cho một cái nên thân. Tên nọ bị đánh gẫy bốn cái răng, và một bên má sưng húp lên. Lô Mông kha khà cả cười rồi nói:
- Con bé kia cũng có đôi chút hơi sức đấy!
Nói xong, y rút luôn kiếm ra, quất lên trên không hai cái, tiếng kêu “vù, vù”, rồi y đi ra giữa nhà, cất tiếng gọi:
- Lại đây, lại đây.
Thanh Thanh không hiểu y nói gì, nhưng xem thái độ nàng cũng đoán ra y muốn gọi đấu kiếm. Cũng rút kiếm ra, nàng thong thả tiến tới. Thừa Chí nghĩ thầm: “Tên nọ vô lễ như vậy, để nàng cho y một bài học cũng hay. Nhưng phải dặn nàng đừng đánh y bị thương mới được…”
Nghĩ đoạn, chàng liền lớn tiếng gọi:
- Chú Thanh, chú lại đây!
Thanh Thanh hiểu lầm, tưởng Thừa Chí muốn cản trở, liền nói rằng:
- Em không lại đằng ấy đâu!
Thừa Chí nói:
- Lại đây, anh bảo cách chiến thắng y.
Sự thật, Thanh Thanh không hiểu kiếm pháp của viên sĩ quan ngoại quốc kia ra sao, đang phân vân, thấy Thừa Chí nói như vậy, mừng quá, vội chạy ngay lại, Thừa Chí nói:
- Tôi tuy chưa biết kiếm pháp của y ra sao. Nhưng vừa trông thấy y bổ xuống mấy cái, thủ pháp rất linh mẫn và nội lực khá mạnh, thì tôi nhận ngay ra kiếm pháp rất lợi hại, lại thêm dẻo dai, vậy chú phải đề phòng y, coi chừng đừng để cho y vụt chéo.
Thanh Thanh nói:
- Nếu vậy em có thể nghĩ cách làm cho thanh kiếm của bay đi…
Thừa Chí mừng nói:
- Phải đấy, cứ theo lối ấy mà đánh nhưng chú đừng có đánh y bị thương nhé!
Thấy hai người cứ trò chuyện với nhau mãi, Lô Mông nóng ruột, lên tiếng gọi:
- Lại đây đấu kiếm mau!
Thanh Thanh quay trở lại, đột nhiên nhảy tới đâm luôn một kiếm vào vai đối phương. Lô Mông không ngờ nàng ra tay nhanh chóng đến thế. Cũng may, y là hảo thủ nước Bồ Đào Nha, lại được thêm danh sư Pháp và ý chỉ một thời gian khá lâu nên trong lúc nguy cấp này, y còn nằm lăn xuống để tránh khỏi mũi kiếm của địch được. Đồng thời y còn giơ kiếm ra đỡ kiếm của Thanh Thanh, chỉ nghe “keng” một tiếng, tóe lửa ra. Y đứng ngay dậy, nhưng đã hoảng sợ đến toát mồ hôi lạnh. Nhược Khắc Lâm đứng cạnh vỗ tay khen ngợi. Lúc y với Thanh Thanh mới bắt đầu đấu. Cả hai càng đánh càng hăng hái. Đứng cạnh xem, Thừa Chí để ý kiếm pháp của Lô Mông, thấy kiếm thuật của đối phương quả thật nhanh nhẹn và lợi hại vô cùng.
Trong lúc đang đấu kịch liệt, Thanh Thanh bỗng thay đổi kiếm pháp, toàn sử dụng những miếng hư, cứ mũi kiếm sắp điểm tới là thu ngay lại. Thế kiếm đó là “Lôi Trấn kiếm pháp” của phái Thạch Lương. Tất cả có ba mươi sáu miếng, miếng hư là chớp nhoáng trước khi lôi trấn, khiến cho kẻ địch tối tăm mặt mũi, rồi tiếp theo đó mới tấn công mạnh như sấm sét vậy. Kiếm pháp của Lô Mông tuy cao minh, nhưng y chưa hề thấy ai đánh thế kiếm của Thanh Thanh bao giờ. Y cứ cảm thấy hình như miếng kiếm nào của đối phương cũng đâm thẳng vào những chỗ nguy hiểm của mình, khi y giơ kiếm lên đỡ thì kẻ địch lạ thâu kiếm lại ngay. Trong kiếm thuật của Tây phương cũng có đánh những miếng hư như vậy, nhưng nhiều nhất cũng chỉ đánh đôi ba miếng để nhử thôi, chớ không hề có đánh như liền mấy chục miếng như thế này bao giờ. Y đang định lên tiếng mỉa mai thì Thanh Thanh đột nhiên bổ mạnh xuống một kiếm, Lô Mông vội giơ kiếm lên đỡ, khẩu tay tê tái, nắm không vững để thanh kiếm bay đi.
Thừa thế, Thanh Thanh tiến lên một bước, dí mũi kiếm vào ngực Lô Mông. Sa Thiên Quảng nhảy lên bắt thanh kiếm của Lô Mông rồi bẻ gãy làm đôi, vứt xuống dưới đất.
Ha hả cả cười, Thanh Thanh thâu kiếm trở về chỗ ngồi xuống. Lô Mông xấu hổ vô cùng, bụng nghĩ: “Mình là kiếm thủ nhất nhì Âu Châu, không ngờ tới đất Trung Quốc lại bị một thiếu nữ đánh bại!”
Tủm tỉm cười, Nhược Khắc Lâm cầm số tiền vàng, đem đến trao cho Thanh Thanh. Thấy Thanh Thanh xua tay không nhận, nàng vừa cười vừa nói:
- Cô cứ nhận lấy đi.
Trình Thanh Trúc đành phải giơ tay ra nhận hộ, rồi để số tiền vàng đó thành một cọc, đặt ngang giữa hai bàn tay, dùng sức bóp mạnh một lát lâu, lại trao trả cho nàng Âu Tây nọ. Cầm lấy cọc tiền vàng, Nhược Khắc Lâm định đưa thẳng cho Thanh Thanh nhưng khi nhìn rõ cọc tiền vàng, giựt mình hoảng sợ vì những đồng tiền đó đã dính chặt vói nhau như một thoi vàng vậy. Nàng dùng sức định tách ra từng đồng tiền một nhưng không sao tách ra nổi, hai mắt trợn tròn, mồm lẩm bẩm nói:
- Người Đông phương thần bí thật. Thần bí thật!
Nàng liền đưa thoi vàng cho Lô Mông và Bỉ Đắc xem. Lô Mông nói:
- Những người này có ma thuật chắc.
Bỉ Đắc nói:
- Đừng dây dưa với chúng nữa, chúng ta tránh xa nơi khác đi!
Hai người vội truyền lịnh cho bộ hạ sửa soạn lên đường. Vài phút sau, ngoài cửa tiếng xe di chuyển kêu “ầm ầm” như tiếng sấm, lôi kéo đại bác đi. Lô Mông và Bỉ Đắc đều đứng dậy, đi ra ngoài cửa khách điếm. Đi qua mặt Thanh Thanh, Nhược Khắc Lâm đưa mắt nhìn và tủm tỉm cười. Khi nàng đi khỏi, mùi thơm nước hoa vẫn còn ngạt cả đại sảnh.
Thiết La Hán nói:
- Hình dáng của Hồng y đại bác như thế nào, đệ chưa hề thấy qua.
Hồ Quế Nam nói:
- Đệ cũng vậy, chúng ta ra coi đi!
Sa Thiên Quảng cười nói:
- Hồ huynh, nếu huynh có tài “xoáy” được một khẩu Hồng y đại bác về đây thì đệ chịu phục vô cùng.
Hồ Quế Nam cười đáp:
- Quả thật đệ chưa hề ăn trộm đại bác bao giờ. Vậy chúng ta đánh cuộc một phen chơi nào?
Sa Thiên Quảng cười nói:
- Đại bác đó dùng để đánh quân lính Mãn Châu, không nên lấy trộm. Bằng không, tôi xin đánh cuộc với huynh ngay.
Vừa cười vừa nói, mọi người ra khỏi khách điếm, không bao lâu đã đuổi kịp đội quân áp tải đại bác rồi. Họ thấy tất cả mười khẩu đại bác, khẩu nào cũng to đồ sộ, phải dùng tám con ngựa mới lôi kéo nổi và phía sau lại còn thêm phụ dịch đẩy nữa. Xe chở đại bác đi qua, trên mặt đường lõm móng hai cái rảnh khá sâu, như đường sắt xe lửa vậy.
Thừa Chí cười nói:
- Bây giờ nước ta có mười vị đại tướng quân này trấn thủ ải Sơn Hải, thì quân lính Mãn Châu dù có hung tợn đến đâu cũng không dám tấn công quân ta nữa.
Mọi người đã phóng được hơn hai mươi dặm đường bỗng nghe thấy phía đằng trước có tiếng chuông ngựa kêu “loong coong” rồi có mười mấy người cỡi ngựa phi tới.
Khi tới gần mọi người mới trông thấy những người kia vai đeo cung tên và sau yên ngựa treo lủng lẳng những thỏ, sóc, cầy hương, vân vân, mới hay họ đều là người đi săn. Bọn người đi săn này ăn mặc rất lịch sự. Trong bọn có một thiếu nữ, trông thấy Thừa Chí, các người liền phóng ngựa tới, lên tiếng gọi:
- Sư phụ, sư phụ!
Trình Thanh Trúc cười nói:
- Con cũng theo tới đấy à?
Thì ra thiếu nữ đó là A Chín, đồ đệ của Trình Thanh Trúc. Hôm nay nàng trang điểm rất đẹp, trông lạ hẳn đi, thấy Thừa Chí liền tủm tỉm cười:
- Tướng công cùng đi với sư phục tôi đấy à?
Thừa Chí gật đầu mỉm cười. A Chín lại nói với Sa Thiên Quảng rằng:
- Hà, hà, thật là không đánh nhau không sao trở nên tri kỷ được.
Trình Thanh Trúc giới thiệu Hồ Quế Nam và Thiết La Hán xong, liền hỏi:
- Con định đi đâu thế?
A Chín đáp:
- Chúng con đi săn bắn. Sư phụ xem chúng con đi có xa không?
Trình Thanh Trúc nói:
- Chúng ta đi lên Bắc Kinh, con đi không?
A Chín đáp:
- Có ạ.
Nói xong, nàng thúc ngựa lên, đi ngang với sư phụ. Thừa Chí và Thanh Thanh thấy A Chín tuy ít tuổi nhưng cử chỉ và lời ăn lẽ nói của nàng rất có mực thước. Đi tới giữa trưa, mọi người mới vào nghỉ chân một quán ăn bên đường. Bọn người hầu của A Chín chia ra ngồi hai bàn. Còn nàng thì ngồi cạnh Trình Thanh Trúc, cùng một bàn với Thừa Chí.
Thoạt tiên, Thừa Chí tưởng nàng là cháu ruột của Trình Thanh Trúc, sau mới hay là đồ đệ. Lúc này, chàng mới nhận thấy A Chín là con gái cưng của một phú hộ, đại gia nào đó. Cho nên đi săn nàng mới đem nhiều tùy tòng đi theo như vậy. Nhưng chàng không hiểu tại sao nàng lại làm được đồ đệ của Trình Thanh Trúc, và gia nhập được bang Thanh Trúc như vậy?
Chiều tối hôm đó, mọi người vào một khách điếm ở Âm Mã Tập nghỉ ngơi. Để ý nghe, Thừa Chí và Thanh Thanh nhận thấy lời nói của bọn tùy tòng A Chín có vẻ quan cách lắm chớ không phải là những người tùy tòng tầm thường, lại càng ngạc nhiên thêm.