Chịch bãi tha ma phía bên kia con lộ nhỏ híu vừa đủ cho xe bò đi một chiều là miễu Bà. Nghe cô Tám Bóng nói là miễu thờ Dao Trì Thánh Mẫu. Hàng tháng đúng ngày rằm, cô Tám Bóng đều ra đó cúng quảy. Dao Trì Thánh Mẫu cần ở đó để trấn áp đám âm binh ở bãi tha ma mà nếu xao lãng nhang đèn, Dao Trì Thánh Mẫu giận làm ngơ cho đám âm binh quấy phá xóm làng hổng mần ăn gì đuợc. Nguời đứng ra lo việc thờ phụng là cô Tám. Năm nay cô chưa đến 40. Theo lời cô nói thì cô nguyện với Thánh Mẫu là suốt đời giữ mình đồng trinh để đuợc diễm phúc hầu hạ Thánh Mẫu cho đến trọn đời. Cô Tám thực ra là đàn ông. Hồi thằng Meta con bà Hai Thẳng Cẳng chưa chào đời thì nguời ta vẫn gọi Tám Bóng là cậu Huyên ròm. Lúc đó chiến tranh ác liệt. Bom đạn khắp nơi. Một hôm đang yên lành, lính tráng kéo tới đông như kiến, bên này, bên kia bắn qua bắn lại mù trời ông địa, báo hại bà con sợ thấy ông bà ông vải. Ông Hai, tức chồng bà Hai Thẳng Cẳng trúng đạn, không biết phe bên nào, chết ngắc. Bà Hai goá bụa từ đó. Nhưng nào đã xong, lính tráng kéo về rồi kéo đi, bà con lục tục ra đồng trở lại thì máy bay thả bột màu vàng. Thả xong rồi cũng đi chẳng ai bị gì cả. Chỉ có thằng Huyên hốt đuợc một mớ bột màu vàng giống cà ri đó đem về ăn thử. Thấy ngon, sẵn tính ham ăn, nó giấu ăn một mình. Nào ngờ đuợc vài tháng nó bắt đầu đổi hệ. Nó sửa tuớng đi, thoa son, trét phấn tự xưng là đệ tử Dao Trì Thánh Mẫu. Nhà nó biến thành cái đền nho nhỏ, chưng bày đủ thứ nhang đèn, lư huơng, hai bên tả hữu là Na Tra Thái Tử và Hồng Hài Nhi (sau này 2 hình tuợng Na Tra và Hồng Hài Nhi bán cho chú Bảy ve chai, thay vào đó là hình Lam Truờng với Đan Truờng), ở giữa là Dao Trì Thánh Mẫu nhìn tợ nữ tài tử Truơng Bội Ngọc của Hồng Kông. Chiều chiều khi đám nguời cày sâu cuốc bẫm lẫn lộn vài con trâu kéo nhau đi ngang, cũng là giờ Huyên, lúc này đuợc gọi là cô Tám Bóng thỉnh chuông công quả, hầu hạ cõi trên. Mùi khói nhang tỏa ra cũng thơm thơm, trầm tịch.
Ngoài việc trấn áp âm binh cô Tám còn kiêm thêm nhiệm vụ lên đồng, gọi cốt cho bà con muốn liên hệ với nguời đã khuất. Ai ốm đau bịnh tật đều đến cô thỉnh bùa về uống. Khỏi hay không thì không biết nhưng có điều trên huyện đã có mấy lần y tá xuống mở phòng mạch, ế quá lại dông mất nên cô Tám kiêm thêm nghề cho toa hốt thuốc. Tóm lại cô Tám làm bất cứ mọi chuyện cho bà con, miễn là phải đủ lễ vật hầu Thánh Mẫu. Lóng rày cô nhận cả tiền đô bởi Thánh Mẫu xài tiền gì cũng đuợc. Cõi trên mà. Bà Hai ngập ngừng đưa tay gõ cửa. - Ai đó. Vào đi. - Tuởng ai, Hai đó hả? Sắp tới giờ công quả rồi, nữ về đi nhớ mai đến sớm sớm nheng. - Thôi mà cô Tám. Công kỹ lặn lội đuờng sá xa xôi, cô Tám thông cảm cho Hai đi. Có chút chuyện muốn nhờ cô Tám giúp đỡ. - Thôi đuợc, Thánh Mẫu quở Tám hoài về tánh thuơng nguời làm mất thì giờ của cõi trên. Có chuyện gì nói lẹ đi. - Bẩm cô Tám. Đúng y chang lời cô Tám nói hôm truớc, con dâu nhà tui số nó vô sinh, nó là con quỷ dạ xa phá hại gia cang nhà Hai. Nó xúi thằng Meta con của Hai chửi cha mắng mẹ. - Nam mô a di đà Phật. Đúng là thứ con bất hiếu. Vậy bây giờ nữ tính sao? - Hai tính vầy nè. Cô Tám lên đồng cho hồn ông nhà tui nhập vào, khuyên thằng Meta nhà tui lấy vợ khác đi. Thằng con tui nghe lời tía nó lắm. Có hồn ổng nhập vào, nói cái gì nó cũng nghe hết đó cô Tám. Trăm sự nhờ cô Tám thuơng. - Vậy hả. Vậy thì có 2 điều. Nghe cho kỹ. Bỏ con Hà phải không? Tám cũng đang cô đơn chiếc bóng đây, thằng Meta lấy Tám đuợc không? - Bậy nà. Cô Tám là nguời cõi trên. Cô Tám lấy chồng rồi còn ai trong làng lo cứu dân độ thế nữa. Còn điều thứ 2 là sao, xin cô Tám chỉ dạy. - Điều thứ 2, lóng rày cõi trên cũng kinh tế thị truờng, hổng xài tiền trong nuớc nữa. Một triệu đồng hổng bao nhiêu mà nặng mà to, khó bay lắm.
- Tiền đô phải hông? Nè cô Tám cầm đỡ 100 đô dằn túi đi. Ý quên 100 đô lo cúng quảy đi. Xong việc, Hai cúng thêm 100 đô nữa. - Vậy thì Hai về đi, ngày mai kêu vợ chồng thằng Meta lên đây Tám sẽ gọi hồn tía nó về nói chuyện. - Dạ trăm sự nhờ cô Tám. Nếu thằng Meta ưng cô Tám, Hai cũng hổng hẹp bụng gì. Ráng giúp đỡ giùm nheng cô Tám. Bà Hai đi khuất, 4 nguời công an ập vào, theo sau là Hà. Y thị gọi công an đến tịch thu tang chứng 100 đô rồi tất cả ra về sau một hồi bàn bạc. Tám Bóng đứng nép một bên cửa, ngó ra. Lớp son phấn trét quá lố theo mồ hôi mẹ mồ hôi con chảy loang lổ, thểu não.
oooOooo
Suốt buổi chiều từ khi mặt trời còn núp ló đầu ngọn bàng truớc ngõ cho đến khi gà lên chuồng, bà Hai cố dịu ngọt với cả con lẫn dâu. Hà thì dễ quên, vui vẻ ngay nhưng thằng Meta cằn nhằn cử nhử hoài. Nó nói hết chuyện rồi đi tin cái thằng Tám Bóng, xạo sự buôn thần bán thánh chuyên gạt nguời. Có gì khó khăn đâu, bà Hai ra điều kiện muốn cả nhà vui vẻ thì phải theo bà ra nhà thằng Tám Bóng, nhờ gọi hồn cho bà đuợc tâm sự cùng tía thằng Meta. Tội nghiệp. Ổng sống khôn thác thiêng, vong linh chưa siêu thoát, lâu lâu nhớ vợ nhớ con, đêm đêm hiện về báo mộng hoài. Ổng cần nói chuyện với thằng Meta về cái con đuờng tử tức của nó. Hy vọng thằng Meta nghe lời tía nó lấy vợ khác. Một trăm đô rồi chứ ít ỏi gì! Bà Hai nhóng chừng chuyện hệ trọng lắm chứ hổng phải chuyện đùa. Cực chẳng đã, bà làm mặt giận hổng chịu ăn cơm, thằng Meta mới ưng. Nó giao truớc thằng Tám Bóng ăn nói tầm bậy tầm bạ nó đục ráng chịu. Nam mô a di đà Phật. Con dại cái mang. Tội báng bổ thần thánh của thằng Meta bà Hai vái tứ phuơng trời muời phuơng Phật tha tội cho nó. Quở phạt gì thì bà Hai chịu hết miễn là tha tội khi dể bề trên của thằng Meta, bà hứa ăn chay truờng và cúng một con gà mái tơ tạ tội cùng Dao Trì Thánh Mẫu. Hôm nay bà độ hay gì hổng biết, cô Tám không làm trận làm thuợng nữa. Nhác thấy bóng 3 mẹ con bà Hai, cô Tám hành lễ ngay. Bà Hai vội móc túi lấy gói bạc cung kính hai tay bỏ lên cái đĩa rồi đốt nhang khấn vái. Bà khấp khởi mừng. Lát nữa đây khi ổng nhập vào cô Tám phán một lời, bà chính thức tuyên bố từ con dâu. Thứ đồ con đĩ ngựa. Cô Tám không đếm tiền như mọi khi, trùm cái khăn đỏ lên đầu, nhấn nút cassette. Hồi này Thánh Mẫu đòi chơi CD mà cô Tám nhắn chú Bảy ve chai mua giùm, nửa tháng rồi chưa ai bán. Bà Hai thúc cùi chỏ vào bụng thằng Meta: - Vái! Lẹ! Hai đứa cúi đầu xuống. Tía mày dià rồi kia kià.
Bán tín bán nghi, thằng Meta lạy lia liạ. Cái đầu nhô lên hụp xuống như nguời đập lúa. Thím Hà ngồi xuống chiếu, gật lên gật xuống như con cào cào bị túm cẳng. Cô Tám đang cà nhúng cà nhúng theo điệu nhạc, bỗng hai vai lắc theo điệu Lambada, tay bắt ấn như Henry Chúc múa Macarina, từ từ đứng dậy. Bà Hai run run: - Ông đó hả ông? Mình đó hả mình. Cô Tám bị cái khăn trùm mặt không thấy đuờng, nghển cổ, vẫn cà nhúng cà nhúng: - Tui chứ còn ai. Thằng Meta, con Hà đâu? - Tụi nó đây. Ông nói đi. Ai? Ai làm cho gia đình mình điêu đứng bấy lâu nay? Ông nói đi rồi ông dạy thằng Meta mấy lời. Muốn chắc ăn bà Hai nhón gót, kề cái mỏ ăn trầu vào tai cô Tám: - Nói đi. Nhớ 100 đô không cô Tám. Khuyên thằng nhỏ lấy vợ khác nheng cô Tám. Thụt lui một buớc bà Hai nói lớn: - Ông nói đi. Ai? Gia đình mình thất nhân thất đức chỗ nào mà giờ này tui chưa có cháu bồng. Hổng phải thằng Meta phải không ông? Nó đâu có đa hệ mà hổng có con được như ... Chết cha xin lỗi cô Tám, cái miệng tui ăn mắm ăn muối. Phải con Hà không ông?
Cô Tám xoay sang huớng bà Hai, vẫn trùm khăn nhưng cô Tám hửi thấy mùi trầu từ phía nào rồi : - Bà chứ còn ai nữa. Bấy lâu nay gia đình xào xáo cũng tại bà và con dâu hổng chịu hoà thuận với nhau. Bà hổng nhớ hồi nhỏ bà tắm cho thằng Meta hả. Hồi đó bà nói thằng nhỏ bị ngỗng cắn sứt mất một miếng, hổng biết sao mà nối dõi bà quên rồi hả? - Ê! Nói gì kỳ vậy cô Tám? Tiền đưa rồi mà cô Tám. Lúc này cô Tám giựt cái khăn buà trùm trên đầu: - Tiền gì? Công an lấy hết rồi. Tui từ nay tuyên bố giải nghệ, bằng không là cải tạo đó bà Hai. - Ê Tám Bóng. Giựt tiền tao hả Tám Bóng. Quay lại Meta và Hà : - Dìa. Đứng xớ rớ đây làm gì. Còn mày, tổ cha thằng Tám Bóng, mai tao lên huyện thưa công an. Bà quày quả buớc ra, cái mông đít ngoay ngoáy. Thằng Meta và con vợ hổng nói hổng rằng, ôm cái dù của bà Hai, vừa chạy theo vừa duơng dù lên che cho má. Tám Bóng nói với theo: - Thưa đi. Công an bắt tui nói vậy đó tui sức nào dám cãi. Xí cái đồ quỷ sứ!
oooOooo
Lóng rày thằng Meta sanh tật ruợu chè. Uống thiếu hổng có tiền trả. Con Hà cũng chù ụ một đống trong nhà. Hai mẹ chồng con dâu hổng ai nói với ai một lời. Nhà tợ như có đám ma. Hôm nay như mọi bữa, thằng Meta đi nhậu mất biệt. Con Hà cũng xách nón mang tiền đi trả cho chị Tư xị đầu xóm. Thiệt tình con với cái. Ngẫm mà tủi mà cực. Bà Hai hết thở ra lại thở vô. Nhiều khi bà cũng nghĩ đến chuyện xử huề với con dâu nhưng cứ thấy cái bản mặt chù ụ của nó bà lại sùng máu. Thằng Meta ngã xiêu ngã tó, kẹp nách chai ruợu buớc vô. - Mày đó hả Meta. Con Hà đâu rồi? Xỉn nữa hả con? Ợ một cái, hổng biết gì trào lên họng mà thằng Meta nhai chép chép: - Vợ con đi đâu là chính con hỏi má. Nó đi đâu con hổng biết. Vậy chớ con hỏi má vợ con nó đi đâu? - Nó đi đâu ai mà biết. Hổng chừng nó đi tìm mày đó. - Ừa nó đi rồi con mới nói với má một chuyện quan trọng. Bây giờ má muốn con bỏ nó phải hông? Con có cách. - Mày đổi ý rồi ha mày? Ừa lấy ai cũng đuợc, lấy Tám Bóng cũng đuợc chứ tao hổng ưa cái bản mặt con Hà. Meta ngó quanh, thấp giọng: - Nó đi con mới dám nói. Đây nè! Gói thuốc độc của chú Bảy ve chai. Để con thuốc nó chết rồi lấy thằng cha Tám Bóng cho má vừa lòng. - Thánh thiềng thiên địa ơi! Ác chi mà ác dữ vậy mày? Tao biểu mày bỏ nó chứ có kêu mày giết nó đâu?
- Thuốc đánh đồng của chú Bảy đó má. Chú mua đồ đồng, đánh bóng bằng thuốc này rồi bán lại, một vốn bốn lời. Chú Bảy còn nói chú sắp đủ tiền cuới vợ rồi. - Vậy hả? Ổng cuới ai mày biết hông? - Hổng biết. Nhưng mà chú ấy nói mém mém chú lấy nguời ở xóm mình đó. - Vậy hả? Rồi bao giờ lấy mày biết hông? - Sắp rồi. Đủ tiền rồi. Chừng muời lăm hai chục năm nữa thôi má. - Bà nội mẹ ơi. Chừng đó làm đám ma chứ cuới nỗi gì. Mà sao ổng tính gì ác vậy. Ổng xúi mày giết vợ phải hông? - Ừa chú nói giết đi cho gia đình hạnh phúc. Con nghe cũng có lý đó má. - Tổ cha cái thằng chệt Bảy ve chai. Xúi cái thằng con ngu như bò của tui giết vợ nè trời. Để tao kiếm thằng chả. Bà Hai giận sôi máu. Với tay kéo chiếc khăn rằn vắt vai, bà xăm xăm buớc về phía cái cầu khỉ. Chưa bao giờ bả té xuống nuớc. Một đỗi chừng dập bã trầu, thím Hà tất tả cắp rổ buớc vào. Meta kéo vợ vào trong buồng rù rì. Cũng khoe gói thuốc đánh bóng đồng của chú Bảy ve chai, hăm giết má. Thím Hà tá hoả tam tinh, bù lu bù loa thề từ nay không dám trả treo với má, ráng nhịn nhục cho gia đình hạnh phúc, nuớc mắt nuớc mũi chèm nhẹp. Meta chừng như nhất quyết, bỏ gói thuốc độc vào túi, đi tìm mẹ. Thím Hà chạy theo, tất cả lầm lũi đi. Mỗi nguời cách nhau một đỗi. Tất cả đến nhà chú Bảy Ngỏng.
Chú Bảy hôm nay xẩu mình, nghỉ mua bán, nằm trên võng đong đưa mấy câu Hồ Quảng, hình như Liêng Sinh Pá Chúc Anh Tài (Luơng Sơn Bá Chúc Anh Đài) trích đoạn chi đó. Nhác thấy bà Hai buớc vô, chú mắc cở chạy vô nhà xỏ đại cái áo thung cho đỡ hở hang, mời bà vào nhà . Bà Hai hổng ngồi, oang oang: - Tui hỏi Bảy vậy chớ Bảy tính cái chuyện gì thất nhân ác đức quá vậy? Dâu con tui tội tình gì mà chú xúi thằng Meta giết nó? Hả? - Chời ơi. Ai giết ai. Tụi nó ngồi trong nhà chờ pà Hai kià. Có đứa nào chết đâu. - Ủa lúc đi tui thấy nó còn ở nhà mà. Sao tới nhà Bảy sớm vậy? - Nó băng ruộng. Già như pà Hai mới đi đuờng đàng hoàng chớ. Ngộ hồi trẻ cũng lội ruộng không chớ đi như pà Hai biết chừng nào tới. Vô đây nói chuyện phải quấy chơi pà Hai. - Ờ hai đứa bây đó hả. Hà lại má biểu con. Thằng Meta có cho con ăn uống gì không? Sao má thấy miệng con có mùi thuốc gì ngộ lắm.
Chú Bảy chen vào: - Tụi nó ăn dzồi. Pánh pao với há cảo dzồi. Thằng Meta cho con vợ nó uống nuớc dzồi. - Im nghe Bảy. Chút nữa tui xử ông. Bây giờ ông im đi để tui hỏi nó. Quay lại con dâu, bà Hai vuốt tóc Hà trìu mến: - Bà mẹ nó! Thằng Meta cho con uống cái gì? Ăn cái gì? Mình ơi là mình ơi - Cặp mắt hiếng sẵn của bà hiếng lên trên trời, bật khóc - Thằng con của ông nó giết vợ nè trời. Nam mô a di đà Phật. Quay ra sau bà nói không ra tiếng, lắp bắp: - Gọi xe cứu thuơng Bảy. Con ngồi xuống đây, đau chỗ nào nói má, má thoa dầu cho chờ xe cứu thuơng. Mày đó nghe Meta, mày với thằng Bảy ve chai tao cho đi tù mọt gông nghe con. Hà ngồi xuống vẻ mặt đầy lo lắng: - Vậy chớ hồi con vắng nhà ảnh có cho má ăn uống gì không? - Có chớ. Nó bưng cho tao tô cháo cá. Mà con ngồi nghỉ đi hổng ấy độc nhập tâm. Bà mẹ nó thằng Meta sao không đi gọi xe cứu thuơng cho tao, còn đứng đó hả?
Thím Hà đứng phắt dậy ngó thẳng Meta: - Anh Meta anh giết má rồi hả. Hổng dè chồng tôi là kẻ sát nhân nè trời. Chú Bảy nãy giờ im thin thít, rụt rè: - Pây giờ cho ngộ nói đuợc chưa. Hổng có ai chết mà. Thím Hà cắt ngang, hai tay vẫn còn choàng vai má: - Chú im đi. Chú tàn ác lắm. Má tui có tội tình gì mà mấy nguời nỡ giết chớ. Chú Bảy lăng xăng, hết buớc ra lại buớc vô, hả họng định nói gì đó, gặp 4 con mắt nẩy lửa của bà Hai với thím Hà, lại tiếp tục buớc lui buớc tới, hết gãi đầu, bứt tóc, miệng thì ai da không ngớt. Bà Hai ngả mình xuống bộ ngựa nhà chú Bảy, tay bắt chuồn chuồn, miệng líu ríu những câu những tiếng gì như ngôn ngữ âm binh địa phủ, lần này bà Hai thẳng cẳng thiệt rồi. Thím Hà cũng ngả xuống vì sức nặng của má, tiếng gọi má nhỏ dần nhỏ dần rồi thím cũng thiêm thiếp. Meta hoảng, nói với chú Bảy: - Sao vậy chú. Có chắc là đuờng hay là thuốc đánh đồng thiệt hả chú? Sao nằm hết trơn hết trọi vậy chú? - Ngộ đánh đồng pằng xì dầu với nuớc miếng, có thuốc đánh đồng nào đâu. Nuớc đuờng thiệt mà. Chú Bảy buớc tới bộ ván, lay lay bà Hai: - Pà Hai tỉnh dậy đi chớ sao nằm hoài dzậy. Nuớc đuờng chứ thuốc đánh đồng đâu ngộ có. Ngộ đánh lư huơng pằng nuớc miếng không hà.
Lúc này thím Hà đã dậy, đứng bên cạnh Meta, con mắt lem lẻm. Thím nóí: - Sao má con hổng tỉnh vậy chú Bảy? Chú Bảy ve chai cuời hề hề: - Hai đứa đừng lo. Pà Hai mại hơi đó. Nằm đó mà nghe hết trơn hết trọi. Để ngộ niệm thần chú pà Hai tỉnh dậy liền cho tụi bay coi. Cúi xuống tai bà Hai, chú Bảy thì thầm: - Pà Hai, mai ngộ kêu má ngộ đến coi mắt pà Hai. Má ngộ năm nay cẩu xập xôi rồi. Pà Hai chịu làm con dâu má ngộ hông pà Hai? Bà Hai choàng mở mắt giữa tiếng cuời của cả nhà. Bà Hai cũng cuời. Giọng cười nghe sượng sùng lắm. Hết.