watch sexy videos at nza-vids!
WAPVN.US
21:41:3228/04/2025
Kho tàng truyện
Chỉ mục bài viết
Điệp Mộng
Trang 2
Tất cả các trang
Trang 2 trong tổng số 2

Phong Linh giải thích :
- Nơi này ngoại trừ Bạch Lý Kiệt thì không có ai thật sự muốn giết người cả. Có điều ngươi không giết ngì thì sẽ bị người giết, chính là như thế.
Đồ Lôi A tộc nhân hô vang một tiếng, từ bốn phương tám hướng khí thế như nước lớn tràn đến.
Nhất thời trên sa mạc tràn ngập tiếng sung nổ cùng mùi thuốc pháo nồng nặc.
Phong Linh dùng vô tuyền điện chỉ huy đội viên, tổ chức thế trận cường ngạnh phản kích. Có ưu thế về vũ khí trợ giúp. Đồ Lôi A nhân chiến sĩ như thuỷ triều tấn công, từng lớp người công tới đều bị đánh bật trở lại. Vũ khí tự động vang lên từng tràng
‘Oanh minh’ phá huỷ sự an tĩnh của sa mạc.
“Bồng !”

Một quả lựu đạn tạc thẳng vào bản doanh, lạc đà kêu lên thảm thiết, nếu bọn chúng không bị buộc vào một chỗ, hẳn đã sớm tìm đường chạy trốn.
Phong Linh một vòng xạ kích, tiêu diệt một số tên Đồ Lôi A chiến sĩ đang ngật ngưỡng trên lạc đà, huyết nhục bắn lên tung toé.
Chiến đấu được khoảng hai mươi phút thì chấm dứt. Đồ Lôi A tộc nhân như gió lốc tiến tới, lại như gió lốc rút lui, lưu lại trên chiến trường hơn trăm cỗ thi thể và hơn bốn mươi xác lạc đà, một tràng thảm cảnh không ai nỡ nhìn.
Sa Nam đưa bản báo cáo gồm danh tính cùng số hiệu quân ngũ cho Phong Linh, lại ba gã đội viên đã hi sinh trên sa trường.
Nạp Đặc nói :
- Bị thương tám người, trong đó có hai người không thể tiêp tục thcj hiện nhiệm vụ lần này nữa.
Phong Linh trầm ngâm :
- Nối điện thoại cho ta tới thượng tướng Ba Khắc.
Lúc này Ngả Linh Na đi tới nói :
- Bọn họ đi rồi.
Nạp Đặc tâm tình trầm trọng đáp :
- Lần này bọn họ mới chỉ tấn tông thăm dò thôi, đã hiểu rõ thực lực của chúng ta rồi, lần sau e là sẽ không được may mắn thế này nữa.
Binh sĩ thông tin báo cáo :
- Thiếu tướng, mời nhận điện thoại.
Phong Linh bước đến trướng mạc, Bạch Lý Kiệt đã đến trước một bước đang cùng thượng tướng đối thoại.
Phong Linh hừ lạnh một tiếng nói :
- Thượng tướng, tôi yêu cầu tổng bộ phái chuyên cơ đưa chúng tôi trở về, chúng tôi không thể tiếp tục tiến lên được nữa.
Đầu dây bên kia, thượng tướng trầm giọng nói :
- Thiếu tướng ! xin lỗi, vì lý do cơ mật không thể tiết lộ, Bộ quốc phòng không thể phê chuẩn cho chuyên cơ đến gần phạm vi của các ông, nếu không tôi đã phái chuyên cơ đưa các ông trực tiếp đến mục tiêu, không cần chịu sự tấn công của Đồ lôi A tộc nhân.
Bạch Lý Kiệt đang lạnh lùng quan sát, cười lạnh không nói gì, dường như đã sớm biết đáp án này.
Phong Linh biết cãi cọ vô ích, nói sang chuyện khác :
- Vậy tôi yêu cầu lập tức lui lại, đợt hành quân vừa rồi thương vong quá lớn.

Thượng tướng Ba Khắc :
- Không ! Bộ quốc phòng đã có chỉ thị, bây giờ là thời khắc quan trọng, tôi mặc kệ ông dụng biện pháp gì, hi sinh bao nhiêu người. Ông nhất định phải dung tốc độ nhanh nhất đưa Bạch Lý Kiệt trung tướng cung hai vị chuyên gia của Tổng cục hàng không đến núi Tháp Cáp đặc sơn, rôig hộ tống bọn họ quay trở về.
Phong Linh nói :
- Vậy chuyện chiến cơ mất tích là như thế nào ?
Ba Khắc cứng giọng đáp :
- Ông nghĩ tôi vừa rồi là nói đùa sao !
Phong Linh giận dữ hét lên : - Vậy cuối cùng là con mẹ nó cái việc gì ? Tôi là đưa trẻ lên ba không biết vì nhiệm vụ gì mà chết sao ?
Ba Khắc trầm mặc một lúc lâu, mới tiếp tục nói :
- Tiếp tục thực hiện nhiệm vụ của ông đi! Thiếu tướng, ông có thể giảm thiểu số thương vong đến mực thấp nhất.
Liên lạc chấm dứt.
Phong Linh quay đầy lại, hai người Nạp Đặc và Sa Nam sắc mặt âm trầm đứng ở phía sau, dùng ánh mắt đầy địch ý nhìn Bạch Lý Kiệt - người đại diện cục tình báo.
Phong Linh phân phó :
- Để cho hai người đội viên cũng Mã Binh Ni hộ tống hai người bị thương nặng trở về.
Sa Nam kháng nghị nói :
- Không có Mã Binh Ni làm hướng đạo, đối với chúng ta sẽ có ảnh hưởng.
Phong Linh cương quyết nói :
- Những người thụ thương cần hắn hơn, vả lại nên nhớ điều đầu tiên đợc học khi huấn luyện là dùng nam châm và bản đồ.

o0o

Hai ngày sau, từ xa đã có thể nhiì thấy ngọn núi Tháp Cáp Đặc cao vút. Phong Linh cùng bốn mươi mốt đội viên ưu tú của đội đột kích, Bạch Lý Kiệt, Vi Tín cùng Ngải Linh Na đang tiến nhập cao nguyên.
Tám mươi thớt lạc đà chia làm bốn lộ, chậm dãi tiến tới ngọn núi cao vút trong mây. Để lại phía sau sa mạc miên man, dưới chân họ lúc này là cát vàng do đá vụn vỡ nát tạo thành, cùng những cục nham thạch đen đúa không rõ hình thù nằm rải rác khắp nơi.
Bầu trời ngàn dặm không có gợn mây, mặt trời gay gắt vô tình thiêu cháy mảnh đại địa, tựa hồ vẫn như vậy từ thủa vĩnh hằng.
Thành viên toàn đội tâm tình trầm trọng.
Trên sa mạc đáng sợ nhất ngoại trừ cái nóng, còn là quang cảnh chết chóc, tiêu điều và khô nẻ.
Phong Linh yên lặng ngồi trên bướu lạc đà, yên lặng chịu từng đợt xóc. Hồi tưởng lại sông dòng sông như dải lụa, cùng hồ bạc lấp lánh và hoa tươi thơm ngát nơi cố hương. Lại nghĩ đến vị nữ bác sĩ mỹ lệ Ngải Linh Na kia, hai ngày nay họ chưa có cơ hôi tiếp xúc với nhau.
Phong Linh thầm nghĩ, sau nhiệm vụ lần này, mình còn cơ hội gặp lại nàng không nhỉ ? rồi Phong Linh lại thầm mắng bản thân, trở lại xã hội thường nhật, rõ ràng hai người còn có khoảng cách rất xa, mình chỉ là một kẻ quân nhân thô lỗ, mà đối phương lại là một thục nữ siêu nhiên, có địa vị trong học thuật, nụ hôn trên sa mạc, cũng chỉ như một giấc mơ xuân mà thôi.
- Đồ Lôi A tộc nhân ! - có người kêu lên.
“Oanh !”

Một ngọn lửa nổi lên giữa đội ngũ, khói đen mãnh liệt toả ra khiến đám lạc đà nhảy dựng lên. Nhìn quanh tất cả đám lạc đà đều đã trở lên toán loạn.
Đột nhiên, bốn phương tám hướng đều xuất hiện chiến sĩ của Đồ Lôi A tộc.
Phong Linh đã dự đoán việc Đồ Lôi A nhân xuất hiện, cơ hồ đối phượng vừa hiện thân thì súng máy hạng nặng với cường đại công kích đã lập tức điên cuồng đáp trả.Cả bầu trời là hoả vọng đan vào nhau dày đặc, nhắm hướng Đồ Lôi A chiến sĩ phóng tới.
Trong lúc nhất thời, không gian ngập ngụa sát khí.
Phong Linh thông qua vô tuyến điện liên tục hét lên : - Sa Nam cản phía sau, toàn đội tiến về phía trước.
Hắn lao về phía trước đầu tiên, vũ khí tự động trong tay mỗi giây có thể bắn liên tục tám viên đạn. Tử đạn như lưu tinh nhắm tới Đồ Lôi A chiến sĩ hạ sát.
Chớp mắt đã lao tới một đội Đồ lôi A chiến sĩ, hơn mười Đồ lôi A nhân vọt tới. Phong Linh đôi mắt đỏ ngàu, tử đạn ‘”Tạc chi !” phóng tới, đột nhiên con lạc đà hắn đang cưỡi quỵ xuống, đem hất hắn văng về phía trước. Phong Linh lâm nguy không hoảng sợ, cả người lộn một vòng trên không, vừa rơi xuống đất lập tức xạ ra một tràng tử đạn.
Địch nhân tất cả đều ngã xuống.
Một thớt lạc đà khác chạy đến nơi, âm thanh của Ngải Linh Na kêu lên : - Mau lên đây !
Một cánh tay đã đưa ra hướng Phong Linh chờ đợi.

Phong Linh đang vươn tay tới, đột nhiên trở tay kéo cả Ngả Linh Na ngã xuống dưới,. Phong Linh lại ôm Ngả linh Na lăn một vòng ly khai vị trí.
“Oanh !”
Một hoả tiễn pháo nổ ngay giữa chỗ Phong Linh vừa đứng, thớt lạc đà bị chấn thành những mảnh vụn.
Phong Linh kéo Ngải Linh Na chạy thẳng lên núi, súng ngắn trong tay xạ thẳng vào địch nhân xuất hiện. Thân thể hắn không ngừng chuyển động, đôi mắt giám thị tất cả các góc độ địch nhân có thể tập kích.
- Không được tản ra, tất cả cùng tụ lại tiến thẳng về mặt núi phía Nam.
Phong Linh khản cả giọng thét lên ra lệnh.
Vô tuyến điện lúc nào cũng có đội viên cùng hắn liên lạc, giờ đây trầm mặc hồi lâu không có tiếng trả lời. Phong Linh phát giác hiện tại chỉ có bản thân và Ngải Linh Na, chỉ có hai người đứng ở sơn đạo uốn lượn trên ngọn núi này.
Ngải Linh na trượt chân ngã xuống đất, Phong Linh muốn đỡ nàng lên, Ngải Linh Na nói :
- Tôi thật sự không đi được nữa.
Phong Linh nói :
- Không đi được cũng phải đi.
o0o
Ba giờ sau, hai người dựa vào một khối đá lớn ngồi xuống, uống nước trong bì da. Vì ừng phó với tình huống khẩn cấp, mỗi người đều mang theo mười ngày lương thực.

Phong Linh không ngừngliên lạc đội viên thông qua vô tuyến điện, nhưng chiếc vô tuyền điện vô tri chỉ biết kêu nên từng tràng âm thanh “Đô ! đô” vô nghĩa
Ngả Linh Na nói :
- Không nên thử nữa, chúng ta đã đi quá xa núi Tháp Cáp Đặc, hết thảy tín hiệu đều sẽ mất tác dụng.
Phong Linh trong lòng chợt động, nhìn Ngải Linh Na nghiêm nét mặt nói :
- Tại sao lại như vậy ?
Ngải Linh Na trầm mặc trong chốc lát, bổng dưng ngẩng lên cười, nhìn thần sắc kiên quyết trong mắt hắn nói :
- Anh muốn em nói cho anh biết chân tướng sự việc.
Phong Linh cười nói :
- Chưa quan trọng bằng sự tiện nghi này được.
Nói xong chuyển thân nhìn thẳng vào đôi môi hồng nhuận, nóng bỏng của Ngải Linh Na. Chiếc lưỡi đinh hương, hai miệng trộn lẫn
Một lúc lâu sau, hai người mới hơi tách ra một chút.
Ngả Linh Na thở nhè nhẹ gấp gáp, khiến Phong Linh tạm thời quên đi những hung hiểm bên cạnh.
Ngả Linh Na nói :
- Biết không ? Từ lần đầu nhìn thấy dáng vẻ hung dữ của anh, em đã thường xuyên nhớ tới anh rồi.

Phong Linh nói :
- Không phải hận anh đấy chứ ?
Ngải Linh Na yêu kiều đánh nhẹ vào bộ ngực vững chãi của hắn, rồi nói tiếp :
- Em cũng không thích Bạch Lý Kiệt, ông ta quá mức theo đuổi chủ nghĩa công lợi,. Hoàn toàn không quan tâm đến an nguy của người khác.
Phong Linh thản nhiên nói :
- Người như thế trên đời còn nhiều mà . . .
Ngả Linh na dùng ngón tay ngăn hắn hói tiếp, nhu tình vạn chủng nói tiếp :
- Để em ngẫm lại xem làm như thế nào để nói với anh.
Phong Linh trong lòng cảm thấy ấm áp, thầm nghĩ dù cho không thể ra khỏi sa mạc, chỉ cần có người đẹp như thế bên cạnh, cũng có thể coi như không uổng kiếp người rồi.
Nửa vầng trăng treo lơ lửng trên bầu trời, đem những tảng đá lớn nhỏ trên núi biến hoá thành đủ dạng sinh vật hình thù quái dị.
Ngả Linh Na nói :
- Ba tháng trước, vệ tinh của tổng cục hàng không nhận được một loại tấn công điện toán vô cùng kỳ quái.
Ngải Linh Na tiếp tục nói :
- Nơi phát ra tấn công điện toán đúng là Tháp Cáp Đặc sơn, đặc biệt khiến mọi người cảm thấy hứng thú nhất là chủng loại sóng điện từ này không phải của địa cầu. Càng lạ hơn là, chỉ có thiết bị tối tân nhất mới có thể thám trắc được loại sóng cực ngắn – siêu điện từ này.

Phong Linh nói :
- Chuyện này đúng là rất thú vị, nhưng cũng không chắc đã đáng giá đến mức khiến chúng ta mạo hiểm đến tận đây.
Ngả Linh Na nói :
- Các anh cũng không phải là những người hi sinh duy nhất.
Phong Linh cau mày nói :
- Em đang nói cái gì?
Ngả Linh Na nói :
- Anh trước hết nghe em nói, chúng ta cũng không phải lần đầu nhận được loại siêu điện từ này.
Phong Linh không giải thích được, khó hiểu nói :
- Em vừa rồi nói trên địa cầu từ trước đến giờ không có loại điện từ này, à ! anh hiểu đợc rồi.
Ngải Linh na trên mặt lộ ra vẻ mặt ngưng trọng :
- Anh hiểu được rồi đấy, chúng ta từng thu được loại sóng điện từ này, có điều nó đến từ ngoài trái đất, đến từ không gian xa xôi cách chúng ta nhiều năm ánh sáng.
Phong Linh nói :
- Anh hiểu điều đó, nguyên lai là do siêu điện từ vẫn đến từ ngoại không gian, đột nhiên lần này phát ra trên bề mặt địa cầu Duy nhất chỉ có một cách giải thích, có vật thể từ ngoại không gian rất xa, không biết bằng cách nào đó mà thần không biết quỷ không hay xuất hiện ở địa cầu. Hơn nữa lại được giấu ở Tháp Cáp Đặc sơn, chúng ta đều là vì lý do như thế mà bị điều đến sa mạc đáng hận này để ném đầu lâu, xả máu nóng.

Ngải Linh Na buòn bã nói :
- Em không trách anh có phản ứng như vậy. Nhưng nếu anh biết, chúng ta đã phái đi trước sau ba đội bộ đội đột kích toàn bộ đều mất tích, anh sẽ không trách bọn họ giấu diếm chân tướng sự việc nữa.
Phong Linh bỗng nhiên ngây người.
Thanh âm của Ngải Linh Na tiếp tục truyền vào tai hắn :
- Tất cả phi cơ bay vào khu vực bầu trời này, lập tức mất liên lạc với trung tâm điều khiển, sau đó là biệt vô âm tín.
Phong Linh chợt nói :
- Khó trách quân đội không chịu cho phi cơ hộ tống chúng ta đến.
Hắn đại khái đã hiểu hết thảy sự việc, giả thiết là dù không có Phi thuyền đáp xuống nơi này, nhưng có thể biến một vùng trời thành đò trong túi, vậy đãlà một đột phá lớn của nhân loại. Khó trách quốc gia không tiếc hết thảy, đưa mọi người đi tìm kiếm phi thuyền.
Có điều không hiểu tại sao Đồ Lôi A tộc nhân lại đứng ra cản trở.
Nghĩ tới đây Phong Linh kêu lên.
Ngải Linh Na bị doạ nhảy lên.
Phong Linh sắc mặt trắng nhợt, đứng lên lẩm bẩ, nói :
- Ta hiểu được rồi, phi thuyền nhất định có tồn tại sinh vậy lạ.
Ngả Linh Na nói :
- Chúng ta cũng có nghi vấn này, nhưng không có bằng chứng để chứng minh.

Phong Linh nói :
- Sinh vật ngoài hành tinh này chắc chắn có lực lượng tinh thần khổng lồ, cho nên mới có thể khống chế Thần vu của Đồ lôi A tộc nhân, khiến cho cả bộ tộc quyết đem sinh mạng ra bảo vệ phi thuyền.
Ngả Linh Na nói :
- Trí tưởng tượng của anh so với đám học giả phong phú hơn nhiều lắm, chỉ là cũng không hẳn là không có đạo lý.
Phong Linh nói :
- Đúng hay là sai, chúng ta rất nhanh sẽ biết.
Hai người bọn họ không hẹn mà cùng nhìn lên đỉnh núi cao tận trong mây Tháp Cáp Đặc. Dưới ánh trăng, ngọn núi mờ ảo càng thêm phàn huyền bí.
Bọn họ đơi ở đó cả một ngày. Sang đến hoàng hôn ngày thứ hai, đợi đến khi ánh nắng trở nên yếu ớt, mới bắt đầu lữ trình đăng sơn.
Ngả Linh Na lấy ra một máy thám trắc, bắt đầu không ngừng truy tung siêu điện ba bí ẩn.
Bọn họ càng lên cao, máy tham trắc phản ứng càng mãnh liệt.
Phong Linh tập trung toàn bộ tinh thần xem xét hành tung của Đồ Lôi A tộc nhân, phát hiện một việc thần kỳ là họ tuyệt đối cách ly khu vực này, tựa như chỉ bố trí phòng ngự ở khu vực ngoại biên Tháp Cáp Đặc sơn. Chẳng lẽ bọn họ cũng không dám đến gần phi thuyền ? Nếu giả thiết phi thuyền là có thật.
Ngả Linh Na đột nhiên hưng phấn kêu lên.

Phong Linh đi tới, chỉ thấy một đoạn triền dốc phía trên là loạn nham lớn nhỉ không đồng nhất.
Phong Linh cầm lấy vũ khí tự động tiến lên dẫn đầu, ngoảnh về phía sau trầm giọng nói :
- Cẩn thận một chút.
Hai người tả xung hữu đột một hồi trong đám loạn nham, cuối cùng đứng trước một huyệt động. Ngả Linh Na thất vọng nói :
- Như thế nào lại là một cái sơn động.
Phong Linh nói :
- Có thể người ngoài hành tinh đang ở bên trong.

- Không được cử động - Một thanh âm quen thuộc từ phía sau vang lên. Phong Linh và Ngả Linh Na đều dừng lại, không dám di động.
Người sau lưng ra lệnh :
- Hạ vũ khí xuống.
Phong Linh bất đắc dĩ đành hạ vũ khí xuống.
Người phía sau lại cười lớn, đến gần nói :
- Chậm rãi tiến lại đây.
Hai người cũng xoay người, ngưồi sau lưng quả nhiên là Bạch Lý Kiệt.
Ngả Linh Na thét lớn :
- Muốn làm gì vậy ?

Bạch Lý Kiệt lạnh lùng nói :
- Không có gì, có điều đột nhiên muốn giết một trong hai người.
Ngả Linh Na nói :
- Ngươi chạy không thát đâu.
Bạch Lý Kiệt trầm giọng nói :
-Xin lỗi ! Ta tuyệt đối không cần chạy trốn.
Phong Linh trầm giọng nói :
- Cuối cùng thì ngươi là ai ?
Bạch Lý Kiệt âm trầm :
- Ngươi muốn biết ta mang thân phận gì ?
Phong Linh hừ lạnh một tiếng nói :
- Bộ quốc phòng ngàn vạn lần đề phòng nhưng lại không ngờ để cho kẻ gián điệp hai mang như ngươi thực hiện nhiệm vụ lần này.
Bạch Lý Kiệt nói :
- Bên trong động chắc chắn có ngoại tinh nhân, với lực lượng của hắn trên không có thể khống chế xâm nhập, dưới đất có Đồ Lôi A tộc nhân bảo vệ, cho nên chỉ cần ta đi vào khống chế được hắn, sau đó truyền tin tức ra ngoài, nội trong ba giờ sẽ có phi cơ đến đón ta ra khỏi đây.

Ngả Linh Na phẫn nộ tiến tới hai bước, Bạch Lý Kiệt giương súng lên quát :
- Dừng bước.
Ngả Linh Na bi phẫn kêu lên :
- Ngươi là đồ phản bội.
Bạch Lý Kiệt gương mặt hiện lên vẻ nanh ác, cười khẩy hướng về phía Phong Linh nói :
- Ngươi đi chết đi.
Ngải Linh Na kêu lên một tiếng thánh thót, nhắm hướng Bạch Lý Kiệt lao tới.
Hoả quang loé lên.
Ngả Linh Na lảo đảo ngã xuống, trước ngực máu tươi lâm thâm.
Bạch Lý Kiệt cũng đồng thời đổ về phía sau, giữa mi tâm hiện ra một cái lỗ máu.
Phong Linh cầm súng ở trong tay, có điều hắn vẫn chậm một bước, Ngả Linh Na đã không còn cứu được nữa.
Phong Linh bi phẫn nhào đến bên người Ngả Linh Na. Ngả Linh Na đôi môi rung động, tựa hồ có lời muốn nói. Phong Linh đưa lỗ tai đến gần hơn nghe nàng nói :
- Đi vào! . . . đến
Nói đoạn hơi nghiêng đầu, ngọc vỡ hương tan.

Phong Linh nhìn về phía cái động, tối om sâu hoắm, không ai có thể biết trong đó rốt cục có vật kỳ dị gì hiện hữu ? Hắn không khỏi mất tự chủ tiến đến cửa động, ở sâu bên trong một loại ánh sáng màu vàng kỳ dị tràn ngập cả huyệt động. Càng vào sâu huyệt động càng trở nên rộng rãi, đến cuối huyệt động là một không gian rộng lớn với tầng tầng nham thạch.
Phong Linh vừa tiến vào nhìn “hắn”. Hắn có ba đầu sáu tay ? Hay hắn là một tiểu ải nhân với một cái đuôi đằng sau ? Dù sao Phong Linh quyết sẽ không khiếp sợ.
Trong động là một người tĩnh lặng ngồi trên một tảng đá lớn.
Vẻ bề ngàoi của hắn cùng với Phong Linh như đúc giống nhau, Phong Linh tựa như từ trong gương thấy được bản thân mình. Có điều trên người hắn mặc một bộ áo bào trắng ngân quang chói mắt, hình dáng không khác với Phong Linh nhiều lắm.
Phong Linh trợn mắt há hốc mồm.
Người nọ bình thản nói :
- Ngươi đã trở về.
Phong Linh kinh ngạc nói :
- Ta chưa bao giờ đến nơi này.
Người nọ ngạc nhiên nói :
- Ngươi và ta ở trong chiếc phi thuyền này đã cùng nhau trải qua vô số năm lữ trình. Như thế nào bây giờ mới tới ? Phải, ta biết rồi, lúc chui qua hạch tâm vũ trụ thì ngươi mắc bệnh rất nặng, ngươi ảo tưởng rằng mình là sinh vật của cái thế giới kia, nên tìm đến tham gia vào sinh hoạt của bọn họ.

Phong Linh cả đời chưa bao giờ từng trải qua cảm giác chấn kinh cũng hồ đồ như vậy, tựa hồ thế giớ đầy lô gíc giờ này tan vỡ dưới chân hắn, mới vừa đây NGả Linh Na huyết nhục lâm thâm nằm trong lòng hắn ngọc nát hương tan, nhưng mà sự thật trước mắt là hắn cùng người kia ở hai thế giới hoàn toàn bất đồng.
Kỳ quái nhất là đối phương giống y chang như hắn, chẳng lẽ là một loại ảo giác ?
Phong Linh hai chân mềm nhũn, té ngồi trên mặt đất, lẩm bẩm nói :
- Phi thuyền! Không ! Đây chỉ là một cái sơn động.
Người kia ôn nhu nói :
- Ngươi hiện giờ bệnh tình rất nặng, ngươi dụng tâm xem đi, phi thuyền bên ngoài tinh không xinh đẹp cỡ nào. Ai ! Người nhất định phải phục hồi như cũ, chúng ta mới có thể tiếp tục hành trình.
Phong Linh nỏi giận kêu lên :
- Tất cả mọi thứ ở đây đều là giả dối hết, đây chỉ là một cơn ác mộng.
Người nọ nói : - Đúng vậy, ngươi bây giờ đang bị hãm trong một cơn ác mộng. Ngươi nhất định phải tỉnh lại, thử nhìn bên cạnh phát động khí đi xem sao., làm như vậy có thể khiến cho phi thuyền siêu tốc quang phi hành.
Phong Linh hơi nghiêng người nhìn tới, chỉ thấy một tảng đá.
Phong Linh mờ mịt nắm lấy tảng đá. Người kia kêu lên :
- Không phải như thế này, ngươi phải chân chính phát động khí mới được.
Âm thanh của hắn vang lên trong huyệt động một hồi, đột nhiên không gian thiên địa tràn ngập tiếng nói của hắn.

Phong Linh không tự chủ được ảo tưởng phát động khí, một tay nắm lấy, cả thiên địa chấn động kịch liệt, sơn động hoá thành không gian bên trong của một phi thuyền khổng lồ. Bên trong là những thiết bị được bố trí kỳ quái, không gian tràn đầy màu sắc và hình thù lạ lẫm đủ mọi sắc thái, trước mắt là một cái màn hình thật lớn như trong rạp chiếu phim. Ngoài cửa sổ là vũ trụ thăm thẳm tráng lệ đầy những tinh cầu, phi thuyền lúc này đang dùng quang tốc phi hành.
Phong Linh hướng về phía người nọ nói :
- Uy ! Ta tỉnh lại rồi.
<< Lùi - Tiếp theo

HOMECHAT
1 | 1 | 90
© Copyright WAPVN.US
Powered by XtGem.Com