Chỉ mục bài viết |
---|
Hiệp Sĩ Sắt |
Trang 2 |
Trang 3 |
Trang 4 |
Trang 5 |
Trang 6 |
Tất cả các trang |
Chương 16
Mike, anh trông... anh trông... - Carly lắc đầu. - Nụ cười của nó ngoác ra hết cỡ. - Anh trông thật kinh dị! Tôi nhấc bỏ chiếc mũ sắt. Không thể dừng được. Tôi cũng phá lên cười. - Trông anh kinh dị đúng không? - Tôi huơ thanh kiếm trên đầu. Tôi cười. - Trông em ban nãy cũng khá kinh dị đấy. - Tôi thú nhận. - Sao em lại chui vào bộ giáp đó? - Em định làm trò trêu anh. - Nó thú nhận. - Nhưng khi nghe thấy chú Spellman... e hèm. Mardren... e hèm... dù ông ta là ai đi nữa... nghe ông ta nói! Em biết bố đi vắng. Em không còn cơ hội lựa chọn nào khác. Không đời nào em để lão biến anh thành con chuột. ý em là chuyện gì xảy ra nếu mèo ăn thịt anh? Điều tệ hại đó làm em ốm nặng! - Cám ơn nhiều! - Tôi quá mệt mỏi để có thể nghĩ ra cái gì đó buồn cười nói với em tôi. Tôi sẽ gặp nó sau. Sau vài tiếng ngủ đã. Tôi ngáp và vứt thanh gươm xuống đất. Ngay sau động tác của tôi, toàn bộ phần còn lại của bộ áo giáp vàng tuột ra. Từng mảnh rơi loảng xoảng xuống sàn. Tôi thở dài và so vai. Tôi đã không nhận ra bộ áo giáp nặng đến thế nào. - Chậc, chẳng dễ làm hiệp sĩ trong một áo giáp tỏa sáng! Tôi thả cái rầm xuống sàn. Ngay cạnh đống giáp của ngài Thomas. Giờ bố sẽ phải ráp lại tất cả chúng thành bộ. Tôi hích một chiếc giày của ngài Thomas bằng đầu kiếm của tôi. Tôi đẩy một cái găng tay ra. Tôi đặt thanh gươm vàng xuống sàn, giữa tôi và đống giáp của ngài Thomas. - Anh cảm thấy như vừa chạy mấy dặm. - Tôi nói với một cái ngáp rõ to. - Anh không tin rằng anh... Có gì đó chuyển động cạnh tôi. Lời nói tắc nghẹn trong cuống họng tôi. Tôi nghe thấy tiếng Carly hét lên nghèn nghẹn, nhưng tôi không dám quay lại phía nó. Mắt tôi dán chặt vào chiếc găng tay của ngài Thomas. Chiếc găng tay tự mình trượt ra khỏi đống giáp và chụp lấy thanh gươm. Những ngón tay sắt nắm lại. Chúng xiết chặt quanh đốc thanh gươm vàng. - Oái! - Tôi vùng ra khỏi chỗ đứng. Tôi nhón chân. Với chiếc găng tay nắm chặt, thanh kiếm bay lên trong không khí. Tôi nghe thấy một tiếng rên trầm. Œm thanh làm tôi dựng tóc gáy. Tiếng rên phát ra trầm và nghe rất xa xăm. Nhưng thoáng chốc nó to dần lên. Và gần hơn. Và bung ra quanh chúng tôi. Thanh kiếm chỉ thẳng vào bộ phận giáp bảo vệ chân ngài Thomas. Với tiếng ù ù, chúng dựng đứng lên trên sàn. Chúng trôi đến chỗ thanh kiếm và chiếc găng tay. Chúng dừng ngay tại chỗ mà lý ra phải có chân của ngài hiệp sĩ. Tiếp theo, thanh kiếm chỉ vào đôi ủng sắt. - Mike! - Ngón tay Carly bấu vào cánh tay tôi. - Mike, anh làm gì đi chứ! šng ta đang quay trở lại bắt chúng ta! Đúng thế! Tôi phải làm cái gì đó. Thật nhanh. Tôi lao xuống chụp đôi ủng. Ngay khi chạm vào đôi ủng thép, tôi hét lên và rụt ngay tay lại. Bộ áo giáp băng giá làm tay tôi buốt lạnh. Tôi xoay tay cho nóng lên. Tôi thấy đôi ủng đang lạch cạch chạy xa. Lạch cạch đập xuống sàn, chúng khớp ngay vào dưới chỗ giáp bảo vệ chân. Tiếng rên vang lên to hơn. Làm tai tôi đau nhói. Miếng thép hộ tâm bay trong không khí. Nó dừng lại ngay chỗ trên phần giáp bảo vệ chân. Đôi tay đến tiếp sau. Với một tiếng kịch khô khốc, nó khớp ngay vào chỗ khớp nối giữa kính hộ tâm và vai. Cái găng tay còn lại bay đến chỗ cánh tay không còn bàn tay. Tôi đờ người ra. Còn tệ hơn cả hóa đá. Tôi có thể thấy mạch máu mình đập trên thái dương như thế nào. Tôi cảm thấy đầu mình sắp nổ tung. Carly và tôi nhìn chăm chăm ngài Thomas. šng ta đứng trước mặt chúng tôi thành một khối. Tất cả trừ cái đầu. Với một tiếng huýt gió lanh lảnh làm lông tay tôi dựng ngược cả lên, thanh kiếm quay một vòng chỉ ngay vào cái mũ sắt của ngài Thomas. Với tiếng động rền rĩ đáp lại từ bên trong, chiếc mũ từ từ bay lên khỏi sàn. Chiếc mũ sắt trôi qua trước mặt chúng tôi. Không khí xung quanh lạnh buốt khi nó bay qua. Cái mũ lướt nhẹ tới phần còn lại của bộ giáp. Với một tiếng kịch, nó đã cố định vào chỗ của nó.
Ngay sau khi hoàn thành, ngọn lửa đằng sau mặt nạ lại hồi sinh. Đôi mắt ngài Thomas nhấp nháy. Chúng phát sáng. Không giống như những tia sáng màu tím ma quái của Mardren. Đỏ. Rực máu. Ngài Thomas không nói một lời nào. ông ta nâng kiếm. ông ta ấn mũi kiếm vào ngực tôi.
Chương 17
Trượt dần xuống sườn tôi. Chúng tôi đang sắp bị chẻ từng xương sườn. Tôi quan sát ngọn lửa xấu xí trong hai hố mắt đang nhấp nháy của ngài Thomas. šng ta bước lại gần tôi và tôi cảm thấy mũi kiếm đâm thủng chiếc áo phông của tôi. Tôi nín thở và chờ đợi thanh kiếm đâm suốt ngực tôi. Ngài hiệp sĩ quay đầu. šng ta nhìn vết chất nhớt màu tím hôi thối. Rồi ông ta quay lại và nhìn tôi. - Ai đã tiêu diệt tên Mardren? - Câu hỏi của ông ta vang lên từ bên trong bộ áo giáp. Tôi cố gắng trả lời ông ta. Nhưng tất cả những gì thoát ra chỉ là một mớ âm thanh lắp bắp, tắc nghẹn. Carly đẩy tôi tới trước. - Mike đã làm đấy. - Nó nói. - Anh ấy đã biến lời thần chú của tên phù thủy vào chính hắn. Ngài hiệp sĩ không nhúc nhích. Tôi có thể cảm thấy ánh nhìn rừng rực của ông ta từ bên trong. - Có thật không? - šng ta hỏi. - Vâng. - Tôi lắp bắp. - Tôi không có nhiều cơ hội. Trước tiên lão ta muốn biến tôi thành một con chuột sau đó lão bắn những tia sáng tím vào người tôi. Nhưng tôi đánh bật lại phía lão. Bằng cái này. Tôi chỉ vào thanh kiếm. Tay tôi vẫy vẫy loạn cả lên. - Khi những tia sáng chạm vào người Mardren, lão ta bị bao phủ bởi một làn khói tím. Sau đó lão bị biến thành một con ốc sên. Một con ốc to, nhớt màu tím. - Một con ốc sên! - Ngài Thomas cười phá lên.
Điệu cười của ông ta có âm thanh kim loại vang khắp căn phòng. - Một con ốc to, nhớt màu tím! Phù hợp làm sao cho kẻ độc ác! šng ta cười và cười, và ánh lửa đỏ rừng rực bên trong dịu xuống tỏa sáng ấm áp. Đột nhiên ông ta không còn vẻ đáng sợ nữa. Không có vẻ đáng sợ tý nào cả. Ngài Thomas quì một gối. šng cúi đầu. - Vậy thì tốt, thưa ngài, tôi nợ ngài sự cám ơn của tôi. - Cái gì? - Tôi nhìn xuống cái mũ sắt đang tỏa sáng của ông ta. šng ta vẫn cầm kiếm nhưng giờ nó nằm trên sàn. - Đây có phải trò đùa không? ý ông là ông sẽ chẻ tôi thành từng mảnh chứ? Ngài Thomas lắc đầu. - Ngài hãy tha thứ cho tôi. Khi tôi nhìn thấy ngài với miếng đá, tôi đã nghĩ ngài là Mardren. Tôi đã tưởng tên phù thủy độc ác đó đã biến thành một cậu bé để đánh lừa tôi. Giờ tôi biết tôi lầm. Ngài không thuộc hàng những tên thầy pháp tội lỗi đó. - Ngài hiệp sĩ nhìn xung quanh bảo tàng. - Tất cả các ngài ở đây, các ngài không bao giờ là kẻ thù của tôi cả. Các ngài luôn là bạn của tôi. - Tôi ư? - Tôi chỉ vào mình. Một nụ cười nở trên môi tôi. - Tôi là bạn của ngài? - Đúng vậy. - Ngài Thomas rùng mình đứng dậy. Bố tôi đã dùng rất nhiều dầu bôi cho hiệp sĩ sắt nhưng bộ giáp của ông ta vẫn còn khá nhiều gỉ và bụi. šng ta cọt kẹt và rung rinh. Tôi chìa tay nâng ông ta dậy. Lần này khi tay tôi chạm vào mặt kim loại nó không làm tay tôi đau thấu xương nữa. - Tôi biết câu chuyện mà Mardren đã nói với cậu. - Ngài hiệp sĩ nói sau khi đã đứng lên.
- Hắn ta nói tôi là quỉ sứ. Tôi nói đúng không? Tôi gật đầu. - Mardren là một kẻ vô lại. Một tạo vật kinh tởm và đáng ghét. - Ngài Thomas ngửng đầu lên. šng giữ đầu ngửng cao. - Tôi chưa bao giờ phạm tội cả. Mardren là tên ác quỉ. Nhiều trăm năm trước đây tôi yêu cô con gái xinh đẹp của hắn. Hắn không cho phép chúng tôi cưới nhau. Hắn muốn con gái hắn phải cưới một người chồng giàu hơn, quyền thế hơn tôi. Hắn đặt một lời nguyền vào tôi, giam cầm tôi mãi mãi trong bộ áo giáp của tôi. Tôi chỉ được giải thoát khi nào Mardren bị đánh bại. Và chỉ có một thứ có thể đánh bại hắn - thanh kiếm vàng của tôi. Ngài Thomas đi tới chỗ vệt nước màu tím. šng lấy một bên chân đi ủng sờ vào. - Nhưng Mardren đã cầm tù thanh kiếm của tôi trong viên cẩm thạch ma thuật của hắn. - šng nói. - Cho dù tôi có giữ viên ngọc quý đó, tôi cũng không thể sử dụng thanh kiếm được. Tôi không bao giờ lấy được thanh kiếm bên trong. Không có quyền năng của nó, tôi ngày càng yếu đi. Tôi biết là tôi chẳng bao giờ có thể đánh bại tên phù thủy. Nhưng cậu đã làm điều đó cho tôi, Mike. Ngài Thomas lại cười. Tiếng cười làm tôi cảm thấy ấm áp. Cái cách mà bạn cười với bè bạn. - Bởi lòng dũng cảm của cậu, cuối cùng tôi cũng được giải thoát khỏi bộ giáp này, nơi đã từng là nhà tù và cái mồ của tôi. Nhưng trước tiên... Ngài Thomas chỉ mũi kiếm hướng vào tôi. šng vẫy tôi lại gần. - Lại đây cậu bé. Và quỳ xuống. - Em không biết, Mike... -
Carly chộp lấy măng sét tay áo tôi. Tôi biết nó vẫn không chắc là tôi tin tưởng ông ta. Nhưng tôi thật sự tin tưởng ông ta. Tôi có cảm giác là tôi biết đích xác ngài Thomas muốn làm gì. Ngực tôi rộn lên tự hào. Tôi tới chỗ hiệp sĩ. Tôi quì trước mặt ông ta. Ngài Thomas nâng thanh kiếm lên. šng lại hạ xuống đặt vào vai phải tôi trước, sau đó là vai trái tôi. - Tôi, Thomas Barlayne, phong tước cho ngài Michael của... của... - Ngài Thomas hắng giọng cố tìm ra một danh hiệu xứng đáng. - Thưa ngài Michael của Bảo tàng Huyền sử ạ? - Tôi gợi ý. - Nói hay lắm! - Ngài Thomas gật gù. - Tôi phong tước danh hiệp sĩ cho ngài Michael của Bảo tàng Huyền sử. Ngài Thomas lùi lại. šng cầm thanh gươm trước ngực bằng cả hai tay. šng liếc Carly. šng nhìn tôi. - Tôi sẽ luôn nhớ các bạn, bạn của tôi. - šng nói. - Giờ tôi có thể nghỉ được rồi. Một đám sương mù màu xanh bốc xung quanh ngài Thomas. Trông nó không hề giống đám khói tím bao quanh Mardren. Đây là đám mây nhẹ. Nó phủ lên ngài Thomas như một chiếc chăn mỏng vậy. Tôi nghe thấy tiếng ông thở dài. Và khi đám mây tan đi, ngài Thomas đã biến mất.
Chương kết
Câu chuyện như vậy đấy. Con rất xin lỗi bố. Con biết là bố muốn có một bộ áo giáp bị ma ám như thế nào. Con không định đuổi con ma đi. Nó tự xảy ra như thế. - Không sao đâu Mike. - Bố xoa đầu tôi. - Bố hiểu những gì đã xảy ra. Chắc là con đã rất dũng cảm. Bố đặt một tay lên vai tôi. Carly đang đứng cách đó không xa. ông kéo luôn cả nó vào. - Cả con nữa. - ông nói thêm, cười vang. - Thử nghĩ xem, suốt thời gian vừa rồi chúng ta có một lão phù thủy trong bảo tàng mà chúng ta không hề biết. Carly co người lại. - ông ta chẳng phải thầy phù thủy tốt tý nào. - Chắc chắn thế. - Tôi cảm thấy cũng muốn rùng mình. Nhưng tôi chắc chắn là ngài hiệp sĩ Michael của Bảo tàng Huyền sử sẽ không bao giờ rùng mình trước đám đông. Bố cười. - Đợi đến khi bố nói chuyện với bác Basil. Bác ấy là người đã khơi mào tất cả chuyện này. Nếu bác ấy không mua bộ áo giáp... chắc mọi chuyện đã khác.
Lời bạt của nhà văn Lê Văn Thảo:
"Hiệp sĩ sắt" rất hợp với thiếu nhi Chuyện kể về bảo tàng Huyền sử - một kho đồ cũ những trang phục áo giáp - qua trí tưởng tượng của một đứa trẻ mười hai tuổi biến thành hiệp sĩ thời Trung Cổ với những hành động kỳ dị, ma quái. Những ngày tiếp sau đó, theo đà của trí tưởng tượng xô đẩy, cậu bé cùng cô em gái, người cha và người chú đã trải qua không biết bao nhiêu những tình huống, những hành động lạ lùng, rùng rợn và dĩ nhiên cũng hết sức hồi hộp, thú vị. Cũng như các tập truyện kỳ bí khác của R. L. Stine mà cách nay ít lâu đã được Nhà xuất bản Kim Đồng ấn hành và tôi đã đọc. "Hiệp sĩ sắt" được viết với một giọng văn rất hoạt, lời văn ngắn gọn, súc tích. Nhiều hình ảnh, nhiều hành động dồn dập nối tiếp nhau qua nhiều chương, đoạn thật hấp dẫn, rất hợp với tâm lý thích phiêu lưu mạo hiểm của thiếu nhi. R. L. Stine tỏ ra rất khéo léo trong việc kết hợp trí tưởng tượng bay bổng với tư duy logic khoa học. Những hành động ma quái, khó hiểu của các nhân vật trong truyện bao giờ cũng được lý giải, cắt nghĩa một cách rất khoa học sau đó. Nội dung truyện khá tốt, kích thích trí tưởng tượng phong phú của trẻ em, đề cao lòng quả cảm, ý chí khát khao vươn tới những hành động xả thân vì người khác. Thiết nghĩ những tác phẩm văn học giải trí thuộc loại chuyện ma quái, chuyện kỳ bí, hoang đường... luôn rất cần cho việc mở rộng biên độ và làm phong phú thêm trí tưởng tượng của người đọc đặc biệt là độc giả lứa tuổi thiếu nhi. Thông qua những câu chuyện như "Hiệp sĩ sắt", các em còn có dịp bổ sung thêm sự hiểu biết về nhiều mặt như truyền thống, lễ hội, phong tục văn hóa của các nước...