watch sexy videos at nza-vids!
WAPVN.US
15:57:3812/06/2025
Kho tàng truyện
Chỉ mục bài viết
Tội Lỗi Tự Nhiên
Trang 2
Tất cả các trang
Trang 1 trong tổng số 2

Tội Lỗi Tự Nhiên

Tác giả: Tiến Đạt

Cho đến trước khi bị ngọn lửa táp trọn khuôn mặt, anh sực nhớ nụ cười ngây ngô của cô bé bước chân vào lớp một.
1.- Anh cũng cần phải cứng cỏi để công nhận một điều: nhiều khi chúng ta hoàn toàn không thuộc về nhau, thậm chí có những suy nghĩ tồi tệ về nhau. Như anh từng thầm gọi em là gái bao. Em cũng từng nghĩ anh là thằng dại gái mê muội.
Anh ngồi ở quán nước trước cổng trường, chờ nàng hoàn tất hai tiết lịch sử triết học Tây phương. Nàng vào lớp lúc chín giờ.
Nửa tháng nay anh không gặp nàng. Anh ngưng làm tình với nàng.
Anh không muốn nàng nhìn thấy sự khó thở toát ra từ anh, từ sau tai nạn của thằng cháu trai. Nó đã bỏ lại tuổi trẻ và hoài bão của mình tại một nơi không tên tuổi. Một thanh niên có đầy đủ tố chất để trụ lại tại trung tâm thành phố lớn, nhưng lại quyết định chọn nghề chống lại sức tàn phá của bão biển rồi bỏ mạng sau cơn bão số Năm.
- Em hoài nghi những người đồng trang lứa với mình mà sống có lý tưởng.
- Anh thừa biết em đang nghĩ gì.
2.Trong tận sâu thẳm anh, nàng hiện thân với nhiều cung bậc.
Anh hoài nghi thời gian đã trôi qua với những cuộc tình đọng lại vài cảm giác vui trong khoảnh khắc. Anh cần một điều gì đó ở những cô gái anh yêu, nhưng anh chưa thể hình dung được anh sẽ khốn khổ thế nào nếu chung sống lâu dài với họ, chung đụng hằng ngày cùng bao lo toan bề bộn.
Anh cũng chẳng thể hình dung anh phải như thế nào nếu trở thành một người cha của một đứa trẻ.
Anh định nghĩa sự chung thủy chỉ là sự gắn kết hai người khác giới trong một môi trường và không gian nhất định, còn khi buông nhau ra, hai người lại có quyền tìm sự thủy chung với người khác. Thế nhưng chính anh lại không chịu được cảm giác bị lừa tình.
Anh cần nàng? Anh yêu nàng?
Anh đặt ra hàng loạt câu hỏi, để rồi anh tự nhủ khoảng thời gian này anh cần làm điều gì đó, chỉ để nàng hiểu rằng anh làm vì nàng.
Anh có thời gian để đi băng qua cánh đồng ngút ngàn, thơm lừng mùi lúa chín. Anh sẽ phải đi trong sáu tiếng đồng hồ, không ngừng nghỉ. Nhưng rốt cuộc, anh không đi hết cánh đồng như dự định, mặc dù chỉ cần thêm mười lăm phút anh sẽ đến con đường lớn dẫn đến thị trấn Quan Du.
Anh quay trở lại nơi xuất phát.
Anh không muốn đánh mất ý nghĩ vẫn chưa khám phá hết cánh đồng Cò Lát. Năm đó anh mười lăm tuổi, nung nấu trong lòng tình yêu đối với người con gái lớn hơn anh mười ba tuổi. Anh muốn cô gái suốt ngày nghĩ về anh, kể cả trong giấc ngủ, nhưng không phải thằng thiếu niên bắt đầu lớn tập tành nhả khói thuốc qua lỗ mũi sau khi nén mình rít một hơi thật dài. Ngày người con gái về nhà chồng, anh khóc vật vã rồi nằm ngủ một giấc dài suốt hai ngày. Khi thức dậy, anh cảm thấy người nhẹ hẫng, đi đứng khoan thai, ăn nói điềm đạm, khúc chiết.
Tám năm sau, anh gặp lại người con gái năm xưa. Cô đã có hai con gái và một con trai, đứa lớn nhất bảy tuổi, đứa nhỏ nhất chưa tròn một tuổi. Cô đứng giữa phiên chợ quê hẻo lánh với những giỏ nhốt gà. Anh lao đến gặp cô mặc dù cô cố tình cụp nón xuống khuôn mặt sạm đen đã có nếp nhăn.
- Anh nghĩ em bình an.
- Ông về lúc nào?... Chuyện ngày trước thôi đừng nhắc nữa.
- Anh vẫn hy vọng em không còn nhìn anh với ánh mắt của người đàn bà dành cho thằng trẻ con thèm được yêu thương...
- Tôi không dám. Phận tôi giờ làm sao dám leo cao...
Phần vì cả phiên chợ đang dồn mắt vào hai người, phần vì cô buột miệng: "Chồng tôi không cho phép nói chuyện với người đàn ông khác", nên sau khi hỏi qua loa gia cảnh cô, anh lách người đi về phía cổngå.
Một người đàn bà đẹp già trước tuổi cứ mua đi bán lại những con gà để nuôi sống gia đình liệu có hợp lý không, trong khi nàng vẫn có thể có những sự lựa chọn khác, để mang lại thay đổi, ít nhất là về mặt vật chất. Nàng sẽ chết nhạt với những lo nghĩ quẩn quanh vì chén cơm manh áo cho những đứa con và cả tay chồng nông dân không thể đọc được ý nghĩ của đàn bà.
Có ba trạng thái thường xuất hiện khi người đàn ông yêu. Một, anh ta chẳng hiểu gì về phụ nữ. Hai, anh ta ngộ nhận tình cảm của phụ nữ. Ba, anh ta muốn chiếm đoạt cô ta. Anh ở đâu trong những mối tình của mình, khi anh mặc nhiên dan díu và chung đụng công khai với nhiều người, cùng lúc lại buông lỏng tất cả?
3.Cấp bậc cao nhất của cha anh sau ba mươi năm lăn lộn chiến trường là đại đội trưởng, hàm thiếu tá. Giải ngũ, ông thích được lính cũ thỉnh thoảng đến thăm, gọi ông là tướng.
Cha mẹ anh lần lượt sáng tạo năm tác phẩm của họ, mặc dù để những tác phẩm này tồn tại, họ phải quần quật ngoài vườn, đồng ruộng và giữa chợ. Chưa lần nào năm đứa con phải nghe bất kỳ lời qua tiếng lại nào giữa hai đồng tác giả.
Ông nội anh, một thời bị đem đấu tố trong cải cách ruộng đất, hiện thân của sự minh triết và sáng suốt trong gia đình bốn thế hệ, luôn đưa ra những nhận xét nhẹ nhàng về mối quan hệ giữa hai người khác giới. Ông không bao giờ gọi đó là tình yêu. Chữ ông dùng là "Ràng buộc nhau trong những tình cảm không có bắt đầu và kết thúc. Kẻ nào giỏi chấp nhận những xung khắc sẽ chiến thắng".
Bà cố anh, năm chín mươi bảy tuổi vẫn có thể khấn "Anh yêu" trong những ngày giỗ của người chồng quá cố. Theo bà, tình yêu chỉ đủ khi người chồng vừa biết đem cơm - cá - rau..., và những thứ linh tinh khác cho gia đình, vừa biết "gãi đúng chỗ ngứa của đàn bà".
- Con không đủ can đảm nói thời trẻ cha mẹ cũng có những phút giây quyết liệt, nhưng vẫn sống được với nhau, vì tình yêu xuất phát ngay từ bữa ăn đạm bạc trong gia đình - Ông nội nói với bà cố anh.
- Tao già rồi, chẳng hiểu mày định nói gì. Nhưng từ việc tao và cha mày chung sống với nhau được trên sáu mươi năm, mày có thể suy ra vấn đề - Bà cố nói.
- Con không quan tâm chuyện của cha và bà. Cái con cần nhất lúc này là làm thế nào để những người thân trong gia đình gắn kết nhau suốt đời mà không xảy ra những trận cãi vã - Cha anh xen vào.
- Chuyện đó không khó lắm nếu mỗi người đều trải qua những nhục nhã ê chề - Mẹ anh nói bâng quơ.
- Những người như vậy gọi thầy tu - Bà cố bình luận.
Câu chuyện dừng lại khi loa phóng thanh hợp tác xã đọc danh sách những gia đình còn nợ lúa vụ hè thu năm ngoái. Anh nghe phát thanh viên đọc tên gia đình anh gần cuối danh sách, với số lúa còn nợ một tấn hai tạ ba chục ký lô.
Năm mười bảy tuổi, suốt ngày anh đến thư viện huyện sưu tầm danh ngôn tình yêu của các bậc vĩ nhân. Trong định nghĩa của các nhà khoa học, chính khách, nhiều nhất văn nghệ sĩ, kể cả các thầy tu, anh thấy lời nào cũng đúng. Nhưng chẳng có ai trong số họ định nghĩa giúp anh về tình cảm anh dành cho người khác giới.
4.Sau chuyến công tác nước ngoài dài ngày về, anh có cảm giác cơ thể như bị đóng băng. Có một điều gì đó đè nặng lên những suy tư... Có thật anh đã hóa thạch trước những biến động của tạo vật và nhân sinh? Hay từ những suy nghĩ về nàng?
- Em sẽ không giữ mãi những cảm xúc của chúng ta. Nó không phải đồ vật dễ đánh cắp hay con vật có thể chạy đi. Nó có đời sống riêng. Nó là tình yêu, là lựa chọn của chính em nhưng không phải em sở hữu nó. Chính nó lại giữ em.
Anh không nhớ rõ nàng đã nói với anh những lời như thế tự bao giờ. Ẩn sâu sự bộc bạch của nàng là điều gì, anh mù tịt, và thực ra cũng không để tâm đến.
Những buổi sáng, anh có thói quen lái xe đến một quán cà phê vỉa hè nhâm nhi ly đen, đọc ngấu nghiến những tin tức nóng về các vụ tham nhũng tiền tỉ; những scandal tình ái luôn liên quan đến tiền bạc, danh vọng của các người mẫu, ca sĩ, nghệ sĩ...; những vụ án cướp tiệm vàng giữa ban ngày tại những khu phố đông dân cư. Anh đọc cả những tin bài ca tụng các doanh nghiệp mà anh biết chắc rằng sự xác thực trong đó là rất ít.
- Anh và em đều thiếu chân thật trong cuộc tình. Em đã suy nghĩ rất lâu để nói với anh điều này. Em tin anh hiểu...
Anh ôm chặt nàng. Anh đang đuổi bắt một con bướm đêm trong vườn hoang. Con bướm đang chạy trốn cơn mưa đổ ập xuống. Chỉ còn lối duy nhất là mái hiên trong khu biệt thự cũ kỹ có thể sụp đổ bất cứ lúc nào. Bướm bay loanh quanh. Bóng đêm chìm sâu hơn. Gió thổi tứ hướng. Giông ầm ào. Bước chạy rầm rập, tiếng thở đứt quãng của ai đó. Một nhúm tóc rơi trên cánh bướm đang kiệt sức...
Một tay anh nhặt sợi tóc, tay kia cầm cánh bướm ủ rũ. Sợi tóc rơi nhanh khỏi tay anh. Trong bóng đêm anh không thể hình dung đó là sợi tóc của người giới tính nào. Chắc chắn không phải của nàng, vì tóc nàng luôn tỏa ra mùi hương quen thuộc, mùi hoa thiên lý nhuốm sương.
Anh lên cơn sốt khi hình dung một ngày bị quên lãng.
5.Cuộc hẹn đầu tiên giữa anh và nàng không kém kịch tính. Anh lái xe đến điểm hẹn, vừa đọc tin nhắn. Thay vì đợi trước hồ bơi trung tâm quận, nàng đổi sang trước cửa bảo tàng thành phố. Anh cho xe tăng tốc ào qua các con đường đông nghẹt đêm cuối tuần. Nàng lại đổi địa điểm, sang trước nhà hát thành phố.
Nàng ngồi trước bồn hoa. Bóng tối bao trùm tấm lưng đang khum và cặp chân dài duỗi thẳng. Vai nàng khoác chiếc túi nhỏ đính con bướm vàng. Trên tay nàng, chiếc điện thoại đang nhấp nháy.
Địa điểm nàng hẹn luôn phải kín đáo và ít ánh sáng. Đó cũng là điều anh cần.
Lúc cả hai đưa chứng minh nhân dân cho tiếp tân, cô nhân viên nhìn độ tuổi chênh lệch giữa hai người, nhìn anh với nụ cười kín đáo.
6. Anh ơi, thằng cu cân nặng 3 ký 9, làm em phải mổ. Nó giống mặt xấu anh như đúc. Đang khóc loe ngoe ghét lắm. Hình như nó réo anh.
- Ai nhắn tin giờ này anh?
- À, mấy thằng bạn xỉn nhắn bậy bạ.
- Cho em xem đi. Em chưa biết đàn ông các anh "tám" với nhau thế nào. Năn nỉ mà...
- Anh lỡ xóa rồi.
Anh lột mảnh lụa cuối cùng trên da nàng.
- Nhột quá anh.
Anh chúc mũi thẳng xuống tâm bão. Mạnh mẽ. Cuồng nhiệt. Quyết liệt.
- Anh đúng là đồ quỷ hiện nguyên hình.
Vùng tâm bão lặng gió. Không gian loãng dần. Có thể nghe rõ tiếng muỗi đập cánh.
- Anh đưa em mượn điện thoại. Nếu không em lột da anh bây giờ.
- Anh đã bảo là xóa rồi. Em là gì mà kiểm tra anh?
- Là... là... sếp anh, được chưa?
- Thôi, đừng đùa nữa. Chuẩn bị về. Lát nữa anh có việc.
- Giờ này mẹ em khóa cửa rồi.
- Anh phải làm bản báo cáo, sáng mai chi bộ họp kiểm điểm...
- Sao lúc chiều anh nói kể từ giờ phút này dẹp bỏ tất cả?
- Tại anh quên.
- Đưa điện thoại em coi!
- Đã nói là không được. Thôi, hôm khác anh đền.
- Không cần.
- Thôi mà.
- Đã nói không cần là không cần. Anh thích thì về trước, nhớ thanh toán tiền phòng. Có thể chia đôi.
- Đâu đến nỗi thế. À, anh có thằng bạn gửi tặng thẻ điện thoại, anh không xài, em giữ đi.
- Đã nói không cần.
- Chín giờ sáng mai anh đến trường đón em.
7.Sau khi vào phòng tắm vặn vòi sen xối xả, anh bước ra, vào buồng cúi xuống hôn má thằng bé.
- Anh thấy nó giống anh không?
- Tất nhiên rồi. Nhất là nụ cười và ánh mắt. Giống em cái trán và cặp lông mày lá liễu. Con trai mà lông mày hình lá liễu thì...
- Ý anh nói sẽ yếu đuối chứ gì. Không dám con này yếu đuối đâu nghen. Coi chừng cọp cái sổ chuồng lúc nào không cảnh giác thì nguy à nha.
- Nói gì thì nói anh vẫn thích con hơn...
- Vậy là không biết cảm ơn người mang nặng đẻ đau nó.
- Ơn này biết bao giờ trả cho xong đây ta?!
- Biết nghĩ vậy là mẹ nó hạnh phúc lắm rồi.
Anh tiếp tục hôn lên má thằng bé. Nó giương mắt nhìn thẳng anh. Anh quay nhanh đi, khi phát hiện trong ánh mắt thằng bé có khói.
- Anh bật máy lạnh mười sáu độ mà vẫn nghe hầm hập. Anh có thấy phòng của mình dạo này bức bối như thiếu không khí không?
- Có chuyện đó thật sao? Anh thấy nhiệt độ thế này con có thể bị lạnh. Để anh điều chỉnh hai mươi lăm là vừa. Nhưng tốt nhất là mở cửa sổ để có khí trời và gió.
- Anh làm em nhớ lúc nhỏ được cha dẫn về thăm nội, gió mát từ khu vườn khoái trá biết bao. Anh sướng hơn em nhiều vì anh có tuổi thơ ở làng quê. Thằng cu nhà mình sẽ không được như anh.
- Em tưởng ở quê vui lắm sao. Cực chẳng đã. Anh và mọi người bỏ quê cũng vì không chịu được sự tù túng. Thằng cu không thể chôn cuộc đời ở đó.
- Chuyện đó từ từ sẽ tính cũng được. Nhưng em vẫn muốn con mình có tuổi thơ ở nông thôn.
- Em đừng quên gia đình anh có những người mang gen ảo tưởng. Anh không muốn thằng cu lớn lên với toàn ý nghĩ viển vông khác người.

HOMECHAT
1 | 1 | 125
© Copyright WAPVN.US
Powered by XtGem.Com