watch sexy videos at nza-vids!
WAPVN.US
21:33:4613/06/2025
Kho tàng truyện > Truyện Dài > DÃ SỮ > Xuân Thu Oanh Liệt - Trang 6
Chỉ mục bài viết
Xuân Thu Oanh Liệt
Trang 2
Trang 3
Trang 4
Trang 5
Trang 6
Trang 7
Trang 8
Trang 9
Trang 10
Trang 11
Tất cả các trang
Trang 6 trong tổng số 11

Hồi 9
Tôn Tẩn lập kế trốn vào tủ, Bàng Quyên bị ép mặt áo gai.



Châu Hợi nghe tiếng bèn day lại xem thì thấy Tôn Tẩn đứng sau lưng, lấy làm lạ hỏi rằng:

- Tiên sinh trốn ở đâu mới chui ra đó?

Tôn Tẩn nói:

- Tôi trốn ở dưới đít tủ kia!

Châu Hợi nói:

- Khi nãy chúng nó có lật đít tủ lên mà sao không thấy tiên sinh?

Tôn Tẩn nói:

- Tôi có phép ngũ độn: Dầu trong nước, lửa, đất, vàng, cây chỗ nào cũng trốn được thì chúng nó tìm đâu ra?

Châu Hợi khen rằng:

- Thật tiên sinh là người tiên! Dứt lời, sai gia đồng bày tiệc rượu. Cả hai ngồi lại ăn uống.

Bàng Quyên xét kiếm không được Tôn Tẩn và bị Ngụy vương quở trách thì tức giận lắm, nên tối đêm ấy lại ra hoa viên xem thiên tượng nữa, thấy sao bổn mạng của Tôn Tẩn vẫn còn chiếu ngay nhà Châu Hợi, Bàng Quyên lập tâm đợi đến sáng ngày đem gia tướng tới xét bắt chớ không tâu cho Ngụy vương hay.

Bên phủ Châu Hợi, Tôn Tẩn cũng đánh tay biết rõ như vậy, nên liền định một kế bảo Châu Hợi sắp đặt saÜn để đánh lừa Bàng Quyên chơi.

Thật như chủ định, sáng ngày quả có Bàng Quyên đem hơn một trăm gia tướng tới xét nhà Châu Hợi. Hôm nay Bàng Quyên đốc xuất bộ hạ xét tìm kỹ lưỡng lắm. Xét từ trước ra sau không thấy Tôn Tẩn đâu, đến khi vào trung đường thấy bên nọ có một cái phòng nọ cửa khóa chắc chắn, Bàng Quyên bèn hỏi:

- Phòng này dùng làm gì mà khóa kỹ như vậy?

Châu Hợi nói:

- Ấy là khố phòng, chỗ tôi cất vàng bạc lụa là, cho tới một trăm nén vàng, ăn cuộc với ngài cũng cất trong đó.

Bàng Quyên nói:

- Tôi chắc ông giấu Tôn Tẩn trong phòng này. Vậy phiền ông mở ra cho tôi xem.

Châu Hợi vâng lời kêu mụ quản gia già còm đem chìa khóa ra mở.

Mụ quản gia xách chìa khóa lại vừa đi vừa lẩm bẩm rằng:

- Các người sao mà vô duyên quá, phòng người ta cất tiền mà cũng đòi mở cho được!

Bàng Quyên nghe mấy lời cả giận, bắt mụ già quản gia lại đánh đập một chập nặng rồi mới tha. Mụ quản gia không dám nói nữa, ríu ríu đi mở cửa phòng.

Lúc mụ quản gia sắp sửa mở cửa, thì trong phòng có tiếng Tôn Tẩn kêu rằng:

- Bà ơi, chậm chậm một chút, chớ mở vội mà tôi phải chết oan!

Bàng Quyên nghe tiếng, cả mừng, nói với Châu Hợi rằng:

- Đó, Tôn Tẩn ở trong đó, ông tránh sao cho khỏi tội?

Dứt lời, hối mụ quản gia mở cho mau, rồi lách mình xông vào. Vào trong phòng, thấy có một cái tủ cây, Bàng Quyên bảo Châu Hợi mở cho mình xem. Châu Hợi nói tủ đó chứa vàng bạc của cải nhiều lắm, quyết không mở cho ai xem. Châu Hợi nói chưa dứt lời, bỗng có tiếng Tôn Tẩn ở trong tủ kêu rằng:

- Châu đại nhân đừng mở, hãy để cho tôi sống ít ngày!

Nghe vậy Bàng Quyên quyết chắc Tôn Tẩn ở trong tủ nên hạ lịnh gia tướng áp vào khiêng tủ mau đem vào triều.

Bàng Quyên vừa hạ lịnh gia tướng khiêng tủ thì Châu Hợi lập tức lên ngựa chạy vào triều tâu trước với Ngụy chúa rằng Bàng Quyên giả cách xét nhà để cướp tủ vàng bạc của mình mà khiêng đi. Ngụy vương chưa rõ thật hư thế nào, bảo Châu Hợi hãy chờ Bàng Quyên tới đặng đối chứng.

Bàng Quyên đốc xuất gia tướng khiêng cái tủ cây nặng nề kia vào triều. Đi dọc đường, trong tủ có tiếng Tôn Tẩn năn nỉ rằng:

- Phò mã ơi! Dẫu thế nào chúng ta cũng là bầu bạn với nhau, sao phò mã lại nhẫn tâm hại tôi như vầy?

Bàng Quyên nói:

- Đã là anh em mà mi còn gạt ta mấy lần. Thôi, thế nào hôm nay cũng phải vào triều ra mắt thánh thượng một phen.

Trong tủ vẫn có tiếng Tôn Tẩn năn nỉ ỉ ôi mãi tới khi khiêng tới cửa triều.

Bây giờ Bàng Quyên dạy gia tướng để tủ xuống rồi đi vào ra mắt Ngụy vương. Ngụy vương thấy Bàng Quyên tới bèn hỏi:

- Sao khanh giả tiếng xét bắt Tôn Tẩn rồi cướp tủ vàng bạc của Châu Hợi mà khiêng đi?

Bàng Quyên tâu:

- Tâu bệ hạ, Châu Hợi giấu Tôn Tẩn vào tủ ấy nên hạ thần phải sai khiêng vào triều làm bằng cớ. Đi dọc đường vẫn còn nghe tiếng Tôn Tẩn năn nỉ hạ thần trong tủ vọng ra. Sự thật như vậy chớ hạ thần nào có dám làm điều gì phi pháp?

Ngụy vương nghe tâu chẳng rõ trắng đen như thế nào, truyền lịnh khiêng tủ vào trước kim loan điện đặng mở ra xem.

Quân sĩ vâng lịnh khiêng tủ vào, rồi giở nắp lên. Trong tủ không có Tôn Tẩn, chỉ gạch bể ngói miếng mà thôi. Liền khi ấy, Châu Hợi giậm chân đánh ngực kêu rằng:

- Phò mã tham lam quá! Khiêng tủ đi lấy hết vàng bạc trong ấy rồi lại bỏ gạch ngói thế vào. Làm như vậy còn kể phép vua luật nước là gì?

Bàng Quyên mắc cỡ đứng chết trân. Các quan đồng nói:

- Bàng phò mã làm như vậy thật trái lẽ. Bây giờ chẳng những một tủ, dầu cho mười tủ cũng phải thường lại cho đủ số.

Ngụy vương cũng giận phán rằng:

- Phò mã gian tham quá như vậy, bây giờ đáng tội hay không?

Bàng Quyên tâu:

- Thần sai gia tướng khiêng tủ từ Châu phủ lại đây chớ có đem về nhà khi nào mà nói là tráo đá lấy vàng?

Ngụy vương phán rằng:

- Khanh không được chối cãi, phải trả vàng bạc lại cho Châu Hợi!

Bàng Quyên không còn kêu nài gì được, đành lui về nhà vét mót hết châu báu vàng bạc bỏ đầy vào tủ bồi thường. Châu Hợi vô cớ được nhiều tiền cũng mừng rỡ lắm, trở về nhà tạ ơn Tôn Tẩn rồi bày tiệc cùng nhau ăn uống.

Bàng Quyên thua một lần nữa, tức giận quá, tối đêm ấy lại ra hoa viên xem thiên tượng thấy sao bổn mạng của Tôn Tẩn còn chiếu ngay phủ Châu Hợi thì nhủ rằng: "Ta phải xét nhà Châu Hợi nữa, tìm cho ra Tôn Tẩn mới thôi".

Bàng Quyên lập tâm như vậy, thì Tôn Tẩn đã đoán biết liền nói rõ lại cho Châu Hợi nghe. Kế đó có tin báo với Châu Hợi rằng mụ quản gia bị Bàng Quyên đánh hồi ban mai đương vật mình sắp chết. Tôn Tẩn nghe báo nói rằng:

- Được, ta nên thừa cơ mà gạt Bàng Quyên nữa chơi. Bây giờ đại nhân đem mụ quản gia sắp chết ấy vào một căn phòng sạch sẽ giả làm như vầy... Như vầy...

Châu Hợi cả cười, liền khiến tả hữu làm y theo.

Sáng hôm sau, trời vừa hửng sáng, Bàng Quyên đã đem gia tướng tới Châu phủ, Châu Hợi làm bộ biến sắc nói:

- Bàng phò mã ơi! Ông đã xét phủ tôi hai lần rồi, ông đã lấy vàng bạc nhà tôi lại còn làm kinh động, đến nỗi mẹ tôi sợ mà mang bịnh. Nay ông tới đây thật là mai. Bàng Quyên cả giận nói:

- Châu Hợi! Hôm qua ông đã gạt tôi mà đoạt của, lại còn mắng tôi.

Hôm nay tôi quyết tới đây tìm cho được Tôn Tẩn mới nghe. Ông đừng lấy nhân mạng mà dọa tôi.

Nói dứt, sai gia tướng đi lục soát. Chúng lục soát các nơi không thấy Tôn Tẩn đâu, sau xét tới chái mé đông, thấy có căn phòng, cửa nửa khép nửa mở. Bàng Quyên bèn hỏi:

- Phòng gì đó?

Châu Họi nói:

- Phòng ngủ của mẹ tôi bả đương nằm dưỡng bịnh trong đó!

Bàng Quyên xâm xâm đi vào. Châu Hợi ngăn lại mà rằng:

- Mẹ tôi đau nặng chẳng biết chết hay sống mai gì. Ông chớ làm kinh động e bả chết liền.

Bàng Quyên nghe cản, càng ngờ Châu Hợi giấu Tôn Tẩn trong ấy nên đạp cửa càn vào. A hoàn thấy vậy áp nhau lại chận, năn nỉ xin chớ làm động lão thái thái sợ mà chết đi. Bàng Quyên không nghe, cứ xốc tới giường toang giở mền lên xem. Châu Hợi thấy vậy nắm tay Bàng Quyên lại, Bàng Quyên thấy cử chỉ lạ càng nghi quyết là Tôn Tẩn nằm trên giường nên co chân đá cái giường đổ lỏng chỏng. Châu Hợi vội vàng một tay nắm cứng Bàng Quyên, một tay giở mền lên thấy mụ quản gia chết thiệt, bèn la to rằng:

- Bàng phò mã đã làm động mẹ tôi chết rồi, phải đền mạng mau lên.

Các a hoàn nghe nói khóc ồ lên, Châu Hợi cứ la mãi như vậy, vứa la vừ kéo xểnh Bàng Quyên bảo phải vào triều đối nại. Bàng Quyên bất đắc dĩ phải đi theo.

Lúc bấy giờ chưa tan chầu, Ngụy chúa còn ngồi trên điện, thấy Châu Hợi, Bàng Quyên kéo nhau tới bèn phán hỏi:

- Hai khanh làm gì lôi kéo nhau như vậy?

Châu Hợi khóc lóc tâu rằng:

- Bàng phò mã đem quân xét phủ hai lần làm cho mẹ của hạ thần kinh sợ mà mang bịnh. Đến nay lại đem gia tướng tới xét nữa, rồi lại đánh chết mẹ của hạ thần đi. Vì sự oan ức xin thánh thượng minh giải.

Ngụy vương nghe tâu cả giân phán rằng:

- Chuyên gì quả nhân cũng bỏ qua rồi. Nay tới chuyện giết người thì phải đền mạng chớ không kêu oan gọi uổng chi nữa.

Bàng Quyên lật đật tâu:

- Muôn tâu bệ hạ!

Mẹ của Châu Hợi mang bệnh đã lâu, nay chịu không nỗi thì chết, chớ hạ thần không có giết. Xin bệ hạ dạy ông ta hãy buông hạ thần ra. Châu Hợi nói:

- Buông sao cho được ông giết mẹ tôi lại chối à!

Bàng Quyên nói:

- Tôi thật không nhẫn tâm nào mà giết bà già vô tội như vậy!

Châu Hợi nói:

- Nếu ông chối thì tôi sẽ làm cho ra lẽ. Còn như ông lỡ lầm lỗi, bây giờ ông chịu thì dầu tôi có bắt thường mạng, mẹ tôi cũng đã chết rồi. Vậy như ông ăn năn bằng lòng mặc đồ tang, chốnggậy tang thay cho tôi để đưa xác mẹ tôi tới mộ phần thì tôi cũng vị tình đồng liêu mà tha thứ cho.

Ngụy vương nghe vậy bèn xen vào phán:

- Ừ, việc ấy dễ lắm, Bàng phò mã hãy chịu đi!

Bàng Quyên vâng lời ưng chịu, Châu Hợi liền buông ra tạ từ Ngụy chúa, rồi lui về phủ lo việc tang ma.

Châu Hợi về phủ thuật hết việc vừa rồi ở chùa cho Tôn Tẩn nghe và nói:

- Theo ý tôi thì tiên sinh ở mãi trong bổn phủ ắt không có việc thoát thân về nước Yên được. Vậy nhân có việc nầy, tôi muốn làm cái hòm hai đáy, Tiên sinh nằm ở dưới, liệm thây mụ quản gia ở trên, rồi khiêng ra ngoài thành để cho Tiên sinh dể bề thoát thân.

Tôn Tẩn nói:

- Làm như vậy, nếu Bàng Quyên nó biết thì nguy to.

Châu Hợi nói:

- Dẩu nó có biết cũng không dám mở hòm mà xét thây đâu.

Tôn Tẩn nói:

- Nếu vậy thì có thể được.

Châu Hợi liền y kế, sai người tin cậy đóng hòm hai đáy liệm Tôn Tẩn và thây mụ quản gia vào, rồi bày cuộc ma tang, cả nhà thảy mặc tế phục.

Bây giờ chỉ chờ Bàng Quyên tới là động quan đi chôn.

Bàng Quyên thua luôn mấy cuộc, nghỉ tức mình, định chắc là quả có Tôn Tẩn bày mưu cho Châu Hợi nên bấm tay đoán quẻ, biết bửa đưa đám ma sẻ có Tôn Tẩn nằm trong hòm trốn ra thành đặng về nước, nên tìm cách trả thù.

Sáng ngày, Bàng Quyên mặc đồ tang chống gậy tang tới phủ Châu Hợi đưa đám ma. Khi khiên hòm ra tới mộ, Bàng Quyên truyền quân phải hạ nguyệt ngay. Châu Hợi sợ nếu chôn vội e nguy tới tính mạng Tôn Tẩn, nên xin quàn lại đến ngày mai nhập thổ. Bàng Quyên nhất quyết không chịu, Châu Hợi phải tuân theo mà lòng lo sợ cho Tôn Tẩn.

Chôn đắp xong, Châu Hợi buồn bả trở về phủ. Khi vào tới thơ phòng thấy Tôn Tẩn ngồi sờ sờ ở đó, Châu Hợi cả mừng hỏi rằng:

- Sao Tiên sinh nằm trong hòm lại trốn về đây được?

Tôn Tẩn đáp:

- Tôi biết thế nào Bàng Quyên cũng bắt chôn vội để hại tôi, nên tôi phải độn trước đặng thoát thân.

Châu Hợi cười nói:

- Tiên sinh thật giỏi, nhưng tôi không dè, thành ra lo sợ quá.

Dứt lời sai gia đồng bày tiệc ra cùng nhau ăn uống.

Nhắc lại, khi Vương Ngao thấy mình khuyến dụ nước Yên cứu Tôn Tẩn thì liền sang Tề. Vương Ngao cũng đứng trước cửa triều khóc ba tiếng, cười ba tiếng. Quân giữ cửa vào tâu với Tề Oai Vương. Oai Vương cho mời vào. Vương Ngao vào ra mắt vua Tề rồi củng tâu những lời đã nói với mấy vua trước. Tề Vương cả mừng sai người đem Vương Ngao ra điện quan lộc thết đãi, rồi phán hội triều thần có ai dám sang Ngụy trộm Tôn Tẩn. Thượng đại phu Bốc Thương đứng ra xin đi. Tề Vương hỏi:

- Khanh làm sao sang Ngụy trộm Tôn Tẩn được?

Bốc Thương tâu:

- Thần sắm năm chục cổ xe trà, mược tiếng vào tấn cống cho Ngụy chúa rồi thừa dịp đem Tôn Tẩn về.

Tề Vương phán rằng:

- Giã tiếng tấn cống mà vào Ngụy thì được, xong đem Tôn Tẩn về là một việc khó!

Bốc Thương tâu:

- Dưới xe chở trà, hạ thần đã nghỉ làm saÜn một cái rương, hể mời được Tôn Tẩn vào nằm được trong đó thì đêm về dể dàng lắm!

Tề Vương khen phải, dạy Bốc Thương sắp đặt năm chục xe trà cho mau.

Hồi 10

Bong Người Giấy, Dùng Mưu "Ve Vàng Lột Vỏ".
Khiêng Khối Đá, Quyết Lòng Đem Thịt Nạp Hùm



Chuẩn bị cống lễ xong, Bốc Thương liền khởi hành từ Lâm Tri Sang nước Ngụy. Khi tới Ngụy Triều, Bốc Thương vào yết kiến vua Ngụy tâu việc triều cống. Vua Ngụy cả đẹp, sai người nhận lễ rồi khiến Quan Lộc tư thết yến nơi nhà trạm Kim Đình, phái thừa tướng Châu Hợi tiếp đãi.

Lúc ăn uống, Bốc Thương hỏi Châu Hợi rằng:

- Chẳng rõ vì cớ chi mà Tôn Tháo lại đem binh quấy rối quý quốc như vậy? Châu Hợi nói:

- Vì con của Tôn Tháo là Tôn Tẩn ở trong nước Ngụy, nên ông ta đem binh sang đòi!

Bốc Thương hỏi:

- Vậy mà quý quốc có giao trả cho ông ta chưa?

Châu Hợi đáp - Chúng tôi hẹn trong một năm sẽ kiếm được và đưa về Yên, nếu mãn mà không y lời thì sẽ chịu tội!

Bốc Thương nói:

- Đã bao lâu rồi mà quý phủ có dò được tin tức Tôn Tẩn ở đâu không?

Châu Hợi đáp:

- Không rõ Tôn Tẩn ẩn ở nơi nào, chúng tôi vẫn chưa tìm gặp.

Câu chuyện tới chừng ấy thì tiệc tan.

Châu Hợi trở vè phủ đem hết biệc Bốc Thương tấn công mà thuật lại cho Tôn Tẩn nghe. Tôn Tẩn nói:

- Bốc Tử hạ giả dạng sang cống lễ để đem tôi về Tề. Nay tôi nên nhờ dịp này mà thoát thân. Vậy sáng ngày đại nhân chịu phiền cầm bức thơ của tôi sang nhà trạm Kim đình trao cho Bốc Tử hạ.

Châu Hợi gật đầu.

Sáng ngày Châu Hợi đem cho Bốc Thương. Trong thơ có mấy dòng:

"Kích mời Bốc đại nhân sang Châu phủ cùng hạ sĩ bàn việc. Khác nên dè dặt. Tôn Tẩn bái thơ"

Đem thơ rồi, Châu Hợi trở về phủ bàn chuyện cách thoát thân với Tôn Tẩn. Tôn Tẩn nói:

- Bây giờ phiền đại nhân lo cho tôi năm người nộm bằng giấy và một thăng gạo trắng.

Châu Hợi nhận lời lo sắp đặt đâu đó chu tất.

Hôm sau, Bốc Thương vào triều từ tạ vua Ngụy về nước, rồi sang Châu Phủ để hội với Tôn Tẩn. Khi vào tới thơ phòng. Châu Hợi cho tả hữu lui ra ngoài hết, bấy giờ Tôn Tẩn bèn xá một xá, nói rằng:

- Chúa tôi nước Tề nghe danh tiên sinh đã lâu, nay phái tôi sang tiếp rước.

Tôn Tẩn nói:

- Tiểu đạo hèn dở mà được quý quốc rộng ơn như vậy thật là may lắm.

Nói đoạn tỏ lời cảm ơn Châu Hợi và tạ từ. Châu Hợi có ý lưu luyến, song cũng dằn lòng để cho Tôn Tẩn theo Bốc Thương đặng thoát nạn.

Bây giờ Tôn Tẩn mới bày Bốc Thương cách giấu mình vào xe trà và cách ngừa quân sĩ của Bàng Quyên. Bốc Thương tuân lời. Tôn Tẩn bèn đem bốn người nộm bằng giấy để lên bốn xe, làm phép biến thành bốn vị Tôn Tẩn, rồi hối quân đẩy bốn xe có Tôn Tẩn giả ấy đi ra bốn cửa thành xe. Xe ra thành, quân giữ cửa trông thấy có chở Tôn Tẩn bèn đón lại bắt và giải Tôn Tẩn về phủ Phò mã. Bàng Quyên thấy bắt được Tôn Tẩn thì mừng, lập tức sai quân kéo ra pháp trường chém đầu. Lạ thay, Tôn Tẩn bị chém liền hóa ta hình người bằng giấy! Vừa chém Tôn Tẩn Xong, lại có quân giải Tôn Tẩn khác tới. Chém mãi, chém mãim chém ba lần nữa.

Tôn Tẩn cũng hóa ra người giấy. Bàng Quyên biết mắc kế "Ve vàng lột xác", liền bấm tay đoán quẻ. Thấy quẻ ứng rằng Tôn Tẩn đã thoát ra cửa Đông rồi, Bàng Quyên liền đem binh hỏa tốc rượt theo.

Tôn Tẩn ở trên xe biết Bàng Quyên đuổi theo mình, bèn nói cho Bốc Thương hay, rồi đem theo một thăng gạo và một người giấy, từ tạ đi rẽ đường khác hẹn sẽ gặp ở cầu Tân Lương.

Tôn Tẩn chống gậy đi được một đỗi, thấy trước cổng nhà nọ có người đàn bà đứng khóc bèn ghé lại hỏi. Người đàn bà đáp:

- Chồng tôi đi làm ngoài đồng, ở nhà mẹ già đau nặng sắp chết không biết làm sao?

Tôn Tẩn gật đầu bỏ đi luôn. Đi một đỗi xa, tới cánh đồng thấy có người đàn ông đang cuốc đất dưới ruộng. Tôn Tẩn liền tới gần nói rằng:

- Mẹ chú ở nhà đau bụng gần chết đó!

Người đàn ông thất kinh, dợm chạy về, Tôn Tẩn móc túi lấy ra một hườn thuốc đưa cho người đàn ông và nói:

- Chú để nón áo và cuốc lại đây tôi giữ cho, hãy đem hường thuốc này về cho mẹ chú uống thì tỉnh lại liền!

Người đàn ông nghe theo lời, bỏ nón và cuốc lại, rồi lấy hườn thuốc chạy riết về.

Bây giờ Tôn Tẩn mới mặc áo tơi, đội nón tre, cầm cuốc lội xuống ruộng giả làm nông phu. Lai đi một đỗi xa lấy hình giấy ra bỏ xuống đìa, hóa làm thây Tôn Tẩn chết, rồi lấy gạo rải ra biến thành vô số giòi đeo bám vào thây. Làm phép xong Tôn Tẩn trởi lại chỗ cũ đứng cuốc đất.

Còn Bàng Quyên đem binh ra cửa thành Đông rượt theo Bốc Thương.

Khi gặp nhau, Bàng Quyên buộc Bốc Thương phải dừng xe lại để mình xét kiếm Tôn Tẩn. Bốc Thương vâng lời. Bàng Quyên đốc sức quân sĩ xét khắp năm cỗ xe mà chẳng thấy Tôn Tẩn đâu, bèn kêu binh đi tẻ đường khác tìm.

Bàng Quyên và quân sĩ một đỗi, gặp người cuốc đất dưới ruộng bèn kêu hỏi rằng:

- Chú ơi, chú có thấy người đạo sĩ áo vàng chống hai cây gậy đi đâu không?

Tôn Tẩn nghe hỏi không ngước lên mà cũng chẳng trả lời, cứ lấy tay chỉ qua hướng Bắc. Quân sĩ tưởng người cuốc đất câm nên kéo nhau đi theo hướng Bắc. Đi một đỗi thấy cái đìa có thây người đạo sĩ áo vàng chính là Tôn Tẩn, thì chúng bèn dừng lại báo với Bàng Quyên. Bàng Quyên quất ngựa tới, xem thấy Tôn Tẩn đã chết thì cười rằng:

- Ngươi vô phước quá. Phải ngươi chết trong thành Nghi Lương thì ta cũng cho một cái hòm, rồi kiếm chỗ chôn tử tế. Nay ngươi chết dọc đường như vầy thì ta chỉ để cho mấy con giòi lo cho ngươi thôi! Nói dứt lờ kéo quân sĩ quay về thành.

Tôn Tẩn thầy Bàng Quyên về rồi lật đật cởi áo tới, lột nón bỏ cuốc lại bờ ruộng cho người nông phu kia rồi chống gậy lách mình ra đi. Tôn Tẩn đi mãi tới tối bỗng gặp một tòa nhà trong cụm rừng, bèn tới gõ cửa xin ngủ nhờ. Gia bộc thấy có người tới bèn vào báo với Viên Ngoại.

Viên ngoại cho mời vào nhà trong đãi trà rồi hỏi lai lịch. Tôn Tẩn đáp:

- Tiểu đạo tên là Tôn Tẩn, bấy lâu nay ở trong thành Nghi Lương, nay định sao Tề, vì trời tối nên tới làm rộn quý phủ.

Viên ngoại hỏi:

- Tiên sinh ở trong thành Nghi Lương mà có biết Trịnh An Bình hay không?

Tôn Tẩn đáp:

- Tiểu đạo và Trịnh thừa tướng là bạn thân, vậy chẳng rõ viên ngọi là chi của thừa tướng?

Viên ngoại đáp:

- Nó là con của tôi. Nay tiên sinh là bạn của nó thì cũng là quen với nhà tôi.

Nói dứt lời sai gia đồng làm cơm đãi Tôn Tẩn và dọn phòng saÜn để cho nghỉ.

Sáng ngày Tôn Tẩn kếu từ viên ngoại mà đi và nói rằng sẽ tới cầu Tân Lương hội ngộ với quan đại phu nước Tề là Bốc Thương. Trịnh viên ngoại nghe mấy lời lật tức sai hai tên gia bộc là Trịnh Thiên, Trịnh Thất khiêng một cái kiệu đưa Tôn Tẩn ra cầu Tân Lương.

Trịnh Thiên, Trịnh Thất vâng lệnh chủ khiêng kiệu đưa Tôn Tẩn đi.

Tới ngã ba cả hai để kiệu xuống nghỉ. Trịnh Thất bèn bàn lén với Trịnh Thiên rằng:

- Chúng ta khiêng người này ra tới cầu Tân Lương mệt thì có, chớ lợi thì không. Vậy ta nên giả lạc đường Khiêng quách hắn vào thành Nghi Lương nạp cho Bàng phò mã ắt được thưởng to". Triệnh Thiên khen phải, làm y theo lời.

Tôn Tẩn ngồi trên kiệu dòm ra thấy chúng khiêng mình trở lại hướng Tây biết là có điều lạ, bèn lần tay đoán quẻ. Khi hiểu rõ mưu của hai tên gia bộc nọ, Tôn Tẩn liền niện chân ngôn làm phép sa mù, tỏa bít đường lối. Trịnh Thiên, Trịnh Thất vô ý khiêng đi loanh quang một hồi thì lạc qua đường khác. Chúng nó khiêng đi hơn một buổi, bèn để kiệu xuống mà nghỉ. Cả hai ngồi bàn luận lén với nhau rằng:

- Quái lạ, đường bề thành Nghi Lương có đâu xa như vầy? Ngó tới thì thấy rõ là đường về Nghi Lương, sao đi hoài mà chẳng tới? Có lẽ thằng đạo sĩ này giỏi phù phép nên lừa gạt chúng ta chăng?

Trịnh Thiên, Trịnh Thất vừa nói tới đó bỗng nghe trên núi có tiếng đóng, rồi một tốp lâu la ào xuống đón đường bảo nạp tiền mãi lộ. Trịnh Thiên, Trịnh Thất cả kinh run lập cập nói rằng:

- Chúng tôi khiêng kiệu mướn cho người ta tiền đâu có mà nạp. Các ông muốn thâu tiền hãy hỏi người ngồi trong kiệu, ông ta sẽ nạp cho.

Bọn lâu la khen phải, áp lại chung quanh kiệu giở màn lên xem. Lạ thay, trong kiệu chỉ có một khối đá to chớ chẳng có ai cả. Trịnh Thiên, Trịnh Thất thấy vậy lấy làm lạ kêu to rằng:

- Ông đạo sĩ làm phép gạt chúng ta đó, các ông chớ mắc mưu.

Bọn lâu la không thèm nghe theo lời chúng nó nữa, áp lai bắt Trịnh Thiên, Trịnh Thất định giải lên núi.

Đương khi chúng làm ồn ào, bỗng nghe trong kiệu có tiếng nói rằng:

- Có tôi ngồi trong này, các anh không thây sao?

Lâu la nghe kêu, lại giở màn kiệu lên xem, thì hòn đá đâu mất mà có một người đạo sĩ ngồi sờ sờ trong đó. Chúng biết người đạo sĩ có phép tà, phải giải lên núi cho chúa trại liệu định, liền bắt cả ba mà điệu đi.

- Đạo sĩ ở đâu mà tới, định đi qua đây làm gì?

Tôn Tẩn đáp:

- Tiểu đạo là học trò của Quỷ Cốc ở núi Vân Mộng tên Tôn Tẩn. Bấy lâu ở bên Nghụy nay định sang Tề.

Hai đại vương nghe dứt, lật đật quỳ xuống đất thưa rằng:

- Chúng tôi có mắt không tròng, không thấy cao nhân, cúi xin thầy tha tội.

Tôn Tẩn nói:

- Tôi vẫn chưa biết hai ông, vậy xin cho tôi rõ tôn danh quý tánh?

Hai đại vương đồng đáp:

- Chúng tôi là Ngô Giải và Mã Thăng làm chức hộ vệ trong triều Ngụy. Nhân Ngụy vương nghe lời Bàng Quyên sàm tấu, đánh chúng tôi năm chục hèo và cách chức, nên chúng tôi lên núi Bàn Đà này quy tập lâu la mà xưng vương.

Lát sau lâu la lại giải Trịnh Thiên, Trịnh Thất vào tới. Tôn Tẩn bèn chỉ chúng nó mà nói với Ngô Giải, Mã Thăng rằng:

- Hai tên này là gia tộc của cha ông Trịnh An Bình. Khi hôm tôi ngủ tại nhà ông ấy, nhờ ông ấy đối đãi tử tế, và cho chúng khiêng kiệu đưa tôi qua cầu Tân Lương. Chẳng dè chúng nó sanh lòng tà, định đem tôi vào Nghi Long thành nạp cho Bàng Quyên. Bởi mạng tôi chưa cùng nên chúng nó khiêng lạc tới đây. Vậy hai ông chớ giết chúng nó, hãy tha nó về mà phục lệnh Trịnh viên ngoại.

Ngô Giải, Mã Thăng vâng lời, truyền lâu la tha Trịnh Thiên, Trịnh Thất xuống núi và bày tiệc đãi Tôn Tẩn.

Lúc ăn uống, Ngô Giải, Mã Thăng nói với Tôn Tẩn rằng:

- Nay thầy sang giúp Tề xin cho anh em tôi theo để lập chút công danh.

Tôn Tẩn nói:

- Nếu có hai ông cùng đi với tôi thì tốt lằm. Song chưa biết Tề chúa có thật chuộng hiền mến sĩ hay không? Vậy hai ông hãy nán lại đây. Tôi tới trước thăm dò, như được thì sẽ cho mời hai ông tới đặng cùng nhau hưởng vinh hoa.

Anh em Ngô Giải vâng lời. Hôm sau thì Tôn Tẩn xuống núi.

Tôn Tẩn đi chẳng bao lâu đã tới cầu Tân Lương, quả gặp xe của Bốc Thương chờ tại đó. Tôn Tẩn lên xe cùng đi. Khi xe gần tới Lâm Tri, Tôn Tẩn nói với Bốc Thương rằng:

- Tôi chưa biết Tề vương có thiệt là người yêu hiền mến sĩ hay không, và co kẻ sàm thần tâu ra tâu vào chi không? Trong lúc này tôi chưa có công chi với nước Tề, e vào triều có điều bất tiện. Vậy xin đại nhân nên tìm chỗ tử tế, biết chuộng sĩ yêu tài gởi tôi ít lâu, rồi dối tâu với Tề vương rằng khi ra khỏi thành Nghi Lương, vì sợ Bàng Quyên theo bắt nên tôi đi tẻ lạc mất rồi. Làm như vậy tới khi nào tôi lập được chút công tôi sẽ ra mắt.

Bốc Thương nghe nói có lý nên tuân theo, đem Tôn Tẩn gởi tại phủ của Lỗ vương Điền Kỵ. Điền Kỵ vẫn nghe danh Tôn Tẩn nên khoản đãi rất hậu.

Gởi gấm xong, Bốc Thương vào ra mắt Tề chúa bảo y như lời Tôn Tẩn dặn, lại tâu rằng:

- Lúc Tôn Tiên sinh chia tay có đọc bốn câu thơ:

"Lòng son gìn mãi mãi, Nét đá giữ đời đời, Đã mang ơn nặng của Tề chúa, Phải có công chí đáp mới hay".

Cứ theo ý thơ thì hạ thần chắc Tôn Tiên sinh không phải là người phụ nghĩa, sớm muộn cũng sẽ vào yết kiến bệ hạ!

Tề vương nghe tâu chưa phán sao, bỗng có sứ nước Sở vào chầu và tâu rằng:

- Hạ thần vâng lệnh Sở chúa đem một cặp cá quý sang Tề, cầu quốc vương đoán cho biết cá ấy tên chi. Như quốc vương đoán được thì Sở chúa chịu nạp cống lễ đời đời, bằng quốc vương chẳng đoán được thì quốc vương phải gởi hàng thơ, chịu thần phục nước Sở.

Tề vương nghe tấu, dạy đem cá vào coi. Sứ nước Sở đem cá vào, Tề vương xem qua thấy nó dài hơn một thước, mình đen, vảy nhỏ, miệng rộng nhưng chẳng hiểu là cá chi, liền truyền bảo các quan xem. Các quan xúm lại xem, xem rồi cũng chẳng biết là các gì. Tề vương sợ không nói được thì phải nạp hàng thơ nên buồn lắm. Các quan thấy vậy tâu rằng:

- Xin bệ hạ chớ buồn, hãy cho mời Lỗ vương là người tinh thông cổ kim tới hỏi, chắc ngài sẽ hiểu.

Tề vương khen phải, lập tức sai quan tới Lỗ vương phủ mời Điền Kỵ.

<< Lùi - Tiếp theo >>

HOMECHAT
1 | 1 | 166
© Copyright WAPVN.US
Powered by XtGem.Com