Chỉ mục bài viết |
---|
Kẻ Giết Mướn |
Trang 2 |
Tất cả các trang |
Nhưng lần này, có nhiều chi tiết bắt buộc John phải suy nghĩ và tìm hiểu cả hai đối tượng, người bỏ tiền ra mướn và nạn nhân. Cả hai nhân vật này đều xa lạ với John, nhưng tại sao Big Michael biết quá rõ về ông ta, từ cuộc sống riêng tư đến những việc làm ăn bí mật. Có thể ông ta thật sự có liên hệ gia đình với John hay chỉ đơn thuần là một lãnh tụ cao tay trong giới rửa tiền, mua bán vũ khí và bạch phiến quốc tế, đã bám sát John từ hàng chục năm qua. John bỏ ngay nghi vấn thứ nhất cho rằng ông này là người có liên hệ gia đình, vì John không có bà con thân thích ngay từ hồi còn nhỏ. Nhưng ví dụ, nếu có một người nào đó mà John đã quên thì chắc chắn họ cũng không bao giờ biết rõ ruột gan ông ta một cách tường tận như vậy. Nghi vấn thứ hai khả dĩ có thể tin được phần nào, trong giới giang hồ, để tin tưởng và dùng người cho một mục đích tối hậu nào đó, các tay trùm thường dày công tìm hiểu về gia thế, khả năng, tính tình, việc làm trước khi giao một nhiệm vụ trọng đại. Có thể John đã được chọn trong trường hợp này.
Bấy lâu John thường tự hào qua nhiều lần giết người nhưng vẫn được an toàn, các cơ quan điều tra chưa có một nghi vấn nào đặt ra với ông ta. Nhưng nay thì John giật mình, trên đời không có gì bí mật cả. Sanh mạng John bây giờ không nằm trong tay cơ quan cảnh sát mà chính tổ chức đã mướn ông ta. Dùng đòn lợi hại này để sai khiến John bắt ông phải phục tùng. Nhưng có điều lạ, tổ chức này không đưa ra yêu sách, dọa nạt bắt John phải thi hành lệnh mà đã đề nghị trả một số tiền ngoài dự đoán.
John vẫn thừa biết, dù nạn nhân là một nhân vật quyền thế nắm trong tay các cơ quan an ninh hàng đầu tiểu bang, nhưng với một giá nào đó Big Michael cũng có thể giết được Rick Jackson một cách dễ dàng, nhưng tại sao ông ta không muốn tự mình xuống tay hạ thủ kẻ địch mà phải dựa vào John. John đánh giá việc giết Rick đã được nhen nhúm từ lâu và quyết định thuê ông ta ra tay còn một ẩn số nào đó, được nghiên cứu đắn đo từ nhiều năm qua.
Vấn đề quan trọng, gây thắc mắc cho John là phải giết cùng lúc đứa con trai mười tuổi và bà vợ của nạn nhân vào đúng ngày hai mươi mốt tháng tám. Hai yếu tố này có thể giúp John tìm được nguồn gốc manh mối Big Michael cũng như động lực nào đã đưa đến mối thù không đội trời chung giữa Big và Rick bằng một cuộc thanh toán đẫm máu. John bắt tay vào việc nghiên cứu báo chí cũ cũng như các bản tin ngày 21 tháng 8 trước đây qua các đài truyền thanh truyền hình, tìm hiểu hoạt động giới buôn lậu và những thế lực che dù trong bóng tối. Cuối cùng ông ta tạm có một giải đáp.
Big Mike chỉ là bí danh đàn em thường gọi của Michael Schiano, cũng là tên giả trong giới giang hồ, một trùm quốc tế khét tiếng của hơn thập niên về trước trong giới buôn lậu và rửa tiền. Băng nhóm của Big Mike công khai lộng hành được tại các xứ nghèo, dưới các chế độ quân phiệt độc tài hoặc tại các xứ kém mở mang ở Phi châu thì dễ hiểu. Nhưng trên đất Mỹ, bọn chúng vẫn ngang nhiên từ nhiều năm qua, John cho rằng đã có ô dù che chở từ những nhân vật có quyền lực.
Nghiên cứu qua hàng trăm tin tức tai nạn, bắt cóc, ám sát, chết chóc... xảy ra trên đất Mỹ ngày 21 tháng 8, cuối cùng John nghi ngờ một tai nạn thương tâm, có thể có nhiều liên hệ mật thiết với Big Michael.
Ngày 21 tháng 8 cách đây mười năm, một trận hỏa hạn nhỏ lại tiểu bang miền đông nam Mỹ đã thiêu rụi khu rừng nằm sát ven biển, trong đó một gia đình mang tên William Harford, gồm hai vợ chồng và một đứa con mười tuổi bị cháy thành tro. Bắt đầu từ điểm này, John để trọn thời gian vào việc tìm kiếm. Cuối cùng ông đã gặp được những ngôi mộ trong một nghĩa trang của thành phố mang tên Harford với ngày sanh, ngày chết phù hợp những gì ông mong muốn. John dùng một số tiền lớn để mua chuộc người quản thủ nghĩa trang, bí mật cung cấp những gì liên quan đến những ngôi mộ này. Chỉ một thời gian ngắn, John đã nắm được kết quả khi người quản thủ nghĩa trang báo tin ông ta thấy một người thường đến đây đặt hoa tưởng niệm trên các ngôi mộ mang tên Harford.
Lúc đầu John thất vọng khi quan sát người đàn ông thường đến đây không phù hợp với mẫu người theo dự đoán của ông. Ông ta vóc người bé nhỏ trong lúc Big được đàn em gọi như vậy có nghĩa Big có thân mình to lớn. Hơn nữa ông ta thuộc thành phần nghèo khó, đem hoa đặt xuống trên mộ rồi vội vã ra về. Người này đến tưởng niệm người quá cố nhưng không một chút gì tha thiết với những người đang nằm ở dưới. Từ những dữ kiện này, John quyết đoán đây có thể một sự dàn cảnh để che mắt những ai còn bám theo vụ án hay làm thay công việc của những thân nhân, vì một lý do nào đó không thể tự mình ra mặt viếng thăm. Như vậy những gì ông khám phá ra phải có một liên hệ mật thiết giữa hai người mang tên Schiano và Harford. John quyết định phải trực tiếp với người thường đến viếng mộ đặt hoa.
Đứng xa quan sát từ lúc người đàn ông vào nghĩa trang cho đến lúc xong bổn phận và chuẩn bị quay gót ra về, John thản nhiên tiến lại đặt tiếp thêm ba bó hoa trên phần mộ xem như không ai bên cạnh. Hành động này gây ngạc nhiên tột độ cho ông ta vì từ mười năm qua, chỉ một mình ông đảm trách công việc thăm viếng. Không để ông này phản ứng, John lên tiếng trước:
- Chào ông, ông là... thân nhân của William?
Sau vài phút ngỡ ngàng, người đàn ông ấp úng chưa kịp trả lời, John tiếp ngay:
- Tôi, anh họ của bà Harford, xin lỗi ông cho biết qúy danh.
Nguời đàn ông ấp úng một hồi:
- Tôi liên hệ bên gia đình William.
John nắm lấy cơ hội:
- Sao từ lâu tôi không nghe nói đến. Tôi cũng vừa gặp vài người trong gia đình nạn nhân, họ cho biết từ cả chục năm nay không có ai đến đây viếng thăm.
Thấy trước có những điều bất lợi nếu kéo dài câu chuyện, người đàn ông xin từ giã vì còn nhiều việc phải làm. John không thể để cơ hội trôi qua, quay qua nhìn thẳng vào mắt người đàn ông, dằn mạnh từng tiếng:
- Tôi đã theo dõi từ lâu, ông không có chút liên hệ nào với những người nằm dưới này. Ông phải cho tôi biết thực ra ông là ai !
Người đàn ông đáp liều:
- Là người quen biết.
- Vô lý, không ai tin được những gì ông nói. Nếu ông chỉ là một người quen biết, không bao giờ có chuyện thăm viếng đều đặn những người nằm đây.
Không cần mất thêm thời giờ, John rút trong túi lấy ra một xấp tiền bằng giấy 100 đưa ngay trước mặt ông ta:
- Tôi muốn biết sự thật, ông là ai.
Người đàn ông vẫn ngoan cố:
- Tôi là người quen biết, ông muốn gì?
- Đơn giản, ai thuê mướn ông đến viếng thăm đặt hoa thường xuyên?
- Đây là chuyện riêng tư, ông có quyền gì?
- Quyền của tiền bạc và của cái này.
Nói xong John rút từ túi quần ra khẩu súng lục có gắn đầu hảm thanh, tiến đến sát ông ta, dí súng vào hông:
- Tiền hay chết? Tôi biếu ông mười ngàn dollars để trả lời đúng một câu hỏi.
Ông ta liếc nhìn xấp tiền và súng, ngập ngừng:
- Tôi sợ.
- Sợ ai, người mướn ông phải không? Tôi sẽ giữ bí mật hoàn toàn cho ông.
- Ông muốn biết gì?
- Ai đã mướn ông làm việc này. Tôi chỉ cần đơn giản biết tên địa chỉ, thế thôi.
- Thú thật tôi không biết rõ tên tuổi, địa chỉ.
John đưa súng lên dí mạnh vào cổ:
- Buồn cười ai tin được lời ông !
- Thực tình như vậy. Người ta đã thương lượng với tôi và trả tiền trong một quán rượu.
- Thương lượng như thế nào?
- Mỗi tháng, tôi mua ba bó hoa lớn đem ra mộ. Thế thôi.
- Còn tiền bạc?
- Đưa trước sáu tháng tiền hoa và tiền công.
John nôn nóng:
- Tôi không cần chi tiết, làm cách nào để biết mặt kẻ đưa tiền.
Ông ngập ngừng:
- Người đưa tiền chỉ là tài xế.
John bực mình:
- Làm sao anh khẳng định như vậy.
- Người chủ luôn ngồi trong xe không bao giờ vào quán.
- Còn bao lâu nữa đến ngày lãnh tiền?
- Thứ bảy này.
- Tại đâu?
- Quán rượu trước mặt nghĩa trang này lúc ba giờ chiều.
John bằng lòng:
- Tôi sẽ có mặt tại đây, nếu nhận ra tôi, đừng có bất cứ một phản ứng hay thái độ nào. Ông nghe rõ?
- Thưa ông, tôi hiểu.
- Được rồi, anh cầm mười ngàn dollars, cứ tiếp tục như không có chuyện gì xảy ra, tôi sẽ biếu thêm tiền cho ông, yên chí đi.
John hóa trang thành một người khách đến trước một giờ để theo dõi tình hình trong quán. Vừa vào John nhận ra người đàn ông trong nghĩa trang đã có mặt tại đây, ngồi một mình trong góc, trước mặt chai scotch với hai cái ly. Đúng giờ hẹn, một chiếc xe hơi màu đen dừng lại trước cửa, tài xế xuống xe vào quán và đi thẳng đến phía người đàn ông đang ngồi đợi. Người tài xế không cần bắt tay, kéo ghế ngồi và tự nhiên rót rượu cho mình. Uống xong ly rượu, tài xế trao gói giấy cho người đàn ông, John biết những gì người này nói đều đúng sự thật. John đứng dậy ung dung ra quán, kín đáo nhìn số xe rồi băng qua đường đánh lạc hướng người ngồi trong xe.
Tìm hiểu qua số đăng bộ, John biết chủ nhân chiếc xe màu đen tên Harry Whitney ở tại số…đường... Đối với John, chừng đó dữ kiện đủ cho phép ông biết được những gì bí ẩn chung quanh Big Michael và Rick Jackson
Câu chuyện trở lại từ đầu, dưới tên giả Michael Schiano, Big cầm đầu nhóm buôn lậu tại Mỹ. Hàng chục vụ nhập bạch phiến, buôn bán vũ khí, rửa tiền phi pháp đã trót lọt an toàn nhờ bí mật hợp tác với Rick Jackson, một người đứng đầu trong ngành cảnh sát. Hai người hợp tác bí mật dưới hình thức thông qua kế hoạch, bảo đảm an toàn nơi giao nhận và lộ trình chuyển vận hàng hóa. Rick lấy bốn mươi phần trăm tiền lời tận tay của Big. Không một ai ngoài hai người biết sự việc và nghi ngờ bất cứ điều gì. Chỉ một lần vì lý do kỹ thuật, Big và Rick phải hy sinh tức khắc mấy đàn em có mặt trong chuyến hàng để cắt đứt hoàn toàn đường giây điều tra của cảnh sát. Trong nghề này dù anh em ruột thịt cũng không thể tin cậy nhau được huống gì giữa hai người xa lạ, nhất là việc hợp tác vì đồng tiền giữa tướng cướp và cảnh sát. Trước mặt họ vẫn trung thành hợp tác bảo vệ nhau nhưng sau lưng mỗi người đều thủ sẵn trong người khẩu súng đã lên đạn. Người nào ra tay trước sẽ nắm được phần thắng cho mình. Sau khi kiếm được những số tiền lớn, Rick đã xuống tay thủ tiêu Big trước để bảo vệ an toàn tuyệt đối cho mình, chấm dứt những liên hệ mờ ám đồng thời trừ hậu họa bất trắc cho con đường sự nghiệp của mình đang lên như diều gặp gió.
Trong cuộc sống bình thường ngoài đời, tên thật của Big Michael là William Harford, một nhà kỹ nghệ giàu có. Ngoài ngôi nhà đồ sộ tại trung tâm thành phố còn một ngôi nhà nghỉ mát ở ven rừng sát bờ biển. Gọi nhà nghỉ nhưng ngôi nhà này được kiến trúc bằng gỗ theo lối xưa, hai từng lầu với mười lăm phòng riêng biệt. Cuối tuần hai vợ chồng và đứa con trai thường về nghỉ ở từng trệt và ngủ ở lầu một. Phần trên trang hoàng đủ tiện nghi dành để sẵn cho bạn bè mỗi khi họ theo đến đây.
Tối 21 tháng 8 trước đây mười năm, sau khi kiểm chứng chắc chắn William hiện đang có mặt trong nhà cùng Mary vợ William và đứa con trai, Rick đã bố trí bắn William chết liền tại chỗ trước khi châm lửa đốt khu rừng chung quanh nhà và phóng hỏa trực tiếp vào các cửa ra vào để không một ai có thể thoát ra ngoài. Rừng thông nhạy cháy, lửa vừa bùng lên đã lan nhanh khu này qua khu khác trong nháy mắt. Nhà xây bằng gỗ thông bắt lửa phựt cháy từ dưới lên trên ngay từ lúc que diêm vừa chạm vào mấy thùng xăng mồi rưới chung quanh nhà. Bên trong một người đàn ông chết cháy ngay trong phòng khách. Vợ William từ lầu một kéo tay đứa con trai tìm lối thoát nhưng ngọn lửa đã vây kín bốn phía và cháy sập cầu thang.
Đội cứu hỏa phải mất thời giờ để mở đường xuyên qua ngọn lửa, khi vào đến sân nhà họ không còn hy vọng gì để cứu nạn nhân bị kẹt lại trong đó. Ngôi nhà đã sập hoàn toàn. Ngày hôm sau người ta tìm được ba nhúm xương và tro của hai người lớn và một trẻ em. Cốt tro được an tang trong nghĩa trang của thành phố với ba mộ bia mang tên Harford William, Mary và Tom.
Các biên bản tư pháp, vệ sinh đều nghiêng về tai nạn và cho phép chôn cất thi hài để tránh ô nhiễm. Hồ sơ cảnh sát dưới quyền Rick từ từ khép lại đưa vào khu lưu trữ.
Nhưng số William chưa chết, tối hôm đó bận việc không về nhà, ông ta đã điện thoại nhờ người em ruột đến ngủ lại qua đêm trong trường hợp cần thiết còn có người bảo vệ cho vợ và con trai. Ngay đêm đó William đã hay tin, khi ông ta về đến nhà thì lính cứu hỏa và cảnh sát đã dập tắt được ngọn lửa, nhưng vợ con và người em trai đã cháy thành tro. William biết ngay đây không phải tai nạn, chính một bàn tay nào đó đã dàn cảnh để thủ tiêu ông ta. Trực giác cho ông biết ngay chính Rick muốn xóa sổ ông ta, nhưng không hiểu tại sao phải ra tay độc ác giết hại cả gia đình.
Sau khi âm thầm theo dõi việc an táng em và vợ con, William trốn qua Ý sống ẩn dật tại đây hai năm. Trong thời gian này ông đã nhờ phẫu thuật thẩm mỹ thay đổi hoàn toàn khuôn mặt, các dấu chỉ tay và mang tên mới rất lương thiện: Harry Whitney. Dưới tên mới Big trở lại Mỹ và tiếp tục con đường cũ, Ông ta kín đáo quy tụ các đàn em ngày trước, nhưng tuyệt đối không một ai biết được quá khứ nguồn gốc ông ta. Những bộ hạ thân tín thường gọi ông một cách thân mật Big Michael, trong giới giang hồ thì người ta biết đến Michael Schinano. Big phải dùng hai tên mới, một chính thức cho cuộc sống thường nhật, làm việc cưới vợ sinh con... và một xử dụng trong giới giang hồ. Đối với ông cũng như tất cả mọi người William Harford đã chết hẳn
Trá hình dưới một nhà kỹ nghệ, sản xuất các loại thực phẩm đóng hộp, Big dưới tên Harry Whitney cưới người vợ thứ hai và đã có một đứa con gái năm tuổi. Mối hận ngày xưa phải thanh toán bằng bất cứ mọi giá, nhưng Big thương bà vợ sau và đứa con gái, không muốn tự mình trực tiếp nhúng tay vào hay ra lệnh cho đàn em thi hành vì trước sau gì cơ quan cảnh sát cũng tìm ra manh mối. Hơn nữa Big không muốn vì một sơ hở nào đó gia đình ông sẽ bị hy sinh một lần thứ hai. Big quá thừa tiền, lý lịch trong sạch dưới tên Whitney và muốn hưởng trọn vẹn hạnh phúc những ngày còn lại với vợ đẹp con thơ, Big phải dùng tay John Smith để đấu trí và trả thù Rick. Phải giết trọn gia đình một lượt gồm vợ và con như Rick đã hại gia đình ông trước. Quyền lực tiểu bang giờ đây đang nằm gọn trong tay Rick nhưng ông hy vọng với mười triệu dollars và trí thông minh của John, việc giết gia đình Rick không gặp khó khăn gì.
John vào site internet với ám số ngày sanh tháng đẻ của mẹ ông như Big đã xác định lấn cuối, John tiếp xúc được với Big dễ dàng:
- Chào Big Mike. Tôi muốn tiếp chuyện với ông.
- Chào John, có chuyện gì mới lạ không?
- Tôi đã nghiên cứu và biết rõ Rick, hôm nay thông báo để
ông hay, chương trình chúng ta sẽ tiến hành tốt đẹp, không gì trục trặc.
- Rất tốt. Đúng ngày quy định?
- Vâng ngày 21 tháng 8 là ngày sinh nhật đứa con trai. Cơ hội tốt để ra tay nhưng tôi chưa thể cho ông biết chi tiết.
Big cười dễ dãi:
- Chết thế nào không cần thiết, điều quan trọng là ba người phải chết tức khắc cùng lúc với nhau.
- Tôi biết rất rõ nguyên do ông yêu cầu.
Big lớn tiếng ngạc nhiên:
- Ông biết rõ lý do?
John chậm rãi:
- Vâng, còn nhiều hơn thế nữa.
- Nghĩa là?
- Ông biết tôi một nhưng bây giờ tôi biết ông hai. Nghĩa là từ những hoạt động trong quá khứ, việc hợp tác với Rick. Rick dàn cảnh hỏa hoạn để đốt gia đình ông thành tro. Phải không ông Schiano? ông Harford hay Whitney cũng vậy !
Nghe John nêu đích danh ba tên của mình nhưng Big vẫn bình tĩnh không lên tiếng, John tiếp tục:
- Em ruột ông đã chết thay ông đêm đó. Ông trốn qua Ý giải phẫu thẩm mỹ để thay hẳn hoàn toàn bộ mặt thật của ông và đổi tên mới, hai năm sau quay trở lại Mỹ quyết rửa hận, phải không ông Harry Whitney?
Big ngắt ngang:
- Bây giờ ông muốn gì?
- Không muốn gì cả, chúng ta đã thoả thuận với nhau, tôi sẽ hoàn tất những gì đã hứa. Trong giang hồ, tôi hiểu luật chơi và tôn trọng lời nói của mình.
Không đợi Big lên tiếng, John tiếp tục:
- Bây giờ thì ông thấy ai trên ai? Ai là người nắm sanh mạng của ai. Tôi độc thân, ông còn bà vợ đẹp đứa con gái xinh xắn và một gia tài vĩ đại. Như vậy ông phải chịu ở thế dưới do tôi chỉ huy, bây giờ ông đã nắm ngay lưỡi dao do tôi cầm cán. Hơn nữa, nghe kỹ đây, trường hợp ông bán đứng tôi bây giờ, chưa chắc gì ai tin và phải qua nhiều thủ tục mới trói được tay tôi. Ngược lại tôi chỉ cần cho Rick biết ông còn sống thì chắc chắn ông sẽ bị thủ tiêu ngay tức khắc !
- Tôi nhắc lại một lần nữa, còn điều kiện gì đưa ra hãy nói ngay.
- Không, chỉ cho ông biết, đời người chưa nhắm mắt thì
đừng vội nói ai đã hơn ai. Cá thì ăn kiến nhưng có lúc kiến lại ăn cá một cách ngon lành !
Big xuống giọng:
- Cám ơn ông, người hiểu biết và chơi đúng luật giang hồ.
- Không có gì, chúng ta làm ăn với nhau và sẽ bảo vệ nhau. Ông an tâm.
Trước khi chấm đứt, John nhắn Big:
- Ông ghi nhận để ám số để lần tới vào internet nói chuyện với tôi. Site..., ám số chính là 6 con số trong hộp đồng hồ ghi điện tại nhà ông. Xin chào ông !
Sau khi ra khỏi internet John bằng lòng vì đã trị được Big một đòn thật đau. John không muốn phản bội Big Michael nhưng phải dằn mặt trước để tránh trường hợp Big có thể bất thần cho lệnh đàn em thanh toán John.
Nhiều đêm không ngủ, John suy nghĩ một phương cách giết ba người làm sao thật gọn, không cần phải hy sinh thêm người nào như vụ ám sát bằng cách cho nổ thuyền trên vịnh Mễ tây cơ. Giết Rick là chuyện đương nhiên, đời có vay có trả nhưng với bà vợ xinh đẹp và đứa con gái vô tội thì kể ra cũng tàn nhẫn. John tự nhiên không hiểu sao ông hơi đắn đo khi phải ra tay với một bé gái. Có lẽ lần đầu tiên trong đời tình cảm của ông đã bắt đầu thức dậy sau khi chứng kiến cảnh vợ Big đón con ở trường học. Hai mẹ con ôm chầm lấy nhau, đứa bé gái thật đẹp, vô tư, vừa đi vừa nhảy múa theo chân mẹ bước lên xe. John không yêu ai, không thích trẻ con nhưng hình ảnh hai mẹ con trước mắt đã làm cho John băn khoăn về cái chết sẽ do chính ông ta giáng xuống đầu hai người xấu số này. Sau đó không hiểu bởi động lực nào, John thường lén đến trường để chứng kiến cảnh mẹ con âu yếm nắm tay nhau ra xe, dù chỉ trong vài chốc lát, nhưng vẫn phảng phất một chút xao xuyến trong lòng. Dần thành thói quen, mỗi khi rỗi rảnh John hay đến trường, ngồi yên trong xe đợi đứa bé ra trường. Từ từ John cảm thấy thương hại đứa nhỏ, nó chẳng tội tình gì phải chết chung một cách oan ức với cha nó. Đời nó còn dài, một tương lai tươi sáng phải để yên cho nó sống. Nhưng giết cha nó, đời nó sẽ khổ, biết đâu sau này lớn lên sẽ đi bụi đời. Những dằn vặt kéo dài từ ngày này qua ngày khác và lớn dần trong trong suy tư. Đến một ngày John quyết định phải tha chết cho đứa bé và mẹ nó nhưng đối với Big không thể bỏ qua được, phải thi hành những gì đã cam kết dù có rủi ro cũng phải chấp nhận. Biết chắc không thể nào thuyết phục được Big thay đổi ý định. Phải đặt Big trước một chuyện đã rồi và để bảo đảm an toàn cho bản thân John cần nghiên cứu thêm một kế hoạch…
Rick sẽ tổ chức lễ sinh nhật con trai mười tuổi vào ngày 21 tháng 8 tại nhà hàng lớn của thủ đô tiểu bang. Thời điểm và nơi chốn đã ấn định. Ngày đó các lực lương an ninh sẽ được tăng cường và tổ chức canh phòng chặt chẽ. Dù đến với tư cách khách mời danh dự cũng không cách gì mang theo phương tiện giết người. Súng tiểu liên nhỏ phải được đưa vào nhà hàng từ những ngày trước, nghĩa là những ngày nhân viên an ninh chưa đến nghiên cứu, lục soát và canh gác. May mắn John đã lẻn vào ban đêm và giấu được súng trong hệ thống thông hơi của phòng vệ sinh. Một bánh sinh nhật lớn cho năm trăm khách mời sẽ được nhân viên an ninh kiểm tra, sau đó đưa vào phòng lạnh đặc biệt do nhân viên an ninh canh giữ cho đến lúc cắt. Bánh sinh nhật, chính là nơi giấu súng an toàn để có thể đưa đến gần nạn nhân. Để bảo toàn chất lượng và vệ sinh, nhà hàng sẽ chọn chính người thợ làm bánh trông xem về kỹ thuật đồng thời trách nhiệm đưa ra trình diện quan khách. Kế hoạch của John, hóa trang thành người thợ làm bánh này đột nhập vào nhà hàng trước đó vài tiếng đồng hồ, ông có thể thi hành được kế hoạch.
John đã tìm dịp nói chuyện và chụp được hình James, người thợ được đề cử làm chiếc bánh sinh nhật, trách nhiệm phẫm chất và đem ra trình giữa buổi tiệc.
Ngày 20 tháng 8, John lên máy tiếp xúc với BigMichael:
- Cho ông hay tất cả đều được sắp đặt đúng theo kế hoạch.
- Nghĩa là thi hành đúng vào ngày mai? Ngay lúc Rick tổ chức sinh nhật cho con trai?
- Đúng, sau khi xong việc tôi sẽ báo cho ông hay. Ông cho tôi số điện thọai riêng để nếu cần có thể liên lạc dễ dàng.
- Được, ông ghi nhớ lấy, không được viết ra giấy.
- Vâng, tôi nghe.
- Số...
- Cám ơn Big Mike.
Chấm dứt chuyện với Big, John xuống hầm lấy chiếc valise ra xe và chạy thẳng đến nhà thờ.
Nhà thờ giờ này vắng không một bóng người, John xách chiếc valise vào thẳng tòa giải tội, dùng điện thoại cầm tay gọi cha xứ:
- Alo, ông là linh mục?
- Vâng chính tôi. Cha Peter.
- Thưa cha, tôi muốn xưng tội!
Đầu giây kia nghe cha Peter ngập ngừng:
- Sao xưng tội giờ này? Tôi có chương trình hằng tuần.
- Thưa cha, tôi gấp lắm.
- Được ông cứ đến nhà thờ bấm hai lần chuông tôi sẽ ra ngay.
- Tôi hiện đang đợi cha trong tòa giải tội!.
Rất ngạc nhiên nhưng bổn phận của một linh mục, ngài gấp cuốn sách đứng dậy bước nhanh qua nhà thờ. Đến tòa giải tội ngài thấy một người đang quỳ sẵn bên trong:
- Nhơn danh Cha và Con và Thánh Thần. Có phải ông là người vừa điện thại cho tôi?
- Đúng vậy, thưa Cha.
- Ông muốn xưng tội?
- Đúng.
Sau vài câu kinh đọc thầm trong miệng, cha Peter hỏi:
- Trước khi xưng tội, ông đã suy xét tội lỗi của mình và đã thật lòng ăn năm về những lỗi lầm đã phạm?
John đáp không suy nghĩ:
- Suy xét thì có, nhưng ăn năn thì không!
Hơi ngạc nhiên trước câu trả lời, nhưng cha Peter vẫn ôn tồn:
- Nếu ông muốn được tha thứ, trước hết phải ăn năn việc làm sai trái của mình và hứa sẽ không còn tái phạm nữa.
- Thưa Cha, có sai trái hay không thì chưa rõ, nhưng phải chừa không tái diễn nữa thì không được!
- Sao vậy ông?
- Vì ngày mai tôi còn phạm lại tội này.
Vị linh mục thật thà:
- Thực ra có nhiều tội, người đàn ông đã thề hứa khi vào tòa giải mà vẫn tái phạm liền sau đó. Nhưng ông biết, lòng Chúa nhân từ, Ngài đều tha thứ nếu mỗi lần đến đây biết nhận lỗi sám hối ăn năn.
John phấn khởi:
- Như vậy tốt lắm.
- Thế ông đã phạm tội gì?
- Giết người, và ngài mai còn phải giết thêm một người nữa!
Nghe đến đây, cha Peter hốt hoảng:
- Ồ không! tưởng là những tội bình thường của điều răn thứ sáu. Không ngờ…
John thắc mắc:
- Điều răn thứ sáu là tội gì?
- Thứ sáu chớ làm sự dâm dục…
Sực khám phá ra điều gì, linh mục hỏi:
- Như vậy chắc ông không phải người có đạo?.
- Tôi không phải người công giáo, thưa Cha.
- Làm sao giải tội cho ông bây giờ !
- Thì cứ xem tôi như người có đạo vậy!
- Phép giải tội là một đặc ân Thiên Chúa dành cho người đã chịu phép rửa tội.
- Sao rắc rối quá vậy, cứ rửa tội trước cho tôi rồi giải tội sau có mất gì đâu.
Lần đầu tiên trong đời gặp một trường hợp quá đặc biệt cha Peter ôn tồn tìm hiểu:
- Thưa ông, trường hợp của ông quá đặc biệt, xin vui lòng cho tôi biết rõ thêm phần nào.
John trình bày:
- Thưa Cha, tôi không theo đạo nào cả. Trong đời đã ba lần giết người và ngày mai còn giết người thêm một lần nữa.
- Ông có thù oán sâu đậm với những nạn nhân?
- Không ! nghề của tôi là giết mướn. Ai thuê tiền thì ra tay.
- Tại sao lần này ông….hối hận và muốn xưng tội?
- Nói hối hận và muốn xưng tội cũng không đúng.
Vị linh mục hết kiên nhẫn:
- Thưa ông, thế ông muốn gì?
- Muốn có cơ hội gặp riêng cha để phó thác một việc.
- Tại sao chọn tôi?
- Tôi nghe người ta nói luật giáo hội áp dụng với các linh mục rất chặt chẽ.
- Nghĩa là?
- Các linh mục sau khi ngồi giải tội cho con chiên đều bắt buộc phải giữ bí mật cho đến chết những gì họ đã tiết lộ cho linh mục, phải vậy không cha?
- Đúng vậy.
- Tốt, như vậy tôi chọn cha để phó thác một việc.
Cha Peter thẳng thắn trả lời ngay:
- Tôi không nhận, vì không muốn cùng ông nhúng tay trực tiếp hay gián tiếp vào tội ác cũng như bao che những gì ông đã, đang và sẽ làm.
- Thưa cha không đúng vậy.
-?
John nói nhỏ:
- Ngày mai tôi được lệnh giết một gia đình gồm hai vợ chồng và một đứa con trai mười tuổi. Nhưng tôi đã đổi ý, có thể chỉ giết một mình người cha và tha tội chết cho hai mẹ con.
Vị linh mục mỉm cười:
- Ông nói vậy không nghe được chút nào, giết hại người ta mà ông bảo tha tội chết.
John cắt ngang:
- Cha hiểu làm sao cũng được, tùy cha.
- Rồi sao nữa?
- Người ta đã đưa trước ba triệu dollars cho tôi, bảy triệu còn lại sẽ giao ngay sau khi bắn gục nạn nhân.
Cha Peter dứt khoát:
- Không thể được ! Như vậy tôi đã gián tiếp giết người.
- Thưa cha, việc ám sát đã được thỏa thuận và tính toán kỹ càng. Cha nhận giúp tôi hay không, tôi vẫn giết người như thường.
- Có cách nào để tránh việc này không?
- Không, nếu không thi hành tôi sẽ bị giết. Nghĩa là trước sau gì cũng phải có án mạng. Nạn nhân hay chính tôi, một trong hai người phải chết theo hợp đồng !
Cha Peter cố gắng thuyết phục:
- Cố gắng liên lạc với người trả tiền yêu cầu hủy bỏ xem sao.
- Chắc chắn không được.
Cha Peter im lặng, không còn lời nào có thể thuyết phục được John. John nóng lòng lên tiếng:
- Tôi nhờ cha làm một việc thiện.
Cha Perter nghe nói đến việc thiện, hỏi ngay:
- Việc gì tôi có thể làm được cho ông?
- Tôi đem sẵn theo đây ba triệu tiền mặt ứng trước vụ sát nhân. Nếu ngày mai bất trắc tôi chết, nhờ cha giao số tiền này cho một người. Trường hợp tôi thành công sống sót, tôi sẽ tự tay đem thêm để đủ số mười triệu, và cũng chỉ giao lại cho người này.
- Tôi chưa hiểu, xin nói rõ:
- Đây là số tiền người ta mướn tôi giết nguyên gia đình ba người. Nhưng tôi sẽ giết một mình người cha, số tiền này nhờ cha cất kỹ và chỉ giao cho người con trai khi nó trưởng thành. Đây là sự tin tưởng tuyệt đối của tôi với một linh mục.
- Sao không giao cho mẹ nó mà phải qua tôi?
- Tôi sợ mẹ nó lấy số tiền này và sẽ tái giá, đời nó sẽ khổ sau này.
- Để tiền lại cho ai?
- Con nạn nhân, ngày mai cha sẽ biết nạn nhân là ai.
Bây giờ cha Peter bắt đầu hiểu sự việc:
- Giết cha lấy tiền thưởng để lại cho con nạn nhân?
- Đúng vậy.
- Tại sao?
- Tôi bắt buộc phải nhúng tay vào việc này.
- Bây giờ ông thấy hối hận?
- Cũng không đúng hẳn.
Cha Peter suy nghĩ một hồi:
- Thật khó nghĩ. Ông để tôi xin ý kiến ngài tổng giám mục.
- Không ý kiến gì cả. Cha đã nhận tiền thì phải thi hành đúng theo lương tâm và giáo luật. Valise đựng ba triệu dollars đang nằm dưới chân và tôi để lại đây.
Nói dứt câu, John đứng dậy vội vã bước ra tòa giải tội, đặt cha Peter trước một chuyện đã rồi.
Cha Peter đứng dậy chưa kịp phản ứng gì, John đã ra khỏi cửa. Ngài cúi xuống bàn qùy, chiếc valise lớn đang để lại đó. Biết làm sao bây giờ, cha Peter đành xách vào trong cung thánh và mở ra xem. Valise đầy ắp tiền giấy. Ngài đóng lại để vào tủ khóa cẩn thận rồi quay ra trước bàn thờ, nhìn lên tượng Chúa than thở:
- Lạy Chúa, người ta đã đặt lên vai con một thánh giá quá nặng. Con phải làm sao bây giờ?
Hôm sau, ngày sau 21 tháng 8, John thức dậy thật sớm cải trang thành James người thợ bánh, lái xe qua nhà vợ con nạn nhân trước khi đến nhà hàng.
Khu vực ra vào nhà hàng đã được phong tỏa và kiểm soát chặt chẽ. John vào bằng cửa sau dành riêng cho nhân viên và người giao hàng. Thu hồi khấu súng tiểu liên dấu kín trên hệ thống thông hơi xong John vào phòng vệ sinh kiên nhẫn đợi James. Gần đến tối, James vừa bước vào đã bị John đánh thuốc mê với một liều lớn, chỉ vài giây James bất tĩnh được John dựng ngồi yên trên bàn cầu. John khóa trái cửa phía trong, nhảy ra và ung dung trở vào phòng đang chứa bánh sinh nhật.
Thừa lúc nhân viên an ninh đi vệ sinh, John dấu súng vào trong chiếc bánh và lấp lại bằng kem, chỉ chừa một lổ nhỏ vừa đúng để lòn ngón tay trỏ vào bóp cò.
Công việc xảy ra tốt đẹp. Đến giờ cắt bánh, John châm mười ngọn nến, khi đèn điện trong phòng tiệc đều tắt John đẩy xe bánh ra giữa phòng. Rick, vợ và đứa con đang tươi cười nhìn chiếc bánh vĩ đại đặt biệt làm riêng cho dịp lễ. John đẩy xe đến thật gần Rick hướng mũi súng vào ngay đầu và bóp cò. Năm viên đạn vụt ra khỏi nòng súng đâm ngay vào giữa trán nạn nhân. Rick gục ngay tại chỗ. Số đạn còn lại trong nòng súng dành riêng cho vợ con nạn nhân, John hướng mũi lên trần nhà bắn xối xã, cốt gây náo loạn quan khách đám an ninh và phục vụ để tiện đường thoát thân. Cởi bỏ bộ áo trắng phục vụ, John thoát nhanh khỏi nhà hàng bằng lối sau. Cảnh sát siết chặt vòng vây thì John đã thoát ra được bên ngoài, ông ta vào trong một chiếc xe cách đó vài trăm thước để quan sát việc cấp cứu.
Mười phút sau John điện thoại cho Michael:
- Công việc xong xuôi, nhưng có một việc…
Big vội cắt ngang:
- Việc gì?
- Tôi chỉ giết một mình Rick.
Big hét lên trong điện thoại:
- Vợ con nó sao?
John thản nhiên:
- Tôi tha chết.
Tiếng hét càng dữ dội hơn:
- Ai cho phép?
- Chính tôi.
- Tôi sẽ giết ông tức khắc.
John chặt lưỡi:
- Đừng vội, ông không giết được hay nói đúng hơn ông không bao giờ dám đụng một sợi lông chân của tôi.
Big phát điên trong máy:
- Để xem, đồ khốn nạn. Tôi sẽ giết ông ngay !
- Khoan đã, ông giết chết tôi, ông đâu biết chỗ vợ con đang ở.
- Sao, ông nói gì?
- Tôi đã bắt cóc vợ con ông sáng nay, ngay lúc ông vừa lên xe đi làm.
Bây giờ đến lượt Big hoảng hốt:
- Ông đã làm gì vợ con tôi?
- Ông an tâm không có gì nguy hiểm. Vợ con ông là khách của tôi.
- Ông nói láo.
John lấy máy ghi âm, bấm nút cho Big nghe giọng nói của vợ và con gái ông. Vợ Big xác nhận đang ở trong một ngôi nhà đầy đủ tiện nghi và được đối xử như thượng khách. Bà còn khuyên ông đừng lo lắng gì, bà sẽ được tự do sau khi John lên máy bay.
- Với mục đích gì? Ông cần đòi thêm bao nhiêu?
John bình thản trả lời:
- Một, để ông không thể phản bội bằng cách thanh toán hay bán đứng tôi cho cảnh sát. Hai, buộc ông phải giao đủ số tiền bảy triệu còn lại. Ba, để tôi an tâm lên đường ra khỏi nước Mỹ. Mục đích không phải đòi thêm tiền bạc gì cả !
- Lấy gì bảo đảm an toàn cho vợ con tôi?
- Lời nói của tôi.
Big hoài nghi:
- Không thể tin một người như ông. Tại sao ông không thi hành lệnh tôi giết sạch cả gia đình?
- Tôi thấy chỉ cần giết Rick đã đủ. Vợ con nó vô tội. Giết hai người này không ích lợi gì?
- Tại sao ông đổi ý?
- Chuyện riêng của tôi.
Hai người im lặng vài giây, John lên tiếng trước:
- Chắc ông vừa nghe bản tin ngắn và biết chắc chắn Rick đã chết. Đối với tôi xem như hết chuyện. Đúng 12 giờ khuya nay, ông giao nốt số tiền còn lại. Sáng mai trước khi bước chân lên phi cơ, tôi sẽ cho ông địa chỉ để ông đón người nhà về.
- Không được, phải thả ngay vợ con tôi trước khi nhận số tiền còn lại.
John cười:
- Tôi đã nói, bây giờ chính tôi ra lệnh chứ không phải ông.
Cứ tin tôi, tôi giữ vợ con ông vì lý do an toàn cho tôi mà thôi.
- Làm sao tin được.
- Con người dù xấu xa đến đâu cũng có lúc vì một lý do nào đó họ trở nên lương thiện, hay ít ra cũng làm được một vài việc gì tốt đẹp
- Với ông thì lý do gì?
- Tôi đã không nỡ tâm giết chết vợ con Rick thì chắc chắn không làm gì phương hại đến vợ con ông. Tin tôi đi.
Big xuống nước:
- Tôi tin tình cảm trong con người ông đã thức tỉnh, xin ông hãy thương đứa con gái của tôi.
- Được tôi sẽ giữ lời.
Ngày sau trước khi ra phi trường, John ghé qua nhà thờ để chiếc valise đựng bảy triệu trong tòa giải tội, mở điện thoại gọi cha Peter:
- Thưa cha, tôi là người hôm qua đã nói chuyện với cha.
Bây giờ cha ra tòa giải tội nhận gấp chiếc valise đựng tiền. Chừng một giờ nữa, tôi sẽ gọi lại để nói chuyện rõ ràng hơn.
Không đợi cha Peter lên tiếng, John đã cúp máy.
Làm thủ tục xong, John gọi cha Peter:
- Thưa cha, tôi xin tiếp câu chuyện.
- Được ông cứ nói.
- Tôi sẽ lên máy bay trong chốc lát, vĩnh viễn đi xa và không bao giờ trở lại đất Mỹ. Tôi sẽ thay họ đổi tên làm lại cuộc đời mới thật lương thiện. Tôi hứa với cha không bao giờ giết người nữa. Từ nay tất cả mọi người sẽ không kiếm ra tôi kể luôn cả cha. Mong cha giúp cho đứa trẻ. Nó chính là con trai của Rick Jackson.
Cha Peter sung sướng:
- Như vậy ông bắt đầu sám hối ăn năm về tội lỗi mình đã phạm?
- Cũng có thể một phần như vậy.
- Nếu ông thực tình ăn năn sám hối và sẽ từ bỏ những xấu xa ngày trước thì trên nguyên tắc tôi có thể tha tội cho ông. Hy vọng ở một nơi nào đó, khi tâm hồn nổi loạn ông nên đến với thánh đường, nơi đó ông sẽ tìm được sự an lành trong tình thương của Thiên Chúa.
- Cám ơn cha.
Chiếc phóng thanh thông báo cho những hành khách có chuyến bay đi Thượng hải chuẩn bị ra cổng số.. John gọi cho Big:
- Chào Mike, tôi đã lên máy bay. Vợ con ông hiện đang ở tại số... đường... .thành phố... Ông đến đón về. Nhớ đừng làm khó gì những người tôi đã thuê để hầu hạ phục dịch cho vợ con ông. Tôi đã thanh toán tiền bạc sòng phẳng với họ. Nếu ông muốn biếu thêm thì tùy ông. Chào Big Mike.
John tắt máy, nhìn ra ngoài cửa sổ, máy bay đã lên cao. John lim dim đôi mắt tự hỏi: Không lẽ hình ảnh hai mẹ con Rick đã thay đổi hoàn toàn cuộc đời của mình chăng?