Chỉ mục bài viết |
---|
Tiếng Ve Sầu |
Trang 2 |
Tất cả các trang |
Tiếng Ve Sầu
Tác giả: Đồng Sa Băng
1
Cánh cửa phòng khách sạn Tiếng Ve đóng sầm lại, Kỷ ngã mình trên chiếc giường nệm nằm chèo queo trong căn phòng nhỏ. Ba giờ chiều, tiếng máy xe như tiếng pháo nổ trên đường Hồng Thập Tự bị cánh cửa chặn lại, trong căn phòng chỉ còn tiếng kêu lùng bùng của chiếc máy lạnh cũ rích.
Ngủ. Kỷ ngủ mất tiêu hồi nào không hay.
“Anh ơi, anh ơi, có người đến tìm anh dưới kia kìa.”
Kỷ giật mình, bừng ngồi dậy. Tiếng gõ cửa liên hồi và tiếng réo gọi của người thiếu nữ bên ngoài đã phá tan giấc ngủ nửa ngày của Kỷ. Kỷ đưa tay lên đầu vuốt vài sợi tóc che ngang mắt, bước đến cửa hé nhìn ra ngoài hành lang:
“Ai vậy em.”
“Làm sao em biết.” Người thiếu nữ trả lời trong bực bội.
“Sao anh gác điện thoại lên chi vậy.”
“Đàn ông hay đàn bà.”
“Con gái.”
Nói xong người thiếu nữ ngoe ngoãi bước xuống lầu. Hai người khách lúc nãy không đợi ở phòng tiếp tân mà ra đứng ngoài đường, người thiếu nữ bước xuống cầu thang, ra đường và nói:
“Hai chị đợi nghen, tui báo cho anh đó biết hai chị đến tìm rồi đó.”
Hai người thiếu nữ cao ráo, ăn mặc lịch thiệp theo lối Tây phương: quần bò, áo sơ mi màu ca rô, đầu đội nón rộng vành, đứng trò chuyện bên cạnh hai chiếc xe Honda bên lề đường Hồng Thập Tự. Họ cùng trang lứa và trên khuôn mặt vẫn còn quấn hai chiếc khăn che bụi đường bao kín ngoại trừ hai con mắt. Tay mang gân dài màu đen bóng trông như những nàng kỵ mã trong bộ phim Zoro. Người áo trắng nói:
“Mình có quen anh này, muốn gặp mặt một tí.”
“Hơn năm phút rồi, bồ thấy tiện không hay là để khi khác đi.” Người áo tím trả lời.
“Mình hứa ảnh mấy hôm rồi, bồ ráng ở lại thêm một tí đi.”
Người ào trắng vừa dứt lời thì cánh cửa khách sạn Tiếng Ve cũng hé mở. Người đàn ông bước ra, quần áo dường như mới được ủi với những đường ly còn sắc bén như lưỡi dao, mặt mày vui tươi vồn vã chào người thiếu nữ áo trắng:
“Hồng. Hồng khỏe không? Chờ dài cổ mà không thấy, anh cứ tưởng Hồng không đến hôm nay.”
“Anh không đi chơi đâu sao? Để Hồng giới thiệu nhe. Đây là Búm, bạn của Hồng và đây là anh Kỷ, người anh bạn.”
“Chào Búm.”
“Chào anh.”
Kỷ thoáng nhìn Búm, người con gái mà Hồng nói sẽ giới thiệu, rồi quay qua nói với Hồng:
“Trời chiều rồi, nơi anh ở bề bộn quá, xin mời hai cô đi dùng nước nhé.”
“Đi đâu đây?” Hồng hỏi.
“Hay là ra chợ Bến Thành được không?” Kỷ đề nghị.
“Cũng được.”
“Cho anh quá giang được không? Anh không có xe ở đây.
“Búm chở anh Kỷ dùm nha.”
Từ nãy giờ Búm chỉ ngồi trên chiếc xe Honda lắng nghe mà không nói một lời ngoài tiếng “chào anh”. Giờ, nghe Hồng bảo chở dùm Kỷ, Búm không ừ mà cũng không lắc đầu, nàng nổ xe xong nói:
“Anh ngồi lên đi.”
Kỷ đưa chân bỏ qua nệm xe, ngồi sau lưng Búm. Để khỏi chạm vào người Búm, hai tay Kỷ nắm chặt lấy phần bi-đông giữa hai người như hằng ngày Kỷ ngồi xe Honda ôm. Chiếc xe Búm vượt qua bên kia đường Hồng Thập Tự chạy về hướng dinh Độc Lập, rồi Búm quẹo mặt vào Công Chúa Huyền Trân. Vừa chạy Búm nói:
“Bộ anh chỉ biết khu chợ Bến Thành không thôi sao?”
“Biết nhiều chỗ khác nữa chứ, nhưng ra đây cho gần. Búm muốn đi chỗ nào khác không?”
Búm không trả lời mà chỉ chạy theo sau xe Hồng. Một lát Hồng chạy lanh quanh rồi ngừng lại trước cửa tiệm ăn trên đường Lê Thánh Tôn, xéo bên kia chợ Bến Thành. Hồng nhìn Búm và nói:
“Uống nước ở đây đi, mình tìm hoài mà không thấy tiệm nào trống hết.”
Kỷ nắm lấy tay xe Búm, dựng bên lề đường rồi bước vào trong tiệm ăn. Sáu giờ chiều, những quán ăn chung quanh khu chợ Bến Thành khách đông nghẹt. Không tìm được bàn nào trống bên trong, Kỷ nói:
“Bên trong hết chỗ rồi, mình ngồi đở ngoài lề đường nhé.”
Chiếc bàn nhỏ, đủ cho ba người ngồi, nằm chen chúc trên nền xi măng bên lề đường.
Buổi chiều con đường Lê Thánh Tôn được hưởng gia tài bóng mát của những cây me nên mát và dễ chịu. Khách đi đường, người bán hàng rong, và những cư dân buôn bán trên con đường chen lấn nhau trong tiếng gọi thức ăn làm khu phố trở nên tấp nập. Người bồi bàn vội vàng hất những cộng rau còn sót lại trên mặt bàn xuống đất, lấy chiếc khăn tay lau qua một lượt rồi mời khách ngồi vào. Một vài người khách dễ chịu không chờ bồi bàn dọn dẹp, đẩy những tô, bát dơ qua một bên lấy chỗ ngồi. Kỷ và hai người thiếu nữ vừa ngồi vào bàn, Hồng hỏi:
“Anh Kỷ và Búm muốn dùng gì?”
“Ở đây món gì ngon nhất Hồng biết không?” Kỷ hỏi.
“Hủ tíu Mỹ Tho.”
“Vậy mình gọi hủ tíu đi, Búm thấy sao?”
“Dạ, hủ tíu thì hủ tíu.” Búm không có vẽ lựa chọn.
“Cho ba tô hủ tíu Mỹ Tho đi em.” Kỷ gọi người bồi bàn.
“Cho luôn ba ly cà phê sữa nhe em. Hồng và Búm uống cà phê nhe.”
“Gọi rồi, hỏi làm chi nữa, anh có vẽ độc đoán quá hén.” Búm liếc nhìn Kỷ.
“Thấy Búm mở mắt không ra nên gọi cà phê cho Búm đó.” Kỷ mĩm cười nhìn hai người thiếu nữ.
Ba tô hủ tíu còn bốc hơi được bưng ra đặt lên bàn. Kỷ dùng khăn giấy lau vài đôi đủa trao cho hai người thiếu nữ. Họ trò chuyện bên dòng người qua lại như ngày hội.
“Sài Gòn về chiều vui nhộn quá, không bù với bên kia có những thành phố suốt ngày không tìm thấy người đi bộ.”
“Anh nói sao, đất nước văn minh nhất nhì thế giới mà buồn vậy sao!” Búm nói.
“Ừ, ngày xưa khi mới đến, có những lúc anh nhớ Sài Gòn và thèm được ngắm nhìn cảnh người đi bộ trên phố lắm nhưng có thấy ai đi bộ đâu.”
“Ồ! Vậy chắc buồn và cô đơn lắm, phải không?” Búm hỏi.
“Ừ, có khi nào Búm thấy cô đơn giữa phố đông người chưa? Cho nên đôi khi ra phố nghe được tiếng nói và thấy người mình là mừng lắm, muốn chạy đến ôm vào lòng luôn vậy đó.”
“Anh khôn quá hả, phải chi gặp mấy cô gái đẹp không thì sướng biết mấy hén, mà có ôm cô nào chưa?” Hồng vừa nói vừa cười.
Tiếng nói vồn vã của người bồi bàn luôn kêu gọi. Rồi tự nhiên không khí trên lề đường biến đổi đột ngột. Từ phía xa những người buôn bán trên vỉa hè nhôn nháo, những bàn tay nhanh như thoi đưa, lôi kéo những bàn, ghế, đòn ngồi, chén bát, mà chạy. Cái nhôn nháo như làn sóng biển hung dữ lan đi từ góc đường và xòa úp lên khúc đường Lê Thánh Tôn. Những người bồi bàn hối hã lôi kéo dọn dẹp những chiếc bàn trên lề đường mang vào bên trong cửa tiệm, bất chấp những thực khách đang ngơ ngát bưng tô hủ tíu trên tay nhìn chiếc bàn bị lôi đi. Cảnh tượng trên con đường như bầy kiến vỡ tổ. Trong chớp nhoáng, tiếng ồn và cảnh nhôn nháo im phăng phắc như bóng ma chết chìm. Và phía sau sự căm lặng là hình ảnh những người công an xuất hiện. Họ hiên ngang đạp đổ, xô đẩy và bắt bớ những mảnh đời đi tìm cuộc sống trên vỉa hè, mà lòng không một chút trắc ẩn!
Cuộc trò chuyện vui cười của ba người cũng im lìm như hơi thở của con đường. Quán ăn bên đường đang xao động, những thực khách ngỡ ngàn dường như không ai còn khẩu vị để tiếp tục. Kỷ lặng lẻ mang nửa tô hủ tíu còn lại của mình đặt lên bàn, rồi quay lại phụ hai người thiếu nữ mang trả lại hai tô hủ tíu dở dang.
Búm đưa mắt nhìn những đổ vỡ của quang gánh bên đường, lòng ưu tư, quay qua Hồng và Kỷ, nói:
“Thôi mình về.”
“Ừ, xui quá, không ngờ cuộc gặp gỡ với anh Kỷ quá ngắn ngũi. Anh tuổi con gì mà số anh nặng quá vậy, thôi về. Nhờ Búm đưa anh Kỷ trở lại khách sạn dùm nhe, mình phải ghé tiệm hoa của mình một tí.”
“Con ngựa, chắc anh tuổi con ngựa quá. Gặp nhau uống chưa xong ly nước thì phải chạy rồi. Thôi, hẹn gặp lại Hồng kỳ khác. Còn bây giờ thì phiền phải nhờ Búm thả con ngựa què nầy về chỗ cũ dùm nhé.”
“Ngày mai Hồng sẽ gọi Búm, thôi chào hẹn gặp lại anh Kỷ sau nha.”
Nói xong Hồng lên xe vọt chạy, trong nháy mắt bóng dáng nàng hòa lẫn trong dòng người, mất hút.
“Anh lên xe đi.” Vừa nói Búm vừa kéo chiếc khăn che kín khuôn mặt.
“Rồi, Búm có thể chạy được rồi.”
“Bộ anh ghét tuổi ngựa lắm hả?” Tiếng nói vừa dứt Búm rồ ga vọt lẹ.
“Ý cha, xém té rồi. Bộ Búm tuổi ngựa hả?”
“Không có, tại chiếc xe nầy nó ghét đàn ông nhiều chuyện, vậy thôi.”
“Vậy sao, thôi xin lổi nhe, anh mà có gan con cọp cũng không dám chọc con ngựa nầy nữa đâu!”
“Giỏi.”
Xe chạy lanh quanh giữa những hàng me dưới bóng đèn đường mập mờ của thành phố về đêm. Kỷ nắm chặc bi-đông xe, nghiêng người qua vai Búm nhìn về bên đường. Làn gió thoảng luồng vào và làm tung bay những sợi tóc của Búm bám lên mặt, mũi Kỷ. Chàng cứ để yên cho những sợi tóc tự do bay đi rồi lại quay về bám víu. Những sợi tóc mang mùi hương thơm đã xoái mờ những hình ảnh hiên ngang của người công an trên đường.
“Tới nơi rồi, nhờ Búm dừng xe đây được rồi.”
Chiếc xe Honda chạy chậm lại và ngừng bên lề đường Hồng Thập Tự.
“Mời Búm lên phòng anh chơi cho biết chỗ ở nhe.”
“Không, em không lên đâu, anh vào đi.”
“Vậy ngày mai anh mời Búm đi ăn tối được không?”
“Mấy giờ?”
“Búm chọn đi, và cho Búm chọn luôn chỗ nào Búm muốn đi đó.”
“Sáu giờ chiều mai hén. Chỗ ăn thì ngày mai hãy biết. Búm về nha.”
“Okay. Búm về.”
Ngồi sẳn trên chiếc xe, Búm rồ ga và từ từ lách ra con đường Hồng Thập Tự chạy về Lê Văn Duyệt. Kỷ nhìn theo khi hình bóng của Búm khuất dần sau ngã tư hai con đường, chàng quay gót bước vào hành lang khách sạn Tiếng Ve. Ngoài đường, tiếng xe thưa dần, và Sài Gòn cũng bắt đầu chập choạng tối.
2
Rời khách sạn Tiếng Ve Búm chạy xe về xóm đạo ở quận Tám. Nơi đó Búm mướn căn phòng nhỏ gần cơ quan để ở đi làm. Búm là con gái út trong gia đình đông anh chị em. Sau ngày giải phóng Ba Mẹ Búm rời quận Tư về lập nghiệp trên vùng kinh tế mới ở Lâm Đồng. Những năm tháng còn bé Búm sống cùng gia đình và học trên Lâm Đồng, sau này lớn lên Búm trở lại Sài Gòn làm việc. Anh chị Búm đã lớn và ai cũng có gia đình riêng, nên, Búm mướn căn phòng nhỏ nầy để ở đi làm. Căn phòng nằm trên gác của nhà một cặp vợ chồng trẻ, được ngăn chia bởi những tấm vách đơn sơ, đủ lớn để đặt chiếc giường đơn và cái bàn thật nhỏ để vật dụng hằng ngày. Quần áo Búm bỏ vào năm ba cái thùng và nhét dưới gầm giường.
Như vậy là ngon lắm rồi. Hơn cả bạn bè Búm, bốn năm người con gái hùn nhau mướn một căn hộ. Phần dưới căn hộ dùng làm tiệm cắt tóc, phần trên gác chia nhau mỗi người một “mảnh đất” rộng cở một viên gạch bông và dài đủ để nằm thẳng chân! Ban ngày mọi người cùng nhau đi cắt tóc cho cửa tiệm dưới lầu, tối về họ cùng nhau quay quần trong căn phòng nhỏ, một đống nằm xem phim x!
Hằng ngày Búm hay mở cửa sổ phòng để đón gió từ con đường Phạm Thế Hiển. Những ngọn gió mang theo hơi mát từ con kênh phía sau và cũng mang luôn mùi hôi rác rến trên con kênh thổi qua từng khung cửa sổ trên con đường nầy. Nhưng đặc biệt vào đêm Giáng Sinh con đường Phạm Thế Hiển được trang hoàng nhiều đèn màu rực rỡ và những người dân đổ nhau xuống đường kéo về xóm đạo đông đến nghẹt thở, nên mùi hôi rác rến cũng bị quên đi.
Trên đường về Búm ghé người bạn gái ở quận Tư. Búm mới ngừng xe trước nhà, thì:
“Sao, sao rồi bà. Vô đây kể nghe coi.”
Tiếng nói của Thu, bạn Búm. Nhà Thu nằm trên con đường 20 ở quận Tư. Người ta gọi đường 20 vì nó dài võn vẹn chỉ có 20 thước! Nhưng có một lịch sử khét tiếng ở vùng nầy. Không tin thì hỏi người quận Tư sẽ biết!
“Tửng vừa thôi, làm gì dữ vậy, từ từ đả.”
“Bà đưa xe đây tui dẫn vô cho. Rồi, bà uống nước không, tui lấy cho.”
“Uống xong để lấy sức nói phải hong?”
“Ừa.”
“Tui nói người ta gọi bồ là Thu tửng cũng đúng thôi. Bồ làm Bác Sĩ mà tửng quá rồi bệnh nhân bà không biết tửng đến cở nào.”
“Chuyện tui làm Bác Sĩ dính dáng gì chuyện bà đi coi chồng chứ. Nhưng thôi, bà cứ kêu tui tửng hoài đi. Bây giờ thì kể nghe coi.”
“Kể cái gì? Mà ai đi coi chồng chứ.”
“Trời! Chiều giờ đi gặp người ta rồi bây giờ nói chỉ bấy nhiêu thôi sao ta. Bà biết năm nay bà bao nhiêu tuổi rồi không? Bà chảnh quá coi chừng ở giá nghe hong.”
“Hì hì, bồ cũng hơn gì mình đâu. Ngồi ngóng hoài, thấy tội hén. Nói chứ tui mới gặp người ta, mà chỉ đi ăn chè thôi, ăn chưa xong thì bị mấy ông công an rượt chạy té, không kịp nói gì ráo.”
“Vậy bao nhiêu tuổi, bô trai cở nào, ăn học tới đâu, giàu nghèo thế nào, kể hết đi chứ.”
“Làm gì mà hỏi như hỏi lý lịch vậy bà nội. Bà Bác Sĩ của tui sao không nhả nhặn chút nào ráo. Tuổi thì không biết, giàu nghèo cũng không biết luôn, ăn nhằm gì chuyện đó nhưng trông cũng được mắt.”
“Được là sao?”
“Là hơn ông bố giám đốc của bà ngoài Vũng Tàu đó.”
“Vậy sao, hên quá vậy. Khi nào gặp lại cho tui đi theo xem được không?”
“Thôi, đừng có tửng nữa. Ngày mai tui sẽ gặp lại người ta. À, mà bà biết chỗ nào ăn sang trọng trong thành phố chỉ dùm coi.”
“Tên gì?”
“Thì bà nói tui mới biết tên chứ. Không rõ mới hỏi mà sao nói vậy.”
“Tui hỏi bạn bà tên gì kìa.”
“Kỷ.”
“Tên ngộ hén. Hèn gì dấu kỹ quá. Nhưng đây nề, bà lên khách sạn Hoàng Long ở quận Nhất gần Sở Thú đó, chỗ đó đẹp và sang trọng lắm. Đi xong về kể tui nghe nghe hong.”
“Ừa, để ăn xong món nào ngon kể bồ nghe hén.”
“Vô duyên, món ngon thì tui biết rồi mới giới thiệu cho bà mà kể với không kể nổi gì.”
“Thôi tui phải đi về đa, trời tối rồi. Hôm nào gặp lại nghen.”
Thu phụ Búm đưa chiếc xe Dream ra đường. Trời đã tối, trụ đèn bên cạnh cây trứng cá bên hà Thu nhả ánh đèn mập mờ không đủ làm sáng con đường 20 ngắn ngũi. Búm rồ xe phóng chạy, tiếng máy xe như pháo nổ, vang đều trên mặt đường rồi lặng chìm trong màng đêm.
3
Tuần trước, sau chuyến bay dài từ Pháp, Kỷ trở về thăm Sài Gòn và để gặp một người. Ra khỏi sân bay Tân Sơn Nhất, người anh của Kỷ thuê chiếc xe taxi 15 lăm chỗ để chở gia đình và năm ba người bà con chạy về Hóc Môn. Trời đã gần mười giờ đêm, chiếc xe taxi chạy boong boong trên đường Quang Trung, dọc đường nhà cửa nổi lên như nấm. Sài Gòn bây giờ mở rộng, không như mười lăm năm trước khi Kỷ ra đi. Qua khỏi chợ Cầu, Gò Vấp, chiếc xe ngừng lại quán ăn trên đường để mọi người ăn tối. Kỷ vẫn nghe nói Sài Gòn buổi tối người ta ra đường ăn chơi như ngày hội, nhưng ngồi ở trời Tây Kỷ không tài nào hình dung ra cảnh ăn uống tấp nập như trước mắt đêm nay. Những quán ăn đồ biển, quán thịt rừng, những quán đặc sản của địa phương nổi lên san sát và dập dìu những khuôn mặt vui tươi, cười nói dòn tan bên những ly bia không hề vơi cạn. Có lẽ đây là đặc điểm của người Sài Gòn, họ thích không gian mở rộng, ngồi xề xà trong những quán ăn bên đường để tha hồ ăn to nói lớn mà không sợ phiền hà ai! Và như thế họ cảm thấy vui vì tự nhiên. Khác với dân Tây phương, hay một số ít người “Việt kiều” học làm sang cho rằng mình “văn minh” nên, thường đi vào những nhà hàng khách sạn sang trọng. Nhưng chưa chắc những khách sạn sang trọng kia ngon và rẽ bằng những quán ăn “bình dân” bên đường nầy!
Rời khỏi quán ăn chiếc xe chạy về hướng chợ Hóc Môn. Qua khỏi chợ xe chạy thẳng lên ấp 6B xã Đông Thạnh.
Những năm gần đây người dân Hóc Môn hưởng ứng chương trình nuôi bò sữa, giống bò sữa Mỹ da trắng đen lốm đóm. Dường như nhà nào trong xã Đông Thạnh cũng có nuôi ba bốn con bò, và nuôi ngay trong chuồng kế bên hông nhà, kể cả người anh của Kỷ cũng thế. Cho nên đi đâu trong xóm cũng thấy người dân đào mương cho thóat nước vệ sinh sa thải từ những chuồng bò. Nhưng vì hệ thống thoát nước còn quá kém, nên đâu đâu trong xã Đông Thạnh cũng nghe mùi hôi khó chịu! Vì là bò nuôi để lấy sữa nên suốt ngày chỉ nằm trong chuồng ăn và ăn, không phải làm gì ngoài chuyện ăn và cho sữa ra.
“Bò anh nuôi được mấy năm rồi.” Kỷ hỏi người anh.
“Năm năm rồi đó em.”
“Vậy anh đã thu họach từ chúng rồi?”
“Ừ, anh cũng nhờ chúng mới nuôi nổi mấy đứa con đi học.”
“Thằng Đang con anh năm nay học lớp mấy? Trông nó lớn con quá đó chứ.”
“Thôi, kể chi thằng nhỏ đó, nó học kém lắm.”
“Vậy anh cần phải lưu tâm cho nó nhiều hơn mới được.”
“Anh cũng rầu lắm, nhưng em thấy con bò trong chuồng kia không, người ta cho nó ăn, nó ăn hoài không xong nên phải nhả ra nhai lại, vậy mà cuối cùng nó cũng cho ra toàn là cỏ. Thằng Đang con anh nó cũng vậy, ông thầy cho bài nó đọc hoài mà không hiểu, làm bài không được nên điểm hàng tháng nó kém, bị mấy thằng anh nó hay chê cười. Nhưng thôi nó không hoang đàng là được rồi.”
“Con nít mà anh, để từ từ rồi nó sẽ khá hơn. Em về đây thăm chơi với gia đình anh vài ba hôm rồi em lên Sài Gòn.”
“Em ở đâu trển? Sao không ở đây cho vui.”
“Thỉnh thoảng em sẽ về thăm anh, vì em có công chuyện riêng, ở trên đó cho tiện.”
“Có phải ba vụ mua nhà đất gì đó không?”
“Cũng một phần.”
Từ ba bốn ngày nay Kỷ thường chạy ngoài đường với đứa cháu lo chuyện sang tên khu nhà Kỷ đặt mua mấy tháng trước. Và một hôm tình cờ Kỷ gặp lại người bạn gái, Hồng, Kỷ quen hai năm trước trong một lần về quê thăm. Hôm đó, tại nhà Văn Hóa Phụ Nữ trên đường Yên Đỗ:
“A! Anh Kỷ. Về hồi nào vậy?”
“Hồng. Không hẹn mà gặp hả. Anh về hơn một tuần nay. Hồng vẫn khỏe? Và làm gì ở đây?”
“Khỏe, Hồng dạy ở đây.”
“Ồ! Hay hén. Mà dạy môn gì vậy?”
“Thể dục thẩm mỹ.”
“Người đẹp dạy thẩm mỹ là nhất rồi.”
“Anh cứ ngạo Hồng hoài. Anh làm gì đây?”
“Anh đợi thằng cháu ở đây. Hồng có gì vui không, lâu lắm rồi, hai năm rồi, không gặp.”
“Tháng tới Hồng đi Pháp rồi.”
“Hay vậy. Đi diện gì vậy?”
“Theo chồng.”
“Vậy là anh trể chuyến đò rồi sao!?”
“Trể gì, anh đùa hoài. Để Hồng giới thiệu cho anh một người bạn nhe. Mà anh về kỳ nầy rồi chừng nào đi? Về làm gì vậy? Gia đình anh khỏe không?”
“Kỳ này về có chút chuyện. Vẫn khỏe. Có lẽ anh ở lại vài tuần nữa rồi cũng trở lại Paris.”
“Vậy anh cho Hồng địa chỉ anh ở đi, hôm nào em sẽ liên lạc gặp lại.”
Kỷ chìa tay đưa tấm thẻ có ghi địa chỉ nơi ở cho Hồng.
“Thôi em phải lên lớp. Đến giờ dạy rồi, gặp anh sau nghen.”
Từ ngày lên ở khách sạn Tiếng Ve Kỷ thường nhờ đứa cháu chở đi nhiều nơi trong phố. Hôm nay, năm giờ chiều, Kỷ bảo đứa cháu thả về khách sạn. Một ngày đi rong goài đường Kỷ đã thấm mệt. Cái cổ áo semi trắng giờ đã thành màu nâu và cả thân hình Kỷ dính đầy bụi đường. Kỷ vứt bỏ mọi thứ trên giường, chạy vào phòng tắm mở xòa bông sen để gội đi những nóng nực, bụi đường. Sáu giờ ba mươi phút, tiếng điện thoại ở phòng tiếp tân gọi lên:
“Alô.”
“Anh có khách anh ơi.” Tiếng nói của người thiếu nữ ở phòng tiếp tân.
“Ai vậy em.”
“Chị Búm.”
Năm ba phút sau Kỷ rời căn phòng bước xuống đường Hồng Thập Tự.
“Chào Búm. Búm khỏe?”
“Dạ, em vẫn thường. Em bị kẹt xe nên đến hởi trể, anh có trông không?”
“Không sao. Hôm nay Búm biết chỗ nào muốn đi chưa?”
“Biết rồi. Anh sẵn sàng chưa.”
“Anh phải đi nhờ xe Búm thôi, được không?”
“Trèo lên đi.”
“Búm cho anh lái đi. Con trai mà để con gái chở kỳ quá.”
“Anh muốn lái thì lái đi.”
Thế là Kỷ trèo lên xe nắm lấy tay lái. Cái cảm giác được chở người con gái phía sau xe làm cho Kỷ thấy vui nhộn lên. Kỷ rồ máy lách ra con đường Hồng Thập Tự. Búm ngồi phía sau và giữa hai người là một khoảng không gian rất nhỏ, nhưng cũng đủ tạo một niềm vui lớn cho Kỷ. Chiếc xe Dream chạy chầm chậm trên con đường dưới buổi chiều tắt nắng, Kỷ rùn người và lùi dần về phía sau xe, đến một lúc, khi khoảng cách giữa hai người dường như đã mất, thì:
“Anh làm gì vậy. Xích lên nghe hông.” Búm thọt tay vào người Kỷ.
“Bây giờ đi đâu đây?”
“Anh chạy lên đường Cường Để đi rồi Búm chỉ cho.”
“Quán tên gì vậy?”
“Thì đến đó sẽ biết.”
“Khó quá hén. Hỏi không nói. Nhưng Búm chỉ đường dùm nhe.”
“Anh quẹo trái vào Hai Bà Trưng, xong quẹo mặt vào Thống Nhất, rồi quẹo mặt vào đại lộ Cường Để.”
“Rồi, ôm cho cứng không té ráng chịu nghen.”
Chiếc xe Honda vụt chạy, một hồi sau xe quẹo mặt vào đường Cường Để. Con đường rộng, hai bên lề là hai hàng cây me to lớn, bóng cây phủ rợp lối đi. Đường Cường Để tuy không được mang tên là con đường lá me nhưng một thời đã mang nhiều kỷ niệm của những chuyện tình học trò. Những cặp tình nhân quần xanh áo trắng từ Trưng Vương, Võ Trường Toản đã từng dìu nhau dưới những hàng me rợp bóng trong những giờ trốn học. Chiếc xe Honda chở Kỷ và Búm chạy thật chậm, khi đến gần khu vực xưởng đóng tàu Ba Son Búm vỗ vai Kỷ:
“Đây rồi. Anh cho xe vô nhà hàng nầy đi.”
Búm vừa nói vừa chỉ tay vào khu nhà vườn đầy cây xanh bóng mát bên đường. Là một khu ẩm thực mang khung cảnh miệt vườn. Cổng vào, và mặt tiền được trang trí bằng những hàng tre, trúc và phía bên trong là những hàng cau nằm rãi rác trong khu vườn rộng. Một vài cô tiếp viên đứng chào đón khách bên cổng vào. Chen lẫn bên cạnh những bóng đèn màu dưới giàng hoa Thiên Lý có đề hàng chữ “Quán Trầu Cau.”
“Quán tên ngộ hỉ! Trầu Cau, nghe có vẽ như ai lên xe hoa vậy Búm.”
“Nhỏ bạn Búm chỉ chỗ nầy, nói ngon lắm đó.”
“Ngon không không biết nhưng mới nghe tên gọi là thấy ấm cúng rồi. Búm chọn chỗ hay lắm.”
Kỷ dắt xe vào cổng, dựng trong sân rồi cùng Búm bước vào căn nhà không vách, nơi những bàn ăn được đặt san sát bên nhau. Và thực khách khá đông.
“Búm đi chợ dùm nhe.”
“Ừ, để Búm chọn cho. Mà ngon dở ráng chịu nghen. Anh muốn uống gì?”
“Ông gìa đi bộ trên đá.”
“Là gì?”
“Búm gọi bồi bàn biết mà. Là Whiskey trên đá đó (Scotch on the rock).”
“Sao gọi là ông già?”
“Búm nhìn kia kìa, ở đây chỉ thấy toàn là Johnny Walker (Scotch Whiskey) đầy bàn thôi, Búm thấy chai rượu có hình ông già đó không.”
“Chắc anh uống rượu dữ lắm hả?”
“Chỉ uống khi nào vui thôi.”
“Hôm nay có gì đây mà vui?”
“Ngồi đây ăn với người đẹp là vui rồi.”
“Nịnh đầm giỏi hén.”
“Vậy là hai lần được khen giỏi rồi hả!”
“Sao hai lần? Nhưng sao Búm thấy mấy ông nhậu nhẹt ăn toàn những thứ độc không à, như ớt xoài ổi hay chỉ có một cây tăm chấm mắm ruốt rồi mút thôi. Còn anh, thích ăn gì khi nhậu?”
“Búm quên rồi sao, hôm trước đó. Anh thì gặp cái gì cũng ăn hết, nhưng ngon nhứt là lấy cây tăm chấm mút đó! Búm thích uống gì?”
“Cái gì cũng ăn mà anh có ăn hiếp không? Cho Búm ly Chè Ba Màu.”
Kỷ ngoắc tay gọi người bồi bàn lại, và Búm gọi thức ăn.
Tiếng cười, nói hòa lẫn trong bửa ăn và khi những ngọn đèn màu trong sân bắt đầu lung linh, Kỷ nhìn Búm:
“Hồng có nói gì với Búm không?”
“Không, Búm không nghe Hồng nói gì hết. Mà nói cái gì vậy anh?”
“Vậy hả, thôi để hôm nào tiện Kỷ nói nghe.”
“Sao anh không nói hôm nay đi?”
“Cũng muốn nói lắm, nhưng không biết phải bắt đâu làm sao.”
“Khó vậy sao? Mà cái gì vậy?”
“Ừ. Mà Búm có … có bố chưa?”
“Ở tuổi Búm nói chưa thì xạo hén. Nhưng bố chỉ là bạn thôi. Anh hỏi làm chi?”
“À, chỉ hỏi chơi thôi. Thôi không hỏi nữa.”
“Đang muốn nói lại không nói. Đang hỏi lại không hỏi, sao anh chỉ biết làm người đối diện tức chết không vậy.”
“Ủa! Tức chi cho mệt chứ.”
“Anh ở đâu về đây?”
“Ủa! Hồng không nói cho Búm biết sao.”
“Đã nói Hồng không nói gì hết mà. Mà sao cái gì cũng Hồng nói là sao?”
“Anh tưởng bạn gái thân nhau thì cái gì cũng mang ra nói cho nhau nghe chứ. Nhưng không sao, anh bên Tây về đây thăm.”
“Ý anh nói con gái tụi em nhiều chuyện phải hong. Tây nó rộng chình ình, anh phải nói nước nào mới biết chứ.”
“À, thì Pháp đó. Bắt bẻ quá hén.”
“Anh về đây chi vậy? Ở bên Pháp chắc sướng lắm hả anh?”
“Thăm nhà. Ở đâu cũng vậy thôi, sướng khổ đều có tính tương đối hết Búm. Có người thì thấy chán chường nhưng có người thì bằng mọi cách phải lao đầu vào.”
“Anh chỉ về đây thăm nhà thôi sao?”
“Còn một chuyện nữa.”
“Anh đợi chừng nào mới chịu khai ra luôn.”
“Chỉ khai khi gặp đúng lúc thôi. Khai bậy bạ bị con gái nó chê chết.”
“Rắn! Rắn kìa!” Búm nhìn thẳng về phía Kỷ và la hoảng lên.
Tiếng la và ngón tay Búm chỉ về phía sau lưng Kỷ đã đột ngột biến khuôn mặt Kỷ từ đỏ sang xanh, và phì, phì những giọt rượu còn trong miệng bay ra vù vù như làng sương trên mặt bàn! Kỷ rút chân lên khỏi mặt đất và hất hãi la:
“Đâu, đâu, rắn đâu!”
“Trong cái lồng treo ở hàng rào sau lưng anh đó!”
“Em ác thiệt, làm anh sợ muốn chết. Cứ tưởng…”
“Bự con vậy mà nhát như thỏ hén. Rắn trong lồng mắc mớ gì mà sợ dữ vậy.”
“Làm sao anh biết trong lồng chứ.”
“Thôi, để Búm đưa anh về nhe.”
“Giận rồi sao? Hay là để anh chở Búm về cho nhe.”
“Giận chi. Tại anh chọc người ta nên chọc lại cho huề thôi. Không được đâu, anh chạy về khách sạn rồi Búm tự chạy về một mình.”
“Anh muốn ghé cho biết chỗ ở của Búm mà không cho sao.”
“Không. Chỗ Búm ở không cho ai biết hết. Không chỉ riêng anh đâu.”
“Vậy thì thôi. Anh không giám phá luật của Búm đâu. Nhưng nhà Búm ở quận mấy?”
“Quận Tám.”
“Vậy thì mình đi về thôi. Trời cũng gần tối mà nơi Búm ở thì xa. Thật sự anh muốn đưa Búm về nhà cho yên tâm.”
“Cám ơn anh. Nhưng không sao đâu. Búm sống ở đây lâu rồi cũng quen.”
Kỷ gọi bồi bàn tính tiền rồi đưa Búm ra xe. Buổi tối trời Sài Gòn yên lặng. Những cây me nằm im ngắm nhìn những vì sao lạc, đó đây một vài tiếng ve gọi sầu đang chìm dần trong không gian tĩnh lặng, và giữa lòng thành phố có những tâm hồn đang ray rức.
Xe dừng trước khách sạn Tiếng Ve:
“Búm lái xe về cẩn thận. Hẹn gặp lại sau nhe.”
“Dạ, chúc anh ngủ ngon.”
Tiếng máy xe nhỏ dần, và bóng hình Búm cũng khuất giữa phố đêm.
4
Khách sạn Tiếng Ve dường như lúc nào cũng yên lặng. Những người khách ngoại quốc đến và đi không sầm uất như những nơi khác. Xe hơi chỉ được đổ khách trước đường rồi đi, phần trệt khách sạn có một phòng nhỏ dùng để xe hai bánh. Có lẽ vì vậy mà giá cả phòng ở đây cũng tương đối dễ chịu. Những buổi chiều Kỷ hay lê la dưới phòng tiếp tân xem báo và trò chuyện với những nhân viên tiếp tân. Hôm mới đến Kỷ làm thủ tục đặt phòng, người thiếu nữ tiếp viên hỏi:
“Anh cần phòng mấy ngày?”
“Anh không biết nữa. Anh muốn đăng ký một tuần nhưng có thể đi sớm hơn, nếu không cần ở nữa, được không em?”
“Dạ được, anh đăng một tuần thì giá rẽ hơn từng ngày, khi không ở thì anh đi.”
“Vậy cũng được, đăng cho anh một tuần đi. À! Còn giấy thị thực chỗ ở này em chứng nhận cho anh được không?”
“Dạ được, anh đưa đây em đóng dấu cho.”
Kỷ trao mẫu đơn tạm trú do phi trường phát khi Kỷ đáp máy bay cho người thiếu nữ.
“Ủa! Mấy ngày trước anh ở đâu?”
“Anh ở với người anh trên Hóc Môn, em có thể đề ngày anh ở đây cho nguyên chuyến thăm Việt Nam được không?”
Người thiếu nữ nhìn Kỷ một thoáng, mĩm cười và nói:
“Đáng lẽ em không dám làm chuyện nầy nhưng thôi để em ghi trọn chuyến đi anh ở đây cho anh.”
“Cám ơn em nhe.”
“Không có chi. Đây, giấy tờ tạm trú xong rồi đây. Mà anh ở đây có một mình thôi sao?”
“Ừ, anh ở một mình đây thôi.”
“Chúc anh ở đây vui vẽ. Có gì cần anh cứ gọi em nhe.”
Mấy ngày nay Kỷ vẫn đi về trong căn phòng nhỏ của khách sạn Tiếng Ve. Chiều nay Kỷ trở lại ngồi trong phòng tiếp tân nhìn ra đường mà lòng buâng khuâng. Kỷ rút ra điếu thuốc gõ xuống mặt bàn vài cái cho điếu thuốc chặc lại rồi bật lửa đốt. Buông mình trên chiếc ghế salon ngồi nhìn ra đường. Ngoài kia bóng người như dòng nước chảy đều trên con sông nhỏ, những con nước âm thầm xui theo dòng đời. Kỷ rít một hơi thật dài rồi thả khói thuốc cho lan tỏa ra không gian; nhớ lại mấy ngày nay gặp Búm Kỷ nheo mắt tự nói một mình: “Lạ thật, người con gái nầy làm mình suy tư thật nhiều. Mời vào phòng thăm chơi thì không chịu vào mà nói cho mình đến nhà thăm chơi thì cũng không cho, sao trên đời lại có người con gái khắc khe quá! Nhưng hình như nàng cũng thắc mắc muốn biết mình muốn nói gì kia mà! Để mình hỏi thử xem sao.” Những ý nghĩ bung lung về Búm mãi xâm chiếm trong đầu Kỷ, chàng dụi tắt điếu thuốc và bước về phòng. Những tiếng ve sầu lại trỗi lên trong hàng cây me bên đường.
Sáng ngày hôm sau thức dậy Kỷ kêu xe chạy về Hóc Môn thăm người bạn cũ. Mới vừa đến ngõ người bạn gọi:
“Vô đây, vô đây. Nghe nói mầy về mấy ngày nay mà sao bi giờ mới đến đây, bận đi cua gái phải không.”
Tiếng nói sang sảng của Thanh, thằng bạn cũ.
“Mầy lúc nào cũng vậy, hể gặp mặt là nghĩ tới chuyện đờn bà con gái, sao mầy không tu đi cho người ta nhờ. Sao, mấy nay làm ăn ra sao rồi?”
“Tao có làm gì đâu, chỉ ăn không thôi, hè hè. Vô đây làm ly chơi.”
“Hôm trước tao đến đây, hỏi mầy đâu, vợ mầy chỉ ra chuồng heo. Sao mầy bệ rạc quá vậy.”
“Thì khi tao say rồi, ngủ giường lèo hay ngủ chuồng heo có khác gì đâu.”
“Tao nghe nói mỗi lần say là vợ mầy khiêng bỏ vào chuồng heo, có đúng vậy không?”
“Thì mầy biết rồi, hỏi chi nữa. Mà mụ vợ tao đâu có hiểu cuộc đời thiếu rụ nó ra làm sao đâu.”
“Mà sao mầy uống chi dữ vậy. Uống say như Tây Độc còn gì thú vị.”
“Không nhớ từ lúc nào tao uống nhiều như vậy. Chỉ nhớ mỗi lần con vợ tao nó cho ra một con vịt sim là tao từ bệnh viên chạy thẳng ra tiệm ộc một xị. Mầy thấy không, đếm từ dưới lên trên tao có đến sáu con vit sim không thôi. Chán chết, lấy gì nối giòng dõi, không uống sao được. Mà mầy biết hông, mỗi lần tao say là mụ vợ tao lại gài cho ra một con vịt, tao rầu gần chết. Thôi làm ly đi.”
“Vịt đực vịt cái là do mầy chứ, vợ mầy có dính dáng gì đâu.”
“Mầy nói vậy mà nghe được à. Tao hỏi mầy chứ ai sinh ra con, nếu không phải là vợ tao thì chắc tao đi ngược chân lên trời quá. Đờn ông tao với mầy chỉ gởi hàng thôi, đâu có sinh đẻ đâu, à, phải hông. Tao thì khoái có thằng cu dẫn đi câu cá chơi mà không lần nào nó chìu ý tao hết. Mầy tức hông.”
“Ha ha, tao sợ mầy rồi. Mầy bướng quá chỉ khổ cho vợ mầy thôi. Mầy có nghe ai nói trứng đực trứng cái không, hay là chỉ có tinh trùng đực tinh trùng cái thôi. Ha ha, chắc ông trời chỉ cho mầy làm ông ngoại thôi. Nhưng nề, hỏi mầy có rành đờn bà con gái không?”
“Nhà tao toàn là cái thứ đó không, không rành chứ rành cái thứ gì đây. Mầy muốn biết chuyện gì? Hay là bị cô nào làm eo phải hông. Nhưng mà coi chừng, mấy nhỏ thứ thiệt hay làm eo lắm.”
“Thứ thiệt, làm eo. Thôi được rồi tao không hỏi mầy nữa. Bây giờ tao phải đi về, hôm nao rảnh sẽ uống với mầy một chầu cho biết.”
“Ai đời mầy lại rủ tao uống cho biết, ha ha. Được, hôm nào lên đây.”
Kỷ nốc vài giọt rượu còn lại trong ly, tạm biệt Thanh. Ra đến đầu ngõ Kỷ dừng bên lề đường, rút điện thoại cầm tay ra:
“Alô, Búm đó hả. Sáng thứ Bảy nầy anh muốn…..”
Nói một hồi, xong, Kỷ bước đến ngã ba đường. Dưới gốc cây có người đàn ông ngồi trên chiếc xe Honda, một chiếc nón bảo hiểm đang đậu trên đầu và một chiếc treo lủng lẳng bên xe; mắt đăm chiêu nhìn vào những người khách đi bộ trên đường. Kỷ bước tới gõ nhẹ lên vai và hỏi:
“Anh đi về xã Đông Thạnh không?”
“Đi Mỹ tui cũng đi chứ nói chi xã Đông Thạnh. Ông anh leo lên đi.”
“Bao nhiêu?”
Người đàn ông nhìn Kỷ rồi nhỏ nhẹ nói:
“Anh cho 20 nghìn.”
“Được.”
Người đàn ông trao chiếc nón bảo hiểm cho Kỷ. Từ đó người tài xế xe ôm luôn tươi cười và kể cho Kỷ nghe câu chuyện tiếu lâm giữa chiếc nón bảo hiểm, cái khẩu trang và công an:
“Anh biết không, mấy cô bi giờ ra đường thì mặc khẩu trang che kín mặt và thường làm tóc cho đẹp, mà mấy ổng bắt đội nón bảo hiểm thì còn gì mái tóc đẹp, phải hong. Một hôm có con mẹ kia ăn mặc, tóc tai và dáng vóc trông đẹp mê hồn. Không đội nón bảo hiểm, đang lái xe vội vàng chạy boong boong trên đường thì bị tên công an thổi “toét”, ngừng xe lại. Công an từ phía sau đi đến chim ngưỡng đôi chân dài. Đến nơi thấy người đàn bà mặc khẩu trang che kín mít, công an bảo: “Đưa giấy xe coi.” Người đàn bà cảm thấy bực bội, liền quát: “Bà nội ông, tui đây mà cũng làm tiền sao.” Xong mở khẩu trang ra. Công an liền nói: “Bà nội tui cũng không dám ăn nói chi em. Em đi đâu đây?” Thì ra người đàn bà kia là vợ của công an nọ! Hè hè, Sài Gòn bi giờ là vậy đó.”
Kỷ cười nắc nẻ, bảo người tài xế xe ôm ngừng lại trước khu chợ xã Đông Thạnh.
5
Những chiều thứ Sáu Búm rời cơ quan về phòng trọ, thay quần áo xong ra chợ mua ít bánh kẹo rồi chạy về nhà người chị ở cổng số 11 Phú Nhuận. Từ ngày ở trọ khu Phạm Thế Hiển dường như cuối tuần nào Búm cũng về nhà người chị để nghỉ ngơi và ăn uống, ngoại trừ những tuần đi công tác xa hay quá mệt nhọc vì công việc ở cơ quan.
Nhưng thứ Sáu này thì khác. Buổi sáng đi làm Búm mang theo vài bộ đồ “vía” và ít đồ ngủ. Khi tan sở Búm vào phòng vệ sinh thay đồ, chải lại mái tóc, quẹt lên môi vài vệt son, và chạm chút phấn mỏng cho má thêm hồng. Nhìn trong gương Búm thấy dung nhan đã qua cái thời son sắc. Búm rùn mình chụp lên đầu chiếc nón rộng vành để che đi những tia nắng thời gian. Búm có cảm giác như mình đã mất một cái gì quý báu nhứt của thời con gái. Búm bước ra sân đậu xe, đề máy và chạy thẳng về quận Tư.