watch sexy videos at nza-vids!
WAPVN.US
18:15:2626/04/2025
Kho tàng truyện > Truyện Dài > Lịch Sử > Khối Mây Hình Lưỡi Búa- Chương 1-20 - Trang 3
Chỉ mục bài viết
Khối Mây Hình Lưỡi Búa- Chương 1-20
Trang 2
Trang 3
Trang 4
Trang 5
Trang 6
Trang 7
Trang 8
Trang 9
Trang 10
Tất cả các trang
Trang 3 trong tổng số 10

Chương  5

J. Paul vặn khóa cánh cửa sắt rất nặng, kéo về phía trong. Phòng họp hiện ra. J.Paul nghiêng người bước sang. Tất cả các sĩ quan, đô đốc, phó đô đốc đứng dậy. Black khoác tay, mọi người ngồi xuống, ông ta đến trước chiếc bàn hình ô-van màu nâu nhạt, nói:
- Mời ngồi và trật tự. Tôi đến đây để thông báo đến quý vị, mệnh lệnh của Tổng thống và của quốc hội Mỹ. Trước hết tôi nói rõ tình hình trước ngày 5 tháng 8 năm 1964. Sau khi Thượng nghị sĩ Mike Mansfield đi Việt Nam trở về theo yêu cầu của Tổng thống, ông ta đã công khai bác bỏ lời giải thích của chính quyền đối với tính chất và nguyên nhân cuộc nổi dậy ở Nam Việt Nam… Nhờ kế hoạch OPLAN- 34A chúng ta bắt đầu bằng những cuộc đánh phá vào Bắc Việt Nam bằng một đơn vị đặc biệt, cực kỳ bí mật gồm các lực lượng đặc biệt và nhân viên CIA đứng ra thuê những kẻ đánh thuê Việt Nam. Kế hoạch OPLAN- 34A kết hợp với DESOTO, tức là những cuộc tuần tra của hải quân Mỹ làm nhiệm vụ tình báo bằng điện tử ở vịnh Bắc bộ sát đến khu vực cách bờ biển chỉ có bốn dặm. Chính vì có sự chú ý ở trong nước Mỹ và căng thẳng quốc tế, chúng ta có lý do để bảo vệ Đông Nam Á và cũng nhờ có sự kiện ngày 2 tháng 8, ngày 5 tháng 8 năm 1964 đưa đến đỉnh cao là nghị quyết vịnh Bắc bộ của quốc hội Mỹ ngày 7 tháng 8 năm 1964.
Tôi muốn nhấn mạnh. Tất cả những vấn đề đã nói ra có nghĩa là bây giờ bất kỳ cái cớ nào cũng có thể xảy ra chiến tranh với Bắc Việt Nam. Tổng thống, ngài chủ tịch hội đồng tham mưu trưởng liên quân, chỉ thị, lực lượng hải quân rất cơ động, chúng ta có thể đến gần sát đối phương để cất cánh… Như vậy, lượng bom đạn sẽ nhiều lên và chúng ta sẽ dạy cho Bắc Việt Nam hiểu sức mạnh của chúng ta. Ai có ý kiến?.
Thomas, vị chỉ huy tàu ngầm tấn công, râu rậm ở hàm trên, tóc nâu, quân hàm cấp đại tá đứng dậy:
- Thưa Đô đốc, nếu cứ để Bắc Việt Nam can thiệp vào Việt Nam cộng hòa với nhịp độ ngày càng gia tăng, còn chúng ta thì… tôi xin dẫn chứng, vào tháng 1 năm 1963 Việt cộng chọn Ấp Bắc làm nơi thử sức với quân đội Việt Nam cộng hòa. Họ để lộ khoảng 100 quân ở Ấp Bắc, khéo léo, làm cho quân đội Việt Nam phấn chấn, lập tức sử dụng ba tiểu đoàn bộ binh do máy bay lên thẳng đổ xuống. Sau một trận chiến đấu chớp nhoáng, 5 máy bay lên thẳng bị bắn hạ, 9 chiếc khác bị thương, 400 lính chết và bị thương. Ta bị lừa, họ toàn thắng.Còn Bắc Việt Nam tôi cho là phải đánh vào cái đầu của cuộc chiến tranh, phải tấn công Hà Nội.
Thomas nghiến răng chém tay rất mạnh vào không khí nói tiếp:
- Đánh rắn phải đập vào đầu. Tôi đề nghị cho chúng tôi tấn công Bắc Việt Nam bằng tên lửa. Tôi tin là,… Bắc Việt Nam sẽ phải đầu hàng hoặc ít ra là,… họ phải chấm dứt ủng hộ Việt Cộng…
J.Paul đỏ mặt, đôi mắt nâu ngọc bích long lên. Paul cúi đầu vào quyển sổ tay ở trước mặt tính toán, bỗng anh ta đứng dậy chẳng cần Black cho phép:
- Thưa Đô đốc, tất cả các mục đích quân sự đều phải nhằm vào lợi ích của nước Mỹ. Tình hình trên chiến trường Nam Việt Nam rõ ràng đã đi đến một giai đoạn rất khó khăn cho chính quyền Sài Gòn, họ đã thua dù cho có vũ khí của Mỹ. Chúng ta buộc phải duy trì một chính phủ thân Mỹ cũng chỉ là một phương tiện cho mục đích của Mỹ mà thôi. Chính phủ Sài Gòn chúng ta duy trì cũng chỉ vì muốn chứng minh sức mạnh của Mỹ trong toàn khu vực, nói rộng ra là trên toàn thế giới…
Black cầm ly nước suối xoay tròn, nước bên trong không di chuyển, cũng không hề có xao động nào. Vẻ suy nghĩ, Black nhớ rất rõ ông đã phục vụ trong hải quân Mỹ từ đại chiến thế giới lần thứ 2. Trận đánh đẫm máu ở Trân Châu Cảng ngày 7 tháng 12 năm 1941. Hôm đó Black đang ngủ trên chiếc tuần dương hạm, bỗng mặt nước, sóng lừng dồn dập, tàu ngả nghiêng như động đất, những tiếng nổ kinh hoàng. Black lao ra boong tàu, anh ta biết điều gì đã xảy ra, những chiếc máy bay gầm rít, trên cánh vòng tròn đỏ và những tia màu nâu lao xuống những chiến hạm đậu ở ngoài khơi, hai chiếc khu trục cảm tử mang bom lao vào hàng không mẫu hạm Lincon, nổ tung, lửa cháy rừng rực, hàng trăm tàu chiến bị ném bom bốc cháy. Có điều lạ, gần như toàn bộ lực lượng phòng không chỉ nổ vài phát súng. Những chiếc “Thần Châu” Nhật lượn, đảo ném bom… Chiếc tuần dương của Black nằm trong vòng lửa của những chiếc tàu khu trục, may mà quân Nhật không nhìn thấy…Thảm cảnh đó đi suốt cuộc đời chiến trận của Black. Ông ta, sau đó tiến đánh Philippines, giải phóng Singapore… Kết thúc chiến tranh Triều Tiên bằng cuộc yểm trợ đổ bộ vĩ đại lên Bắc Triều Tiên, đánh bật quân đội Bắc Triều Tiên, truy kích họ đến sông Áp Lục. Sau đó là những cuộc đánh tổng lực với quân đội Trung Quốc, cuối cùng Mỹ và Trung Quốc trở lại vĩ tuyến 38… Black được thăng tiến đến cấp phó đô đốc. Tổng thống Eisenhower đã gắn quân hàm đô đốc cho ông ta trong dịp đến thăm hạm đội 7 mùa xuân năm thứ ba nhiệm kỳ tổng thống của ông. Black lắng nghe ý kiến của J.Paul, ông nhớ lại thuở ông còn làm tư lệnh hạm đội trong khi nước Mỹ chuẩn bị dư luận để can thiệp vào Triều Tiên. Ông cũng từng có ý kiến tương tự. Black, liếc nhìn J. Paul, ánh mắt thiện cảm vị tướng trẻ. Ông nói:
- Tôi hiểu tâm trạng của quý vị. Cách đây hai tuần tại Honolulu. Tổng thống của chúng ta đã nói: “Một khi chúng ta quyết định ném bom Bắc Việt Nam, có nghĩa là chúng ta làm cho các quốc gia tin vào sức mạnh của chúng ta và gắn bó với chúng ta. Chúng ta không thể thua và một khi tôi ra lệnh là vấn đề đã được cân nhắc đến lợi ích của nước Mỹ chúng ta”. Như vậy, việc ném bom Bắc Việt Nam không vì bất kỳ sự diễn biến nào ở Nam Việt Nam. Gần đây Việt Cộng mở rộng tấn công, Ngày 1 tháng 12 họ sử dụng lực lượng đặc công phá hủy 5 chiếc B-57 và làm hư hỏng 15 chiếc khác tại căn cứ không quân Biên Hòa. Lẽ ra, với tổn thất nặng nề ngang với những tổn thất tồi tệ nhất trong thế chiến thứ hai... nhưng Tổng thống vẫn chưa ra lệnh trả đũa. Các vị có thể đã biết, cuộc bầu cử Tổng thống đòi hỏi phải tạm thời ngưng mọi hành động chiến tranh thêm nữa. Nhưng, bây giờ, tôi được lệnh của tổng thống và ngài Chủ tịch Hội đồng tham mưu trưởng liên quân yêu cầu chúng ta phải sẵn sàng đánh Bắc Việt Nam.

Chương 6

J.Paul, một viên tướng rất trẻ, có nhiều tư duy sắc sảo, được đào tạo rất bài bản, có trình độ cao, anh ta đứng dậy:
- Thưa Đô đốc, những điều ngài vừa chỉ thị, chúng tôi đã hiểu. Theo tôi, chúng ta phải thắng cuộc chiến tranh này. Rõ ràng lợi thế so sánh lực lượng dù ở miền Nam Việt Nam hay ở miền Bắc Việt Nam, chúng ta đều hơn hẳn. Vừa rồi, quốc hội Mỹ đã trao toàn quyền cho Tổng thống, như vậy rõ ràng không có trở ngại cho việc đưa quân Mỹ vào miền Nam. Còn ở Bắc Việt Nam, máy bay trinh sát U-2, SR-71 đều chụp hình rất rõ. Bắc Việt Nam chỉ có một căn cứ không quân. Đó là sân bay Nội Bài với số phi cơ không quá 30 chiếc. Chỉ riêng không quân Bắc Việt Nam, chúng ta, đã có tỷ lệ 1/20, máy bay nằm phơi mình, tính năng kỹ thuật rất hạn chế. Chỉ vài đợt tấn công sẽ hết nhẵn. Tôi được biết, phi công Bắc Việt Nam cũng chỉ mới có trung bình 200 giờ bay mà thôi. Họ bay trên loại máy bay được sản xuất từ những năm 1940 và 1950. Đó là loại máy bay không vượt quá tốc độ âm thanh, vũ khí chỉ có ba khẩu súng, cự ly bắn chỉ vài trăm mét. Phi cơ loại này chúng ta đã từng không chiến trên bầu trời Triều Tiên năm 1950-1953 và chúng ta đã bắn rơi họ rất nhiều cũng bằng loại vũ khí tương tự, đó là phi cơ F-84 và F-86. Còn bây giờ, ngay trên hàng không mẫu hạm của tôi, phi cơ tiêm kích F-8E, F-4B rất hiện đại. Theo tôi, điều đáng lo chính là pháo cao xạ của lực lượng phòng không Bắc Việt. Tôi cho rằng, người Mỹ chúng ta với khả năng vật chất và kỹ thuật của mình, đủ để thắng trong cuộc chiến tranh mà đối phương của chúng ta được trang bị rất sơ sài, một quốc gia nghèo nhất thế giới. Không phải vì Việt Nam cộng hòa mà là vì danh dự của nước Mỹ, chúng ta sẽ đánh để cho cả thế giới thấy sức mạnh của chúng ta. Chúng ta sẽ dạy cho Việt Nam một bài học rằng: “Ai chống lại nước Mỹ, người đó sẽ chết!”.
Sân bay Nội Bài nhìn từ trên cao như hai dải lụa màu xám vắt ngang trên đồng cỏ xanh mướt, một đường băng dùng để cất cánh và hạ cánh dài gần 3.000 mét, một đường lăn nhỏ hơn song song với đường băng chính. Khoảng giữa hai đường bê tông là thảm cỏ xanh, vài trăm mét lại có một khoảng đường bê tông nằm ngang nối hai đường băng và đường lăn lại với nhau để cho máy bay hạ cánh lăn vào. Vệt cỏ thay màu úa vào cuối thu. Phi trường không có ranh giới, ngay cạnh sân bay là ruộng lúa, ruộng khoai tây, ụ máy bay nằm lẫn với ruộng lúa của nhân dân, không có hào ngăn cách, không có bãi mìn, thậm chí đến hàng rào dây thép gai tượng trưng cũng không có. Người dân đi cày, làm cỏ vẫn đi ngang, các chú bé chạy vào sờ bánh xe to lớn của chiếc Mig chẳng có ai cản trở. Nhân dân quanh vùng vừa tò mò nhìn chiếc Mig uy nghi, vừa như có trách nhiệm bảo vệ nó chẳng cần ai phân công, họ tự nguyện gìn giữ như một vật báu của Tổ quốc, chỉ có, đêm tối, những chiến sĩ cảnh vệ tuần tra trên đường…
Buổi sáng sớm một ngày, sân bay còn đẫm sương, gió Đông Nam thổi nhè nhẹ, vùng trung du rộng lớn còn chìm trong sương mù, mặt trời chìm sâu lắm bên dưới rặng cây. Ở phía Đông ánh dương rọi lên tảng mây ở cuối đường chân trời màu hồng nhạt, ráng vàng xuất hiện, bầu trời hừng lên, bóng tối bị đẩy nhanh về phía Tây, cây cỏ hiện ra trong veo… Ở cuối đường lăn phía Tây, sân đỗ nặng chứa đầy máy bay. Những người thợ áo xanh đi phía sau phi công, cũng kiểm tra máy bay trước khi phi công ký nhận vào sổ của thợ máy. Đào Đình Luyện lắc cánh đuôi, thử cánh nghiêng. Anh bước tới phía trước, bên dưới đầu máy bay, ba khẩu súng lú phần nòng ra lạnh ngắt. Anh nhìn vào bên trong, mạ thép xanh dờn của khẩu súng trên chiếc Mig này chưa từng có viên đạn nào bay ra khỏi nòng. Anh quay lại trung úy Hòa nói:
- Cám ơn đồng chí đã chuẩn bị máy bay rất tốt. Hôm nay chúng ta bay sớm, tập những khoa mục nặng, chuẩn bị cho trận đánh sắp tới…
Hòa, đứng nghiêm:
- Thưa đoàn trưởng, tôi sẽ cố gắng hết sức, lúc nào máy bay cũng tốt, sẵn sàng chiến đấu …
Hòa nhìn đoàn trưởng của mình, bộ quần áo kháng áp bó sát bụng và phần mềm của đôi chân, trông anh rất khỏe và oai vệ. Hòa được phổ biến từ đêm hôm trước, hôm nay trung đoàn thực hành bay khu vực và đánh chặn. Công việc chuẩn bị cho cuộc giáp mặt với bọn Mỹ được tiến hành hết sức khẩn trương và cẩn thận. Anh đến gần trung đoàn trưởng, rụt rè:
- Thưa đoàn trưởng, dù là chuẩn bị hết sức kỹ lưỡng, tốc độ máy bay của chúng ta cũng chỉ giới hạn dưới tốc độ tiếng động. Nhưng, máy bay của chúng ta có thế mạnh về cơ động ngang, những lằn gân chống xoáy của gió bên trên bề mặt cánh hết sức lợi hại, làm cho máy bay dù độ nghiêng rất lớn cũng có lực nâng không bị thất tốc, máy bay không tự rơi khi góc nghiêng tới hạn. Tôi nghĩ, có cách gì đó lợi dụng ưu thế này trong chiến đấu được không ?
Đào Đình Luyện ngắm nhìn người sĩ quan thợ máy. Anh chợt nhận ra lòng yêu đơn vị, tình yêu với đất nước, dù ở bất kỳ cương vị nào người ta cũng có sáng kiến cho chiến đấu. Anh xúc động ôm vai Hòa, nói:
- Cám ơn đồng chí, ý kiến này rất có giá trị, nhất định tôi sẽ gợi ý cho phi công. Anh em đã bàn về ưu thế của bọn Mỹ, hạn chế của ta, và cũng bàn cách đánh…Tôi nghĩ, mỗi người có sáng kiến đều rất quý trong tình hình hiện nay.
Đào Đình Luyện đi vòng chiếc Mig của anh. Bàn tay có những ngón dài của anh xoa thân chiếc Mig, anh xoa khẩu súng 37 ly. Anh đi vòng ra phía sau. Trung úy Hòa đi theo phía sau. Đào Đình Luyện nhìn trời đã sáng rõ, anh nói tiếp:
- Năm 1950-1953 trên chiến trường Triều Tiên, Trung Quốc và Bắc Triều Tiên đã không chiến hàng trăm trận với không quân Mỹ. Cả hai bên đều tung ra lực lượng tương xứng với tin tình báo, cả hai phía đều nắm được nhau. Thời kỳ đó đã có trăm trận Mỹ sử dụng tên lửa “Rắn đuôi kêu”. Đặc biệt tại mặt trận Phúc Kiến, tên lửa: “Rắn đuôi kêu”đã làm cho không quân Trung Quốc tổn thất quá nặng. Các tướng không quân của Mỹ rất kiêu ngạo tuyên bố: “Rắn đuôi kêu đã thè lưỡi thì chỉ có cầu Chúa”. Quả thật, nó được phóng từ xa, tốc độ rất lớn, nó lại nhỏ, cho nên, chẳng dễ gì thấy… và khi nó đã đến vùng nổ thì khó thoát… Nhưng, chúng ta đã biết tính năng của nó… ý kiến của cậu rất có giá trị.

Tư lệnh không quân Nguyễn Văn Tiên bước vào sở chỉ huy rất sớm. Dường như dư vị ngọt ngào của cuộc chuyển trường thắng lợi làm cho ông vui vẻ, nét trẻ trung hiện lên trên gương mặt đẹp trai của ông càng làm cho nước da bánh mật hồng lên rất lạ… Ông ngồi xuống bàn chỉ huy, ngay lúc đó danh sách phi công trực ban chiến đấu trong ngày của trung đoàn Sao Đỏ đã được ghi chép xong vào quyển sổ của trực ban tác chiến. Viên sĩ quan có mái tóc hớt cua bước ra, anh ta tiến đến bảng đăng ký trực ban chiến đấu, cầm lấy giẻ lau định lau sạch danh sách trực ngày 6 tháng 8 năm 1964. Tư lệnh gọi:
- Anh Đỉnh, mười phút nữa hãy xóa.

HOMECHAT
1 | 1 | 197
© Copyright WAPVN.US
Powered by XtGem.Com