watch sexy videos at nza-vids!
WAPVN.US
00:01:3214/06/2025
Kho tàng truyện > Truyện Dài > DÃ SỮ > Thủy Hử 51-60 - Trang 14
Chỉ mục bài viết
Thủy Hử 51-60
Trang 2
Trang 3
Trang 4
Trang 5
Trang 6
Trang 7
Trang 8
Trang 9
Trang 10
Trang 11
Trang 12
Trang 13
Trang 14
Tất cả các trang
Trang 14 trong tổng số 14
Lý Cố vâng lời vác côn lên vai cùng hai ngươi bạn đi trước rồi Lư Tuấn Nghĩa cùng mấy tên hầu dẫn xe cộ đi sau . Lư Tuấn Nghĩa đi đường thấy nước non sáng sủa đường lối thênh thang trong bụng lấy làm vui thích mà rằng : Nếu ta cứ núp mãi trong nhà thì bao giờ dượ nom thấy những quang cảnh vui thú như vậy ? Đi được bốn năm mươi dặn đường đã thấy Lý Cố đón vào hàng để ăn uống rồi Lý Cố lại xin phép đi trước . Khi Lư Tuấn Nghĩa ăn xong lại dẫn xe cộ đi độ bốn năm mươi dặm đường thì lại gặp Lý Cố đón tiếp vào hàng ăn uống và nghỉ luôn ở đó để đến sáng mai ra đi .
Cách mấy hôm sau , một hôm đến trọ ở hàng kia . Buổi sáng hôm sau cơm nước xong vừa toan sắp sửa ra đi thì thấy tên điếm tiểu nhị nói với Lư Tuấn Nghĩa rằng :
- Thưa ngài tôi xin nói để cho ngài biết rằng cách hai mươi dặm là phía trước núi Lương Sơn Bạc , trên núi có Tống Công Minh Đại Vương ở đó , Đại Vương tuy không làm hại đến ai nhưng ngài cũng im lặng mà đi chớ nên làm ầm ỹ lên mới được .
Lư Tuấn Nghĩa nghe nói liền cười mà nói rằng :
- Thế mà ta không biết .
Nói đoạn sai đầy tớ đem hòm quần áo tới lấy ra lá cờ lụa trắng , hỏi tên điếm tiểu nhị lấy bốn cái cán trúc buộc bốn lá cờ vào và trên bốn lá để bốn câu thơ rằng :
Bắc Kinh Lư Tuấn Nghĩa là đây
Hòm vàng tráp ngọc qua chốn này .
Lấy hết vật lạ trên núi nọ
Chất vào mười xe thái bình đầy .
Lý Cố cùng bọn phu gánh lấy làm kinh sợ không hiểu tình ý ra sao ? Tên điếm tiểu nhị liền hỏi Lư Tuấn Nghĩa rằng :
- Chẳng hay ngài có quen thân với Tống Đại Vương trên núi không ?
- Ta là một nhà tài chủ ở đất Bắc Kinh làm chi quen với lũ giặc ấy . Nay ta đến đây ta định bắt thằng Tống Giang đó .
- Chết nỗi ! Ngài nói khẽ chứ không có lại khổ đến chúng tôi ... Không phải là chuyện chơi dẫu ngài có đến hàng vạn nhân mã cũng không gần họ được đâu .
- Thằng quái này mày cũng cùng một đảng đó phải không ?
Tên tiểu nhị thấy vậy bịt tai lại mà không dám nghe nữa , bọn phu xe cũng kinh người mà len lét cả một lượt . Đoạn rồi Lý Cố cùng với mấy người theo hầu cùng quỳ xuống mà nói rằng :
- Xin chủ nhân thương đến chúng tôi , để chúng tôi được toàn tính mạng mà trở về quê nhà , còn hơn là ngài làm trời làm đất ở đâu đâu .
Lư Tuấn Nghĩa quát lên mà rằng :
- Các ngươi biết gì bọn chim chích ấy làm sao địch được với diều hâu mà sợ ? Ta đây bình sinh học biết bao nhiêu võ nghệ chưa có chổ nào mà bán được , nay gặp có cơ hội ở đây lại không đem ra mà bán thì đợi đến bao giờ ? Trong xe của ta nào có hàng hoá gì đâu , đó toàn thị là những thừng chảo đai sắt , sắp sẵn để đó hể lũ giặc kia đứa nào vô phúc mà gặp phải tay ta thì cứ mỗi đứa ta cho một nhát rồi trói tất cả vất lên xe cho ta , hàng hoá không can chi cả . Cứ trói chúng nó đem về kinh để lấy thưởng thì mới bõ cái chí bình sinh của ta . Các ngươi nếu đứa nào không đi thì trước hết ta hãy đem chém các ngươi ở đây đã .
Nói đoạn sai dàn bốn cỗ xe đi trước , mỗi xe cắm một lá cờ lụa trắng , còn sáu xe nữa lục tục theo sau bọn Lý Cố sụt sùi không ai dám trái đành phải vâng lời đi cho xong việc . Lư Tuấn Nghĩa lấy thanh đao ra cắm trên đầu gậy chêm chặt cẩn thận rồi dẫn xe đi thẳng qua lối Lương Sơn . Bọn Lý Cố thấy đường đi gập ghềnh cao thấp thì đi một bước lại sợ một bước , duy Tuấn Nghĩa cứ hăm hở tiến lên không hề quản ngại chi cả .
Mấy người đi từ sáng sớm đến giờ tí thì trông thấy xa xa có một khu rừng lớn , những cây lớn hơn ôm không biết đến mấy nghìn mà kể , đi một lúc nữa đến bên cạnh khu rừng chợt nghe tiếng còi thổi véo von Lý Cố cùng mọi người kinh sợ hãi hùng run lên nhung nhúc . Lư Tuấn Nghĩa bắt dàn xe sang một bên bọn phu xe cùng mọi người đều nấp cả dưới xe mà len lét kêu khổ với nhau . Lư Tuấn Nghĩa quát lên mà rằng :
- Hễ ta chém chết thằng nào thì chúng bay trói lại cho ta ...
Nói chưa dứt lời thì chợt thấy trong rừng có năm sáu mươi tên lâu la đổ ra , đoạn rồi nghe tiếng thanh la khua ầm cả lên và lại có bốn năm trăm tiểu lâu la chặn lối sau . Lại nghe thấy trong rừng có một tiếng nổ đánh đoàng rồi thấy có một hảo hán tay cầm song phủ quát lên rằng :
- Lư Viên ngoại còn nhớ đứa đạo đồng câm hay không ?
Bấy giờ Lư Tuấn Nghĩa sịch nhớ ra liền quát lên rằng :
- Ta định đến bắt bọn cường đạo chúng bay đã lâu , nay ta đã đến đây hãy bảo Tống Giang xuống lạy hàng ngay lập tức , bằng không một giờ nữa sẽ chết hết không còn sống sót mống nào ...
Tên đạo đồng câm là Lý Quỳ cả cười mà rằng :
- Viên Ngoại ôi ! Nay ông bị Quân sư tôi an bài như thế rồi , ông lên núi mà ngồi vào ghế chèo kia thôi .
Lư Tuấn Nghĩa cả giận múa đao xông ra đánh , Lý Quỳ cũng múa song phủ lên đánh lại . Hai người đánh nhau chưa được ba hiệp Lý Quỳ liền nhảy ra ngoài vòng quay ngoắt vào rừng mà chạy thẳng Lư Tuấn Nghĩa liền vác đao sấn vào để đánh . Lý Quỳ ẩn bên Đông nấp bên Tây chạy vài bước lại đứng làm cho Lư Tuấn Nghĩa phát cáu lên cố tình đuổi cho kỳ được Lý Quỳ lại chạy quá vào trong rừng rồi lẩn đi đâu mất . Lư Tuấn Nghĩa đuổi mãi vào trong không thấy một ai bèn hầm hầm tức giận mà quay trở ra , đương khi đó lại thấy trong rừng có một toán người kéo đến trong đó có một người kêu to lên rằng :
- Viên Ngoại không nên chạy nữa mấy khi đã đến chốn này , hãy đứng lại mà xem ta đây .
Lư Tuấn Nghĩa nghe nói liền quay lại xem thì thấy một ông sư phệ bụng mình mặc áo sòng trắng tay cầm thiền trượng lững thững đi ra . Lư Tuấn Nghĩa quát lên rằng :
- Anh này là sư ở đâu thế ?
Nhà sư cả cười mà nói rằng :
- Tôi là Hoa Hoà Thượng Lỗ Trí Thâm vâng lệnh quân sư đến đón Viên ngoại đi lánh nạn đây .
Lư Tuấn Nghĩa nổi giận thét mắng rằng :
- À , ra thằng trọc này vô lễ quá .
Nói đoạn múa đao vào đánh Lỗ Trí Thâm cũng múa thiền trượng để chống cự , đôi bên đánh nhau chưa được ba hiệp Lỗ Trí Thâm liền gạt đao ra rồi rảo bước kéo chạy , Lư Tuấn Nghĩa vác đao đuổi theo , đuổi được mươi bước thì thấy Võ Tòng trong đám lâu la múa hai khẩu giới đao chạy ra kêu lên rằng :
- Viên ngoại cứ theo tôi đi thì sẽ tránh khỏi nạn đao huyết .
Lư Tuấn Nghĩa thấy vậy lại bỏ Lỗ Trí Thâm mà xông vào đánh với Võ Tòng , Võ Tòng đánh nhau vài hiệp rồi cũng bỏ chạy nốt Lư Tuấn Nghĩa cả cười mà rằng :
- Lũ bay làm gì được ta không bõ đuổi hoài hơi ...
Nói vừa dứt lời thì thấy ở bên sườn núi có người nói lên rằng :
- Lư Viên ngoại ôi ! Đừng nói khoác nữa Quân sư đã bày mẹo để khuôn xếp đấy , chẳng tránh thoát được đâu mà tưởng , bây giờ sắt đã bỏ vào lò bó tay chịu đi là phải .
Lư Viên ngoại nghe nói liền quay lại hỏi :
- Anh là anh nào ?
Người kia lại cười mà đáp rằng :
- Tên tôi là Xích Phát Quỷ Lưu Đường đây ..
Lư Tuấn Nghĩa nổi giận mà mắng rằng :
- Quân giặc cỏ đừng xấc bay chạy được chăng ?
Nói đoạn xông đánh Lưu Đường đánh được vài hiệp thì có một người ở bên cạnh xông ra kêu rằng :
- Viên ngoại ôi ! Có Mộc Giá Lan Mục Hoằng đây ...
Nói đoạn cùng xông lại để đánh Lư Tuấn Nghĩa . Bấy giờ Mục Hoằng cùng Lưu Đường đương múa đao đánh với Lư Tuấn Nghĩa thì bỗng lại có một người nữa đến , Lư Tuấn Nghĩa cùng quát lên một tiếng Lưu Đường cùng Mục Hoằng đều lui lại mấy bước rồi lại cùng với người kia đều xông vào để đánh . Lư Tuấn Nghĩa thấy vậy vẫn ung dung điềm nhiên để đấu với ba người , không hề chút khó nhọc , đương khi ấy chợt thấy trên đỉnh núi có tiếng thanh la nổi lên rồi ba người kia đều lừa cơ nhảy ra ngoài vòng mà chạy cả . Lư Tuấn Nghĩa thấy chúng chạy cũng không đuổi làm chi liền quay lại chỗ bên đường để tìm xe cộ cùng người nhà .
Khi quay lại tới nơi thấy mất cả xe lẫn người , không còn sót chút gì chàng lấy làm ngạc nhiên kinh lạ , liền trèo lên chỗ gò cao mà trông khắp cả các mạn để tìm , chàng nom quanh nom quẩn thấy bên góc núi bên kia có một bọn lâu la , đương dong cái xe và trói lũ Lý Cố dài dằng dặc một xâu mà đánh trống khua la đưa về bên mạn rừng thông . Lư Tuấn Nghĩa thấy vậy liền sốt ruột như lửa nóng bèn vác đao chạy thốc sang để đuổi , vừa chạy khỏi chỗ góc núi chừng mấy bước thì bỗng thấy Chu Đồng , Lôi Hoành xông ra quát lên rằng :
- Đi đâu thế này ?
Lư Tuấn Nghĩa tức mình quát ầm ầm :
- Quân giặc cỏ này , muốn sống đem xe cộ cùng người nhà trả lại ta đây ...
Chu Đồng vuốt râu cười ha hả mà rằng :
- Lư Viên ngoại sao không hiểu thời thế như vậy ? Quân sư tôi đã định kế sẵn sàng còn đi đâu được ? Chi bằng Viên ngoại lên ngồi vào ghế chéo cho xong .
Lư Tuấn Nghĩa tức giận không nói năng chi liền múa đao vào đánh hai người . Chu Đồng , Lôi Hoành cũng đánh nhau chừng vài ba hiệp rồi bỏ chạy cả . Bấy giờ Lư Tuấn Nghĩa nghĩ thầm rằng : Tất ta phải chém lấy một thằng thì mới có thể lấy lại xe cộ được ? Nghĩ đoạn lại xông ra để đuổi , khi đuổi tới góc núi lại không thấy hai người đâu chàng lấy làm tức giận không biết nghĩ sao cho được . Chợt đâu trên đỉnh núi có tiếng trống dóng sáo kêu chàng ngẩng cổ lên nom thấy một lá cờ vàng phất phới trên đề bốn chữ Thế Thiên Hành Đạo rất to , chàng đi quanh xem thì thấy có một bọn sáu bảy mươi người đứng ở trên núi và có Tống Giang che tán vàng đứng giữa Ngô Dụng , Công Tôn Thắng đứng ở hai bên đều đồng thanh chào Viên ngoại và nói rằng :
- Chúc mừng Viên ngoại được bình yên ...
Lư Tuấn Nghĩa thấy vậy lại càng tức giận chõ lên núi mắng nhiếc ầm ầm . Ngô Dụng đứng trên núi khuyên rằng :
- Viên ngoại không nên quá giận Tống Công Minh tôi mộ danh ngài đã lâu nên mới sai tôi đến tận nhà mời đón lên núi để cùng nhau thay trời làm đạo xin Viên ngoại đừng tức làm chi ...
- Quân giặc cỏ tự nhiên vô cớ dám lừa ta đến đây ...
Mắng chưa dứt lời thì thấy đằng sau Tống Giang nhô ra Tiểu Lý Quảng Hoa Vinh nhô ra dương cung đặt tên quát bảo Lư Tuấn Nghĩa rằng :
- Lư Viên ngoại không nên cậy tài hãy xem mũi tên thần của Hoa Vinh đây .
Nói xong bỗng nghe đánh tách một cái rồi có một mũi tên bắn đứt ngay cái tua đỏ trên mũ Lư Tuấn Nghĩa , Lư Tuấn Nghĩa giật mình cả kinh bèn cắm đầu quay chạy . Chợt lại thấy trên núi trống dóng vang lừng rồi có Tích Lịch Hoả Tần Minh , Báo Tử Đầu Lâm Xung dẫn một toán nhân mã phất cờ reo hò từ mạn bên Đông núi kéo đến ; lại thấy Song Chiên Tướng Hồ Duyên Chước , Kim Sang Thủ Từ Ninh cũng dẫn một toán nhân mã phất cờ reo hò từ phía Tây núi kéo sang Lư Tuấn Nghĩa cuống lên không có lối nào bỏ chạy cả ...
Bấy giờ mặt trời đã xế chiều Lư Tuấn Nghĩa vừa mệt vừa đói hoang mang không kịp tìm đường liền theo những lối nhỏ đường hẻm mà ra sức mải miết để chạy . Chàng chạy được một lúc thì trời đã nhá tối ngẩng trông lên thì trăng khuất sao nhiều , khói sương mù mịt mà cúi nom xuống thì bốn bề man mác như bể thì không còn biết đâu là đường đi lối lại . Chàng chạy một lúc nữa thì thấy đường càng lầy lụa khó đi liền đứng lại để nom ; nom quẩn nom quanh thì thấy trước mặt toàn thị nước trắng mênh mông , đầy bờ lau lách đường đi cũng hết lối lại cũng cùng thì trong bụng lấy làm băn khoăn hối hận ngửa trông lên trời thở dài mà than rằng : Chỉ vì ta nghe lời họ nói mới xẩy ra tai vạ ngày nay !
Đường lau bể nước mênh mang
Anh hùng này lúc cùng đường hỏi ai ?
Ví chăng non nước ghen tài
Thì tay kinh tế chẳng hoài lắm ru ?
Đương khi phiền não vẩn vơ bỗng thấy trên bờ một anh chài chèo chiếc thuyền con đến gần đó nhìn lên Lư Tuấn Nghĩa mà nói rằng :
- Ông nào mà to gan thế đây là một chỗ của bọn Lương Sơn Bạc thường ra vào luôn luôn , thế mà đêm hôm khuya khoắt ông dám đến đó làm chi ?
Lư Tuấn Nghĩa nghe hỏi liền đáp rằng :
- Tôi đi lạc đường đến đây không tìm được chỗ nghỉ xin nhờ cứu tôi một chút .
- Gần đây có một dãy phố nhưng đi đường bộ thì xa tới hơn mười dặm mà đường lối tào tạp khó lòng tìm được , duy đi đường thuỷ thì chỉ độ năm ba dặm nước là đến được ngay ... Vậy ông có cho tôi mười quan tiền thì tôi xin đem thuyền để chở ông đi .
Lư Tuấn Nghĩa vui mừng mà rằng :
- Nếu bác chở tôi đến phố nào mà tìm được hàng trọ thì tôi xin đưa cho mấy lạng bạc .
Anh chài liền ghé thuyền vào bờ cho Lư Tuấn Nghĩa xuống rồi cầm gậy đẩy thuyền ra mà kẽo kẹt đi . Thuyền đi ước chừng hai ba dặm nước thì thấy ở khóm lau trước mặt , có tiếng chèo kẽo kẹt rồi có chiếc thuyền nhỏ vùn vụt chèo ra ; trên thuyền có hai người một người cởi trần trùng trục tay cầm cái sào thuyền bằng gỗ ngồi ở phía trước , và có một người chèo thuyền ở phía sau . Bấy giờ người ngồi ở trên thuyền kia hoành sào thuyền mà hát rằng :
Anh hùng chẳng thích đọc thi thư
Cùng bạn Lương Sơn thú sớm trưa
Sắp sẳn cạm hầm thu hổ mạnh
Mồi thơm sẽ bắt cá ngao to .
Lư Tuấn Nghĩa nghe hát cả kinh ngồi im không dám lên tiếng , chợt lại thấy bên đám lau bên tả cũng có hai người chèo thuyền lừng lững đi ra một anh ngồi sau ngoáy chèo kẽo kịt ... Còn một anh ngồi đàng trước cũng hoành sào hát rằng :
Ta đây tuy thị lớn hơn đời ,
Giết giặc xưa nay chẳng giết người
Tay vỗ hoa xanh in trước bụng
Xem Kỳ Lân Ngọc ở thuyền ai ?
Lư Tuấn Nghĩa nghe đến đó lại càng kinh ngạc mà trong bụng kêu khổ một mình . Bỗng lại thấy ở phía giữa cũng có có một chiếc thuyền vun vút như bay chèo đến , trên mũi thuyền cũng có một người cầm cây sáo hát lên rằng :
Lư hoa phơ phất chiếc thuyền bơi
Tuấn kiệt rong chơi buổi tối trời
Nghĩa đến khi cùng là số mệnh
Phần mình lánh nạn dễ như chơi .
Hát đoạn rồi ba chiếc thuyền cùng xô đến mà cất tiếng chào , nguyên ba chiếc thuyền đó khoảng giữa là Nguyễn Tiểu Nhị , bên tả là Nguyễn Tiểu Ngũ , bên hữu là Nguyễn Tiểu Thất . Khi ba chiếc thuyền cùng xông đến thuyền Lư Tuấn Nghĩa , Tuấn Nghĩa tự nghĩ mình không biết bơi lội thì làm chi cho thoát liền kêu anh chèo mà bảo rằng :
- Anh chở tôi lên bờ mau mau ..
Anh chài cười ha hả nói với Lư Tuấn Nghĩa rằng :
- Viên ngoại ôi ! Trên thì trời xanh dưới thì nước biếc tôi xưa ở sông Tầm Dương mới nhập đảng vào Lương Sơn Bạc , chẳng giấu gì ngài Hỗn Giang Long Lý Tuấn là tôi đó , nay nếu Viên ngoại không chịu đầu hàng thì uổng mất tính mạng mà thôi ...
Lư Tuấn Nghĩa ngạc nhiên kinh sợ quát lên rằng :
- Mày không chết thì ta chết này ...
Nói đoạn giơ đao đâm vào bụng Lý Tuấn , Lý Tuấn chống bơi chèo nhảy ùm ngay xuống nước , rồi thấy chiếc thuyền của Lư Tuấn Nghĩa cứ quay long lóc giữa dòng nước . Lư Tuấn Nghĩa thấy vậy liền cầm đao chém ngay xuống nước mấy cái , đoạn rồi thấy đằng sau thuyền có một người ở dưới nước nhô lên quát rằng :
- Ta là Lăng Lý Bạch Điều Trương Thuận đây ...
Nói xong liền cầm lấy cạp thuyền ra sức ấn một cái rất mạnh , rồi thấy con thuyền lật nghiêng Lư Tuấn Nghĩa lăn tòm xuống nước .
Mới Hay :
Nước non bỡ ngỡ một mình ,
Anh hùng trong lúc vô tình hơn ai ?
Bây giờ hồ thẳm vực khơi
Tiếng oan hoạ có kêu trời cũng xa
Đem thân liều với phong ba
Thân tàn dù thác gan già chữa thay
Sóng lăn sóng vỗ từ đây
Cho thiên hạ biết mặt này mới ngoan .
Còn tiếp
<< Lùi - Tiếp theo

HOMECHAT
1 | 1 | 152
© Copyright WAPVN.US
Powered by XtGem.Com