Nguyên là trên tờ giấy viết một mật lệnh của Thành Cát Tư Hãn, sai ba cánh quân cửa Oa Khoát Đài, Đà Lôi, Quách Tĩnh phá xong quân Kim thì lập tức chuyển quân xuống nam, dùng thủ đoạn sét đánh không kịp bưng tai đánh phủ Lâm An, tiêu diệt nhà Tống, từ đó thiên hạ sẽ thống nhất về Mông Cổ. Trong mật lệnh lại nói nếu Quách Tĩnh có thể lập được đại công ấy thì nhất định sẽ cắt đất phong vương cho, không tiếc trọng thưởng, còn nếu có lòng khác thì Oa Khoát Đài và Đà Lôi đã có lệnh chỉ, cứ lập tức chém đầu y, mẹ y ắt cũng sẽ bị lăng trì.
Quách Tĩnh ngẩn ra suốt hồi lâu mới nói:
- Mẹ, nếu không phải mẹ phá túi ra lấy được mật lệnh thì tính mệnh mẹ con ta không thể giữ được. Nghĩ tới con là người Đại Tống, há lại có thể bán nước cầu vinh?
Lý Bình nói:
- Kế sách hôm nay nên làm thế nào?
Quách Tĩnh nói:
- Mẹ, chỉ cần lão nhân gia người chịu vất vả chúng ta liền đêm trốn về nam thôi.
Lý Bình nói:
- Đúng thế, ngươi mau đi thu thập hành lý, nhớ đừng để tiết lộ hình tích.
Quách Tĩnh gật đầu, quay về trướng mình lấy những vật tùy thân, ngoài con tiểu hồng mã còn chọn thêm tám con ngựa khỏe. Nếu đại hãn điểm binh đuổi theo thì có thể cùng mẹ thay đổi mà cưỡi để giảm sức ngựa, dễ thoát thân hơn.
Đối với tất cả những vàng bạc châu báu mà đại hãn ban cho, y đều không lấy một món, ngay cả thanh kim đao chuôi khảm đầu hổ cũng để lại trong trướng, cởi bỏ y phục nguyên soái ra, đổi mặc áo da bình thường. Y từ nhỏ sinh trưởng ở đại mạc, hôm nay một lần ra đi, vĩnh viễn không trở lại, trong lòng cũng thấy khó xử, đóng cửa chiếc lều mà mình đã trú ngụ lâu ngày lại, đứng ngẩn ra xuất thần, nhìn thấy sắc trời đã tối, lại trở về lều của mẹ.
Vừa vén cửa lều lên, đột nhiên tim đập thình thịch, chỉ thấy dưới đất có hai cái bao vứt lăn lóc, mẹ đã không thấy đâu. Quách Tĩnh kêu lên hai tiếng:
- Mẹ?
Nhưng không nghe trả lời, trong lòng cảm thấy không hay, đang định ra ngoài tìm kiếm. Đột nhiên cửa trướng mở ra, đèn lửa sáng rực, đại tướng Xích Lão Ôn đứng ngoài cửa trướng kêu “Đại hãn tuyên triệu Kim đao phò mã!
Sau lưng y có vô số quân sĩ, đều tay cầm trường mâu. Quách Tĩnh thấy tình hình như thế, trong lòng vô cùng hoảng hốt, nếu dựa vào võ công xông bừa ra thì chắc Xích Lão Ôn không cản được, nhưng lại nghĩ thầm:
- Mẹ đã bị đại hãn bắt đi, mình há lại có thể chạy trốn một mình?
Lúc ấy bèn theo Xích Lão Ôn tới kim trướng. Chỉ thấy ngoài trướng có hai ngàn tiễn đồng vệ sĩ của Thành Cát Tư Hãn xếp hàng, tay cầm trường mâu đại kích, trận thế tề chỉnh. Xích Lão Ôn nói:
- Đại hãn có lệnh trói ngươi lại. Tới đây thì phải đắc tội rồi, xin phò mã gia đừng trách.
Quách Tĩnh gật gật đầu, đưa tay chịu trói, bước vào trong trướng.
Trong trướng thắp mấy mươi ngọn đèn mỡ bò, chiếu sáng như ban ngày.
Thành Cát Tư Hãn bộ mặt giận dữ, đập bàn một cái quát:
- Ta đãi ngươi không bạc, nuôi ngươi từ nhỏ đến lớn, lại đem con gái ruột hứa gả cho ngươi. Tiểu tặc, sao ngươi dám phản bội ta?
Quách Tĩnh thấy chiếc túi gấm mở ra đặt trên bàn đại hãn, biết hôm nay đã có chết không sống, bèn hiên ngang nói:
- Ta là thần dân Đại Tống há lại nghe hiệu lệnh của ngươi, tấn công nước mình?
Thành Cát Tư Hãn nghe y buông lời đụng chạm lại càng tức giận, quát kéo y ra chém đầu.
Quách Tĩnh hai tay bị dây thừng lớn trói chặt, tám tên đao phủ thủ cầm đao đứng bên cạnh, không sao chống cự, kêu lên:
- Ngươi liên minh với Đại Tống đánh Kim, giữa đường lại phản bội lời thề, nói không giữ lời, sao gọi là anh hùng được?
Thành Cát Tư Hãn cả giận, phóng chân đá lật cái bàn, quát:
- Khi ta phá Kim xong thì minh ước với Triệu Tống đã kết thúc, lúc ấy nam hạ đánh Tống lại là bội ước à? Mau chém nó đi?
Chư tướng tuy có nhiều người giao hảo với Quách Tĩnh nhưng thấy đại hãn nổi giận, đều không dám xin tha y. Quách Tĩnh càng không nói gì, sãi chân bước ra khỏi trướng.
Đột nhiên thấy Đà Lôi phóng ngựa từ thảo nguyên phóng mau tới, kêu lớn “Đao hạ lưu nhân!”
Y nửa người trên cởi trần, nửa người dưới chỉ mặc một chiếc khố da, chắc đang ngủ nghe được tin vội vàng tới xin. Y xông thẳng vào trướng kêu lên:
- Phụ vương, Quách Tĩnh an đáp lập được công lớn, từng cứu tính mạng của cha và con, dù phạm tử tội cũng không thể chém được.
Thành Cát Tư Hãn nghĩ tới công lao của Quách Tĩnh, bèn quát:
- Dắt y vào đây.
Bọn đao phủ thủ lại giải Quách Tĩnh vào.
Thành Cát Tư Hãn trầm ngâm hồi lâu, nói:
- Ngươi nghĩ tới nhà Triệu Tống thì có chỗ nào hay? Ngươi từng nói với ta việc Nhạc Phi, y tận trung báo nước như thế mà rất lại vẫn bị xử tử. Ngươi đánh dẹp Triệu Tống cho ta, hôm nay trước mặt mọi người ta đáp ứng phong cho ngươi làm Tống vương, để ngươi cai trị giang sơn Nam triều.
Quách Tĩnh nói:
- Không phải tôi dám làm phản đại hãn. Nhưng nếu bắt tôi bán nước cầu vinh thì tuy phải chịu ngàn đao muôn kiếm cũng không thể vâng lệnh được.
Thành Cát Tư Hãn nói:
- Dắt mẹ y ra đây.
Hai tên thân binh bèn giải Lý Bình sau trướng ra.
Quách Tĩnh nhìn thấy mẹ, kêu lên:
- Mẹ?
Rồi bước lên hai bước, đao phủ thủ vung đao chặn lại. Quách Tĩnh nghĩ thầm:
- Chuyện này chỉ có hai mẹ con mình biết, không biết vì sao lại bị lộ ra.
Thành Cát Tư Hãn nói:
- Nếu chịu làm theo lời ta thì mẹ con ngươi đều được vinh hiển, nếu không thì trước hết chém mẹ ngươi làm hai đoạn, đó là ngươi hại đấy. Ngươi hại chết mẹ mình thì trước hết đã là người bất hiếu rồi.
Quách Tĩnh nghe mấy câu ấy của y chỉ hoảng sợ đứng tim, cúi đầu trầm ngâm, không biết làm sao là tốt.
Đà Lôi khuyên:
- An Ðáp, ngươi từ nhỏ đã sinh trưởng ở Mông Cổ, chẳng khác gì người Mông Cổ. Bọn tham quan Triệu Tống câu kết với người Kim, hại chết cha ngươi, ép mẹ ngươi không có nhà mà về. Nếu không phải phụ vương thu lưu, ngươi làm sao có được ngày hôm nay. Anh em ta tình sâu nghĩa nặng, ta không thể để ngươi phải làm người bất hiếu, mong ngươi hồi tâm chuyển ý, tuân phục lệnh chỉ của đại hãn.
Quách Tĩnh nhìn mẹ, đang định lên tiếng ưng thuận nhưng nhớ tới lời mẹ răn dạy lúc bình nhật, lại nghĩ tới thảm trạng nhà tan người chết ở các nước phương tây sau khi bị quân Mông Cổ chinh phục, quả thật tiến lui đều khó.
Thành Cát Tư Hãn hai mắt trừng trừng nhìm y, chờ y lên tiếng. Mấy trăm người trong kim trướng cũng im lặng không một hơi thở, tất cả ánh mắt đều đổ dồn vào Quách Tĩnh. Quách Tĩnh nói:
- Ta... .
Rồi bước tới một bước, lại không nói được nữa.
Lý Bình chợt nói:
- Đại hãn, e thằng nhỏ này nhất thời không nghĩ rõ được, để tôi khuyên y được không?
Thành Cát Tư Hãn cả mừng, luôn miệng nói:
- Được ngươi mau khuyên y đi.
Lý Bình bước tới trước mặt, kéo tay Quách Tĩnh bước vào góc kim trướng, hai người cùng ngồi xuống. Lý Bình ôm ngang hông con, nói khẽ:
- Hai mươi năm trước ta ở thôn Ngưu Gia phủ Lâm An đã mang con trong bụng. Một hôm tuyết lớn Khu Xử Cơ Khưu đạo trưởng quen biết với cha con, tặng cho hai thanh chuỷ thủ, một cho cha con, một cho Dương thúc phụ của con.
Vừa nói vừa rút trong bọc Quách Tĩnh ra ngọn chuỷ thủ ấy, chỉ vào hai chữ Quách Tĩnh khắc trên chuôi, nói:
- Khưu đạo trưởng đặt tên con là Quách Tĩnh, đặt tên con của Dương thúc phụ là Dương Khang, con có biết là ý gì không?
Quách Tĩnh nói:
- Khưu đạo trưởng muốn nói bọn con không được quên cái nhục Tĩnh Khang .
Lý Bình nói:
- Đúng thế. Con nhà họ Dương nhận giặc làm cha tới nỗi thân bại danh liệt, chuyện đó không cần nói, chỉ đáng tiếc là Dương thúc phụ một đời hào kiệt mà con cháu về sau lại bôi nhọ tiếng tăm anh hùng của y.
Rồi hít vào một hơi, nói:
- Nhớ lại ta năm xưa nhịn nhục chịu khổ nuôi con khôn lớn trên vùng Mông Cổ giá rét là để làm gì? Chẳng lẽ để nuôi lớn một tên gian tặc bán nước khiến cha con dưới suối vàng đau lòng sao?
Quách Tĩnh kêu lên một tiếng:
- Mẹ?
Nước mắt chảy xuống ròng ròng.
Lý Bình nói bằng tiếng Hán, Thành Cát Tư Hãn và Đà Lôi cùng chư tướng đều không hiểu ý, nhưng thấy Quách Tĩnh rơi nước mắt, chỉ cho rằng Lý Bình tham sống sợ chết đã khuyên con ưng thuận, ai cũng mừng thầm.
Lý Bình lại nói:
- Đời người trăm tuổi, chớp mắt là qua, việc sống chết có gì là lớn? Chỉ cần một đời hành sự không có gì phải thẹn với lòng, thì cũng không uổng làm người trên đời một dịp. Nếu người khác phụ ta, cũng không cần phải nhớ tội lỗi của họ. Con nhớ lời ta đấy!
Bà chăm chú nhìn Quách Tĩnh hồi lâu, thần sắc trên mặt vô cùng dịu dàng, nói:
- Hài tử con nhìn ta cho kỹ nhé?
Nói xong giơ ngọn chuỷ thủ cắt dây trói cho y. Rồi lập tức xoay mũi kiếm lại đâm vào giữa ngực.
Quách Tĩnh hai tay rời khỏi dây, vội vàng ngăn lại nhưng thanh chuỷ thủ sắc bén dị thường đã đâm ngập tới cán. Thành Cát Tư Hãn giật nảy mình kêu lên:
- Bắt lấy?
Tám tên đao phủ thủ không dám làm phò mã bị thương, đều ném binh khí trong tay xuống, bò rạp ra đất.
Quách Tĩnh vô cùng đau thương, bế mẹ lên, một chiêu Tảo đường thoái quét ngã hai tên đao phủ thủ vọt ra ngoài. Y khuỷu tay trái hích ngược lại, đánh vào giữa ngực một tên đao phủ thủ, chát một tiếng, xương sườn gãy luôn. Các tướng kêu ầm lên, nép người sấn vào Quách Tĩnh lui vào vách, tay trái nắm vách trướng dùng sức giật một cái, nửa gian kim trướng đổ xuống trùm lên các tướng. Trong lúc hỗn loạn, y ôm mẹ chạy thẳng ra ngoài.
Chỉ nghe tiếng tù và vang lên gấp rút, tướng sĩ nhao nhao lên ngựa đuổi theo. Quách Tĩnh kêu lên mấy tiếng:
- Mẹ?
Không nghe mẹ trả lời, đưa tay lên mũi thì đã đứt hơi. Y ôm xác mẹ chạy mau trong đêm tối chỉ nghe bốn phía người reo ngựa hí, ánh lửa sáng như sao sa. Y hoảng sợ không chọn đường chạy một hồi, nhìn thấy đông nam tây bắc đều là tướng sĩ Mông Cổ cho dù y thần dũng, nhưng lẻ loi một mình, làm sao chống được hơi mười vạn tinh binh Mông Cổ? Nếu cưỡi trên lưng con tiểu hồng mã, dựa vào cước lực của con bảo mã thì hoặc giả còn có thể chạy trốn, chứ hiện đang bế xác mẹ đi chân không, thì quả thật là không thể thoát hiểm được.
Y không nói một tiếng, sãi chân chạy mau, nghĩ chỉ cần chạy lên được dốc núi dựng đứng, triển khai khinh công lên đỉnh núi, thì quân tướng Mông Cổ tuy nhiều nhưng không ai lên được, cũng có thể tạm thời ẩn náu một lúc sẽ tìm cách thoát thân. Đang chạy mau chợt nghe trước mặt có tiếng hò reo ầm ầm, một đội quân mã xông tới, dưới ánh sáng nhìn thấy rất rõ, người đi đầu là một viên đại tướng mặt đỏ râu bạc, Chính là Xích Lão Ôn, một trong tứ kiệt. Quách Tĩnh nghiêng người tránh một đao của Xích Lão Ôn chém tới không hề quay người, vẫn sấn lên xông thẳng vào trận. Quân Mông Cổ cùng bật tiếng reo ầm ầm. Quách Tĩnh tay trái vươn ra nắm được chân phải một viên Thập phu trưởng, chân phải điểm.xuống người đã vọt lên. Y chuyển người cưỡi trên lưng ngựa, đặt xác mẹ xuống yên ổn rồi, thuận tay ném viên Thập phu trưởng xuống ngựa, cướp lấy trường mâu trong tay y. Lên ngựa, đặt mẹ, ném địch, đoạt mâu, bốn việc liên tiếp một mạch, lúc ấy như hổ mọc cánh, hai chân kẹp một cái múa ngọn trường mâu lên, từ sau trận xông ra phía ngoài. Xích Lão Ôn lớn tiếng thúc quân đuổi theo.
Tuy xông ra khỏi trận địch nhưng hướng phóng chạy lại ngược lại với phía dốc núi dựng đứng, càng chạy càng xa. Vậy nên phi ngựa chạy về phía nam hay chạy lên dốc núi dựng đứng trước? Trong lòng còn do dự chưa quyết, đại tướng Bát Nhĩ Truật lại đã dẫn quân đánh tới. Lúc ấy Thành Cát Tư Hãn nổi giận như sấm, truyền lệnh phải bắt sống được Quách Tĩnh. Đại đội nhân mã từng lớp từng lớp kéo tới bao vây, lại có vài ngàn quân mã phóng về phía nam bày trận thế trước, đễ phòng y chạy thoát.
Quách Tĩnh xông qua đám người ngựa của Bác Nhĩ Truật, trên ngựa trên áo lốm đốm vết máu, nếu không phải là đại hãn ra lệnh bắt sống, quân tướng Mông Cổ không dám phát tên, lúc xung sát còn nhường nhịn ba phần thì Quách Tĩnh cho dù thần dũng cũng làm sao ra khỏi vòng vây. Y chỉ thấy xác mẹ trên tay đã lạnh ngắt, cố nín khóc phóng ngựa về lúa nam. Truy binh phía sau xa dần, nhưng trời đã hửng sáng. Đang ở giữa đất Mông Cổ, cách Trung thổ hàng vạn dặm, một ngựa một thương làm sao thoát khỏi truy binh, trốn về quê cũ?
Chạy được không bao lâu, trước mặt bụi bay mù mịt, một toán quân xông tới.
Quách Tĩnh vội kéo ngựa chạy về phía đông. Nào ngờ con ngựa xung sát suốt nửa đêm, đã mệt mỏi chịu không nổi, lúc ấy hai chân trước khuỵu xuống không đứng lên được nữa. Lúe ấy tình thế đã vô cùng nguy cấp nhưng y vẫn nhất định không chịu bỏ xác mẹ, liền tay trái bế mẹ, tay phải cầm mâu, quay lại đón địch.
Nhìn thấy quân mã xông tới gần, trong làn bụi bốc có tiếng gió rít, một mũi tên bắn trúng ngọn trường mâu. Mũi tên này kình lực rất mạnh, Quách Tĩnh chỉ thấy ngọn trường mâu trong tay chấn động một cái, mũi mâu đã bị bắn gãy. Kế đó lại có một mũi tên bắn vào trước ngực. Quách Tĩnh ném trường mâu xuống, vươn tay chụp thì thấy mũi tên đã bị bẻ gãy đầu. Y sửng sốt ngẩng đầu lên, chỉ thấy một viên tướng kìm quân lại, một mình phóng tới, chính là Thần tiễn tướng quân Triết Biệt năm xưa đã dạy y tiễn pháp. Quách Tĩnh kêu:
- Sư phụ, người tới bắt con về phải không?
Triết Biệt đáp
- Đúng thế.
Quách Tĩnh nghĩ thầm:
- Cho dù là hôm nay không thoát khỏi vòng vây, thì để cho người khác bắt chẳng bằng để sư phụ lập công.
Liền nói:
- Được, để con chôn mẹ trước đã.
Nhìn quanh thấy bên trái có một gò đất bèn bế mẹ lên gò, dùng ngọn mâu gãy đào hố, đặt xác mẹ vào, thấy thanh chuỷ thủ còn cắm ngập vào ngực, y không nỡ rút ra, quỳ xuống lạy mấy lạy rồi vun cát lấp lại nghĩ tới mẹ suốt đời vất vả nuôi nấng mình thành người, không ngờ lại phải vùi thây ở đây, vô cùng đau đớn, nhưng không sao khóc được.
Triết Biệt nhảy xuống ngựa, quỳ xuống cạnh mộ Lý Bình lạy bốn lạy, đưa hết ống tên cung sắt, trường mâu cho Quách Tĩnh, lại dắt con ngựa của mình tới nhét dây cương vào tay Quách Tĩnh, nói:
- Ngươi đi đi, e rằng sau này chúng ta không còn gặp lại nhau đâu.
Quách Tĩnh ngạc nhiên kêu lên:
- Sư phụ?
Triết Biệt nói:
- Năm xưa ngươi xả thân cứu ta, chẳng lẽ ta không phải nam tử hán đại trượng phu, không dám xả thân cứu ngươi sao?
Quách Tĩnh nói:
- Sư phụ, người phạm quân lệnh của đại hãn, tai họa không nhỏ đâu.
Triết Biệt nói:
- Nghĩ ta đánh đông dẹp tây, lập được không ít công lao hãn mã. Đại hãn nhiều lắm là đánh đòn ta chứ không đến nỗi chém đầu. Ngươi chạy mau đi thôi.
Quách Tĩnh vẫn còn do dự.
Triết Biệt nói:
- Ta chỉ sợ thuộc hạ không tuân lệnh nên lần này chỉ đem theo bộ thuộc cũ của ngươi lúc tây chinh. Ngươi cứ bước qua hỏi thử xem họ có tham giàu sang mà bắt ngươi không?
Quách Tĩnh dắt ngựa bước tới gần, tướng sĩ nhất tề xuống ngựa, lạy rạp xuống đất nói bọn tiểu nhân kính tiễn tướng quân về nam.
Quách Tĩnh nhìn ra quả nhiên đều là những tướng sĩ bộ thuộc cũ từng theo y ra sống vào chết xông thành hãm trận, trong lòng cảm động, nói:
- Ta đắc tội với đại hãn, theo lẽ phải bị hành hình. Các ngươi thả ta chạy trốn, nếu đại hãn biết ắt sẽ bị phạt nặng.
Các tướng sĩ nói:
- Tướng quân đối xử với chúng tôi ơn nghĩa như núi, không dám phụ ơn.
Quách Tĩnh thở dài một tiếng, đưa tay chào mọi người, cầm thương lên ngựa.
Đang định phóng ngựa đi, chợt thấy trước mặt bụi bay mịt mù, lại có một đội quân mã kéo tới. Triết Biệt, Quách Tĩnh và các tướng sĩ đều biến sắc. Triết Biệt tự nhủ:
- Mình liều mạng chịu trách phạt, tha Quách Tĩnh đi nhưng nếu đánh nhau với quân nhà thì là công nhiên làm phản rồi.
Bèn kêu lên:
- Quách Tĩnh chạy mau.
Chỉ nghe quân phía trước quát lớn:
- Không được làm phò mã gia bị thương.
Mọi người sửng sốt, chỉ thấy đội quân kia kéo tới gần, giương cao cờ hiệu của Tứ vương tử.
Trong đám bụi Đà Lôi phóng ngựa mau tới, trong chớp mắt đã tới gần, nguyên là y cưỡi con tiểu hồng mã của Quách Tĩnh. Y thúc ngựa tới gần thì tung người nhảy xuống, nói:
- An Ðáp, ngươi chưa bị thương chứ?
Quách Tình nói:
- Không sao, sư phụ Triết Biệt đang muốn bắt ta về gặp đại hãn.
Y cố ý che giấu cho Triết Biệt, để Thành Cát Tư Hãn không biết được nội tình.
Đà Lôi liếc xéo Triết Biệt một cái, nói:
- An Ðáp, ngươi cưỡi con tiểu hồng mã chạy mau đi.
Lại đặt một cái bao lên yên ngựa, nói:
- Trong này có mười lượng vàng, anh em ta còn có ngày gặp lại.
Kẻ sĩ hào kiệt gặp tình thế ấy cũng không cần nói nhiều. Quách Tĩnh nhảy lên con tiểu hồng mã, nói:
- Ngươi nói em Hoa Tranh bảo trọng, lấy người khác đi, đừng nghĩ tới ta nữa.
Đà Lôi thở dài một tiếng nói:
- Em Hoa Tranh vĩnh viễn không lấy người khác đâu. Ta thấy nó nhất định sẽ xuống nam tìm ngươi, lúc ấy ta sẽ sai người hộ tống.
Quách Tĩnh vội nói:
- Không, không cần tìm ta. Vả lại đừng nói trời đất mênh mông khó mà tìm được, cho dù có gặp lại cũng chỉ càng thêm phiền muộn.
Đà Lôi im lặng, hai người nhìn nhau không nói câu nào. Qua hồi lâu, Đà Lôi nói:
- Đi đi, ta tiễn ngươi một đoạn.
Hai người sóng ngựa phóng về phía nam, đi hơn ba mươi dặm. Quách Tĩnh nói:
- An Ðáp, tiễn đưa ngàn dặm cũng phải chia tay, ngươi về đi thôi?
Đà Lôi nói:
- Ta đưa ngươi thêm đoạn nữa.
Lại đi hơn mười dặm, hai người xuống ngựa chào nhau, rơi lệ chia tay. Đà Lôi nhìn thấy bóng Quách Tĩnh nhỏ dần, dần dần chỉ còn là một đốm đen trên đại mạc, cuối cùng mất hẳn, nhìn về phía nam, đứng lặng hồi lâu, mới buồn rầu trở về.