Nhà bà Hai cũng chẳng xa xôi gì mấy nhưng mỗi khi có việc đi ngang, ai nấy đều lắc đầu ngán ngẩm. Huơng hỏa ông bà để lại, từ thủa có trí khôn, còn bận quần sà lỏn hở rún, thì xẻo đất nhà bà đã thế chứ bà không hề được chọn lựa phong thổ. Ai đời cả một xóm đã hẻo lánh, buồn hắt buồn hiu, lại phải đi ngang 2 cây cầu khỉ không có tay vịn, đi mút mấy mẫu ruộng nhà ông cả Phú, trần thân né bầy ngỗng chuyên chặn đuờng nguời đi bộ, cái giống trời sinh cái mỏ vừa tầm với cái chỗ đi tiểu của con nguời, vừa mổ vừa kêu mát trời ông địa. Thằng Meta con bà Hai lé, còn biệt danh là bà Hai Thẳng Cẳng, hồi lên tám, cũng bị bầy ngỗng nhà lão Phú này vây đánh, may mà nguời lớn thấy, cứu kịp. Nói nào ngay chẳng biết cứu kịp hay không kịp, cuới vợ đã 2 năm, chẳng thấy thím Hà, vợ thằng Meta cho ra đời mụn con nào cho bà Hai có cháu bồng. Không biết mấy con ngỗng nhà ông cả Phú có mổ trúng chỗ đó không? Hết thửa ruộng, qua một bãi tha ma đầy cứt trâu lẫn gai mắc cở thì mới đến nhà bà Hai. Chẳng ai biết qua nhà bà Hai thì kế đến là cái gì, căn cứ theo tầm mắt thì lại là ruộng cò bay thẳng cánh, xa nữa thì là 1 rừng tre, trúc viền 1 vòng cong cong cuối chân trời. Ở một xóm nghèo chẳng ai có lấy một cái xe đạp làm chưn, không ai biết ngoài cái rừng trúc ấy là cái gì, chỉ biết khách lạc đuờng đi tới nhà bà Hai, xin một gáo nuớc giải khát, là quay đầu lộn trở lại kèm theo vài câu than vãn hoặc chửi thề. Nhà bà Hai thiệt mất công mất linh quá!
Vậy mà ngày nào cũng thế, cứ khi mặt trời khum khum nấp duới ngọn cây bàng truớc cửa để tránh ...nắng thì chú Bảy Ngỏng quẩy đôi quang gánh tới ngồi xuống gốc bàng, khoan thai vấn 1 điếu thuốc rê, tháo chiếc nón tu lờ rộng vành đặc biệt của nguời Tiều, gác vào cái thúng rách đựng đủ thứ từ ve chai, lông vịt, chậu mủ "pể", bàn ủi hư, tăng phô v.v... ngâm vài câu thơ nghe phong phanh: - Duỵt coọc ô đề suồng màn thín ... (Nguyệt lạc ô đề suơng mãn thiên) Nghe đâu cũng là thơ Đuờng gì đó. Xong xuôi, chú ngoái cổ vào nhà trong : - Pà Hai! Pà Hai Thẳng Cẳng đâu dzồi! Có ve chai lông vịt pán không? Không chậm trễ một phút, bà Hai ra ngay Khỏi nói bà con trong xóm ai cũng biết họ chịu đèn nhau. Không có đồng hồ nhưng họ biết giờ nào thằng Meta còn ở ngoài ruộng, thím Hà bưng chậu quần áo ra bờ kinh giặt giũ. Vợ chồng nó siêng năng hết biết. -Ai đó! Ủa chú Bảy Ngỏng đó ha. - Ngộ lây chứ còn ai. Pữa nay pà Hai có ve chai lông vịt gì pán không? - Có. Nhiều thứ bán lắm. Tui nè! Mua không? Hehehe. - Ý da. Bà Hai Thẳng Cẳng nói chơi làm ngộ puồn tội nghiệp ngộ chớ. Ngộ lăm nay ẩng xập xôi dzồi, cô lơn quá xá pà Hai ơi. - Nói giỡn với chú Bảy vậy thôi. Để hôm nào phẻ tui xạn mớ ve chai, chậu mủ bán cho chú. Hôm nay tui thấy xẩu mình quá. - Ý da . Pà Hai pịnh hả. Ngồi xuống đây ngộ xem mạch cho. Đưa cái tay đây, ngồi xích xích dzô chút nữa. Đó! Không cần mời thêm tiếng nữa, bà Hai ngồi xuống chìa tay đưa cho chú Bảy Ngỏng cầm. Bà Hai giọng xúc động: - Tui lớn tuổi rồi. Bịnh hoài. Hơi chút xíu là xỉu nên bà con kêu là bà Hai Thẳng Cẳng chớ hồi còn trẻ tui đâu có tên đó.
Lúc này chú Bảy khám đến vai. Mạch ở tay xong rồi thì chú choàng qua vai bà Hai: - Hổng phải Hai Thẳng Cẳng vậy chớ hồi nhỏ pà Hai tên gì? - Hồi ông nhà tui còn sống ổng kêu tui là em Hai Lé, bị con mắt tui hiếng hiếng. Lé kim đó. - Trời đất quỷ thần thiên địa ơi. Pà Hai bị kim đâm vô mắt hả? - Hổng phải. Lé kim. Lé kim là lé chút chút đó. - Nói nghe. Bị hồi hôm tui lén xấp nhỏ ngồi tâm sự với "ảnh" nên suơng nó nhiễm, mới ể mình đó chớ. - Trời đất. Nói vậy là chết mồ tổ ngộ dzồi. Pà Hai ngồi với thằng nào? - Chú Bảy làm gì nhảy dựng lên vậy? Tui nói chuyện với thằng nào mắc mớ gì tới chú chớ. - Trời léc ơi. Từ đây tui hổng thèm mua ve chai lông vịt pà Hai nữa đâu. Pà Hai thấy hông? Té cầu khỉ ướt hết quần áo nè thấy hông? Puôn pán với pà Hai mắc công quá. - Ủa sao vậy? Vô nhà tui lấy đỡ cái quần sà lỏn của ông nhà tôi bận đỡ. Khỏi trả cũng đuợc. - Trời ơi, thằng chả hui nhị tì mấy chục năm rồi làm sao ngộ dám pận quần thằng chả chớ. Thôi ngộ chào pà Hai ngộ chẩu à. Chú Bảy quẩy quang gánh buớc. Chợt nghe tiếng khóc. Chú dừng lại, cái miệng hả ra định rao: "Ai có ve chai lông vịt, lồng hồ hư, nồi pể pán hông ?" không ngậm vào đuợc. Chú ngoái lại: - Ngộ mần cái gì pà Hai khóc? Tui hổng dè pà Hai già mà nết na quá há. Đêm ngồi với ảnh mà ảnh nào? Phải thằng cha Tám Bóng hông? - Thằng cha Tám Bóng là bóng lại cái, làm nghề thày pháp, nó thích đàn ông không hà ông ơi. Ý mà không phải, nó chỉ chịu đèn nguời cõi trên thôi, nguời phàm như tôi nó hổng ham. Chú sao ăn nói mất trật tự công cộng quá. - Không phải thằng Tám Bóng, không lẽ thằng Năm đàn gáo. Đúng thằng cha già dê này rồi. Pà Hai tâm sự với thằng Năm đàn gáo phải không?
Quẹt nuớc mũi lên cái nón tu lờ của chú Bảy Ngỏng, bà Hai nói trong tiếng nấc, cái miệng méo xệch: - Đêm qua tui ngồi với cái mả. Mả ông nhà tui đó chú biết chưa? Cái mả kế cái giếng mà tui vẫn múc nuớc cho chú uống đó. Nói chú đừng buồn, muà hè giếng hàng xóm cạn queo mà giếng tui nuớc linh láng cũng tại vì nuớc ở mả chảy xuống đó. - Trời ơi chết cha mồ tổ ngộ dzồi. Từ nay hổng dám xin nuớc pà Hai nữa. Mà pà Hai nói chuyện gì với ổng dzậy? Bộ pà Hai hổng sợ ma sao chớ? - Tôi buồn lắm chú ơi. Hai muơi năm truớc tui còn trẻ măng, con trai xóm này chết mê chết mệt vì con Hai lé này đó. - Pởi dzậy ông Hai chết là phải dzồi. Cái lày là pà Hai nói hổng phải ngộ nói nghen. - Hồi đó tụi tui lấy nhau, nói thiệt Bảy nghe, thằng Đực con của ông Tư Gà Cồ đó Bảy biết hông? Nó tự tử vì thất tình đó. - Ủa vậy sao mới thấy nó pán cho ngộ 2 kí lông vịt hồi hổm mà. Chết hồi nào? - Đó là thằng Đực em, thằng anh chết hai chục năm truớc rồi. Ông Tư thuơng nhớ con nên lấy tên thằng anh đặt cho thằng em vậy mà. Bảy biết hông? Hồi đó Hai, Hai là ảnh đó, chồng tui đó, làm nghề trèo dừa còn tui mần nghề cấy muớn. Hồi đó tui cũng lớn trọng rồi nhưng hổng để ý ai hết. Ở ruộng tui thấy ảnh thồ dừa ra chợ bán mỗi ngày tui cũng hổng thèm để ý. Nhưng rồi một hôm, trên đuờng về nhà thấy ảnh leo dừa, tui ngó thấy tổ chim sẻ ngay trên quầy dừa ảnh đang hái, tui nói: - Chú ơi! Chú ấy ơi! Vói lấy giùm con ổ chim đi chú.
Ảnh hổng nói gì hết, leo xuống cho tui một trái dừa. Ảnh hay lắm, lột vỏ dừa bằng răng không hà Bảy. Sau này khi cuới nhau, ảnh mới nói ảnh hổng thấy tổ chim sẻ nào hết. Bị ảnh mặc quần rách mà con mắt tui lé nên ngó vô ống quần ảnh, tui tuởng ổ chim có ...hai trứng ở trỏng đó chớ. Hổng có chim ảnh thền tui một trái dừa. Vậy mà ... 20 năm rồi đó Bảy . Hai buồn lắm Bảy ơi. 20 năm nay thủ tiết thờ chồng nuôi con, rồi bán trâu, bán ruộng lấy vợ cho nó. Thằng Meta đó Bảy. - Hẩu! - Bảy thử nghĩ coi! Ăn tui hông dám ăn, mặc tui hông dám mặc lo lắng cho nó. Hai năm nay từ lúc nó lấy vợ rồi, nó về hùa với con vợ nó chửi tui. Nói thiệt Bảy nghe! - Hẩu lớ! Hẩu lớ ! - Nói thiệt Bảy nghe! Thà là tui đẻ ra cái hột vịt lộn tui với chú ăn ... - Ý trời! Cái này hổng hẩu sực lớ. - Bảy đừng ngắt lời nghe Hai tâm sự. Thà là tui đẻ ra trái vịt lộn còn hơn đẻ cái thứ đồ bất hiếu. Tui sợ vợ nó quá mà. Nó gọi tui dạ, nó biểu tui thưa có dám nói gì đâu, mà nó chửi tui sa sả. Thằng Meta cũng về hùa với nó nói tui già khó ưa. Bảy nghĩ có buồn không? Bây giờ tui bịnh, thằng Meta với con vợ nó rủ nhau đi chơi, Bảy nghĩ có tức không? Bà mẹ nó! Một ngày tụi nó hổng chọc Hai giận làm như nó ăn cơm hổng vô vậy đó. - Hai à! Hai nói thôi đuợc dzồi. Xỉ xỉ cái ngón tay vô mặt ngộ coi kỳ quá. - Xin lỗi Bảy nghe. Bị Hai tức quá mà. Đồ thứ con bất hiếu, thứ dâu lựu đạn. - Nữa. Đừng xỉ ngón tay vô mặt ngộ mà. Ây da thứ đồ nghịch tử, con trời đánh. - Bậy. Bảy ăn nói thất nhân ác đức quá. Trời nào đánh con tui? Trời đánh là đánh con dâu kia kià. Bộ Bảy trù thằng Meta con tui bị trời đánh hả. - Thiệt tội cho Hai quá! Để ngộ về lấy thuốc trị cảm mạo gia truyền ba đời của thằng ông cố nội ngộ cho Hai uống khỏi pịnh nghe. Chào Hai Bảy xin thất lễ. - Ừa Nhớ qua lẹ lẹ nheng, Hai chờ! - Ai có lồng hồ hư, chậu mủ pể, tăng phô, ve chai, lông vịt pán hông?
oooOooo
Ư ư ư hư hư hư ư ư ư ... Thật không hổ danh là bà Hai Thẳng Cẳng. Trời nóng như đổ lửa, bà nằm thẳng cẳng trên đi văng, trùm mền tận cổ rên. Bà ốm thiệt hay giả bộ có trời mà biết. Bà hay bịnh lắm nhất là khi giận con cái. Bà có tật nói nhiều. Có thằng Meta thì bắt nó ngồi chịu trận, có con Hà, dâu của bà thì cũng phải ngồi thù lù một đống nghe bà kể. Bữa nay không có ai, bà kê gối cho cao, ngóc đầu lên bàn thờ nói chuyện với nguời quá cố: - Ông ơi phải ông về đó không? Bộ tôi có giấy đoàn tụ với ông rồi hả ông? Em nhớ mình quá Hai ơi. Ho một hồi. Ho như nguời giả bộ. Biết thằng Meta đang chùi cẳng ngoài cửa, bà lên giọng: - Phải ông về ruớc tui đó hả ông? Duới âm phủ có cần thủ 5 đô qua cổng cho hải quan không ông? Tôi chết đi cho dâu con vừa lòng ông ơi. Tôi mà không chết nó cũng giết tôi ông ơi. Meta buớc vào nhà : - Má! Sao vậy nè. Bộ má bịnh hả? - Ư ư ư bịnh gì đâu. Khoẻ re hà. Có điều nguời ta hổng để tao sống. Đi chơi dià hả con. Quởn quá hả con. - Trời ơi má có thuốc men gì chưa? Vợ con đâu sao hổng lo cho má? - Thôi mày ơi. Mạng tao con sâu cái kiến nhằm nhò gì. Vợ mày bận đi chơi cho phẻ. Tao chết nó càng mừng đó mày. - Má nói gì kỳ quá. Vợ con thiệt tình, má bịnh hoạn như vầy mà đi đâu nữa chớ. Chắc vợ con đi công chuyện chứ nó không có hư như thế đâu má. - Ừa! Vợ mày hiền lắm. Chỉ có con già đẻ ra mày là chằng ăn trăn quấn. Ý mày muốn nói vậy đó phải không Meta, thằng con bất hiếu! Phải mày nói là tao đặt điều nói xấu vợ mày phải không? - Má! Con nói vậy hồi nào? Bây giờ má muốn con phải làm gì bây giờ cho má vui, má hết bịnh má nói đi. Chỉ chờ nhiêu đó, bà Hai tốc mền ngồi dậy, giọng tỉnh que : - Mày thề đi! Mày dám bỏ nó không? Mày bỏ nó tao hết bịnh liền, rồi tao bán ruộng cuới cho mày một hơi 8 con vợ. Ba mày chết rồi, tao chỉ có 1 mình mày. Đã 2 năm rồi tao vẫn chưa có cháu bồng, khắp cái huyện này từ đầu kinh xuống tới chợ, mày biết họ nói gì không? Họ nói tao ở ác, nên trời phạt tuyệt tự mày biết không? - Trời ơi không phải vợ con. Má quên cái vụ hồi nhỏ con bị đàn ngỗng nhà ông cả Phú cắn rồi sao? Không có cháu bồng là tại con chứ không phải tại em Hà . Bây giờ khoa học tân tiến rồi, thuốc Viagra bảo đảm lắm má ơi. Không bao lâu má có cháu bồng. - Chừng nào? Tới năm tao 94 tuổi không? Hai năm rồi ít ỏi gì mà cái bụng cứ xẹp lép. Hồi lấy ba mày, có 2 tháng là tao đẻ ra mày rồi mày ơi. Vậy mà đầu trên xóm duới nói tao thất đức, có tội nghiệp tao không chớ hả?
Ngó lên bàn thờ có di ảnh của ông Hai trèo dừa, bà khóc rống lên: - Ông ơi là ông ơi, ông về ruớc tui đi với ông cho rồi ông ơi là ông ơi. Thằng Meta bật khóc. Tiếng khóc một nam một nữ chẳng biết thuộc tông nào mà nghe rất nghịch lỗ nhĩ. Nó vừa bổng vừa trầm, lúc nhịp chỏi lúc nhịp ngoại ngay cả nguời đang khóc nghe cũng thấy "quê". Vì quê nên cả hai đều nín. Cả hai mẹ con 4 mắt ráo hoảnh. - Mày làm ơn nín giùm. Mày không thấy tao đang khóc sao mà hoà ca hả mày? Mày buồn hả? Từ nay tao gọi mày là tiá. Con lạy tía, con không dám nói động đến tía và con vợ của tía nữa đâu. Thôi con đi xuống bếp cho tía khỏi chuớng mắt. Bà Hai lê đội guốc lọc cọc xuống bếp.
ooOoo
Bóng nắng hắt một hình bình hành chói chang giữa nhà lôi theo bóng cái ghế tràng kỷ hằn loang lổ. Giữa cái hình bình hành ấy là dáng dấp 1 bóng hình mảnh mai, ngả nón phe phẩy. Thím Hà buớc vào nhà, mắt vẫn còn quáng nắng. - Mình! Lên huyện về rồi đó hả? Cơm nuớc gì chưa để em lo. - Hổng cơm nuớc gì hết. Đi đâu? - Mình à. Bữa nay có chuyện gì bực bội phải không? Hay lại nghe má nói gì em nữa rồi? - Không cần ai nói tôi cũng biết. Má bịnh cô biết không? - Biết chứ sao không? Má bịnh hổng cho em biết em phải hỏi chú Bảy ve chai mới biết. Đưa thuốc tây má nói má hổng uống thuốc tây, xức dầu má hổng cho em biết làm sao? - Tôi không biết. Từ nay tôi cấm cô không đuợc cãi qua cãi lại với má nữa. Dâu con gì má nói 1 câu cãi lại muời câu. Lúc xuống bếp thì tiếng guốc khua lọc cọc, lúc này bà Hai xuất hiện ngay phòng khách không một tiếng động: - Tôi không uống thuốc tây, tôi uống thuốc bắc của cô Tám Bóng không hà. Mà tôi tự mua thuốc đuợc rồi hổng cần ai lo. Uống vô mất công mang ơn lắm. Hà uất ức nói trong tiếng khóc: -Đó anh nghe chưa ? Tôi chịu hết nổi rồi . Tôi đi về nhà tía tôi. Từ nay có má trong nhà là không có tôi. Chào anh. Dằn gói thuốc bắc lên bàn, Hà chạy ra ngõ. Thì ra Hà đi thỉnh thuốc cô Tám Bóng chứ không phải đi chơi. Meta chạy theo, gọi: - Hà! Hà .
Bà Hai Thẳng Cẳng đưa gói thuốc lên mũi hửi. Hửi qua rồi hửi lại, hửi lại rồi hửi qua. Đặt gói thuốc xuống bàn, bà lẩm bẩm 1 mình: - Ý cha! Hôi mùi thuốc chuột dữ. Ủa hổng chạy theo con vợ mày nữa hả con, Meta? Chú Bảy chống đòn gánh ngó vào: - Hổng phải thằng Meta. Thằng Meta chạy theo con Hà rồi. Bảy nè Hai. Ngộ đem chai thuốc gia truyền của thằng ông cố nội ngộ cho pà Hai uống chữa bịnh nè. Pà Hai khỏe chưa? - Ủa Bảy đó hả. Bảy nghe rõ chưa? Thằng con bất hiếu của Hai nghe vợ nó xúi chửi má nó đó ông nghe thấy chưa? Hu hu hu Hai khổ quá Bảy ơi. - Nghe hết rồi. Thiệt pà Hai pậy pạ hết sức. Ủa cái miệng ăm mắm ăn muối nói pậy. Ý ngộ nói là thằng con pà Hai pậy pạ hết sức. Thôi pà Hai ráng uống thuốc của ngộ cho mau lành pịnh, rồi ngộ lo đám cuới, ý quên, ngộ ráng qua đây lo lắng cho pà Hai. Ngộ thuơng pà Hai mà pà Hai piết không? - Cái gì ? Bảy nói gì Hai nghe hổng rõ. Nói lại đi, lóng rày tai của Hai có vấn đề rồi, nghe lúc đặng lúc không. - Hổng hiểu sao ngộ run quá nói hông đuợc. Thôi ngộ về. Chuyện tình cảm mai mốt hết run rồi nói lại nghe Hai. Ráng tĩnh duỡng nghe Hai. Con mắt lé xẹ bà Hai lim dim, hai bàn tay quấn quíu, cái lưng ngắn ngủn ẹo qua ẹo lại như con luơn mắc câu, bà Hai lẩm bẩm mình lên: - Ừa Bảy dià. Ông nội mẹ ơi, tui có nghe lộn không cà. Bảy nói Bảy thuơng Hai Hehehe.