watch sexy videos at nza-vids!
WAPVN.US
18:38:0912/06/2025
Kho tàng truyện
Chỉ mục bài viết
Tản Mạn Tháng Sáu
Trang 2
Tất cả các trang
Trang 1 trong tổng số 2

Tản Mạn Tháng Sáu

Tác giả: Hoàng Vi Kha

Tôi ngồi lặng im hàng giờ bên cạnh khung cửa sổ. Bên ngoài bầu trời ùn ùn kéo mây, xám ngắt, và những phiến lá trở mình, nhốn nháo trong từng cơn gió mạnh.
Phím đàn lặng lẽ với lớp bụi bám đầy. Nó đã lặng im kể từ lúc người con gái ấy rời bỏ tôi. Nó đã cùng tôi, lặng im vì sợ phải khuấy động lại những đau thương mà thật khó khăn mới có thể cất yên trong đáy lòng.
Trang nhật ký mở rộng, rỗng tuếch nhưng tâm trí thì lại đầy ắp những xung đột ý niệm. Ngòi bút đã bị đè bẹp. Dòng mực ựa ra trên nó khô quạnh lại. Giống như máu ! Vũng máu đặc quệch, đổ loang loáng trên nền gạch, vấy đầy cả tâm hồn tôi.
Gió lại nổi lên. Lạnh. Thân thể run. Đôi môi xám ngắt. Điếu thuốc tập tành nhen nhóm để mong đốt đi cơn buồn, tắt lịm trên tay.
Gió vẫn cuồng nghiệt ! Không chỉ thân thể đang run rẩy, mà cả đám lá ngoài kia cũng thế. Một chiếc lá yếu đuối đang vẫy vùng. Nó không muốn xa cành. Nhưng gió vẫn hung hãn thét gào. Nó cong mình. Nó van lơn. Nó rên rỉ. Gió vẫn mặc, vẫn phủ phàng bóp chặt lấy nó, vẫn điên cuồng vui thích tra tấn nó, cố cướp nó khỏi thân cây.
và cuống lá đứt
dòng nhựa ứa ra, hệt như máu
nó chỉ kịp la lên thảng thốt, đau đớn
và rồi bay đi
theo gió, mà không, bị gió cuốn xoáy, mang đi thật xa, tung lên, quần xuống, kéo lê trên hè phố, xây xướt màu xanh, hay thịt da, tội tình, rướm máu !
Mưa !
rầm rập đổ xuống. Thoáng đó, cả con phố đã ngập nước, trắng toát. Màu trắng lạnh quá ! rờn rợn tựa màu tang. Chiếc khăn tang buông xuống trên nắp quan tài. Chấm hết ! Nhưng không, đó là mở đầu của chuổi đau thương.
" Lòng người như lá úa, trong cơn mưa chiều, nhiều cơn gió cuốn, xoáy xoay trong hồn và cơn đau này vẫn còn đây
chiều về không buông nắng, cho mây âm thầm, một mình trong chiều vắng, nhớ đôi môi mềm, ngày nào ân cần trao thân... "
Tôi mệt mỏi
Thời gian cũng mệt mỏi, rả rời nhỏ từng giọt tíc tắc
Dòng nhạc cũ vọng về từ tiềm thức, và từ cõi chết xa xôi.
và chiếc lá, phơi xác nơi xa, đẫm ướt.

Chiều ! Cũng là cơn mưa hạ về qua thành phố. Tôi ướt sủng tìm về nơi chốn cũ. Quạnh quẻ, hoang phế, không còn dấu vết của an vui.
Cánh cổng sắt e dè mở ra. Tôi bước vào. Lòng cũng e dè, hãi sợ. Không giống như nỗi e dè của lần đầu tiên bước vào đây. Mà lạ ! tim vẫn đập nhanh, đôi tay lạnh, và bước đi không vững. Vì tôi sợ hãi ! Sợ sẽ nhìn thấy một điều mà tôi luôn kinh sợ đằng sau lớp rèm cửa ấy.
Nhưng không ! sự thực vẫn là sự thực. sự thực với mức độ phủ phàng nhất của nó. Tim tôi nghẽn lại, tắt thở vài giây, để rồi sức nén tăng dần, áp suất máu lên cao, mặt đỏ bừng, và vỡ òa ra là nước mắt, là tiếng thét kinh hoàng, đau xót !
Em nằm đó !
Đôi mắt đẹp khép lại làm sững sờ tê tái cả hồn tôi. Thôi rồi ! Em bỏ tôi thật rồi !
Qui. bên em, tôi muốn khóc nhiều hơn. Nhưng, dòng nước mà gọi là lệ đã cạn khô !
Cầm lấy bàn tay thanh tao của em. Lạnh quá ! Em ơi ! Khanh ơi ! tôi gào lên từ tận cùng đau khổ.
- hơi ấm của anh đây, sức sống của anh đây ! em hãy nhận lấy để mà sống Đau nhói khi nụ hôn đặt trên bàn tay ấy Quặn cả lòng khi nhìn lại một lần cuối gương mặt duyên kia và tôi khẻ hát, lời ca nào em đã từng hát bên tôi
" đời một người con gái, ước mơ đã nhiều, trời cho không được mấy, đến khi lấy chồng, chỉ còn mối tình, mang theo"
Mưa phủ lấy tôi ! Lạnh
Bừng tỉnh !
không, nó vẫn chỉ là cơn mơ, một cơn mơ thật đau, nhưng đối với tôi không khác gì một ân huệ cuối, vì sự thực tôi vẫn bất hạnh, vì sự thực tôi vẫn không thể đưa tiễn được em, dù rằng đưa em lên chiếc xe hoa đính vòng hoa cườm lạnh lùng.
Em ơi, Khanh ơi !

Một tuần, tôi vẫn đi lang thang khắp Sài gòn. Một tuần tôi như tên mất trí, cuồng quẫn trong mớ kỹ niệm và thương đau.
Mùa Hạ trời mưa nhiều vì thời tiết hay vì nhớ thương ? Mưa ! Em yêu mưa lắm, và tôi cũng đã từng yêu mưa. Nhưng mưa lúc ấy lãng mạn bao nhiêu thì bây giờ buồn quặn bấy nhiêu.
Tôi đi lang thang dưới cơn mưa của ngày hôm nay, ngoài lạnh, nhưng trong lại ấm vì cơn mưa của dĩ vãng, mưa của những chiều cùng em lang bạt.
Trời Sài Gòn, không em, không mưa, sẽ chẳng còn chi để kê?
Giờ đây, mình tôi, và mưa... thiếu em rồi. Dòng kỷ niệm đã dừng lại sau một nghiệt ngã bàng hoàng. Tôi biết nói gì với mưa đây ? tôi biết kể gì với hàng me già đường Công Lý ? và nói làm sao những lời tình tự cùng ghế đá công viên ? Thôi em, mưa ! đừng đến, đừng buộc tôi phải nói, vì tôi sợ tôi sẽ mất tất cả khi tôi phải chia sẻ tất cả. Mâu thuẩn ! đúng ! Trong tôi là dày đặt những bấn loạn. Em, mưa, con đường, lá me và tôi... những cá thể không thể hợp nhất. Gắng gượng chỉ thêm đau !
Tôi đi,
chiều này qua chiều khác,
như mưa
vẫn kéo về trên thành phố mỗi ngày qua. Mưa có giống tôi không ? và tôi ? tôi có còn là tôi như tôi đã từng đã ! Dường như khác ! tất cả đã đổi khác kể từ khi thế giới này thiếu vắng em.
Thoáng đâu đây, thoáng trong mưa, trong vũng mờ ảo lạ, tôi trông thấy em, thấy tôi, thấy từng hoài niệm đang hiện về nơi góc phố đó, nơi con đường kia. Tôi bước đến, nó tan biến. Tôi đứng lại, em hiện về, một thoáng, vẫn là tuyệt vời vóc dáng ấy, một thoáng vẫn là nụ cười và đôi mắt đẹp ấy, một thoáng rồi thôi, rồi tan
biến, rồi trở về với thế giới của em, bỏ lại tôi, sững sờ, đứng lặng cùng thế giới tôi.
Cất bước, lại đi, vô định, trong tâm thức khúc ca cũ lại bừng lên, đau nhói
" một mình đi mãi, trên đường dài không thấy
ai người quen tôi đấy, bao giờ đời sẽ vui "

Khu vườn xưa,không em nên tàn úa. Tôi tìm về như lạc giữa hoang vu !
Nơi góc vườn, dưới hàng hoa giấy đỏ, ghế băng xưa đã rỉ sét, phai màu, và đám hoa của em trồng dạo ấy, xác phơi đầy trên lối nhỏ bơ vơ
Tôi đi
lần lại từng dấu vết cũ. Bàn tay run rẩy khi chạm phải vết khắc hai cái tên ! Dường như từ trong nó một nguồn lực lạ kỳ phát ra, truyền qua bàn tay tôi, chạy nhanh vào buồng tim để cho tim đập mạnh.
Tôi ngồi lặng yên dưới giàn hoa giấy. Gió thoảng qua, cánh hoa rơi...
Em cười. Hoa giấy rơi, em nói vu vơ:
- xác pháo hồng mừng chú rể tới đón cô dâu đó
Tôi cười, không nói, vì đôi mắt đã thay tôi làm điều đó, và bàn tay đã giúp tôi thốt nên lời.
- em, cô dâu của anh ! tôi cầm lấy bàn tay bé nhỏ. Em cười bẽn lẽn:
- đâu ? nhẫn cưới của em đâu ?
À nhẫn cưới ! để xem... cuống lá ! Nhớ không em, nhẫn cưới là cuống lá mà ta đã làm để tặng cho nhau ?
Tôi lắc đầu, gục mặt. Em tan biến. Dư âm còn vẳng lại qua một tiếng lá rơi
Dưới gốc cây có khắc đôi chữ, tôi đào xới và đặt vào đó quyển thơ của mình. Hẳn em còn nhớ. Những bài thơ ta đã làm cho nhau. Sợ em bên đó lẻ loi quá, tôi gởi sang em quyển thơ ấy.
Khác nào một nấm mồ và thơ khác gì linh hồn tôi.
Trong gian phòng rộng, cây dương cầm phủ kín lớp vải trắng. Tôi mơ hồ nhìn thấy em trở về, đôi mắt buồn nhìn tôi, hát khẻ:
" triệu người quen, có mấy người thân
khi lìa trần có mấy người đưa "
Không, Khanh ơi ! em ơi ! tôi đang trở về đưa tiễn em đây...

HOMECHAT
1 | 1 | 120
© Copyright WAPVN.US
Powered by XtGem.Com