watch sexy videos at nza-vids!
WAPVN.US
15:25:0328/04/2025
Kho tàng truyện
Chỉ mục bài viết
Chị Tôi
Trang 2
Trang 3
Tất cả các trang
Trang 2 trong tổng số 3
Thế là mỗi buổi sáng nếu đúng vào hai ngày làm vệ sinh thì tôi theo một nhóm thanh niên ra sức làm sạch sẽ các nhà vệ sinh công cộng trong trại. Tôi vừa làm vừa vui vẽ vì tôi luôn nghĩ so sánh với cuộc hành trình ra đi của tôi thì những cơ cực này chẵng thấm thía vào đâu cả. Và đây cũng là một công việc nên làm. Tôi hăng hái, siêng năng làm việc lắm, nên mọi người rất yêu mến và cảm phục tôi.
Còn những ngày khác tôi đến nhà thờ để làm thông dịch viên cho một cô giáo, người Tân Tây Lan, cô tên là Barbara. Cô này còn trẻ nhưng trái tim của cô lớn và cao cả lắm. Barbara thấy tiếng Anh của tôi không tệ nên vui vẻ nhận tôi làm thông dịch viên trong các lớp học của cô ngay. Tôi rất thích công việc này vì thú nhất được có cơ hội trau giồi Anh Ngữ của mình, được tiếp xúc với người ngoại quốc, và hơn nữa được chăm sóc các em mồ côi, mất cha mẹ, hay lạc cha mẹ trên đường đi vượt biên đến đây.

Trại tị nạn Thái Lan mà tôi đến là một trại ở ngoại ô của một thành phố Thái, có tên là SongKhla. Và tên của trại cũng được gọi là trại SongKhla. Trại này nằm ngay sát bờ biển, rất đẹp, có rất nhiều cây dương liễu. Chiều dài của trại khoảng 200 thước và chiều rộng khoảng 100 thước. Có khoảng gần 8000 người VN tị nạn ở đây. Những người tới trước thi đươc ở trong nhà hanh lang mà họ thường gọi là Barrack. Vì không đủ barrack để chứa đủ số dân nên những người tới sau phái ơ trong những cái lều dọc theo bờ biển hay bên hông trại. Những ngày đầu tôi ở với dì Tám trong barrack, nhưng sau đó tôi thích ngủ ở ngoài biển hơn nên mỗi tối tôi thường ra biển ngủ, ngắm trời trăng gió mát.
Sau mỗi buổi sáng làm việc, buổi chiều, sau năm giờ là tôi ra phụ dì Tám bán chè. Trong trại mỗi một buổi chiều là có rất đông người đi dạo biển, có rất nhiều quán bán thức ăn dọc theo bờ biển, tuy là trại không lớn lắm nhưng cũng có đầy đủ thứ đồ ăn, có quán bán cà phê, quán bán phở hoặc mì và có hai ba quán chè. Vì không khí ở đây rất ẩm và nóng nên mỗi tối thiên hạ ăn chè cũng nhiều lắm. Dì Tám tôi nấu chè ba màu rất ngon, và dì chỉ bán có môt lọai chè này. Buổi sáng thì dì nấu chè, khoảng ba giờ chiều thì đem ra ngoài quán để bán. Dì đi vượt biên với ba đứa con, còn chồng dì đã qua đời trong chiến tranh lâu rồi.

Một hôm, đang đứng phụ dì Tám bán chè, đêm ấy quán chè rất đông khách, thì có một cô đang ngồi ăn chè hỏi tôi:
- Anh có thể làm ơn cho tôi xin thêm ít nước đá bào được không?
Tôi trả lời:
- Được chứ, nhưng cô chờ một chút vì tôi phải bào nước đá thêm đã.
Và mãi lo bào nước đá và phụ múc chè cho các khách mới tôi quên hẳn cái cô gái đã xin thêm đá bào lúc nãy. Khi nhớ lại thì cô ta đã ăn hết ly chè rồi. Tôi vội vã nói câu xin lỗi. Cô ta cười:
- Không sao, anh bận quá mà, nhưng mà lần sau tôi trở lại đây ăn chè thì anh cho tôi ăn miễn phí nha?

Tôi cười và nói:
- Chè này là chè tị nạn, miễn phí thì không được nhưng tôi có thể cho cô thiếu, mai mốt tôi tính với cô sau.
Sáng hôm sau, như thường lệ tôi đến nhà thờ để dạy học. Hôm đó tôi được các em nhỏ mời tôi và cô Barbara ở lại ăn trưa, mừng sinh nhật cho một em ở trong lớp. Tôi và Barbara nhận lời ngay và tôi cũng xuống bếp để phụ đem thức ăn vào lớp cho các em. Khi xuống bếp tôi ngạc nhiên và gặp lại cô gái đêm qua ăn chè ở quán tôi. Mặt mày cô gái lúc này giống như cô gái lọ lem, mặt dính đây khói đen vì nấu ăn. Tôi mỉm cười:
- Chào chị, lại gặp chị ở đây.
Chị ta trả lời:
- Chào anh, anh xuống bếp làm gì?

Tôi nói, tôi xuống để đem thức ăn cho các em mà chị đang nấu. Sau đó tôi giới thiệu mình và làm quen với chị. Chi tên là Nga. Chị Nga đi vượt biển một mình và ở trại tị nạn cũng khá lâu rồi vì không có thân nhân nước ngoài bảo lảnh. Chị phải chờ nước thứ ba bảo lảnh và chấp nhận chị. Chị Nga ở luôn trong nhà thờ làm việc nấu ăn, tắm rửa và chăm sóc cho các em nhỏ. Có những em rất còn nhỏ vì không có cha mẹ nên gọi chị Nga là Mẹ.
Tôi phụ Chi Nga lo cho bửa ăn sinh nhât. Sau khi ăn xong tôi mời chị Nga:
- Tối nay tôi mời chị ăn chè được không? Nhưng chị nên đên lúc mười giờ, vì sau mười giờ tôi mới rãnh. Tôi sẽ múc sẵn hai ly chè "đặc biệt" để mừng ngày tụi mình quen nhau. Chịu không ?
- Chịu! Chị Nga cười với tôi .

Đêm ấy, tôi và chị Nga ngồi trên bải biển ăn chè, hàng huyên tâm sự cho toi khuya. Chị Nga là người rất giản dị nhưng cũng có một trái tim lúc nào cũng hướng về tương lai. Tôi biết được Chị Nga rất giỏi toán học và mơ được sau này khi định cư ở nước tự do, sẽ trở thành môt khoa học gia nhằm phục vụ cho khoa học và xã hội. Chị còn kể cho tôi nghe nổi đau thương, khổ nhọc trong chuyến đi đầy nước mắt của chị. Tôi cũng kể cho chị nghe cuộc hành trình của tôi. Và thế đó, đem ấy chị Nga nhận tôi làm em tinh thần, còn tôi thì có được một người chị.

*

Một hôm, trong lúc đang làm nhiệm vụ làm vệ sinh cho trại. Chi Nga chạy đến tìm tôi, vừa khóc, vừa nói:
- Huy biết không? Thằng cu Tí nó nói được rồi?
Tôi hỏi:
- Thằng cu Tí nào? Có chuyện gì mà chị khóc, chị Nga?
Chị trả lời:
- Chị khóc là chị cảm động và đang vui lắm vì thằng cu Tí nó gọi chị là Mẹ. Nó nói được rồi.
Chị kể cho tôi nghe, thằng cu Tí, một đứa mồ côi ở trong nhà thờ, ba tuổi, vì mất cha mẹ ngoài biển khơi, nên cả ngày không nói chuyện với ai hết. Mọi nguời cứ tưởng là nó bị câm. Sáng hôm đó, chị Nga cho nó ăn sáng như thường lệ, nhưng bổng nhiên nó ôm chầm lấy chị Nga và kêu Mẹ. Câu chuyện chỉ có đơn gỉan như vậy, mà chị Nga cảm động khóc, nước mắt chảy ròng. Thằng cu Tí này đâu phải là con của chị đâu mà chỉ phải vui mừng đên khóc. Nhưng chuyện thằng cu Tí làm tôi cảm phục chị Nga hơn.

Chị Nga và tôi gần như ngày nào cũng gặp nhau. Đêm nào trời đẹp, có trăng thì tôi rủ chị Nga ăn chè, ngồi ngoài biển tâm sự, nói chuyện. Chị Nga như tìm được một người thích nghe chị nói chuyện, nên mỗi lần nói chuyện với tôi, chị lúc nào cũng nói rất nhiều, bàn cải với tôi những chuyện trong cuộc sống. Chị Nga rất thích Toán học, nên mỗi lần tôi nhắc đến chuyện này, chị như bị tôi bật "trúng đài" thao thao bất tuyêt những bài toán mà chị đã từng suy nghĩ, từng làm bài. Chị uớc ao thư viện trong trại có thật nhiều sách toán, thì có lẽ tất cả các sách toán ở đây chị đã giải hết rồi. Một đêm chị nói với tôi:
- Huy à, cái giếng nước mà mấy anh thanh niên trong trại đang đào rất là nguy hiểm, Huy có biết không?
Tôi trả lời:
- Sao chị biết là nguy hiểm?

Chị Nga giải thích với tôi bằng cách là vẽ cái giếng trên mặt cát biển, sau đó chị áp dụng tất cả các công thức hình học mà chị biết được. Chị thao thao giải thích cho tôi nghe bằng những sư tính toán, suy nghỉ của chị. Chị kết luận:
- Cái giếng này nếu đào như vậy, với sự không chống nổi của các thành gỗ và cát thì mềm hơn đất, nên thế nào rồi cũng bị sụp?
Tôi nhìn chị bằng ánh mắt nghi ngờ. Chị Nga thấy tôi không tin chị, bèn nói:
- Bây giờ Huy với chị đi đến cái giếng đó có được không?

Tôi và chị Nga đến cái giếng, và chị chỉ cho tôi thấy cái giếng. Sau khi thấy được và nghe được sự giải thích của chị tôi bằng lòng cách lý luận của chị. Tôi nói:
- Sáng mai tụi mình đi tới phòng trại trưởng để giải thích cho trại trưởng biết?
Sau khi nghe những lời giải thích của chị Nga, trại trưởng không tin và còn la rầy chúng tôi.... Mấy ngày sau đó, cái giếng vì bị cát mềm nên bị sụp... Cũng may là lúc sụp không có ai cả, nên không gây tổn thương cho một người nào cả... Tôi thầm khen chị Nga.

*

Thời gian trôi qua, tôi có được một người chị để tôi tâm sự những chuyện vui buồn trong trại. Một hôm tôi và chị Nga đang ngồi trên bải biển ngắm trời biển, trăng sao. Tôi nói:
- Đêm nay trăng đẹp quá phải không chị ?
Chị trả lời:
- Ừ!

Tôi suy nghỉ môt chút và trố tài:
Trăng khuya lành lạnh ánh trăng mờ
Rừng núi sương mơ cảnh lặng lờ
Lác đác sao trời buồn nhấp nháy
Thương nhà nhớ nước một hồn thơ
Trăng khuya chênh chếch ánh trăng run
Đảo ngủ mơ màng đảo lạnh lùng
Thục đế chim kêu, hồn gọi nước
Việt Nam tưởng nhớ, nước non chung.

Chị Nga nhìn tôi:
- Huy làm bài này đó hở? Hay lắm, Làm hồi nào? Tựa đề là gì?
Tôi nói:
- Ừ! Huy mới làm cách đây một phút đồng hồ thôi vì thấy trăng đêm nay đẹp quá! Chưa đặt tên!
Chị Nga đòi tôi đọc lại một lần nữa. Tôi đọc lại và chị nói:
- Hay lắm! Huy viết lại cho chi nghe. Chị không ngờ Huy biết làm thơ nữa .
Tôi cười nói:
- Tuỳ lúc thôi! Tuỳ hứng!
Yên lặng một lúc chị Nga hỏi tôi:
- Huy à, Huy có bạn gái chưa? Sao thấy Huy không có bạn gái nào trong trại cả?

<< Lùi - Tiếp theo >>

HOMECHAT
1 | 1 | 150
© Copyright WAPVN.US
Powered by XtGem.Com