Hồi 14
Huỳnh Thúc Đương năm nẻo phục binh
Tôn Bá Linh một cờ phá phép
Nói về Lý Tòng thua chạy về trướng là:
"Cháu ôi! Không xong rồi, bị người ta đánh gần chết đây này! Thầy ra cho mau mà coi". Tôn Tẫn ngó thấy mặt mày sưng vù, dầu tích rất nặng hỏi rằng:
"Vì sao mào để cho người đánh thân thể như vầy?".
Lý Tòng bèn đem liệng chùy đánh nhằm đạo nhơn, rồi rượt theo nó, không đề phòng, bị nó đánh một cục đá, mà thuật lại cho Tôn Tẫn nghe. Tôn Tẫn nói:
"Không hề chi". Bèn kêu:
"Khoái Văn Thông, cháu hãy ra đây bác biểu". (vì sao mà Tôn Tẫn kêu Văn Thông bằng cháu, vì Văn Thông là học trò của Mao Toại, còn Tôn Tẫn cùng Mao Toại kết làm anh em bạn nên xưng là bác cháu) Tôn Tẫn dạy rằng:
"Cháu mau vào lấy một hờn linh đơn, hòa với nước mà thoa cho Lý Tòng. Văn Thông vân mạng, lấy thuốc thoa nơi dấu sưng, tức thì tiêu hết như cũ; Lý Tòng tạ Ơn lui ra, Tôn Tẫn thấy Lý Tòng bị thua, trong lòng buồn bực chẳng vui, với Tôn Tẫn là vị bốc tiên tri, há đi chẳng biết Huỳnh Thúc Đương xuống núi hay sao? Nguyên vì năm nạn chưa mãn, nạn thứ nhứt là chặt chân, nạn thứ nhì là Bàng Quyên dùng binh đầu thất tiễn, nạn thứ ba là Liệt tịch trận, ấy là số mạng Tôn Tẫn phải chịu lấy mấy nạn đó, cho nên chẳng dám trái trời.
Nói về Thủy Hoàng ở nơi bửu trướng, bày yến cùng Châu Huệ Trân ăn mừng, ngày thứ Vương Tiễn vào ra mắt tâu rằng:
"Bệnh tôi đã lành nay xin ra đối trận, quyết bắt Tôn Tẫn trả thù một gậy ngày trước". Chưa dứt lời, Thúc Đương bước ra cản rằng:
"Điện tây hầu chẳng cần ra trận làm chi, tôi xuống núi chưa lập đặng công gì, hôm nay xin ra mắt bắt thằng Cụt đặng giao cho Điện tây hầu, chém tha mặc tình liệu định". Vương Tiễn vội vàng xưng tạ rằng:
"May nhờ phép lực tổ sư, mà trả thế cái thù một gậy cho tôi, thì ơn ấy chẳng dám quên". Thủy Hoàng mừng thầm hỏi rằng:
"Chơn nhơn ra trận muốn dùng bao nhiêu người ngựa? '. Huỳnh Thúc Đương nói:
"Binh đủ ba ngàn mới dùng bao nhiêu ngựa?". Huỳnh Thúc Đương nói:
"Binh đu?
ba ngàn mới dùng?". Thủy Hoàng truyền chỉ chọn ba ngàn binh, giao cho Huỳnh chơn nhơn điều khiển, Thúc Đương lãnh chỉ ra trướng, nói với Nguyên Soái rằng:
"Xin Nguyên soái hãy dẫn năm trăm binh mai phục phía đông, còn điện tây hầu lãnh năm trăm binh mai phục phía tây, Triệu tướng quân, lãnh năm trăm binh mai phục phía bắc, kim quân sư, lãnh năm trăm giữa trung ương mai phục, nay tôi quyết cùng Tôn Tẫn giao chiến, nếu mà thắng đặng, thì chúng tôi kéo binh phá vào đại dinh của nó, còn như thua thì ắt nó rượt theo, chúng tương cũng đánh vào dinh nó, làm cho nó đầu đuôi không tiếp ứng đặng, ắt là một trận phá đặng thành công". Kim Tư Lăng, Chương Hàng, Vương Tiễn, Triệu Cao và Vương Bôn đều lãnh lệnh chia nhau mai phục, Huỳnh Thúc Đương từ giã Thủy Hoàng rồi lãnh năm trăm người ngựa cùng Châu, Tần hai vị chơn nhơn, tay cầm trà điều trượng, ra dinh tuyền lệnh phất cờ gióng trống, nhắm dinh Yên kêu lớn rằng:
"Quân bây vào báo nói:
Có quân sư nước Tần, thỉnh ba động chơn nhơn, ở núi Dược Lâm tới đánh, hãy mời Nam quân vương ra đây ta hỏi". Quân vào phi báo. Tôn Tẫn nghĩ thầm rằng:
"Nay nó đến đấy ắc việc chẳng lành, nếu lành thì không đến, vậy mình phải đề phòng hay hơn". Nghĩ rồi mình rút binh tiễn sai Tôn Yên, Lý Tòng, Triển Năng, Triển Lực, Triển Thắng, lãnh binh ra dinh năm dặm, mai phục bốn phía, hễ nghe tiếng sấm nổ làm hiệu, nhắm trong dinh đánh vào. Vây khổn binh Tần, giết cho nó chẳng còn manh giáp. Chúng tướng vân kế chia nhau:
"Cháu hãy lãnh bùa này, ra khỏi dinh năm dặm lên chỗ gò cao, hễ bên dinh Tần lập bày đội ngũ, thì chúa hãy đốt đạo phù này, nghe giữa thinh không tiếng sấm nổ lên thì chạy về dinh". Văn Thông lãnh mạng lui ra, Tôn Tẫn bước ra xuống thanh sa trướng sửa áo thanh bào, cột dây tư điều, cầm gậy thót lên lưng trâu, dẫn Mã Trân, Giải Tính cùng tám vị môn đồ, trăm năm gia tướng, phát pháo mở hoặc cửa dinh, lúc ấy Huỳnh Thúc Đương nghe pháo nổ, ngước mặt xem, thấy hai cây cờ dẫn tiên kỳ rẽ làm hai bên, ở giữa một đội quân binh, tám viên đại tướng ra khỏi dinh phân đứng hai hàng, người hùng phong vũ vũ, đội mũ mặc giáp, kẻ đỏ người xanh, kẻ tía người vàng, mười phần nghiêm chỉnh, rồi nghe một tiếng pháo nổ, ở sau một cây cờ trắng, có ba chữ vàng:
Nam quân vương, dưới cờ lộ ra một con bàn đốc thanh ngưu, ngồi một người tiên nhơn rõ ràng là Tôn Tẫn chẳng sai, Huỳnh Thúc Đương coi rồi nghĩ thầm rằng:
"Hèn chi thằng Cụt tiếng vang thiên hạ, quả thiệt điều binh có phép, cũng chúng chẳng đồng". Bèn lấy cây trà điều trượng chỉ lên rằng:
"Thằng cụt, mi chạy đi đâu, ta chờ đây đã lâu, sao chẳng xuống trâu là lạy tả". Tôn Tẫn cười rằng:
"Sư thúc đã đến đây, tôi không hay biết chẳng làm đặng trọn lễ, cầu xin miễn chấp". Thúc Đương nói:
"Thằng khốn khiếp, người đồn ngươi nhiều điều xảo trá, hôm nay thiệt không sai, ta ở trước dinh khiêu chiến, có lẽ nào quân nhơn không báo cho ngươi hay rằng:
Có ta đến kêu đánh sao, mà ngươi lại dám dẫn binh tướng, diệu võ giương oai, phát pháo ra dinh, ta tưởng có khi ngươi muốn cùng ta đối địch chăng?
Lại tâu với Chiêu Vương sớm nạp tờ hàng, muôn việc điều thôi, bằng có chút chi chống trả, thì ngươi phải chết nơi trước mắt, ngươi hãy nghĩ xét lại cho kỹ". Tôn Tẫn cười đáp rằng:
"Sư thúc, trăm thắng, ngươi ở núi Dược Lâm tu luyện, khổ gì mà nghe chi cái lời nói, đến nỗi núi cùng ta giao chiến, lời tục bất lưu tình". Nghĩa là:
"Trước trận chẳng nhượng cha, cất tay chẳng vị tình". Thúc Đương giận lắm nạt rằng:
"Đồ khốn khiếp, ai cần mi nhượng ta sao?". Nói rồi giục Mai huê lộc, hươi cây trà điều nhắm ngay đầu Tôn Tẫn đánh xuống, Tôn Tẫn hươi gậy lên đỡ, cười nói rằng:
"Sư thúc, xin hãy dừng tay, vốn tôi cùng sư thúc chẳng có lỗi chi, nhân nhà tôi, cha, anh bốn mạng, đều bị Vương Tiễn sát hại, cháu tôi là Tôn yên vâng lịnh tổ mẫu nó, lên núi Thiên Thai, năn nỉ tôi xuống núi, cực chắng đã tôi mới đến đây, thoảng như sư thúc có cái cứu cha, anh làm vậy, thì há chẳng lo mà trả sao? Nay tôi cũng không nói đến việc trả cứu Cha, miễn là xin hài cốt cha, anh đem về mai táng, rồi cùng nước Tân giải hòa, tôi sẽ trở về thiên thai, chẳng muốn lưu truyền hồng trần, lẽ thì sư thúc đem lòng thương tôi mới phải, vì thấy tôi cùng Vương Tiễn có cứu giết chạ Sư thúc đã chẳng có lòng vì cháu mà rửa oán thì chớ sao lại trở lại trước trận muốn cùng tôi giao chiến, sư thúc nghĩ đómà coi có ai phải ai không cho biết, nếu tôi ra tay trước thì còn chi cái tình nghĩa". Thúc Đương nói:
"Cái thằng khốn khiếp! Mấy lời mi nói đó, đều là những việc tư kỷ của mi mà thôi, há chẳng biết Tần Thủy Hoàng gồm thâu sáu nước, chẳng phải tự tư khởi mình, vốn là vân phật điệp, cùng sắc chỉ Ngọc Hoàng, nay ngươi ỷ có ba bốn thiên thơ, gậy đánh Vương Tiễn, lửa đốt Tử lăng, sao chẳng sợ ngũ lôi đánh giết, phen này ta xuống núi đây, nguyên vì có ý khuyên dứt ngươi cho tiêu trừ tai họa, không dè ngươi dám cả gan khua môi múa mỏ, tính lý khó dung". Nói dứt lời hươi trà điều trượng đánh xuống.
Tôn Tẫn hươi gậy trầm hương đánh với ba người. Thúc Đương cỡi nai huê lộc, tay cầm trà điều trượng đánh phía trước, Châu Huệ Trân múa liên huê kiếm đánh ngang hông, còn Tần mãnh cầm lang nha bồng, ở sau đánh tới, ba tên đạo nhơn liều chết phủ vây Tôn Tẫn, Tôn Tẫn quả thiệt võ nghệ tinh thông, nào có lo sợ, hươi múa cây gậy, đỡ cây trà điều, đánh lang nha bổng, hất liên huê hiếm, trên dưới qua lại mau lẹ dường như tên, gió bay không lọt, mưa tuôn chẳng thấu, gậy múa lăng xăng, xem như rồng lộn, đánh riết ba tên đạo nhơn ngăn đỡ không kịp, coi bộ gần thua, Huệ Trân bèn lấy hồ lô vụt ra vài cái, lửa cháy rần rần, Tần Mãnh thì lấy đá ngũ quang, nhắm ngay Tôn Tẫn liệng tới. Thúc Đương xem thấy rất mừng, cầm cây trà điều trượng miệng niệm chơn ngôn, tức trà điều trượng biến ra con rồng, bay bổng trên Tôn Tẫn thấy ba tên đạo nhơn đều phép thuật thì mỉm cười mà rằng:
"Đồ yêu đạo cậy có phép mọn, sao dám khi ta, nếu chọc cho ta giận, ắt ba đứa bây thác hết chẳng còn, song ta là người xuất gia tu hành, lấy lòng từ bi làm gốc, chẳng nỡ sát hại, chi bằng làm cho nó biết rằng talợi hại thì thôi". Nghĩ rồi lấy cớ vàng phất lên ba cái, nạt rằng:
"Đồ tà thuật, sao không trở lại còn đời chừngnào". Tức thì ngọn lửa liền cháy lại ào ào, đốt cái hồ lô, còn đá ngũ quang trở lại đánh Tần Mãnh, mặt núi sưng vù, rồng kia nhắm Thúc Đương bay lại, làm cho ba tên đạo nhơn thất kinh, hồn phách đều bay, vội vàng dẫn năm trăn ngàn binh, nhắm dinh Tần chạy tuốt, Tôn Tẫn lấy gậy hươu sau lưng một cái, tám vị học trò người ngựa đều xao động, ngó thấy ba tên đạo nhơn thua chạy, thấy mình rượt theo, liền ngục ngựa rần rần, rượt giết binh mã.
Nói về Chương Hàng, Vương Tiễn, Triệu Cao, Kim Tử Lăng, Vương Bôn, năm viên tướng Tẩn, dẫn hai ngàn năm trăm binh mã mai phục bốn phía, ngó thấy Huỳnh Thúc Đương thua chạy, Tôn Tẫn rượt theo, dinh trại bỏ trống, đều kéo binh phất cờ la hét, đánh vào dinh yên, xem thấy dinh Yên chẳng xa, đốc quân rượt tới, rượt chừng nào càng xa chừng nấy, chúng tướng đà mỏi mệt, thấy tòa dinh ở trước mặt, cách chừng một lằn tên, mà chạy hoài không tới, Vương Tiễn thất kinh hỏi:
"Bọn ta trúng kê Tôn Tẫn rồi". Kim Tử Lăng nói:
"Quả thiệt không sai, vậy trở lại cho mau, kẻo lầm gian kế nó". Chúng tướng nghe nói, liền truyền lịnh thối binh, nguyên lai binh đi đây, là quán ngày trước bị Tôn Tẫn giết còn sót lại đó, nên nghe nói trúng kế Tôn Tẫn, thì hãi kinh bỏ chạy.
Lúc ấy, Khoái Văn Thông đang ở trên gò cao, thấy binh Tần vào nơi trọng địa, liền đốt lịnh phù, tức thì giữa thinh htông nổ ba tiếng sấm, rúng động núi non, chúng tưởng hãi kinh, ngước mặt lên xem, nói với Vương Tiễn rằng:
"Mặt trời tỏ sáng, mây gió cũng không, vì sao lại có sấm sét nổ vang? '. Triệu Cao nói:
"Không phải sấm sét đâu, có khi trống của trời đánh, nên nghe vang như vậy". Nói về những tướng bên yên, nghe tiếng sấm nổ liền nổi trống chiên, phất cờ la hét, áp tới phủ vây.
Lúc ấy chúng tưởng bên Tần, nghe súng nổ rổi, thấy bốn phương tám hướng, đều có binh Yên, dường như lở núi đổ sông; rần rần kéo tới, chúng tưởng cả kinh thất sắc, có đâu dám cự, rủ nhau chạy hết. Tôn Yên, Lý Tòng rượt tới, cả giết một trận, hai ngàn năm trăm binh chết hơn tám phần, bọn Chương Hàng ra sức chết đánh phá trùng vây. Tôn Yên cùng chúng tưởng ở sau rượt tới, bọn Chương Hàng chạy thẳng bao xa, ngước mặt xem thấy một tòa dinh bàn, Vương Tiễn hỏi:
"Chẳng biết dinh nào đó vậy? Chương Hàng nói:Ấy là dinh của Tôn Tẫn, vì làm sao mà đóng ở chỗ này? Xem thấy trước cửa viên môn, đao thương chơm chởm, gươm giáo như rừng, chẳng dám chạy tới trước, bèn quày ngựa nhắm phía đông bỏ chạy, đang chạy xảy thấy trước mặt có một tòa dinh, Vương Tiễn hỏi Tử Lăng rằng:
"Phía đông chẳng biết ai mà đóng dinh chỗ này?". Tử lăng nói:
"Cũng là dinh của Tôn Tẫn đó".
Chương Hàng nói:
"Thôi rồi, có dinh Tôn Tẫn đón đường, làm sao mà đi đặng?".
Liền quày ngựa đi qua phía bắc.
Nói về Tôn Tẫn dùng phép độn giáp, phủ vây tướng Tần làm cho Huỳnh, Châu, Tần ba tên đạo nhơn cả thua trốn chạy, rồi dẫn tám học trò cùng năm trăm nhân mã đón đánh binh Tần.
Nói về Chương Hàng, Triệu Cao, Kim Tử Lăng, Vương Tiễn và Vương Bôn, thâu góp binh tàn, nhắm về phía bắc trốn chạy, bỗng thấy trước mặt bụi bay mù mịt, bọn Chương Hàng không rõ binh mã xứ nào, xa xa xem thấy một cây cờ lớn, có đề ba chữ Nam quận vương, dưới cờ lộ ra một người đạo nhân, cầm gậy cỡi trâu, đâu kia đi lại, thì hãi kinh nói:
"Không xong, quả thật Tôn Tẫn đến rồi". Chúng run rẩy lập cập, Tử Lăng nói:
"Các ngươi đều là người vô dụng hết, đã trúng ngụy kế Tôn Tẫn rồi, bốn phương tám hướng đều là dinh trại của nó, vây bọn ta ở giữa chốn này, đánh thì cũng chết, không đánh cũng chết, chi bằng đánhnhàu ra thì chết cho rạng danh, họa may thoát khỏi được chăng?". Tôn Yên rượt tới, Tôn Tẫn đốc chúng tướng phủ vây năm viên tướng Tần rất gấp.
Hết hồi 14
Hồi 15
Thúc Đương đốt nhang cầu đạo hữu
Thiên Dân hóa phép bố trận đồ
Nói về Tôn Tẫn vây phủ binh Tần, đánh nhau một trận, binh Tần cả thua bị chết rất nhiêu, còn lại một trăm kỵ (là quân cỡi ngựa) bọn Chương Hàng liều mình ra sức đánh phá trùng vây chạy khỏi. Tôn Tẫn cả được trọn thắng, kéo binh về thì thấy Khoái Văn Thông đã bày tiệc sẵn mà ăn uống.
Nói về bọn Chương Hàng thua chạy về dinhm tra điểm quân sĩ, chết hơn hai ngàn, kéo nhau vào trước Thủy Hoàng mà xin tội, Thủy Hoàng giận nói:
"Trẫm thường khuyên bọn ngươi không nên khinh động, mà chẳng chịu vâng lời lành, lại đến cao sơn thỉnh ba vị đạo nhân phụ giúp, trẫm ngỡ là có phép lực gì giỏi, ai dè không hơn được Tôn Tẫn mà trái lại còn bị nó đánh giết cả thua, hao tổn bao nhiêu người ngựa, còn mặt mũi nào vào đây thấy trẫm". Tử Lăng cúi đầu chịu tội chẳng dám nói chi, kế ba vị đạo nhân vào trướng ra mắt. Nguyên mấy lần trước, hễ khi nào Thủy Hoàng thấy ba vi đạo nhân đến thì vội vàng quỳ xuống ngai nghinh tiếp, nắm tay dắt vào, hôm nay thấy ba người bị thua chạy về, thì có ý khi dễ, gật đầu mời ngồi. Ba vị đạo nhân mặt mày hổ thẹn, túng thế phải bước tới làm lễ ra mắt, rồi ngồi xuống. Thủy Hoàng chẳng thèm mời uống trà cũng không truyền dọn tiệc, bèn hỏi rằng:
"Chân nhân ra trận thắng bại thế nào". Ba vị đạo nhân mặt mày sượng trân, gượng gạo đáp rằng:
"Bệ hạ đã rõ biết rồi, còn hỏi mà làm chi, khi nãy trước trận bi.
thua mà về, lẽ nào quan lược trận lại không thông báo, vì Tôn Tẫn thần thông quảng đại, tôi không hơn đặng, phải thua mà về, còn đang toàn mưu định kế trả thù rửa hận". Thủy Hoàng cười gằn rồi nói rằng:
"Ối thôi, toan mưu gì định kế chi, số mình biết người, và Tôn Tẫn ngụy kế rất nhiều. Chân nhân đâu hơn cùng nó đối thủ làm gì, mà làm cho hao binh tổn tướng của ta, chi bằng nghe theo lời trẫm, Chân nhân xin về cổ động đặng cố tu chân luyện tánh, còn trẫm thì rút binh về nước, ấy là chước vẹn toan đó". Thúc Đương nghe nói đỏ mặt tía tai, thẹn thùa chẳng xiết, tâu rằng:
"Bệ hạ! Xin chớ ưu phiền, tôi cùng Tôn Tẫn gây nên cứu sâu như biển, tuy tài tôi không bằng nó, nậy để tôi thỉnh một vị đạo nhân, đặng cùng nó định bề cao thấp". Nói rồi hối quân dọn bày hương án, Thúc Đương quỳ xuống đốt hương, nhắm núi Vạn Huê sơn cúi lạy, khói hương nghi ngút, bay bổng trên không, thẳng tới núi Vạn Huê Sơn.
Nói về núi Vạn Huê, động Đại thạch, có một vị lão tổ, họ Ngụy hiệu Thiên Dân, ngày kia đang ở trên Tam thanh đại điện đọc kinh, lão tổ tiếp lấy đầu khói, kê nơi mũi hửi, rồi rõ biết sự tình, bèn tưởng lại rằng:
"Huỳnh Thúc Đương đã khai sát giới thì chớ, sao lại kêu ta xuống hồng trần làm chi, nếu mình đóng cửa chẳng quản được việc người, lại e trái tình ngày trước giao kết với nhau, chi bằng xuống núi cho trọn niềm bằng hữu". Nghĩ rồi trở vào sau động lấy ít vật bửu bối, đem theo liệu dụng, rồi thót lên Mai huê lộc, dặn dò đồng nhi gìn giữ cửa động, ta xuống núi ít ngày sẽ trơ?
về, dặn rồi bay bổng trên mây nhắm Dịch Châu thẳng tới, giây phút bay tới dinh Tần, xuống mây thẳng tới cửa dinh. Quân giữ cửa xem thấy một đạo nhân thì hỏi rằng:
"Người đạo kia ở đâu mà đến?". Ngụy Thiên Dân đáp rằng:
"Phiền người vào báo giùm, tôi ở núi Vạn huê, tên Ngụy đạo nhơn đến xin ra mắt". Quân nhơn lật đật chạy vào thông báo. Thủy Hoàng nói:
"Ngụy đạo nhơn ấy là người thế nào?". Thúc Đương cả mừng nói rằng:
"Người đạo huynh của tôi đó, vốn là một vị thiên la đại tiên, nay khứng lòng phụ giúp thì có lo gì Tôn Tẫn chẳng chết". Thủy Hoàng nói:
"Quả nhiên tiên đến đây, hãy truyền mở cửa dinh, trẫm phải bổn thân nghinh tiếp".
Rồi thúc Đương cùng Châu, Tần hai vị đạo nhơn theo Thủy Hoàng ra đến cửa dinh rước Ngụy Thiên Dân vào trong đại trướng mời ngồi. Thủy Hoàng xem kỹ tên đạo nhơn ấy thiệt là mặt mày xinh đẹp, đạo cốt tiên phong, có ý mừng thầm, Ngụy Thiên Dân hỏi Thúc Đương:
"Chẳng hay hiền đệ xuống núi cùng Tôn Tẫn đối trận thắng bại thế nào?". Thúc Đương buồn bực đáp rằng:
"Nhắc tới thằng cụt chân, thiệt khiến cho người thêm giận, tưởng lại lúc trước anh tôi nơi Hồng Từ cốc bị nó làm hại, ngày nay em xuống đây mà trả thù, may chút nữa thì đã chết nơi gậy nó, cực chẳng em phải đốt hương thỉnh cầu huynh trưởng đến giúp sức cùng em, xin anh có ra tài phép gì giúp em trả thù, ơn ấy dầu chết chẳng quên". Thiên Dân nghe rồi nổi giận lắm nói rằng:
"Tôn Tẫn buông lung như thế thiệt khiến cho người rất nên giận dữ. Hiền đệ!
Em hãy an lòng có sợ chi nó thần thông quảng đại, để anh làm cho nó phải chết liền trước mắt". Chúng đạo nhơn nghe nói, vui mừng chẳng xiết. Thủy Hoàng lên trướng, có quân thám thính vào báo rằng:
"Mông tướng quân về Trướng An điều binh này đã đến, binh hùng sâu chục muôn, chiến tướng ngàn viên, đem hết binh mã trong nước đến đây, còn ở ngoài cửa chờ lệnh cho vào. Mộng Điềm vào trướng lạy tạ ra mắt xong rồi tâu rằng:
"Tôi vâng chỉ về Trường An, điều thủ binh mã sáu mươi muôn, chiến tướng tám viên, phó tướng ngàn viên". Thủy Hoàng cả mừng nói:
"Tốt lắm, trẫm nay bị Tôn Tẫn giết binh mã chết hơn phân nửa, đang lúc binh vi tướng quả, nay có cứu binh đã đến, thì trẫm nào có lo chi".
Bèn truyền chỉ tám tướng vào ra mắt. Chúng tướng vâng chỉ vào trướng, tung hô xong rồi, Thủy Hoàng xem khắp, đều là tôi lương đống, bọn anh hùng, bèn truyền chỉ đứng dậy xưng tên ta rõ. Tám tướng cúi đầu tâu rằng:
"Bọn tôi là Anh Bố, Bành Việt, Đổng bá, Tư Mã Hán, Đinh Công, Ung Kế, Ngụy Báo và Lý Thiệt". Thủy Hoàng nghe nói, trong lòng cả đẹp truyền bày tiệc thết đãi, rồi lạy tám tướng vào dinh an nghỉ.
Lúc ấy Ngụy Thiên Dân, Huỳnh Thúc Đương, Châu Huệ Trân, Mãnh cùng Kim Tử Lăng vào trướng ra mắt Thủy Hoàng mời ngồi, bèn quay lại nói với Thiên Dân rằng:
"Hôm nay trong nước trẫm mới đến binh hùng sáu chục muôn, chiến tướng ngàn viên quyết đạp bằng đất Dịch Châu, thì cũng cậy nhờ chước mầu kế diệu chơn nhơn, bắt cho được Tôn Tẫn, trẫm cảm ơn sâu". Thiên Dân nói:
"Xin bệ hạ an lòng, mặc chớ lo lường, chẳng phải tôi dám khoe khoang lỗ miệng, nếu muốn bắt Tôn Tẫn, thì chẳng cần phải dụng binh mã làm chi, để tôi ra phép mọn, bày một trận nhỏ, dẫu nó là người đại tiên đi nữa, cũng không thoát khỏi tay tôi". Thủy Hoàng ca?
mừng nói:
"Chẳng hay chơn nhơn muốn dùng vật chi yểm trấn, hãy xin sai người dư.
bị cho sẵn".
Thiên Dân nói:
"Xin bệ hạ sai người ra phía đông, cất một cái tòa cao đài, cao ba trượng sáu thước, rộng hai trượng bốn thước, trước đài đào một cái hầm, mỗi phía một trượng tám thước sâu một trượng hai thước, trước hầm ấy dựng một cây cờ đỏ, trên vẽ hình Châu tước, phía sau hầm một cây cờ đen, vẽ thần Huyền võ, bên tả một cây cờ xanh, họa tượng Thanh long, bên hữu một cây cờ trắng vẽ hình Bạch hổ, bên tả pháp đài thì đựng một cây cờ trắng, bên hữu một cây cờ xanh, phía sau một cây cờ vẽ thất tinh, trên pháp đài để một cái bàn sơn son đỏ, dọn hương đăng huê chúc, châu sa, bạch cập, giấy vàng, và lấy đất nắn một cái hình Tôn Tẫn cầm gậy cỡi trâu, mình mặc bào xanh, chân mang giày da cá, cũng làm ra hình dạng cụt chân, bề dài bảy tấc, đến canh ba ứng dụng, và chọn bốn mươi chín người cao lớn mạnh dạn, mỗi người thì cầm cây cờ, trên viết bốn chữ:
"Tôn Tẫn chi hồn, phía đông pháp đài thì làm một cái cửa, kêu là tru tiên môn, dùng bốn mươi chín con chó đen, bốn mươi chín con gà đen, bốn mươi chín con trâu đen, bốn mươi chín con ngựa đen, một người đàn bà chửa, cùng những thú ấy giết rồi chôn dưới đất, còn phía tây làm một tòa cửa, kêu là trảm tiên môn, dùng chó đen, ngựa đen, gà đen y số như trước và một người con trai, giết rồi chôn ở cửa phía tây, phía nam lập một tòa cửa kêu là triệt tiên môn, dùng chó, gà, trâu, ngựa đen như trước và môt đứa con gái, cũng giết chôn nơi cửa phía nam, bên bắc làm một tòa cửa, kêu là hãm tiêu môn, dùng chó, trâu, gà, ngựa đen như trước và một người mồ côi, giết chôn ở cửa ấy, lấy tám đấu huỳnh sa (cát vàng) để trên pháp đài ứng dụng, không đặng thiếu trễ". Thủy Hoàng nói rằng:
"Trận ấy kêu là trận chỉ". Thiên Dân nói:
"Ấy là ngũ hành kim sa tru tiên trận, hễ người phàm vào trận, giây phút chết liền, còn đại la thiên tiê, chẳng qua năm đêm năm ngày, luyện đủ mười tám hột kim sa, liền tiêu ra máu mủ mà chết, dẫu có phép ngũ độ (là độn trong đất, nước, cây, vàng, lửa) cũng không ra khỏi đặng". Thủy Hoàng nghe nói cả mừng, truyền chỉ cụ bị những đồ ứng dụng sẵn sàng, và lập pháp đài cho chóng, rồi dạy Vương Tiễn dẫn ba ngàn binh ra cửa đông đóng binh, Chương Hàng dẫn ba ngàn binh ra cửa tây đóng đinh, Anh Bố thì lãnh ba ngàn binh ra cửa bắc đóng đinh. Yên Dịch lãnh ba ngàn binh ra cửa bắc đóng đinh; điều khiển xong rồi, đến tối có quan Đương Thực tâu rằng:
"Pháp đài làm rồi, các việc đều đủ, nên tôi phải vào mà thỉnh lệnh". Thủy Hoàng vòng tay nói với Ngụy Thiên Dân rằng:
"Pháp đài cùng các vật sẵn rồi, xin chơn nhơn hãy làm phép". Thiên Dân dạy đem nước tới trước án tiền, mời Thủy Hoàng rửa mặt, thành tâm đối hương, chúc cao trời đất, còn tôi thì trước cáo thượng thiên, lạy rồi đứng dậy. Ngụy Thiên Dân cùng mấy vị đạo nhơn, khẩn vái một hồi, chờ đến canh ba sẽ làm phép, Thủy Hoàng nghe nói, vội vã truyền bày hương án, kiền thành vái lạy, chúc cáo thượng thiên, lạy rồi đứng dậy. Ngụy Thiên Dân cùng mấy vị đạo nhơn, khẩn vái một hồi, chờ đến canh ba, Ngụy Thiên Dân từ biệt Thủy Hoàng, dẫn Huỳnh Thúc Đương, Tần Mãnh, Châu Huệ Trân, bốn mươi chín tên quân dưới đài, tay cầm cờ, nhắm trên đài mà phất, hễ nghe trên đài Kêu Tôn Tẫn, thì mọi người đều nói Tôn Tẫn đến rồi, phép ấy kêu là kiến hồn, chẳng đặng trái lệnh. Ngụy Thiên Dân dạy Huỳnh Thúc Đương, Châu Huê.
Trân, Kim Tử Lăng, Tần Mãnh ở dưới pháp đài, niệm chú cầu hồn, còn mình thò tay trong túi lấy ra một cái hộp nhỏ, tên là trang tiên hạp, rồi lấy hình Tôn Tẫn bằng đất để trên bàn tay, dùng châu sa, vẽ một đạo linh phù nơi bụng Tôn Tẫn bằng đất rồi đểvào hộp trên vẽ ít đại linh phù, đốt hương bắt ấn, đạp la bộ đầu, còn bốn vị đạo chơn kia, niệm chú cầu hồn miệng kêu Tôn Tẫn. Tức thì quân nhơn dưới đài đều ứng tiếng đáp rằng:
"Tôn Tẫn tới rồi". Ngụy Thiên Dân đốt một đạo linh phù miệng niệm thần chú, bỗng nghe giữa trời, tiếng nổ liên thinh, xem thấy một vầng sao, bay dật dờ khi lên khi xuống. Thiên Dân rút gươm chỉ lên nạt rằng:
"Xuống cho mau".
Tức thì vì sao liền rớt trong hộp, nhập vào thây đất ấy. Thiên Dân đậy nắp hộp, niệm phong ba đạo linh phù, rồi miệng niệm thần chú đốt bùa, xảy thấy trên mây bay xuống một vị Thái Bạch tinh quân. Thiên Dân nói:
"Xin phiền tinh quân ở giữa trung ương pháp đài, gìn giữ cái trang tiên hạp, trong ấy có vì sao bổn mạng của Tôn Tẫn, phải cho hết lòng giữ chắc, nếu mà Tôn Tẫn thoát khỏi thì cứ theo thiên thơ biếm truất". Thiên Dân đốt một đạo quân nữa, bắt ấn đạp la bộ đầu, bỗng thấy kim pháp, tay hữu nắm cây phương thiên kích, sa xuống trước đài, hỏi rằng:
"Chơn nhơn có việc chi khiến". Thiên Dân nói:
"Xin phiền tôn thần, hễ gặp Tôn Tẫn vào trận bi.
kim sa chôn lấp, thì tôn thần dùng huỳnh kim pháp đè lên, chẳng nên để cho nó chạy thoát". Lý Thiên Vương đáp rằng:
"Xin vâng pháp chỉ". Thiên Dân bèn đối bùa niệm chú, tức thì bay xuống một vị linh tiên điện Cao nguyên soái, tóc bới hai chòm, tay cầm phong kiếm. Thiên Dân nói:
"Phiền tôn thần, nếu gặp Tôn Tẫn trận, bị kim sa rồi thì tôn thần qua phía đông, hầm tru tiên trấn giữ, chớ để cho nó chạy thoát". Cao nguyên soái, lãnh lệnh lui ra, Thiên Dân miệng niệm chơn ngôn, đổi đao linh phủ, bay xuống một vị linh tiêu điện, Vương nguyên soái, mình ngồi sài cang, tay cầm côn ngô kiếm, đến trước pháp đài, cúi mình ra mắt, Thiên Dân nói:
"Xin phiền Nguyên soái qua phía tây, hầm tru tiên trấn giữ chẳng nên cho Tôn Tẫn chạy thoát.
Vươngnguyên soái lãnh lệnh lui ra, Thiên Dân đốt một đạo linh phủ, thấy bay xuống một vị Lý Nguyên soái, hình dung cổ quái, mặt mày dữ tợn, đứng trước pháp đài chờ lệnh. Thiên Dân nói:
"Xin phiền nguyên soái qua phía nam, hầm trụ tiên trấn giữ". Và đốt một đạo linh phù, thỉnh một vị Dương nguyên soái, mình ngồi đảo thố, tam cầm tay tiêm đao, tới trước pháp đài nghe lệnh. Thiên Dân nói:
"Xin phiền Nguyên soái qua phía bắc, hầm trụ tiên trấn giữ". Dương nguyên soái vâng lệnh lui ra, Thiên Dân điều khiển xong rồi, bèn lấy bốn đạo linh phù cầm nơi tay, miệng niệm chơn ngôn đốt hết một lượt, xảy thấy giữa thinh không, mây đencuồn cuộn, sát khí đằng đằng, khôi giáp rỡ ràng, gươm đao chớp nháng, có bốn vị đại thiên vương rần rộ bay xuống, vị thứ nhứt mình cao hai trượng bốn thước, mặt như cua biển, tóc cứng tợ kim, mắt như lục lạc, tay cầm thanh vân kiếm:
Vị thứ hai, mình cao hai trượng tóc đỏ, râu hồng, bốn răng cửa đều lộ, tay cầm hỗn ngươn toán; vị thứ ba, mình cao hai trượng sáu, mặt trắng giáp bạch, tay cầm tỳ bà; vị thứ tư mình cao hai trượng bốn thước, giáp bào đen, mặt như da sắt, đều rập lên hỏi rằng:
"Chẳng hay chơn nhơn có việc chi sai khiến?". Thiên Dân thấy bốn vị thần đến, rất nên hung ác liền vội vàng cúi mình làm lễ, nói rằng:
"Xin phiền bốn vị đại vương, trấn giữ bốn cửa nơi trận tru tiên, nếu Tôn Tẫn đến đánh, thì cho vào chớ chẳng cho ra, xong việc rồi tôi sẽ đưa về, các thần quý vị". Bốn vị thiên vương vâng chỉ lui ra, Thiên Dân lấy ra bốn bửu bối, nói với Thúc Đương rằng:
"Đạo huynh hãy đem cây tru tiên kiếm và đạo phu này qua cửa tru tiên, đến khi Tôn Tẫn vào trận rồi, ắt có người đến phá trận, đạo huynh hãy đốt linh phù, tự nhiên cây gươm ấy bay bổng trên không, xa trăm bước, chém đặng đầu người, rồi người ra tài phép của ngươi, dàn binh tướng nơi dinh phía đông rượt giết binh mã Lâm Tri, chẳng đặng trái lệnh.
Thúc Đương tiếp lấy phù kiếm, qua phía trấn giữ, Thiên Dân nói với tử Lăng rằng:
"Đạo huynh hãy cầm kim chung này, treo nơi cửa trảm tiên môn, và lãnh một đạo búa, hễ Tôn Tẫn vào trận rồi thì ắt có người đến phá trận, khi ấy ngươi sẽ đốt phù, gõ luôn ba tiếng kim chung, thì những tướng vào trận đều bắt xây xẩm mày mặt, té nhào xuống đất, rồi ngươi ra phép thần thông của ngươi, dẫn nhơn mã dinh phía tây, rượt chém binh tướng Lâm Tri, chẳng được trái lệnh". Tử Lăng lãnh kim chung cùng linh phù, qua cửa tây trấn giữ. Thiên Dân nói với Tần Mãnh rằng:
"Đạo huynh hãy đem cái ngọc khánh này, treo nơi cửa triệt liên môn, và một đạo linh phù, hễ Tôn Tẫn vào trận rồi, thì đốt bàu đánh ba tiếng khánh, chẳng luận tiên phàm, đều phải hôn mê té nhào xuống đất, rồi ngươi kéo binh dinh phía nam, rượt theo mà giết binh Lâm Tri, chẳng nên chậm trễ". Tần Mãnh tiếp lấy khánh phù lui ra. Thiên Dân nói với Huệ Trân rằng:
"đạo lãnh đạo linh phù, hễ Tôn Tẫn vào trận, thì có người đến tiếp ứng, ngươi hãy đốt bùa phất cờ lên, chẳng luận tiên phàm, đều phải tan hồn mất phách, chừng đó ngươi sẽ dùng phép lực, dẫn binh ra phía bắc, đánh giết tướng Lâm Tri". Châu Huệ Trân lãnh cờ bùa lui ra.
Thiên Dân lấy một đạo bùa cầm nơi tay, miệng niệm chơn ngôn, dùng lửa đốt lên, bỗng thấy một đội âm binh phi sa tẩu thạch, đầu trâu mặt ngựa, đứng phân hai hàng ở giữa một vị quỷ vương, mình cao trượng sáu, mặt như sắc đất, bốn răng đều lộ, đầu mọc hai sừng, bên tả mang cung, bên hữu mang tên, tay cầm lang nha bổng, mười phần hung ác, đến giữa pháp đài cúi mình thi lễ, hỏi rằng:
"Pháp sư có việc chi sai khiến". Thiên Dân nói:
"Nay bốn cửa trận tru tiên đều có oan hồn, chó đen, gà đen, trâu đen, ngựa đen, và quỷ hồn đàn bà chửa, cùng con trai, con gái, xin cậy tôn thần bốn cửa tuần do, hễ Tôn Tẫn vào trận rồi, thì dẫn chúnt quỷ hồn ngăn giữ, chận chẳng cho trở lại, nếu trái lịnh cứ theo thiên thơ biếm truất". quỷ vương vâng chỉ lui ra, Thiên Dân lấy hai cây cờ nhựt tinh, thì viết bốn chữ:
"Ngọc thố tan hình, lấy một cái hộp đựng mười tám hột kim sa, còn một thạch tám đấu chia ra mười tám chỗ, đề phòng ứng dụng, các việc bày trí xong rồi, bèn cầm cây cờ thất kinh hươi phất ba lần, tức thì trong trận tru tiên âm phong thảm thảm, oán khí đằng đằng, trời đất tối tăm, thiên hôn địa ám, Thiên Dân bước xuống pháp đài, bới đầu đội mão, vào trướng ra mắt Thủy Hoàng, sửa soạn sáng ngày cùng với Tôn Tẫn đối tài.
Nói về Tôn Tẫn đang ngồi trong dinh, vận động ngươn thần qua đếncanh ba, xảy đâu trong lòng hồi hộp, bứt rứt tâm thần ngồi đứng chẳng an, thịt nhảy tưng bừng, tóc như người giựt, bên tai nghe có tiếng kêu réo om sòm, vội vàng lần tay đoán quẻ, trước biết nguồn cơn, thở dài một tiếng mà nói rằng:
"Nạn ta đã đến rồi". Bèn hỏi:
"Bây giờ tới phiêu trò nào chầu chực đây?". Khoái Văn Thông thưa rằng:
"Có cháu hầu đây?". Tôn Tẫn nói:
"Cháu hãy đi cùng ta". Văn Thông nói:
"Đang lúc nửa đêm bác đi đâu bây giờ? . Tôn Tẫn nói:
"Cháu hãy theo ta ra ngoài trướng". Nói rồi bước xuống thanh sạ Văn Thông theo ra sau khỏi trướng. Tôn Tẫn ngước mặt lên xem thấy thất kinh, hồn bay ngàn dặm, giây lâu tỉnh lại, than rằng:
"Tai nạn đến rồi, số trời khó trốn". Văn Thông lấy làm lạ, hỏi rằng:
"Vì sao mà sư bá xem trời, lại có việc chi kinh sợ lắm vậy?". Tôn Tẫn nói:
"Cháu hãy coi sao bổn mạng của ta đi đâu mất rồi". Khoái Văn Thông nghe nói ngước mặt lên xem, tinh đâu đầy trời tư bề chói rạng, mà chẳng thấy sao bổn mạng của sư bá mình. Tôn Tẫn nói:
"Sao bổn mạng của ta bị người thâu rồi". Văn Thôngnói:
"Sao bổn mạng của sư bá ai mà dám thâu". Tôn Tẫn nói:
"Cháu không rõ đặng, nhơn vì Huỳnh Thúc Đương bị thua, nay nó lên núi tru tiên, tuy rằng yêu đạo rất nên độc ác, song cũng bởi đại nạn của ta tới rồi, no'làm phép cầu hồn mà thâu sao bổn mạng ta, trong bốn ngày mạng ta phải khốn chẳng còn, công ta tu luyền bấy lâu, một ngày mạng ta phải khốn chẳng còn, công ta tu luyện bấy lâu, một mảy hết rồi, tranh danh đoạt lợi có chi đâu, nếu ngày mai nạn lớn khó gìn, dẫu mà danh vào bực tiên cũng uổng, chẳng làm gì". Văn Thông nói:
"Nếu nó vào bực tiên cũng uổng, chẳng làm gì". Văn Thông nói:
"Nếu nó bày trận ra mà ta đừng phá, thì có sợ chi mà sư bá phải lo sợ lắm vậy". Tôn Tẫn mỉm cười nói rằng:
"Trận tru tiên này, vì chẳng phải tầm thường như mấy trận khác đâu, đi cũng chết không đi cũng chết, ta tưởng khi có người đến cứu chẳng không, nay có một lá thiệp này, ta giao cho ngươi, nếu ta vào trận ba ngày rồi ngươi sẽ giở thiệp ấy coi đó mà làm, còn việc binh tinh ta giao cho ngươi chưởng quản, chẳng nên phát binh sai tướng ra trận, hãy ghi nhớ lời ta". Dặn dò rất thiết, rồi vào trướng lấy một lá thiệp giao cho Văn Thông, Văn Thông lãnh thiệp xong rồi kế trời vừa sáng, Tôn Tẫn lên trướng, bỗng có quân báo rằng:
"Góc bên đông nam dinh Tần bày một trận, mười phần nghiêm chỉnh nên tôi phải vào thông báo, xin vương gia liệu định". Giây phút quân kỳ bài vào báo nữa rằng:
"Bèn dinh Tần có vị đạo nhơn cỡi nai cầm trượng ơ?
trước cửa dinh kêu đánh, và mới vương gia ra nói chuyện!". Tôn Tẫn nghe nói truyền đánh trống nhóm tướng, chẳng chúng tướng lớn nhỏ kéo vào ra mắt. Tôn Tẫn nói với chúng tướng rằng:
"Từ lúc ta xuống núi Thiên Thai đến nay ngỡ là trảcái thù cho cha, anh được, chẳng dè gặp lấy Huỳnh Thúc Đương, nó thinh thằng yêu đạo, ở núi vạn Huê Sơn, là Ngụy Thiên Dân xuống đây bày một trận tru tiên, nơi góc đông nam, nó đang ở dưới dinh khiêu chiến, phen này ta ra trận ắt là hung nhiều kiết ít, chúng vị tướng quân phải cho hết lòng, gìn giữ đại dinh, chúng ngươi chẳng nên trái lệnh". Tôn Yên nói:
"Vì cớ nào tam thúc sợ nó lắm vậy, tôi tưởng một cái trận này có khó chi, tôi chẳng dám khoe khoang lỗ miệng, lúc nọ trên núi Kinh Kha ngũ hô?
quân tôi đơn thương độc mã, đạp phá trận ngũ hổ quân vương của nó, đánh giết binh Tần vỡ mật một ngày một đêm còn chẳng vây tôi được huống chi tam thúc thầnthông quảng đại, chẳng những là một trận mà thôi, dẫu có trăm trận đi nữa cũng không làm gì, tam thức sợ nó làm chi". Tôn Tẫn nói:
"Ngươi chưa rõ, trận này chẳng phải như khác đâu, kêu là Kim sa tru tiên trận, trong trận có thiên thần tướng, âm linh quỷ hồn, yêu pháp tà bửu, rất nên lợi hại". Lý Tòng nói:
"Đệ tử theo thầy xuống núi, nguyên vì báo phò sư phụ đến đây, hôm nay thầy vào trận tôi tình nguyện theo thầy bảo hộ, có sợ gì thêm thần thiên tướng, duy có một cây đao của tôi dẫu nó có bày trận thâu ngưu (là nói trận lớn nuốt trâu được) đi nữa, thì cũng chặt nhào, máu trôi như biển, xin cho tôi đi cùng". Tôn Yên cùng các vị học trò, đều rập đầu lên nói rằng:
"Tôi xin theo vào trận".
Hết hồi 15