watch sexy videos at nza-vids!
WAPVN.US
18:58:4628/04/2025
Kho tàng truyện > Truyện Kiếm Hiệp > Tác Giả Khác > Quái Khách Muôn Mặt - Từ Khánh Phụng - Hồi 31-39 - Trang 9
Chỉ mục bài viết
Quái Khách Muôn Mặt - Từ Khánh Phụng - Hồi 31-39
Trang 2
Trang 3
Trang 4
Trang 5
Trang 6
Trang 7
Trang 8
Trang 9
Trang 10
Trang 11
Tất cả các trang
Trang 9 trong tổng số 11
Hồi 38a

Cả nhà mừng đoàn viên

Vân Tuệ với Phả Cái nghe thấy tiếng kêu la của Vương Mai vội chạy ra xem mới hay nhưng đường hẻm vừa nãy đã bịt kín mít. Như vậy khỏi cần nói rõ, chủ nhân của ngôi nhà này đã có dã tâm như thế nào rồi?
Ba người không sao nghĩ ra được chủ nhân là ai, mà lại định hãm hại ba ngươi như thế?
Phả Cái tính nóng như lửa, coi kẻ ác như kẻ thù, mấy năm gàn đây tuy đã thay tâm đổi tính nhiều, nhưng bây giờ bông dưng người ta ám hại mình, giam ở trong hầm hố này làm sao mà không nổi giận? Nến ông ta cười ha hả một hồi, tiếng cười của ông ta lớn như tiếng chuông trống, khiến Vương Mai cũng phải hoảng sợ đến biến sắc mặt, và chống chiếc gậy xuống đất, rồi giơ song chưởng lên tấn công luôn hai chưởng một lúc vào vách đá ngăn cản lối đi. Có tiếng kêu “bùng bùng”. Nhưng chỉ có một ít đá vụn rơi xuống thôi, chứ vách đá ấy không hề bị suy suyển chút nào.
Phả Cái giật mình kinh hãi, bụng bảo dạ:
“Vừa rồi hai chưởng của ta đã giở đến chín thành công lực, mà vách đá ở trước mặt không hề suy suyển chút nào? Như vậy vách đá này phải dày và cứng lắm?”
Vân Tuệ với Vương Mai đứng thẳng đằng xa cũng phải giật mình kinh hãi, Vân Tuệ vào trong phòng định lấy thanh bảo kiếm dị hình mà nàng chưa bao giờ dùng qua nhưng nàng nghe thấy bên trên có tiếng cười rất khó nghe và rất đắc trí vọng xuống. Nàng nhận ra tiếng cười rất quen thuộc. Cả ba cùng ngạc nhiên, ngẩng đầu lên nhìn, thì thấy trên đỉnh phòng cao hơn hai trượng, rộng chừng năm trượng, ngoài năm ngọ đèn cung dăng sặc sỡ ra, thì không có một khe hở nào có thể truyền thanh xuống được. Nhưng sự thật tiếng nói đó rõ ràng ở trên đỉnh đầu ba người vọng xuống, và cũng tựa như mà gào quỷ hét, làm rung động cả hang động, và làm đinh tai nhức óc ba người.
Vương Mai vội lấy tay bịt tai lại, còn Phả Cái thì ngửng  mặt cười ha hả, lên tiếng quát hỏi:
-Ai đó? dám dùng dám dùng trò ma quỷ ám hại gia gia này!
Tiếng cười ở trên bông tắt hẳn. Tiếp theo đó, có tiếng nói rất hùng vọng xuống:
-Lão già què kia, số chết của ngươi đã tới noi ai còn đâu đại ngôn như thế mà không biết hổ thẹn? Gia gia đây chín là Thánh Hỏa đại sư, hộ pháp của Thiếu Lâm!
Vân Tuệ cau mày lại với giọng nhu mì hỏi:
-Đại sư đã là hộ pháp của phái Thiếu Lâm, sao lại ở Vương Gia Câu này an cư lạc nghiệp như thế?...
Thánh Hỏa đại sư cười như điên khùng đáp:
-Đằng nào thì các ngươi cũng sắp chết đến nơi rồi, ta nói thật cho các ngươi biết cũng không sao và Phật gia cũng không sợ các ngươi tiết lộ nhưng sự bí mật của Phật gia ra bên ngoài...
Nói tới đó, y lại đắc trí cười ha hả, rồi mới lại nói tiếp:
-Vương Gia Câu là vườn cũ của Phật gia, sau khi Phật gia vào chùa Thiếu Lâm đi tu liền giao cho người em trông nom. Người đó là Vương Đại Hữu...
Phả Cái giật mình kinh hãi vội hỏi tiế:
-Lão hào thượng. Người anh em có một hiệu là Độc Tú phải không?
Thanh Hỏa đại sư chưa kịp trả lời thì một giọng khác lạ xen vào đáp:
-Hai chữ Độc Tú là đồng đạo ở trên giang hồ cho mỗ đấy thôi! Tên họ của mố là Vương Đại Hữu và cũng là chủ nhân kiếm tài của Vương Gia Câu này...
Nói xong y lại cười khì, tỏ vẻ đắc trí và gian giảo vô cùng.
Phả Cái dang ngấm ngầm suy nghĩ, nhưng mặt vẫn làm ra vẻ thản nhiên rồi ngửng đầu lên hỏi tiếp:
-Các người thị các hang động đất này mà cũng muống giam giữ già này sao?
Thanh Hỏa đại sư đắc trsi vùa cười vừa nói:
-Lão già què kia! Tài ba của ngươi như thế nào, Phật gia cũng đã biết hết rồi! ngươi tưởng nói đây là cái hang động bằng đất sao? Ngươi phải biết nơi đây anh em mỗ đã tốn bao tâm huyết mới xây thành. Nếu ngươi ra khỏi đựợc nơi này, thì Phật gia bằng lòng dâng cái đầu lâu này cho ngươi...
Phả Cái đứng ở cạnh đường hẻm, tuy miệng vẫn đối đáp với đối phương nhưng trong bụng đang suy nghĩ, cho nên lúc Thanh Hỏa đại sư hởi, ông ta đã ngấm ngầm vận Đàn chỉ thần công lên, giở hết toàn lực ra búng mạng vào tám vách đất ấy một cái.Chỉ nghe thấy có tiếng kêu “soet” vách đát lủng ngay một cái lỗ nhỏ.
Cái lỗ nhỏ ấy ít nhất cũng sâu hơn hai tấc, nhưn sao hai tấc đó đã là vách đá rồi. Chỉ phong của ông ta không sao xuyên qua được, nên ông ta nản chí vô cùng, bụng bảo dạ:
“Tên hòa thượng này nói như vậy, rõ ràng y thị vào cái gì rồi. Cứ nói cái hang động nầy, chắc xung quanh đều là vách đá, làm sao mà phá nổi?”
Tuy người ở bên trên không trông thấy thái độ và hành động của Phả Cái, Nhưng Vân Tuệ đứng ở bên cạnh đó đã trông thấy rõ hết. Nàng liền nghĩ ra một kế, vận dụng truyền âm phập mật ngửng đầu lên nói với Thánh Hỏa đại sư rằng:
-Thánh Hỏa đại sư là một trong các vị hộ pháp cảu chùa Thiếu Lâm, địa vị rất cao quý như vậy tại sao lại tâm trầm mình vào chốn hạ lưu, làm những việc xấu xa và hổ thẹn vói võ lâm đồng đạo như vậy chi?
Bên trên là một cái thạch thất vuông, mỗi bề dài hơn trượng, bày biện rất đẹp, Thánh Hỏa đại sư đang ngồi ở dưới đất và ngôi đối diện với Vương Đại Hữu, giữa hai có bốn cái khe đá, có thể trông thấy tình hình ở bên dưới, Thánh Hỏa đại sư đang đắc trí cười khì, đã nghe thấy lời nói của Vân Tuệ rót vào tai nên y vội ngắt lời, mặt lộ vẻ hổ thẹn hết sức.
Đại Hữu không nghe thấy gì nên không hiểu rõ nguyên nhân. Y thấy vẻ mặt của Thánh Hỏa như vậy, trong lòng thắc mắc vô cung, vội lớn tiếng nói:
-Đại ca, làm sao thế? Có cần mở máy xử tử ba tên...
Vân Tuệ ở dưới nghe thấy Đại Hữu nói như thế hoảng sợ vô cùng, liền nghĩ thầm:
“Nếu vậy thì đừng trách ta ác độc đấy nhé...”
Nghĩ đoạn, nàng liền dùng thiên lý truyền âm nói với Đại Hữu:
“Được lắm! Nhị đệ mau mở máy móc đi! Nhưng không phải là giết chết họ! Ta muốn mở cửa ra để gặp họ.”
Đại Hữu nghe thấy tiếng nói đó, lại tưởng lầm là Thánh Hỏa đại sư ra lịnh bảo mình. Thoạt tiên, y nghe nói mở máy móc đi, y mừng rỡ khôn tả, vội đứng dậy, nhưng chưa đã nghe thấy câu sau, nên y ngạc niêu hết sức.
Vân Tuệ lại bắt trước giọng của Thánh Hỏa mà thúc giục y lần nữa, rồi lại nói với Thánh Hỏa tiếp:
“Thánh Hỏa, ngươi là đệ tử của Phật mà không biết nhất tâm hướng phật, suốt ngày thích xưng bá lạm sát nhưng kẻ vô tội, đã gây rất nhiều sát nghiệp, từ đây đi về Tây Phương cũng không còn xa nữa đâu! Chả lẽ ngươi không sợ bị đày xuống Địa ngục chịu khổ hình hay sao? Nếu bây giờ ngươi mau hối cải lương thiện, bảo Đại hữu thả ba người ở dưới ra, thì ngươi còn có hy vọng tu thành chính quả, bằng không, ác giả ác báo...
Thánh Hỏa đại sư nghe nói sắc mặt cứ thay đổi luôn luôn sự phẫn uất của y vẫn còn nghênh tụ ở giữa lồng mày nên y vẫn chưa chịu nghe theo lời nói của Vân Tuệ mà thi hành.
Tuy Vân Tuệ không trông thấy dáng điêu và hành động của đối phương ra sao, nhưng nàng không thấy có phản ứng gì hết, biết Thánh Hỏa không thể nào cứu chữa được nữa, liền lên tiếng bảo Đại Hữu tiếp:
“Ngươi có mau mở máy thả cho ba người ra không? Đi mau còn trù trừ gì nữa?”
Đại Hữu quay đầu lại thấy Thánh Hỏa đại sư đang cúi đầu nhắm mắt mặt tỏ vẻ đau đớn y thắc mắc vô cùng, nhưng nghe thấy giọng nói của Thánh Hỏa, y càng kinh hãi thêm tưởng Thánh Hỏa đã bị ba ngươi bên dưới ám hại, mới dùng cách truyền âm bảo mình như vậy. Tình cốt nhục bao giờ cũng hơn hết. Đại Hữu yên trí anh mình đã bị thương rồi đầu óc càng u mê và bụng bảo dạ:
“Đúng là đại ca đã bị người ở bên dưới dùng binh khí tấn công lén chứ không sai, nên mới bảo ta buông tha họ ra để nhờ họ chữa cho. Hà! thôi được...”
Nghĩ đoạn y lại nghe thấy tiếng thúc giục, lên y chạy sang bên phải, lật tấm tranh sơn thủy lên, phía sau có mười mấy cái vòng băng đồng. Y vội kéo một chiếc, chỉ nghe thấy tiếng kêu “kẹt kẹt”, góc vách phía bên trái đã thấy hiện ra một cái hang động tròn, đường kính sài hai thước.
Vương Mai với Phả Cái ở bên dưới không nghe thấy tiếng ngươi nói nữa, sau thấy vẻ mặt Vân Tuệ đầy sát khí, mồm ấp máy nói, mặt ngửng lên phía trên, nhưng không nghe thấy tiếng nói của nàng. Hai người biết ngay thế nào cũng có nguyên cớ gì rồi, nên hai thầy trò cứ lặng lặng đi đến cạnh Vân Tuệ mà đứng yên ở đó đợi chờ.
Lúc ấy bỗng nghe thấy tiếng máy kêu “kèn kẹt” hai người đều giật mình kinh hãi, cùng ngửng đầu lên nhìn, thì thấy một cái bóng xanh nhanh như điện chớp cái phi lên, chui qua cái hang nhỏ vừa hiện ra. Đông thời, hai người lại nghe thấy tiếng nói rất khẽ của Vân Tuệ như nói vào tai:
-Mau đem các đồ lễ nhảy lên trên này đi!
Phả Cái với Vương Mai giật mình đến thót một cái và quay đầu lại nhìn thì không thấy hình bóng của Vân Tuệ đâu nữa. Lúc ấy hai thầy trò mới hội ý, vội nhảy vào trong phòng lấy hành trang ra, rồi cả hai cùng nhảy lên chui qua cái lỗ hổng phi lên trên thạc thất của Thánh Hỏa với Đại Hữu.
Thánh Hỏa đại sư là hộ pháp của Thiếu Lâm, ngày thường ăn chay niêm Phật, tâm trí dịnh lực kiên định hơn người thường gấp bội, cho nên vừa rồi Vân Tuệ xử dụng Ảo Vân Phục Ma Âm đã học được ở dưới đáy bể mà nàng chưa dùng qua bao giờ ra chỉ huy hành động của y, tuy y đã bị ảnh hưởng nhưng vẫn chưa chịu khuất phục ngay. Bây giờ tiếng ma âm của Vân Tuệ đã đứt, và tiếng máy “kèn kẹt” mổi lên, y giật mình kinh hãi.
Thánh Hỏa liền mở mắt ra nhìn. Thấy Đại Hữu đã kéo vòng đồng mở một cái lỗ hổng ra rồi, y càng hãi sợ thêm, vọt phi thân nhảy tới miệng thì quát lớn:
-Nhị đệ, chớ nên. Mau buông tay xuống...
Nói xong, y đã nhảy tới cạnh Đại Hữu, giơ tay ra định kéo cái vòng thứ hai. Vòng đồng ấy là để phun độc khí, hễ kéo mạnh xuống một cái, bốn khe vách ở dưới hầm liền có hơi độc phun ra tức thì. Người và súc vật ở bên dưới, dù có công lực cao, siêu đến đâu cũng không chống cự nổi sẽ ngã lăn ra chết, hóa thành một đống xương tàn.
Vân Tuệ đã nhanh như điện chớp lẹ làng nhảy lên tới. Nàng thấy Thánh Hỏa vội vàng lo âu như vậy, biết cái vòng ấy thế nào cũng điều khiển một thứ gì rất độc, mà Phả Cái với Vương mai vẫn chưa lên tới, nên khi nào nàng lại chịu để cho đối phương ra tay giật cái vòng ấy được?
Vì vậy, nàng vừa quát lớn, vừa ra tay đẩy mạnh một cái, trong gan bàn tay của nàng có một luồng hạch khí to bằng trái hạnh đảo nhanh như điện chớp nhắm sau lưng Thánh Hỏa phi tới và thoắt cái đã mất dạng ngay.
Thánh Hỏa đại sư với Đại Hữu nghe thấy tiếng quát của nàng, đã biết là nguy tai. Đại Hữu vội buông tay ra, cái hang nọ lại từ từ đón kín lại.
Thánh Hỏa đại sư không thấy có gì khác lại định kéo vòng kia rồi hãy tính sau. Ngờ đâu, tay y chưa đụng vào chiếc vòng đã thấy lưng đau nhức khôn tả chưa kịp la đã hộc một đống máu tươi và ngã gục trên vai Đại Hữu chết tốt.
Vân Tuệ nghe thấy tiếng kêu kèn kẹt cúi đầu nhìn xuống, thấy cửa hang khép dần, nàng hoảng sợ khôn tả, nàng liền vận mười thành cồng lực, nhắm hai tảng đá dày chừng một thước, đập mạnh xuống hai cái, Tảng đá đó liền nứt vỡ và đứng yên không cử động nữa.
Đại Hữu buông cái vòng đồng xuống, y nghe thấy một tiếng quát lớn liền tỉnh tháo như người vừa nằm mơ mới thức tỉnh chưa kịp xoay người thì đã thấy cổ họng nóng hổi, thì ra bị máu tươi của Thánh Hỏa phun trúng vào người y. Cúi đầu nhìn, y thấy Thánh Hỏa đại sư đã chết và nằm ngục trên vai mình rồi...
Y chưa kịp nghĩ thì sau lưng đã đau nhức, ngũ tạng phủ đã bị hai đại cương khí cảu Vân Tuệ dồn cho nát nhừ, cũng phun hai vòi máu tươi ra, ngã gục vào trong tường chết tốt.
Vân Tuệ thấy hai anh em y chết một cách thảm khốc như vậy cung buồn nhưng lúc ấy nàng có hối cũng không kịp nữa, liền dung chân đạp mạnh một cái, miếng đá nọ vỡ tung rớt xuống bên dưới đông thời nàng vẫy tay gọi thầy trò Phả Cái nhảy lên.
Phả Cái với Vương Mai lần lượt nhảy lên trên mặt thất thấy hai kẻ địch chết thảm như thế Vương Mai cả kinh ngẩn người ra.
Phả Cái liền cười ha hả nói:
-Thế mới phải chứ, hiền điệt nữ tài ba thật.
Vương Mai ngẩn người ra giây lát, nghĩ đến hồi nãy Vân Tuệ mồm mấp máy không hiểu làm gi, nàng ngạc nhiên hỏi:
-Chị Tuệ vừa rồi chị dùng phương pháp gì khiến chúng phải mở cái lỗ đó?
Vân Tuệ khẽ nhún vai nói:
-Chị dùng cách thiên lý truyền âm xen lẫn... Ảo Vân Phục Ma Âm sai Vương Đại Hữu mở cửa...
Nói tới đó, nàng bỗng nhiên cảm thấy khó chịu, vội ngồi sụp xuống khẽ nói tiếp:
-Vừa rồi chị dùng sức quá nhiều phải điều tức lại mới được.
Nàng chưa nói xong đã vận công điều thức liền.
Vương Mau vẫn còn thắc mắc không hiểu đưa mắt nhìn Vân Tuệ, rồi hỏi Phả Cái:
-Sư phụ, cái gì là Ảo Vân Phục Ma Âm thế?
Phả Cái ngẫm nghĩ giây lát mới đáp:
-Có lẽ là một thứ thần công của nước Thiên Trúc, nhưng già què này giầu kinh nghiêm đến như thế mà vẫn chưa hề nghe nói qua môn võ công ấy.
Nói xong, ông lại cười và đổi giọng nói tiếp:
-Mai nhi con đừng ngẩn người ra thế làm gì, mau hộ pháp cho Tuệ nhi để sư phụ ra ngoài xem còn tên ma đầu nào không.
Nói xong, ông ta không đợi chờ Vương Mai trả lời, ông ta liền phi thân ra ngoài.
Vương Mai tuy sinh trưởng ở trong gia đình võ lâm nhưng chưa hề thấy qua người chết bao giờ, bây giờ thấy sư phụ bỏ đi như vậy, còn lại một mình, nàng hơi sợ, nhưng nàng cũng biết hộ pháp rất quan trọng, bất dắc dĩ nàng rút kiếm ra đứng cạnh cửa để đợi chờ Vân Tuệ vận công.
Lúc áy trong thạch động yên lặng như tờ, Vương Mai nghe thấy cả tiếng trái tim mình đập nữa. Một lát sau nàng nghe thấy bên ngoài tiếng kêu thảm khốc vọng vào, tuy cách quá xa nhưng khi lọt vào tai Vương mai cũng đủ làm cho nàng hoảng sợ.
Nàng cứ ngó đầu quay lại nhìn hai cái xác chết xem có còn cử động gì không! Cũng may hai cái xác ấy nằm úp nên nàng không thấy mặt chúng.
Thời gian qua nhanh chóng thoáng cái đã được một trống canh, Vương mai dã nghe thấy tiếng chân đi tới. Nàng ngó qua khe cửa nhìn ra bên ngoài thấy ngoài đó là một thạch thất lớn rộng bày biện rất hoa lệ. Lúc ấy Phả Cái đẩy cửa bước vào, phía sau có hai tiểu tì mặt tái xanh tay bưng một cái khay.
Vương Mai thấy sư phụ vào mới yên tâm, nang đang định giơ tay mở cửa hộ sư phụ thì phía sau nàng lẳng lặng có một bàn tay giơ ra nắm lấy tay nàng, nàng hoảng sợ thất thanh la lớn một tiếng quay đầu lại nhìn, chưa thấy rõ là ai đã nghe thấy Vân Tuệ xuất hiện và khẽ nói:
-Mai muội làm gì thế, chị đây mà...
Phả Cái ở phòng ngoài nghe thấy tiếng kêu rú không biết bên trong có chuyện gì cũng lên tiếng hỏi Vương Mai cùng một lúc với Vân Tuệ:
-Mai nhi con làm sao thế?
Vương Mai hết nhìn Vân Tuệ lại quay sang nhìn Phả Cái, nàng hổ thện vô cùng hai má đỏ bừng cúi đầu đáp:
-Không có gì. chị Tuệ lẳng lặng nắm tay con, chẳng nói chẳng rằng làm cho con hoảng sợ...
Phả Cái xua tay bảo hai ngươi ra bên ngoài và nói:
-Thôi đi ăn cơm đi.
Hai nữ tì bày thức ăn ở trên khay để lên trên mặt bàn, để chờ ba người ra ăn. Vương Mai vừa ăn vừa hỏi:
-Sư phụ, dưới kia có người không? Vừa rồi con nghe...
Phả Cái vùa ăn vừa nói:
-Có nhiều người lắm nhưng đa số bị giết chết hết rồi...
Vân Tuệ cùng Vương Mai đều hoảng sợ ngẩng đầu lên nhìn ông ta không dám ăn tiếp.
Ông ta cười ha hả nói:
-Những người ấy đáng chết lắm, từ trên xuống dưới đều là kẻ “thương thiên hại lý” các ngươi không thấy hai luống hoa hồng bên ngoài ư? Đó là độc dược đấy? Như thế vẫn chưa lấy làm kinh khủng. Họ dám bắt cóc mấy nữ nhân con nhà thiện về để đùa giỡn, như vậy chúng không đáng chết sao?
Phả Cái thấy hai ngươi không nói năng gì, chỉ biết hai ngươi đồng ý việc làm của mình, nên hơi nguôi cơn giận và nói tiếp:
-Ổ ma ngày không thể để lại được, nên ngày mai già này quyết ở lại thêm một ngày. Hai ngươi phải lấy tiền bạc của chúng tặng cho nhưng người đàn bà ở đay, còn giả què thì phụ trách công việc phá hủy, chẳng hay hai ngươi nghĩ thé nào?
Tất nhiên Vân Tuệ và Vương Mai phải đồng ý rồi, nên sáng sớm ngày hôm sau ba ngươi phải theo kế hoạch đó mà làm.
Vương Mai vào trong kho lấy tiền ra tặng cho mỗi người hai trăm lạng, còn Vân Tuệ chỉ phụ trách việc kiếm ngựa đóng xe.
Đến trưa hôm đó công việc của mọi ngươi đã làm xong, năm mươi mấy phụ nữ được ngồi trên hai chiếc xe lớn, do Vương Mai và Vân Tuệ áp hậu.
Đi được hơn hai mươi dặm, đằng sau bông nhiên có tiếng kêu “ầm ầm” liên hồi, một lát sau, mọi người mới thấy Phả Cái đuổi theo.
Phả Cái liền nhảy lên chiếc xe ở phía trước ngồi cạnh Vương Mai. Vương Mai thấy sư phụ mình đầu và mình đầy bụi đất liền tò mò hỏi:
-Sư phụ làm gì thế? Vừa rồi tiếng kêu “ầm ầm” là tiếng gì vây ạ?
Phả Cái lườm nàng một cái rồi nói:
-Vừa rồi sư phụ dùng thuốc súng của chúng còn lại phá hủy sào huyệt của chúng, nếu không có thuốc súng thì làm sao thành công được nhanh như thế này.
Chiều ngày hôm đó mọi người đã đi tới một thị trấn lớn, Phả Cái đưa mọi ngươi vào trọ trong khách điếm! Vân Tuệ dặn bảo mọi người:
-Nên giải tán ngay ở đây, mọi người tự mướn xe về quê của mình.
Lúc đó đám nữ nhân mới biết ba ngươi là tốt, ai nấy đều cảm ơn từ biệt rồi quay về quê quán.
Ngày hôm sau, ba người lại tiếp lên đường, chỉ đi nửa ngày đã tới Khai Phong rồi. Khai Phong là một thành tên tuổi của Trung Hoa, dân cư đông đúc, buôn bán sầm uất và ở đó có nhiều danh thắm cổ, Vân Tuệ nóng lòng đi tới Sơn Đông để gặp người yêu, nên không có tâm trí nào lưu lại ngắm cảnh, Phả Cái chỉ nhìn nét mặt nàng ông ta cũng biết ngay, nên ông chủ trương nghỉ ngơi xong là là lên đường luôn.
Sáng hôm sau khi đi được hơn vài dặm lại nghỉ chân ăn cơm, rồi lại tiếp tục đi tiếp. Đi như vậy được mười mấy ngày đã tới huyện Chức Mạc.
Nhà của Long ở ngay trong huyện Chức Mạc nên ai ai cung biết, hỏi thăm một tiếng là biết liền, không bao lâu sau ba ngươi đã đến trước nhà Long Uyên. Vân Tuệ trống ngực đập rất mạnh, nước mắt đã ứa ra. Nàng cố nén không sao được đành phải lấy khăn ra lau.
Vương Mai nghe đại danh của Thiên Diện Thư Sinh đã lâu, nhất là một tháng gần đây, nàng thường nghe sư phụ với Vân Tuệ cứ khen Long Uyên là người như thế nào, nên nàng rất muốn trông thấy mặt chàng cho đỡ khao khát.
Lúc ấy sắp được gặp Long Uyên rồi nên Vương Mai cũng phấn khởi không kém gì Vân Tụê chỉ có Phả Cái là mặt lầm lỳ, muốn biết ông mừng hay giận phải xem vào lông mày ông ta mới biết được, lúc ông ta một mình tiến thẳng tới trước cửa lắm cái vòng đồng trên cửa gõ mấy cái.
Cánh cửa lớn mở toang, một ông già bước ra, ngó nhìn ba người mắt lộ vẻ ngạc nhiên, vì Phả Cái mặc quần áo rách rưới mà vẫn ôn tồn hòa nhã.
-Các vị tới đây tìm ai?

HOMECHAT
1 | 1 | 204
© Copyright WAPVN.US
Powered by XtGem.Com