Chỉ mục bài viết |
---|
Hiệp Sĩ Sắt |
Trang 2 |
Trang 3 |
Trang 4 |
Trang 5 |
Trang 6 |
Tất cả các trang |
Chương 13
Chiếc mũ sắt của ông ta tung ra khỏi vai và bắn thẳng lên trần nhà. Một luồng lửa đỏ bắn vọt ra khỏi bộ áo giáp. Và sau đó là bộ giáp vỡ rời ra. Miếng sắt hộ tâm của ngài Thomas rơi xoảng xuống nền nhà. Tấm khiên của ông ta rời khỏi tay. Tấm thép che bắp chân bong ra đập xuống sàn. Và một mùi khó ngửi như mùi cao su cháy nồng nặc trong không khí. Ngài hiệp sĩ đã biến thành một đống sắt vụn. Một đám khói, mây màu đỏ kỳ quái bốc lên trên cả cái đống đó. Tôi bịt mũi và tiến lại gần hơn. Tôi nghe thấy tiếng xì xì rất khẽ. Như tiếng không khí xì ra khỏi lốp xe vậy. Tôi nhìn đống giáp sắt. šng ta đã biến mất. Lần này ra đi mãi mãi. - Cháu đã thành công! Cháu thành công rồi! Được đấy, Conway! - Tôi chưa từng phấn khích như thế trong suốt cả cuộc đời tôi. Tôi làm vài điệu nhảy trong đống bụi còn sót lại. - Cháu thật sự là một phù thủy! Và tôi bỗng nghe thấy một tiếng khác. Một giọng nói lạ và chói tai. - Mày là con thằn lằn ngu ngốc! Mày chẳng làm được gì cả! Ta làm tất cả đấy! Tôi cứng đờ người ra. Giọng nói này hình như rất giống giọng nói thật của một phù thủy. Nó vang dội cả nhà kính.
Cửa sổ rung bần bật xung quanh tôi. Mặt sàn rung chuyển dưới chân tôi. Không gian tràn ngập những cơn gió buốt giá cuộn xoáy làm tôi rùng mình. Tôi quay lại xem tiếng nói rùng rợn ấy phát ở đâu ra. - Đồ ngu! Mày tin rằng mày có quyền lực ma thuật ư? - Giọng nói phát ra từ chú Spellman? Có thể thế chăng? Chú cười và những ngón tay buốt giá vươn tới gáy tôi. Chú cười cái kiểu mà tôi chưa từng nhìn thấy chú cười bao giờ. Cái kiểu tôi không hề thích tý nào. Răng chú trông nhọn hoắt. Da mặt kéo căng khít ngang mặt. Trông như cái sọ người vậy. Có gì đó qua tiếng cười ma quái của chú làm tôi cảm thấy như bị đá vào bụng. Tôi không thể tin được. Tôi bước lại gần hơn người bạn của tôi. - Chú Spellman? Chú Spellman vẫy tay. Cử động ấy làm không khí cuộn lại quanh tôi. Da tôi đột nhiên nhơm nhớp mồ hôi. Tôi toát mồ hôi lạnh. - Đừng gọi ta bằng cái tên lố lăng đó, cậu bé! - Chú Spellman gầm lên. - Ta là Mardren, thầy phù thủy vĩ đại nhất mọi thời! Và bây giờ, con bọ nhỏ bé kia, ta sẽ kết thúc ngươi! Chầm chậm, chú Spellman giơ cả hai tay lên. Đôi tay phủ đầy nhẫn vàng hình lũ rắn. Những con rắn với những cặp mắt trang sức đỏ và tím rực trông thật khủng khiếp dưới ánh trăng. šng ta chỉ thẳng vào tôi. Những chiếc nhẫn rắn hóa thành lũ rắn sống.
Chúng trườn vòng quanh ngón tay ông ta. Lũ rắn phình to, to mãi lên. Chúng bò quanh cổ tay ông ta phun phì phì. Những cái lưỡi đen ngòm lia về phía tôi. Một con rắn to tướng lao về phía tôi. Tôi thấy quai hàm nó bạnh ra, những chiếc nanh cong dài chìa ra tấn công. Tôi vội lùi lại. šng ta lại vẫy tay lần nữa. Những con rắn vàng phì phì biến thành những tia chớp nhấp nhoáng trên đầu ngón tay ông ta. Tiếng sấm chớp nổ ngay trong không khí quanh tôi. Quá gần, tôi cảm thấy sấm chớp như đánh thẳng vào đầu tôi vậy. Tôi co rúm lại. Gần như quá muộn rồi. Tôi ngửi thấy mùi tóc cháy liền sờ vội lên đầu. Những sợi tóc ở trên đỉnh đầu nóng giãy, cháy thui. Tôi không thể tin được. Chú Spellman. Bạn tôi. Đã lừa tôi suốt từ trước tới nay. šng ta lừa tất cả mọi người! Thu mình xuống và ẩn vào một góc, tôi quan sát ông ta biến đổi thân mình. Đôi mắt vằn lên. Không đỏ như hiệp sĩ. Trắng. Lạnh. Băng giá và tàn nhẫn. Da mặt ông ta tỏa sáng lờ mờ như cái bóng điện mờ vậy. Rồi nó chuyển sang màu xanh vàng vọt bệnh hoạn trông khô ráp và giống như da thú. Những nếp nhăn quanh mắt và miệng ông ta hằn sâu, mũi thòng xuống dài và nhọn như mỏ chim. Ria mép ông ta cũng mọc ra. Dài và trông hoang dại. Hai má ông ta cũng mọc râu ra. Một sợi râu trắng rối tung và thắt nút chảy xuống tận hông ông ta. šng ta vẫy vẫy một tay lên trên tay kia, đột nhiên một cây gậy dài ánh bạc xuất hiện trong tay ông ta. 108 109 šng ta quay xung quanh, xoay cây gậy quay mòng mòng trên đầu. Một. Hai. Ba lần. šng ta đã quay đạt tốc độ tối đa, tạo thành một vòng sáng mờ. Một vòng mờ màu tím. Tôi nheo mắt lại. šng ta dừng phắt lại và đứng ngay trước mặt tôi. Một cái áo choàng dài màu tím bay phủ xung quanh người ông ta. Đôi ủng tím xỏ chân và chiếc mũ tím chóp nhọn đội chặt trên đầu. Những đồ trang sức treo trên áo ông ta tỏa ra thứ ánh sáng kỳ lạ. Những vầng trăng bạc. Những ngôi sao vàng. Những hình thù kỳ lạ tôi chưa từng thấy trước đây. Tôi thấy cả một vòng tròn màu xanh. Với những vòng sáng xanh cuộn bên trong. - Viên cẩm thạch của tôi! - Tôi nhìn trân trân vào hình biểu tượng đính trên áo choàng của chú Spellman. Tôi nhìn xuống miếng đá của tôi. Nó tỏa sáng dìu dịu. - Mike, Mike, Mike. - Chú Spellman... ờ, - lão Mardren cười. Tôi cảm thấy rờn rợn, gai ốc nổi khắp người. - Mày tưởng là mày làm tất cả à? - Mardren lắc đầu. - Lão ta cười điệu cười ma quái. - Con sâu ngố kia! Mày chẳng có năng lực pháp thuật nào hết. Tất cả thần lực đó là của ta. Ta chỉ sử dụng mày để hủy diệt kẻ thù nguy hiểm nhất của ta thôi. Mardren chỉ cây gậy dài màu bạc. Thẳng vào đống áo giáp. Lão dùng một bên chân đá văng chiếc mặt nạ của ngài Thomas. Chiếc mặt nạ lăn lông lốc vào góc nhà. Mardren cười khặc khặc. - Cứ một trăm năm một lần, ta và ngài Thomas lại phải chiến đấu với nhau. - Lão giảng giải. - Nếu ta đánh bại hắn, hồn ma của hắn sẽ bị hủy diệt. Hắn sẽ bị cầm tù bên trong bộ áo giáp thêm một trăm năm nữa. Nếu hắn đánh bại ta... - Lão Mardren so vai. - Chậc, điều này sẽ không xảy ra, đúng không? ít nhất là sau một trăm năm nữa. Mày sẽ lo việc đó hộ ta. Ký ức bỗng gợi lại trong đầu tôi. Tôi nhớ lại những gì hiệp sĩ đã nói. Về việc chiến đấu với một gã phù thủy dưới lốt rồng. Dưới lốt một bức tường lửa. - Mày đúng đấy! - Mardren có thể đọc được ý nghĩ của tôi! Lão nói toạc ra tất cả những gì tôi đang nghĩ.
- Ngài Thomas tưởng nhà ngươi là ta. Hắn tưởng ta đã biến hình thành một cậu bé nhỏ bé yếu ớt. Đấy chẳng phải điều nằm trong kế hoạch của ta. Không hề gì. Nhưng vẫn phát huy tác dụng. Mày nghĩ xem vì sao một thầy phù thủy quyền năng như ta lại phải quanh quẩn ở xó này? Lão phù thủy nhìn quanh căn nhà kính. Mặt lão nhăn nhúm lại, lỗ mũi phồng lên. - Với quyền phép của ta, ta biết sớm hay muộn ngài Thomas cũng tìm đến đây. Ta biết điều đó trước khi ông bác Basil của ngươi tìm thấy bộ áo giáp trong lâu đài Dreadbury và gửi đến đây. Ta phải đợi ngài Thomas. Ta phải chiến đấu với hắn. Mardren hau háu nhìn viên cẩm thạch của tôi. Lưỡi thò ra liếm cặp môi nứt nẻ. Lão nhăn nhở cười. Cảm giác rờn rợn bò ngược lưng tôi. - Mày đã chộp viên cẩm thạch quý giá trước khi ta kịp lấy, thằng bé-gây-rắc-rối kia. - Mardren nói. - Cái ngày bộ áo giáp được chuyển đến đây, mày là người cầm vòng cẩm thạch ma thuật trước tiên. Mày đã sờ nó trước tiên và đeo nó. Có một lời nguyền ban quyền năng cho viên cẩm thạch đó. Sau khi mày chạm vào, ta không thể lấy nó khỏi mày nữa. Không ai có thể làm điều đó cả. Cho đến khi ngài Thomas bị hủy diệt. Bây giờ... Một nụ cười chậm rãi kéo ra tận ria mép lão Mardren. Lão nhìn xuống đống áo giáp của ngài Thomas lăn lóc trên sàn. Đôi mắt lão sáng lên. - Mày đã lo chuyện đó cho ta. Và ta không phải đối mặt với bất cứ nguy hiểm nào nữa. Nếu có ai đó cần phải giết... - Mardren phất tà áo choàng. Những vầng trăng và ngôi sao phản chiếu vào tôi. - Mày hiểu ý ta nói gì không? Mọi thứ đều hoàn hảo cho tới giờ... Mardren quay tròn. Lão ta chỉ thẳng cây gậy vào tôi. Một tia chớp phóng ra khỏi đầu gậy. Bắn thẳng vào ngực tôi. Miếng đá nhấp nháy, cứ như thể nó đáp lại lời gọi ma thuật của lão Mardren vậy. Nó bốc khỏi ngực tôi. Giật giật hướng về lão phù thủy. - Mày có một thứ thuộc về ta, con cóc kia. - Lão Mardren lấy đầu gậy chạm vào dây chuyền quanh cổ tôi. Khi Mardren nâng cây gậy lên, viên cẩm thạch dính luôn vào đầu gậy. - Giờ ta đã có cẩm thạch ma thuật. - Mardren nói. - Và ngài Thomas không thể ngăn ta dùng nó được nữa. Viên đá quyền năng này sẽ tăng thêm quyền lực cho ta. - Lão liếc nhìn mặt đá xanh lấp lánh. Mặt lão tươi lên với nụ cười ác hiểm. Lão Mardren nhìn tôi. - Tao sợ rằng tao phải tống khứ mày đi, tao không cho phép mày tiết lộ dù là chút ít bí mật của tao. Hư ừm. Ta nên làm gì nhỉ? Lão Mardren liếm cái môi dưới quắt queo, ngẫm nghĩ. Nghĩ cách tống khứ tôi. Tôi khó khăn nuốt một cái. Tôi lặng lẽ lùi ra sau một bước.
Chạy thôi, tôi tự thúc mình. - Đừng vội thế, đồ cóc nhái! - Lão gầm lên. Lão nhìn tôi làm tôi đứng trân tại chỗ. Cặp mắt lão sáng lên. - Đúng rồi! Ta biết đích xác mình phải làm gì. Ta sẽ biến ngươi thành một con chuột. Cẩn thận nhé! Đừng đến gần mèo đấy! Tôi nín thở. Phổi tôi nóng ran. Tay tôi run lập cập bên sườn. Mardren quan sát tôi run rẩy. Khục khặc, lão giơ tay lên trên đầu tôi. - Đứng yên nào, thằng bé gây rối! Thần chú sẽ phải đọc ba lần. - Lão dọn giọng. Lời lão vang vọng căn phòng. - ánh trăng huyền ảo sẽ biến mày thành chuột. ánh trăng huyền ảo sẽ biến mày thành chuột. ánh trăng huyền ảo sẽ biến... - Dừng lại! - Một giọng nói khác hét lên. Lão Mardren há hốc mồm kinh ngạc. Tiếng nói cất lên từ trong bóng tối của phía kia nhà kính. Một giọng nói trầm ồm ồm. Nó vọng đi vọng lại. Gầm gừ. Tim tôi đập mạnh. Tôi thấy một hình thù gì đó hiện dần ra khỏi bóng tối. Nó từ từ tiến ra trước. Từng bước một tôi có thể nhìn thấy dần rõ hơn. Đôi giày sắt. Tấm thép chắn ngực. Một chiếc mũ sắt với khoảng không trống rỗng đằng sau mặt nạ. Ngài hiệp sĩ giơ một chiếc găng tay sắt lên. šng ta chỉ thẳng vào lão Mardren. Giọng ông ta nổ vang: - Tên phù thủy kia! Mày sẽ không thắng được đâu!
Chương 14
Ngài Thomas đã quay trở lại! Ngài hiệp sĩ dềnh dàng bước ra khỏi bóng tối. šng ta bước một bước rung rung ra phía trước. Và một bước nữa. Tôi chăm chú quan sát hiệp sĩ và há hốc mồm. Đấy không phải là ngài Thomas. 116 117 Một trong những bộ áo giáp giả để trưng bày của bố đã sống lại! - Cái gì đang diễn ra thế này? - Tôi lắp bắp. Có phải hồn ma ngài Thomas đang ở trong đó không? Tôi lùi lại trong lúc ngài hiệp sĩ lạch cạch tiến lên phía trước - lần này ông ta nhìn lão Mardren. Tôi liếc vội lão Mardren. Rồi hiệp sĩ. Tôi nên chạy trốn bên nào? Bên nào nhỉ? Trước khi tôi kịp nhúc nhích, đôi mắt lão phù thủy bỗng lóe lên. Lão rung hai vai, dang tay ra. Lão bắt đầu một câu thần chú khác. Viên hiệp sĩ xồng xộc bước lại gần hơn. šng ta vung cánh tay sắt dài về phía lão phù thủy. šng ta cách lão phù thủy còn xa. Nhưng một ngón tay sắt của ông ta đã quờ được viên cẩm thạch treo ở đầu gậy lão Mardren. Viên cẩm thạch lắc lư. Nó lúc lắc. Từ đầu gậy, nó rơi xuống. Lão Mardren lao tới chộp, cố tóm viên cẩm thạch đẹp đẽ đang rơi trong không khí. Đầu ngón tay dài sần sùi của lão sượt qua. Viên cẩm thạch trượt qua ngón tay lão. Đập xuống sàn. Mặt ngọc vỡ tan. Tiếng nổ điếc tai vọng suốt căn phòng. To hơn cả một tràng tiếng sấm. ánh sáng xanh chói phát ra - chói đến mức tôi phải lấy tay che mắt. Rồi tôi nghe thấy tiếng xèo xèo kỳ lạ. Cẩm thạch vỡ đã nổ thành hàng triệu mảnh nhỏ. Và một số mảnh vỡ bắt đầu bốc vào không khí. Bốc lên trong không khí như những ngôi sao băng nhỏ xíu. Sau đó một đám mây khói xanh bốc lên từ mặt sàn. Bốc lên từ giữa đống mảnh ngọc quý vỡ còn lại. Đây là cảnh huyền diệu nhất tôi từng thấy. Đám bụi xanh lửng lơ trên sàn như những đám sương mù thỉnh thoảng quẩn quanh nghĩa trang phố Fear. Nó quẩn quanh chân tôi. Chạm bất cứ chỗ nào tôi đều cảm thấy lạnh thấu xương. Và đám khói tụ lại thành mây xung quanh Mardren. Nó từ từ dâng lên, trùm lên chiếc áo khoác tung bay của lão. - Không! Không! - Lão Mardren hét lên. Lão vẫy tay một cách tuyệt vọng. Cố xua đám khói đi. Nhưng đám khói tiếp tục cuồn cuộn. Lão phồng má ra thổi. Dùng đôi ủng tím đá chúng. Làn khói xanh dày đặc lại - và Mardren khuỵu gối xuống. Tìm kiếm. Tìm kiếm cái gì đó.
Cái gì thế? Lão đang tìm cái gì thế? Tôi băn khoăn chú mục nhìn qua đám khói mù. Và tôi thấy nó. Một thanh gươm vàng nhỏ xíu - lấp lánh dưới ánh trăng. Tôi hấp háy mắt kinh ngạc. Hẳn nó được giấu trong viên cẩm thạch suốt từ trước đến nay. Dưới làn khói cuộn quanh nó. Mardren chộp lấy thanh kiếm nhỏ cùng lúc với tôi. Tôi chạm nó trước. - Lại chậm như sên rồi! - Tôi hét lên. Tôi chộp lấy thanh kiếm. Khoảnh khắc tay tôi chạm vào nó, cảm giác như điện giật chạy qua bàn tay tôi. Qua cánh tay. Dội mạnh giữa ngực tôi. Tôi lảo đảo lùi lại. Ngón tay tôi rần rận râm ran như bị hàng trăm cái đinh nhọn vừa châm vào vậy. Tôi không thèm để ý. Tôi nắm chặt thanh kiếm trong tay mình. Lại một luồng điện nữa chạy xuyên qua tay tôi. Những tia lửa lóe ra từ lòng bàn tay. Tôi há hốc mồm nhìn bàn tay mình - thanh gươm bắt đầu lớn lên trong lòng bàn tay tôi. Nó to dần lên. Dài hơn. Dày hơn. Nặng hơn. Nó lớn dần cho tới khi bằng kích cỡ một thanh kiếm thật của hiệp sĩ. Tôi nắm chặt đốc kiếm. Rất vừa tay tôi. Tôi vung tay và phất thử. Lưỡi gươm bắt ánh sáng trăng. Nó nhấp nháy phản chiếu ánh sáng của muôn vàn vì sao. Và một tiếng ù ù cất lên quanh tai tôi. Và bỗng chẳng biết từ đâu, những mảnh giáp vàng xuất hiện trong không khí. Như có phép thuật chúng ôm lấy người tôi. Những miếng vàng tròn bọc lấy từ đầu gối bảo vệ chân tôi. Một miếng hộ tâm vàng che ngực tôi. Găng tay vàng xỏ vào tay tôi. Và một mảnh măng sét vàng vụt ra phủ lên cánh tay tôi. - Tuyệt vời! - Tôi reo lên. Giọng tôi nghe rất buồn cười. Vang vang trong chiếc mũ sắt đột nhiên xuất hiện chụp lên đầu tôi. Giơ cao thanh kiếm vàng, tôi quay lại và đối mặt với lão Mardren. Trước đó tôi cứ ngỡ mặt lão phù thủy phát điên lên. Nhưng thực ra lại là bộ mặt "một ngày tốt lành". Mardren ngửa đầu ra đằng sau. Môi lão nhếch ra để lộ những chiếc răng dài nhọn hoắt. Lão hộc lên một tiếng. Những tia lửa lóe lên trên đầu ngón tay lão. - Mày nghĩ là có thể đánh bại tao ư? - Lão tru lên. Một cơn cuồng phong bốc lên trong căn phòng suýt đẩy tôi té nhủi. - Không gì có thể đánh bại ma thuật của ta! - Lão gầm lên. Mardren dang rộng tay - và bắt đầu vung ra. Tạo thành một tia chớp mãnh liệt. Tiếng sấm chớp nổ uỳnh uỳnh trên đầu gậy của lão. Căn nhà kính sáng rực lên bởi ánh sáng chói lòa. Làm tôi lóa hết mắt phải nhắm nghiền ngay tắp lự. Tiếng sấm chớp vang lên trong không khí. Cháy xèo xèo. Nổ lách tách. Tôi có thể cảm thấy sức nóng của nó xuyên qua lớp áo giáp - lớp kim loại vàng nặng nề làm cháy xém da tôi. Vung thật mạnh tay, lão Mardren đẩy luồng chớp nóng chết chóc đi đúng hướng của nó. Đúng hướng của nó - thẳng về phía tôi.
Chương 15
Tôi nhảy vọt lên không trung. Vừa kịp lúc. Loạt chớp đánh xuống ngay bên dưới tôi. Cách đôi giày kim loại của tôi có vài inch. Tôi lảo đảo bật lại và rơi vào vòng tay của ngài hiệp sĩ. - Đừng bỏ cuộc Mike. - Ngài hiệp sĩ thì thầm vào trong mũ sắt của tôi. - Carly? - Tôi hổn hển. - Có phải em không, Carly? - Vâng! - Nó thì thầm, liếc ra từ khoảng trống giữa cái mũ sắt và tấm sắt hộ tâm. Tất cả những gì tôi có thể nhìn thấy là đôi mắt nhỏ xíu tròn xoe của nó. - Em đánh lạc hướng nó. - Tôi thì thầm. - Anh sẽ chuyển chỗ và đánh một phát cực kỳ nhất. - Em chẳng thấy rõ em đang làm gì trong cái hộp sắt này cả. - Nó trả lời. Nó đẩy vào lưng tôi. - Anh phải một mình chiến đấu với lão! Và nó xô tôi tới trước. Tôi run từ đầu đến chân. Bộ giáp của tôi va lạch cạch. Tôi nhấc một cái chân nặng trịch và giơ kiếm lên. Mardren đứng cao lừng lững. Lão cười ngạo nghễ, một điệu cười tội lỗi. Tôi nhìn chăm chăm vào mắt lão, chuẩn bị tấn công. Mardren dang tay ra. Lão giơ chiếc gậy bạc ra và vẫy tay. Chiếc áo choàng tím quay vù lại phủ kín thân mình lão. Tôi bật lùi lại. Lão ngửa đầu ra sau và rít lên từng tràng dài lanh lảnh. Da trên mặt lão bắt đầu quắt lại kéo căng ra mọi hướng. Hai tay lão dang ra, bàn tay lão biến thành những cái vuốt lớn màu vàng hung tợn. Chân lão cũng xoạc ra. Người lão phồng lên như một quả bóng màu tím khổng lồ. Cười rộ lên ma quái, lão dập dềnh trên sàn quều quào tiến về phía tôi. Tôi loạng choạng lùi lại, mồm há hốc. Tôi thấy cổ lão dài ra, cái mũi mỏ chim của lão mọc ra thành cái mõm dài. Lão bay vọt lên tận trần nhà, quay mòng mòng trong bóng tối. Tôi xiết chặt gươm, chuẩn bị cho... tôi cũng không biết cho cái gì bây giờ! Tôi cố nhìn xuyên qua bóng tối, cái hình hài vặn vẹo đang bay trên đầu tôi. Rồi nó bỗng bổ nhào xuống. Hạ cánh xuống đất. Tôi co rúm lại và lấy tay che đầu. Những chiếc cánh đập mạnh làm không khí bay tung lên và có con gì đó rất to đang gầm gừ thở phì phì. Tôi thở hắt ra và nhìn lên. Tôi đang đứng đối diện với một con rồng. Một con rồng khủng khiếp, khổng lồ với hai cái cánh màu tím. Khắp trên thân mình khổng lồ của nó rỉ ra lớp chất nhầy màu tím hôi thối. Ba con mắt lớn màu vàng đảo qua lại trên đầu nó. Hai cái lưỡi đen dài thè ra liếm mép. Nước dãi màu xanh ghê tởm của nó văng rớt khắp nơi. Những giọt nhễu nhớt kêu xèo xèo khi rơi xuống sàn. Gạch sàn bốc hơi. Tôi bước lên một bước. Tôi quay kiếm với cả hai tay đang nắm chặt đốc kiếm. Con rồng ngửa chiếc đầu xấu xí của nó ra sau. Hai cái lưỡi thè ra tận chỗ tôi. Nó hít một hơi sâu. Và thổi mạnh ra. Một luồng hơi thối ập vào tôi. Mùi thối khủng khiếp. Mùi thối ghê tởm làm ruột gan tôi lộn mửa. Mắt tôi cay xè. Bên trong bộ áo giáp tôi ngáp ngáp tìm dưỡng khí. Tôi thấy cái hàm khổng lồ của con rồng ngoác ra lần nữa. Tôi nhảy lùi lại và cố nhịn thở trước mùi hôi thối khó chịu. Mắt tôi mở to khi thấy một luồng lửa dài phụt ra từ miệng nó. Ngọn lửa liếm vào chân áo giáp sắt của tôi. Ngón chân tôi như bốc cháy. - Hây! - Tôi hét lên. Nhảy tưng tưng chân nọ chân kia. Con rồng hít thêm một hơi sâu nữa. Tôi chuẩn bị sẵn sàng hứng chịu một ngọn lửa khác. - ši, đừng, em không làm được đâu! - Tôi thấy Carly chạy lại phía chúng tôi với bình cứu hỏa. Bố để chúng khắp nơi trong bảo tàng để phòng xa. Carly đã cởi bỏ bộ áo giáp của bố nên nó cử động khá nhanh. Nó lùi lại lấy đà và nhằm vào con rồng.
Nó kéo cần gạt và phụt. Với một tiếng bộp và xì xì xì, chất bọt trắng xốp phụt ra khắp nơi. Một đống bọt trắng phụt thẳng vào họng con rồng. Nó làm chân tôi mát dịu. - Đi đi, Carly! - Tôi giơ cao tay vẫy nó. Và khi tôi nhìn lại con rồng, tôi chỉ còn thấy mỗi Mardren đứng đó. Bọt trắng xốp ròng ròng chảy trên râu của lão. Mấy đống còn vương lại trên mũ và chiếc áo choàng màu tím. Khuôn mặt vàng của lão nhăn nhúm vì tức giận. - Tao chơi với mày! - Mardren ném cái gậy lên không khí. Lão xòe ngón tay bắt lại. Cây gậy rơi trở lại tay lão và biến thành thanh gươm sáng lấp lánh một cách kỳ ảo. Mardren cầm chắc thanh gươm. Lão tấn công. - Mike, cẩn thận! - Carly hét lên. Tôi đẩy nó ra và vung kiếm lên. Tôi nhìn lên và thấy Mardren. Cách tôi một tầm kiếm. Mardren quay gươm. Tôi khóa đường gươm của lão bằng thanh kiếm vàng của tôi. Hai thanh gươm và kiếm chạm nhau loảng xoảng. Lửa bắn tung tóe. Tay tôi tê rần. Như là điện giật ngay vào vai tôi vậy. Lần tiếp Mardren lao vào tôi, tôi né gươm của lão. Lão đâm xuống thấp. Tôi nhảy vọt lên. Nhanh và cao hết mức mà tôi có thể. Khi lùi lại lão thở lấy hơi. Tôi cũng hổn hển. Hai đối thủ gườm gườm nhìn nhau. Những dòng mồ hôi chảy xuống trên mặt tôi. Rỏ cả vào mắt. Tim tôi đập thình thịch vào thành ngực bộ áo giáp ma thuật. Vừa hổn hển thở, tôi vẫn để ý tên phù thủy. Lão vung gươm lên, tôi thấy môi lão mấp máy. Tôi nghe thấy tiếng lão lầm bầm.
Lầm bầm một lời thần chú ma quái nào nữa. Mardren vung gươm thẳng lên trời. Tia lửa tím vọt ra khỏi mũi gươm. Tia lửa tím chạm trần nhà bằng kính, và dội lung tung mọi hướng quanh chúng tôi. Nó làm tôi rất hoa mắt. Và buồn ngủ. Không tốt tí nào. - Đừng nhìn vào nó. Đừng nhìn vào nó! - Tôi liên tục nhắc lại lời cảnh báo trong đầu. Nhưng tôi không thể. Những tia lửa ma thuật của lão Mardren nhấp nháy như những đồ trang sức. Những tia lửa thôi miên tôi. - Đừng có ngủ! - Tôi nhắc nhở mình. - Mày sẽ tiêu đấy! Tôi nheo mắt lại. Mí mắt của tôi cứ nặng trĩu. Nó sập dần xuống gần nhắm hẳn. Tôi lắc đầu. Đầu tôi giờ cũng rất nặng. Quá nặng để ngửng lên. Tôi cảm thấy mắt mình nhắm lại và đầu gục xuống ngực. Gối tôi mềm ra. Tôi loạng choạng chúi về phía trước. Gối tôi khuỵu xuống. - Không! Mike! Không! - Carly hét lên với tôi. Giọng nó nghe như vọng từ nơi đâu rất xa. - Đừng để lão làm thế! Tôi không rõ là tôi đã làm thế nào, nhưng tôi buộc mình phải mở mắt. Những tia lửa tím chạy loằng ngoằng quanh tôi. Tôi không muốn nghĩ đến chuyện gì sẽ xảy ra nếu chúng đánh trúng tôi. Với chút sức lực cuối cùng, tôi nắm chặt thanh kiếm trong hai tay và nâng tay lên. Tôi gác thanh kiếm lên vai. Khi những tia lửa tới quá gần, tôi dùng kiếm đánh bạt nó đi. Những đường loằng ngoằng. Gần đất hơn. Từ cao đánh xuống giữa phòng. Một số tia lửa nổ lách tách và kêu xèo xèo. Một số nảy lên. Chúng đập vào trần rồi lại bật xuống. Ngay đỉnh đầu Mardren. - Không! - Tên phù thủy co rúm lại. Lão thốt ra tiếng thét rợn người. Những tia lửa đánh trúng mũ của lão. Tôi nghe thấy tiếng xì xì. Mỗi lần đập trúng lão, tôi lại thấy một cụm khói màu tím bốc lên. Những tia lửa bao lấy cái áo choàng tím của lão. Chúng đập vào lão từ khắp nơi trên sàn và đốt thành những đám khói tím. Khói ngày một dày hơn. Sẫm hơn. Lão cố xua đi nhưng làn mây khói treo lơ lửng quanh lão. Lão không thể rũ chúng đi được. Trong chốc lát, lão ta đã đứng giữa một đám mây tím dày đặc sệt. - Không! Không! Chúng mày là lũ trẻ quái vật! Sao chúng mày dám làm thế với tao? - Mardren vùng vẫy tay trong đám khói. Carly rón rén đến cạnh tôi. Đứng sát bên nhau, chúng tôi quan sát đám mây tím bao phủ lão Mardren từ đầu đến chân. Và chui dần vào người lão. - Không! Không! - Cặp mắt Mardren lồi ra. Mồm lão méo mó thảm hại. Tôi không thể nhìn lão thêm nữa. Những vật trang trí đính trên áo choàng của lão tan biến vào trong khói. Sau đó, chòm râu dài trắng của lão cũng biến mất trong khói. Khói tỏa đầy mặt lão. Đám mây che phủ cả hai tai. Thứ cuối cùng biến mất chính là cái mũ nhọn tím rất đặc trưng của phù thủy. - Không! Không! Không! - Tiếng lão Mardren thoát ra đâu đó từ giữa đám khói. Lão ta rên rỉ và gầm gừ. - Không thể thế này được. Ta không thể thế này được. Lũ trẻ quỉ sứ! Ta là Mardren thầy phù thủy quyền năng nhất trên thế giới. Không! Không!... Giọng lão cứ yếu dần - yếu dần. Cuối cùng, tôi chẳng nghe thấy tiếng gì nữa. Đám mây tím khổng lồ cuộn xoáy lên. Một mùi khó ngửi bốc lên làm tôi ho và nghẹt thở. Trừ tiếng ho của tôi ra cả căn phòng đột nhiên yên lặng như một nấm mồ. Carly và tôi đứng đó lắng nghe. Chờ đợi xem có gì xảy ra tiếp theo nữa. Không hiểu từ đâu một cơn gió lạnh quét xuyên qua căn phòng. Khói tím bị thổi bạt đi. Mardren đã biến mất hoàn toàn theo làn khói. Có đúng lão biến thật không? Ngay tại chỗ mà lão phù thủy biến mất tôi thấy cái gì đó. Một con ốc sên khổng lồ gớm ghiếc màu tím. - úi! - Carly nhảy lùi lại. - Lão không thể hại chúng ta được nữa. - Tôi tiến gần con ốc sên hơn chút nữa. Cặp mắt đỏ lồi ra dính vào cuống hai cái râu dài màu vàng. Chất nhớt đặc sệt phủ đầy vỏ ốc to màu tím. Một thân ốc sên đầy nhớt, một hình màu xanh kinh tởm quằn quại dưới vỏ ốc. Tôi hích con ốc bằng thanh kiếm vàng của mình. - Đúng là một con sên chậm chạp! - Tôi nói. Cặp râu của con sên ngọ nguậy trong không khí, và mắt nó thò ra. Nó thò cái đầu ghê tởm của nó ra và bò đi. Tất cả những gì còn lại của Mardren là một vệt nhớt màu tím.