watch sexy videos at nza-vids!
WAPVN.US
21:46:3413/06/2025
Kho tàng truyện > Truyện Dài > DÃ SỮ > Xuân Thu Oanh Liệt - Trang 7
Chỉ mục bài viết
Xuân Thu Oanh Liệt
Trang 2
Trang 3
Trang 4
Trang 5
Trang 6
Trang 7
Trang 8
Trang 9
Trang 10
Trang 11
Tất cả các trang
Trang 7 trong tổng số 11

Hồi 11
Lỗ Vương Hai Phen Nhận Cá Hia Viên Đạt Một Lần Sa Bẫy Rập


Lỗ vương Điền Kỵ vào triều ra mắt Tề chúa. Ngài dạy đem cá rồi gọi tên. Điền Kỵ xem một hồi liền tâu:

- Muôn tâu bê hạ, hạ thần không rõ cá này tên là chi!

Tề vương nghe tâu buồn lắm phán rằng:

- Cả triều thần không ai biết hết. Thôi thì sứ Sở hãy lưu lại một đêm, ngày hôm sau quả nhơn sẽ liệu định.

Dứt lời truyền tan chầu, các quan an lui về phủ nấy.

Điền Kỵ trở về phủ đem việc cá thuật lại cho Tôn Tẩn. Tôn Tẩn hỏi hình dạng cá ấy rồi bảo rằng:

- Cá ấy vốn là giống ở sông Nhược Thủy tên nó là Hia ngư. Cách bắt cá ấy lạ lắm: Lưới không được, câu không ăn, chỉ tới mé sông vỗ tay ba cái rồi kêu lên ba tiếng tức khắc nó nhảy lên. Vậy ngày mai điện hạ vào triều nói tên nó, rồi lại gần bên cái bung vỗ tay kêu cho nó nhảy ra ắt được trọng thưởng.

Điền Kỵ nói:

- Nếu kêu mà nó không ra thì còn gì thể diện.

Tôn Tẩn nói:

- Hạ thần quyết thế nào nó cũng nhảy, xin điện hạ chớ ngại. Song đến khi Thánh thượng ban thưởng chi, điện hạ cũng chớ lạnh, chỉ xin cho được cá để hạ thần có chỗng dùng.

Điền Kỵ cả mừng nhận lời liền.

Tới buổi chầu hôm sau, Điền Kỵ vào triều tâu với Tề vương rằng:

- Hồi hôm thần nằm suy nghĩ lại thì nhớ rằng cá của sứ Sở đem qua đó là cá Hia, giống sang ở sông Nhược Thủy.

Sứ nước Sở nghe Điền Kỵ tâu thì hoảng sợ nói rằng:

- Biết tên cũng chưa đủ, xin hãy nói luôn chỗ huyền diệu của nó.

Điền Kỵ nói:

- Cá này có tánh lạ, hễ nghe vỗ tay ba tiếng, kêu tên ba tiếng thì tức khắc nhảy lên. Nè, hãy xem ta thử đây.

Điền Kỵ nói dứt bước lại bên cái bung, vỗ tay ba cái, kêu ba tiếng.

Thật như lời: Cá ở trong bung liền nhảy vọt ra ngoài đết. Thấy vậy, Tề vương mừng lắm, các quan ngẩn ngơ, duy chỉ có sứ nước Sở thì đứng trân như hình gỗ.

Bây giờ Điền Kỵ, liền bèn dạy thị thần bắt cá bỏ trở vào trong bung, nào dè đôi các ấy chỉ còn sống một con, còn một con thì chết ngay lúc nhảy ra. Vua Tề thấy vậy không vui. Điền Kỵ liền quỳ xuống tâu rằng:

- Bây giờ bệ hạ nên truyền cho sứ nước Sở trở về tâu với vua Sở phải y hẹn mỗi năm tới tấn công. Nếu nuốt lời, ắt không khỏi bị binh Tề sang phạt.

Tề vương y tấu, lui sứ Sở trở về rồi dạy thị thần đem vàng vua Sở phải y hẹn mỗi năm tới tần công. Nếu nuốt lời, ắt không khỏi bị binh Tề sang phạt/ Tề vương y tấu, lui sứ Sở trở về rồi dạy thị thần đem vàng ròng ngàn nén, lụa tốt trăm cây để thưởng Điền Kỵ. Điền Kỵ từ của thưởng chỉ xin cặp Hia đó mà thôi.

Tề vương phán rằng:

- Trẫm định đem cá ấy nuôi ở ao Kim Liên mà chơi. Nếu khanh có chỗ dùng thì nên bắt con cá chết đó!

Điền Kỵ tạ ơn thị thần đem con sống tới ao Kim Liên mà nuôi, còn con chết thì đưa sang phủ mình.

Bãi triều, Điền Kỵ về phủ thuật lại việc thử cá và khen Tôn Tẩn là bực kỳ tài. Tôn Tẩn được cá Hia bèn xin Điền Kỵ dạy thợ làm cho mình một đôi hia để mang vào chơn, vì từ lúc bị Bàng Quyên chặt mất mười ngón tới nay thì đi đứng rất là khổ sở.

Một hôm nọ, Tôn Tẩn thấy vẻ mặt Điền Kỵ rất buồn và lo nghĩ bèn hỏi rằng:

- Chẳng rõ điện hạ có điều chi lo buồn, xin dạy cho hạ thần được biết?

Điền Kỵ nói:

- Chẳng giấu chi tiên sinh, vì nay gần tới ngày tôi phải chịu nhục nên khôngthể không lo buồn. Số là ở nước Tề, thánh thượng có lệ tới ngày Đoan dương thì tôi và quan Thái sư tên Trâu Kỵ. Phải thi bắn, hễ ai bắn trúng hồng tâm thời được thưởng hai đóa kim hoa, ba chung ngự tửu và lụa là gấm vóc, còn ai bắn trật thì bị phạt uống ba chén to nước lã. Năm nào tôi cũng thua lệ. Vậy nên hôm nay gần ngày thì phải lo buồn.

Tôn tẩn nói:

- Xin điện hạ chớ lo, hạ thần sẽ giúp điện hạ khỏi phục.

Từ đó về sau, ngày nào Tôn Tẩn cũng dạy Điền Kỵ bắn tên, chẳng bao lâu nghề bắn của Điền Kỵ thần xảo vô song.

Tới ngày Đoan dương, Tề vương ngự giá ra diễn võ trường chứng giám cuộc thi bắn. Tôn Tẩn xin Điền Kỵ cho mình trà trộn trong đám gia tướng được vào sân thi. Tới giờ thi, Lỗ vương Điền Kỵ bắn trước, Thái sư Trâu Kỵ bắn sau, luân phiên mỗi người một phát. Lỗ vương bắn ba quận đều trúng hồng tâm. Thái sư ba quận, bị Tôn Tẩn làm phép thổi tiễn nên đều trật tuốt. Tề vương cả mừng khen ngợi Lỗ vương và dạy thị thần đem kim hoa ngự tiễn ra thưởng. Thái sư Trâu Kỵ là người bắn giỏi, trăm phát trăm trúng, thế mà hôm nay thua Lỗ vương nên lấy làm tức nên sai người dò xét nguyên do, rồi tâu với Tề vương rằng:

- Tâu bệ hạ, thần phải uống ba chén nước lã thật là ức quá, vì trong đám gia tướng của Lỗ vương có một người dị nhân đã làm phép phá, nên ba mũi tên của hạ thần không trúng hồng tâm được. Xin bệ hạ cao minh thẩm xét giùm.

Tềvương phán rằng:

- Lại có chuyện như vậy hay sao?

Phán dứt lời, liền cho đòi Điền Kỵ tới hỏi có quả vậy chăng? Điền Kỵ không dám giấu, bèn đem hết đầu đuôi sự mà tâu, nào là Tôn Tẩn ngại vì chưa lậpo chút công nên chưa dám triều kiến, nào là nhờ Tôn Tẩn mà biết tên cá Hia nên đảo áp được nước Sở, nào là nhờ Tôn Tẩn dạy bắn và giúp phép mới không thua Trâu Kỵ, vân vân...

Tề vương nghe sâu, mừng rỡ lắm, dạy Lỗ vương đem Tôn Tẩn tới diện kiến. Tôn Tẩn được chỉ triệu, bèn bước tới ra mặt Tề vương, Tề vương phán rằng:

- Quả nhân nghe danh tiên sinh đã lâu, hằng có lòng hoài vọng, sao tiên sinh tới Tề quốc mà chưa tới hội kiến với quả nhơn?

Tôn Tẩn tâu:

- Vì hạ thần tới đây chưa lập được chút công chi, nên hổ thẹn mà chưa dám tới kiến xa giá.

Tề vương phán:

- Bực cao nhơn lập công có khác hơn kẻ tầm thường, tiên sinh bất tất e ngại như vậy. Quả nhân rất trọng dụng tiên sinh, song chỗ này chẳng phải nơi kinh hiền lề sĩ, vậy hẹn lại ngày mai, tiên sinh vào triều cùng quả nhân bàn luận.

Phán dứt lời, Tề vương phản giá hồi cung.

Sáng hôm sau, Tề vương ra triều. Tôn Tẩn vào bái kiến. Tề vương chưa kịp phong quan chức cho Tôn Tẩn, bỗng có quan Huỳnh môn vào tâu rằng:

- Muôn tâu bệ hạ, nay có người của Giả Long Viên Đạt ở động Thích Lịch núi Cửu Diệu tới xin vay hai ngàn thạch lúa. Xin bệ hạ thẩm địch.

Tề vương nghe tâu phán rằng:

- Nước Tề mất mùa luôn mấy năm, dân chúng tôi kém lắm, lúa thóc đâu có mà cho vay. Vậy khanh hãy bảo người đi vay ấy qua hỏi ở nước khác.

Quan Huỳnh môn vâng lịnh trở về, Tề vương bèn phán với các quan rằng:

- Viên Đạt là thằng ăn cướp hung tợn. Cả thảy bảy nước đều ghê sợ nó, nên nó tự phụ hay tới vay hỏi luôn. Nay nói tới vay lúa, lúc nước Tề ta không có mà cho, ắt nó lại cử binh tới khuấy phá biên cương. Vậy các khanh nghĩ coi có cách chi tiện lợi chăng?

Thái sư Trâu Kỵ nghe hỏi bèn bước ra tâu rằng:

- Dám tâu bệ hạ, nay Tôn tiên sinh vừa tới nước Tề, chưa lập công lao chi, nếu nhứt thời phong quan tước e không vừa ý quần liêu. Vậy xin bệ hạ nhơn dịp này sai Tôn tiên sinh đem binh dẹp lũ cướp ở núi Cửu Diệu rồi sẽ phong thưởng.

Tề vương chuẩn tấu, hạ lịnh sai Tôn Tẩn giúp Lỗ vương đem một muôn binh ra dẹp bọn Viên Đạt: Lại phái Tu Văn Long, Tu Văn Hổ lãnh ấn tiên phong.

Lỗ vương và Tôn Tẩn lãnh chỉ lập tức đem anh em họ Tu tới giáo trường điểm một muôn quân mã rồi kép ra núi Cửu Diệu.

Khi đại quân tới núi Bàn Đà, anh em Ngô Giải, Mã Thăng chiếu lệ kéo lâu la xuống thâu tiền mãi lộ. Tôn Tẩn một mặt tiến cửa hai tưởng cho Lỗ vương Điền Kỵ dùng, một mặt sai Tu Văn Long, Tu Văn Hổ ra thuyết hàng. Ngô Giải, Mã Thăng gặp Tôn Tẩn thì vui mừng lắm, chịu đem lâu la theo giúp, Lỗ vương Điền Kỵ liền phong cho hai tướng mới lãnh chức tiên phong, còn anh em họ Tu thì lưu lại làm tả hữu giám quân.

Sắp đặt xong, Lỗ vương hạ lịnh khéo binh đi. Đại binh kéo gần tới núi Cửu Diệu, Lỗ Vương truyền ba quân dừng lại tìm chỗ bằng phẳng lập dinh trại. Dinh trại lập xong Tôn Tẩn bèn sai Ngô Giải, Mã Thăng kéo một đội binh tới trước núi Cửu Diệu khiêu chiến và giả thua, dụ bọn Viên Đạt. Ngô, Mã lãnh ngạng đi rồi. Tôn Tẩn lại sai anh em họ Tu cầm cờ tụ thần ra đứng trước dinh chờ, hễ thấy Ngô Giải, Mã Thăng kéo binh chạy về tới thì phất cờ ra hiệu cho mình biết mà làm phép. Anh em họ Tu lãnh mạng cầm cờ lui ra.

Nói về chủ trại núi Cửu Diệu là Viên đạt nghe đâu mục về báo vua Tề không chịu cho vay lúa thì cả giận, định sẽ đem lâu la tới phá bờ cõi.

Sắp đặt công việc chưa xông, hôm nọ Viên Đạt nghe lâu la báo cho quân Tề kép tới khiêu chiến, lập tức để Độc Cô Trần và Lý Mục ở lại giữ sơn trại rồi xách búa lên ngựa kéo lâu la chạy xuống núi.

Viên Đạt lao ra trước trận, hét to rằng:

- Bọn vô danh tiểu tốt nào dám tới đây làm rộn đó?

Ngô Giải, Mã Thăng đáp:

- Chúng ta là tiên phong của Lỗ vương nước Tề tên Ngô Giải, Mã Thăng vâng lịnh Tôn Tẩn quân sư tới giết bọn cướp núi Cửu Diệu đây chớ ai?

Viên Đạt nghe nói giận quá hươi búa đánh liền. Ngô Giải, Mã Thăng đưa thương đón đánh. Hai đàng đánh nhau hơn ba mươi hiệp. Ngô Giải, Mã Thăng liền quất ngựa bỏ chạy. Viên Đạt vội vàng đuổi theo, kẻ chạy người rượt phút chốc đã tới cửa dinh Tề. Anh em họ Tu trông thấy liền phất cờ Tụ thần làm hiệu. Tôn Tẩn ở trong dinh lập tức đọc thần chú làm phép. Trời đương trong sáng bỗng nổi cơn sấm gió rồi tối đen. Viên đạt, định tới canh be đên ấy, thừa lúc binh Tề vừa thắng không phòng bị, kéo lâu la tới cướp trại ắt được đại thắng. Viên Đạt nghe theo, cả ba liền sắp đạt lâu la chuẩn bị.

Bên dinh Tề, Tôn Tẩn đã đón quẻ biết rõ mưu của bọn Viên đạt nên dạy Tu Văn Long coi đốc quân sĩ đào một cái hầm tại cửa trung quân, bề ngang mười trượng, bề sâu năm trượng, trên lát cây, rải cỏ, lấp đất saÜn sàng. Tới tối, Tôn Tẩn truyền bãi hết quân canh tuần ngoài dinh, trong dinh chỉ đốt đèn sơ sài thôi, còn bao nhiêu quân sĩ thì ra mai phục chung quanh hầm để chờ bọn Viên Đạt tới.

Tới canh ba đêm ấy, Viên đạt đem một đội binh đi trước, Độc Cô Trần và Lý Mục kéo hại đại hội theo sau, đồng áp tới cướp dinh Tề.

Vừa kéo tới cửa trung quân, Viên đạt và một ít quân sĩ đi trước đều sụp nhào xuống hầm. Lúc ấy bốn phía có tiếng binh Tề reo dậy, Độc Cô Trần và Lý Mục hoảng kinh kéo lâu la chạy tháo lui. Binh Tề ùa ra như kiến, la rập nhau rằng:

- Đùa đết xuống, chôn sống thằng Viên Đạt chơi. Quân sư có dặn rồi!

Viên Đạt nghe la sợ hãi quá kêu to rằng:

- Khoan đã, khoan lấp đất đã, ta có chuyện nói với Tôn quân sư, hãy đem ta lên.

Quân sĩ nghe kêu, liền dùng câu móc Viên Đạt lên trói lại rồi giải vào trong dinh.

Tôn Tẩn thấy mặt Viên Đạt thì cười mà rằng:

- Ngươi đã bị bắt hai lần rồi đã chịu quy thuận hay chưa?

Viên Đạt nói:

- Mi giỏi thì bắt ta tại trận chớ lập mưu mà bắt thì có giỏi gì?

Tôn Tẩn cười rằng:

- Ừ, ngươi chưa chịu quy thuận thì ta tha cho về. Sau này ta chẳng thèm bắt tại trận mà ta lại bắt ở nửa lừng trời cho mi biết tay ta là lợi hại.

Tôn Tẩn nói dứt lời, truyề quân sĩ mở trói tha Viên Viên đạt về sơn trại. Viên Đạt được tha về, lo sắp đặt lâu la định kéo tới đánh nữa.

Hồi 12
Núi Cửa Diệu, giả long quy thuận, Phủ thừa tướng, Ngô Anh từ hôn


Sáng ngày sau, Tôn Tẩn hạ lệnh cho Mã Thăng, Ngô Giải đem binh lên núi Cửa Diệu khiêu chiến, và lại dặn phải trá bại mà chạy về. Ngô, Mã hai tướng kéo binh đi rồi, Tôn Tẩn lại dạy anh em họ Tu cầm cờ tụ thần đứng trước cửa dinh xem trận như trước.

Viên Đạt ở trên núi thấy binh Tề tới bèn đem lâu la xuống xáp trận với Mã Thăng, Ngô Giải. Đánh nhau được hơn mười hiệp, Ngô, Mã hai tướng bèn trá bại chạy về dinh, Viên Đạt quất ngựa rượt theo. Anh em họ Tu thấy Viên Đạt chạy gần tới bèn phất cờ tụ thần. Tôn Tẩn ở trong dinh thấy cờ phất bèn niệm chú làm phép. Trong nháy mắt cảnh trời tối đen, sa mù mờ đất. Viên Đạt sợ bị phép tà nên liền quất ngựa chạy. Chạy chẳng xa, thấy trước mặt có đường lên núi, Viên Đạt liền thúc ngựa sải lên. Lên một đỗi dòm lại không có đường trở xuống thì Viên Đạt sợ hãi vô cùng.

Đương lúc bối rối, bỗng nghe có tiếng đốn cây. Viên Đạt dòm lên thấy có một chú tiểu ở mé trên đương đứng đốn củi, bèn kêu rằng:

- Chú ơi, làm phước đưa tui ra khỏi núi này!

tiều phu ngưng búa dòm xuống hỏi:

- Ngươi là ai, đi dâu mà mượn đưa rước đó?

Viên Đạt đáp:

- Tôi là Giả Long tự Viên Đạt ở động Thích Lịch núi Cửu Diệu kia.

Tiều phu nói:

- Tưởng là ai chớ mi là con cọp dữ, đã hại nhiều mạng rồi, nay tới chỗ này chết là đáng số!

Viên Đạt nghe mắng nghĩ thầm rằng:

"Không cứu ta thôi sao lại mắng ta? Nhưng không sao. Ta năn nỉ nó cứu ta xong rồi sẽ xử trí với nó"!

Nghĩ đoạn năn nỉ với tiều phu rằng:

- Tội nghiệp tôi, chú ráng cứu giúp mạng tôi, tôi sẽ đền ơn trọng hậu cho!

Tiều phu nói:

- Cứu mi thì được, nhưng chỗ ta đứng với chỗ mi đứng cách nhau một cái hố làm sao đưa mi qua đây mà dẫn đường được?

Viên Đạt nói:

- Thì chú chịu khó kiếm ngõ đi vòng xuống đây rước tôi.

Tiều phu nói:

- Bên kia cọp beo nhiều lắm, đi vòng qua sợ bị chúng ăn thịt! Thôi, saÜn có cái thúng đây, ta buộc dây vào ba nhánh cây, thòng xuống dưới, mi cởi khỏi giáp bỏ vào cho ta kéo lên!

Viên Đạt nói:

- Nếu chú định cứu thì kéo một lượt cũng được mà!

Tiều phu nói:

- Ừ, cũng được.

Dứt lời, bứt dây buộc thúng thòng xuống chỗ Viên Đạt ngồi. Viên Đạt lập tức leo vào trong. Tiều phu bảo nhắm mắt lại rồi kéo lên nửa chừng bèn ngừng tay nói rằng:

- Mi nặng qúa, kéo mệt lắm, để ta buộc lại ở đây về ăn cơm đã!

Viên Đạt nghe nói thất kinh, năn nỉ liền miệng. Nhưng năn nỉ thế nào người tiều phu cũng không nghe. Viên Đạt tức giận mở mắt ra xem, không thấy tiều phu đâu, chỉ thấy mình bị treo trên ngọn cây, còn dưới đất có Tôn Tẩn đứng ngó lên mà cười rằng:

- Viên Đạt ơi! Nay ngươi bị ta treo nửa chừng như vầy đã sợ mà chịu quy thuận chưa?

Viên Đạt đáp:

- Thầy là bực thần thông quảng đại, tôi xin chịu thua và quy thuận.

Tôn Tẩn cười rồi bảo Viên Đạt nhắm mắt lại, độc chú giải phép.

Viên Đạt mở mắt ra thấy mình ngồi trên đất bằng, bèn cúi đầu lạy tạ Tôn Tẩn, Tôn Tẩn đỡ Viên Đạt dậy đưa vào trung quân cho yết kiến Lổ vương. Tôn tẩn tâu với Lỗ vương rằng:

- Viên Đạt là anh hùng cái thế, bảy nước nghe tên đều sợ, nay hắn quy thuận nước Tề, ắt không nước nào dám chống. Vậy xin điện hạ rộng lòng thâu nạp để sử dụng nó về sau.

Lỗ vương khen phải bèn nhận lời.

Độc Cô Trần và Lý Mục nghe Viên Đạt bị bắt liền dắt hết lâu la trong trại đâu được vài ngàn kéo xuống núi định giải cứu chủ tướng. Tôn Tẩn được tin ấy bèn sai Ngô Giải, Mã Thăng đi gia chiến và dụ về trước dinh. Ngô Giải, Mã Thăng vâng lịnh ra đánh với Độc Cô Trần và Lý Mục đâu được mưới hiệp bèn quày ngựa chạy. Hai tướng rượt theo vừa tới dinh Tề bỗng thấy trời đất tối tăm, rồi xét nổ hai tiếng. Dứt hai tiếng nổ, Độc Cô Trần và Lý Mục té luôn người và ngựa xuống hầm sâu, bên trên có tiếng Tôn Tẩn đốc sức ba quân lấp đất xuống. Độc Cô Trần và Lý Mục thấy vậy cả kinh kêu to rằng:

- Xin tôn sư phụ tha mạng cho chúng tôi. Chúng tôi thiệt lòng quy thuận!

Tôn Tẩn nghe kêu hạ lệnh ba quân lui ra, rồi biểu Lý Độc hai người nhắm mắt lại, Tôn Tẩn bèn đọc chú giải phép. Hai tướng mở mắt ra thấy mình ngồi ở giữa trận thì bèn cúi lạy Tôn Tẩn. Tôn Tẩn cười, đỡ hai tướng dậy rồi đưa vào trung quân bái kiến Lỗ Vương. Lỗ Vương cả mừng hạ lịnh thâu góp lương thảo và chiêu dụ lâu la trên động Thích Lịch về dinh Tề, rồi kéo binh ban sư, hồi trào.

Binh đi không bao lâu đã về tới thành Lâm Tri, Lỗ Vươngvà Tôn Tẩn đem các tướng vừa cũ vừa mới vào triều bái kiến Tề vương và tâu rõ việc chinh chiến. Tề vương nghe tâu cả mừng liền hạ chỉ phong chức cho Tôn Tẩn làm Đô Đốc quân sư Đại nguyên soái Nam Bình quận vương, xây cho phủ Nam Bình, lại ban cho một lưỡi gươm báu, tự ý điều dụng và ngàn nén vàng, trăm cây lụa. Còn Viên Đạt thì phong Trấn quốc tướng quân, Độc Cô Trần và Lý Mục thì được giữ chức Tử hữu giám quân. Ngô Giải, Mã Thăng cũng dược giữ chức tiên phong. Đến như Lỗ vương và Tu Văn Long, Tu Văn Hổ đều dược ban thưởng vàng bảc lụa là. Phong thưởng xong, Tề vương lại dạy Lỗ vương đem Tôn Tẩn dạo chơi trong thành ba ngày.

Sau cuộc dạo chơi ít hôm, nhơn lúc rảnh việc, Lỗ Vương cùng đi với Tôn Tẩn tới phủ quan hữu Thứa tướng là Tô Đại. Gặp lúc Tô Đại đi vắng, lão phu nhân là mẹ Tô Đại ra tiếp hai vị khách quý vào thính đường khoản đãi. Khi uống trà, lão phu nhân bèn hỏi Lỗ vương rằng:

- Phiền điện hạ cho tôi được biết vị này là ai?

Lỗ vương đáp:

- Ông này là học trò của Quỷ Cốc Tử ở nuý Vân Mộng, nay vừa dẹp được giặc ở núi Cửu Diệu nên thánh thượng phong chức Nguyên Soái, tước Nam Bình quận vương. Nhơn rảnh việc tới viếng lão phu nhân và thừa tướng vậy!

Lão phu nhân nói:

- Té ra là Tôn tiên sinh đây. Bấy lâu con tôi hằng tỏ ý hâm mộ, nay tới chơi lại không có nó ở nhà thật rủi quá!

Lỗ vương nói:

- Tới thăm cũng có mà vì việc khác cũng có. Vả chăng tôi có nghe lịnh ái tiểu thơ chưa nơi cặp kê, nên tôi tới xin đứng làm mai dong.

Lão phu nhơn nói:

- Điện hạ định làm mai cho ai?

Lỗ vương đáp:

- Không ai xa lạ! Nam Bình quận vương đây chưa có người nội trợ, nên tôi muốn đứng giữa tác hợp cho Tôn tiên sinh nên nghĩa sắt cầm!

Lão phu nhân nói:

- Con tôi xấu xa hèn dở, biết Quận Vương có chịu hay chăng?

Lỗ Vương nói:

- Lão phu nhân chớ quá khiêm nhượng!

Lão phu nhân cười.

Câu chuyện lơ là một hồi rồi dứt, Lỗ vương và Tôn Tẩn kiếu từ lui về. Hôm sau Lỗ vương sai người đem sính lễ qua Tô phủ. Lỗ phu nhân và Tô Đại vui lòn thâu nhận.

Nói về Thái sư Trâu Kỵ, có người con thứ là Trâu Giãn chưa vợ, nghe nói Tô Đại còn một cô em hiền thục lắm, nên liền kêu thái uý Ngô Anh tới tỏ ý mình rồi cậy Ngô Anh đem sính lễ qua Tô phủ làm mai giùm.

Ngô Anh vâng lời, thẳng qua Tô phủ nói chuyện đó cho Lão phu nhân và Tô Đại nghe. Lão phu nhân bèn đem việc Lỗ vương làm mai Nam Bình quận vương mà đưa sính lễ rồi, và mình đã hứa nhận. Ngô Anh nghe nói như vậy không biết nghĩ sao bèn năn nỉ Tô Đại xin Để sính lễ lại đó, đuổi gia bộc nhà họ Trâu về, rồi sang Nam Bình phủ ra mắt Tôn Tẩn mà thuật chuyện đó và xin một chước để đối phó với Trâu Kỵ cho khỏi mích lòng.

Lúc này có Lỗ vương Điền Kỵ ở tại phủ Nam Bình, khi nghe Trâu Kỵ cầu hôn vô lý như vậy cười rằng:

- Lão phu nhân đã hứa gả tiểu thơ cho Nam Bình quận vương rồi, Trâu Kỵ cũng hay biết, thế mà sao lại sai người sang nói nữa. Ấy thật là chướng!

Tôn Tẩn nói:

- Người ta muốn quá như vậy, thôi thì mình hãy nhường lại cho người ta!

Lỗ vương nói:

- Trâu Kỵ bất qúa là một chức thái sư sao lại dám khinh mạng quân vương như vậy? Ông nên nghĩ cách chọc dạy nó bài học, chứ mình chịu sút chi cho nó lừng thế!

Tôn Tẩn cười rồi kê miệng vào tai Ngô Anh nói nhỏ ít câu. Ngô Anh gật đầu, đứng dậy từ tạ trở qua Tô phủ. Tới Tô phủ, Ngô Anh đem kế của Tôn Tẩn mà dặn Lão phu nhân và Tô Đại rồi lập tức trở về báo tin cho Trâu Kỵ hay rằng mình đã làm mai xong rồi. Trâu Kỵ cả mừng làm tiệc đãi Ngô Anh và thưởng thêm một trăm lạng bạc.

Hai tháng sau, Ngô Anh tới ra mắt Trâu Kỵ rồi bẩm:

- Tô lão nhơn sai tôi tới đây thưa cùng thái sư rằng: Chẳng rõ Tô tiểu thư vô duyên xấu phước làm sao mà chưa kịp về làm dâu Trâu phủ, thì đã mang bệnh trầm trọng hơn tháng nay, thuốc men săn sóc rất kỹ mà vẫn không thuyên giảm. Nay bịnh tình rất nguy không biết có sống được hay không? Lão phu nhân nghĩ rằng: Trước sau cũng là dâu Trâu phủ, vậy thế nào cũng nhờ ơn thái sư, nên sai tôi qua đây cho thái sư hay trước đặng lão phu nhân đưa tiểu thư qua đây thành thân với nhị quốc cựu. Như về bên này may mà tiểu thư sống thì làm dâu nhà họ Trâu, rủi tiểu thơ chết thì cũng là người nhà nhà họ Trâu. Ấy vậy xin thái sư định đoạt.

Trâu Kỵ nghe nói suy nghĩ giây lâu rồi đáp:

- Hồi tiểu thơ đau ít sao lão phu nhân không cho tôi hay, tìm thầy chạy thuốc cho, đợi đến khi đau thập tử nhất sinh rồi đòi đưa về cho tôi à? Ai đời người đau sắp chết mà thành thân nỗi gì?

Trâu Giãn ngồi cạnh nói:

- Sính lễ nhiều quá ai lại dại gì đem bỏ mà cưới người bịnh gần chết như vậy! Ối, sống thì cưới, chết thì thôi, tội gì mà lại đem về mà nuôi!

Ngô Anh nói:

- Lão phu nhân tánh nóng như lửa, nếu Thái sư không chịu cho đưa tiểu thơ qua, ắt phu nhân giận mà từ hôn liền!

Trâu Giãn nói:

- Từ thì từ chớ!

Trâu Kỵ nói:

- Nếu Lão phu nhân giận mà từ thì mình mất sính lễ. Thôi, Thái uý vì tôi qua xin Lão phu nhân từ trước thử coi lão phu nhân có chịu hồi lại sính lễ hay không?

Ngô Anh nói:

- Lão phu nhân là người liêm khiết, lẽ nào thôi hôn mà chẳng thôi lễ?

Song nói tới cũng là tôi, bây giờ nói lui cũng là tôi thì thật tôi không miệng nào nói được!

Trần Kỵ nói:

- Phiền thái uý nói giùm cho xong chuyện này nữa thôi.

Ngô Anh gật đầu từ tạ ra đi,và xin Trâu Kỵ cho theo ít tên gia đồng sang tô phủ đem sính lễ về.

Ngô Anh dắt bọn gia đồng tới Tô phủ vào ra mắt lão phu nhân vàTô Đại.

Lão phu nhân vừa thấy mặt liền hỏi:

- thế nào, Thái sư có chịu cho tôi đưa con nhỏ qua không?

Ngô Anh đáp:

- Chẳng những ngài đã không chịu mà lại cậy sang từ hôn nữa! Lão phu nhân làm mặt giận hét rằng:

- Con gái người ta có phải là vật mua bán đâu mà muốn nói thì nói muớn thôi thì thôi. Ta không cần nữa! Thôi, của sính lễ ta trả lại cho!

Nói dứt, sai người đem sính lễ của Ngô Anh đem tới khi trước, vụt đổ thác ra cả. Ngô Anh giả dạng hổ thẹn sai bọn gia đồng của Trâu Kỵ lượm góp bưng theo mình trở về, Trâu Kỵ thấy Ngô Anh đòi được sính lễ cả mừng, sai người bày tiệc khoản đãi.

Sau khi Trâu Kỵ từ hôn hai tháng, Tôn Tẩn lựa được ngày lành bèn định hôn lễ, chờ trời tối rước dâu. Buổi chiều ngày ấy Lỗ vương vào triều, tâu lên cho Tề vương, Tề Vương cả mừng ban cho Tô Tẩn những cẩm bào kim hoa và ngự tửu. Trâu Kỵ hay tin trở về bàn luận với con là Trâu Cang và Trâu Giãn. Cha con suy nghĩ luận bàn với nhau giây lâu liền biết là mình mắc mưu Tôn Tẩn nên căm tức lắm, định cách báo thù.

Cha con bèn nghĩ tới tối hôm ấy Trâu Cang và Trâu Giãn đem gia tướng núp đón ở ngã ba đường, chờ khi đám cưới đi ngang sẽ nhảy đánh giựt kiệu cô dâu mà khiêng luôn về phủ.

<< Lùi - Tiếp theo >>

HOMECHAT
1 | 1 | 213
© Copyright WAPVN.US
Powered by XtGem.Com