Chỉ mục bài viết |
---|
Kẻ Giết Mướn |
Trang 2 |
Tất cả các trang |
Kẻ Giết Mướn
Tác giả: Đinh Lâm Thanh
Vừa nhìn thấy John bước ra, người tài xế vội lái chiếc lymousine đến ngay trước cửa tòa nhà Ủy Hội Liên Hiệp Quốc, bước xuống mở cửa, cúi đầu kính cẩn:
- Kính chào ông chủ, xin mời.
John gật đầu đưa chiếc cặp cho tài xế, bước vào an vị chỗ ngồi của chủ nhân. Người tài xế trao lại chiếc cặp cho John, nhẹ nhàng đóng cửa, bước lên xe và từ từ lái ra khỏi khu vực. Trong lúc xe đang quay đầu tìm hướng ra phi trường quốc tế Kennedy, một giọng nói phát ra từ hệ thống âm thanh trang bị trong xe:
- Chào ông Smith, đừng ngạc nhiên, tôi có chuyện quan trọng cần nói với ông!
Người tài xế kinh ngạc, bấm kính đàng sau lưng xuống và quay đầu chờ lệnh. Sau vài giây suy nghĩ, John khoát tay ra hiệu tài xế tắt ngay các hệ thống âm thanh và điện thoại. Nhưng tuyệt nhiên giọng nói vẫn rõ ràng ra lệnh:
- Đừng vô ích, làn sóng vô tuyến được nối trực tiếp điện thoại của tôi. Bây giờ nghe kỹ đây, tiếp tục cho xe chạy và phải tuân theo lệnh của tôi. Không được ngừng hoặc dùng điện thoại cầm tay liên lạc với cảnh sát. Nếu không tuân lệnh, xe sẽ bị nổ tan ra từng mảnh tức khắc. Tôi báo để ông hay, dưới gầm xe đã gài một ký TNT, ngòi nổ được điều khiển bởi vô tuyến và đang nằm ngay trong tay tôi.
Hết kiên nhẫn, John hét lên:
- Ông là ai, muốn gì?
- Tôi là ai và muốn gì thì chốc nữa sẽ biết. Bây giờ ông chỉ biết tuân lệnh. Trái ý chiếc xe sẽ bị nổ tức khắc.
John chưa biết xử trí ra sao, giọng người trong máy tiếp tục:
- Bây giờ quay đầu xe lại, lấy hướng bắc và chạy đến trước cổng chính của trường đại học Columbia. Nếu nghe và hiểu rõ thì chớp đèn xe ra hiệu.
Người tài xế lại quay đầu ra phía sau chờ lệnh. Sau vài giây đắn đo, John gật đầu và ra hiệu chớp đèn hai lần. Một tiếng trả lời từ trong loa ở các cánh cửa:
- Được lắm. Cho xe chạy tiếp bao giờ đến đó sẽ có lệnh sau.
- Tại sao ông bắt tôi?
- Không phải bắt mà mời ông.
John cười gằn:
- Mời? Tôi đâu quen biết gì với ông. Tại sao?
Giọng nói vẫn bình thản:
- Có nhiều việc liên hệ đến mạng sống của ông. Im đi, đừng hỏi nhiều.
Chừng hơn muời phút sau, xe đã đến trước cổng chánh trường đại học. Giọng nói tiếp tục:
- Ông thấy bên tay phải có nhiều chỗ trống, hãy ghé xe vào ngay đó, không được tắt máy.
Để xem phản ứng ra sao, John ra dấu cho tài xế tiếp tục lăn bánh thêm vài thước, vượt qua hẳn hai chỗ trống, tức thời giọng nói vang lên:
- Dừng lại, thụt lùi vài thước và ép ngay vào.
Cả tài xế lẫn John bây giờ biết chắc rằng xe họ đang bị theo dõi chặt chẽ. Không cách nào hơn là phải tuân lệnh. Sau khi xe đã vào trong vị trí, giọng nói tiếp tục:
- Bên kia đường khoảng chừng một trăm mét, dưới chân tấm bảng quảng cáo xe hơi, ông có thấy chiếc xe Ford màu xám bạc không? Nếu thấy rõ thì ra hiệu bằng hai lần chớp đèn.
Cả hai người quay đầu một lượt về hướng tay phải, sau khi nhận ra được vị trí xe Ford màu xám, John gật đầu cho phép tài xế báo hiệu bằng hai lần chớp đèn. Chỉ vài giây sau, một tiếng nổ lớn tung chiếc xe Ford lên cao, vỡ ra hàng trăm mảnh. Chưa kịp hoàn hồn, hai người đều nghe tiếng cười phát ra:
- Mạng của hai ông cũng như vậy nếu chống đối và không biết ngoan ngoãn nghe lời. Bây giờ thì sẵn sàng làm theo lời tôi chưa?
John chỉ còn phản ứng nhẹ:
- Nhưng mà…ông mời hay bắt cóc tôi?
Giọng nói gằn từng tiếng:
- Hiểu cách nào cũng được. Cho xe đi theo lệnh tôi!
Tài xế cho xe ra đường, giọng nói tiếp tục ra lệnh:
- Bây giờ quay đầu xe trở xuống hướng đông nam, đến phi trường quốc tế J. Kennedy sẽ có lệnh tiếp.
Chiếc lymousine quay về hướng đông, vượt qua cầu, dùng xa lộ chính xuyên qua quận Queens để đến phi trường Kennedy. Suốt quảng đường không một lời đối thoại nào khác, John cần yên lặng để tìm cách đối phó với những gì sắp xảy ra. Khi xe vào phạm vi phi trường, lệnh từ các loa phát ra:
- Quay qua phía tây, lấy hướng thẳng ra ngoại ô Nassau.
Tôi nhắc lại một lần nữa, xe sẽ bị nổ tung bất cứ lúc nào nếu xử dụng điện thoại di động, dừng lại hay phát ra một dấu hiệu cầu cứu nào.
Để chứng tỏ xe bị kiểm soát một cách chặt chẽ, giọng nói ra lệnh:
- Bop, dập tắt ngay điếu thuốc, tháo kiến đen xuống. Tài xế đang lái xe, không được vô lễ với chủ.
John và tài xế đảo mắt một vòng quan sát tình hình, không có xe theo dõi phía sau hay cản đầu đàng trước.
Tiếng người trong loa tiếp tục:
- Ông Smith, khỏi phải mất công tìm kiếm làm gì. Ống kính thâu hình, hệ thống thâu tiếng và chất nổ đã được gài sẵn trong xe ông từ trước. Hơn nữa, ông được theo dõi bởi vệ tinh qua hệ thống định vị. Tọa độ chính xác của xe ông trên màn hình vô tuyến chỉ sai biệt chừng nửa mét. Tất cả động tĩnh của cá nhân ông tôi đều thấy rõ ràng.
John muốn trắc nghiệm lời nói trên, ông đặt câu hỏi với tài xế:
- Anh đã bỏ xe lúc nào?
Tài xế chưa kịp trả lời, tiếng cười lớn đã phát ra:
- Ha ha…nhân viên của tôi thi hành mệnh lệnh dễ dàng như trở bàn tay, dù tài xế đang có mặt ngay cả trong xe.
Xe vừa qua khỏi công viên Hyde, giọng nói lên tiếng:
- Gia tăng tốc độ và cứ tiếp tục chạy tiếp.
Tài xế làm theo chỉ thị, hai người tiếp tục giữ yên lặng trên suốt quãng đường khoảng chừng năm chục cây số.
Khi xe đi băng qua cách rừng, giọng nói lên tiếng:
- Bây giờ nghe đây, giảm tốc độ, chạy chậm và chuẩn bị quẹo tay mặt để vào rừng bằng con đường nhỏ. Nếu nhận ra, báo hiệu bằng hai lần chớp đèn.
John gật đầu ra hiệu cho xe chậm lại và ép vào lề khi nhận ra con đường mòn trước mặt. Xe dừng lại, máy vẫn nổ.
Giọng nói lại tiếp tục:
- Cho xe chạy vào đường mòn, khoảng chừng một cây số, trong đó một xe khác đang chờ ông.
Cả John và tài xế đều ngần ngại, nhưng đã ở vào thế này không còn cách để chọn lựa. John trầm tĩnh gật đầu cho lệnh làm theo yêu cầu. Vào rừng được một quãng, xe buộc phải dừng lại trước mặt một chiếc xe thùng lớn và dài bằng container 40 feet đang mở rộng cửa sau. Không có bóng dáng một người nào, chỉ có lệnh phát ra:
- Ông ngồi yên, tài xế cho xe chạy thẳng vào trong thùng.
Vừa dứt tiếng, chiếc cầu tự động sau thùng xe từ từ phóng ra, đầu hạ xuống đất để chiếc limousine có thể chạy lên.
Tài xế bây giờ mất bình tĩnh ra mặt nhưng điều này không lạ gì với John, bất cứ cuộc bắt cóc nào, nạn nhân không bao giờ biết được lộ trình. Xe nhỏ chui vào ngụy trang trong một xe lớn để di chuyển là một hình thức bình thường. John có ấn tượng đây không phải cuộc bắt cóc làm tiền hay với lý do chính trị nào mà có lẽ, theo nhận xét đầu tiên của John, chỉ là một lối mời trong giới giang hồ với nhau. Suy nghĩ như vậy, John gật đầu cho xe chạy lên chui vào thùng xe.
Liền sau đó, tiếng nói tỏ vẻ hòa nhã:
- Cám ơn ông Smith, tôi thành thực xin lỗi ông với lối mời bắt buộc và thiếu lịch sự này.
John lên tiếng:
- Bây giờ ông cho tôi biết ông là ai và với lý do nào bắt tôi?
- Còn quá sớm để nói chuyện này.
Không để John nói thêm, giọng nói ra lệnh tiếp:
- Bây gìờ các ông phải ngồi yên và giữ yên lặng trong xe. Chuyện ông muốn biết sẽ được giải quyết trong vài giờ tới.
Sau câu nói, cánh cửa sau xe đóng lại, chung quanh toàn một màu đen đưa bàn tay ra trước mặt hoàn toàn không nhìn thấy. John nghe tiếng máy nổ và đoán biết được xe đang chạy thụt lùi trên một quãng đường bằng thời gian chiếc limousine rẽ phải vào rừng. Sau đó xe đổi chiều, sang số và chuyển bánh nhanh chóng trên đường lớn.
Xe tiếp tục giữ tốc độ như vậy trong một thời gian gần hai tiếng đồng hồ rồi chạy chậm lại, sang số, quẹo về hướng tay mặt và đi xuống dốc, cuối cùng dừng hẳn. Khi cánh cửa sau thùng xe được mở ra, tài xế cho John biết:
- Có lẽ họ đưa chúng ta xuống một bãi đậu xe trong lòng đất.
John định hỏi, nhưng giọng nói đã lên tiếng truớc:
- Chúng ta sẽ làm việc với nhau tại đây. Tôi chỉ mời một mình ông Smith. Bop sẽ được tiếp đãi riêng trong thời gian ông Smith làm việc. Bây giờ xin lỗi một lần nữa, nhân viên của tôi sẽ gặp ông.
Ánh sáng của hai chiếc đèn bấm chiếu thẳng vào mặt John và Bop, tiếp đến hai miếng vải đen bít chặt mắt hai người lại trước khi dẫn ra khỏi xe.
Được dìu đi bộ chừng trăm bước và sau khi qua khỏi vài cánh cửa, John bị đẩy vào một phòng rộng. Tấm vải đen bịt mắt được tháo ra, sau vài giây thích nghi với ánh sáng, John thấy mình đang ở trong một phòng khách lớn. Trước mặt, một bàn giấy trên đó chỉ có màn hình lớn của máy vi tính, một tập giấy trắng và cây viết sheaffer bằng vàng. Bên cạnh, một bàn tròn có đủ các loại rượu cùng những ly dùng riêng cho từng loại một. Kế bên trái, một phòng vệ sinh đã mở sẵn cửa.
Trong phòng chỉ có mình John, cánh cửa sau lưng đã được khóa lại. Bây giờ thì John chắc rằng người ta mời ông ta thực sự. John tiến đến lấy chai Scotch rót đầy một ly Glenfiddich rồi trở về ngồi xuống ghế dành cho khách trước bàn viết.
Màn hình máy vi tính trên bàn được bật sáng, trong đó hiện lên một văn phòng lớn thật sang trọng với những trang bị hiện đại, những kệ sách lớn, bàn ghế bằng da, hệ thống vô tuyến truyền hình và đồ dùng điện tử. Đặc biệt không có chủ nhân trong ghế. Một giọng nói lịch sự phát ra từ ghế bành:
- Chào ông Smith, thật hân hạnh đã mời được ông đến đây.
John hơi lớn tiếng:
- Trước hết phải cho biết ông là ai và mời tôi với mục đích gì?
Trong màn hình vẫn một giọng ôn tồn:
- Đã đến đây trước sau gì cũng biết, xin đừng vội nóng.
- Thế thì vào đề ngay. Tôi không rảnh để mất thời giờ với ông.
Tiếng cười nhẹ tiếp tục câu chuyện:
- Mất hay không là do tôi định đoạt, ông có được ra về nhanh chóng và bình yên hay không cũng tùy theo thái độ của ông. Hãy nhớ kỹ, tất cả đều tùy thuộc vào quyết định của tôi!
Trong thế bị động, John bưng ly rượu uống một hơi và giữ thái độ yên lặng
Vẫn giọng nói bình thản:
- Tôi biết ông còn rõ ràng hơn chính ông tự biết ông.
- Láo!
- Hãy bình tĩnh, tôi biết ông từ thời thơ ấu. Cha mẹ ông chết sớm, cơ quan từ thiện đã gởi ông vào viện mồ côi lúc chưa đầy sáu tuổi. Ông là một người chăm chỉ, vượt qua bao gian nan, tự lực cánh sinh để thành tài. Tốt nghiệp đại học lúc mới 25 tuổi. Tôi còn biết ông rất giàu có, tiền của gia tài hiện tại không phải do công ty bình phong đem lại cho ông đâu! Thưa ông chủ tịch tập đoàn thương mãi QBK!.
John không ngờ đời tư của ông bị lột trần. Chưa kịp phản ứng, giọng nói tiếp tục:
- Tôi biết tiền ông có hàng chục triệu là do những việc làm mờ ám khác của ông. Không một ai có thể nghi ngờ, kể các cơ quan tư pháp cũng như cơ quan an ninh của Mỹ, Ý Đại Lợi…. Chỉ một mình tôi nắm trọn vận mệnh đời ông mà thôi.
Phản ứng tự nhiên bắt buộc John trả lời:
- Tôi không làm và không biết chuyện mờ ám gì như ông vừa đề cập đến.
- Ha, ha… ngay cả số tiền khổng lồ của ông sau ba lần giết mướn, từ bắn tỉa, nổ bom và chích chất độc vào nạn nhân…ông chuyển đi đâu tôi đều rõ.
Ngừng giây lát giọng nói tiếp:
- Chúng ta thuộc giới giang hồ, tôi khuyên ông nghiêm chỉnh nói chuyện với nhau.
John cự tuyệt:
- Tôi không cần phải hợp tác với bất cứ ai.
Bây giờ giọng nói không còn giữ bình tĩnh:
- Việc đó tùy ông. Nhưng phải nhớ rằng, mạng sống của ông đang nằm trong tay tôi. Tôi không phải nhọc công làm gì, chỉ cần cung cấp tài liệu có sẵn trong tay cho cơ quan tư pháp, chắc chắn ông sẽ vào ngay nhà đá và đợi ngày lên ghế điện. Hãy xem đây!
Vừa dứt lời, màn hình vi tính chuyển qua một trang khác, trong đó chiếu cảnh một người đàn ông đang chĩa mũi súng có máy nhắm vào một nạn nhân vừa bước ra từ xe hơi. Hình được phóng đại, John giật mình khi nhận ra người đàn ông hóa trang cầm súng chính thật là ông ta. Cảnh tượng cách đây trên năm năm đang diễn ra một cách sống động trước mắt.
Bây giờ không còn cách nào khác hơn, John đặt câu hỏi:
- Bây giờ ông muốn gì ở tôi?
Giọng nói tỏ ra bằng lòng:
- Thế mới phải chứ! Việc tôi yêu cầu ông là giết chết một người, hay đúng hơn một gia đình.
- Nếu tôi không nhận?
- Tất cả hậu quả sẽ đổ xuống đầu ông!
John đổi lại thế ngồi:
- Đối với tôi, việc giết người đều do tôi đưa ra điều kiện.
Tôi chỉ chấp thuận giết những nhân vật tối quan trọng, thứ lem nhem tôi không thèm. Tại sao ông không nhờ đến những người khác, thiếu gì những tay giết mướn sẵn sàng thi hành lệnh của ông.
- Những tay khác không đủ bản lãnh để hoàn thành nhiệm vụ, tôi cần người có kinh nghiệm, chỉ cần ra tay một lần, nạn nhân phải chết tức khắc. Không còn cơ hội để cơ quan an ninh phanh phui manh mối.
John cười:
- Chỉ cần bắn một phát đạn chì vào ngay não bộ thì xong ngay!
Tiếng cười phụ họa:
- Ở trường hợp này khác hẳn. Phải giết trọn gia đình trong một ngày do tôi chỉ định. Tôi, người ra lệnh, ông là kẻ thi hành.
- Tôi không chấp nhận. Ông muốn làm gì thì làm!
- Tại sao?
- Từ trước đến nay, tôi nghiên cứu sự việc trước xong rồi mới đặt điều kiện. Ông không đủ tư cách để đặt điều kiện với tôi
Một phút yên lặng, giọng nói đề nghị:
- Ông cho tôi biết điều kiện của ông, ngoài vấn đề tiền.
-??
Không đợi John thắc mắc, giọng nói tiếp theo:
- Đặc biệt vụ giết người này sẽ đem về cho ông một số tiền lớn. Ông chỉ cần nói thêm điều kiện khác của ông mà thôi.
John chậm rãi:
- Thứ nhất, nạn nhân là người hoàn toàn không liên hệ cũng như không quen biết với tôi. Thứ hai, phương cách giết người do tôi nghiên cứu và thi hành. Thứ ba, thời gian ra tay do tôi định đoạt. Thứ tư, tùy theo giá trị của nạn nhân, giá tiền thù lao tối thiểu từ năm triệu dollars trở lên.
- Ba trong bốn điều kiện có thể chấp thuận. Ngoại trừ điều kiện thứ ba, thời gian thi hành phải rơi đúng vào ngày tôi quyết định.
- Tại sao vậy?
- Sau này ông sẽ biết.
- Thời gian ra tay còn được bao lâu?
- Trên sáu tháng.
- Được.
John đặt lại câu hỏi:
- Bây giờ ông cho biết tên tuổi nạn nhân, tiền thù lao.
- Đến giờ phút này chưa thể cho ông biết tên nạn nhân, nhưng tôi biết chắc chắn, kẻ bị giết là một người hoàn toàn xa lạ đối với ông. Ông chưa bao giờ tiếp xúc lần nào. Tên tuổi sẽ cho biết sau khi đã thỏa thuận với nhau.
- Vấn đề tiền bạc?
- Mười triệu dollars, đưa trước ba triệu, bảy triệu sẽ nhận liền sau khi nạn nhân chết và phải chết tức khắc không kịp trăn trối một điều gì.
- Tại sao phải chết không kịp ngáp?
- Tôi không muốn có một đầu mối nào do nạn nhân để lại.
Trong nghề, ông dĩ nhiên cũng muốn như vậy.
- Được.
- Tôi cần nói thêm, sau khi đã nhận một phần tiền, ông trở nên người của nhóm tôi. Mọi hành động đều được theo dõi và có thể bị ám sát bất cứ lúc nào, nếu ông phản bội.
John vờ đặt câu hỏi:
- Ông không sợ tôi quỵt ba triệu của ông hay sao?
- Không bao giờ, với một số tiền nhỏ như vậy không ăn nhằm gì đối với ông. Tôi đã biết ông từ thuở nhỏ, theo dõi hành động của ông trong mười năm qua. Tôi biết ông là người thông minh can đảm và có tài qua những vụ án động trời do ông gây nên. Hồ sơ tội phạm được khép lại vì không kiếm ra thủ phạm, cơ quan an ninh đã bắt lầm người khác hoặc được ghép vào việc khủng bố. Phần ông vẫn bình yên qua mặt được tất cả mọi người, sống ung dung như một thượng khách trong giới kinh doanh, đi đây về đó, có người đưa kẻ đón hầu hạ.
John chen vào:
- Ông đã biết tay tôi, thì tôi cũng có thể giết ông bất cứ lúc nào.
- Cũng có thể, nhưng hiện giờ tôi đang nắm cán dao. Tôi rút lúc nào thì ông đứt tay lúc đó !
- Ví dụ…thì chuyện gì xảy ra?
- Ông không biết tôi là ai, trong khi đó tôi rõ đường đi lối về của ông.
John cũng không vừa:
- Để rồi xem. Chuyện kiến ăn cá cũng thường xảy ra.
- Ông hù tôi? Nói thật, đối với tôi không quan trọng. Một khi ông biết tôi rồi, tôi tin ông sẽ quỳ xuống xin làm đệ tử.
John cười khỉnh:
- Để rồi xem mèo nào cắn mèo nào.
Không đợi tiếng trả lời, John trở lại vấn đề:
- Phải giết cả gia đình? Gồm những người nào và liên hệ thế nào với nạn nhân?
- Nạn nhân, vợ và con trai 10 tuổi. Đừng hỏi thêm gì nữa !
Suy nghĩ một hồi John lên tiếng:
- Tôi cần ít thời gian để suy nghĩ thêm một vài chi tiết.
- Nghĩa là chúng ta đã đồng ýtrên nguyên tắc?
- Đúng.
- Tốt, từ nay gọi tôi là Big Mike.
Trước khi chia tay Big Mike lặp lại:
- Tối nay đúng 10 giờ đêm, ba triệu dollars sẽ nằm ngay tại cửa nhà của ông. Nhắc lại để ông rõ, luật giang hồ không bao giờ tha thứ cho kẻ phản bội. Những chi tiết sẽ bổ túc sau qua internet. Nhớ nắm lòng site internet... phải vào mật mã thứ nhất... và mật mã thứ hai... để vào nói chuyện với nhau. Mỗi mật mã chỉ xử dụng một lần. Sau mỗi lần đàm thoại, ông sẽ được cung cấp mật mã tiếp theo. Bây giờ xin mời ông qua phòng bên dùng bữa trước khi nhân viên tôi đưa ông và tài xế về lại chỗ cũ.
Một cánh cửa tự động mở ra, bên trong là phòng ăn sang trọng. Trên bàn thức ăn đầy đủ dành cho một người ăn cùng các loại rượu đắt tiền. Trước ghế ngồi một mảnh giấy có viết hàng chữ, ‘chúc ông ngon miệng, ăn xong vui lòng gọi để chúng tôi đưa ông về’. Tinh thần căn thẳng, thể xác mệt mỏi nhưng những thức ăn ngon đã giúp John lấy lại thăng bằng mau chóng.
Sau khi dùng bữa John được trả về cũng bằng phương cách như lúc bị đưa vào đây. Một người đàn ông to lớn mặt che kín, bước vào cúi mình xin phép John để bịt mắt, rồi dẫn theo đường cũ trở lại chiếc limousine.
Vừa ra đến xe, người tài xế đưa tay tháo miếng vải đen che mặt và ân cần hỏi thăm John:
- Ông vẫn bình yên, thưa ông chủ.
John bình thản:
- Không sao. Chúng đã làm gì anh?
- Thưa không, tôi được nghỉ ngơi và ăn uống đàng hoàng.
- Còn ông chủ
- Đừng hỏi nhiều, ra khỏi khu vực này trước đã.
Chiếc xe lớn bắt đầu chuyển bánh. Sau một thời gian hai người được trả về chỗ cũ trong rừng.
Giọng Big Michael vang lên:
- Cám ơn ông Smith. Hẹn gặp lại.
Tài xế lùi xe xuống đất và trở đầu chạy ra đường chính. John bấm nút đưa kính lên cao, ngăn đôi phạm vi tài xế và chủ nhân, ngã đầu về phía sau nhắm mắt ngủ.
Đối với John những sự việc vừa xảy ra không làm nao núng con người ông ta, trừ giây phút lúc đầu, ông hơi bối rối chút đỉnh khi chưa phân định rõ ràng sự việc và chưa biết phải xử trí ra sao.
Bên ngoài John là một người trí thức giàu có trong ngành thương mãi, đã thực hiện những hợp đồng quốc tế lớn từ Âu Mỹ sang Á. Di chuyển xứ này qua xứ khác thường xuyên như đi chợ. Hội họp từ đông qua tây, tiếp xúc với đủ mọi thành phần trong xã hội. Lợi nhuận thương mãi đem lại những số tiền đủ cung cấp cho John một cuộc sống vương giả, nhưng kết quả này không đem lại một hứng thú nào. Đây chỉ là bình phong để che đậy con người thật ông ta, một người có dòng máu lạnh hoàn toàn, không một chút tình cảm trong tim. Từ hồi trẻ thơ John đã nhẫn tâm giết gia súc không thương tiếc. Ông càng cảm thấy thỏa mãn và sung sướng khi con vật quằn quại run rẩy từ từ chết trên tay sau khi bị ngắt chân, vặn đầu, cắt đuôi, mổ bụng một cách thích thú. John không tha bất cứ loại thú nào ông bắt được, từ những con thú nhỏ như dán, chuột đến gà, vịt chó mèo nuôi trong nhà hay của hàng xóm. Ông thích thú khi thấy chính tay mình đã kết liễu cuộc đời chúng, bôi máu của chúng lên tay chân thân mình và đem khoe thành tích với đám bạn. Lớn lên ông là người không có trái tim, không biết rung động, chỉ biết tiền, máu và chém giết ! Có lần bắt gặp một người chết đuối đang cố vùng vẫy kêu cứu, ông ta nhảy xuống chẳng những không vớt lên mà còn dùng chân đạp xuống một cách thích thú cho đến lúc nạn nhân chìm hẳn.
John, một thanh niên đẹp trai khỏe mạnh, hàng chục cô gái sẵn sàng ngả vào tay, nhưng tuyệt nhiên ông chưa bao giờ ôm một cô gái nào vào lòng chứ đừng nói đến chuyện yêu thương! Đôi lúc vì nhu cầu sinh lý, ông đi tìm đối tượng để giải quyết một cách bình thản như hai con thú làm bổn phận theo luật tự nhiên rồi ném tiền xuống giường như vào quán uống ly rượu. Không tình cảm, sẵn dòng máu lạnh trong người, thích bạo lực và chết chóc, John đã dấn thân vào việc giết người vừa thỏa mãn thú tính, có tiền lại vừa có cơ hội đấu trí với các cơ quan điều tra. Sau lần bắn gục nạn nhân thứ nhất ông cảm thấy sung sướng, ngửng mặt lên trời cười thỏa mãn, tối về nhà uống cạn một chai champange để tự khen thưởng mình.
Không biết cha là ai, mẹ theo tình nhân bỏ rơi từ hồi còn bé. John lớn lên trong cô đơn, thiếu hẳn tình thương ruột thịt. Khác với những trẻ em cùng tuổi, John tự vươn lên trong tủi nhục, trong cô đơn để tạo cho mình một cuộc sống vững vàng. Một thanh niên thông minh tột bực, ngay từ hồi nhỏ John đã vượt qua tất cả bạn cùng lứa tuổi trên ghế nhà trường cho đến ngoài đời. Tốt nghiệp ưu hạng ngành luật và ngành kinh tế thương mãi, giữ một vị trí tốt trong một công ty lớn rồi tiến đến chức vị chủ tịch tập đoàn. John đọc nhiều sách gián điệp, sách nói về tội phạm cũng như những vụ án giết người trong lịch sử và nghiên cứu những phương thức giết người. Để tránh những dấu vết mai sau, John không ghi danh theo bất cứ khóa học chính thức nào về hóa trang, bắn súng, chất nổ hay điện toán. Tìm hiểu lý thuyết, John nghiên cứu tại các thư viện hoặc mua những loại sách cần thiết, sau khi đọc xong John liệng chúng ngay vào thùng rác không thương tiếc. Phần thực hành, John vào rừng, ra biển hay đến những cách đồng hoang tự tập bắn súng với ống nhắm, ráp nối kíp nổ, kiểm chứng các hệ thống điện tử không giây. Ngoài ra, ông còn nghiên cứu cách hóa trang thành rất nhiều nhân vật, nhái tiếng nói và điệu bộ của một cá nhân nào đó để đội lốt một khi cần thiết. Việc hóa trang John không chú trọng nhiều vào các chi tiết như đội tóc, mang râu, mang lông mày giả mà chú ý rất nhiều thay đổi hình dáng, màu da và nhất là khuôn mặt. Nghiên cứu tròng mắt giả với các mầu sắc đặc biệt và những mẫu nhựa mềm để gắn trong má, mũi, răng, miệng cũng như biến đổi toàn diện khuôn mặt và tuổi tác của mình được John áp dụng triệt để. Khi hành sự, John không cần mang găng tay, ông dùng một loại keo trong xịt sơ qua một lớp mỏng trên lòng bàn tay và các đầu ngón. Khi lớp keo khô, xúc giác vẫn giữ được bình thường nhưng tuyệt nhiên không một dấu vết nào để lại. Nhờ bí quyết này, những nhân chứng khi diễn tả cho cơ quan điều tra về vóc dáng mà họ thấy đều khác hẳn với con người thật của John. Cho đến lúc này tên ông ta bao giờ cũng được gạt khỏi danh sách những người bị tình nghi theo dõi.
Trong nhà ở hay tại văn phòng làm việc, người ta sẽ không bao giờ tìm được những dấu vết, những sơ hở nào có thể liên quan đến nguyên nhân hay bằng chứng của tội phạm. Ngay đến khẩu súng có ống nhắm tối tân, John đã dùng tên giả điều đình và mua lại từ một tay anh chị trong giới giang hồ. Thi hành xong thủ đoạn giết người, súng được tiêu hủy ngay lập tức.
John đã giết ba người. Nạn nhân thứ nhất ông Tom Bishop, một chính khách tầm cỡ lớn, đang dẫn đầu trong các lần thăm dò dư luận trước cuộc bầu cử của tiểu bang. Sau khi thỏa thuận để bắt tay vào việc, John nghiên cứu và chuẩn bị trên ba tháng. Nghiên cứu tính tình, thói quen, sở thích, lộ trình đi về của nạn nhân…Khả năng, số cận vệ, khả năng an toàn xe hơi. Tiếp đến nghiên cứu hiện trường cũng như xạ trường làm thế nào chỉ cần một viên đạn xuyên thẳng vào não bộ và nạn nhân phải chết tức khắc. Cuối cùng phải tìm mua một súng tối tân thích ứng với xạ trường. Việc này không khó, chỉ cần hóa trang đổi tên tuổi và mua lại súng của đám giang hồ như vậy vết tích nguyên thủy của khẩu súng cũng như lý lịch người mua không liên hệ gì với John trong trường hợp cơ quan điều tra lập biên bản với đám giang hồ này.
Sau khi quyết định xong ngày giờ địa điểm, John đã hoá trang thành một người thợ máy với những đặc điểm của những người thuộc nhóm chính trị có khynh hướng đối lập với Tom Bishop. John đã bắn nạn nhân ngay trước văn phòng làm việc lúc ông ta vừa bước ra xe. Chỉ một viên một, nạn nhân chết liền tại chỗ. Trong lúc những người đi đường đang xôn xao bàn tán và cảnh sát bận rộn những thủ tục cần thiết thì John cũng có mặt tại đây nhưng với bộ âu phục và dáng dấp của chủ tịch một công ty đang trên đường ngang qua. Điều buồn cười, chính John được cảnh sát mời để bổ túc thêm vài chi tiết với tính cách nhân chứng như những khách qua đường khác!
Nạn nhân thứ hai, một tên trùm khét tiếng trong giới buôn bán vũ khí bạch phiến, sống tại Naple. Ông thường có mặt tại Mỹ, ở trong một khu biệt thự lớn thuộc vùng biển Floride. John được móc nối với giá năm triệu dollars để thanh toán tên trùm này. Chương trình hành động, phương thức thanh toán nạn nhân đều do chính John quyết định. John hạ sát tên này tại Ý thay vì ngay trên đất Mỹ với nhiều lý do an ninh cũng như việc điều tra của cơ quan tư pháp hầu để tránh rắc rối cho John và tổ chức đã thuê mướn ông ta. John nắm trong tay một phần tư tiền mặt, số còn lại sẽ thanh toán tiếp sau khi nạn nhân đã chết thực sự. Ngụy tạo một hợp đồng thương mãi mục đích làm bình phong để John có lý do đến Naples. John sẽ tiếp xúc và thương lượng với một công ty quốc tế qua chương trình ‘dầu lửa đổi thức ăn’. John đến đây ngôn chính danh thuận dưới tên một nhà thương mãi, ngụ tại khách sạn năm sao, đi mercedès có tài xế riêng.
Trả tiền vụ án này là nhân vật đứng đầu một tổ chức quốc tế buôn lậu về bạch phiến và vũ khí. Chính quyền Ý và Mỹ đã có hồ sơ của nhóm này nhưng có thể một vài lý do nào đó, họ còn âm thầm điều tra bổ túc thêm để nắm trọn ổ một lần. Tổ chức yêu cầu John phải ra tay trước khi nhóm này bị các tổ chức an ninh và cảnh sát quốc tế vây bắt.
Khi được cung cấp đầy đủ tin tức nạn nhân, John biết ngay người ta mượn tay ông ta để loại bỏ một mắt xích quan trọng trong đường giây. Chủ nhân tổ chức thuê mướn John không tiết lộ danh tánh và yêu cầu John gọi ông ta bằng Jim một cách thân mật. Sau một thời gian nghiên cứu, John khám phá ra hai đối thủ đã liên hệ làm ăn với nhau từ lâu và đã có nhiều tranh chấp, lường gạt cướp giật lẫn nhau. Jim muốn mượn tay John để trừ khử một đối thủ lợi hại ngoài lãnh thổ nước Mỹ. Dù phải mất một số tiền khá lớn nhưng giết được đối thủ một cách dễ dàng và nhất là an toàn cho Jim khi Interpol, FBI và cơ quan tư pháp của Ý mở cuộc điều tra.
John lưu lại Naples trên ba tuần lễ, tiếp xúc với nhiều người trong giới thương mãi với mục đích đánh lừa cơ quan điều tra sau này, nhất là những người có trách nhiệm trong hợp đồng cũng như những nhân vật trong chính quyền địa phương qua nhiều bữa tiệc business thân mật và trong các cơ hội tiếp tân. Nạn nhân thuộc giới thương lưu, nhiều người biết qua tên Filippo Giordano, sống trong một khu đất biệt lập trên ngọn trên đồi trông xuống biển.
Đây là khu đất nằm lưng chừng giữa ngọn đồi, được bao bọc bởi bức tường vây kín bốn hướng. Lối vào độc nhất bằng một cửa lớn trang bị hệ thống điện tử, kiểm soát bởi toán an ninh canh gác ngày đêm trong phòng trực. Gần như nạn nhân ít ra khỏi khu vực này. Văn phòng làm việc, hồ tắm, phòng chiếu phim đều được trang bị bên trong. Những cơ hội ra ngoài như hội họp, đi phi trường… ông đều lên xe ngay từ trong hầm nhà. Xe được bọc thép và trang bị hệ thống kính đặc biệt chống tầm đạn trên hai trăm thước. Vấn đề an ninh được đám vệ sĩ thi hành gắt gao. Trước khi chủ nhân bước lên, nhân viên mở thùng xe, thùng máy và dùng kính phản chiếu kiểm soát từ dưới làn xe trở lên. Khi xe dừng, ba vệ sĩ xuống trước lấy thân bao che để chủ nhân bước xuống. Một người quá cẩn thận như vậy chắc chắn trong người ông lúc nào cũng có áo giáp chống đạn. Chỉ còn cái đầu là mục tiêu nhưng gặp phải đám vệ sĩ quá giàu kinh nghiệm, chúng dùng đầu mình để bảo vệ đầu chủ, bằng cách phối hợp cách đi đứng với nhau làm sao đầu của chúng lúc nào cũng che khuất một phần lớn đầu ông ta. Rất khó dùng súng trường trang bị máy nhắm. Viên đạn chưa chắc trúng ngay trán nạn nhân mà có thể sẽ gim vào đầu của một vệ sĩ bên cạnh, như vậy dùng súng bắn tỉa không khả thi trong trường hợp này. Giải pháp đặt bom nổ cũng khó khăn, chung quanh ông ta lúc nào cũng hiện diện vài ba vệ sĩ. Trong nhà có hàng chục nhân viên an ninh và một đàn chó, chắc chắn không thể đến gần nạn nhân hoặc tính chuyện gài chất nổ trong khu vực nhà ở hay bàn giấy. Phương pháp đầu độc cũng khó khăn trong trường hợp này, không vào được nhà bếp riêng do một người thân tín phụ trách, hơn nữa khi thức ăn được bày lên trong phòng nằm kế bên chỗ làm việc, nhân viên phục vụ hầu bàn có bổn phận phải nếm tất cả các món ăn trước mặt ông ta.
Sau khi nghiên cứu tỉ mỉ, John đã chọn phương pháp giết ông ta bằng cách xử dụng một chất hóa học cực độc để nạn nhân phải chết tức khắc và không còn cách nào có thể cứu chữa. Chiếc xe hơi của nạn nhân sẽ được John xử dụng làm cơ sở căn bản để gài chất độc.
Đã quyết định, John hướng trọng tâm vào việc nghiên cứu lộ trình di chuyển, nơi rửa xe, địa điểm bơm xăng và nhất là garare bảo trì định kỳ chiếc limousine của nạn nhân đang xử dụng. Những khó khăn cần phải vượt qua và phải nghiên cứu thêm khi quyết định chọn chiếc limousine: Trước tiên John không thể đến gần xe, lịch trình di chuyển của nạn nhân rất hạn chế, xe được rửa bởi tài xế và nhân viên trong khuôn viên tòa nhà, thời gian xe ra ngoài bơm xăng rất ngắn, hơn nữa mỗi lúc ra đường dù không có chủ nhân, trong xe lúc nào cũng hiện diện tối thiểu hai người. Như vậy không thể chọn lúc xe ra ngoài rửa hay bơm xăng để thực hiện ý định. Cuối cùng phải hướng trọng tâm vào lúc xe đi bảo toàn định kỳ tại garage.
John yêu cầu khách sạn thuê bao một chiếc lymousine màu đen thay thế chiếc Mercedes ông đang đi. Hai ngày sau đó, lúc đang di chuyển trong khu vực có garage đặc biệt dành riêng cho loại xe này, John đã kín đáo nhét một đồng xu vào hệ thống kính tự động ngăn đôi buồng lái và chỗ ngồi của chủ nhân. Tài xế đề nghị đổi xe khác nhưng John từ chối và cho lệnh kiếm garage để giải quyết vấn đề nhỏ nhặt này. Khi đến đây chuyên viên cho biết phải mất tối thiểu một ngày để hoàn tất công việc. Như vậy sự việc đã xảy đúng kế hoạch của John nhưng bề ngoài ông tỏ vẻ giận dữ, yêu cầu tài xế đi taxi về hãng lấy xe khác đến thế. Mười lăm phút chờ xe khác đến cũng đủ thời gian để John ghi nhận những gì phải làm….
John đã giết chết nạn nhân bởi chất độc cực mạnh bằng cách chích vào cơ thể. Trước tiên, John xử dụng một túi nylon hình thức giống hệt loại túi thường dùng để truyền máu vào cơ thể bệnh nhân. Thể tích chừng 250 ml được nối với hai ống nhựa trong suốt có độ dài khác nhau, chừng nửa thước và một thước. Hai đầu ống gắn hai kim chích thịt dài 5cm thường dùng trong y khoa. Chất cyanure đựng trong túi nylon, một khi túi bị sức nặng cơ thể nạn nhân ngồi lên trên, chất độc sẽ được bơm ngay vào thịt, lan vào các mạch máu nhỏ đưa về tim. Nạn nhân sẽ chết tức khắc nếu lượng chất độc được bơm vào trong cơ thể chừng chục phân khối.
Túi nylon và mũi kim thứ nhất gắn ngay trong lớp nệm, dưới chỗ ngồi của chủ nhân, mũi nhọn hướng lên trên. Kim thứ hai gắn trong nệm phần dựa lưng, mũi tên hướng thẳng vào vị trí tim của người ngồi. Khi nạn nhân, với sức nặng gần cả trăm ký lô, vừa ngồi lên, chiếc kim dưới ghế sẽ đâm thẳng vào bàn tọa. Nạn nhân ngã ra sau, mũi kim thứ hai đâm ngay sau lưng xuyên đến tim phổi. Chất độc sẽ theo ống nhựa đi vào thẳng vào mông, mũi kim thứ hai quan trọng hơn sẽ bơm thẳng chất độc vào ngay tim. Dù với phương tiện cấp cứu khẩn cấp tối tân nào, một khi cyanure de mercure đã vào đến tim thì không còn phương cách nào cứu nổi.
Túi nhựa đựng hóa chất chắc chắn không thể bị khám phá bởi máy rà kim loại. Đối với các loại chó, đa số được huấn luyện với mùi thuốc nổ, bạch phiến, bom, lựu đạn… nhưng John muốn được tuyệt đối an toàn, ông ta đã bôi vào túi nhựa một hóa chất hoàn toàn không thích hợp khứa giác của chúng. Duy chỉ một điều rất quan trọng, John đã cẩn thận đề phòng những bất trắc có thể xảy ra vì đám cận vệ sẽ kiểm soát xe rất kỹ trước khi chủ nhân ngồi vào... John nghiên cứu và thực hành nhiều lần, từ việc cắt đường chỉ may bên mép miếng da, móc vừa đúng một phần thể tích miếng mousse tương ứng với túi nhựa, kéo ống truyền chất độc ra phía sau lưng, gắn chiếc kim thứ hai có hướng đâm thẳng vào tim, dán lại vết cắt giữa hai mép da, đường chỉ may được phớt nhẹ một lớp keo trong lên trên để chỉ may không rơi rớt mà vẫn nằm nguyên vị trí cũ. Quan sát bằng mắt hay bằng tay đám cận vệ không thể khám phá ra được các vết chỉ bị cắt, John tin chắc chỉ một mình nạn nhân sẽ lãnh trọn hai mũi kim này vì không một ai được phép ngồi vào chỗ dành riêng của chủ nhân.
Biết được thời gian tu bổ định kỳ và ngày giờ xe nạn nhân nhập xưởng. Trước tiên, John hóa trang thành một nhân viên giao hàng trong bộ y phục chuyên nghiệp, mang kiếng đen, râu giả và nhất là trong miệng trong mũi đã độn nhiều miếng nhựa để biến thành một người ốm với hai gò má đưa lên cao, răng hô, mũi bò, cằm bạnh với giọng nói ngọng pha tiếng Mễ tây cơ. John xử dụng một xe thùng gắn số giả, đến giao phụ tùng đúng vào lúc nhân viên tại đây nghỉ ăn trưa. Thực ra John có thể đột nhập vào garage một cách dễ dàng nhưng phải dàn cảnh đủ mọi cách để có thể giải thích khi bị bắt gặp cũng như đánh lừa những hình ảnh thu được bởi camera. Kế hoạch diễn tiến tốt đẹp trong vòng mười lăm phút, từ việc đặt túi nhựa dưới nệm đến hoàn tất các vết chỉ. Trong garage không có người trực, tất cả đều kéo nhau qua quán café bên cạnh.
Sáng hôm sau lúc quan sát cổng biệt thự nạn nhân, John thấy xe cấp cứ hụ còi chạy về hướng bệnh viện. John ung dung dùng taxi đến phòng cấp cứu, biết đích xác danh tánh và nạn nhân đã tắt thở, John dùng điện thoại gọi về Mỹ báo tin rằng hợp đồng đã ký xong.
Nạn nhân thứ ba bị ám sát bằng chất nổ. Đây là phương pháp John đã áp dụng sau khi nghiên cứu chương trình làm việc, lộ trình di chuyển thường nhật và các sở thích của nạn nhân. Will Hutton là một nhân vật quan trọng của tiểu bang, mỗi lần di chuyển đều có cảnh sát mặc sắc phục hộ tống. Khi được móc nối, người trả tiền chấp nhận dễ dàng tất cả điều kiện do John đề nghị. Ngược lại họ tuyệt đối không cho biết lý do phải thủ tiêu người này. Điều đó không quan trọng, đối với John số tiền thưởng và cách giao tiền là yếu tố quyết định. Dù nạn nhân thuộc thành phần nào John cũng hào hứng nghiên cứu và tìm cách thủ tiêu, càng khó ra tay càng tạo thêm nhiều say mê.
Sở thích của nạn nhân, thú câu cá bằng du thuyền tại vùng vịnh Mexcico. Mùa câu năm nào cũng vậy, nạn nhân thường đem bộ tham mưu nhẹ ra khơi vài ba ngày có khi đến cả tuần lễ, gồm chánh văn phòng, thư ký riêng, chuyên viên truyền thông điện toán và hai vệ sĩ thân tín. Muốn giết nạn nhân bằng chất nổ bắt buộc phải hy sinh những người đi theo.
Sau khi nghiên cứu lần chót, John chuẩn bị chất nổ với một số lượng lớn đủ khả năng làm vỡ chiếc tàu ra từng mảnh và các người trên tàu đều tan xác, không còn một người nào sống sót trước khi các đội cấp cứu đến kịp. Tránh tuyệt đối các sơ hở, John đã bay qua Thụy sĩ, tự mình tìm mua hai điện thoại di động cùng các loại thẻ gọi đặc biệt. Hai điện thoại cầm tay với ba băng tần xử dụng được tại các lục địa Âu-Á và Mỹ có thể tìm thấy dễ dàng tại các khu chợ trời, nơi bán hàng ăn cắp. Thụy sĩ, xứ sản xuất và bán tự do các loại thẻ này, sau mỗi lần gọi, chỉ cần bấm một nút nhỏ, có thể xóa tất cả dấu vết lưu lại trên thẻ, trong máy và nhất là trong hệ thống bộ nhớ của những phương tiện đã truyền cuộc điện đàm qua vệ tinh. Gần đây nhiều tổ chức khủng bố quốc tế đã xử dụng các loại thẻ này để thông tin liên lạc và thực hiện những cuộc khủng bố.
Nguyên tắc đơn giản, xử dụng luồng điện của chiếc điện thoại cầm tay để kích lửa ngòi nổ đặt trong khối thuốc. Khi có người gọi đến, chiếc điện thoại đổ chuông chính là lúc luồng điện phát ra kích vào ngòi nổ. Cuối cùng chỉ cần đặt thuốc nổ trong các bình chữa lửa. Để bảo đảo kết quả, chất nổ sẽ giấu trong hai bình chữa lửa cạnh phòng lái và nhà bếp, chúng phải nổ cùng lúc tạo ra hai lực ngược chiều, không còn một cái gì có thể còn nguyên vẹn, chiếc tàu phải tan ra hàng trăm mảnh vụn.
John cưa đôi bình chữa lửa đặt thuốc ngòi nổ và điện thoại vào một túi nhựa sau khi đã nối liền các mối dây ngòi nổ với hai cực âm dương của điện thoại. Antenne chiếc điện thoại hàn dính liền với bình thuốc để tăng khả năng bắt sóng. Bình chữa lửa được hàn lại bằng phương pháp hàn nguội và sơn đúng theo màu nguyên thủy, bảo đảm không còn vết cưa hay sơn dù chỉ một sơ hở nhỏ. Cuối cùng John bơm trở lại vào bình các hoá chất chửa cháy, đề phòng lúc cận vệ kiểm soát khả năng hoạt động của bình chữa lửa, bột vẫn phun ra một cách bình thường nếu chốt an toàn được rút ra.
Giai đoạn cuối cùng quan trọng hơn cả, John trong vai một người khách bình thường đến thăm viếng các quan cơ sở cho mướn du thuyền, nghiên cứu các loại bình chữa lửa, hóa chất căn bản, cách vận hành cũng như nơi đặt để. Tuyệt đối John không đặt câu hỏi hay có hành động nào gây sự chú ý cho người bán hàng cũng như khách đang có mặt.
Đến mùa câu biển người ta tụ tập về đây. John dưới một tên khác, khuôn mặt cũng như cách phục sức đã thay đổi, ông thuê một khách sạn cách xa bến đậu của du thuyền, hàng ngày thả bộ đến đây trông chừng, nhận diện đám cận vệ sẽ xuất hiện để tiếp nhận tàu, chuẩn bị, kiểm tra an toàn và xuống hàng cho chủ nhân. Khi biết được đích xác chiếc du thuyền nạn nhân sẽ xử dụng, John nghiên cứu bố trí trước để thừa lúc nhân viên an ninh bỏ thuyền vào quán rượu, ông sẽ tráo hai bình chữa lửa ngay.
Tối hôm đó, sau khi nhân viên an ninh rời thuyền vào quán rượu, John từ xa trên hai trăm thước, vai mang hai bình cứu hỏa lặn sâu xuống nước. Mười lăm phút sau John đã kín đáo leo được lên thuyền, vội vàng tráo hai bình mới vào hai vị trí cũ đã định sẵn, cẩn thận kiểm soát một lần chót trước khi rời thuyền với hai bình cứu hỏa thật.
Ngày sau, nạn nhân cùng đoàn tùy tùng đã ra khơi, John lên sân thượng một quán rượu gọi một chai scotch, châm lửa điếu thuốc rồi lấy điện thọai trong túi từ từ bấm liên tiếp hai số... Chỉ nghe được hai tiếng chuông đổ, sao đó bị cúp hẳn.
John thở phào nhẹ nhỏm khi ngoài khơi hai tiếng nổ lớn tiếp nhau, ngọn khói bốc cao tận mây xanh.
Trong quán rượu khách hàng xôn xao bàn tán, John đem chai rượu và chiếc ly vào trong quầy, ngồi trước màn hình tivi để đợi tin sốt dẻo. John không cần thông báo cho người mướn vì trong chốc lát đài CNN sẽ tạm ngưng chương trình để thông báo tin này.
Sau đó chừng mười lăm phút bản tin đầu tiên các cơ quan truyền thông cho biết quân khủng bố đã đặt chất nổ trên du thuyền làm thiệt mạng mười người trong đó có ông Will Hutton.
- Thưa ông chủ, đến nhà rồi, kính mời.
Nghe giọng nói tài xế, John bừng tỉnh khi xe đã vào hẳn trong sân. Chủ không trả lời, người tài xế vội hỏi tiếp:
- Thưa ông chủ, ông có sao không?
- Không sao, cám ơn Bop.
Vừa bước vào phòng, John cho lệnh:
- Chiều nay tôi không ra ngoài, anh yêu cầu nhà hàng giao thức ăn đến đây. Anh ăn chung với tôi trước khi về, sáng mai trở lại.
- Dạ, xin cám ơn.
Bữa cơm tối thật thịnh soạn do nhân viên nhà hàng đem đến phục vụ nhưng không quyến rũ được John sau một ngày thần kinh căng thẳng. Chốc nữa theo thỏa thuận, tiền sẽ được giao trước cửa nhà. Nếu việc thuê mướn xảy ra theo chiều hướng tốt đẹp, ngày mai phải bắt tay ngay vào việc theo những giao ước đã thỏa thuận với Big Michael.
Người tài xế vừa từ giã ra về, tiếng chuông điện thoại tại phòng khách đổ liên hồi, John vừa cầm lên, giọng quen thuộc của Big Mike lên tiếng trước:
- Chào ông Smith, đúng mười giờ đêm ông ra cổng lấy chiếc valy giao hàng như đã thỏa thuận. Kiểm hàng xong, ông vào site internet với hai mật mã mà tôi đã cho ông sáng nay để làm việc.
John đưa tay nhìn đồng hồ, còn hai phút nữa, ông tắt đèn phòng khách đứng sát vào cách cửa để quan sát cổng chánh ra vào. Không thấy động tĩnh gì, John định chừng năm phút sau sẽ ra cổng. Nhưng điện thoại tiếp tục đổ chuông, ông vừa cầm máy lên, đầu giây vẫn giọng của Big Mike:
- Bây giờ ông có thể ra cổng để lấy vào!
- Ông cho tôi biết số điện thoại của ông được không?
Bên đầu giây kia không trả lời, chỉ nghe tiếng cúp máy.
John mở cửa bước thẳng ra cổng, một valy lớn màu đen để ngay tại cánh cửa sắt, John bình tĩnh xách lên đưa vào phòng khách. Ông an tâm không nghi ngờ chiếc valy có thể hại ông lúc này, đây là một cuộc làm ăn sòng phẳng. Hơn nữa nếu Mike có ý hại ông thì chuyện đã xảy ra trong sáng nay, không cần phải dàn cảnh mang chiếc valy này đến tận nhà.
Vào đến phòng khách, chẳng cần do dự John mở ngay chiếc valy không khóa ra. Trong đó đựng toàn dollars giấy 100, liếc sơ qua John cũng tính được ba triệu như đã thỏa thuận. Ông ta đóng chiếc valy lại và đến ngồi trước máy vi tính. Vào site và qua hai lần mật mã, trên màn hình hiện ra khung cảnh một phòng khách như John đã thấy sáng nay trong lúc bị bắt cóc. Vẫn bàn giấy rộng lớn với chiếc ghế da nhưng không có chủ nhân. Giọng Mike phát ra từ máy vi tính:
- Hoan hô ông Smith. ông bằng lòng với số tiền?
- Cám ơn ông.
- Ông đã thấy những đề nghị hợp tác đứng đắn giữa chúng ta và tôi là người giữ lời hứa.
- Vâng.
- Tốt, ông nghe thật kỹ những chi tiết sau đây. Nạn nhân là ông Rick Jackson, lãnh đạo an ninh tiểu bang X. Phải giết một lượt với vợ và đứa con trai mười tuổi, đúng vào ngày hai mươi mốt tháng tám, nghĩa là ông còn thời gian gần năm tháng để thảo kế hoạch và thi hành lệnh của tôi.
John định đặt thêm vài câu hỏi, nhưng giọng nói đã cản lại.
- Cho đến bây giờ ông chỉ có quyền biết đến đây, liên lạc lần sau ông phải dùng ám số mới gồm tám số là ngày tháng năm sanh của mẹ ông. Chắc ông còn nhớ?
Vừa nói xong, màn hình của máy vi tính biến mất. John thử vào lại web một lần nữa với ám số cũ nhưng bị từ chối.