watch sexy videos at nza-vids!
WAPVN.US
18:12:5728/04/2025
Kho tàng truyện
Chỉ mục bài viết
Điệp Mộng
Trang 2
Tất cả các trang
Trang 1 trong tổng số 2
Điệp Mộng

Tác giả: Huỳnh Dị

Bốn chiếc quân xa dừng lại trong từng đợt thanh âm “dát” “dát”. Hạ sĩ Sa Nam quát lớn :
- Xuống xe !
Phong Linh đẩy cánh cửa đối diện với người lái xe sang một bên, rồi khéo léo nhảy ra ngoài xe. Gió nóng đập thẳng vào mặt, đáng sợ nhất là những cơn gió trong sa mạc còn cuốn theo cả sỏi đá, từng quất vào da tay nhức buốt.
Binh sĩ nhanh chóng chuyển vật phẩm từ trên hai chiếc quân xa xuống dưới. Phong Linh đưa mắt nhìn quanh, phát hiện có mấy gian nhà được làm theo kiểu thạch ốc nằm lẻ loi. Một số có thể dùng làm trướng mạc tạm thời, phía tây là biển cát vô tận, khiến người ta nhìn thấy phải sinh lòng e ngại đại sa mạc Sahara.
- Phong Linh thiếu tướng.

Phong Linh hướng về phía người vừa lên tiếng. Một hán tử vóc người thấp đậm cường tráng, da tay ngăm đen, mặc một bộ quân phục đang đứng nghiêm trang trước mặt hắn. Gương mặt lộ ra vẻ tự tin và kiên nghị, hai mắt hữu thần, sáng như hai ngọn đuốc đang cháy. Phong Linh hỏi hắn :
- Ngươi là ai ?
Người nọ đáp ngắn gọn :
- Thiếu uý Mã Binh Ni, là người hướng đạo hiện tại của các vị. Lạc đà đã chuẩn bị xong, tổng cộng có một trăm linh hai thớt, bốn mươi thớt thồ hàng còn lại để người cưỡi.

Phong Linh quay đầu nhìn về phía sau, thấy thủ hạ của hắn lúc này đang thu thập vật tư : bao bố, yên cương, túi nước, vũ khí . . đều là những thứ nhu yếu phẩm cần thiết để đi vào sa mạc trong thời gian ngắn, đầy đủ ngăn nắp. Phong Linh trong lòng thầm kiêu hãnh, bọn họ tuy chỉ có bốn mươi tám người nhưng đều là những chiến sĩ tinh nhuệ nhất trong đội bộ đội đột kích. Hơn nữa đều đã từng trải qua rèn luyện hành quân nghiêm khắc trong sa mạc. Không ai có thể thích hợp hơn so với bọn hắn để thực hiện nhiệm vụ lần này.
Hạ sĩ Sa Nam đi tới. Phong Linh giới thiệu :
- Hạ sĩ, vị này là thiếu uý Mã Binh Ni, là người hướng đạo mà chính phủ Algeria phái tới, hãy an bài cho anh ta một vị trí trong đoàn. Hy vọng đến lúc hoàng hôn chúng ta có thể khởi trình.
Sa Nam và Mã Binh Ni rời đi.
Vì sợ nhất thời không thích ứng kịp với cái nóng khốc liệt của sa mạc. Phong Linh quyết định hôm nay đợi mặt trời xuống núi mới tiếp tục đi tiếp.
“Yết ! Yết ! Yết” Âm thanh khác lạ trên không truyền đến.
Phong Linh ngẩng đầu lên nhìn về hướng thanh âm, một chiếc mày bay trực thăng từ phía nam bay tới. Trong chớp mắt đã bay tới đến gần bọn họ, tất cả đội viên đều dừng lại, yên lặng chờ đợi sự việc phát sinh.
Chiếc trực thăng chậm rãi hạ cánh xuống vị trí cách quân xa bốn trăm thước. Cánh quạt cuốn bụi bay đầy trời, từng đợt gió thổi mạnh về phía bọn họ. Phong Linh buông ra một câu chửi thề, quan sát chiếc trực thăng. Hai nam một nữ đang từ cửa trực thăng nhảy xuống. Bọn họ mặc trang phục áo liền quần, mang theo hành trang đơn giản, hướng về phía Phong Linh đi tới.
Phong Linh dùng ánh mắt chuyên nghiệp ngầm đánh giá hai nam một nữ đang đi tới.

Đi trước là một người đàn ông cao gầy nhưng cường kiện, gò má cao, sống mũi thẳng, nhãn thần sắc bén như chim ưng, trông vừa tinh minh lợi hại lại vừa lãnh khốc vô tình, tuổi ước chừng bốn mươi sáu đến bốn mươi bảy.
Theo sát phía sau hắn là một người đàn ông ước chừng hơn bốn mươi tuổi, trên mặt có một hàng râu mép, thân thể có chút hơi phát tướng, mang dáng vẻ của người đã quen sống cuộc sống an dật.
Đi cuối cùng là người phụ nữ, ngay cả Phong Linh cũng không nhịn được thầm khen, mài tóc dài màu vàng được buộc lại gọn gàng, khuôn mặt thanh tú, lông mi dài, đôi mắt sắc có thần mà mị hoặc, dáng vẻ phi thường thanh lịch. Vừa nhìn là có thể dễ dàng nhận ra là người con gái trí thức, được giáo dục rất có bài bản. Vóc người nàng mảnh mai, mang đến một loại cảm giác ưu mỹ, khinh doanh têu sái.
Ba người đi tới trước mặt Phong Linh thì dừng lại.
Nam tử cao gầy vươn tay ra nói :
- Phong Linh thiếu tướng, tôi là Trung tướng Bạch Lý Kiệt ở cục tình báo.
Phong Linh lạnh lùng nhìn Bạch Lý Kiệt đưa tay ra nhưng hoàn toàn không có vẻ là muốn đáp lại :
- Trung tướng, tôi không hiểu tại sao các ông lại đến đây.

Bạch Lý Kiệt trên mặt thoáng qua tia giận dữ, quân hàm của hắn so với Phong Linh còn cao hơn một bậc, bực bội rụt tay về.
Người đàn ông tên có ria mép xen vào :
- Tôi là bác sĩ Vi Tín được Tổng cục hàng không cử đi theo các vị.
Lại hướng về mĩ nữ bên cạnh giới thiệu :
- Đây là trợ thủ của tôi, bác sĩ Ngả Linh Na, chúng tôi hiện tại là đội ngũ được cử đi theo các vị đến Sahara.
Phong Linh sắc mặt trầm xuống :
- Xin lỗi, tôi không chuẩn bị để mang theo bất cứ người nào nữa, mà cũng chưa hề nhận được mệnh lệnh nào như vậy.
Bạch Lý Kiệt thong dong cười :
- Ông bây giờ sẽ nhận được.
Ngay sau đó liền đưa một mật thư được niêm phong giao cho Phong Linh.
Phong Linh thấy trong mắt đối phương lộ ra tia đùa cợt, nghĩ rằng hắn tưởng mình sắp khuất phục mà mỉm cười đây. Hắn thầm mắng thầm trong bụng, tiếp nhận tín thư, rút mật hàm ra đọc.

Bạch Lý Kiệt bình tĩnh nói :
- Nếu ông không tin, có thể lập tức liên lạc với quý bộ trưởng.
Phong Ling đầu óc lập tức tính toán.
Phong thư này có chữ ký của Bộ trưởng quốc phòng, lại có ám mã tuyệt mật của quân bộ. Đúng là thật trăm phần trăm.
Nhưng tại sao trước kia lại không thông tri cho hắn ?
Nhiệm vụ hiện nay là ở trong sa mạc tìm một thiết bị cơ giới quân sự bị thất lạc, hắn cùng các thành viên trong đội có thừa khả năng đảm nhiệm. Vì sao lại phải phiền toái, cho cả cục tình báo cùng tổng cục hàng không dính vào ? Trong sự việc này tất có gì kỳ quặc.
Phong Linh tay trái cầm phong thư, tay phải móc ra một chiếc bật lửa, ‘ba’ một tiếng vang lên. Phong thư đã hoá thành tro bụi, theo gió bay đi.
Phong Linh thản nhiên nói :
- Tôi không biết các ông tới sẽ có tác dụng gì, chỉ là đây không phải là chuyện đùa vui, hy vọng các vị có thể trụ đợc dưới sự khốc liệt của sa mạc, chúc các vị may mắn.
Mỹ nữ Ngả Linh Na gương đôi mi thanh tú lên :
- Thiếu tướng, đừng tưởng rằng chỉ có ngài mới từng đi qua sa mạc, tôi cùng từng đi nghiên cứu địa chất 3 năm ở sa mạc Qua Bích (Gobi), tôi . . .
Phong Linh nóng nảy cắt lời nàng :
- Tiểu thư, đầu lưỡi sẽ không biết đi đâu, tốt nhất là nên dùng cái chân cỉa cô đi.
Nói xong xoay người bước nhanh, lưu lại phía sau là Ngải Linh Na đan tức giận đến đỏ bừng cả mặt.
Bạch Lý Kiệt nhắc nhở Ngả Linh Na :
- Không nên vọng động, hắn là người như vậy đấy. Có điều hắn cũng là người hiểu sa mạc này nhất, không ai có thể đảm nhận nhiệm vụ lần này tốt hơn hắn, một nhiệm vụ mang ý nghĩa trọng yếu đối với lịch sử loài người.

o0o

Năm ngày sau, đội ngũ đã đi qua Y Cát Địch sa mạc, đang tiến vào vùng hữu thực nhân sa hải danh xưng là Tạ Thập sa mạc.
Thiếu uý Nạp Đặc điều khiển lạc đà tiến lên, nói với Phong Linh đi tới phía trước :
- Thiếu tướng, có một chuyện tôi cảm thấy rất không rõ ràng.
Phong Linh nhíu mày nói :
- Ngươi biết chức trách của quân nhân là gì không ?
Nạp đặc cười khổ nói :
- Là chấp hành mệnh lệnh, chấp hành những người hàng ngày ngồi nhìn máy tính phân tích rồi phát ra mệnh lệnh.
Phong Linh nở nụ cười. Nạp Đặc và Sa Nam đều là những thủ hạ tốt từng cùng hắn vào sinh ra tử, không cóp gì là không thể nói.
Nạp Đặc quay lại nhìn đội ngũ phía sau nói :
- Khách nhân của chúng ta sợ rằng không chịu nổi.

Phong Linh hừ một tiếng khó chịu, năm ngày gần đây hắn cùng bọn họ nói chuyện cũng không quá mười câu.
Nạp Đặc quay lại chính đề :
- Mục tiêu chính là đến cao nguyên Tháp Niết Tư Lỗ Đặc trên núi Tháp Cáp Đặc. Phương pháp tốt nhất là dùng chuyên cơ trực tiếp đưa chúng đến thẳng mục tiêu. Vì sao phải đi cả một quãng đường dài, thiên tân vạn khổ xuyên qua Thực nhân sa hải ? Hơn nữa trên đường đi còn có thể gặp phải tộc nhân Đồ Lôi A hung hãn.
Phong Linh nói :
- Ta cũng từng phản ánh với cấp trên như vậy, có điều bọn họ nói đây là mệnh lệnh không thể nghi hoặc của Bộ quốc phòng.
Nạp Đặc một thoáng do dự :
- Điều này cũng không phải là việc gì cơ mật không thể giải thích a, cói thể là muốn tránh một loại vệ tinh do thám gì đó ?
Phong Linh nói :
- Có trời mà biết !

Ở trên cùng của đội ngũ, thiếu uý Mã Binh Ni người hướng đạo được chính phủ Algeria phái tới, vội vàng điều khiển lạc đà quay trở lại bên cạnh Phong Linh nói :
- Thiếu tướng, có phiền toái rồi.
Phong Linh lập tức ra hiệu lệnh dừng lại. Đoàn người dài dặc đang di chuyển uốn lượn chầm chậm đình chỉ, trên sa mạc mênh mông, bọn họ trông như một con tiểu trùng không chân yếu ớt.
Mã Binh Ni sắc mặt trắng bệch nói :
- Ngài theo tôi.
Phong Linh cùng Nạp Đặc hai người điều khiển lạc đà tiến thẳng đến đội ngũ phía trước, Sa Nam hạ sĩ cũng ở nơi này, kêu lên :
- Thiếu tướng, ngài nhìn xem.
Chỉ thấy trên sa mạc kéo dài vô tận, có một hình khối màu đen gì đó nằm vắt ngang, chắn ngang phía trước.
Nạp Đặc kêu lên :
- Đó là cao nguyên Tháp Niết Tư Lỗ Phất Đặc .

Phong Linh ngạc nhiên hỏi :
- Phiền toái ở đâu ?
Hắn dõi mắt nhìn xung quanh, ngoại trừ cảnh sắc sa mạc khiến người ta phát cuồng ra thì chưa thấy có gì khác lạ.
Mã Binh Ni nói :
- Ngài xem
Phong Linh và Nạp Đặc dõi theo hướng tay hắn chỉ, trên mặt cát đang dập dềnh như những con sóng vỗ bờ. Họ nhìn thấy một đống thạch trận được bố trí kỳ quái. Chỉ thấy những tảng đá này bị cát vùi lấp chưa đến một nửa, đủ biết là được bố trí ở đây tuyệt đối chưa đến 3 giờ. Những tảng đá làm thành một hình tròn lớn. Giữa trung tâm hình tròn, những tảng đá xếp lại thành hình mũi tên, chỉ thẳng về phía cao nguyên.
Mã Binh Ni nói :
- Ngài xem ! Bề mặt những tảng đá đó dính đầy chất lỏng màu hồng đen, xem ra nhất định là vệt máu đã khô.
Phong Linh kinh hãi nói :
- Điều này có ý nghĩa gì ?
Mã Binh Ni trên mặt hiện lên thần sắc sợ hãi :
- Đây là Vu sư của tộc Đồ Lôi A trực tiếp bày là ‘Huyết Tế’, biểu thị những người ở hướng có mũi tên chỉ tới đều bị tẩy lễ bằng máu.

Hạ sĩ Sa Nam tính nóng như lửa, nghe vậy đột nhiên biên sắc nói :
- Đồ Lôi A tộc nhân là cái dạng gì ? Để ta đưa bọn họ về cho các ngươi xem.
Mã Binh ni buồn bực nói :
- Bọn họ chẳng là cái gì, có điều bọn họ có thể tuỳ thời tụ tập mấy ngàn chiến sĩ dũng mãnh với đầy đủ vũ khí trang bị, sẵn sàng vì ý tưởng của họ mà chảy đến giọt máu cuối cùng.
Phong Linh cảm thấy đau đầu, Đồ Lôi A tộc nhân cố nhiên là khó đối phó. Quan trọng hơn là hắn không muốn giết hại dân tộc sinh sống trên sa mạc này. Hắn dũng cảm nhưng tuyệt đối không tàn bạo.
Nạp đặc nói :
- Sa mạc cũng không phải là của bọn họ, họ dựa vào cái gì mà làm như vậy ?
Mã Binh Ni nói :
- Bọn họ cũng không cho rằng sa mạc là của bọn họ, sa mạc thuộc về Chân Thần, bọn họ là người hầu của thần. Khi thần hiệu triệu, bọn họ sẵn sàng hiến dân tính mạng. Huyết tế là lễ phụng hiến cao nhất của ĐỒ Lôi A tộc nhân, là hướng về thần linh phụng hiến.

Một thanh âm lạnh lùng xen vào :
- Vô luận là thứ gì, chúng ta cũng đều phải tiếp tục đi tới.
Nguyên lai là Bạch Lý Kiệt đã đi lên.
Phong Linh im lặng không nói gì. Không có người quen thuộc sa mạc như Mã Binh Ni, hành trình này sẽ hung hiểm hơn gấp bội. Có điều hắn cũng không sợ hãi, nếu sợ hãi vốn không tồn tại trong lĩnh vực của hắn.
Vi Tín cùng Ngải linh Na xuất hiện ở hai bên Bạch Lý Kiệt. Vi Tín trên mặt lộ ra vẻ mệt mỏi, nhưng trong mắt lại lộ ra thần sắc cương quyết. Thật không hiểu là lực lượng gì đã khiến hắn bám trụ ở đây.
Ngải Linh Na có vẻ gầy hơn, càng khiến nàng thêm phần tú lệ. Khi Phong Linh hướng ánh mắt dừng lại trên mặt nàng thì nàng khinh thường quay mặt đi. Tỏ vè nàng đối với hành động không khách khí ngày đó của Phong Linh vẫn ấm ức trong lòng.
Bạch Lý Kiệt trừng đôi mắt ưng nhìn Mã Binh Ni :
- Ngươi sợ hãi sao ? Kẻ hèn nhát!

Mã Binh Ni thần sắc biến đổi, tay phải hướng tới súng ngắn bên hông.
“tạp sát ! Tạp sát!” ngay lập tức những đội viên tinh nhuệ của đột kích đội lập tức rút vũ khí ra, tập trung vào Mã Binh Ni, biểu hiện cảnh báo. Chỉ cần Mã binh Ni bóp cò, dám chắc sẽ lập tức biến thành một thi thể.
Phong Linh điềm tĩnh nói :
- Bình Tĩnh một chút, đều là người mình cả.
Mã Binh Ni thu cánh tay bên hông về, gằn giọng nói :
- Ngươi có thể giết ta, nhưng không thể gọi ta là Kẻ hèn nhát!
Phong Linh nói :
- Tha thứ cho ông ta đi ! ông ta và chúng là là người của hai thế giới.
Hắn không để ý đến Bạch Lý Hiệt đỏ mặt, nói tiếp :
- Mã Binh Ni, chúng ta cần ngươi.

Mã Binh Ni nói : Trừ phi Chân thần hạ chỉ ý, nếu không tôi quyết không thể đi về phía trước dù chỉ là một bước.
Bạch Lý Kiệt cười lạnh nói :
- Vậy thì ngươi đi chết đi thôi !
Không ai nghĩ rằng hắn sẽ hành động, đã thấy hắn giơ tay lên cầm một khẩu súng lớn nhắm về hướng Mã binh Ni.
“Oanh”
Khẩu súng lăng không bay lên, rơi ở mặt đất đằng xa, đám lạc đà đồng loạt kêu lên sợ hãi. Bạch Lý Kiệt ôm cánh tay đang te dại, trợn mắt nhìn về phía Phong Linh - người vừa từ phía sau bóp cò chuẩn xác. Quả thật không có nhiều người có thể bắn được như hắn. Mã Binh Ni cảm kích nhìn Phong Linh.
“A!” trong đám đội viên có người hoảng sợ la lên.
Chúng nhân không người nào còn quan tâm đến sự việc bạch Lý Kiệt muốn giết Mã binh Ni, nhìn theo ngón tay của người đội viên đang sợ hãi, mọi người đều kinh hãi thất sắc.

Phương đông một màu đen sẫm đang phủ tới, cuồng phong bạo vũ đang nhằm về hướng bọn họ cuốn tới. Trải qua năm ngày lữ trình suôn sẻ, rốt cuộc cũng phải một lần đối diện vợi sự cuồng bạo của sa mạc.
Phong Linh quát lớn ra lênh :
- Nằm xuống tại chỗ !
Tiếng lạc đà kêu sợ hãi cùng tiếng quát tháo của quân sĩ tạo thành một cảnh tượng hỗn loạn. Lạc đà bị trói tụ thành một vòng tròn lớn, yên cương cùng vật phẩm đều đã được hạ xuống, để tránh bị bão cát cuốn đi. Cả đoàn ẩn mấp bên trong vòng tròn do đám lạc đà ấy tạo thành.
Gió ngày càng thổi mạnh, những sỏi đá trong gió đập thẳng vào mặt các thành viên trong đoàn, mỗi thốn mỗi tấc trong không gian đều bị che kín bởi trận cuồng phi loạn vũ của sỏi đá. Ngoài ba thước không nhìn thấy rõ vật, chỉ có thể nhìn thấy cát và cát.
Không ai dám đứng lên, bởi nếu ai đó đứng lên, cuồng phong sẽ cuốn thẳng kẻ đó vào trận bão cát.
Cồn cát ở bốn phía không ngừng cao lên, rất nhanh ngay cả lạc đà cũng đã bị che kín một nửa bên tiếp giáp với bão cát.
Trong tiếng gió thổi, bỗng vang lên một tiếng phu nữ thét chói tai.
Phong Linh thét lên một tiếng giận dữ, buông tay đang cầm lạc đà, hướng về phía có âm thanh chạy tới.
Mã binh Ni ở bên cạnh hắn kêu lên :
- Không nên, ngài sẽ chết đấy.
Trong trận bão cát, cát đã phong bế tầm mát của Phong Linh, cát thổi cả vào yết hầu và ngập trong lỗ mũi của hắn. Hắn ngã rồilại đứng lên, cương quyết đi về phía trước.

Trong hoàn cảnh này để tìm một người, chẳng khác gì đáy biển mò kim. Còn may là chiếc “kim” này còn biết kêu, khi hắn đã sắp tuyệt vọng thì khoảng bốn năm thước bên trái truyền đến những tiếng thét đứt đoạn chói tai.
Phong Linh thầm mừng rỡ, hướng về phía thanh âm phát ra tiến tới, một tay nắm lấy thân hình kia. Đúng lúc này một trận cuồng phong cuốn tới, hai người liều bị thổi ngã, cuốn đi trên mặt đất.
Phong Linh dùng sức ôm chặt lấy chiếc eo thon của Ngải Linh Na, ngọc thể phong mãn của nàng liều mạng ép sát vào hắn, hai tay cũng ôm chặt lấy cổ hắn không chịu rời ra. Không nghĩ được rằng một đôi nam nữ đầy địch ý cũng cớ thời khắc thân thiết như vậy.
Hai thân thể xoắn lấy nhau trên mặt đất, cố gắng gia sức tăng thêm sức nặng để chống cự lại bão cát, thật không may họ vẫn bị bão cát cuốn đi. May nhờ có cồn cát trên mặt đất khiến cho hai người chưa bị cuốn vào trong vùng bão cát nguy hiểm.
Phong Linh cảm thấy được mỹ nữ trong ngực mình đang run rẩy. Uy lực của đại tự nhiên có thể khiến bất kỳ ai cảm thấy không thể kháng cự. Đột nhiên trong đầu hắn nảy ra một ý niệm kỳ quái, nếu bây giờ làm như vậy hẳn nàng chẳng thể chống cự ?
Cát sỏi cuồng phi loạn vũ, bão cát đang gầm thét, nàng giấu mặt ẩn sâu trong ngực hắn.
Nhưng rất nhanh, hắn từ bỏ ý định thâu hương trong đầu. Thừa lúc người gặp nguy mà lợi dụng không phải là tính cách của Phong Linh.

Cát đá chồng thấp chồng cao, hai người cũng bắt đầu không ngừng di động, để tránh bị cuốn vào sa mạc. Tại thế giới mênh mang này, cảm giác chỉ còn hai người bọn họ. Họ không dám nói chuyện với nhau, vì người mở miệng lập tức sẽ bị cát đá lấp đầy.
Hai người như hai kẻ vô lực, mong manh, ôm lấy nhau tiến về phía trước mà không biết sẽ đến đâu. Tiếng bão cát cuồng nộ rít gào vang lên khắp bốn phương. Cũng không biết qua bao lâu, hai người tưởng đã kiệt sức, lúc này cơn bão mới trôi qua.
Gió từ từ yên lặng, cát đá vốn bay đầy trời, từng đám từng đám chậm rãi rơi xuống mặt đất, cảnh vật dần trở lên rõ ràng.
Phong Linh ngẩng đầu nhìn bốn phía, thấy phương xa là khối dày dặc kia, lúc đó mới biết mình đã cách xa đại đội đến hai ba ngàn thước, không nhịn đợc hít một hơi thật sâu.
- Đa tạ ngài.
Phong Linh cúi đầu nhìn sang mỹ nữ trong ngực mình, tư thế này thật giống như một đôi tình lữ. Cát phủ đầy trên tóc và mặt khiến cô nàng lại thêm ba phần dã tính mỹ lệ.
Phong Linh không nén được nhẹ nhàng cúi xuống gương mặt cách chưa đến ba thốn kia. Ngả Linh Na kêu khẽ một tiếng, đôi mắt khép hờ, dường như hưởng ứng.

Phong Linh hành động như bất kỳ người đàn ông nào đang ở vị trí của hắn. Ngả Linh Na hưởng ứng được, gương mặt dần hồng lên, vẻ diễm lệ không nói lên lời.
- Thiếu tướng !
Từ đằng xa vọng đến tiếng gọi lo lắng.
Phong Linh thở dài một hơi, rời khỏi thân hình mềm mại động nhân của Ngải Linh Na, đáp :
- Ta ở đây.
Nhìn sang Ngả Linh Na, thấy nàng cũng đã đứng lên, đỏ mặt. Có vẻ muốn đem cái đầu nhỏ giấu vào trong ngực, không dám ngẩng lên nhìn hắn.
Da thịt của nàng mềm mại phủ một màu phấn hồng, bất kỳ ai nhìn thấy cũng động lòng. Sử Phong Linh không cách nào ngăn được bản thân ảo tưởng được thấy trọn vẹn cơ thể của nàng.
Hai người trở lại đại đội trong ánh mắt sùng kính của mọi người dành cho Phong Linh.
Bác sĩ Vi Tín kích động đi lên nghênh đón Ngả Linh Na, đa tạ Phong Linh đã cứu trợ thủ của hắn. Trên mặt Vi Tín, Phong Linh thấy có vẻ xấu hổ, bởi vì Ngải Linh Na ở bên cạnh hắn lúc bị bão cát cuốn đi, nhưng hắn lại không có dũng khí cứu nàng.
Phong Linh đi thẳng tới trước mặt Mã Binh Ni nói :
- Ngươi vẫn tiếp tục làm hướng đạo cho chúng ta, phải không ?
Mã Binh có chút ngạc nhiên, không hiểu Phong Linh vì sao lại nói như thế.
Phong Linh cười nói :
- Ngươi xem !

Mọi người nhìn theo, chỉ thấy toàn là cát vàng cuồn cuộn, nào có gì đâu ?
Mã Binh Ni nói :
- Không thấy gì hết.
Phong Linh thản nhiên nói :
- Đương nhiên là không có gì hết, Chân thần đã đem hết thảy mọi thứ quét dọn sạch sẽ, bao gồm cả Huyết tế của Đồ Lôi A tộc nhân, thiên ý đã như thế, người còn gì cố kỵ ?
Mã binh Ni ngây người trong khoảnh khắc, yết hầu không phát ra nổi một thanh âm rõ ràng. Rồi bỗng nhiên cười gập cả người lại, một hồi lâu mới có thể đứng thẳng lên, đưa tay nắm lấy người Phong Linh :
- Tôi đã giao ước với bằng hữu thì sẽ giữ lời, được ! Tôi đi, mặ dù cơ hội sống sót tuyệt đối sẽ không cao.
Sa Nam đứng bên cạnh nói :
- Phong Linh thiếu tướng là thiếu tướng trẻ tuổi nhất trong quân đội, những nhiệm vụ gian khổ nhất ngài đều từng gánh trên vai, ngươi cần có lòng tin đối với ngài.
Mã Binh Ni đột nhiên nói sang vấn đề khác :
- Trên sa mạc, vu sư của Đồ Lôi A tộc nhân có thần lực không ai có thể giải thích nổi, hắn sẽ không bày ra Huyết ttế để cảnh cáo người khác. Chỉ có thần mới có thể hạ chỉ lệnh cho hăắnlàm như vậy, tôi sợ rằng việc này không do con người làm, có lẽ là một thứ gì đó đã vượt quá giới hạn nhân loại.

Phong Linh nói :
- Được rồi, hôm nay dừng tại đây, tại chỗ cắm trại, mọi người kiểm tra vũ khí của mình, chuẩn bị thật tốt!
Lúc này bầu trời đang là lúc hoàng hôn. Phong Linh đang định Bạch Lý Kiệt đến trướng mạc của hắn, ai ngờ vừa mở cửa đã thấy núi :
- A, được rồi, ngài hãy nói cho tôi biết rốt cục nhiệm vụ lâầnnày là làm cái gì ?
Bạch Lý Kiệt đôi mắt ưng lợi hại đang dò xét Phong Linh từ trên xuống dưới, một hồi lâu mới cười nói :
- Ông đã biết vấn đề vừa rồi không nên hỏi.
Phong Linh hai mắt lộ hàn quang, trầm giọng nói :
- Hôm nay, ông vì sao phải giết Mã binh Ni ?
Bạch Lý Kiệt cười nói :
- Điều đó chẳng có gì liên quan dến chuyện này cả.
Phong Linh thản nhiên nói : vừa rồi tôi cùng thượng tướng Ba Khắc nói chuyện qua điện đàm, ông ta nói qua bên kia núi Tháp Cáp Đặc, quyền chỉ huy sẽ giao cho ông.
Gương mặt bạch Lý Kiệt vẫn vẻ yên tĩnh như giếng cổ không gợn sóng như trước, hoàn toàn không để cho Phong Linh thấy đợc thế giới nội tâm của hắn.
Phong Linh lãnh đạm nói :
- Hịên tại đã lựa chọn được bốn mươi tám đội viên bộ đội tinh nhuệ. Điều kiện phải là : chưa lập gia đình. Phải chăng những người đi làm nhiệm vụ lần này sẽ vô cùng hung hiểm ? Nếu là như thế, bốn mươi tám nhân mạng đều không xứng được biết vậy tại sao phải đi tìm chết ?

Bạch Lý Kiệt vẫn như cũ lạnh lùng nói :
- Chính trị vốn dĩ luôn như thế, vì mục tiêu lớn, sinh tử vinh nhục của cá nhân đều đặt ở vị trí thứ yếu.
Bạch Lý Kiệt không để ý tới lửa giận trong mắt Phong Linh, tự mình đứng dậy rời đi, khi đến cửa trướng mạc, quay đầu lại nói :
- Ông không nên muốn lấy tin tức từ Ngải Linh Na, tốt nhất là đừng bắt chuyện cùng cô ta, đây là mệnh lệnh. Đi ra khỏi trướng, Phong Linh ‘sát’ một tiếng rút súng ngắn, đôi con ngươi chuyển động, rồi lại cất súng về bên hông.
Hắn rất nhanh nén xuống sự phẫn nộ, tỉnh táo suy nghĩ hết thảy sự việc trước mắt.
Lúc đầu Bộ tư lệnh thông tri cho hắn đến vùng phụ cận núi Tháp Cáp Sơn tìm kiếm vết tích về chiến cơ thất lạc, đây là tình báo quân sự tuyệt mật. Nhưng theo sự tình phát triển trước mắt, hắn biết điều này chỉ là cái vỏ nguỵ trang. Bạch Lý Kiệt đột nhiên xuất hiện rồi gia nhập, tiếp đó là sự việc bạch Lý Kiệt muốn giết Mã Binh Ni diệt khẩu, đều biểu hiện núi Tháp Cáp Đặc có dấu hiệu bí mật không thể cho mọi người biết.
Hơn nữa hiện tại không biết Đồ Lôi A tộc nhân có hay không như Mã binh Ni đã nói, đợc Chân thần chỉ dẫn, biến cao nguyên Tháp Liệt Tư Lỗ Phất Đặc trên đỉnh núi cao nhất Tháp Cáp Đặc thành cấm địa, bất kỳ ai nếu tiến vào sẽ trở thành tử địch của bọn họ ?
- Thiếu tướng, Đồ Lôi A tộc nhân xuất hiện.
Phong Linh giật mình, nhanh chóng đi ra khỏi trướng. Tất cả đội viên đột kích đội đang chậm rãi chờ đợi, mắt hổ tập trung nhìn về phía Tây tiếp đón.
Trên bầu trời màu ám lam, một mảnh trăng non đang phủ xuống ánh sáng yếu ớt, một đường kẻ đen đang lượn tới.
Sa Nam nhảy đến bên cạnh Phong Linh nói :
- Tôi đã dùng bản doanh làm trung tâm, lấy bao cát bố trí trận địa, đặt mười sáu cỗ súng máy hạng nặng, tin rằng có thể chống phó với hơn ngàn nhân mãnh công.

Phong Linh cười nói :
- Sa mạc thứ không thiếu chẳng phải là túi cát . . .
Nạp Đặc xen vào nói :
- Tôi lo lắng chính là khi ta hành quân bọn họ dùng phương thức du kích tấn công, chúng ta nhân số rất có hạn nữa.
Bạch Lý Kiệt cũng đã chạy tới, Ngải Linh Na đến bên cạnh hắn, thân thiết hỏi :
- Thiếu tướng, chúng ta có thể đối phó với địch nhân phía trước không ?
Phong Linh nhàn nhạt nói :
- Cô tốt nhất trước tiên nên hỏi qua trung tướng Bạch Lý Kiệt, ông ta đã hạ lệnh không cho phép tôi và cô nói chuyện.
Bạch Lý Kiệt sắc mặt đại biến, hắn vốn bình tĩnh như vậy nhưng cũng không chịu được những lời này, lạnh giọng nói :
- Thiếu tướng, địch nhân của ông đang ở phía trước, không phải ở chỗ này!
Phong Linh một chút thể diện cũng không để lại cho hắn :
- Xin lỗi, ta chỉ biết kẻ thù lớn nhất của chúng ta chính là lương tâm.
Bạch Lý Kiệt gương mặt lạnh lùng có chút hồng lên, nhưng vẫn kiên trì không phát tác, vẫn phi thường cương nghị

Ngả Linh Na nói :
- Có lẽ tôi cần phải nói rõ ràng, tôi có quyền được nói chuyện với bất kỳ người nào. Thiếu tướng, tôi từng trải qua huấn luyện cứu hộ khẩn cấp . . .
Nạp Đặc vì vãn hồi hoà khí nói :
- Tiểu thư, cô hỗ trợ Lâm đạt một tay đi, hắn là y sinh trong đội.
Ngả Linh Na nhận lời đi ra.
Phong Linh không hề quay đầu lại nói :
- Trung tướng ! Ông tốt nhất nên tìm đến một nơi an toàn, trên chiến trường chịu chết vốn không phải là mục tiêu lớn của ông đấy cơ mà?
Bạch Lý Kiệt cả giận nói :
- Đủ rồi, sự nhẫn nại của tôi đã đến cực hạn.
Phong Linh quay đầu lại khiêu chiến nói:
- Thế thì sao nào ? Muốn giết tôi diệt khẩu sao ?
Phanh !
Một tiếng súng vang lên, phá tan sự yên tĩnh của buổi chiều tà trên sa mạc. Cũng giải cứu thế cục căng như dây đàn ở nơi đây.
Đồ Lôi A tộc nhân bắt đầu tấn công.
Thực lực dự đoán hơn năm trăm chiến sĩ của Đồ Lôi A tộc nhân, cưỡi lạc đà hướng về phía bọn họ thẳng tới. Khi khoảng cách còn hơn hai ngàn thước, thì triển khai thế bao vây hình quạt, di chuyển xung quanh bọn Phong Linh.
Phong Linh hạ lệnh, phải đợi địch nhân xâm nhập mới bắt đầu xạ kích.

Đồ Lôi A tộc nhân rất nhanh chóng hoàn thành trận thế bao vây, bọn họ không ngừng nổ súng, tiến hành khiêu khích với bọn họ.
Thành viên đội Đột kích có kinh nghiệm tác chiến phong phú, hiện tại chỉ lạnh lùng quan sát tình huống phát triển,
Bác sĩ Vi Tín, người từ trước tới nay luôn kín tiếng. Đi đến bên cạnh Phong Linh lo lắng nói :
- Thiếu tướng, thật sự là không đánh không được sao ? Có thể thông tri cho bọn họ, chúng ta chỉ tiến hành thăm dò khoa học, tuyết đối sẽ không làm tổn hại đến họ.

Lùi - Tiếp theo >>

HOMECHAT
1 | 1 | 132
© Copyright WAPVN.US
Powered by XtGem.Com