| Chỉ mục bài viết | 
|---|
| Tình Đầu | 
| Trang 2 | 
| Tất cả các trang | 
Tình Đầu
Tác giả: Quan Dương
Nhà chị Túc cách nhà tôi một hàng rào tre . Sát bờ tre sau  vườn là một giếng nước xây bằng gạch có nền xi măng . Cạnh giếng nước có  trồng một cây ổi sẻ cao vừa tầm tôi leo lên nghịch phá hằng ngày . Chị  Túc thường chui rào qua giếng để gánh nước về nấu ăn và tắm giặt . Năm  đó chị Túc 17 tuổi còn tôi 13 . Tôi 13 là con nít đã đành, nhưng chị Túc  đã 17 mà vẫn bị mọi người xem hãy còn con nít chẳng khác gì tôi . Thật  oan cho chị . Chị chẳng cảm thấy phiền lòng chút nào về điều đó, ngược  lại còn thích thú hơn là đằng khác . Chị vô tư lự đùa giỡn thân thiết  với tôi như hình với bóng . Cuộc sống thôn quê trôi qua giữa hai chúng  tôi thật là yên ả.
Mười ba tuổi tôi chỉ học đến lớp năm trường xã,  như vậy giỏi lắm rồi còn hơn chị Túc không học lớp nào . Chuyện chị Túc  không được đi đến trường, theo lời ngoại tôi nói bởi vì đầu óc của chị  không được bình thường giống người khác . Chị bị mát dây, khù khờ ngớ  ngẩn nên chú Tư để chị Ở nhà phụ giúp, đỡ đần công việc lặt vặt, chứ  khùng như vậy học làm gì ? Nghe nói đâu từ hồi lên năm chị bị một cơn  sốt ác tính, nằm liệt giường cả tháng tưởng không qua khỏi, vậy mà lại  thoát qua dù chỉ uống cầm hơi ba cái rễ cây sao khử thổ . Khi cơn sốt  được đẩy lui đã mang theo những cái bình thường trong bộ Óc của chị .  Ngoại kể hồi đó chị Túc ốm nhom ốm nhách lại đen thui, cả ngày không nói  được nửa lời, ban đầu tưởng hậu quả của cơn sốt làm chị bị câm . Lớn  lên vài năm, chị nói trở lại nhưng nói ba cái điều ngơ ngẩn gì ở tận đâu  đâu . Làm đâu quên đó, làm cái gì cũng không nhớ, hỏi một đường trả lời  một nẻo . Chú Tư buồn lắm nhưng không nói ra . Thím Tư mất sớm, tất cả  tình thương chú đều dành cho đứa con bạc phước, chú để chị Túc muốn làm  gì đó thì làm không cấm cản . Chị Túc có một may mắn là cơn bệnh ngặt  nghèo không làm méo mó dị dạng con người của chị như đã từng gây cho  biết bao người khác khi vướng vào . Cơ thể chị Túc vẫn phát triển bình  thường, càng lớn chị càng đẹp . Chị nghĩ gì nói gì vô tư đôi khi như một  đúa trẻ thơ . Một lần sau khi hai chị em đi xem phim Bích câu kỳ ngộ  về, chị Túc đâm mơ màng và lúc nào cũng nghĩ mình là tiên nữ . Cõi tạm  này chỉ là nơi chị gửi nhờ cuộc sống phàm trần khi mắc đọa . Chị đã đẹp,  từ lúc chị nghĩ mình là tiên chị càng đẹp hơn . Mắt chị trở nên mơ màng  long lanh, tóc dài mượt hơn, hai gò má ửng hồng hơn và có nhiều cử chỉ  dáng điệu cũng rất dễ gây tò mò cho tôi hơn . Đêm nọ, tôi bắt gặp chị  đang chui rào qua gốc ổi cạnh bờ giếng để treo một vật gì trên đó, cử  chỉ thật đáng nghi . Sáng hôm sau chị dậy thật sớm tiu nghỉu tháo cái  vật đêm hôm trước đem về để rồi mấy đêm liền đó chị lại tái diễn trò cũ .  Liên tiếp mấy đêm mấy ngày chị làm như vậy khiến cho tính hiếu kỳ của  tôi không thể nào dằn được, vì thế một lần sau khi chị Túc chui rào về,  tôi bèn bò ra bờ giếng lén nhìn xem chị đã treo vật gì . Chỉ là một gói  nhựa trắng dẹp bằng ba ngón tay bên ngoài có cột dây nhợ cẩn thận . Đầu  dây nhợ được buộc chặt vào một mảnh ngói nhỏ . Tôi mở ra, một tờ giấy vở  học trò trống trơn được gấp làm tư . Tôi chẳng hiểu gì hết bèn gói lại  đàng hoàng như cũ treo trở lại cành ổi . Mấy lúc sau này, thường thấy  chị buồn rầu ít đùa giỡn như trước, tôi hỏi:
- - Sao chị có vẻ buồn vậy ?
Chị trả lời chẳng ăn nhập gì vào câu hỏi:
- - Đồ bạc bẽo.
Tôi ngạc nhiên:
- - Ai bạc bẽo ? Em hả ?
- Không phải em . Người ta.
- Người ta nào ?
- Không biết.
- Trời! Không biết người ta là ai mà chị đã trách người ta bạc bẽo ?
- Người ta bảo chị gửi thư lên cành ổi, người ta đến lấy vậy mà không đến . Nói láo không hà.
- Ủa nói vậy mảnh giấy chị treo trên cành ổi là thư chị viết đó hả ?.
- Ừ . . ..
- Nhưng thư sao chẳng có chữ với lại chị đâu biết chữ thì viết thế nào ?
- Chị đâu cần phải viết, người ta vẫn đọc được điều chị muốn nói cái gì.
- Hay quá hen, người ta là thánh hả ?
- Đâu phải thánh, chỉ là tiên giống chị thôi.
- Sao hồi nãy chị nói không biết người ta là ai ?
- Thì chị đâu biết là ai, chị chỉ biết là tiên sẽ ghé lại đây vì đã có ước hẹn trăm năm với chị.
- Còn mảnh ngói buộc ở đầu dây nhợ ?
- Buộc cho nặng để gió khỏi bay.
Tôi  gật gật đầu như đã hiểu, nhưng thật ra tôi chẳng hiểu gì hết . Mảnh  ngói buộc đầu dây nhợ cho nặng tờ giấy để gió khỏi bay là có lý đã đành  chứ còn tiên hẹn hò với chị ? Túc sao đáng nghi quá . Chị Túc giải thích  mạch lạc làm tôi cứ phân vân . Thấy tôi có vẻ không tin gì mấy, chị  nói:
- - Một ngày nào đó người sẽ ghé lại cõi trần này và nhận thư của chị cho em xem.
Thế  là ngoài chị Túc, lần này thêm có tôi cùng chờ . Hai chị em ngóng ngày  ngóng đêm mà lá thư ước hẹn của chị vẫn tòn ten buồn bã mỗi ngày . Chị  Túc cũng buồn theo trông thấy . Hai chị em cứ chờ hoài chờ hủy nóng cả  ruột . Chịu hết nổi, tôi bèn lén lấy thư dấu đi chỗ khác . Sáng hôm sau  chị Túc mừng ríu rít chạy tìm tôi để khoe:
- - Em Ngọc ơi, người ta đã đến tìm chị.
- Đến rồi hả ? Đến hồi nào ?
- Hồi hôm, người ta nhận thư chị gửi . Vui quá, như vậy chị sắp đi rồi.
Tôi hỏi:
- - Đi đâu ?
- Lên trời.
- Một mình ?
- Với người ta.
- Bỏ em ở lại ?
- Ừ em người phàm phải ở lại.
Chị  Túc đúng là vô tình . Bỗng nhiên tôi cảm thấy buồn vô cớ . Mặc dù tôi  là thủ phạm dấu thư của chị, nhưng tôi lại tin chị Túc là tiên sẽ lên  trời thật . Tôi đem thắc mắc này chạy về hỏi ngoại:
- - Chị Túc sắp lên trời hở ngoại ?
- Ai nói ?
- Chị Túc nói.
Ngoại tôi cười hiền lành:
- - Hơi sức đâu nghe lời con khùng đó cháu.
Thật  kỳ cục, chị Túc bảo mình là tiên, còn ngoài ra không riêng gì ngoại mà  cả xóm này ai cũng gọi chị Túc là con khùng hoặc con ngớ ngẩn v .v . . .  không ai tin lời chị nói . Chỉ có mình tôi là tin . Chị Túc nhỏ nhẹ, dễ  thương lại đẹp nhất xóm, sao có thể khùng được ?
Một ngày chủ nhật,  chị Túc rủ tôi đến tháp An Chánh chơi . Nghe nói tháp được xây cất từ  thời Chiêm thành . Người ta đồn sau khi vua Chiêm lấy được Huyền Trân  công chúa vào năm 1306 đã cho dựng lên ngọn tháp này đánh dấu sự thành  công về mặt ngoại giao, để rồi vào năm 1470 vua Trần kéo quân vào đánh  chiếm để mở mang bờ cõi . Tháp có ba ngọn, những tầng gạch được xếp  chồng từng lớp lên nhau . Ba ngọn tháp đứng song song, ngọn giữa cao hơn  hai ngọn tả hữu . Mỗi tháp có một cửa quay về hướng đông . Phần giữa  tháp trở lên có những tảng đá xanh viền chung quanh đẹp như một huyền  thoại . Chính vùng đất này là nơi phát tích bao đấng anh hùng của dân  tộc Nguyễn Huệ Quang Trung, Mai Xuân Thưởng,Trần Quang Diệu, Bùi Thị  Xuân . Một thời oanh liệt xưa đã thành dĩ vãng để giờ này chỉ còn tôi  đứng cùng chị Túc với khung cảnh chung quanh vắng ngắt, không khí âm u,  như có những oan hồn của dân Chiêm Thành uất nghẹn còn lẩn khuất đâu đây  . Bốn bề chung quanh là ruộng . Một con đường đất nhỏ là đường độc đạo  lối vào tháp . Đứng trên gò cao nhìn xuống về phía xa xa có thể quan sát  quốc lộ 19 dẫn đến huyện lỵ Bình Khê nằm uốn mình ôm dọc theo sông Côn .  Tôi cũng có thể nhìn thấy bãi cát trắng ngần được đè dịu dàng bởi những  hòn đá chồng thẳng đứng lên nhau trông thật ngộ nghĩnh . Khuất bên trái  là một rừng dừa bát ngát, những thân dừa cao vút lả ngọn rì rào hát  cùng gió sông thổi lên . Một bức tranh tuyệt đẹp của hóa công . Tôi nghĩ  như thế . Chị Túc đưa cho tôi trái dừa đã chặt sẵn không biết chị lấy  từ đâu, tự lúc nào . Chị nói em uống đi . Hương vị ngọt ngào của nước  dừa xiêm cứ ngấm đọng mãi trong lòng . Bất giác tôi tự hỏi hương vị đó  là hương vị của nước dừa xiêm, của cảnh vật thiên nhiên tuyệt mỹ hay là  của chị Túc ? Nhìn chị rạng rỡ cùng đất trời, tôi chợt lo sợ đến ngày  chị hoá thành tiên bay lên trời bỏ một mình tôi ở lại . Tôi năn nỉ chị  Túc:
- - Chị đừng làm tiên nữa nha chị ?
- Chi vậy, có chuyện gì hôn ?
- Đâu có gì, chị làm tiên rồi em chơi với ai ?
- Thì em sẽ lớn lên, em sẽ đổi khác và em sẽ quên chị.
Chị Túc trả lời trơn tru, lưu loát.
- Em sẽ không quên chị đâu.
- Thật nhé.
- Thật.
Mùa  hè đến chị Túc vẫn chưa lên trời dù thư gửi đi có người nhận từ lâu .  Trong khoảng thời gian chờ đợi, chị Túc lại rủ tôi đi bẻ mía trộm . Bãi  mía nằm bên kia sông, hai chị em phải chèo xuồng . Đúng hơn là mình chị  Túc chèo, còn tôi thì a dua . Ngồi trong khoang xuồng chòng chành, tôi  vụng về hết nghiêng bên trái rồi lại nghiêng bên phải.
- Ngồi yên cho chị chèo, con trai gì đâu mà chết nhát như thỏ cáy.
- Thỏ cáy là thỏ gì ?
- Chị không biết.
Cái  gì chị cũng nói không biết, vậy mà cái gì chị cũng biết hết trơn . Chỉ  có tôi là cái gì cũng không biết, mặc dù tôi học lớp năm còn chị Túc thì  không có học lớp nào . Ngồi trên ghe chòng chành tôi cứ có cảm tưởng  lúc nào cũng ở trong tư thế bị hất xuống sông trong khi tôi không biết  bơi . Sóng nước vỗ vào mạn ghe làm tung những giọt sóng li ti . Qua khúc  quẹo của con sông rẽ vào bãi mía, chị Túc nghiêng mình lấy đà, tôi  hoảng vía bò lại phía chị, xuồng chao mạnh, nước tràn vào khoang óc ách .  Xuồng sắp chìm, không ngờ đi ăn trộm mà cũng nguy hiểm hồi hộp như vầy,  tôi la lên:
- - Chị Ơi, em không biết bơi.
- Chị biết, em đừng lo.
Nghe  chị bảo biết bơi, bỗng dưng tôi mong cho ghe bị chìm để được chị cứu .  Nghĩ đến cảnh được chị Ôm vào lòng kéo vô bờ, tôi khao khát được chết  đuối vô cùng . Thế là sanh trò ma giáo vặt, tôi bò lại phía mũi ghe .  Chị Túc vừa lấy đà nghiêng bên trái để chống cây sào chưa kịp rút lên  khỏi mặt nước thì tôi lại lăn qua bên phải, hai tay quờ quạng, thế là  chiếc ghe bị lật úp bất ngờ . Mặc dù đã có sự chuẩn bị chơi trò này, tôi  vẫn không sao thoát khỏi hoảng hốt . Vừa chỉ vừa kịp la lên chị Ơi là  nước sông lờ lợ tràn vào cuống họng ừng ực . Chị Túc xốc tay vào nách  tôi lôi dậy:
- - Nước chỉ cạn đến ngực thôi mắc gì em uống dữ vậy.
Tôi  thử đứng thẳng người quả nhiên nước chỉ đến ngực . Thấy tôi mắc cở lỏn  lẻn, chị Túc không nói gì lẳng lặng kéo chiếc ghe lên và dốc nước . Hai  tay chị đu đưa nhịp nhàng theo mạn ghe làm nước bắn tung tóe đầy trời .  Bỗng chị Túc cười nắc nẻ, hình ảnh đẹp đến rợn người . Thấy tôi ngẩn  ngơ, chị Túc hỏi:
- - Em làm gì mà nhìn chị chăm chăm vậy ?
- Chị đẹp quá.
Chị Túc gật đầu tỉnh bơ:
- - Ừ chị đẹp lắm chứ sao.
Hết  hè tôi lên lớp sáu . Lên trung học phải ra trường huyện . Huyện lỵ cách  nhà 4 cây số phải qua một con sông . Sáng nào tôi cũng phải thức dậy  trước năm giờ để chuẩn bị cơm nước mang theo trưa ở lại trường . Phương  tiện di chuyển là chiếc xe đạp đòn giông duy nhất trong nhà . Hôm khai  giảng chị Túc nhìn tôi mặc áo sơ mi trắng, quần dài xanh, tém thùng đàng  hoàng, tóc tai thẳng mướt, buột miệng:
- - Trông em bảnh trai ghê, lại cao gần bằng chị rồi.
- Ở nhà chị chơi một mình nha . Em đi học chiều em về với chị.
- Ừ em đi học, nhớ đạp xe cẩn thận.
Năm  đầu tiên của lớp sáu xa nhà tôi nhớ chi Túc kinh khủng . Chỉ mong cho  mau nghe tiếng kẻng để cắm đầu cắm cổ đạp xe về cho lẹ . Trong lớp bạn  học con gái cũng nhiều, nhưng thật kỳ tôi thấy mình không thể thân với  ai . Chỉ cần nghĩ đến hình ảnh chị Túc lủi thủi một mình không ai thèm  chơi với chị là lòng dạ tôi bồi hồi nôn nao . Tôi mồ côi cả ba lẫn mẹ .  Ngoại nuôi tôi từ lúc mới lọt lòng . Tôi thiếu tình mẫu tử, chị Túc cũng  thế . Có lẽ vậy mà tôi trở thành thân thiết với chị Túc chăng ? Còn chị  Túc hầu như buổi chiều nào khi tôi vừa quẹo qua khỏi chợ Mỹ Yên là đã  thấy thấp thoáng bóng dáng chị ngóng từ xa . Học trung học tôi cũng đã  bắt đầu đổi khác, tôi đi đứng chững chạc, sự học đưa đến tầm hiểu biết  của tôi đi xa hơn . Tôi có thể nhìn lên bầu trời biết được sau những đám  mây kia là không gian trống trơn vô cùng bao la rộng lớn . Mọi sinh vật  khả năng có thể có vẫn còn đang nằm trong sự tìm kiếm khai phá của loài  người . Việc học đại khái dạy cho tôi như vậy, nhưng tôi vẫn tin cao  hơn nữa, xa hơn nữa là thế giới tiên nữ . Ở đó có người ta đang chờ đón  chị Túc trở về . Giữa năm học mấy đứa cùng lớp gán ghép cắp đôi từng cặp  . Tôi mơ hồ hiểu rằng người ta sống ở đời rồi cuối cùng ai cũng phải  lớn dần với thời gian vàcạnh một người nam cần phải có một người nữ .  Giữa hai người khác phái này sẽ tạo cho nhau một cảm giác lạ lùng huyền  nhiệm khác . Cảm giác đó thế nào ? Tôi rất mơ hồ chẳng hiểu nổi ? Không  biết cái cảm giác mà tôi có mỗi khi gần gũi chị Túc có phải là cảm giác  thượng đế trao cho giữa một người nam và một người nữ ? Nhớ một ngày  nắng hạ khô hanh, chị Túc rủ tôi ra đám ruộng sau nhà cắt lúa . Mặc cái  áo cũ rộng thùng thình, chị Túc giống như một hình nộm . Chị như nhỏ bé  lại đang trốn núp trong chiếc áo cũ kia . Trông chị Túc luộm thuộm và  vui mắt ấy thế mà chị lanh lẹn vô cùng . Tay trái chị nắm gọn gàng từng  dé lúa, tay phải chị đưa nhẹ nhàng chiếc câu liêm, thao tác thật nhịp  nhàng . Tôi luẩn quẩn cắt bên cạnh chị, dù cố gắng hết sức vẫn không cắt  được bao nhiêu, lại mấy lần suýt đưa lưỡi liềm vào tay . Trong lúc mồ  hôi tôi chảy ròng ròng thì chị Túc dường như thơ thới hơn . Dưới cái  nắng hạ, những giọt mồ hôi đọng thành chuỗi trên trán chị, trên vành môi  chị . Mùi mồ hôi con gái đánh động trong tôi cảm giác khó quên, nhất là  người con gái đó là chị Túc . Mùi mồ hôi đọng hương trong tâm khảm  chừng như thiên thu bất diệt . Cắt chưa xong đám ruộng trời đổ mưa . Mây  giăng khắp cánh đồng một màu xám ngắt . Những đường sáng loằng ngoằng  va chạm vào nhau trên không trung làm vỡ ra những tiếng sấm vang rền .  Nghe trời như đang nghiến răng sắp sửa nổi cơn thịnh nộ giáng xuống trần  gian một điều gì kinh hồn . Mưa bỗng phủ trắng khắp cánh đồng . Tôi nép  vào chị Túc, hai chị em chìm trong màn nước nặng trịch . Không biết hơi  ấm của tôi chuyền qua chị, hay là hơi ấm từ cơ thể chị chuyền qua tôi ?  Chỉ biết rằng chiều mưa quên lạnh và cứ cầu mong mưa kéo dài đừng bao  giờ dứt . Nhưng rồi mưa cũng tạnh, tôi luyến tiếc rời chị, và thật lạ  lùng chừng như tôi đọc được sự đờ đẫn rõ ràng trên khuôn mặt chị . Vậy  mà chị Túc lại phá lên cười rũ rượi xem như chẳng có gì:
- - Thôi mình về đi em, trời mưa mau tối.