watch sexy videos at nza-vids!
WAPVN.US
20:04:3226/04/2025
Kho tàng truyện > Truyện Dài > Lịch Sử > Chế Bồng Nga - Trang 4
Chỉ mục bài viết
Chế Bồng Nga
Trang 2
Trang 3
Trang 4
Tất cả các trang
Trang 4 trong tổng số 4
Cái cảnh một chàng thanh niên phóng ngựa qua trời giông tố là một cảnh tượng hùng vĩ lạ lùng.
Quanh mình chàng, Bồng Nga chỉ nghe những tiếng cây to gẫy răng rắc, những đám lá vàng, những búi cây nhỏ bị gió cuốn theo rào rạt. Những con hươu, con cày hoảng sợ vớt ngang đường như tên bắn.
Bồng Nga cảm thấy một sự say sưa, một sự kiêu hãnh, nguyên do có lẽ vì chàng thấy trong cảnh xô bồ, hỗn độn của vạn vật, chỉ mình chàng là đang đi tới một mục đích, không chịu tùy theo một sức mạnh nào khác sự quyết định của lòng.
Bồng Nga cứ phóng tràn như thế giờ lâu, nhảy qua những tân cây đổ, vượt những con suối lũ, những tảng đá, lăn từ trên cao xuống, chặn mất lối đi.
Cũng có lúc Bồng Nga thoáng trông thấy bể xanh lờ mờ đang gầm gào xùi bọt, tựa con quái vật không ai cai quản, điên cuồng làm cái việc húc tan cõi đất liền.
Bồng Nga cho ngựa chạy vòng qua chân ngọn Ðồi Tháp, qua cầu đá, vào cửa Chính Nam. Chàng nhảy xuống đất, kéo ngựa vào một khoảnh vườn hoang bỏ đấy rồi theo đường cái chính, giày séo lên những tường long, mái xụp, cây gẫy, nhà đổ tiến về phía Tây.
Chàng đi đưọc rất nhanh là vì giữa lúc phong vũ tơi bời, toàn thành tán loạn, sự canh phòng tra xét, theo sự dự tưỏng của chàng, không đáng sợ nữa.
Bồng Nga mải miết đi, không ai ngờ vực gì cả, nhưng chàng vẫn hết sức giữ gìn.
rồi sau chàng cũng vượt nốt được dải tường hoa bao quanh dinh trấn thủ, lần về lối khuê phòng của Nam Trân.
Trong bóng tối, Bồng Nga lúc này, mới thấy hồi hộp. Trăm nghìn cảm giác sôi nổi, khiến cho tim chàng đập mạnh, máu chạy rất nhanh. Chàng mừng vui, chàng lo sợ, chàng đắc chí khinh nguy hiểm, tuy sự nguy hiểm vẫn luôn luôn rình đợi bên mình.
Trong lúc ấy, Nam Trân ngồi trong phòng, lo sợ, cầu cho bão táp bội lên, nhưng sau, chợt nhó ra rằng một người như Bồng Nga mà đã hẹn làm việc gì thì dù cho trời nghiêng đất lệch cũng không ngăn cản được, Nam Trân lại vội cầu cho bão táp ngớt cơn. Nàng tưởng tượng Bồng Nga bị đè bẹp dưói một bức tưòong xụt, dưới một thân cây đổ hay bị giòng suối lũ cuốn lôi đi. Có khi tưởng tượng bày cho nàng những cảnh thảm thê hơn, cái cảnh Bồng Nga bị quân canh thành vớ được, tấm thân hồ hải tan nát dưới trâm vạn lưỡi gươm thù….
Dần dần giờ hẹn càng gần, sự hồi hộp của Nam Trân càng mạnh. Mắt hãi hùng luôn luôn nhìn ra phía cửa, nàng lắng nghe tiếng sấm sét đừng đùng mà tâm hồn càng thêm mê loạn. Mỗi thời khắc qua đi một nhắc cho nàng biết Bồng Nga đã gần nàng thêm một khúc đường. Trống lầu đánh hết canh một, rồi canh hai, cơn phong ba không những chẳng dẹp được phần nào, lại còn tăng thêm gấp bội. Ngay gian phòng nàng ở, xây đắp kiên cố là thế, vậy mà mỗi cơn gió thốc, nàng tưởng chừng bị cuốn phăng đi. Thỉnh thoảng trong những tiếng ồn ào của sự vật, Nam Trân thoảng nghe có tiếng người kêu cứu, nhưng bị át đi ngay. Ðó là những dân bị đổ nhà, chết người, hoảng sợ kêu rầm lên, nhưng có lẽ cũng biết là vô ích, vì lúc ấy thì còn ai nghĩ đến ai.
Nam Trân không thể ngồi yên được nữa. Nàng lại trước bàn thờ Quan Thế Âm bồ tát, đốt hương, khêu đèn để cầu nguyện cho chàng. Là vì lúc ấy cõi lòng nàng rối loạn quá, nàng cần phải tựa nương vào một sức từ bi nào để khỏi thành mê hoảng.
Nàng cầu cho Bồng Nga thoát được cái tai nạn ở dọc đường. Có lúc cơn giông dữ quá, nếu chàng lại thì không sao khỏi nguy được, Nam Trân vội khấn trời phật giun giủi cho Bồng Nga đừng lại. Nàng khấn vậy nhưng, thực ra, nếu chàng không lại, nàng chẳng khỏi buồn rầu.
giữa lúc ai nấy dù bạo tới đâu cũng đành chúi ở xó nhà mà run sợ, mà có một người dám cợt phong ba lại thăm nàng chỉ để nói với nàng một nhời ân ái, người ấy quả thực là một người xứng đáng với nàng vậy.
- Trời ơi! Xin trời thưong phù hộ cho chàng tai qua nạn khỏi…
Nam Trân thổn thức kêu chửa hết lời, bỗng sau lưng nàng, một câu đáp lại:
- Cảm ân tiểu thư lắm!
Nam Trân rùng mình đứng phắt dậy.
- Nam Trân tiểu thư ơi, tôi quả thực không nhầm, tiểu thư quả thực yêu tôi!
Cùng một lúc, Nam Trân thấy một bàn tay nắm lấy tay nàng, một trái tim đập mạnh trước ngực nàng, cái cảm giác say sưa nàng chưa từng biết tràn ngập khắp linh hồn Nam Trân. Nàng, từ nãy đã đem hết nghị lực chống với cơn bão trong lòng, bấy giờ rời rạc cả tứ chi, không còn sức mà đứng được nữa. nàng tựa vào Bồng Nga, thổn thức:
- Hoàng tử ơi, ai xui cho thiếp gặp chàng?
Bồng Nga ôm chặt Nam Trân vào lòng:
- Phải, ai xui cho ta gặp nhau để ta cùng phải ôm mối khổ tình? Nam Trân ơi, em có thể không quên tôi.
- Không, thiếp không khi nào quên chàng được!
- Nàng yêu tôi cho đến khi nào tôi chết nhé?
Nam Trân khẽ bịt tay lên miệng chàng:
- Sao Hoàng tử nói gở vậy?
Một tiếng sét cực to bỗng nổ ngoài vườn rậm, Bồng Nga buông Nam Trân, vội nhảy ra khỏi cửa biến mất. Nàng ngã gục truớc bàn thờ. Cũng ngay lúc ấy, cánh cửa mở toang, một luồng gió đưa Ðỗ tướng công vào.
- Kìa con, sao vậy?
Nàng nói chẳng , nên lời:
- Thưa cha… tiếng sét ghê gớm quá!
Tiếp với câu nói của Nam Trân, bọn lính canh bên ngoài bỗng kêu rầm lên:
- Có gian tế! Nó lẩn vào trong huê viên rồí
Ðỗ tướng công vội chạy ra, thét quân đốt đuốc. Chỉ nháy mắt, ánh lửa sáng rực, sĩ tốt bạt ngàn chặn hết các lối, rồi một toán đông xục xạo kiếm tìm.
Nam Trân không cònhồn vía nào nữa. nàng cố lê đến bên giường, nằm úp mặp xuống như để giấu nỗi kinh hoàng vào đống chăn gối. Những tiếng quát tháo gần xa, những hiệu lệnh uy nghiêm rắn rỏi của Ðỗ tướng công vọng vào cõi lòng nàng một cách đau đớn.
Trước cái cảnh người cha thờ kính hằn học giết tình lang của nàng, Nam Trân thấy linh hồn tan nát tê mê. Nàng khi không bị hãm vào giữa cuộc tàn sát, đem trái tim non hứng lấy nghìn vạn mũi tên.
Nam Trân đang quằn quại với đau thương, lo sợ thì Bồng Nga vụt nhảy vào phòng nàng, đóng chặt cửa lại.
- Tiểu thư cứu tôi với! Khắp thành bây giờ nhan nhản những sĩ tốt của Ðỗ tướng c6ng, tôi chẳng còn một lối sống nào nữa!
Bồng Nga vừa dứt lời, bên ngoài đã có tiếng đập cửa ầm ầm:
- Mở cửa! tiểu thư mở cửa.
Nam Trân nắm lấy tay Bồng Nga, mặt cắt không còn giọt máu.
- Nguy to rồi, làm thế nào bây giờ?
Bồng Nga cười một cách đau đớn.
- Ðành vậy, tiểu thưạ! Nhưng dù chết tôi cũng còn được một chút thoả lòng là chết ngay trước mặt Nam Trân của tôi.
Nam Trân đau đớn:
- Nếu chàng có mệnh nào, em cũng không sống nữa.
- Chúng ta cùng chết càng hay!
Ðỗ công chừng xốt ruột, thét:
- Nam Trân! mở cửa mau!
Nàng vội đáp:
- Thưa cha, có việc gì vậy?
Vừa nói, nàng vừa mở nắp chiếc hòm gian đựng các đồ tế nhuyễn của nàng đẩy Bồng Nga vào đấy rồi xập nấp lại.
Dưới sức nặng, cánh cửa sắp bật tung ra. Nam Trânrun dsợ, vội rút then. Ðỗ công nhảy xổ vào.
- Sao cha gọi, con không chịu mở cửa ngay?
Nàng cố gượng:
- Thưa cha, con không rõ việc gì nên kinh hãi lắm.
Ðỗ công chẳng để ý đến câu trả lời, đưa mắt nhìn khắp phòng tỏ ý nghi ngại.
Ánh nến vẫn sáng rực. Các đồ trần thiết vẫn nguyên chỗ, không có gì khác thường.
Ðỗ tướng công ngập ngừng hỏi:
- Con có thấy gì lạ không?
Nàng nhìn cha một cách thẳng thắn.
- Thưa cha không.
- Vậy mà sĩ tốt nhiều người thấy rõ hắn chạy vào đây.
- Con không nghe động tĩnh gì cả.
- Con chưa đi nghỉ còn thức làm gì?
- Gió bão to quá, con lo sợ nên không ngũ được.
Ðỗ công tần ngần một lát đoạn lui ra. Tới cửa ngài còn dặn với:
- Con tắt đèn đi nghỉ, hễ thấy gì khác chỉ việc gọi. Bên ngoài binh lính lúc nào cũng sẵn sàng đợi lệnh.

Cửa bể Ðại an, sớm tinh sương hôm ấy, âm thầm mà bí hiểm biết chừng nào.
Mây mù bao phủ khắp trời càng lâu càng tu thành những đám đen ghê sợ, xếp đống trên đường chân trời. Ánh sáng nhạt nhẽo, không khí sặc mùi muối và lạnh buốt. Gió thổi mạnh như lùa vào cửa hang. Những lớp sóng màu mực loãng rập rờn, xô đẩy nhau tung bọt trắng lên bờ. Thỉnh thoảng, một con hải âu lượn lờ trên sóng như muốn đo những sức mạnh vô cùng. Những sức mạnh vô cùng, tự nghìn vạn năm Hoá công để thừa thãi phí phạn như thế, đối với trí não loài người, thực là một cảnh tượng hãi hùng vì khó hiểu.
Ðần dần những đám mây đen xé ra từng quãng, để lọt xuống những bó ánh nắng vàng hoe in loang lổ trên mặt sóng tơi bời.
Trên chòi canh dựng ngay trong lợi nước, một tên lính canh bỗng ngồi nhỏm dậy, vươn vai, ngáp, giụi mắt, vớ chiếc điếu cày rít một hơi thẳng cánh. Choáng váng say, tên lính khoan khoái đứng lên nhìn vơ vẩn ngoài khơi.
Bỗng hắn vịn hai tay vào bao lan tre, vươn hẳn nửa mình ra ngoài, mắt giương to, chăm chú.
Xa xa, chỗ mà nước bể như nối mây trời, cái gì như một con rắn dài nổi lềnh bềnh trên sóng.
Tên lính giụi lại hai mắt, nhìn kỹ rồi vẻ hoảng hốt bỗng hiện trên nét mặt ngăm đen.
Hắn quay lại phía sau, vớ chiếc dùi trống đánh gấp ba hồi chín tiếng, đoạn, quăn dùi, hắn vớ chiếc tù và rúc một thôi dài thảm đạm.
Tiếng trống và tiếng tù và đột ngột nổi lên giũa cảnh trời nước mịt mù ấy như có một luồng điện mạnh chạy khắp đoàn thuyền chiến đang nằm im trong thủy trại.
Thoạt đầu là các tưóong tá rồi đến binh sĩ tự trong khoang nhảy lên mui. Những hiệu lệnh ngắn ngủi, ráo riết như quật mạnh lên cái xôn xao của ngót hai vạn người, lúc ấy, đã bạt ngàn trên các thuyền to nhỏ. Rồi, chỉ nháy mắt, kẻ ra mũi thuyền, người về lái, toán này lắp mái chèo, toán kia sắp cung nỏ, súng đồng, toán khác dụ bị giáo trường, gươm sắc, việc ai việc nấy sẵn sàng chờ đợi sự phi thưòong.
Theo dấu hiệu của quân canh, các đại tướng nhìn ra khơi thì con rắn bể lúc ấy đã gần lắm. Ðó là một đoàn thuyền chiến, sắc cờ trắng toát, biểu hiệu của Chiêm Thành.
Chín tiếng súng đồng nối nhau nổ, át cả tiếng ầm ào của sóng nước. Cửa thủy trại mở toang, đoàn thuyền khổng lồ từ từ ra khơi nghênh địch.
Ðứng trên thuyền chủ soái, dưới lá cờ đại sắc hồng, Ðỗ Tử Bình, giáp trụ gọn gàng, trông uy nghi như một tướng thần.
Một trăm con thủy quái bằng gỗ theo dịp chèo đều đặn lướt trên muôn nghìn lớp sóng mà ánh chiêu dương đã nhuộm mầu máu đỏ.
Ðằng kia, thuận chiều gió, bao nhiêu cánh buồm căng thẳng, xa nom như một toán cò bay.
Hoàng tử Chế Bồng Nga, mình vận nhung trang, đứng ngay mũi chiếc thuyền lớn hình rắn chín đầu mặt hơi lộ vẻ băn khoăn. Là vì Bồng Nga, như mưu kế đã sắp sẵn, không ngờ quân Ðại nam lại biết trước và sẵn sàng nghênh địch. Tuy vậy, Bồng Nga vẫn tin ở cái tài thủy chiến của quân Chiêm Thành, tin ở cái lòng hy sinh cảm tử của hết thảy những kẻ dưới quyền sai bảo của mình và nhất là ở sự có thể toàn thắng do cái tình thế rối loạn của Trần triều mà ra.
Chàng thét bảo quân sĩ:
- Hỡi các người, số phận của Chiêm Thành là tùy theo ở trận này. Các ngươi nên tỏ cho Nam cẩu biết rằng các ngươi là dòng giống thần minh oanh liệt. Các ngươi nên tin rằng trên cao kia, vong hồn tiên tổ chúng ta đang theo dõi để nhìn chúng ta đền nợ nước….
Ba quân nức lòng reo như bão táp. Hàng vạn mái chèo mõi lúc một cử động nhanh hơn, làm cho sóng cồn nổi bọt. sự hăng hái không lấy thước đâu mà lường được.
Bên Nam quân nghe tiếng hò reo, cũng gào thét vang trời. Ai nấy như điên như cuồng, vì trong không khí, ngoài mùi muối biển, người ta như phảng phất thấy có mùi máu tươi.
Trên cao, mây đen dần tản mạn bị làn gió cuốn đâumất cả, sắc trời lộ vẻ xanh trong. Vầng thái đưong sáng chói giọi ánh nắng xuống mặt bể màu lam biếc. Cả thiên nhiên điềm tĩnh chờ xem cuộc chém giết của ngưòi với người.
Sự cách biệt của hai đoàn quân mỗi lúc một co ngắn lại. Tự thuyền bên này đã trông rõ người thuyền bên kia. Ðiều ấy càng khiến mọi người hăng hái, xoa tay chờ sự xung đột cuối cùng.
Tiếng trống trận nổi lên, tiếng quát tháo ầm ào, sự nóng nẩy của hai cánh quân thù như truyền xuống những chiếc thuyền gỗ nặng nề to lớn.
Một tiếng loa thét. Quân Nam bắt đầu khai pháo. Súng đồng nổ, dây cung bật, tên đạn bay như mưa. Bên này, Chiêm Thành cũng bắn. Sĩ ttốt đã nhiều người lăn xuống nước.
Sau trận mưa tên đạn, quân Nam được lệnh khai hoả pháo. Tên lửa rạch ngang không khí bắn sang phía Chiêm Thành, những cánh buồm bén lửa cháy bùng bùng.
Lúc này, hai đối phương đã gần áp mạn. Cung nỏ dẹp xuống, đến lượt gươm giáo vung lên. Trong đám xô bồ, những làn chớp lập loè hoa mắt vung máu như mưa.
Các tướng tá, sĩ tốt tranh nhau công đầu nhảy vọt cả sang thuyền địch. Những bộ áo chiến loè loẹt xoắn lấy nhau, những tiếng gầm hét, những tiếng rền rĩ, những tiếng kim khí lích kích, những tiến sóng cồn, những cái đầu lăn long lóc trên sạp thuyền, những cái ngực vỡ toang, những thân người cụt rơi xuống nước bày ra một cảnh tượng thê thảm, hãi hùng tàn khốc.
Giữa khi trận đánh đang hăng, sự thắng bại còn như treo lơ lửng ngang trời, thì, xa xa đằng chân sóng, buồm trắng lại hiện ra xan xát. Quân Chiêm Thành thấy có trợ lực reo ầm lên. đỗ Tử Bình ngảnh lại nhìn Thế Hưng bằng cặp mắt lo ngại,k nhưng chỉ thoáng qua.
Trần Thế Hưng nói:
- Tướng công nên phân chiến thuyền làm hai đội vây bọc lấy giặc và đánh gấp cho tan đi để tránh số đông.
Ðổ Tử Bình nghiến răng, hằn học:
- Quái! Không biết Chế Bồng Nga ở thuyền nào?
Tử Bình vừa nói dứt lời, một chiếc thuyền con bên giặc bỗng chạy xộc lại như chắn đường.
Thế Hưng múa gươm định thét quân nhảy sang. Viên tướng chàm chỉ huy chiếc thuyền nhỏ bỗng khao tay khoa chân như muốn nói chuyện chi khẩn cấp.
Tử Bình tuy ngờ là mưu phản, cũng sai sĩ tốt dừng chèo th6i bắn, chờ xem. Hai thuyền vừa giáp nhau, tướng chàm nhảy sang thuyền Tử Bình, quỳ xuống làm lễ.
Tử Bình thét hỏi:
- Bay muốn gì?
Tướng chàm khép nép:
- Bẩm đại soái, chúng tôi tuy mặc quân phục Chiêm Thành mà thục là giống người Ðại Nam. Chúng tôi chỉ mong ước được trở về nước tổ nên muốn nhân dịp này…
Tử Bình hỏi luôn:
- Ðã vậy thì Ché Bồng Nga ở thuyền nào?
Chỉ chiếc thuyền rắn chín đầu, tên tướng chàm nói:
- Bẩm đại suý, Bồng Nga hoàng tử là người mặc áo chiến đen kia kìa…
tử bình lập tức thét võ sĩ trói hàng tướng lại để phòng việc bất trắc, đoạn truyền cho súng đồng cứ chõ cả sang thuyền Bồng Nga mà bắn.
Một loạt thần công nổ nhu sấm sét. Bồng Nga đang mãi điều khiển sĩ tốt bỗng kêu lên một tiếng, ngã gục xuống.
Trần Thế Hưng vẫy tay cho quân thôi bắn, đoạn cắp gươm cùng với mươi dũng sĩ nhảy vọt sang thuyền Bồng Nga. Quân chàm hoảng sợ đâm nhào cả xuống biển.
Trần Thế Hưng vung kiếm, đầu Bồng Nga lăn lóc trên sạp thuyền.
Thế Hưng nắm tóc, nhắc thủ cấp Bồng Nga giơ lên:
- Chém được Bồng Nga rồi!
Hơn vạn quân tiếp theo:
- Bồng Nga chết rồi! Ðại nam tổ quốc vạn tuế!
Mất chủ tướng, quân chàm không còn hồn vía nào nữa, kêu khóc như gi rồi mạnh ai nấy tìm đường thoát chết. Cả một đoàn quân tì hổ phút chốc tan tành. Ðổ Tử Bình hô quân đuổi theo chém giết, máu người đỏ loang cả mặt bể.
Ðoàn viện binh Chiêm Thành chưa kịp đánh nhau đã quay mũi chạy. Nam quân đuổi rõ xa…
Cái tin giặc Chiêm Thành vừa mấy giờ về trước làm cho dân cư miền duyên hải sợ hết hồn thì, lúc ấy, sự thắng lợi của Nam quân lại làm cho ai nấy vui mừng nhảy nhót.
Tử Bình cho đuổi xa mươi hải lý mới hạ lệnh thu quân. Trên mặt bể Ðại Ana, tiếng ca khải hoàn của hơn mười ngàn binh sĩ như tung sự vui mừng lên tận mây xanh.

Giữa khi, trên cửa bể Ðại an, cuộc xung xát đang gớm ghê tàn khốc thì, trong phủ Ðỗ Tướng công, ở về phía Bắc kinh thành, Nam Trân tiểu thư tựa bao lan nhà thủy toạ, đang như chìm đắm trong sự mơ màng.
Nàng vẫn đẹp lỗng lẫy như xưa, nhưng màu da xanh lướt; hai quần mắt tím lại tỏ ra rằng tiểu thư không ngủ và thường hay khóc âm thầm; cặp môi son nhạt vẫn gượng một nũ cười chua chát. Hơi thở đứt khúc và nặng nhọc làm chiếc vòng ngọc rung rinh.
Nàng lặng ngắm mặt hồ lộn bóng mây ảm đạm. Thỉnh thoảng, một tầu lá vàng rụng xuống, mấy đợt sóng tròn nổi gợn, đuổi nhau rồi tan đi…
Từ sáng sớm, tin quân Chiêm Thành ra đánh khiến như thế bồi hồi lo sợ. Nàng lo rằng trong cuộc tranh hùng kia, sự thắng về bên nào cũng đau khổ cho nàng vô hạn. Vì, nếu một bên thắng lợi tất bên kia phải bại vong. Kẻ bại vong sẽ là cha hay chồng? Dù là ai nữa thì lòng nàng cũng phải đeo thêm một mối hận trường. Than ôi! Lợi danh là cái gì mà vì nó loài người tự thiên vạn cổ nỡ thù hằn chém giết nhau để cho những trái tim vô tội phải héo hon tê tái?
Tiếng nhạn bay qua. Nam Trân ngẩng đầu nhìn theo, vơ vẩn. nàng thở dài, cả linh hồn như muốn bay cao, bay đến nơi chân mây mặt sóng để kêu gào nhữngnỗi đau khổ hoạ may có giảm bớt được sự oán thù đang làm cho hai quân hằn học đâm bắn nhau không chút thương tâm.
Nữ nhạc sư rón rén lại gần. Nam Trân ngoảnh nhìn, ứa nước mắt. nàng khẽ cất tiếng thở than:
- Già ạ, tôi lo quá, mà không biết làm thế nào được. Bên tình bên hiếu, bên nào cũng nặng như núi non. Tôi không ngờ Tạo hoá lại dành phần cho tôi những sự oan trái như thế. Trận này không biết kết liễu ra sao? Kết liễu ra sao cũng là một sự tôi không có can đảm chờ mong…
Nam Trân gục đầu thổn thức. Nữ nhạc sư cũng gạt thầm hai giọt lệ khan nguồn.
Nàng nhớ lại cái đêm hôm ấy, cái đêm lệch đất nghiêng trời, cái đêm mà Bồng Nga đã bị thần chết nắm hụt tà áo chiến. Trong lúc gian nguy, nàng đã nói cùng chàng một câu đến nay nàng vẫn chưa quên: “Nếu chàng có mệnh nào, em cũng không sống nữa”. Phải, trong trận này, nếu Bồng Nga bị giết thì Nam Trân sẽ không thể sao sống được. nếu nàng sẽ mất hi vọng tương lai, nếu trái tim nàng sẽ trở nên cái mả chôn vùi một tấm hình đã chết thì đối với nàng, cuộc đời còn có vui gì? Nhưng, trái lại, nếu Bồng Nga được toàn thắng, nếu chàng thu lại được sự tự do cho Tổ quốc chàng để đến nổi phụ thân nàng phải thân vùi sóng mặn thì mẹ già nàng sẽ đau khổ, nàng sẽ phải thù oán chàng cho tới ngày nhắm mắt!
Nam Trân ngẩn đầu, nhìn trời quan bằng đôi mắt ai oán và rên một tiếng não nùng:
- Trừ phi hai nước hoà nhau!…
Ðáp lại nhời ước mong không thể thực hiện được của Nam Trân, tiếng reo hò bỗng từ xa xa ngoài phố đưa lại.
Nam Trân đứng phắt dậy, mặt tái mét, lắng nghe.
Tiếng reo vẫn như tiếng sóng cồn.
Nàng giục nữ nhạc sư:
- Già chạy ra cổng xem cái gì thế. Mau lên!
Rồi, như không thể gượng được nữa, Nam Trân lại ngồi phịch xuống ghế, mắt giương to, môi hé ở, hai bàn tay bíu chặt lấy bao lan, chờ đợi.
Nàng chờ đợi như thế không biết từ bao lâu. Tiếng người lão phụ Chiêm Thành khiến nàng như tỉnh giấc mơ:
- Tiểu thư ơi, xong cả rồi!…
Nàng rền rĩ:
- Xong cái gì mới được chứ?
- Ðỗ tướng công…
Nàng rú lên và đứng dậy:
- Cha tôi? … Làm sao?
- Tướng công nhà đại thắng, đang kéo quân về triều.
Nam Trân để một bàn tay lên ngực:
- A, cha tôi thắng trận?
- Bẩm vâng, tướng công nhà đại thắng, còn Hoàng tử Chế Bồng Nga…
nàng nói theo như cái máy:
- Ừ, còn Hoàng tử Chế Bồng Nga…
Nữ nhạc sư ôm mặt khóc:
- Có lẽ tử trận rồi!
- Chàng tử trận rồi? Già nghe người ta nói vậy sao?
- Bẩm không, nhưng có thể như thế lắm chứ!
Như người gần chết ngụp còn cố víu lấy một vật nổi, Nam Trân cãi:
- Không có lẽ. Cha tôi chỉ thắng trận thôi mà!… Quân Chiêm Thành tuy thua mà Hoàng tử Chế Bồng Nga có thể không việc gì.
Nàng tuy nói vậy mà thực ra tâm thần đã rối loạn lắm. loạng choạng như người say rượu, Nam Trân gượng bước vào khuê phòng. Số phận nàng, cái số phận thảm thê bi đát của nàng thế là chín mươi chín phần trăm đã quyết định đúng như sự bồi hồi lo sợ của nàng từ sáng sớm.
<< Lùi - Tiếp theo

HOMECHAT
1 | 1 | 200
© Copyright WAPVN.US
Powered by XtGem.Com