watch sexy videos at nza-vids!
WAPVN.US
14:50:4326/04/2025
Kho tàng truyện
Chỉ mục bài viết
Tháng Tư Và Khanh
Trang 2
Tất cả các trang
Trang 1 trong tổng số 2

Tháng Tư Và Khanh

Tác giả: Phạm Lệ An

Một ngày cuối tháng Tư năm một chín tám ba...

Khanh đưa tay định giữ lại chiếc khăn tơ choàng hững hờ trên cổ nhưng đã muộn, cơn gió lạnh còn sót lại của mùa đông đã cuốn theo chiếc khăn mỏng của nàng. Khanh nhìn theo, chiếc khăn bay là là trong không khí và vướng vào một vật cản nào đó. Khanh bước tới, nàng suýt bật cười khi nhìn thấy chiếc khăn của mình thật vô tình đang quàng ngang mặt một người. Một bàn tay đưa lên gỡ chiếc khăn xuống, nụ cười chưa thành hình trên môi Khanh đã vội ngưng lại vì cái ánh mắt đang chiếu thẳng vào nàng. Trong khoảnh khắc Khanh không thể diễn tả được ánh mắt kia như thế nào, chỉ biết rằng khi nhìn vào ánh mắt đó tim nàng chợt thót lại. Có một cái gì đó khó thể diễn tả bằng lời chứa đựng trong đôi mắt sáng kia, hình như trong đó có một chút nghiêm nghị, một chút soi mói, một chút tò mò và xen lẫn cả một chút chinh phục người đối diện.

Người đàn ông đưa trả chiếc khăn tơ cho Khanh, ánh mắt vẫn nhìn nàng đăm đăm. Khanh đón lấy chiếc khăn từ tay người đàn ông, chớp nhẹ mắt che dấu lúng túng, nói khẽ, cám ơn, và quay đi. Khanh cảm nhận được ánh mắt kia vẫn dõi theo phía sau nàng, Khanh nhủ thầm, người đâu mà khó chịu, cả một nụ cười nhẹ dành cho con gái cũng không có, Khanh đâu có mắc nợ ông ta đâu mà làm mặt khó đăm đăm với nàng như vậy, cái khăn choàng bị gió bay rồi vướng vào mặt ông ta, có muốn trách thì trách cơn gió hay là trách cái khăn chứ sao lại khó chịu với nàng.

Khanh bước lên chiếc xe buýt lớn, chọn một chiếc ghế gần cửa sổ ngồi xuống. Càng nghĩ Khanh càng bực mình, chuyến đi biểu tình tại Washington DC nhân ngày ba mươi tháng Tư năm nay đúng là chuyến đi xui xẻo từ đầu đến cuối, hôm qua lúc bị trể chuyến xe buýt từ Montreal cùng với nhỏ Nga là nàng đã trực giác được là chuyến đi sẽ có nhiều trục trặc rồi, và quả đúng như Khanh nghĩ, có ai ngờ chiếc xe buýt sang trọng như vậy lại có thể bị hư dọc đường, khiến gần ba giờ sáng mọi người mới đến khách sạn. Ngủ chập chờn được có mấy tiếng đã đến giờ phải thức dậy để đi biểu tình, nhỏ Nga tự dưng trở cơn đau bụng không thể đi, đành phải ở lại khách sạn bỏ Khanh đi một mình. Đã cuối tháng Tư mà trời hôm nay bổng dưng trở lạnh, Khanh lại sơ ý không mặc đủ ấm, đứng ngoài trời mấy tiếng đồng hồ, đầu nàng cảm thấy thật váng vất khó chịu, không khéo trở về nhà lại cảm mất.

Vậy mà còn chưa hết xui, cái khăn choàng cổ bay đáp trúng ai không trúng, lại trúng ngay một ông già khó chịu. Khanh chợt mỉm cười với ý nghĩ của mình, thật ra nàng gọi người đàn ông kia là ông già không biết có hơi quá đáng hay không, Khanh bị ánh mắt kia làm bối rối cho đến nỗi nàng không kịp nhìn rõ mặt ông ta xem già hay trẻ, đẹp hay xấu nữa. Khanh lắc nhẹ đầu, mặc kệ người ta, già trẻ xấu đẹp gì cũng không liên hệ đến nàng, cầu mong cho từ giờ đến lúc đi về không bắt gặp lại cái ánh mắt kỳ lạ kia là được rồi.

Hình như có ai đang đứng bên cạnh Khanh, vùng ánh sáng trước mặt bị che khuất, Khanh ngẩng mặt nhìn, tim lại giật thót, lời cầu mong của nàng thật chẳng ứng nghiệm chút nào, người đàn ông khi nãy đang đứng đó, ông ta hơi nghiêng người, tay chỉ vào chiếc ghế trống cạnh nàng, hỏi bằng một giọng trầm ấm :
-Chào cô bé, tôi có thể ngồi đây chứ?

Tuy giọng nói của ông ta khiến Khanh có cảm tình, nhưng cái lối nói kẻ cả gọi Khanh bằng cô bé lại khiến nàng khó chịu, cá tính ngỗ ngáo trong Khanh trở dậy, được, nếu ông ta muốn làm lớn thì Khanh sẽ cho làm lớn, Khanh khoát tay :
-Chú cứ tự nhiên ...
Khanh quay mặt nhìn ra cửa sổ giấu nụ cười nghịch ngợm trên môi, ánh mắt sững sốt của người đàn ông khi nghe Khanh gọi ông ta bằng chú làm Khanh hài lòng, ít ra Khanh cũng đã trả được mối thù ông ta dám gọi Khanh bằng cô bé và cái ánh mắt làm Khanh bối rối khi trả lại chiếc khăn choàng cho nàng. Không quay lại nhưng Khanh biết ông ta đã ngồi xuống chiếc ghế cạnh nàng.

Chiếc xe buýt bắt đầu lăn bánh đưa mọi người trở về khách sạn. Khanh vẫn nhìn ra đường, bên cạnh người đàn ông cũng giữ im lặng không nói thêm câu nào. Xe buýt ngừng trước cửa khách sạn, mọi người xuống xe, người cuối cùng cũng đã rời khỏi xe mà người đàn ông bên cạnh vẫn ngồi yên không tỏ vẻ gì muốn rời khỏi chỗ ngồi. Khanh ngạc nhiên quay nhìn, nàng tưởng ông ta ngủ quên, nhưng không, ông ta đang nhìn Khanh, ánh mắt kia bây giờ hình như có một thoáng trêu chọc.
Khanh nhướng mày :
-Đến khách sạn rồi kìa chú ...
Người đàn ông vẫn ngồi yên, hỏi tỉnh bơ :
-Cô bé gọi tôi bằng gì?
Khanh dài giọng :
-Thì bằng chú ...
Ông ta lắc đầu :
-Tôi nghĩ tôi không đủ già để làm chú của cô, nếu cô không gọi lại cho đúng thì tôi không xuống xe ...
Khanh xoay người lại, dựa lưng vào ghế :
-Không xuống thì không xuống, đâu có sao ...
Người tài xế chồm ra nhìn về phía Khanh và người đàn ông, ánh mắt tỏ vẻ ngạc nhiên như muốn hỏi tại sao họ không xuống xe, Khanh lì lợm quay mặt đi, người đàn ông thở mạnh, vừa nói vừa đứng dậy :
-Từ trước đến giờ tôi cứ tưởng mình là người lì nhất, hôm nay lại gặp một người lì hơn, coi bộ tôi không muốn chịu thua cũng không được rồi ...

Không đợi Khanh trả lời, ông ta quay lưng đi về phía cửa, bước xuống xe và mất hút trong đám đông. Khanh ấm ức, ông ta đã nói chịu thua mà còn cố chê thêm một câu, sao lại có người “ăn thua đủ” với đàn bà như vậy chứ.

Khanh lững thững bước vào khách sạn, mọi người đang tụ tập ở đại sảnh, nhỏ Nga từ đám đông chạy đến bên Khanh, Khanh nhìn Nga :
-Hết đau bụng chưa nhỏ?
-Hết rồi, báo hại tao nằm ở khách sạn từ sáng đến giờ chán muốn chết ...

Có tiếng người nói trong loa phóng thanh, Khanh quay lại nhìn, nàng thật ngạc nhiên khi thấy người đàn ông khi nãy đang cầm loa nói với đám đông. Ông ta tổng kết tình hình rằng cuộc biểu tình hôm nay khá thành công, ít ra cũng đã gây được một tiếng vang đối với dân chúng Hoa Kỳ, mặt khác chứng tỏ được sức mạnh và sự đoàn kết của người Việt đang sống tại hải ngoại và gián tiếp cảnh cáo chế độ cộng sản Việt Nam.

Sau đó, ông ta nói lời cám ơn mọi người đã không ngại đường xá xa xôi đến tham dự đông đảo. Khanh lắng nghe tiếng hai người đàn bà đứng sau nàng đang thì thầm nói chuyện, và Khanh biết được ông ta là chủ tịch của cộng đồng người Việt quốc gia vùng Washington tên là Hiển, cũng là một người trong ban tổ chức cuộc biểu tình hôm nay.

Khanh nhìn về hướng người đàn ông, bây giờ nàng mới có cơ hội để nhìn kỹ ông ta, mày sậm, mắt sáng, giọng nói trầm ấm nhẹ nhàng nhưng không kém phần cương quyết và thuyết phục. Nhìn chung, nơi ông ta toát ra cái vẻ rắn rỏi và dứt khoát của một người làm chính trị. Về tuổi tác thì quả thật như ông ta nói với Khanh, ông ta chưa đủ già đến nổi bị Khanh gọi bằng chú, có lẽ ông ta khoảng chừng ba mươi lăm tuổi, tức là lớn hơn nàng khoảng năm bẩy tuổi gì đó.
Nga kéo áo Khanh, nói nhỏ :
-Bộ mày muốn ở lại Washington làm bà chủ tịch sao mà nhìn người ta dữ vậy? Nhưng nhìn kỹ ông ta cũng đẹp trai đó chứ ...
Khanh đỏ mặt, lườm Nga :
-Nói bậy coi chừng người ta nghe được đó con khỉ ...

Một buổi tối giữa tháng Năm, điện thoại reo, một giọng đàn ông thật lạ tìm Khanh làm nàng ngạc nhiên, người lạ tự xưng là người từ Washington, tự dưng Khanh nghe tim mình đập thật mạnh trong lồng ngực, từ hôm đi biểu tình về đến nay đã hai tuần lễ, Khanh những tưởng người đàn ông có ánh mắt lạ kia đã bị nàng bỏ lại thủ đô của xứ cờ Hoa, nào ngờ có những đêm khó ngủ, ánh mắt kia lại trở về ám ảnh nàng. Hôm nay ông ta lại còn điện thoại đến tìm Khanh, quái thật, làm sao ông ta có được số phone của Khanh nhỉ?
Khanh nghe giọng mình thật lạ :
-Chào chú... Washington...
Có tiếng cười nhẹ, giọng nói trầm ấm như đang rót vào tai nàng :
-Chào cô bé, nhưng tên tôi là Hiển, không phải là... Washington, lại càng không dám nhận vai chú...
Khanh mỉm cười, thì ra ông ta cũng biết pha trò đó chứ, đâu phải khó chịu như ánh mắt của ông ta. Khanh dấm dẳng :
-Ai bảo... gọi tôi là cô bé... nhưng mà... tại sao... ông có số phone của tôi?
Khanh nghe tiếng thở dài bên kia đầu dây :
-Trời, hết chú rồi đến ông... chẳng lẽ tôi già đến vậy sao?
Lần này Khanh cười nhỏ, hỏi trống không :
-Nhưng ... tại sao biết số phone của tôi?
-Cô bé quên tôi là ai sao, chỉ cần một cú phone, "lý lịch" của cô bé tôi đã có đầy đủ...
Khanh bĩu môi :
-Lạm dụng chức quyền chứ đâu có gì hay, nhưng mà nếu tiếp tục gọi tôi là cô bé thì có là tổng thống Mỹ tôi cũng không nể mặt đâu nghe...
-Thôi được, đừng giận mà, vậy tôi gọi là cô Khanh được chứ?
Thì ra ông ta thật đã biết khá nhiều về Khanh chứ không phải chỉ nói đùa, Khanh ngập ngừng :
-Nghe tạm được, vậy... tìm tôi có chuyện gì?
-À không, không có chuyện gì quan trọng, tôi chỉ muốn hỏi nước hoa cô dùng tên gì thôi...
Khanh ngạc nhiên :
-Tại sao?
Giọng Hiển thật nhẹ :
-Tại... từ hôm biểu tình đến giờ tôi trót tương tư... mùi thơm của cái khăn choàng, ra tiệm nói cô bán hàng cho thử đủ các loại nước hoa vẫn không tìm ra mùi thơm giống như vậy... cho nên không có cách nào khác... đành đánh bạo hỏi thẳng chủ nhân của nó vậy...

Khanh đỏ mặt, người đàn ông này đúng là không giống ai, kể cả cách làm quen con gái cũng thật lạ. Cũng may mà ông ta không thể nhìn ra nét bối rối của Khanh, nếu không thì thật là quê quá, Khanh vẫn thường tự hào là mình giỏi ứng xử trong mọi trường hợp, vậy mà bây giờ nàng không tìm ra câu nào thích hợp để đối đáp lại cái con người kỳ lạ kia...

Và như thế Khanh quen Hiển, càng hiểu Hiển nhiều Khanh càng thấy nhận xét của mình về Hiển lúc đầu không sai. Hiển thật khác người, từ cách sống, cách suy nghĩ và kể cả tính tình cũng không giống ai. Hiển ấp ủ trong lòng một hoài bão thật lớn, chàng muốn phải làm một cái gì đó cho xứ sở, cho dân tộc, cho những người kém may mắn còn sống lại dưới chế độ cộng sản khắc nghiệt.

Thời gian dần trôi, tình bạn giữa Khanh và Hiển càng ngày càng khắng khít, và từ lúc nào không ai biết, tình bạn đã biến thành tình yêu, Hiển yêu Khanh, yêu luôn cái cá tánh ngỗ ngáo không chịu thua ai của nàng, trong khi Khanh yêu Hiển, cảm thông và chia xẻ những khắc khoải và trăn trở của chàng, và Khanh biết, nàng trực giác ra được rằng một ngày nào đó nàng sẽ mất Hiển, không phải mất vì một người đàn bà khác, mà mất vì lý tưởng của chàng.

Một buổi tối, Hiển kể cho Khanh nghe qua điện thoại về một tổ chức kháng chiến mới thành lập ở Cali, chuyện này Khanh cũng đã biết phong phanh qua báo chí thời gian gần đây. Nghe giọng nói phấn khởi của Hiển, Khanh cảm nhận được ngày nàng phải xa Hiển đã gần kề.

Một ngày tháng Năm, năm một chín tám lăm...
Những luống hoa tulip đủ màu như đua nhau khoe sắc dưới ánh nắng vàng tươi của một buổi sáng mùa xuân. Mỗi luống hoa mang một màu khác nhau, trắng, đỏ, hồng, vàng... ngoài ra còn có cả những luống hoa được pha trộn bởi hai ba màu, mỗi loại mang một vẻ đẹp khác nhau khiến Khanh say mê nhìn. Trong các loại hoa, tulip là loài hoa Khanh thích nhất, Khanh không hiểu tại sao, có lẽ vì tulip là loài hoa nở sớm nhất trong năm. Mỗi năm, vào đầu mùa xuân, khi trên mặt đất tuyết còn chưa tan hết thì chồi non của những cây hoa tulip đã nẩy mầm. Và lần nào cũng vậy, khi nhìn những mầm non xanh mướt nẩy ra từ mặt đất còn khô cứng vì cái lạnh của mùa đông, Khanh cũng cảm thấy sự kỳ diệu của thiên nhiên. Những cánh hoa tuy có vẻ mỏng manh nhưng thật sự lại rất cứng cáp và mạnh mẽ, mặc cho những cơn gió lạnh lẽo cuối đông còn sót lại, những đóa tulip này vẫn kiêu ngạo khoe sắc.
Năm nay, Hiển sang chơi đúng vào mùa hoa tulip nên Khanh đưa chàng đi thăm hội hoa ở Ottawa, thủ đô của Canada, quê hương thứ hai của nàng. Hội hoa tulip này theo thông lệ mỗi năm đều được tổ chức vào khoảng giữa tháng Năm, thu hút được rất nhiều du khách ở khắp nơi, tuy nhiên, cũng tùy vào thời tiết, có những năm thời tiết quá xấu, vào ngày hội, khi Khanh đến chỉ xem được... cuống hoa thôi, còn những cánh hoa thì đã bị mưa gió làm rơi rụng vào những ngày trước hết rồi.
Tiếng Hiển vang lên bên cạnh cắt đứt dòng suy nghĩ của Khanh :
- Hoa tulip cũng đẹp đấy chứ, Khanh nhỉ?
Khanh nhìn qua Hiển :
-Anh không biết hoa em thích nhất là hoa tulip sao?
-Thật à? Thông thường con gái hay thích hoa hồng mà...
Khanh lườm Hiển :
-Bộ anh hay tặng hoa cho con gái lắm sao mà rành vậy? Đối với em, hoa hồng chỉ đứng thứ nhì, sau tulip... nhưng mà anh có biết hoa tulip tiếng Việt mình gọi là gì không?
Hiển ngạc nhiên :
-Có tiếng Việt nữa sao? Là em đặt ra à?
Khanh lắc đầu :
-Thật có trong tự điển mà, cái tên tuy đẹp nhưng hơi buồn cho nên em không thích lắm...
-Là tên gì?
-Uất Kim Hương...
Hiển không nói gì thêm, hai người tiếp tục đi dạo bên những luống hoa, Khanh liếc nhìn Hiển, nét mặt chàng có vẻ suy tư, hình như Hiển đang có việc gì dấu Khanh, nàng cảm nhận được là Hiển không vui, một cơn gió thổi qua lạnh buốt, Khanh vừa rên, lạnh quá, vừa thắt chặt cái khăn choàng cổ. Hiển quay nhìn Khanh rồi nhìn vào chiếc khăn trên cổ nàng, chàng nói :
-Nếu hôm đó anh không bị cái khăn choàng của em vướng phải thì mọi chuyện đã khác rồi...
Khanh giận dỗi :
-Anh hối hận đã quen em?
Hiển choàng tay ôm vai Khanh :
-Đừng hiểu lầm ý anh, anh chỉ nghĩ là mọi việc đều do định mệnh sắp đặt...
Khanh nũng nịu tựa đầu vào vai Hiển :
-Mình kiếm chỗ ngồi đi anh, em mỏi chân rồi...
Hiển nhìn quanh, chàng chỉ một cái nhà hàng bên kia đường :
-Chúng ta vào đó được không?
Khanh gật đầu đi theo Hiển, cũng đã trưa nên họ cùng ăn bữa trưa trong nhà hàng. Sau đó, họ đi một vòng thành phố rồi trở về Montreal.

HOMECHAT
1 | 1 | 132
© Copyright WAPVN.US
Powered by XtGem.Com