Chỉ mục bài viết |
---|
Sanh Tật |
Trang 2 |
Tất cả các trang |
Sanh Tật
Tác giả: Nguyễn Thế Hoàng
Người Việt Nam sống trong thành phố này ai lại không biết đến Kimvan Diamond Center trong khu Vietnam Plaza trên đại lộ chính của thành phố. Vietnam Plaza gồm nhiều cửa hàng, thương xá, dịch vụ, chợ thực phẩm đa số do người Việt Nam kinh doanh. Nhìn vào thì Kimvan Diamond Center nổi bật hơn với giàn đèn bảng hiệu nhiều ánh đèn màu chớp chớp bắt mắt mọi người. Bên trong vách bằng kính dày trong suốt, những tủ kính dài kê ngang dọc được chưng bày hột xoàn, những loại nữ trang bằng vàng, bạc, đá quí óng ánh dưới ánh đèn sáng trắng rực rỡ. Không một người Việt Nam nào sinh sống tại đây kể cả người bản xứ và các sắc dân khác cũng đã hơn một lần ghé lại Kimvan Diamond Center trao đổi, mua bán, vì chủ nhân bà Kim Vân tiếp đãi khôn khéo, bặt thiệp, mua vô bán ra giá phải chăng nên được khách hàng tín nhiệm.
Bà Kim Vân thì nay cũng đã 62 rồi, mang tuổi Ất Dậu xế bóng. Nhưng nhìn vào thì bà chẳng có gì gọi là già theo tuổi như những người bạn già đồng niên tuế. Phải nói là nom dáng sắc bà còn trẻ đâu thua gì lứa tuổi 40, 45 hồi xuân mơn mởn. Ở cái xứ vật chất dư thừa này con người không kiêng khem thường phì ra. Vậy mà bà Kim Vân vẫn giữ được cơ thể thon thả tươi mát, đầy đủ vòng 1, vòng 2, vòng 3 những lúc mặc chiếc áo dài truyền thống, y phục dạ hội, váy dài váy ngắn cũn cỡn...nhìn vào gương soi đã thấy được eo thắt, ngực un, mông nở...hấp dẫn kỳ lạ làm sao ! Cũng là bà chăm chút giữ dáng sắc sao như thời xuân sắc mơ mộng yêu đời.
Trong tuổi thanh xuân, bà Kim Vân đẹp lồng lộng ngay thời còn đi học đã nổi tiếng hoa khôi toàn trường. Nhờ vậy bà lấy được ông chồng già góa vợ vượt qua bà hai mươi cái xuân xanh. Cuộc hôn nhân so lệch chiếc vắn chiếc dài không chỉ vì tình yêu chớm nở đầu đời sôi nổi bồng bột mà vì của cải. Lấy được chồng giàu, bà Kim Vân nghiễm nhiên trở thành bà chủ tiệm hột xoàn, vàng bạc đá quí Ngân Thạch nổi tiếng có tầm cỡ của đất Saigon hoa lệ thời đó. Từ cô gái nghèo có nhan sắc, bỗng chốc bà Kim Vân trở thành giai cấp giàu sang trưởng giả có trong tay một khối tài sản lớn. Bà chộp lấy cơ hội điều hành kinh doanh cửa hàng hột xoàn, vàng bạc đá quí Ngân Thạch của chồng, hất cẳng ông chồng già qua một bên ngồi chơi xơi nước trong nhiệm vụ cố vấn nhỏ nhoi lấy lệ. Nhờ bản lĩnh gan dạ, bà Kim Vân hốt thêm mớ của qua các áp phe buôn hột xoàn, vàng lậu, nên tiệm vàng Ngân Thạch thời đó càng phất lên như diều gặp gió giữa thủ đô Saigon hoa lệ một thời.
Sống trong cảnh giàu sang phú quí tiếng tăm trọng vọng, nhan sắc diễm lệ, ong bướm lượn quanh chập chờn, bà Kim Vân cũng đã thầm lén vụng trộm vài mối tình ngoại vi đậm đà bên cạnh ông chồng không cân xứng trước nổi thèm khát đòi hỏi của bản thân. Cho đến khi thủ đô miền Nam rối loạn tan tác bom đạn bởi lũ giặc phương Bắc cưỡng chiếm, vợ chồng bà Kim Vân cùng hai cô con gái gom góp được một số tài sản tìm đường xuống tàu vượt biên vừa lúc Saigon đang cơn hấp hối.
Nơi xứ người, gia đình bà Kim Vân miệt mài xây dựng lại "cơ ngơi" đã tiêu tán với số tài sản lớn mang theo. Thời nào cũng vậy bà Kim Vân có số làm giàu và Kimvan Diamond Center ngày một phất lên chóng mặt theo thời gian trong lúc chồng bà, ông Ngân Thạch bị ung thư gan từ bỏ cõi trần. Giờ thì bà Kim Vân phải sống đời góa bụa trong ngôi biệt thự sang trọng lòng cảm thấy thương ông chồng già nua tuổi tác chênh lệch cũng là nhờ tài sản của ông, bà mới có cuộc sống no cơm ấm cật.
Hai cô gái Kim Mai, Kim Lan mang từ Việt Nam sang giờ đã lập gia đình, nhà cửa, công ăn việc làm ổn định. Sau khi ông chồng già qua đời bà Kim Vân phải nhờ đến hai vợ chồng Kim Lan phụ bà trông nom Kimvan Diamond Center để bà có chút thì giờ rãnh rỗi, vui hưởng tuổi già, đi đây đi đó, đôi khi góp mặt với xã hội cộng đồng người Việt địa phương trong hội hè đình đám hoặc thường xuyên thăm viếng thẩm mỹ viện, bác sĩ giải phẩu sắc đẹp để chăm chút mắt, mủi, môi, cằm, ngực, mông, răng, tóc...Ăn uống bà diet kỹ, sợ mập. Nhưng, bà nuôi dưỡng cơ thể bằng các loại sâm nhung, các thuốc bồi bổ sinh lực, mắt sáng, tóc đen, da dẻ hồng hào mướt mát. Bà Kim Vân càng trẻ đẹp ra với mái tóc đen dày óng mượt đổ tràn xuống quá mông nom thật quyến rũ lạ thường. Bà nâng niu yêu quí mái tóc bồng bềnh mượt mà e ấp lọn tóc mấp mô đôi gò má trắng mịn những lần đi ra ngoài và ở mọi nơi. Bạn bè đồng trang lứa gặp bà Kim Vân là trầm trồ dáng sắc đài các xinh xinh rồi líu lo cật vấn bà về cái công trình làm đẹp rất ư là bề thế để cố bắt chước tô son điểm phấn cho riêng mình.
Bà Kim Vân vui vẻ giải thích chẳng tiếc lời như để có thêm đồng hội đồng thuyền. Với qúi cụ trung niên, cao niên những lần gặp góa phụ Kim Vân là mắt cứ sáng rỡ lên, tấp vào tán hưu tán vượn, chòng chéo bâng quơ trong sóng mắt đưa tình như cố tìm chút hương tình rơi rớt đâu đó mà sưởi ấm tấm lòng già nua sắp xa trời gần đất. Bà Kim Vân lại ưa nghịch ngợm quái ác đối với quí cụ hơ hớ tuổi xuân già. Bà phóng ngay ánh mắt lẳng lơ trêu chọc mồi chài vài câu úp mở đưa hơi khiến cụ nào cụ nấy ngẩn ngơ mơ mẩn trong giấc ngủ chập chờn trằn trọc năm canh. Rồi bà liếc mẽm như dao sắc, cười toe cười toét, miệng lầm bầm mắng :
- Mấy lão già bất lực đâu còn hơi sức mà ham ! Cái đồ mắc dịch.
Cuộc sống rủn rỉn đô la đầy túi, ăn ngon mặc đẹp, làm ít rảnh nhiều. Nên cánh bạn bè thân thiện bà Kim Vân cũng chọn lựa kỹ đối tượng. Phải là lục thập, thất thập, vô công rỗi nghề, không tham gia chăn giữ cháu nội cháu ngoại. Phải là dân có máu mặt, tiền ăn tiền để dư thừa đầy ắp trong bank và nhất là phải chịu chơi. Cái kiểu chịu chơi để an dưỡng tuổi già của bà Kim Vân cũng ngón nghề ai mà lường nổi.
Hễ rảnh rỗi là vài lão bà rủ nhau xây sòng tứ sắc, mười đô la một lệnh, không đậu chếnh, ai thua nấy chung tiền. Quí cụ bà nom ra xương cốt rệu rạo mà cũng còn gân thật. Ðánh đêm đánh ngày, ngồi lê ngồi lết, ngồi chồm hổm, ngồi duỗi dài chân ra, ngồi bó đầu gối lên thấu man tai, hoặc nằm dài xuống chiếu mà rẻ bài. Vui lắm. Nào là cơm bưng nước dọn, cà phê trà nóng, bánh trái la liệt ăm ắp... cho đến khi cơ thể rũ riệt nghiêng ngửa đất trời không cựa nổi mới chịu tan sòng rã đám. Ðược thua nào có sá gì, miễn là được chung tiền, được cười hỉ hê hỉ hả, được ngạo nghễ sát phạt từng quân bài thế bí là cảm thấy ngay đời lên hương ngùn ngụt, tâm hồn phơi phới, tuổi xuân tái phát lồng lộng quên đi bóng xế hoàng hôn lảng vảng trước mắt.
Hết tứ sắc chuyển cuộc chơi khác. Năm sáu lão bà thuê xe có tài xế trực chỉ Las Vegas đánh bạc. Mọi người đồng thanh chấp nhận đi phải đủ cặp có ông có bà thế mới lý thú cuộc đời. Ai lẻ loi góa bụa phải tìm chàng ghép vô. Một vài cụ bà cu ky như dạng góa phụ Kim Vân phải chạy đôn chạy đáo tìm một lão ông độc thân để "nâng khăn sửa túi" tạm cho chuyến đi du hí.
Bà Kim Vân vớ ngay lão Hàm nguyên đấng H.O. tròm trèm tám mươi cái xuân già, về hưu, góa vợ, đang có chức có quyền bề thế trong xã hội cộng đồng. Nhìn thì lão Hàm tròn bát thập mà còn sạch sẽ tươm tất, da dẻ hồng hào, sắc diện quắc thước đẹp lão, ngày trước cũng là bạn già tâm đắc của chồng bà Kim Vân. Khi người bạn già mình vô phúc trời cho giũ sổ sớm, lão Hàm năng tới lui đá lông nheo giao hửu, an ủi nỉ non góp ý góp lời với vợ bạn mình đang góa bụa sống hẩm hiu một mình tội nghiệp, đã làm cho bà Kim Vân có chút xúc động chĩu nặng chút ân tình ăm ắp cõi lòng trống trải.
Ðược bà Kim Vân thỉnh cầu trong chuyến đi chơi chung, lão Hàm vui như mở cờ trong bụng hót không ngượng miệng :
- Ối chao ôi ! may mắn được đi cùng người đẹp ngao du sơn thủy thật là vạn hạnh. Biết đâu duyên số cuối đời ông Trời đã sắp sẳn, chuyện chơi thành thật. Tôi đã coi tử vi bói toán ứng nghiệm không sai một ly mà...bà nó ơi !
Bà Kim Vân nạt ngay :
- Ðừng có bá xàm bá láp. Chớ dở giọng dê xồm thiên hạ cười ê cái bản mặt. Già rồi không nên nết.
Ðược dịp lão Hàm không tha, xổ một phát nghe mùi mẫn :
- Thôi mà bà nó ơi ! Cứ "tình trong như đã, mặt ngoài còn e". Già thì già mặt già mày. Chứ tay chân của tui... còn cựa quậy thì cái nàỵ..nàỵ..nó vẫn còn xinh lắm bà nó í ơi là ơi... bà ơi !
Bà Kim Vân nghe như trúng ý, lại không giận mà còn đùa dai chịu không nổi :
- Ðâu !? mở ra đưa đây cho tôi xem nào, dám không ? coi thử sức lực tới đâu mà thòm với thèm. Muốn thành ông quan hoạn không nè, tôi xử tử nó ngay bây giờ là hết sanh tật.
Câu chuyện vui cười của hai vị lão râm ran suốt cả chặng đường được phụ họa với hai cặp lão ông lão bà lắp ghép kia đang trên chuyến xe trực chỉ Las Vegas nổ tung trời từng chập như pháo bông đốt mừng ngày July fourth khiến cho ba cặp vợ chồng già chính danh cũng nhào vô góp tiếng cười sặc sụa, nước mắt nước mủi tèm hem. Ðúng cái vui nghịch quậy phá của quí lão liền ông liền bà xế bóng hoàng hôn trong khung cảnh riêng tư còn ào ạt nóng bỏng sôi động giựt gân rợn gáy hơn giới trẻ gấp trăm lần để thấy đời đâu còn mấp mô bên bờ huyệt lạnh.
Ðến nơi, bà Kim Vân cùng mấy lão bà kia rảo các sòng bạc lăn xả ngay vào không chậm một giây. Còn mấy lão ông thì ngồi chầu rìa ngáp gió bên cạnh các lão phu nhân ngóng mặt nhìn. Lão Hàm có nhiệm vụ ôm kè kè chiếc xách tay to tổ bố đựng tiền và đồ vật lỉnh lỉnh của bà Kim Vân áp chặt vào lòng. Lão sàng qua sàng lại đứng ép sau lưng bà vừa làm cố vấn đỏ đen, vừa làm người hùng bảo vệ người đẹp trông rất ư là oai vệ.
Ðánh đấm đã đời, cả bọn rủ nhau đi ăn, rồi tiếp tục nhào vô lại gỡ gạc hoặc kiếm chác thêm. Ðêm đến thì về phòng ngủ. Những cặp vợ chồng chính danh ở riêng mỗi phòng. Mấy lão già lắp ghép tạm bợ đâu có được hân hạnh đó nên phải cách ly nữ giới.
Ba ngày trôi qua sức già thấm mệt trên từng chặng đường ăn chơi đùa cợt, quí cụ lục đục lên xe hồi hương. Cụ bà nào thắng lớn hả, thì vui như mở hội trăng rằm lia thia đủ thứ chuyện như sáo sậu, hí ha hí hửng cười tươi nhìn đời sao mà đẹp thế ! Cụ bà nào thua đậm đà thì gương mặt u sầu một đống, biếng ăn, biếng nói, biếng cười như đứa trẻ lên ban sưởi, đôi mắt lim dim mơ mơ màng màng tưởng nhớ đến những canh bạc đen như mõm chó, rồi tức tối, dậm chân, nghiến răng, đấm ngực kêu Trời xin cho con về chầu Diêm Vương ngay. Riêng bà Kim Vân đi chuyến này thua đậm đà hoa lá, mất toi hơn hai trăm ngàn đô la xương máu. Những chuyến đi trước đâu đến nổi đen như than hầm. Có xui lắm thì cũng chỉ chừng dưới bốn, năm chục ngàn đô mua vui cho đời đở trống vắng là quá rồi.
Chợt bà Kim Vân nghĩ ra, đầu dây mối nhợ chính danh cái lào già Hàm mắc dịch mắc toi kè kè bên cạnh mình suốt ba ngày sương gió. Dẫn lão theo làm chi đến nổi thân bại danh liệt thế này. Cũng do cái lão Hàm dê đó đứng sau lưng bà, lão cứ húc cái thùng nước lèo của lão ép ra ép vào cạ sát sàn sạt vào thớt lưng nõn nà ngà ngọc đầy ắp xúc cảm của bà, khiến bà nhột nhột tê tê hừng hực làm sao ấy, nên bà bị phân trí không còn bình tĩnh để truy cứu nước bài cho chính xác. Phải rồi ! thua là phảị..thua là phải ! Bà Kim Vân tức tối gầm lên, nhìn chòng chọc như muốn ăn tươi nuốt sống, xé tan xác lão già Hàm đang ngồi trên ghế xe bên cạnh mình :
-Nè ! lão già Hàm mắc toi kia ! Bởi cái rững mỡ của ông mà tôi thua đậm đà kỳ này, biết chưa ?
Lão Hàm nheo nheo đuôi mắt đá một phát nhìn người đẹp đang nhiên nỗi trận lôi đình, lão ậm ự hạch cho ra lẽ :
- Hả ? bà vu oan giá họa tôi cái gì thế ?
Bà Kim Vân mặt tái mét vì giận, bà sừng sộ :
- Còn giả lả hỏi nữa. Ông xui tận mạng. Cái bản mặt già dê phá đám.
Vừa nghe nói, lão Hàm bật cười nghiêng ngữa, lắc lư chiếc đầu sói hoe hoe mấy chòm tóc mây mong manh. Ông hiểu cái ý ngồ ngộ của nàng lục thập tùng tâm của mình. Lão Hàm tháu cáy :
- à há, nói mà không biết mắc cỡ. Xui thì phải đi xả xui mới hên chứ bà. Cái phép cờ bạc là phải như vậy đó. Bà cũng biết rành mà. Nó linh thiêng lắm. Có sẳn một bên mà không sử dụng. Tức thật ! Ðôi lần tôi nhắc nhỏ bà khi thấy bà quá đen nên đi xả xui đi. Có gì đâu mà sợ. Hai đứa mình cùng lên phòng ngủ nghỉ ngơi chừng độ mười phút là xong. Sau đó bà trở lại là bà gom hết cả làng, một vốn đến chục lời đấy bà ạ. Của tôi hên lắm. Ai biểụ..dại ráng chịu. Nom cái mặt tiếc của đời, còn đổ thừa ai. Nè, rút kinh ngiệm lần khác có dám không hả người đẹp của tôi ơi !?
Nghe lão Hàm nói, bà Kim Vân đột nhiên phì cười, đỏ mặt tía tai mơ mơ tưởng tưởng. Bà đấm vào lưng lão Hàm thùm thụp như cố đè nén cái cảm giác rạo rực trong lòng. Bà cảm thấy thèm khát lạ đời, nổi thèm khát của tuổi thanh xuân, hừng hực nhảy nhỏm. Trong ba ngày tại Las Vegas Nevada, lão Hàm cứ mè nheo ỏng ẻo với bà chuyện này chuyện nọ thật cũng tội nghiệp. Bà hết giận lão Hàm, nhoẽn nụ cười tươi như hoa hồng buổi sáng ướt đẩm sương mai, đấu lại :
- Sợ gì mà chả dám, nhưng phải với ai kia kìa, còn ông hả, đâu còn sơ múi gì mà xui với hên. Ðồ của dõm.
Chuyện đi Las Vegas đùa qua khích lại chỉ có vậy thôi, mà thiên hạ đồn rùm beng lên, dựng chuyện lão Hàm và nữ chủ nhân Kimvan Diamond Center đưa nhau vào phòng ngủ ở Las Vegas ôm ấp hú hí ngày đêm, suýt chút nữa là lão Hàm già đứt gân máu, đứng tim chết không kịp ngáp, chứ đâu có thua bạc thua bài gì.. Lỗ miệng ăn mắm ăn muối của người đời ghê gớm thật ! Gặp mặt bà là họ cứ nhao nhao lên cười híp híp mắt nhìn bà chủ hột xoàn Kim Vân như có ý dò la thiệt hư. Bà Kim Vân chẳng dấu diếm gì. Bà phân trần chê bai lão ấy già cộp rộp rồi, ai mà ham, đừng nghe thiên hạ đồn bậy. Có hay không đố ai mà biết được, khi thiên hạ vẫn nhìn thấy lão Hàm thường đến ngôi biệt thự của bà Kim Vân dày hơn trước, lại còn chở nhau vi vút trên đường phố đầy ánh sáng rực rỡ về đêm.
Hai cô con gái ngoan hiền Kim Mai, Kim Lan cưng chiều mẹ rất mực, thường khuyên nhủ nhắc chừng mẹ những chuyện không tốt với ông Hàm và....còn một cậu nào đó nữa. Mẹ sao càng già càng sanh tật. Chúng con yêu thương mẹ, xin mẹ đừng để tủi hổ hương linh cha con.
Nghe con gái úp mở mập mờ "còn một cậu nào đó nữa" bà Kim Vân chợt giật mình. Bà phập phồng ngẫm nghĩ cái chuyện bí mật của mình sao con gái mình tò mò biết được. Tụi này tài thật đấy. Con gái bà nói đúng. Còn một cậu nào đó nữa chính là chàng võ sư Mạc Phong Linh yêu quí của mình. Chàng là một võ sư trẻ, đẹp trai, tuổi chưa quá ba mươi, hào hoa phong độ. Thân thể chàng khỏe mạnh, cường tráng, gân u thịt bắp. Thể lực của chàng như bão táp mưa sa, cuồng phong gió cuốn.
Vào một ngày cũng đã hơn năm rồi, bà Kim Vân đi dự tiệc cưới con của người bạn. Chính là những cơ hội để bà se sua trang điểm, chưng diện dung nhan. Hôm đó, bà lên bộ y phục dạ hội màu tím than rực rỡ, phần mông no tròn ra, eo giữa thắt nhỏ bằng dây đai kim tuyến, vùng ngực un cao nở nang đều đặn dưới hai bờ vai rộng cân đối bề thế. Những viên hột xoàn, kim cương óng ánh trên người. Mái tóc đen mượt đổ xuống đôi vai, khuôn mặt trang điểm rất khéo phải mất hơn một tiếng đồng hồ tại thẩm mỹ viện đã chìm mất những nếp nhăn thời gian. Những lọn tóc lòa xòa mấp mé đôi gò má mịn che bớt khuôn mặt lúc rõ lúc mờ thật tình tứ quyến rũ, bà càng đẹp và trẻ hẳn ra.
Bà Kim Vân khoan thai từng bước uyển chuyển dịu dàng đi vào dạ tiệc trước những cặp mắt nhòm ngó dõi theo chiêm ngưỡng và thèm thuồng. Chủ khách chào hỏi, săn đón nồng nhiệt bà như một mệnh phụ phu nhân quyền thế. Họ mời bà chụp hình lưu niệm với cô dâu chú rễ. Người bạn chủ nhà lại ngỡ ngàng lúng túng chưa biết tìm ai đứng chung đủ đôi xứng đáng với nữ chủ Kimvan Diamond Center để chụp hình, thì rất may lúc ấy chàng võ sư Mạc Phong Linh trịnh trọng bước vào, liền được chủ nhà bắt cóc đứng cặp chung với bà Kim Vân.
Ðến lúc vào tiệc hai người lại được chủ nhà sắp xếp ngồi cạnh nhau trong lúc những người cùng bàn cũng đều đủ cặp, không ai lẻ loi. Khởi đầu vài câu chuyện trời nắng trời mưa giữa hai người còn giữ kẻ nhau theo ngôi vị tuổi tác, thứ bậc, lớp lang.