Lại mưa. Mưa trút xuống con phố nhỏ ào ạt và lũ lượt. Tôi buông mình vật vờ trên đệm ghế, hé mắt nhìn ra bên ngoài qua ô cửa sổ cỏn con của căn gác mù mờ bóng tối. Chậu Hoàng Lan đu đưa theo gió. Mưa ùa đến. Cánh lan oằn lại, trĩu nước, nặng nề, và rụng ! Em đến. Áo trắng lất phất đính mưa. Chiếc dù màu tím nhạt che nghiêng, xinh xắn dòng tóc chấm vai, mặc nhiên bay theo gió - cho anh nè ! - Hoàng Lan, thơm quá ! - đẹp hông ? - đẹp quá ! nhưng... Tôi nhìn đôi mắt chim câu của em đang mở to chờ đợi, bẹo má em, tôi ghẹo: - Mai Khanh ngàn lần đẹp hơn Em vểnh chiếc môi lên, đôi mắt kênh kiệu, duyên dáng - Giỏi nịnh ! đáng thưởng cho một cục kẹo nè Em cười. Tôi cười. Viên kẹo ngọt tan trên lưỡi. Hệt như môi em. Hệt như môi em. Tôi trở mình, em tan biến. Cánh lan theo gió bay đến cạnh bên, lặng yên gợi nhớ... " kỷ niệm xưa đã chết, cơn mê đã chiều, tình yêu đã hết, xót xa đã nhiều, đời vui sẽ còn mai sau " không ! kỷ niệm dẫu đã dừng lại, dẫu đã thôi không còn được viết tiếp bởi tôi và em, nhưng kỷ niệm vẫn còn đấy. Và tình yêu cũng thế. Muôn đời vĩnh cửu. Để cho kiếp này, khi tôi trút đi hơi thở cuối, thì bóng hình mà tôi mang theo vẫn là em, tình yêu mà tôi ôm lấy vẫn là tình em, bất diệt.
Tháng Sáu, sinh nhật em tháng sáu ! Tháng sáu trời mưa, trời mưa không dứt Trời không mưa, anh cũng lạy trời mưa ! Tháng sáu có lần ngập ngừng đến nhà em. Mưa lất phất thấm ướt chiếc áo học trò. Chiếc hộp gỗ bé nhỏ làm quà ướt đẫm vì tôi ngại ngần, không dám rung chuông gọi, chỉ đứng bên kia đường lén nhìn em đang trang điểm bên ô cửa thư phòng. Tháng sáu, em, tôi và mưa, bên nhau, lần đầu,bỡ ngỡ, rạo rực. Bên ô cửa tròn, em xoè tay đón từng hạt mưa, tôi ôm đàn, tha thiết " Tháng sáu nhạt mưa, mưa ướt mềm vai em Từng cơn mưa, xỏa kín bờ mi ngoan " Tháng sáu, em, tôi và mưa, bên nhau, cùng buổi chiều bay bổng trong tiếng dương cầm tuyệt diệu của em. Mưa nhẹ nhàng tỏa xuống. Hồn tôi lơ lửng bay lên bằng đôi cánh tình yêu. Em, áo trắng, đơn sơ, kiêu sa, tuyệt trần. Tôi, ngây ngất, ngỡ ngàng, phục xuống để đổ hồn ra mà yêu. Tháng sáu, bên hàng hiên lợp lá của quán cốc quen thuộc, em, tôi, và mưa, bên nhau. Say sưa, em đếm từng hạt mưa, yêu, chưa yêu, bói thử yêu chưa ! Tháng sáu, màn đêm như thật mỏng, tựa voan lụa. Ánh đèn pha lê màu vàng. Em, tôi, và dòng nhạc Valse tha thướt. Bên nhau, dìu nhau, đưa nhau vào tột đỉnh của yêu đương. Tháng sáu, không em, chỉ mình tôi, và mưa. Buồn. Cung điệu lạc lỏng, giăng sầu. Con phố thôi tình tự. Quán cốc đìu hiu. Tôi đến, ngồi đếm thời gian trôi qua theo từng giọt cà phê đắng. Nhớ. Thương. Mưa, và Nước Mắt. Hoà chung,tấu khúc buồn tê tái. Quay về, lối củ không thay đổi với mọi người, nhưng trong tôi, phố giăng đầy ảm đạm. Không em vạn vật buồn. Không em đời thôi còn phút nhiệm mầu ngày xưa.
"xin một lần xiết tay nhau, một lần cuối cho nhau, xin một lần vẫy tay chào, thôi dòng đời đó cuốn người theo" Hai chúng mình cùng im lặng. Chỉ có mưa rì rào lên tiếng. - Em đã quyết định ? - phải ! - xin lỗi, anh không thê? - không sao ! Ngôn ngữ trở nên xa lạ. Lời nói buông ra dường như vô ý. Nhưng trong lòng, của em, của tôi, là những đổi trao thành thực nhất - Em lạnh ! - Anh cũng thế, từ nay và mãi mãi, sẽ lạnh ! Vòng tay siết chặt. Vẫn lạnh lạ kỳ. Em khóc. Dường như mưa vội ngưng lại. Thời gian cũng thế, để cho tôi nghe rõ tiếng vỡ của nước mắt, để cho tôi ghi khắc thật sâu, thật tỉ mỉ vào tim đôi mắt đó. - Cho em xin một điều nguyện sau cuối ? - Chi em ? - Hôn em đi anh ! Tôi hôn. Mưa òa xuống. Hai gương mặt ướt đẫm Tôi hôn. Cơn đau bừng lên. Nước mắt trào ra, vỡ cùng mưa trên bờ môi run rẩy. - Em phải đi - Đừng... - chúc anh hạnh phúc ! Bàn tay trao ra vội vã, níu kéo, nắm bắt, hụt hẫng, trơn tuột. Mưa trút xuống. Tiếng sấm nổ vang rền. Em xoay đi. Tôi đứng lặng, chết điếng. Mưa phủ xuống em. Bóng dáng mờ ảo, khuất xa. Trong tôi chua xót dâng đầy. - Mai Khanh ! Anh yêu em ! Tiếng nói thốt ra từ tận đáy lòng, thốt ra từ ngút ngàn đau khổ. Em trở lại, ùa đến, ôm chầm lấy tôi, nức nở: - Khanh yêu anh ! suốt cuộc đời, yêu chỉ mình anh. Tôi nhắm nghiền đôi mắt. Đôi môi bậm lại. Nghiến chặt răng để giữ cho mình không đổ xụp, để giữ cho em một niềm tin, một can đảm cho ngày mai. Tiếng sấm vang vọng như phẫn nộ, kéo dài. Tôi hộc ra lệ ! Tôi cong người. Đau ! Chốn cũ còn đây. Mưa còn đây. Tôi còn đây. Nhưng em đã không còn đây.
Sài gòn,ngày..tháng... năm.. Em yêu, Khanh yêu ! Kể từ dạo xa vắng em, anh mới cảm nhận được hoàn toàn ý nghĩa của chữ Nhớ ! Vắng em, không gian quanh anh chợt trở nên tịch liêu, cô quạnh lạ, dù rằng đây đó phố phường, cuộc sống vẫn ồn ả trôi qua. Sài gòn,ngày..tháng..năm.. Bé yêu của anh ! Giờ này em ra sao ? Đang làm gì ? có nhớ đến anh không ? Ở bên này, không chỉ riêng anh mà vạn vật đều tưởng nhớ đến em. Giàn hoa giấy đang trộ hoa đỏ thắm đẹp lắm em à. Nhìn hoa giấy bay nhẹ trong cơn nắng vàng óng của Sài Gòn, anh lại nhớ về em, nhớ nụ cười duyên dáng, khôi nguyên của em. Vô bờ! Và nhớ cả đôi mắt đen tuyệt đẹp của em dưới giàn hoa giấy năm nào Bên em, có loài hoa này hông hơ? Sài gòn,ngày..tháng..năm.. Em ơi, Đã một tháng 2 tuần và 15 phút trôi qua kể từ ngày ta từ giã nhau. Em ra sao rồi ? Sự im lặng của em làm cho anh lo lắng quá ! Em ơi, Khanh ơi, anh chấp tay cầu nguyện cho em từng giờ, từng phút. Sài gòn,ngày..tháng..năm.. Nhật ký ơi, Nàng bỏ tôi rồi, thực sự nàng đã bỏ tôi thật rồi. Không ! tôi muốn gào lên thật to Không ! em ơi, Khanh ơi ! tại sao lại như thế ? tại sao lại bỏ anh lại một mình trên trần thế này ? Số kiếp! Tại sao mi lại không thể buông tha cho nàng ? Số kiếp! Tại sao mi lại mãi hành hạ nàng ? Ta thù ngươi ! Tôi nhớ em, khóc em Khanh ơi ! người tôi yêu ơi ! Dây đàn run lên, buồn rũ, thốt ra những lời ca mà em từng yêu thích: " góp hết tương lai vào tiếng, yêu thương trao em một đời, hãy sắc se đợi ngày tới, mai rồi ngọt bùi sẻ chia " Tôi nhớ, em nghiêng nhẹ cho suối tóc chảy hết về một bên vai. Đôi mắt vốn buồn, càng buồn hơn: " xin em đôi tay nuột nà, xin em đôi tay thật thà,thật thà chịu nhiều xót xa " Em khóc khi hát " mà đời thì nhiều đắng cay " Tôi xúc cảm làm chùn cả tơ phím. Em hát cho chính em " hãy cố yêu người mà sống, lâu rồi đời mình cũng qua " Lòng tôi buồn khi soi vào đôi mắt em. Trái sầu rụng xuống. Tím cả không gian và giờ đây, loang tím cả trang nhật ký của tôi.
Buổi sáng, trời lại tối, Tối vì mây, và ồn ả một cơn giông ! Thành phố chợt biến thành sông mưa qua khung cửa mênh mông chập chùng ! Tháng sáu ! Trời vẫn mưa Tôi vẫn buồn, và có lẽ là buồn muôn thủa Nhìn lại phím đàn. Tôi sợ phải đụng đến. Tôi sợ từ những dây kim loại kia dư âm sẽ kéo về. Tôi sợ tôi sẽ biết mình đang cô đơn. Nhưng tôi đang nhớ. Cơn nhớ đang gậm từng phần trong cơ thể tôi. Và mỗi khi nhớ, thì tôi lại cần có em bên cạnh. Về lại với tôi, Khanh ơi ! Về qua hoài niệm, Về từ cõi nhớ, về trong nhạc mưa, về cùng tháng sáu. "yêu nhau, yêu nhau một lần, thương nhau, thương nhau một lần, một lần thôi vĩnh biệt, một lần thôi mất nhau" Hoàng Vi Kha ( Thương gởi đến MK ) Hết