Nói về Nam Cực khiến đỡ Bạch Viên đậy, rồi dẫn các tiên rượt tới dinh Tần đòi kim đao bửu phiến. Năm vị đế quân sai Vương Tiễn dẫn quân cung tên hỏa pháo ra dinh ngăn cự. Vương Tiễn vâng lịnh đem quân cung tên hỏa pháp ra đinh ngăn cự.
Vương Tiễn vâng lịnh đem quân ra dinh ngăn cự. Nam Cực cự không nổi, phải dẫn chúng tiên trở về. Vương Tiễn thấy vậy đang muốn thây binh, bỗng thấy giữa không trungrớt xuống một người bị tên, quân sĩ áp lại bắt trói, té ra là Tôn Tẫn. Vương Tiễn rít tên cho Tôn Tẫn rồi dẫn về huỳnh la trướng, Hải Triều ngó thấy mừng, kế ngó Thổ tư vào nói:
"Khi tôi đến cửa tây đài tụ tiên có bắt được tên đồng nhi tên là Bạch Hạc xin đem vào nạp cho Lão tổ". Hải Triều nói:
"Nay đã bắt được hai gã này thì mai ta sẽ đem hai gã mà đổi lấy mười lăm vị chơn nhơn, rồi cùng Nam Cực giảng hòa, ai về động nấy cho khỏi lụy đến hồng trần. Nhưng còn Tôn Tẫn nhiều lần tác quái, vây đánh cho nó ít trượng để răng tội về sau". Nói đoạn sai treo đánh Tôn Tẫn.
Còn Bạch Hạc thì hãy cột vào lưng bằng. Thổ Tư vâng lịnh làm liền, xảy thấy Trung Ba tay tả cầm quạt long tu, tay hữu cầm tước huê kim đao, nói với Hải Triều rằng:
"Tôi khi vào trận, lấy được hai thứ này, xin dâng cho lão tổ". Hải Triều tiếp lấy, vui mừng nói rằng:
"Bần đạo ở trong trận nó, bị mất luôn tám vật báu, nay đế quân lấy được hai vật này, cũng đủ thường lại mấy món kia". Đang nói chuyện bỗng nghe Tôn Tẫn bị treo, la lớn lên rằng:
"Phải trả kim đao bửu phiến lại cho mau, nếu không lão tổ ra sẽ đến đêy thì bọn mi không còn tánh mạng". Các vị tiên nói:
"Thằng cụt tháy long tu phiến và tước huê đạo, chắc làm sao nó cũng lộng thần thông mà lấy lại, chi bằng đem nó bỏ vào cũi sắt, dùng bùa ếm trên nê hườn cung thì hơn". Hải Triều khen phải, tức thì sai bỏ Tôn Tẫn vào cũi rồi ếm bùa chắc chắn.
Còn Bạch Hạc bị trói, nhân lúc vắng người biến ra con muỗi mà bay ra khỏi lưu bằng, rồi biết lại nguyên hình nhắm dinh Tề bay tới.
Nói về Bạch Hạc đồng tử bay về Lâm Tri, Hải Triều ngó thấy song chẳng rượt theo, bèn nói với các tiên rằng:
"Để nó cũng không ích gì, quý hồ phải giữ Tôn Tẫn cho thật chắc thì hơn".
Nói về bên Tề, Nam Cực bị một trận bèn trở về đài tụ tiên thấy cờ tụ tien ngã nằm dưới đất, còn Bạch Hạc chẳng biết đi đâu, liền co tay đoán biết các việc rồi, kế có các tiên vào báo công, Đông Phương Sóc đang câu tiên tỏa, Liên Huê dân như ý châu, Tây Phương Sóc dâng tên tỏa, Liệp My tiên dân hỗn cầu, Vương Thuyền thì đánh gãy câu tiên đả, Hoạt Phát tiên đốt được dây khổn tiên, Văn Xương đánh bê?
ngọc như ý, Vương Ngao Thâu được câu tiên. Nam Cực thấy vậy rất mình, còn đang khen công các vị, bỗng thấy Bạch Hạc bay về, đem hết các việc từ khi bị Thổ Tư bắt được thuật lại một hồi. Nam Cực nói:
"Nay tuy Tôn Tẫn bị bắt nhốt vào cũi, song Tôn Tẫn có phép diệu vô cùng, chẳng bao lâu cũng sẽ thoát qua khỏi được". Nói rồi đi bắt Khích Khánh và Khoản Chung, cùng cac tiên trở về Văn Ba điện.
Nói về Tôn Tẫn bị nhốt trong cũi bên Tần, thừa lúc vằng người bèn dùng phép đổi hình lèn ra khỏi cũi tìm kiếm cặp gậy rồi đi lên tới lư bằng đặng trộm lại kim đao, bửu phiến. Thổ Tư và Vận Pháo vâng lệnh coi giữ hai vật báu, thấy Tôn Tẫn ơ?
ngoài đi tới thì vội vàng chạy tới ngăn cản. Tôn Tẫn chỉ gậy nạt rằng:
"Hai gã muốn tốt thì phải mau mau trả kim đao, bửu phiếm lại cho ta, nếu trái lời thì hai gã chẳng còn tánh mạng". Thổ Tư và Vận Pháo xông tới đánh đùa, Tôn Tẫn cử gậy rước đánh, đánh được ba hiệp, thì Tôn Tẫn quày trâu bỏ chạy, hai chơn nhơn ráng sức rượt theo, ra khỏi lư bằng thì chẳng thấy hình dạng Tôn Tẫn đâu nữa. Quân canh ở lư bằng thấy vậy chạy vào phi báo cùng Hải Triều, Hải Triều cùng Thủy Hoàng và các tiên vội vàng đến cũi xem lại, quả thấy Tôn Tẫn đang nằm trong cũi. Hải Triều sai Vương Tiễn mở cũi dẫn ra coi có thiệt là Tôn Tẫn chăng, rồi dạy quân đánh cho ít trượng.
Vương Tiễn vâng lời, dẫn Tôn Tẫn ra nhìn kỹ, thấy rõ ràng là Tôn Tẫn, sai quân áp lại đánh đùa, đánh thôi người đó kêu la inh ỏi rằng:
"Xin tướng quân hãy xét rõ chân tình, tôi thiệt lá một tên quân vô tội". Vương Tiễn nghe nói, dạy quân ngừng roi, người đó đến trước mặt Thủy Hoàng mà bẩm rằng:
"Tôi vốn là một tên quân cung tiễn, tên Lý Tứ, vâng lệnh Điện tay hầu cầm cung ra dinh, thình lình hôn mê té nhào xuống đất, đến khi tỉng lại thì thấy bị đòn, tôi thiệt không có tôi tình chi, xin bệ ha.
rộng lượng xét lại". Thủy Hoàng nghe rồi, trong bụng rất hồ nghi, nói:
"Rõ ràng là Tôn Tẫn nằm trong cũi, bây giờ lại hóa ra một tên quân!" Kế đó thấy Thổ Tư và Văn Pháo thở hồng hộc chạy tới, bẩm rằng:
"Khi nãy Tôn Tẫn lộng phép, đến lư bằng, chúng tôi đánh đuổi ra khỏi lư bằng thì y biến mất, đến chừng vào xét lại lư bằng thì hai vật báu bị mất rồi". Hải Triều nghe xong giận lắm, nói rằng:
"Tôn Tẫn dám tác quái khi ta, ta quết chẳng dung ỵ Bây giờ hai đứa đều trốn hết ta phải liệu kế cứu mười lăm vị chơn nhơn". Đông Ba nói:
"Canh ba đêm nay để tôi đi đến dinh Tề, cứu các vị chơn nhơn ra rồi dùng lửa đốt cho thành Lâm Tri cháy ra tro bụi". Hải Triều hỏi:
"Có cần ai cùng đỉ" Đông Ba nói:
"Xin cho Tử Trước cùng đi là đủ".
Nói về Tôn Tẫn lấy được bửu bối, đem về ra mắt Nam Cực. Nam Cực vui mừng chẳng xiết, xảy đâu một trận gió lạnh thoáng quạ Nam Cực liền bấm tay đoán quẻ, rồi thất kinh nói:
"Đêm nay có Đông Ba đến cướp ngục rồi dùng ta muộn chơn hỏa đốt dinh tạ Lửa tam muội vốn rất kỳ diệu, gặp nước chẳng tắt, mà lại tực thể thêm dầu, duy chỉ có Tứ Hải Long vương làm mưa mới tắt được. Vậy ta phải thỉnh Tứ Hải Long vương đặng phá phép ấy, rồi thừa cơ đánh cho bọn Đông Ba hoảng vía kinh hồn". Nói rồi sai đòi các tiên vào dặn kế, các tiên lãnh lệnh rồi đi, Nam Cực ra ngoài trướng, xem thấy giữa không trung có một người thì biết ngay là Tử Trước toan xuống cướp ngục. Nam Cực bay tuốt lên mây hươi như ý nhắm Tử Trước đánh tới, Tử Tước múa gươm đánh đỡ, hai người đánh vùi một trận rất hung.
Đông Ba thấy Nam Cực mắc đánh với Tử Trước thì lật đật bay lên xuống dinh tề, nhắm tiên lao đi tới.
Tới nơi thấy ngoài cửa dán linh phù, Đông Ba vừa bước đến gỡ bùa thì Mao Toại và Bạch Viên ngó thấy, bèn đốt pháp làm hiệu, các tiên bốn mặt áp tới vây phu?
Đông Bạ Đông Ba ráng sức tả xông hữu đột, một cây như y đỡ gậy Vương Thuyền, ngăn búa Vương Ngao, bắt trượng Đông Phương Sóc, đỡ côn Tây Phương Sóc, ngăn roi Phục Hổ, đánh vọt chùy Giáng Long; Đông Ba tuổi tuy già song sức còn mạnh, một mình cự nổi đám tiên, phá trùng vây thoát chạy, các tiên chẳng dám rượt thoe.
Đông Ba tuốt thẳng đến dinh Tề định đốt Bạch Hổ điện, tới nơi vời toan bắt ấn hóa phép, bỗng thấy Tôn Tẫn cỡi trâu đi lại. Đông Ba liệu không dùng phép được bèn lén chạy ra cửa đông, toan dùng phép lửa, xảy đâu Liệp My tiên ở trên không bay xuống, hươi kích đâm Đông Ba, Đông Ba múa như ý rước đánh, đánh được vài hiệp thì Liệp Mi tiên liền liệng đả thần đánh trúng con thanh loan của Đông Ba cỡi, Thanh Loan đập cánh bay qua phía Nam, Xảy gặp Liên HUê chận đánh. Đông Ba hóa lửa đốt liền, Liên Huê hả miệng nhả ra một bông sen, ngăn lửa không cho cháy tới mình. Đông Ba liệu đánh chẳng lại, bèn quày mình bay tới cửa tây, bỗng lại gặp Vân Xương cản đánh, hai người đánh nhau hơn hai mươi hiệp, kế có Trường tiếu đến đánh giúp sức Văn Xương, Đông Ba không đánh nữa, giục thanh loan bay tuốt lên mây, vừa gặp lúc Nam Cực liệng tiên thiên đại ra, rút Tử Trước vào túi. Đông Ba thấy vậy bèn kêu lớn rằng:
"Nam Cực chớ có vô lễ, có ta là Đông Ba đế quân đến đây".
Hết hồi 51
Nói về Nam Cực thấy Đông Ba rượt tới thì đứng lại cười nói:
"Mi đã già mà còn học thói ăn cướp, lẽ thì mau mau về dinh Tần trốn cho khỏi xấu, sao còn dám rượt theo tả" Đông Ba nói:
"Vì ngươi giam lắm các chơn nhơn nên ta phải ra tay cứu. Nay ngươi lại cả gan dám bắt Tử Trước của ta, ta quyết chẳng cho ngươi chạy thoát".
Nói rồi hươi như ý đánh liền, Nam Cực hươi kim câu lên đỡ, rồi bỏ cái tiên thiên đại rớt xuống, bọn Vương Thuyền lượm lấy xong đềubay bổng lên mây, áp vào vây phu?
Đông Bạ Đông Ba liệu thế không lại, bèn quày thanh loan bỏ chạy. Nam Cực chẳng rượt theo, liền dẩn chúng tiên về Văn Ba điện. Nam Cực dạy đem túi tiên đại mở ra, bắt Tử Trước đem bỏ vào tỏa tiên lao.
Nói về Hải Triều cùng các tiên ngồi ở lư bằng đợi nghe tin Đông Ba, mãi đến canh năm mới thấy Đông Ba thua trận trở về, đem chuyện bên Lâm Tri có phòng bi.
mà thuật lại một hồi. Hải Triều tham nói:
"Ta có hai mươi bốn động chơn nhơn mà đã hai mươi bị chết, mười lăm bị bắt, nay Tử Trước lại bị bắt nữa, lòng ta không khỏi lo phiền. Ta đêm nay quyết tới dinh Tề, trước là cứu các học trò, sau là đánh cho Nam Cực một trận kinh hồn, cho hả lòng tức giận". Nói rồi kêu Bạch hạc dạy rằng:
"Đến canh ba đêm nay ngươi biến làm hình ta, đến cửa đông thành Lâm Tri, kêu Nam Cực ra mà đánh với nó, đặng ra lén vào thành cứu các chơn nhơn và lấy tiên thiên đại, nếu ta vào thành làm xong việc rồi thì ta nổi sấm hiệu, chừng ngươi phải về dinh, phòng có việc chi xảy đến, còn ta cứu được các chơn nhơn rồi, ta sẽ cùng Nam Cực giao phòng". Dạy rồi gọi bọn Phiên Giang, Đảo Hải và Cách Diện mà bảo rằng:
"Phiên Giang biến hình ta đánh cửa tây, Đảo Hải biến hình ta đánh cửa nam.
Cách Diện biến hình ta đánh cửa bắc. Và ba người phải làm y như lời ta đã dạy Bạch Hạc". Bốn người lãnh lệnh đi liền.
Nói về bên Tề, Nam Cực các tiên mà nói rằng:
"Khi hôm Tử Trước bị ta bắt chắc là Hải Triều chẳng chịu ngồi yên, vậy Tôn Liễu Nhứt hãy đoán coi thế nào cho biết". Tôn Tẫn co tay suy đoán rồi nói với Nam Cực rằng:
"Đến canh ba đêm nay Hải Triều sai bốn tên học trò biến giả hình va, đến bốn cửa thành lừa cho bọn ta ra đánh, còn Hải Triều lén vào thành cứu các chơn nhơn và trộm tiên thiên đại". Đông Phương Sóc nghe xong liền nói:
"Hải Triều dùng kế ấy chẳng qua là sợ chúng ta đông ngưởi, nên phải chia ra mà đánh. Nếu va chẳng đến thì thôi, bằng va đến ta nên tương kế tựu kế, làm cho va biết ta lợi hại. Nay lão tổi khá sai mấy người gia hình lão tổ và Tôn chơn nhơn tới bốn cửa thành đón đánh, còn lảo tổ thì giữ tỏa tiên lao chúng tiến mai phục hai bên đó, chờ cho va đến áp lại phủ vây, tuy không bắt được, song làm cho va một chuyến kinh hồn". Nam Cực khen phải, tức thì Đông Phương Sóc giả hình mình. Liên Huê giả hình Tôn Tẫn, tới giử cửa đông:
Giáng Long giả hình mình, Phục Hổ giả hình Tôn Tẫn, tới giữ cửa bắc. Bạch Viên giả hình mình tới giữ cửa nam, cửa này thiếu một người Tôn Tẫn cũng được. Tây Phương Sóc giả hình mình. Mao Toại giả hình Tôn Tẫn, tới giữ cửa Tây, Mao Toại thấy sai mình giả hình Tôn Tẫn thì la rối rít lên rằng:
"Không! Không! Tôi khôn biến hình làm Tôn Tẫn tam ca tôi đâu, lão tổ sai ai thì sai, chớ tôi không khứng chịu, và hồi trận tụ tiên tôi đã biến làm tam ca tôi có nhiều đìeu bất lợi lắm, tôi đâu còn dám biến làm tam ca tôi nữa. Thôi Lão tổ cho tôi biến làm lão tổ, để Tây Phương Sóc tiên trưởng biên làm tam ca tôi". Các tiên nghe nói tức cười. Nam Cực y cho như vậy, rồi lại gọi Vân Xương, Hạo Phát Lục My, Vinh Câu, Trường My, đại Đẩu, Trường Tiếu, và Đởm Phúc mà dạy rằng:
"Tám người mỗi người lãnh một cái hình bằng giấy, hễ nghe sấm nổ lần thứ ba thì bỏ hình nhơn lại đó mà trở về điện Văn Ba". Các tiên lãnh lệnh đi rồi, Nam Cực lại sai Vương Thuyền, Vương Ngao tới giữa tỏa tiên lao và lãnh trị hỏa trảo phòng khi lửa đốt, còn Tôn Tẫn thì giữ Văn ba điện, phải biến hóa như vậy...
Như vầy.... Điều khiển xong rồi, chờ đến canh ba ai lo việc nấy.
Nói về bốn người Hải Triều giả, đúng canh ba tới vây đánh bốn cửa thành Lâm Tri, quân vào phi báo, mấy người Nam Cực giả và Tôn Tẫn giả ra thành nghinh địch, Hải Triều giả cùng Nam Cực giả, Tôn Tẫn giả gặp nhau đánh đùa một trận rất hung, Hải Triều thiệt nghe tiếng la inh ỏi thì tưởng là bên Tề mắc kế thì cả mừng, bèn bay lén tới điện Văn Ba, ngó thấy Tôn Tẫn đang ngồi dựa ghế ngủ quên, Hải Triều liền bước tới xách lấy tiên thiên đại và gậy trầm hương rồi tuốt đến tỏa tiên lao đặng cứu các chơn nhơn. Vừa tới nơi thì gặp Vương Thuyền, Vương Ngao chận lại nạt rằng:
"Khen mi thật to gan, bỗng dưng dám tới vuốt râu hùm". Nói rồi xốc tối đánh nhầu, Hải Triều hươi gươm rước đánh, đánh được mười hiệp thì thấy Tôn Tẫn cầm gươm nga mi chạy tới, nhắm Hải Triều đánh liền, Hải Triều hươi gươm đánh đỡ, một mình đánh với ba người, sau nghĩ thầm rằng:
"Liệu thế ta chưa cứu được các chơn nhơn ngay lúc bây giờ, chi bằng ta hãy về đinh, kẻo ở đây lâu e có điều không tiện". Nghĩ rồi bèn hóa kim quang bay bổng lên không, xảy nghe sấm nổ, Nam Cực và tám vi.
táng tiân bay lại vây đánh Hải Triều.
Lúc ấy các Hải Triều giả đang đánh với các Nam Cực giả và Tôn Tẫn giả, bỗng nghe sấm nổ, tưởng là hiệu lệnh của thầy mình bèn lui về giữ dinh Tần. Khi về tới nơi thấy ngoài thành bốn người Nam Cực và ba người Tôn Tẫn rượt theo kêu đánh.
Lúc đó tướng binh Tần mới rõ là các Nam Cực và Tôn Tẫn của là giả hết. Bọn Hải Triều giả lại mở cửa thành ra đánh, giả đánh với giả, đánh đùa một trận rất dữ.
Nói về Hải Triều thiệt đánh với Nam Cực thiệt cùng các tiên, Hải Triều liệng thiên đại đặng thâu các tiên vào túi. Nam Cực thấy vậy, ra hiệu cho các tiên liệng hình chân nhân bằng giấy lên, rồi ẩn mình bay xuống đất, theo Nam Cực về điện Văn Bạ Hải Triều tưởng là thâu được tám vị táng tiên, bèn xách túi bay thẳng về đinh.
Hết hồi 52
Nói về Hải Triều khi bay về dinh, ngó thấy bốn Hải Triều giả đang đánh với bốn Nam Cực giả và ba Tôn Tẫn giả, thì vội kêu bốn Hải Triều giả cùng trở về dinh. Tới nơi thì trời vừa sáng, Hải Triều đem mội việc tâu lại với Thủy Hoàng, rồi cầm tiên thiên đại mở ra chẳng thấy tám vị táng tiên, chỉ thấy tám cái hình nhơn bằng giấy, còn cặp trầm hương thì là hai cây tre, mà tiên thiên đại cũng là một cái bao vải, Hải Triều khí giận xung lên, liền xách gươm cù long, toan bước ra đinh đi tuốt đến đánh Nam Cực. Ngũ Lão thấy vậy bước tới cản ngăn, Trung Ba đế quân nói:
"Xin lão tổ hãy bớt giận đặng tính kế hay hơn. Hai lần cướp ngục đều bị Nam Cực và Tôn Tẫn biết trước đề phòng, nên không thành công được. Đêm nay năm chúng tôi đều xin đến Lâm Tri, nếu Nam Cực không đề phòng thì hẳng thành công được, bằng có đề phòng thì chúng tôi dùng phép tiên tiên, thì thành Lâm Trì sẽ hóa ra nơi bình địa" Hải Triều nghe nói cả mừng, bèn theo lời ngũ lão chờ đến ba khởi sự.
Lúc ấy ở bên Tề, Tôn Tẫn đã đoán quẻ biết rõ, bèn đem chuyện đó thuật lại cho Nam Cực. Nam Cực nói:
"Pháp diệu của ngũ lão, thì đến tam giáo thánh nhơn cũng khó làm chi nổi. Bọn va tu luyện sống lâu bằng trời, cùng mặt nhật, mặt nguyệt đồng sáng, nên xưng làm năm vua trong năm phương, làm đầu ngũ hành. Đông Ba thì chấp chưởng phương đông, làm đầu trong ngũ hành. Đông Ba thì chấp chưởng phương đông, đông thuộc mộc, mộc năng sanh hỏa, hễ dùng lửa ấy thì cỏ cây muôn dặm cũng đều tan nát. Bắc Ba tinh khí thuộc thủy, dùng đến nước ấy thì dầu núi Thái Sơn cũng chảng ngăn lại được. Nam Ba chấp chưởng binh đinh hỏa, lửa đó không có vật chi ngăn cản được. Tây Ba chấp chưởng canh tân kim, luyện thành kim đao, kim đao ấy có phép thâu hết thảy các đồ binh khí của phảm gian. Còn Trung Ba chấp chưởng Mậu Kỷ thổ, dùng đến đất ấy thì dầu xa muôn dậm các vật đều bị đè xuống. Phép tiên thiên của bọn va thiệt rất nên lợi hại lắm". Nam Cực vừa nói xong thì Tôn Tẫn bẩm ràng:
"Nếu bọn va chẳng dùng đến phép báu làm chi, khi đó ta nhân kế ra mưu, làm như vầy.... Như vầy.... Khi khá cứu đặng cơn gấp rút". Nam Cực nghe kế rất hay, bèn dạy Vương Thuyền, Vương Ngao, Bạch Viên, Mao Toại, tới canh ba đến tỏa tiên lao, đem hết các chơn nhơn sang điện phía tây, rồi bốn người giữa gìn cho nghiêm ngặt. Bốm người lãnh lịnh đi rồi, Nam Cực dạy Đông Trĩ Quan ra chùa Tam Thanh ở cửa cấm môn, lấy mười lăm pho tưởng đất, đúng đến canh ba đem bỏ vào tỏa tiên lao. Điều khiển xong rồi, Nam Cực và Tôn Tẫn cùng các tiên ngồi ở điện Văn Ba đợi giờ làm việc.
Nói về bên dinh Tần, khi gần tới canh ba, Hải Triều bảo Trung Ba bói xem các chơn nhơ còn để đó hay Nam Cực đã đưa đi chỗ nào rồi. Trung Ba bói xong nói rằng:
"Quả còn ở đó". VốnHảiTriềuchỉbảoTrungBabóixemcácchơnnhơncócònơ?
"Bọn Vương Thuyền, Vương Ngao, Bạch Viên, Mao Toại chẳng thấy ở đây, chắc là chúng nó giữ tỏa tiên lao". Đông Ba nói:
"Bốn người đó giữ thì càng dễ lắm".
Nói đoạn cùng đi tới tỏa tiên lao, chẳng thấy bóng người chi hết Hải Triều liền bước tới gỡ bùa trên cửa rồi đi thẳng vào trong, bỗng phía ngoài có tiếng la hét om sòm. Tôn Tẫn cỡi trâu chạy tới, ngũ lão thấy vậy vội vàng ra ngăn đánh Tôn Tẫn, đê?
một mình Hải Triều vào cứu chơn nhơn. Hải Triều khi vào tới trong tỏa tiên lao thấy tối đem mù mịt bèn dùng gươm cù long chỉ ra, tức thì xẹt lên một làn kim quang sáng chói, ngó thấy mười lăm tên học trò ngồi chung một chỗ thì kêu rằng:
"Các trò hãy mau mau theo ta thoát ngục". Kêu rồi không nghe tiếng đáp lại. Hải Triều tưởng các học trò còn bị bùa mê liền lấy vô cực đồ trải ra thây hết các học trò bay tuốt ra khỏi tỏa tiên lao, nhắm dinh Tân bay tới. Lúc bấy giờ Hải Triều cứu được các chơn nhơn bay về rồi thì chẳng đánh nữa đều cỡi mây bay hết về Tần. Ngũ lão theo Hải Triều vào đại trướng ra mắt Thủy Hoàng, Thủy Hoàng rất mừng, bèn rước bọn Hải Triều cùng mười lăm vị chơn nhơn vào nơi đại điện rồi truyền bày yến chay ăn mừng, dạy Tử Lăng và Vương Tiễn bồi yến mười lăm vị chơn nhơn.
Hai người vâng lệnh rồi theo thứ tự mời các chơn nhơn, song các chơn nhơn chẳng ăn mà cũng chẳng nói làm sao. Vương, Kim mời đến hai ba lượt cũng đều như vậy. Hải Triều ngó thấy nói rằng:
"Có lẽ các học trò của ta bị Nam Cực trấn yếm đã lâu, nên hãy còn mê muội, thôi để ta làm phép cứu tỉnh các học trò ta" Nói rồi dạy quân lấy một chén nước lạnh, Hải Triều dùng nước phung vào mặt các chơn nhơn.
Tức thì các chơn nhơn đó biến lại nguyên hình tượng đất làm cho đại điện vua Tần trong như chùa miễu. Hải Triều cùng ngũ lão xem thấy cả giận, sai Tử Lăng, Vương Tiễn dẫn quân khiêng ra ngoài đập cho bể nát, song Thủy Hoàng xim đem bo ra miễu bên tây thành, ba mươi tên quân áp vào khiêng các thây đất ra dinh, Tử Lăng và Vương Tiễn thân đi đưa dẫn. Đi vừa khỏi dinh vài dặm, bỗng thấy Tôn Tẫn ở đâu đi tới chận đường, ba mươi tên quân hoảng kinh đều quặng thây chạy tuốt. Tử Lăng và Vương Tiễn cũng đều bỏ chạy. Hai người chạy một lúc, thì ngó lại thấy mấy vi.
tiên tôn bằng đất ấy, đều rượt theo mình. Mọi người hồn phách đều bay quân sĩ kêu la cứu mạng, Kim, Vương hai người chạy riết tới cửa viên môn nhảy xuống chạy vào Huỳnh la bửu trướng, không kịp làm lễ, vừa thở vừa nói:
"Không xong, không xong, hình đất tác quái rồi, rượt vào tới trướng". nói mà bộ đớn dác hoảng kinh. Thủy Hoàng quay đầu thấy mười lăn cái hình đất bay theo gió bụi, chạy vào tới dinh, vua tôi nhà Tần bay hồn mất vía, hoảng kinh chạy nhào. Hải Triều ngó thấy giận lặn, vội vàng chạy ra nạt rằng:
"Sao không đứng lại?" Bèn liệng chưởng tâm lôi nổ lên vài tiếng sấm nổ, các hình tưởng đất đều đứng lại hết, Hải Triều lại dạy các quân đến khiêng các hình tượng đất đi, quân sĩ run sợ chẳng dám đến khiêng, hai người khiêng một cái thây đất, đi được chường ít bước, bỗng thấy Tôn Tẫn cỡi trâu đứng trước trân trân, quân sĩ bèn quăng thây bỏ chạy. Hải Triều thấy vậy cả giận múa gươm tới chém Tôn Tẫn. Tôn Tẫn cử gậy rước đánh, năm vị đế quân áp đến hiệp sức cùng Hải Triều phủ vây Tôn Tẫn, kế có Kim Tử Lăng và Vương Tiễn đến. Tử Lăng xông vào phụ vây Tôn Tẫn còn Vương Tiễn thì dạy quân đem thay đất ấy mà đập bể.
Hết hồi 53
Nói về Vương Tiễn sai quân đập bể tan mười lăm cái thây đất, duy còn mấy cái đầu bằng cây không bể mà thôi, Vương Tiễn dạy quân đem lửa đến đốt, chẳng dè mấy cái đầu ấy mang lửa bay lên rượt quân tướng Tần mà đốt, Hải Triều quay lại ngó thấy, liền bỏ Tôn Tẫn mà quảy về phía lửa, năm vị đế quân thấy vậy cũng bo?
chạy theo Hải Triều, Tôn Tẫn ráng sức rượt theo, năm vị đế quân giận lắm bèn hóa phép đánh cùng Tôn Tẫn. Đông Ba liệng vận vân yên, Tây Ba liệng tỏa tàn châu, Trung Ba liệng kim sa; năm vị đế quân đều một lượt liệng báu giết Tôn Tẫn, Tôn Tẫn lấy hạnh huỳnh kỳ phất lên mấy cái, tức thì mấy cái báu kia đều bay trở lại, năm đế quân thâu phéo, rồi không đánh nữa, chạy về dinh cùng Hải Triều cứu lửa, Tôn Tẫn cũng hóa kim quang bay về dinh Tề.
Nói về Hải Triều bay theo mấy cái đầu lửa, niệm chơn ngôn bắt mấy cái đầu lửa ấy đứng im lại hết, đạon sai quân lấy nước tưới cho lửa tắt, nào dè khi tưới nước vào, mấy cái đầu lửa ấy lại bay bổng lên không, toan bề làm dữ. Hải Triều vội vàng niệm chú, dùng nước biển tưới tắt lửa ở mấy cái đầu ấy. Thủy Hoàng ngó thấy lửa tắt hết, lúc bây giờ trong bụng bớt lọ Hải Triều nói:
"Tôn Tẫn lớn mật cãi trời, Nam Cực lại còn trợ ác, mấy phen làm hại quân dân, làm nhục bần đạo. Nay xin bệ ha.
hãy đình binh mấy ngày đặng tôi tới cung Đâu suất, hỏi Thái Thượng lão nhân sao chẳng câu thúc Nam Cực mà để cho học trò phạm đến phép trời". Nói rồi toan bước ra đi, năm vị đế quân cản lại nói rằng:
"Việc lên cung Đâu suất thiệt chẳng nên đi.
Vì rằng nếu Thái thượng lão quân bằng lòng bắt Nam Cực, thì tốt đãđành, bằng như Thái thượng lão quân chẳng chịu nghe theo ắt là xấu hổ với các đạo hữu trong ba non năm núi. Chi bằng lão tổ để tôi bày trận Vạn lượng sum la thì Nam Cực và Tôn Tẫn không sao phá được". Thủy Hoàng nghe nói trong dạ tợ như mở cờ, cúi mình cảm tạ Trung Ba và hỏi:
"Chẳng hay đế quân định dùng chỗ nào bày trận để trẫm truyền quyết dọn sửa sang". Trung Ba nói:
"Cách thành một vài dặm có cái gò tên là Vô Cực cang, Lạc tôn bì, dùng chổ ấy mà lập trận. Vì chỗ đó trận đồ hễ trận địa mà phạm tên đại tướng thì có nhiều điều bất lợi cho kẻ phạm tên. Nay chỗ này phạm tên cả hai người vậy bày chổ đó, ắt là nên công đặng". Nói xong, từ giả Thủy Hoàng, dẫn Vương Tiễn tới gò cao ấy, truyền đòi sơn thần, thổ địa dọn dẹp các đồ uế khí và đuổi các cô hồn ra xa ngoài một trăm dặm.
Sơn thần, thổ địa chẳng dám trái mạng, vâng lệnh đi liền Trung Ba cùng Vương Tiễn về tới lư bằng đem việc coi gò cùng tên gò mà thuật lại. Các tiên cả mừng.
Trung Ba dạy Vương Tiễn đến chổ gò đất ấy án theo kim, mộc, thủy, hỏa, thổ, chia phân ngôi thứ, để một cái bia trắng, đề ba chữ:
"Ngũ hành đài". Đài cao một trượng ba thước, phía đông đài Giáp ất thì cắm cờ xanh, trên đề "Thần Thanh long". dùng tám mươi mốt cây roi; phía tây là đài Canh Tân, trên đài cắm cờ trắng, đề "Thần Bạch hổ". dùng ba mươi sáu ngọn đao; phía nam đài Binh Đinh, cắm cờ đỏ, đề "Thần Châu tước". sắm lưu hoàng diêm tiêu cho sẵn; phía bắc, đài Nhâm Qúy cắm cờ đen, đề "Thần Huyền võ". để nhành dương liễu cùng nước sạch vài thùng, giữa trung ương đài Mô kỷ cắm cây cờ vàng đề "Thần Câu trận", để một dấu cát vàng (nguyên cái trận Sum la này lớn lắm, tòa đài cờ xí lăng xăng, nhiều ngăn nhiều lớp, không thể tả hết được). Ngoài vách tường có bốn cửa, dùng ba trăm binh mã, huyết chó và đồ ô uế.
Vương Tiễn lãnh mạng y phép làm xong các việc rồi trở về lư bằng phục lệnh.
Trung Ba dạy Vương Tiễn tâu cùng Thủy Hoàng sai bốn viên đại tướng mai phục ngoài bốn cửa, dùng tám tấm bia và mười sáu cây cờ ngũ sắc, cao hai trượng tám thước, biên tên tám trận, những là:
Thiên môn, Địa hộ, Lôi oanh, Phong ma, Thủy liệc, Hỏa diệm, Sơn chướng, Khổn trạch, đề tám chữ:
Càn, Khảm, Cấn, Chấn, Tốn, Ly, Khôn, Đoài. Trên bia đề "Sum la trận". ba chữ lớn, trên cờ đen đề sáu chữ:
"Địch nhơn tấn trận tán mạng". chia ra bốn cửa, và thỉnh Thủy Hoàng cùng một quan văn, một quan võ. Trung Ba chắp tay nói với Thủy Hoàng rằng:
"Phía tây bắc có tòa Thiên môn trận, trong ấy có hai tòa đài, xin phiền Vương, đến đài Hậu thiên trấn giữ". Thủy Hoàng nói:
"E trẫm đánh với giặc không lại, xin đế quân hãy sai người khác". Trung Ba cười nói:
"Không hề chi, như gặp Tôn Tẫn, Nam Cực cùng các yêu đạo, tôi trao phép này cho hiền vương trị nó, còn Kim Tử Lăng, Vương Tiễn hai người lên đài bảo giá, trên đài có cờ phi long, cờ trung ba; mỗi người cầm một cây, hễ có giặc đến phá trận thì phất cờ lên, còn bệ hạ cầm cái như ý này mà đánh nó".
Nói rồi thò tay vào túi lấy ra một hột như ý châu, đưa cho Thủy Hoàng, Thủy Hoàng tiếp lấy coi lại cái như ý châu ấy, lớn bằng hột đậu, thì cười mà hỏi rằng:
"Châu này dùng làm việc chỉ" Đế quân nói:
"Bệ hạ chớ thấy vậy mà khinh, báu ấy vốn khi ngươm thần của bần đạo tu luyện vài ngàn năm, làm ra vật ấy, chẳng phải tầm thường, không nên khi dễ". Đế quân lại truyền dạy phù chú, Thủy Hoàng học rồi, cùng Tử Lăng, Vương Tiễn tới trận Thiên môn. Trung Ba sai Phiên Giang chơn nhơn giữa trận Thủy Liệc, Bạt Sơn chơn nhơn giữ trận sơn chướng; Vạn Pháo chơn nhơn giữ trận Lôi oanh, Cách Diện chơn nhơn giữ trận Phong mạ Thổ Tư chơn nhơn giữ trận Hỏa Diệm, Đảo Hải chơn nhơn giữa trận Địa Thổ, Hành Võ chơn nhơn vào trận Khổn trạch, nếu gặp Nam Cực, Tôn Tẫn cùng các tiên vào trận hoặc tới chỗ nào, trước đài có khí giới pháp bửu hươi phát cờ phướn, thì tự nhiên có phép diệu vô cùng. Các chơn nhơn vâng mạng đều tới giữ trận. Trung Ba nói với Đông Ba rằng:
"Đạo hữu qua trận thì phất cờ Thanh Long, chẳng cho người đến đó chạy thoát".
Đông Ba lãnh lện đi liền. Trung Ba mời Nam Ba qua phía Nam nơi đài Bính Đinh trấn giữ, nếu có người giặc vào trận liền phất cờ chớ cho chạy thoát. Bắc Ba thì qua phía bắc, nơi đài Nhâm quý nếu gặp người giặc vào trận thì dùng phép tiên thiên đánh nó và hươi động mấy cây cờ; còn lại trung ương thì có bần đạo trấn giữ. Các vi.
đế quân lãnh mạng đi liền. Trung Ba cùng Hải Triều lên đài trung ương nhổ hết cờ phướn để một chỗ lấy bạch cập châu sa vẽ bùa niệm chú, dùng lửa tam muội đốt bùa, rồi dạy Hải Triều đem hai trăm ba mươi bốn cây cờ cắm lên các chỗ, Trung Ba cầm như ý đưa lên kêu nói:
"Liệu tú! Hãy xuống cho mau". Xảy nghe trận gió thổi, thần tướng tới trước đài đông vô số, hỏi rằng:
"Đế quân sai khiến chúng tôi việc gì?" Trung Ba nói:
"Không việc đâu dám làm nhọc đến các vị tinh quân, vì Nam Cực, Tôn Tẫn ở đất Lâm Tri trái nghịch ý trời, nay bần đạo bày trận Vạn tượng sum la, xin cậy các thần trấn giữ mấy đài, nếu có người giặc, thì bắt nó chớ cho chạy thoát".
Các thần lãnh mạng, chia nhau trấn giữ. Trung Ba cùng Hải Triều qua đài Thiên môn, đốt bùa niệm chú. Giây phút trên mây rớt xuống thần kỳ đông vô số, bốn vi.
công tào, bốn vị ma nữ và nhựt tình, nguyệt ba đến đứng trước đài chờ lệnh. Trung Ba dạy tới mấy cây cờ trấn giữ, rồi Đế quân qua tòa Địa hộ, đốt bùa niệm chú thấy minh linh thần, âm binh âm tướng đều đến.
Trung Ba sai giữ đài địa hộ. Rồi qua đài lô oanh, thỉnh ngũ lôi thần trấn giữ, qua đài Thủy liệc thỉnh thủy thần trấn giữ, tới Đài sơn chướng thính ngũ nhạc sơn thần trấn giữ, qua đài Khổn trạch thỉnh Kim long tứ đại vương trấn giữ. Các trận đều thỉnh thần xong rồi, nói với Hải Triều rằng:
"Xin phiền lão tổ ở trước trận, nơi đài Thiên môn, nếu có người vào trận, thì dùng phép lực cùng với linh thần vây nó". Rồi Trung Ba cỡi lộc bay ra vòng ngoài, dặn Chương Hàng giữ cửa đông, tiếp đánh mấy người ra trận, lại e nó có phép tiên, phải dùng đồ ô uế mà đánh thì nó không biến hóa chi đặng, Triệu Cao giữ cửa Nam, Anh Bố giữa cửa tây, Bành Việt giữ cửa Bắc, đều dùng ô uế mà đánh nó. Dặn rồi cỡi lộc đến đài trung ương mồ kỷ; đốt bùa niệm chú bay xuống một vị Dương nguyên soái. Trung Ba cười nói:
"Lúc trước nhờ ơn Đại thánh, phá đặng kim đao của Nam Cực, chưa đến được mà tạ Ợn, nay phiền tôn thần trấn giữa cửa đông trận sum la, chừng thành công rồi, tôi sẽ tâu lên xin thưởng".
Dương nguyên soái lãnh lệnh, hóa kim quang tới cửa nam, Tang ôn đại nguyên soái trấn giữ cửa tây; Triệu nguyên soái giữ cửa bắc, làm phép xong rồi, cỡi lộc đi vòng ngoài trận ba lần. Lúc ấy đến canh tự Bên đôi sơn thần, thổ địa xuốt lãnh sơn tinh thạch tinh, giữ bốn phía ngoài tường chớ cho người leo tường chạy trốn. Rồi thỉnh thần thên la dặn dó đón trên mây, thần địa võng bủa lưới dưới đất, làm cho bọn Tôn Tẫn, Nam Cực bay trên độn dưới không được; rồi Trung Ba trở lại đài Mồ kỷ trấn giữ.
Nói về bọn Nam Cực, Tôn Tẫn về đến Văn Ba điện, Tương vương bày yến ăn mừng rồi Tương Vương lui về, các tiên còn chuyện vãn đến canh ba mới tan. Nam Cực cùng Tôn Tẫn còn ngồi nơi điện. Nam Cực nói:
"Phước lớn thành Lâm Trì gần hết, khí số Tây Tần dấy lên, hôm nay tuy Hải Triều bị thua song chẳng trái được trời, đến mai bần đạo muốn sai một người, tới cùng bọn nó giảng hòa, làm cho người được thể diện oai danh, rồi bọn ta đều lui về núi". Tôn Tẫn nói:
"Tôi cũng biết rõ rồi, vậy phải chờ cho tôi lên Ngô kiều mai táng mẹ tôi xong rồi chừng ấy công việc cho đất Lâm Tri này tôi không quản tới". Đang nói chuyện đà đến canh tư, bỗng thấy quân kỳ vào báo rằng:
"Góc bên đồng bắc hồi canh tư đến bây giờ chẳng biết có gì dạng sáng đỏ, nên tôi phải vào báo". Tôn Tẫn nói với Nam Cực rằng:
"Phía đông bắc sáng đỏ ấy chắc là có duyên cớ chi đây, vậy tôi cùng lão tổ đến đó xem coi hung kiết thế nào?" Nói rồi hai người ra ngoài cửa thành đứng xem, thấy trong chỗ sáng ấy có dạng sát khí, Tôn Tẫn nói:
"Lão tổ có thấy không? Trong ấy có hai, ba chục cái đài cao, cờ xí lăng xăng vô số, giống hình bày trận rất nên dày, nhặt và lợi hại lắm, lẽ thì nó bày trận nơi tây bắc mới phải, vì sao lại bày nơi hướng đông bắc này".
Nam Cực nói:
"Cái gò ấy có chỉ duyên cớ chi dây, nên nó bày trận tại đó, song chẳng biết gò ấy, kêi tên là chỉ" Tôn Tẫn kêu binh trên thành mà hỏi mới hay gò Vô Cực, bờ Lạc Tôn.
Hết hồi 54