watch sexy videos at nza-vids!
WAPVN.US
18:05:4509/11/2025
Kho tàng truyện > Truyện Dài > NƯỚC NGOÀI > Hiệp Sĩ Sắt - Trang 2
Chỉ mục bài viết
Hiệp Sĩ Sắt
Trang 2
Trang 3
Trang 4
Trang 5
Trang 6
Tất cả các trang
Trang 2 trong tổng số 6
Chương 4

Carly! Điên à! Cô em điên rồ của tôi đang đứng ở giữa bếp với cái chổi trong tay. Nó cầm cán dỗ xuống sàn. Tôi lườm nó. - Đang làm gì thế? Tôi cố hạ giọng xuống. Tôi không muốn đánh thức bố dậy. Carly gập người lại vì cười. Nó chỉ vào mặt tôi. - Xem kìa, viên tuần cảnh ngốc nghếch. Ra ngoài săn ma cơ đấy. Carly còn cười thêm một lúc nữa. Có lẽ nó sẽ cười đứt ruột vì cái trò đùa ngu ngốc của nó. - ừ. Chậc, chỉ có một con bé ngố giữa đêm cầm chổi gõ xuống sàn thôi. - Tôi nói. Tôi giơ viên cẩm thạch lên. Giờ tiếng thùm thụp cũng đã hết, nhịp khói quay cũng dừng lại. Tôi nắm tay lại. - Mày thật là may mắn vì bố không thức dậy. - Tôi bảo. - Chắc chắn là bố nghĩ rằng bọn ma đến. Bố đã rất phấn khích. Mày có tưởng tượng được rằng bố sẽ cảm thấy thế nào nếu bố phát hiện ra đấy chỉ là mày? Trong chốc lát, trông Carly thật sự hối lỗi. Nó hạ cái chổi xuống. - Em không nghĩ ra điều đó. - Nó nói. - Em chỉ muốn dọa anh. - Chậc, mày thì chẳng nghĩ đâu. - Tôi khoanh tay trước ngực. Tôi cố nhìn nó theo cái cách mà bố vẫn hay nhìn chúng tôi khi ông giận dữ hay thất vọng. - Mày chỉ gây rắc rối, vậy thôi. Tôi chột dạ nghĩ lẽ ra tôi nên xem mình là người may mắn. Cuối cùng tôi cũng chứng kiến Carly trông có vẻ hối lỗi. Lẽ ra tôi phải biết rằng điều đó chẳng bao giờ xảy ra lần nữa. - Mikey, anh làm sao thế? Anh sợ cái ông hiệp sĩ to lớn và tội lỗi dưới này hả? - Xem đứa nào đang nói kìa. Em chính là đứa cho rằng nó đã chộp được em. - Tôi nhắc nó. - ši... ši! Cứu em! Cứu con! - Tôi nhại lại cái giọng kim thanh thanh của lũ con gái. - Hừm, bây giờ em không sợ nữa. -

Nó đáp lại. Nó vắt mái tóc qua một bên vai. - Anh chính là người tin vào bộ áo giáp bị ma ám. - Chậc, ai mà biết được truyền thuyết có đúng hay không? - Tôi hỏi lại nó. - Thế có muốn gặp hồn ma của một trong những hiệp sĩ tội lỗi nhất từng được biết đến hay không? - ši thôi nào. - Carly nói. - Anh không tin vào tất cả những thứ vớ vẩn ấy chứ? ý em là anh không cho rằng bộ áo giáp bị ma ám có thể đi lại hoặc làm cái gì đấy, đúng không? - Chỉ có một cách tìm ra câu trả lời thôi. Carly giả vờ như không thèm quan tâm đến bộ áo giáp bị ma ám và lời nguyền. Nhưng tôi dám chắc rằng từ sâu thẳm trong lòng, nó đang sợ. Nhưng tôi thì không. - Đi nào. - Tôi chộp lấy tay nó và kéo vào trong bếp. - Đi kiểm tra nào. Khi chúng tôi ra khỏi bếp và rẽ xuống phòng sảnh tối tăm, tôi lại bắt đầu có cảm giác rờn rợn. Không phải là tôi nhát chết hay đại loại như thế mà thực ra Bảo tàng Huyền sử bản thân nó đã rất rùng rợn. Đặc biệt vào ban đêm. Trong ánh trăng mờ xuyên qua cửa sổ, hai cái bóng của anh em tôi xoắn vào nhau biến dạng. Và những thứ xung quanh mà thường thường bạn không để ý như cái đèn hoặc chậu cây, trong bóng đêm trông chúng hoàn toàn khác - dường như chúng đang vươn ra chộp lấy bạn. Tôi nghe thấy tiếng cạch, cạch, cạch. Nghe như tiếng ngón tay gõ nhịp vào bảng đen vậy. Nó làm tôi sởn da gà. Tôi dừng phắt lại. Tiếng động cũng im bặt. Chỉ là cái sàn mà thôi. Tôi thở dài. Mình phải nhận ra điều đó mới phải. Mọi thứ quanh cái bảo tàng này đều có thể kêu lạch cạch. Đó là một phần tạo ra sự hấp dẫn cho ngôi nhà cổ này. Chỉ trừ buổi đêm. Khi bạn rón rén đi xuyên qua mọi chỗ, một mình với đứa em gái ngốc nghếch. Và bạn lại đang điều tra bộ áo giáp bị ma ám. Chúng tôi tới phòng ăn, nơi toàn bộ sưu tập quan tài của bố đã được trưng bày hoàn chỉnh. šng muốn gọi chỗ này là Trung tâm quan tài. šng cho rằng nó rất vui đấy chứ. Ban ngày thì đó là chỗ rất tuyệt để chơi trò trốn tìm. Nhưng đêm đến thì... Tôi nghe thấy tiếng nấc. Sau đó tôi bỗng nhận ra chính mình vừa nấc. Tôi liếc sang Carly, chuẩn bị đón nhận lời chế giễu của nó. Nhưng thật ngạc nhiên, chẳng thấy nó thốt lên một lời. Tôi đoán là căn phòng cũng làm nó sợ. Nó tóm chặt tay tôi, chân bước đi dò dẫm. Tôi kéo nó vào trong phòng. Tất cả các cỗ quan tài đã đóng. Chú Spellman luôn đóng chúng lại trước khi chú về nhà vào buổi tối. Nhưng có vấn đề gì cơ chứ? Cả hai anh em đều biết rõ từng cỗ quan tài và những gì ở trong đó. Cỗ quan tài bên cạnh chúng tôi là xác ác quỉ hút máu Dracula làm bằng sáp. Với cọc sắt cắm xuyên tim. Cỗ quan tài bên phải cũng có một xác ướp bằng sáp bên trong. Đặc biệt, trên mặt xác ướp này có một cái gương. Và khi bạn cúi xuống cỗ quan tài nhìn vào bên trong... Một cảm giác rờn rợn lại bò ngược sống lưng tôi, lên cả vai. Tôi bước chậm lại. - Anh không sợ đấy chứ, Mikey? - Lần này Carly không hề trêu tôi. Tôi có thể nói rằng nó đang hy vọng tôi nói không. - Đừng hòng. - Mình có lên gân quá không nhỉ? Tôi cố giữ giọng bình tĩnh. - Chẳng có gì phải sợ cả... - Oái! Tôi buột miệng kêu đau. Carly bấu chặt vào tay tôi. - Mike? Cái gì? Cái gì thế? - Anh phang gối vào gờ quan tài. - Tôi xuýt xoa xoa chân. - Đau quá. - Đừng có kêu.

- Nó thì thầm. - Anh sẽ đánh thức bố dậy mất. - Em đừng chết nhát thế. - Em ư? Em chả sợ gì cả. - Nó nói. - Trừ bộ giáp bị quỉ ám ra. - Tôi nhắc nó. Tôi đi tiếp, nhưng Carly vẫn đứng nguyên tại chỗ. Tôi liếc ra sau nhìn nó. Nó như đóng băng tại chỗ. Nó nhìn chăm chăm vào đêm tối, ngón tay xoắn mấy lọn tóc. - Có lẽ chẳng phải ý hay đâu anh ạ. ý em là... - Carly nói giọng run run. - Ngộ nhỡ có con ma thật thì sao? Có lẽ anh em mình cho nó vài đêm để nghỉ ngơi và làm quen với chỗ mới. Tôi không buồn trả lời. Chủ yếu là vì tôi đang hy vọng có một con ma. Và lời nguyền. Tôi muốn người người đổ đến xem ngài Thomas dù từ xa hàng dặm thế là nhà chúng tôi sẽ kiếm nhiều triệu đôla và yên trí sống trong bảo tàng mãi mãi. Cuối cùng hai anh em cũng đi qua phòng quan tài và vào phòng khách. Cho dù bố đã mất cả buổi chiều làm đống xác ướp trông bụi bặm thì bản thân bụi cũng đã bám đầy mọi nơi. Những đám bụi quẩn lên trên mặt sàn và bay vật vờ theo mỗi bước chân chúng tôi. Đó đúng là điều bố thích. Bụi bặm và mốc meo. Với mạng nhện giăng đầy tường, những băng treo khẩu hiệu ma quỉ.

Trong lúc hai anh em đang rón rén đi ngang qua sàn, đôi giày cao su của chúng tôi phát ra tiếng kêu cọt kẹt. Tiếng động mà một xác ướp cũng có thể tạo ra nếu nó đi ngang qua sàn. Chú Spellman luôn luôn đóng các cỗ quan tài vào buổi tối. Những lũ xác ướp thì luôn sẵn sàng phục vụ công việc kinh doanh. Trong góc kia, khuất góc nhìn của tôi là xác ướp ưa thích của bố tôi. Tên nó là Charlie. Charlie đứng rất nghiêm chỉnh trong hòm của nó. Đôi tay cứng quèo của nó vươn ra phía trước. Cặp mắt lõm sâu vào nhìn thẳng vào bóng đêm. Thẳng vào chúng tôi. Tôi thở hắt ra và cố che lấp bằng tiếng ho. - Đua phần đường còn lại chứ! - Tôi buông tay Carly. Lao vù tới phòng khách. Bố dựng bộ áo giáp trên giá gỗ ngay bên trong cửa ra vào. Tôi bỏ xa Carly, tới gần cửa tôi dừng lại đợi nó. Cuối cùng nó cũng bắt kịp. Tôi cười. - Chậm như sên! Carly không trả lời. Nó nhìn qua vai tôi. Mồm há hốc. Tay chỉ trỏ. Tôi nhìn qua cửa và - chẳng thấy gì cả. Khoảng không trống rỗng. Bộ áo giáp đã biến mất.

 

 

Chương 5

- Mike! - Giọng Carly hoảng hốt. - Mike, ông ta đâu rồi? Ngài hiệp sĩ đâu rồi? šng ta đã hoàn toàn biến mất. Tất cả những gì còn lại là chiếc giá gỗ. - Em có biết điều này là như thế nào không? - Tôi hỏi Carly. - Aa. - Carly thở gấp. - Bộ áo giáp đã tự đi. Nó bị ma ám. - Đúng thế! Câu chuyện đã kể là đúng! - Tôi thầm thì. - Hồn ma ngài Thomas ở trong bộ giáp đó. Hắn có thể chuyển động! Hắn đi được! - Hắn có thể ở bất cứ đâu! - Carly khàn giọng như một điềm gở - Hắn có thể trốn ở tầng hầm. Cũng có thể hắn đang trên đường lên lầu. - Hắn có thể ở ngay trong phòng này. Trốn trong bóng tối. Tôi căng mắt quét một lượt trong bóng tối. - Anh không nghĩ vậy. - Tôi bảo em gái. - Hắn khá là lớn. Anh nghĩ là bọn mình có thể nhận ra hắn. Đi tìm nào. - Có lẽ hắn sẽ tự quay lại. - Carly đáp lại giọng sợ sệt. - Như con Salem vẫn làm mỗi khi nó trốn ra khỏi nhà đi chơi vào ban đêm. - Carly, tỉnh ra đi nào. Bọn mình đang nói chuyện về lũ ma, nhớ chứ? Tôi chộp lấy bàn tay đang cuộn đầy tóc của nó và kéo nó trở lại đường chúng tôi đã đi ban nãy. Hai đứa đều biết rằng ngài Thomas không có trong phòng xác ướp. šng ta cũng không ở trong phòng quan tài. Trong bóng tối lúc ở trong bếp, tôi không quan sát được kỹ lắm nhưng tôi chắc rằng hắn cũng không ở trong đó. -

Đi kiểm tra phòng sáp đi. - Không đời nào! - Carly ghét phòng sáp. Nó nhắm nghiền mắt lại. - Đi nơi nào cũng được trừ phòng sáp ra! - Được thôi. - Tôi dừng lại và nghĩ xem con ma có thể luẩn quẩn nơi đâu. Nhà kính thì sao? Trước khi Carly kịp nghĩ ra vài cớ thoái thác vớ vẩn gì đấy, tôi đã lôi tuột nó ra phía sau nhà. Khi chúng tôi mới dọn đến ngôi nhà trên phố Fear này, tôi phải mất rất nhiều thời gian tìm hiểu xem nhà kính là gì. Cuối cùng bố giải thích rằng nó là một dạng nhà kính trồng cây xanh. Đó là một căn phòng cực to, trống rỗng hình ống cỡ một sân băng với nóc và tường một bên làm bằng kính. Người chủ cũ của tòa nhà thường trồng cây cối trong đó, thậm chí cả trong mùa đông. Bố khó có thể sử dụng cho việc trưng bày bảo tàng. Nó quá to. Và lại cần sửa chữa nữa chứ. Chúng tôi đẩy cửa và bước vào bên trong. ánh trăng xanh kỳ bí rọi xuyên qua những bức tường kính và mái vòm. Hai đứa đi rón rén sát vào tường và nấp dưới bóng cây nhiệt đới bố trồng để sử dụng trong triển lãm. Tôi nhìn xuyên qua khe giữa những chiếc lá to mềm. Có gì đó phía trước đang nhấp nháy và lấp loáng. Như ánh trăng đang rọi vào cái giáp sắt vậy. Đưa ngón tay lên môi, tôi ra hiệu cho Carly giữ im lặng. Hai đứa nhón chân bước trong bóng tối sát cạnh nhau. Một cái mạng nhện vương vào mặt tôi. Tôi quờ tay phủi cái màng dính sang một bên. Và suýt ngạt thở. Ngài Thomas! šng ta đang ở đó. šng ta đang cưỡi con ngựa mô hình to bằng ngựa thật, ở ngay chính giữa nhà kính. Mái vòm kính uốn cong ngay trên đầu ông ta. Tôi nhắm mắt lại và mở choàng ra. Trong thoáng chốc tôi cảm thấy ông ta chuyển động. Tôi nhắm mắt lại lần nữa. Bước một bước lại gần hơn. - Quái lạ! - Giọng tôi vang vọng trong căn phòng to trống rỗng. Một chiếc thang cao đặt ngay cạnh con ngựa mô hình. Cái thang bố vẫn dùng để chuẩn bị cho triển lãm. - Thấy chưa? Mình chỉ sợ bóng sợ gió. - Tôi hiểu rằng chẳng cần phải thì thầm làm gì nữa. - Chắc bố và chú Spellman đã làm đấy. Chắc họ đã chuyển ngài hiệp sĩ vào đây trong lúc bọn mình học bài. Tôi để ý thấy họ cũng đã chuyển hầu hết số vũ khí thời trung cổ của bố vào đây. Gần như toàn bộ bộ sưu tập của bố. Khoảng một tá thương và giáo treo trên tường phía bên trái hiệp sĩ. Còn tường bên phải tôi thấy trưng bày những thanh gươm và khiên sắt lớn. Tôi liếc thấy bộ áo giáp giả của bố. Bố mua nó để trưng bày trong bảo tàng và nó có đầy đủ mọi chi tiết của một bộ áo giáp thật. Thậm chí đứng xa trông nó y như thật. Nhưng nếu đến gần tôi có thể nói với bạn rằng nó được làm từ loại thiếc mỏng và rẻ tiền. Tôi luôn thích bộ áo giáp giả đó. Nhưng bây giờ khi chúng tôi có bộ giáp thật, tôi chẳng còn thích nó như trước nữa. - Trông cứ như họ đã mang khá nhiều thứ vào trong này vậy. - Tôi nói. Carly chun mũi. - Vì sao nhỉ? - Vì sao à? - Lần đầu tiên tôi thấy Carly hỏi. - Có lẽ vì trong này có nhiều khoảng trống hơn. Sẽ có nhiều hơn cơ hội chiêm ngưỡng bộ áo giáp và tất cả các loại vũ khí ghê gớm mà một hiệp sĩ như ngài Thomas cần phải có để chiến đấu với kẻ thù của ông ta. Tôi nhìn ngài Thomas một lần nữa. - Trông ông ta thật dữ dằn, đúng không? - ừ, dữ dằn thật đấy. - Giọng Carly vang lên miễn cưỡng. Ngồi trên lưng ngựa, ngài Thomas có vẻ như đang sẵn sàng chiến đấu. šng ta cầm một thanh giáo dài trong tay. Tay kia quấn lấy cương ngựa, trên cánh tay đó là một tấm khiên. ánh trăng bàng bạc ma quái phản chiếu vào chiếc mũ sắt của ngài Thomas. Nó phản quang vào cây giáo của ông ta. Làm toàn thân bộ giáp phát ra thứ ánh sáng xanh mạnh. Phát ra từ bên trong. Đây là cảnh rùng rợn nhất tôi từng thấy trong suốt cuộc đời. Tôi muốn tới gần hết mức có thể. Thật, thật gần. Tôi bước lại gần ngài Thomas. - Mike, anh đang làm gì thế? Liếc qua vai tôi thấy Carly đang bước lùi lại. - Có lẽ bố sẽ không thích đâu nếu anh... - Bố không phiền đâu. ši, đúng thế, ông sẽ phiền, một giọng nói nhỏ trong tôi cất lên. šng sẽ rất phiền lòng. Nhà ngươi sẽ gặp rắc rối trong suốt cuộc đời còn lại của mình nếu ông bắt gặp nhà ngươi gây lộn xộn quanh bộ áo giáp. Nhưng mình có gây lộn xộn gì với bộ áo giáp đâu. Tôi trả lời giọng nói. Tôi chỉ muốn nhìn gần hơn. Chỉ nhìn lén chút xíu. Tôi phải biết thứ ánh sáng màu xanh đó ở đâu ra. Bố sẽ hiểu. - Nó thật sự tuyệt vời đúng không? Tôi không biết liệu Carly có trả lời tôi hay không. Tôi cũng chẳng nghe. Đột nhiên tôi chạm vào bộ giáp. Giờ đây, tôi đã đứng rất gần. Tôi cố vươn ra hết sức mình. Nhưng chẳng có tác dụng gì mấy. Ngài Thomas ở trên ngựa. Như tôi đã nói, tôi thuộc loại thấp. ồ, nhưng đó là lý do người ta dùng thang đúng không? Tôi nắm lấy thang và chuẩn bị trèo lên. - Mike, anh không định... Tôi lờ Carly. Tôi phớt tất cả mọi thứ. Tất cả trừ cái cảm giác kỳ lạ đang chạy trong tay tôi làm rần rật đầu ngón tay. Tôi trèo lên nấc thang trên cùng. Từ trên đó bộ áo giáp trông tuyệt hơn bao giờ hết. Tôi nín thở. Tôi xăm xoi những thiết kế trang trí trên tấm che ngực và mũ sắt. Thậm chí còn có một vài chỗ bị móp. Tôi đoán là ngài Thomas có những vết này sau các trận chiến. Tôi liếc cái tấm che mặt. Phần của bộ áo giáp có thể nâng lên để hiệp sĩ có thể ăn và nói. Tôi dòm cái khe phía trên tấm che mặt. Chỗ hiệp sĩ dùng để nhìn ra. Trông nó tối và trống rỗng. Tôi ngoặc một tay vào một bên thang. Sau đó vươn tay kia xa hết cỡ. Ngón tay tôi lướt trên mũ sắt của ngài Thomas. Cảm giác rần rật bây giờ còn mạnh hơn. - Thấy chưa. Chẳng có gì phải lo lắng cả. - Tôi liếc xuống.

Carly nhìn lên. Mắt em tôi liếc lòng vòng, mồm há ra. - Anh cá là anh có thể nhìn cả vào bên trong. Vươn ra khá xa. Tôi móc ngón tay vào phần cằm mũ sắt. Tôi kéo nó mở ra. Tấm che mặt kêu cót két. Không giống tiếng kêu cọt kẹt của sàn bảo tàng. Đây là tiếng kêu đầy thân thiện. Tiếng cọt kẹt làm xương tôi rung động. Làm răng tôi nhức nhối. Chiếc thang lắc lư, nghiêng ngả. Tôi vội giữ yên thân mình. Thậm chí trước khi nhận ra điều đó, tôi đã đứng đối mặt với chiếc mặt nạ. Không có gì để nhìn cả. Không có gì ngoài khoảng không đen ngòm. Đen hơn cả bóng đêm. Tôi rướn ra xa hơn và nhìn vào bên trong. Đen. Dày. Đặc quánh. Tôi chợt hít phải luồng hơi thối - một đống cái gì đó rất cũ quanh bộ áo giáp này. Thử xem, có thể là hàng thế kỷ. Tôi muốn lộn mửa. Tôi chợt nghe thấy tiếng hầm hừ. Như có ai đó đang hầm hừ ở cuối đường hầm. Œm thanh ngày càng to hơn. Đầy trong đầu tôi. Nó nhấn chìm tiếng ù ù do máu đang sôi trong tai tôi. Tôi hơi lùi lại và cảm thấy thang rung rinh dưới chân tôi. Toàn thân tôi nổi gai ốc. Có gì đó đang chuyển động. Bên trong chiếc mũ sắt. Có gì đó đang đến. Một cái bóng màu đen! Tiếng gầm gừ rít lên ngày một to. To hơn nữa. Bộ áo giáp run lên. Sau đó nó sốc mạnh. Cùng với tiếng thét kinh khủng rợn cả xương của tôi, cái bóng vọt ra khỏi bộ áo giáp. Tôi đi đứt thôi.

 

Chương 6

Cái bóng vọt ra khỏi bộ áo giáp đứng ngay trước mặt tôi. Với đôi mắt nhắm nghiền, tôi nghe thấy một âm thanh rùng rợn phát ra từ một đôi cánh thú đang vỗ quanh đầu và cổ tôi. Tôi đập loạn xạ trong không khí. Nó bay vòng vòng quanh đầu tôi và bổ nhào xuống tôi từ hướng khác. Tôi cố tránh. Nhưng đã quá muộn. Một con dơi to nhất, đen nhất và gớm guốc nhất tôi từng thấy lao thẳng vào mặt tôi. Tôi nhìn chằm chằm vào đôi mắt đỏ rực, cái mõm tởm lợm của con dơi đang há ra với những chiếc răng nanh nhọn hoắt. Tôi thấy bộ vuốt ghê gớm của nó đang sẵn sàng cắm phập vào tôi. Tôi vung tay lên che đầu khi con dơi bổ xuống tấn công tôi lần nữa. Đôi cánh to, ghê sợ của nó đập vào tai tôi. - Aa! - Tôi hét lên. Tôi mất thăng bằng và ngã xuống chiếc thang. Tôi rơi xuống sàn đánh uỵch một cái. Tôi cảm thấy mình như một con bọ lao sầm vào kính chắn gió xe ôtô. - Anh không sao chứ? - Tôi nhìn lên và thấy Carly đang đứng cạnh tôi. Nó chìa tay muốn kéo tôi đứng dậy. Hự lên một tiếng, tôi cố gượng đứng lên trên hai chân của mình. Tất cả xương của tôi như đóng thành một khúc vậy. Rất khó khăn. Một chiếc giày văng đâu mất, và chiếc áo ngủ thì quấn chặt lấy hai chân tôi. - Bay vui vẻ chứ? - Carly nhẹ nhàng hỏi. - Rất vui. - Tôi phủi bụi khỏi chỗ chiếc áo ngủ bị đập xuống đất. Tôi thấy chiếc giày bị mất của tôi nằm ngay cạnh ngựa của ngài Thomas. Tôi chộp lấy và xỏ ngay chân vào. - Con dơi ấy ít nhất phải nặng tới hai mươi cân. Cánh nó dang ra phải ngót một mét. Carly nhăn mặt. - Dơi á! Khiếp! Nó đâu rồi? Nó còn ở đây không? - Nó đưa tay che đầu và lom lom nhìn lên trần. - Anh không biết. - Tôi trả lời. - Nó vừa mới bay đi thôi. Carly lại liếc lên trần lần nữa. - Em không liên quan gì đến anh đâu nhé, em đi ngủ đây. - Đi đi. -

Tôi lùi lại cho nó đi. Tôi quan sát Carly rảo bước ra khỏi nhà kính. Nó biến vào trong bóng tối của phía kia căn phòng. Khoảng một phút sau tôi nghe thấy tiếng bước chân nó đi lên cầu thang. Tôi thở dài. Giờ đã quá muộn. Ngày mai tôi phải tới trường. Điều đầu tiên trong buổi sáng là tôi phải đọc bài báo cáo. Tôi hy vọng sẽ không ngủ gật trong lúc đọc bài đó. Thức dậy giữa đêm dường như là một sự lãng phí thời gian ghê gớm. Tôi có tìm thấy ma không? Không. Tất cả những gì tôi phát hiện ra là con em gái ngốc nghếch. Và một con dơi... Thật là thất vọng. Tôi quay ra cửa. Đôi giày của tôi kéo lê trên sàn. Nhưng đi được nửa căn phòng đột nhiên tôi thấy cái gì đó khác thường. Có cái gì đó đang chuyển động. ánh thép phản chiếu ánh trăng. Tôi dừng phắt lại và căng mắt nhìn xuyên qua bóng tối về phía bộ giáp. Có phải ngài Thomas đang nhìn hướng khác với hướng tôi nhìn ông ta ban nãy? Tôi lắc đầu. Dụi tay vào mắt. Không. Không thể thế được. Câu hỏi dồn dập trong đầu tôi. Người tôi lại run lên. Tôi quyết định biến khỏi nhà kính. Thật nhanh. Bước chân vội vã của tôi đập xuống gạch lát sàn.

Tim tôi đập thình thịch trong lồng ngực. Tới cửa tôi liếc vội về phía sau nơi có ngài Thomas. šng ta ở ngay chỗ thuộc về ông ta. Tôi thở phào và sải những bước dài hướng tới cầu thang. Tôi rón rén đi qua bếp, cố xác định đường bằng ánh trăng. Thứ ánh sáng lạnh lẽo, thê lương rọi xuyên qua cửa sổ. ánh trăng rọi lung linh một thanh gươm rộng bản cổ kính, vĩ đại đang treo trên tường. Cạnh thanh gươm là một bộ dây xích nặng nề. Những mắt xích trông như những chiếc răng. Những chiếc răng đói. Cười nhăn nhở với tôi. Không thể tự chủ được. Tôi rùng mình. Bình tĩnh nào, tôi tự nhủ. Mày xử sự như thằng chết nhát. Một thằng đại ngốc. Đây là Bảo tàng Huyền sử cơ mà? Là nhà mày đúng không? Mày sợ cái gì chứ? Tôi không dừng lại để tự trả lời mình. Tôi đi còn nhanh hơn. Phòng quan tài trông y như lúc hai anh em tôi đi qua. Đúng thế không nhỉ? Cái khe hở dưới nắp quan tài của Dracula... tôi nhớ nó không mở như thế. Chỉ he hé. Tôi không dừng lại để kiểm tra. Lao biến vào phòng xác ướp. Tôi thấy con xác ướp Charlie cũ. Tại chỗ nó vẫn thường đứng. Mắt nó vẫn trừng trừng kiểu mắt xác ướp.

Tay nó vẫn giơ thẳng ra. Những ngón tay xác ướp lỏng lẻo lúc lắc. Vươn ra phía tôi khi tôi ào qua. Cảm giác nhói nhẹ vùng mỏ ác nhắc tôi đừng nghĩ tới nó. Nhưng đã quá muộn. Đầu tôi quay cuồng. Tôi hít một hơi sâu. Và hớp đầy mồm bụi. Tôi cần dưỡng khí. Ngay tức khắc. Tôi lao ra khỏi phòng xác ướp. Phía trước tôi thấy mấy cánh cửa ra khỏi bảo tàng. Cánh cửa phòng khách. Tôi guồng chân về phía cửa, vừa ho vừa hổn hển thở. Không khí. Tôi cần không khí. Cửa ra rất to thuộc loại cửa đôi. Giống loại cửa ở trường. Trên cánh cửa có những tay cửa bằng sắt dùng để mở cửa bằng cách ấn xuống. Tôi chộp lấy tay cửa và ấn mạnh. Cánh cửa không nhúc nhích. Tôi cố lại lần nữa. Tôi ấn bằng cả sức nặng của cơ thể. Không có gì cả. Cánh cửa chẳng suy chuyển lấy một tí tẹo. Tôi chống tay vào tường. Tôi cảm thấy ánh đèn bật và nhấp nháy ở trên đầu. Có cái gì đó mách bảo tôi rằng tôi sẽ chẳng thích thú những gì tôi chuẩn bị nhìn thấy. Hơi thở tắc nghẹn trong cuống họng của tôi. Đó là một thanh kiếm của hiệp sĩ. Có ai đó đã cài nó vào ngay giữa hai tay cửa. Tôi xô người vào cửa, kéo mạnh thanh kiếm. Nó rất nặng. Nó chẳng hề nhúc nhích. Tôi bị nhốt rồi !

 

<< Lùi - Tiếp theo >>

HOMECHAT
1 | 1 | 291
© Copyright WAPVN.US
Powered by XtGem.Com